Chicken Soup For The Soul - Tập 3 - Chia Sẻ Tâm Hồn Và Quà Tặng Cuộc Sống

Everyday – Chuyện thường ngày



Everyday

My plan was pretty simple. Not an architectural drawing for a skyscraper or financial goals for some certain major sales contracts. I just wanted to get my four kids dressed and fed. Then I wanted to get in the car without mishap and drop them off at school on time.

However, that plan almost always failed.

My kids seemed to think the definition of hurry was “Mommy’s getting cranky”. They each had their own plans, which changed from minute to minute and made me crazy.

One hopeful morning, my son was actually trying to follow my plan by putting on his shoes … except he couldn’t find his shoes. My preschooler was tracing raindrops with her syrupy finger on the just-polishedyesterday window. And my other child was hanging out, watching the rush of others. The baby… well, she always needed a diaper change at the very time everyone was finally in the car even when I had turned the key in the ignition. I think I could potty-train her with the sound of a starting car instead of the conventional running of water in the bathroom.

After dropping off the two elder children, I headed to the nearby grocery store with the two smaller children, optimistic that this morning could only get better. I daydreamed about a parking space right in front, plastic vegetable bags that open, no-wait deli counters as usual, sales on Crystal Light and hair color, and a checkout person who is fast, friendly, and pleased with my just-expired coupons. What better it can be?

And here’s what happened. I wheeled the cart with my smashed-banana-covered baby to the checkout line and loaded the conveyor belt with all stuff. Then I fumbled for the coupons and grocery card the checkout person required before she would check me out. I told her we had eaten two bananas. The register tape ran out, the baby was pulling items off the nearby display stand, and the clerk was trying to figure out how to weigh two bananas that weren’t there, oblivious to the fact that I had someplace to go and had to get there quickly.

I noticed an older woman behind me with only a few items in her basket. “You may want to go to another line, I suggested apologetically.

“That’s all right. My kids are all grown, and I have nowhere to rush off to. I’m just enjoying watching your lovely family,” she replied with a smile.

It was at that moment that I started to understand patience. I was always charging off with my to-do list in hand all the times, thinking that when everything was done, which it never seemed to be, I myself could really enjoy life. Up to now, I began to realize that what I was doing every day was life. So, why didn’t I give myself a chance of enjoying it? I understood that patience was the ability to guide my children to growth amid the everyday stuff a mommy does.

I still had to get my kids off to school, bath them, feed them and bring them to sleep. But when I just slowed down and loved the life I was in, I found patience for myself, my dears!

– Peter Rouse

Chuyện thường ngày

Kế hoạch của tôi khá đơn giản. Đó không phải là vẽ bản thiết kế cho một tòa nhà chọc trời, cũng không phải là những mục tiêu tài chính cho một hợp đồng kinh doanh quy mô nào đó. Tôi chỉ mong sao cho bốn đứa con của mình thay đồ và ăn uống cho nhanh. Sau đó, lái xe đưa chúng đến trường đúng giờ mà không gặp phải rủi ro nào.

Nhưng kế hoạch đó hầu như lúc nào cũng bị thất bại.

Mấy đứa con của tôi hình như nghĩ rằng cụm từ “nhanh lên” có nghĩa là “Mẹ đang cáu đấy”. Mỗi đứa đều có một kế hoạch riêng và cứ thay đổi xoành xoạch làm tôi rất bực mình.

Một ngày đẹp trời nọ, cậu con trai của tôi đang cố làm theo lời mẹ bằng cách tự mang giày, nhưng nó lại không tìm thấy đôi giày của mình ở đâu cả. Đứa nhỏ còn học mẫu giáo thì mải mê dùng ngón tay dính đầy si-rô lần theo những giọt nước mưa lăn dài trên cửa kính mới vừa lau ngày hôm qua. Đứa khác thì cứ chạy loanh quanh, nhìn mọi người đang vội vã. Còn đứa con út thì hầu như lúc nào tôi cũng phải thay tã cho nó khi mọi người đã yên vị trong xe và thậm chí khi xe đã nổ máy. Tôi nghĩ, có lẽ mình nên dạy con bé đi vệ sinh bằng tiếng nổ máy của xe thay vì bằng tiếng nước chảy quen thuộc trong phòng tắm.

Sau khi đưa hai đứa lớn đến trường, tôi lái xe đến cửa hàng tạp hóa gần đó cùng với hai đứa nhỏ, lạc quan rằng buổi sáng hôm nay có thể suôn sẻ hơn. Tôi mơ tưởng đến một chỗ đậu xe ở ngay phía trước cửa hàng, những cái túi nhựa đựng rau cải được chuẩn bị sẵn sàng, cảnh không phải đợi chờ ở quầy bán thức ăn ngon như thường lệ, đến cả việc có giảm giá ở quầy Crystal Light và thuốc nhuộm tóc, rồi một người tính tiền nhanh nhẹn, thân thiện và vui vẻ chấp nhận phiếu ưu đãi mua hàng vừa mới hết hạn của tôi… Một ngày bắt đầu như thế thì còn gì hơn?

Và đây là những gì đã xảy ra. Tôi đẩy xe hàng với đứa con út khắp người dính đầy chuối đến xếp hàng chờ tính tiền và đặt tất cả các thứ lên băng chuyền. Sau đó, tôi lục tìm tấm phiếu ưu đãi và thẻ mua hàng theo yêu cầu của cô nhân viên thu ngân trước khi cô tính tiền. Tôi còn bảo với cô ấy rằng chúng tôi đã ăn hết hai trái chuối. Tờ hóa đơn tính tiền vừa mới in xong, con tôi đang cố giật mấy món hàng ra khỏi quầy trưng bày cạnh đó, và cô thâu ngân lại còn đang cố đoán xem hai quả chuối đã ăn mất nặng bao nhiêu, chẳng biết rằng tôi còn phải đi đâu đó rất vội.

Tôi để ý thấy một phụ nữ đứng tuổi đang đứng chờ phía sau tôi, trong giỏ của bà chỉ có vài món hàng. Thấy thế, tôi nhẹ nhàng đề nghị: “Bác sang quầy khác tính tiền sẽ nhanh hơn đấy?”.

“Không sao, con tôi đã lớn và tôi cũng không vội đi đâu cả. Tôi rất thích ngắm nhìn gia đình dễ thương của chị,” bà mỉm cười đáp.

Đấy cũng chính là lúc tôi bắt đầu hiểu thế nào là kiên nhẫn. Tôi luôn luôn ra khỏi nhà với hàng tá công việc ghi giấy cầm theo, cứ nghĩ rằng khi nào mọi việc đâu vào đấy – mà hình như chẳng bao giờ xong được – là tôi có thể thật sự tận hưởng cuộc sống. Đến tận bây giờ, tôi mới bắt đầu nhận ra rằng tất cả những điều tôi đang làm mỗi ngày chính là cuộc sống. Thế tại sao tôi không cho mình cơ hội để tận hưởng? Tôi hiểu ra rằng, kiên nhẫn chính là khả năng dẫn dắt những đứa con của mình khôn lớn giữa bộn bề những công việc hàng ngày mà bất kỳ người mẹ nào cũng phải đảm trách.

Tôi vẫn còn phải đi đón con tan học, rồi còn lo chuyện tắm rửa, cho chúng ăn và dỗ chúng ngủ. Nhưng giờ đây, khi bình tâm trở lại và biết yêu thương cuộc sống mà mình đang có, tôi đã tìm thấy được lòng kiên nhẫn cho chính mình rồi, các bạn ạ!

– Peter Rouse


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.