Chicken Soup For The Soul - Tập 3 - Chia Sẻ Tâm Hồn Và Quà Tặng Cuộc Sống



The spot on the rug

“What’s that on the rug?” I demanded in the irritated mommy voice that frightens and sends kids running. My daughter just whiningly stared at me, almost afraid to speak. When she did start to offer an explanation, I cut her off. “How many times have I told you not to bring those paint pots into your room? Do you know how much this carpet costs? You’d better do something to wash out that stain right now, OK?”

Her eyes began to well up with tears, and I knew she felt bad about spilling the paint, but I was very angry. Contemplating the best way to extract red watercolor from a beige carpet, I headed downstairs for some cleaning products and towels without taking notice that she still trembled in the corner.

When I returned, she was rubbing the stains with a tissues. Now the carpet was flecked with little pieces of white. “That’s OK, honey, I’ll do that,” I pretended to be strict, then I sat down and started to remove the stain. “What a mess,” I kept on muttering. As I scrubbed, I tried to explain to my daughter why she couldn’t paint in her room. Just in case it wasn’t clear, I have to take more explanation. “You can paint just in the kitchen.”

After dinner, I told her to take a bath, brush her teeth, and head to her room for bed. “I’ll be right there to tuck you in,” I assured her. Even though she knew how to read, each night I used to read a portion of a chapter book to her till she felt into her sleep. That night we read and laughed about the silly antics of the naughty children in the story. I seemed to forget all the things happened in the morning.

Though I switched off her lamp, we could still see by the light coming from the hall. As I leaned down to give her a hug and a kiss, then she pulled out a piece of paper from under her pillow. I briefly saw a giant, red heart was painted on it. Below the heart, she had carefully written “I love you, Mommy”. The incomplete handwritings of my daughter – only a sevenyears- old child moved her mom to tears. Now I knew why she had the paint in her room and made things that drove me exceedingly angry. At the bottom of the page, this time with a pen, she had drawn two squares – one with yes beside it and the other with a no. Above the boxes she had written the question: “Do you still love me?”

She offered me a pencil and waited for me to check off my answer. I filled the yes box with a big, affirmative check. My daughter immediately smiled with relief. “I thought you didn’t love me anymore because I spilled paint on the carpet and it made you angry.”

I took her in my arms and kissed her lots. “Honey, I will alwayslove you. Even when you make me angry, I still love you. Remember this!”

Up to now, the paint never completely came out of the carpet, but I don’t mind. The spot faded to a light pink that seems to me to resemble the vague shape of a heart. Now every time I go into my daughter’s room, that stain reminded me to tell her “I love you.” No matter what.

– Bobby

Vết bẩn trên thảm

“Cái gì trên thảm thế kia?” tôi hỏi bằng một giọng hết sức giận dữ mà những người làm mẹ như tôi hay làm con trẻ sợ hãi bỏ chạy. Đứa con gái mếu máo đứng nhìn tôi, sợ đến nỗi không dám thốt lên lời nào. Khi nó định giải thích điều gì đấy thì tôi đã cắt ngang: “Đã bao nhiêu lần mẹ dặn con là không được mang mấy lọ sơn đó vào phòng rồi mà? Con có biết tấm thảm này đắt thế nào không? Con phải tìm cách tẩy hết mấy vết bẩn này ngay cho mẹ! Có nghe không thì bảo?”.

Con bé bật khóc, tôi biết nó rất sợ vì đã làm đổ sơn ra như thế nhưng tôi đang rất giận. Mãi nghĩ ngợi xem có cách nào để tẩy sạch vệt sơn đỏ au dính trên tấm thảm màu be, tôi đi xuống lầu lấy thuốc tẩy và khăn lau mà không mảy may để ý con bé vẫn còn đang run rẩy đứng nép ở một góc phòng.

Khi tôi quay trở lại, con gái tôi đang lấy khăn giấy hì hục chùi mấy vết bẩn. Giờ đây tấm thảm lại xuất hiện thêm những vết lốm đốm màu trắng. “Thôi được rồi, để đấy cho mẹ.” Tôi làm bộ nghiêm giọng với con bé rồi ngồi xuống và bắt đầu lau. “Thật là bầy hầy quá đi thôi!” tôi vẫn không thôi cằn nhằn. Trong lúc chùi, tôi cố gắng giải thích cho con hiểu tại sao nó không được phép mang sơn vào phòng của mình. Sợ con bé không hiểu, tôi lại phải diễn giải thêm rằng: “Con chỉ có thể sơn ở nhà bếp thôi”.

Sau bữa ăn tối, tôi bảo con bé đi tắm, đánh răng và lên phòng chuẩn bị đi ngủ. Tôi an ủi con: “Mẹ sẽ vào đắp chăn cho con ngay thôi”. Mặc dù con bé đã biết đọc nhưng mỗi tối trước khi ngủ, tôi vẫn thường đọc truyện cho con nghe đến khi nào nó ngủ mới thôi. Tối đó, hai mẹ con vừa đọc truyện vừa nói cười vui vẻ về những trò quậy phá của những đứa trẻ tinh nghịch trong câu chuyện. Tôi như quên hẳn những gì vừa xảy ra ban sáng.

Dù đã tắt đèn nhưng mẹ con tôi vẫn còn nhìn thấy nhau do ánh sáng hắt vào từ phòng khách. Khi tôi cúi xuống ôm hôn con, lúc bấy giờ, con gái tôi mới lấy dưới gối của nó ra một tờ giấy. Tôi thoáng nhìn thấy trên đó có một trái tim màu đỏ thật to được vẽ bằng sơn. Bên dưới trái tim ấy, con bé nắn nót ghi dòng chữ “Con yêu mẹ”. Những nét chữ còn chưa được tròn của con tôi, một đứa trẻ vừa mới lên bảy đã làm cho mẹ nó xúc động đến rơi nước mắt. Bây giờ thì tôi đã hiểu tại sao con bé lại mang sơn vào phòng và gây nên chuyện khiến tôi vô cùng tức giận. Ở cuối trang giấy, nó vẽ hai hình vuông lần này bằng bút mực, một hình viết chữ “có” và hình còn lại viết chữ “không”. Bên trên đó là câu hỏi: “Mẹ có còn yêu con không hở mẹ?”.

Nó đưa cho tôi cây bút và chờ tôi chọn câu trả lời. Tôi đánh một dấu thật đậm vào ô chữ “có”. Chỉ chờ có thế, con gái tôi nhoẻn miệng cười một cách nhẹ nhỏm: “Vậy mà con nghĩ mẹ không còn yêu con nữa, vì con đã lỡ làm bẩn tấm thảm và làm mẹ tức giận”.

Tôi ôm con vào lòng và hôn nó thật nhiều: “Bé cưng ạ, mẹ luôn yêu thương con. Ngay cả khi con làm mẹ giận, mẹ vẫn mãi yêu con. Con cứ nhớ như vậy nhé!”.

Cho đến tận bây giờ, vết sơn bẩn trên tấm thảm vẫn không thể nào tẩy hết được, nhưng tôi không bận tâm về điều đó. Vết bẩn ấy nhạt dần và chuyển sang màu hồng. Với tôi, hình dạng của nó hơi giống như một trái tim. Bây giờ, mỗi lần vào phòng con gái, vết bẩn ấy luôn nhắc tôi nói với nó rằng: “Mẹ yêu con”. Cho dù có chuyện gì xảy ra đi chăng nữa.

– Bobby


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.