Án mạng trên chuyến tàu tốc hành Phương Đông
Phần III – Hercule Poirot Vận Dụng Những Chất Xám – VI. Cuộc Hỏi Cung Đại Tá Arbuthnot Lần Thứ Hai
Đại tá Arbuthnot tỏ vẻ bực mình khi được gọi vào toa ăn lấn thứ hai.
– sao? -Ông ta hỏi khi bước vào phòng.
– Xin lỗi đã làm phiền đại tá một lần nữa. Nhưng còn một vài chi tiết mà ông có thể làm sáng tỏ.
– Ông nghĩ thế, chứ tôi thì không.
– Chúng ta hãy bắt đầu bằng cái nạo ống điếu.
– Sao?
– Đây là cái nạo ống điếu của ông?
– Tôi không biết. Tôi đâu có inte6n tôi vào đây.
– Đại tá Arbuthnot, xin ông biết cho rằng, ông là người duy nhất trên tàu hút ống điếu.
– Nếu thế thì chắc cái nạo ống điếu này của tôi.
– Ông có biết, nó đã được tìm thấy ở đâu không?
– Tôi không hề biết.
– Gần giường của nạn nhân.
Đại tá Arbuthnot nhíu mày:
– Ông có thể giải thích lý do tại sao cái nạo ống điếu lại ở đó không?
– Nếu ông muốn ám chỉ là chính tôi đã để rơi trong phòng Ratchett, thì tôi xin nói ngay là ông nhầm rồi.
– Có lúc nào đại tá vào phòng Rachett không?
– Tôi chưa bao giờ biết hắn.
– Ông chưa bao giờ nói chuyện với hắn và không giết hắn chứ?
Lần này cặp lông mày của Arbuthnot nhíu cao hơn:
– Nếu tôi giết hắn thì chắc tôi cũng không nói cho ông biết …Nhưng tôi không giết hắn.
– Ôi … Điều đó cũng chẳng quan trọng gì?
– sao?
– Tôi nói điều đó cũng chẳng quan trọng.
– Ồ.
Sửng sốt và khó chịu Arbuthnot nhìn Poirot:
– Bời vì, cái nạo ống điếu chỉ là một chi tiết nhỏ. Tôi có thể cho đại tá lý do để giải thích tại sao lại nó lại ở cạnh tử thi.
Arbuthnot mở to mắt nhìn Poirot.
– Thật ra, tôi cho mời ông đến dçe63 nói một vấn đề khác, – Poirot nói. – Cô Debenham có lẽ đã nói cho ông biết mẫu đối thoại mà tôi đã nghe lỏm được giữa cô ta và đại tá ở ga Konya chứ?
Đại tá Arbuthnot không trả lời:
– Cô ta đã nói với đại tá: “Không, bây giờ không phải lúc. Khi tất cả đã xong xuôi, và trở thành dĩ vãng”. Những lời này có ý nghĩ gì?
– Ông Poirot ạ tôi từ chối trả lời câu này .
– Vì sao?
– Tôi nghĩ ông nên hỏi thẳng cô Debenham.
– Tôi đã hỏi rồi.
– Và cô ấy đã không trả lời à?
– Phải.
– Nếu thế thì sự im lặng của tôi cũng dễ hiểu thôi.
– Ông không muốn tiết lộ bí mật của một phụ nữ.
– Ông muốn nghĩ gì tùy ông!
– Cô Debenham nói với tôi là câu chuyện giữa cô ấy và ông hoàn toàn có tính chất cá nhân!
– Câu trả lời này không làm ông vừa lòng à?
– Không, vì cô Debenham rất đáng nghi ngờ!
– Ông đùa đấy à?
– Không.
– Ông có chứng cớ nào buộc tội cô ấy?
– Cô ấy chẳng phải là quản gia trong gia đình Armstrong khi tấn thảm kịch xảy ra hay sao?
Một thoáng im lặng. – Poirot gật gù.
– Ông thấy không, chúng tôi biết nhiều hơn ông tưởng. Nếu cô Debenham vô tội, tại sao cô ta lại giấu chi tiết này! Tại sao cô ấy lại xác nhận là mình chưa bao giờ ở Mỹ?
Đại tá Arbuthnot hắng giọng:
– Có thể ông nhầm.
– Không, tôi chắc chắn điều này! Tại sao cô Debenham lại nói dối tôi.
Đại tá Arbuthnot nhún vai.
– Ông hãy hỏi cô ấy. Theo tôi thì ông đi sai đường rồi.
Poirot gọi một người nhân viên đến.
– Anh hãy đi mời hành khách người Anh ở phòNg số 11 đến đây.
– Thưa ông vâng.
Bốn người đàn ông ngồi bất động. Gương mặt sạm nắng của đại tá Arbuthnot đanh lại.
Người nhân viên trở lại và nói.
– Bà ta sẽ đến ngay, thưa ông.
– Cảm ơn.
Một hai phút sau Mary Debenham bước vào phòng.
Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.