ANH HÙNG XẠ ĐIÊU

35. Trong miếu Thiết Thương



Thuyền vừa cập bến, hai ba mươi người bước lên, bọn Bành Liên Hổ, sa Thông
Thiên đều có trong đó. Hai người lên bờ cuối cùng một cao một thấp, người
cao là Triệu vương Hoàn Nhan Hồng Liệt nước Đại Kim, người thấp là bang chủ
Thiết chưởng bang Cừu Thiên Nhận. Xem ra Hoàn Nhan Hồng Liệt cậy có Âu
Dương Phong, Cừu Thiên Nhận hai người xuất mã, lần tỷ võ này chỉ thắng chứ
không có bại nên ngang nhiên đích thân trở lại Giang Nam.
Hoàng Dung chỉ Cừu Thiên Nhận nói: -Cha, con bị lão già kia đánh trúng một
chưởng suýt nữa mất mạng.
Hoàng Dược Sư lúc ở Quy Vân trang đã thấy Cừu Thiên Nhận giở trò nhưng
không biết đó là Cừu Thiên Trượng mạo nhận, nghĩ thầm bằng vào một chút
đạo hạnh nhỏ nhoi của y thì làm sao đánh được con gái mình, cảm thấy kỳ lạ.
Lúc ấy Âu Dương Phong đã gặp bọn Hoàn Nhan Hồng Liệt, hạ giọng bàn bạc.
Qua hồi lâu, Âu Dương Phong bước tới cạnh Hồng Thất công nói: -Thất huynh,
đến hội tỷ võ ngươi không giúp bên nào, có đúng là chính miệng ngươi nói ra
câu ấy không?
Hồng Thất công nghĩ thầm: -Mình có lòng mà không có sức, muốn giúp cũng
không giúp được.
Đành trả lời: -Cái gì mà hội với không hội, ta là nói ngày mười lăm tháng tám.
Âu Dương Phong nói: -Thì đúng là thế. Dược huynh, phái Toàn Chân và Giang
Nam thất quái tìm ngươi trút giận, ngươi là tôn sư một đời, động thủ với bọn
người này sẽ mất hết thân phận, để huynh đệ thu xếp cho ngươi, ngươi chỉ
cần chắp tay đứng xem được không?
Hoàng Dược Sư đã nhìn thấy trận thế đôi bên: nếu Hồng Thất công không ra
tay, Toàn Chân chư tử nhất định sẽ chết sạch dưới độc thủ của Âu Dương
Phong, phái Toàn Chân không khỏi tan rã từ đây, nếu Quách Tĩnh giúp đỡ giữ
vị trí sao Thiên toàn thì Âu Dương Phong lại không phải là đối thủ của trận
Thiên cang Bắc đẩu, nhưng nếu thằng tiểu tử ngốc này lại cứ lằng nhằng với
mình thì tình thế lại khác, nghĩ thầm: -Gã tiểu tử Quách Tĩnh miệng còn hôi
sữa mà sự tồn vong họa phúc của cả phái Toàn Chân đều gắn chặt với suy
nghĩ nhất thời của y, Vương Trùng Dương dưới đất mà biết, cũng chỉ còn cách
cười gượng.
Âu Dương Phong thấy y trầm ngâm không trả lời, nghĩ thời cơ sẽ lập tức trôi
qua, nếu Lão Ngoan đồng Chu Bá Thông tới lại không dễ đối phó, bèn hú dài
một tiếng, quát: -Mọi người động thủ đi, còn chờ gì nữa?
Hồng Thất công tửc giận nói: -Ngươi nói tiếng người hay là chó đánh rắm đấy?
Âu Dương Phong chỉ lên trời một cái cười nói: -Đã qua giờ Tý, bây giờ là sáng
sớm ngày mười lăm rồi.
Hồng Thất công ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy vầng trăng tròn dần dần lặn về phía
tây, một nửa bị mây đen che khuất, quả nhiên đã là cuối giờ Tý đầu giờ sửu.
Âu Dương Phong xà trượng điểm ra, đột nhiên đánh tới giữa ngực Khưu Xử
Cơ.
Toàn Chân lục tử thấy đại địch trước mặt, bọn Bành Liên Hổ lại đứng bên cạnh
nhìn chằm chằm, nghĩ thầm: -Hôm nay nếu hơi không cẩn thận, ắt sẽ toàn
quân tan nát.
Lúc ấy phấn chấn tinh thần, hết sức chống cự Âu Dương Phong, chỉ đấu vài
hợp sáu người đã không kìm được thầm kêu khổ. Lúc ấy Tây độc có ý muốn ra
oai trước mặt đông người, thi triển toàn sát thủ lợi hại, nhất là hai con rắn độc
trên xà trượng lúc co lúc duỗi, chợt cắn chợt mổ càng khiến người ta không
sao đề phòng. Bọn Khưu Xử Cơ, vương Xử Nhất mấy lần phóng kiếm đâm,
nhưng làm sao đâm trúng được?
Hoàng Dung thấy Quách Tĩnh trợn mắt nhìn cha, chỉ vì ngại Hồng Thất công
nên ngần ngừ không dám ra tay, linh cơ chợt động, nói: -Cả ngày chỉ lo báo
thù rửa hận, hừ, kẻ thù giết cha thật sự đã tới thì lại sợ sệt.
Quách Tình được nàng một câu nhắc nhở, trợn mắt nhìn nàng một cái, nghĩ
thầm: -Cứ giết thằng chó Kim kia trước rồi tìm Hoàng Dược Sư cũng không
muộn.
Bèn rút chuỷ thủ ra xông về phía Hoàn Nhan Hồng Liệt.
Sa Thông Thiên và Bành Liên Hổ đồng thời sấn ra chắn trước mặt Hoàn Nhan
Hồng Liệt. Quách Tĩnh ngọn chuỷ thủ lật tay đâm chếch ra, Bành Liên Hổ nhấc
hai ngọn Phán quan bút gạt đỡ, keng một tiếng, chỉ thấy hổ khẩu tê chồn,
Quách Tĩnh đã lướt qua hai người. Công phu Di hình hoán vị của sa Thông
Thiên không chặn y kịp, vội phi thân đuổi theo. Linh Trí thượng nhân và Lương
Tử ông đều cầm binh khí đứng chặn phía trước.
Quách Tĩnh tránh qua hai ngọn Thấu cốt đinh của Lương Tử ông phóng tới,
tay kiếm tay chưởng ra chiêu Chi dương xúc phiên xông vào. Lương Tử ông
thấy đòn tới lợi hại, vội lăn tròn xuống đất tránh ra, Linh Trí thượng nhân thân
thể to béo, hành động bất tiện, lại nghĩ nếu mình cũng tránh, địch nhân sẽ
xông tới trước mặt Triệu vương gia, lập tức nhấc song bạt thẳng thắn đón đỡ
chiêu ấy của y. Chỉ nghe hai tiếng choang choang vang rền, đôi bạt đã bị
chưởng lực đánh bay lên không, chưởng phong của Quách tĩnh lại vỗ tới giữa
mặt. Linh Trí thượng nhân cậy chưởng lực thâm hậu, lại thêm trên chưởng có
độc, lập tức vung chưởng đánh ra, đột nhiên thấy khí ở ngực tắt nghẽn, cánh
tay tê rần, bàn tay nhũn ra rủ xuống, khớp cổ tay đã bị đánh gãy, công phu
độc chưởng không thi thố gì được. Y đầu óc rối loạn, ngẩn ra bất động. Lúc ấy
nếu Quách Tĩnh thừa thế đánh thêm một chưởng thì sẽ lập tức lấy được tính
mạng của nhà sư Tây Tạng này, nhưng y muốn giết Hoàn Nhan Hồng Liệt nên
không nhìn tới Linh Trí thượng nhân nữa. Hai chiếc đồng bạt trên không lấp
lóe ánh vàng lần lượt rơi xuống. Keng một tiếng, chiếc thứ nhất đập trúng đầu
Linh Trí thượng nhân, may là rơi ngang xuống, nếu không thì mép bạt sắc như
đao nhất định đã chẻ cái đầu trọc của y làm hai, kế đó lại keng một tiếng, lần
này tiếng vang còn lớn hơn, chính là chiếc thứ hai rơi xuống, đôi bạt đập vào
nhau vang rền ong ong không dứt, vang ra xa xa trên mặt hồ.
Hoàn Nhan Hồng Liệt thấy Quách Tĩnh chân không dừng bước, liên tiếp vượt
qua bốn cao thủ, trong chớp mắt đã tới trước mặt mình, bất giác cả sợ, kêu
lên: -Ái chà!
Rồi co chân bỏ chạy. Quách Tĩnh cầm kiếm đuổi theo, được vài bước trước mắt
bóng vàng chớp lên, hai phát chưởng bên cạnh chênh chếch đánh tới Quách
Tĩnh nghiêng người tránh qua, đoản kiếm đâm ra, thân hình lại bị chưởng
phong đánh dạt đi, vội sấn lên một bước, thấy địch nhân chính là bang chủ
Thiết chưởng bang Cừu Thiên Nhận. Quách Tĩnh biết y võ công cao cường hơn
mình, không thể nghĩ tới chuyện truy sát kẻ thù nữa, lập tức tay trái vung
kiếm, tay phải phát chưởng, liền ngưng thần tiếp chiến.
Bành Liên Hổ thấy Quách Tĩnh bị Cừu Thiên Nhận chặn đứng, Lương Tử ông
và sa Thông Thiên song song đứng chặn trước mặt Hoàn Nhan Hồng Liệt,
nguy hiểm đã qua, lập tức vọt tới trước mặt Kha Trấn ác, cười nói: -Kha đại
hiệp, tại sao Giang Nam lục quái chỉ có một quái tới?
Kha Trấn ác thiết trượng đã bị Hoàng Dung đẩy xuống Nam Hồ, nghe địch
nhân buông tiếng châm chọc, vung tay phát ra một ngọn độc lăng rồi lập tức
nhảy lùi về phía sau. Dưới ánh trăng mờ mờ, ngọn thiết lăng lướt gió bay ra,
Bành Liên Hổ đã nếm mùi đau khổ của chất độc trên loại ám khí này, quả thật
là con chim phải cung sợ cành cây cong, không dám vung Phán quan bút đỡ
gạt, vội chống mạnh hai ngọn bút xuống đất nhảy vọt lên không, chỉ nghe vù
một tiếng, ngọn thiết lăng lướt qua dưới bàn chân y. Y thấy Kha Trấn ác trong
tay không có binh khí, nghiến răng một cái, cầm bút sấn mau tới.
Kha Trấn ác chân bị tàn tật, lúc bình thời đi lại toàn nhờ vào thiết trượng để
chi trì, nghe tiếng địch nhân lướt tới như gió, đành miễn cưỡng nhảy qua bên
cạnh hai bước, lúc chạm đất chân trái khuỵu xuống suýt ngã lăn ra. Bành Liên
Hổ cả mừng, ngọn bút bên trái hộ thân đề phòng tuyệt kỹ ám khí của y, ngọn
bút bên phải đâm mạnh xuống lưng y. Kha Trấn ác nghe tiếng xét hình, lăn
một vòng tránh ra. Ngọn Phán quan bút của Bành Liên Hổ đâm xuống tảng đá
dưới đất, bắn ra mấy tia lửa, quát: -Thằng giặc mù, xem ngươi gian hoạt tới
đâu!
Ngọn bút bên trái lại phóng tới. Kha Trấn ác vừa lăn một vòng, vù một tiếng lại
phóng ra một ngọn độc lăng. Linh Trí thượng nhân tay trái đỡ cổ tay phải,
đang líu la líu lo dùng tiếng Tây Tạng chửi người, đột nhiên thấy Kha Trấn ác
lăn tới cạnh bèn giơ chân đạp mạnh xuống. Kha Trấn ác nghe thấy tiếng gió,
tay trái chống xuống đất một cái lăn chếch ra, nhưng y tránh khỏi cái đạp ấy
của nhà sư Tây Tạng nhưng không tránh khỏi đôi bút đâm tới, chỉ thấy sau
lưng đau buốt, thầm kêu không hay, chỉ đành nhắm mắt chờ chết, chợt nghe
một giọng trong trẻo quát: -Cút đi!
Kế đó là một tiếng “ái chà?”
Kế lại bùng một tiếng. Nguyên là Hoàng Dung dùng Đả cẩu bổng pháp chặn
đứng thiết bút, thuận thế hất ra ngoài, làm Bành Liên Hổ chúi xuống.
Chiêu này cũng đúng là chiêu hất ngọn trượng của Kha Trấn ác mới rồi, chỉ là
Bành Liên Hổ cứ nắm chặt đôi Phán quan bút, thế nào cũng không chịu
buông, nên cả người cả bút chúi xuống đất.
Bành Liên Hổ vừa sợ vừa giận, lồm cồm bò dậy, thấy Hoàng Dung cầm trúc
bổng bảo vệ cho Kha Trấn ác đứng lên. Kha Trấn ác chửi: -Tiểu yêu nữ, ai cần
ngươi cứu ta?
Hoàng Dung quát: -Cha, ngươi chiếu cố cho lão mù ngu ngốc này, đừng để
người ta đả thương y.
Nói xong xông lên giúp Quách Tĩnh, hai người đánh Cừu Thiên Nhận. Kha Trấn
ác đứng ngẩn người ra, nhất thời mờ mịt không biết làm gì.
Bành Liên Hổ thấy Hoàng Dược Sư đứng khá xa, quay lưng lại phía mình, tựa
hồ không nghe lời con gái nói, lúc ấy rón rén núp sau lưng Kha Trấn ác, Phán
quan bút đột nhiên đánh ra. Chiêu này mãnh liệt tàn độc, cho dù Kha Trấn ác
có thiết trượng trong tay cũng chưa chắc đã đỡ được, đã thấy sắp đắc thủ,
đột nhiên vù một tiếng, một vật xé gió bay tới đập lên Phán quan bút của y,
lập tức nát vụn, là một viên đá nhỏ. Cái ném ấy đánh y hổ khẩu tê chồn, ngọn
Phán quan bút rơi luôn xuống đất. Bành Liên Hổ giật nảy mình, không biết
viên đá ấy từ đâu bay tới mà kình lực lại vô cùng mạnh mẽ, chỉ thấy Hoàng
Dược Sư hai tay chắp lại sau lưng, vẫn nhìn đám mây đen ở chân trời không
hề ngoảnh lại.
Kha Trấn ác lúc ở Quy Vân trang đã nghe qua công phu Đàn chỉ thần thông,
biết Hoàng Dược Sư ra tay cứu mạng, lại càng tức giận hơn, xông tới sau lưng
y gầm lên: -Bảy huynh đệ chết hết chỉ còn một người, giữ lại làm gì?
Hoàng Dược Sư vẫn không quay đầu, đợi đến khi y tới sau lưng chỉ còn ba
thước mới khẽ vung tay trái về phía sau một cái. Kha Trấn ác chỉ thấy một
luồng lực đạo mạnh mẽ xô tới, không tự chủ được ngã ngửa ra ngồi phịch
xuống đất, chỉ cảm thấy khí huyết nhộn nhạo, nhất thời không sao đứng lên
được. Lúc ấy trời càng tối đen, trên mặt hồ bốc lên một làn sương mù mênh
mông, dâng lên trên cù lao, chân của mọi người đều bị che khuất trong làn
sương mù.
Quách Tĩnh được Hoàng Dung giúp đỡ đã đánh ngang sức với Cừu Thiên
Nhận. Bên kia phái Toàn Chân đã nguy cấp vô cùng, Hách Đại Thông bị xà
rượng quét trúng chân, đạo bào của Tôn Bất Nhị bị xé mất một bên. Vương Xử
Nhất thầm hoảng sợ, biết nếu đánh thêm thì không bao lâu bên mình nhất
định có người không chết cũng bị thương, bèn nhân lúc Mã Ngọc và Lưu Xử
Huyền tiến lên tấn công liền rút trong bọc ra một ngọn pháo Lưu tinh châm
lứa, chỉ nghe soạt một tiếng, một đạo ánh sáng vạch thẳng lên trên không.
Nguyên là Toàn Chân thất tử ai cũng thu nhận không ít đồ đệ nên đệ tử đời
thứ ba trong phái rất đông, ngoài Doãn Chí Bình còn có Lý Chí Thường, Trương
Chí Kính, Vương Chí Thản, Kỳ Chí Thành, Trương Chí Tiên, đều ngang hàng với
y.
Lần tỷ võ ở lầu Yên Vũ tại Gia Hưng này, thất tử rất sợ bọn Bành Liên Hổ, sa
Thông Thiên mang theo nhiều lâu la để cậy đông thủ thắng nên đều dắt đệ tử
môn hạ cùng tới Gia Hưng, dặn họ chờ cạnh Nam Hồ, nếu thấy pháo Lưu tinh
bắn lên thì lập tức tới tiếp viện. Lúc ấy Vương Xử Nhất thấy cục diện bất lợi
bèn phóng pháo Lưu tinh. Nhưng sương mù dày đặc, cách nhau mấy bước
không thấy rõ bóng người, chỉ sợ bọn đệ tử chưa chắc có thể xông qua làn
sương mù mà tới.
Lại đấu thêm một lúc, sương mù càng dày đặc, mọi người đứng giữa không khí
ẩm thấp đều cảm thấy rất khó chịu. Mây đen trên trời cũng càng lúc, càng
dày, ánh trăng xuyên qua làn mây chỉ sáng nhờ nhờ, sau cùng bị che khuất
hẳn. Mọi người đều hoảng sợ tuy không ngừng tay nhưng dần dần lùi ra, ra
chiêu đều thủ nhiều công ít.
Quách Tĩnh, Hoàng Dung giao đấu với Cừu Thiên Nhận, chợt một làn sương
mù tràn tới trùm lên ba người. Quách Tĩnh thấy bóng hai người Cừu Hoàng
đột nhiên bị che khuất, lập tức quay đi tìm Hoàn Nhan Hồng Liệt.
Y mở to hai mắt, muốn tìm ánh sáng vàng lóe lên trên mũ kim quan của Hoàn
Nhan Hồng Liệt, nhưng sương mù tầng tầng lớp lớp dày đặc, nhìn không rõ
vật ngoài ba thước, đang tìm đông kiếm tây chợt nghe trong làn sương mù có
một người quát: -Ta là Chu Bá Thông đây, ai tìm ta đấy Quách Tĩnh cả mừng,
đang định lên tiếng trả lời, Khưu Xử Cơ đã kêu lên: -Chu sư thúc, lão nhân gia
người khỏe không?
Đúng lúc ấy, làn mây đen trên không hé ra một chỗ hở, mọi người đột nhiên
thấy địch nhân vốn chỉ gần mình trong gang tấc, ra tay là có thể đánh mình bị
thương, không hẹn mà cùng bật tiếng la hoảng nhảy ra.
Chu Bá Thông cười hì hì đứng giữa mọi người, cao giọng nói: -Ở đây đông
người quá, vô cùng nhiệt náo, hay lắm, hay lắm!
Tay phải cọ khuỷu tay trái mấy cái, vê một viên ghét, nói: -Cho ngươi uống
thuốc độc.
Rồi nhét vào miệng sa Thông Thiên đứng cạnh. Sa Thông Thiên vội né tránh,
nhưng mặc dù công phu Di hình hoán vị của y cao cường vẫn không tránh kịp,
bị Chu Bá Thông vung tay trái túm lấy, nhét viên ghét vào miệng. Y từng bị
Lão Ngoan đồng cho nếm mùi đau khổ, biết nếu phun ra ngay nhất định sẽ bị
đánh no đòn, chỉ đành hừ một tiếng ngậm trong miệng, đoán là viên này
không có độc, cũng không có gì đáng sợ.
Vương Xử Nhất thấy Chu Bá Thông đột nhiên xuất hiện, vô cùng mừng rỡ, kêu
lên: -Sư thúc, té ra quả thật người chưa bị Hoàng đảo chủ hại chết.
Chu Bá Thông tức giận nói: -Ai nói ta đã chết? Hoàng lão tà cứ nghĩ chuyện
hại ta, nhưng mười mấy năm nay chưa thành công. Ha, Hoàng lão tà, ngươi
thử lại mà xem.
Nói xong vung quyền đánh vào vai Hoàng Dược Sư.
Hoàng Dược Sư không dám coi thường, đánh trả lại một chiêu Lạc anh thần
kiếm chưởng, kêu lên: -Bọn đạo sĩ súc sinh phái Toàn Chân lên án ta giết
ngươi, cứ theo quấy rầy ta, nói là để trả thù cho ngươi đấy.
Chu Bá Thông tức giận nói: -Ngươi giết được ta à? Đừng khoác lác! Ta bị
ngươi giết chết bao giờ? Ngươi nhìn cho rõ nhé, ta là người hay là ma đây?
Y chửi mắng huyên thiên, càng đánh càng mau. Hoàng Dược Sư thấy không
thể nói lý với y, đúng là một lão già lằng nhằng, nhưng chiêu thức lại tinh diệu
kỳ ảo, chỉ đành dốc toàn lực tiếp chiến.
Toàn Chân chư tử chỉ mong sư thúc tới sẽ liên thủ với Hoàng Dược Sư đối phó
với Âu Dương Phong, nào ngờ vị sư thúc này không biết nghe chuyện, đã lập
tức đánh nhau với Hoàng Dược Sư kịch liệt. Mã Ngọc liên tiếp kêu “Sư thúc,
đừng động thủ với Hoàng đảo chủ nữa!
Âu Dương Phong nói chen vào: -Đúng, Lão Ngoan đồng, ngươi quyết không
phải là địch thủ của Hoàng lão tà, mau chạy trốn để giữ mạng là hay nhất,
chạy mau lên, chạy mau lên!
Chu Bá Thông bị y khích một câu, càng không chịu dừng tay. Hoàng Dung kêu
lên: -Lão Ngoan đồng, ngươi dùng công phu trong Cửu âm chân kinh đánh
nhau với cha ta thì sư huynh ngươi dưới suối vàng sẽ nói thế nào?
Chu Bá Thông hô hô cười rộ, vô cùng đắc ý, nói: -Ngươi thấy ta sử dụng công
phu trong kinh à? Ta mất bao nhiêu thời giờ mới quên được hết chân kinh. Ha
ha, học thì dễ, quên đi mới thật khó khăn! Ta là sử dụng bảy mươi hai lộ
Không minh quyền, Lão Ngoan đồng tự mình nghĩ ra, có liên hệ gì với Cửu âm
chân kinh?
Lúc Hoàng Dược Sư động thủ với y trên đảo Đào Hoa đã thấy quyền cước kình
lực của y vô cùng kỳ ảo, lúc ấy thấy quyền pháp của y tuy tinh kỳ nhưng kình
lực lại giảm nhiều so với trước, chỉ ngang tay với mình, đang ngạc nhiên lại
nghe y nói thế, bất giác ngấm ngầm bực bội, không biết y sử dụng cách thức
ly kỳ cổ quái gì mà có thể nghiễm nhiên loại bỏ một môn võ công thượng
thặng của mình.
Âu Dương Phong thấy Chu Bá Thông và Hoàng Dược Sư đánh nhau kịch liệt
trong đám sương mù, ngấm ngầm mừng rỡ, lại sợ y đánh bại Hoàng Dược Sư
xong sẽ liên thủ cùng Toàn Chân chư tử đối phó với mình liền nghĩ cách nhân
cơ hội tốt này để phá trận Bắc đẩu trước, lúc ấy bèn vung xà trượng đánh ráo
riết, trong khoanh khắc trận băc đẩu đã rơi vào cảnh nguy hiểm. Vương Xử
Nhất và Lưu Xử Huyền cùng kêu lớn “Chu sư thúc, giết Âu Dương Phong trước
đã”.
Chu Ba Thông thấy các sư điệt nguy cấp, lúc ấy tay trái phong chưởng tay
phải phát quyền, quýet ngang, đánh thẳng vừa đánh tới trước mặt Hoàng
Dược Sư, đột nhiên ho ho cười rộ, quyền biến thành chưởng, chưởng biến
thành quyền, đều đổi hướng tấn công. Hoàng Dược Sư không ngờ y ra chiêu
kỳ quái như thế, vội đưa tay đỡ gạt, thì đầu chân mày đã bị ngón tay tren
chưởng y quét trúng, tuy chưa bị thương nhưng cũng đau rát lên. Chu bá
Thông một chưởng quét trúng đối phương, lập tức giật mình nghĩ ra, tay trái
chát một tiếng đập vào cổ tay phải của mình một cái, mắng: -Đáng chết, đáng
chết, đây là công phu trong Cửu âm chân kinh!
Hoàng Dược Sư thoáng sửng sốt, quyền phải lâp tức đẩy ra, một chiêu này
quả thật mau lẹ vô luân, không tiếng động đập trúng đầu vai Chu Bá Thông.
Chu Bá Thông cong lưng trầm vai quát: -Ái chà! Báo ứng mau thật!
Làn sương mù tư từ lan ra, càng lúc càng khó nhìn thấy chung quanh. Quách
Tĩnh sơ hai vị sư phụ gặp chuyện bất trắc, đưa tay đỡ Kha Trấn ác, kéo y tới
cạnh Hồng Thất công, hạ giọng nói: -Hai vị sư phụ cứ lên lầu Yên Vũ nghỉ
ngơi, đợi sương mù ta sẽ tính.
Chỉ nghe Hoàng Dung kêu lên: -Lão Ngoan đồng, ngươi có nghe ta nói không
đấy?
Chu Bá Thông nói: -Ta đánh không thắng cha ngươi đâu, ngươi cứ yên tâm.
Hoàng Dung kêu lên: -Ta muốn ngươi mau qua đánh Lão Độc vật, nhưng
không được giết y.
Chu Bá Thông nói: -Tại sao thế?
Y miệng không ngừng nói nhưng quyền cước cũng không hề chậm lại. Hoàng
Dung kêu lên: -Ngươi không nghe lời ta, thì ta phải nói toạc chuyện xấu của
ngươi ra.
Chu Bá Thông nói: -Chuyện xấu gì chứ? Ăn nói bậy bạ.
Hoàng Dung bèn kéo dài giọng: -Được, Chiếc khăn tay, Uyên ương chắp cánh
muốn cùng bay.
Hai câu ấy khiến Chu Bá Thông hoảng sợ hồn phi phách tán, vội nói: -Được
được, ta nghe lời ngươi là được. Lão Độc vật, ngươi ở đâu thế?
Chỉ nghe giọng Mã Ngọc trong làn sương mù cất lên: -Chu sư thúc, người
chiếm vị trí sao Bắc cực để vây y.
Hoàng Dung lại nói: -Cha, gã Cừu Thiên Nhận kia tư thông với nước Kim, là
một tên đại gian tặc, giết y mau đi.
Hoàng Dược Sư nói: -Hài tử, lại đây!
Trong làn sương mù dày đặc lại không thấy Cừu Thiên Nhận đâu. Chỉ nghe
Chu Bá Thông hô hô cười rộ, kêu lên: -Lão Độc vật, mau quỳ xuống lạy cha
ngươi, hôm nay ta mới tha mạng cho ngươi.
Quách Tĩnh đưa hai người Hồng Kha tới cạnh lầu quay lại tìm Hoàn Nhan Hồng
Liệt, nào ngờ vừa từ lầu Yên Vũ quay lại thì không những không thấy bóng
dáng Hoàn Nhan Hồng Liệt mà ngay cả bọn sa Thông Thiên, Cừu Thiên Nhận
cũng không biết đâu mất. Lại nghe Chu Bá Thông kêu lên: -Ủa, Lão Độc vật
đâu rồi? Trốn đi đâu mất rồi?
Lúc ấy sương mù càng dày đặc, quả thật rất ít khi thấy, mọi người đứng cạnh
nhau nhưng không thấy rõ mặt mũi nhau, chỉ thấy bóng người thấp thoáng,
giọng nói cũng trầm đục lạ thường như bị vật gì chắn ngang vậy. Mọi người
tuy từng gặp nhiều đại địch nhưng lúc ấy đột nhiên đều như trở thành mù lòa,
ai cũng hồi hộp trong lòng. Hoàng Dung tới đứng cạnh cha, Mã Ngọc hạ giọng
ra lệnh thu nhỏ trận thế, mọi người lắng tai nghe ngóng động tĩnh của địch
nhân.
Nhất thời bốn phía trở nên yên tĩnh không một tiếng động. Qua một lúc lâu,
đột nhiên Khưu Xử Cơ kêu lên: -Nghe kìa! Cái gì thế?
Chỉ nghe chung quanh có tiếng suỵt suỵt phì phì, tiếng động lạ từ xa tiến tới
gần.
Hoàng Dung kêu lên: -Lão Độc vật thả rắn, đúng là không biết xấu hổ!
Hồng Thất công trên lầu cũng đã nghe thấy, cao giọng kêu lên: -Lão Độc vật
bày xà trận, mọi người mau lên lầu ngay.
Chu Bá Thông võ công tính ra cao nhất trong mọi người nhưng bình sinh rất
sợ rắn, kêu lên một tiếng, chạy như bay trước nhất lên lầu Yên Vũ. Y sợ rắn
cắn vào chân, không dám bước lên thang lầu, thi triển khinh công nhảy thẳng
lên, ngồi trên đỉnh nóc lầu vẫn còn sợ sệt run rẩy.
Không bao lâu tiếng rắn càng lúc càng lớn. Hoàng Dung kéo tay cha chạy lên
lầu Yên Vũ. Toàn Chân chư tử tay nắm tay, sờ soạng lên lầu. Doãn Chí Bình
hụt chân một cái, ngã huỵch xuống đất, đầu sưng lên một cục, lại vội lồm cồm
bò dậy chạy mau lên.
Hoàng Dung nghe giọng Quách Tĩnh, trong lòng lo lắng, kêu lên: -Tĩnh ca ca,
ngươi đâu rồi?
Kêu liền mấy lần không nghe trả lời, lại càng hoảng sợ, nói: -Cha, con đi tìm y.
Chợt nghe Quách Tĩnh lạnh lùng nói: -Cần gì tìm ta? Từ nay trở đi cô không
cần gọi ta nữa. Ta cũng không trả lời cô đâu?
Té ra y đang đứng bên cạnh.
Hoàng Dược Sư cả giận mắng: -Tiểu tử ngu ngốc, không biết xấu tốt à?
Vung tay đánh ra một chưởng. Quách Tĩnh cúi đầu tránh qua, đang định trả
đòn, chợt nghe tiếng tên rít gió, mấy mũi trường tiễn phụp phụp phụp cắm
vào bệ cửa sổ trên lầu. Mọi người giật nảy mình, chỉ nghe bốn bề tiếng reo hò
vang dậy, cung nỏ bắn vào rào rào, trong bóng đêm không biết có bao nhiêu
người ngựa, lại nghe ngoài lầu tiếng người reo hò ầm ĩ, quát: -Đừng để phản
tặc chạy trốn?
Vương Xử Nhất tức giận nói: -Nhất định là bọn chó Kim đã câu kết với bọn
tham quan phủ Gia Hưng, điểm quân mã tới đối phó với chúng ta!
Khưu Xử Cơ quát lớn: -Cứ xông xuống đánh cho họ tơi bời hoa lá.
Quách Đại Thông kêu lên: -Không xong, rắn, rắn!
Mọi người nghe thấy tiếng tên càng lúc càng dày đặc, tiếng rắn càng lúc càng
tới gần mới biết là Hoàn Nhan Hồng Liệt và Âu Dương Phong đã ngầm an bài
độc kế, chỉ là trận sương mù này hoàn toàn bất ngờ đối với mọi người, là phúc
hay là họa cũng rất khó nói. Hồng Thất công kêu lên: -Đỡ được tên thì không
đỡ được rắn, tránh được rắn thì không tránh được tên? Mọi người lui mau.
Chợt nghe Chu Bá Thông trên nóc lầu ngoác miệng chửi lớn, hai tay chụp lấy
hai mũi trường tiễn không ngừng gạt tên bắn tới.
Ngôi lầu Yên Vũ này ba mặt cạnh nước, quan quân cưỡi thuyền nhỏ bao vây
chung quanh bắn tên, chỉ vì sương mù dày đặc, nhất thời cũng không dám tới
gần.
Hồng Thất công nói: -Mọi người đi qua phía tây, theo đường bộ mà chạy.
Y là thủ lãnh bang hội lớn nhất thiên hạ, thuận miệng ra lệnh một tiếng cũng
có một oai thế rất lớn. Lúc ấy chỉ đành chọn đường nào ít tên mà đi, mọi người
nắm tay nhau, chỉ sợ lạc đường rơi lại một mình.
Khưu Xử Cơ, Vương Xử Nhất tay cầm trường kiếm đi đầu mở đường, song
kiếm hợp bích, múa thành một màn kiếm hoa gạt đỡ làn mưa tên.
Quách Tĩnh tay phải kéo Hồng Thất công, tay trái đưa ra cho người ta nắm,
thấy chạm vào một làn da mịn màng mềm mại, là nắm vào tay Hoàng Dung. Y
thoáng sửng sốt, nhưng vội bỏ qua, chỉ nghe Hoàng Dung lạnh lùng nói: -Ai
cần ngươi nhìn ngó tới ta?
Chợt nghe Khưu Xử Cơ kêu lên: -Mau quay lại, phía trước toàn rắn độc, không
vượt qua được đâu!
Hoàng Dược Sư và Mã Ngọc đoạn hậu cản trở truy binh, nghe Khưu Xử Cơ kêu
lên như thế vội quay lại. Hoàng Dược Sư bẻ hai cành trúc xông ra quét đánh.
Trong làn sương mù chỉ nghe tiếng rắn phì phì, mùi tanh hôi xông lên sặc sụa.
Hoàng Dung nhịn không được ọe một tiếng nôn luôn ra, Hoàng Dược Sư thở
dài nói: -Bốn bề không có chỗ nào đi được, mọi người chắc phải chịu chết cả
rồi?
Rồi ném cành trúc xuống, ôm con gái vào lòng.
Với võ công của mọi người thì quan binh phát tên vốn không cản được họ bỏ
chạy, nhưng rắn độc trong xà trận của Tây độc có hàng ngàn hàng vạn con,
chỉ cần bị cắn trúng một cái sẽ lập tức mất mạng. Mọi người nghe thấy tiếng
rắn, ai cũng nổi gai ốc. Chiếc ngọc tiêu của Hoàng Dược Sư đã gãy, kim châm
của Hồng Thất công khó mà thi triển, nhưng khó nhất là trong làn sương mù
dày đặc mờ mịt không nhìn thấy gì, cho dù có đường chạy được cũng không
sao nhìn thấy.
Đang lúc nguy cấp, chợt nghe một người lạnh lùng nói: -Tiểu yêu nữ, đưa trúc
bổng cho lão mù ta.
Chính là giọng của Kha Trấn ác. Hoàng Dung nghe y nói hai chữ: Lão mù. Lập
tức hiểu rõ, trong lòng mừng rỡ, vội đưa ngọn Đả cẩu bổng qua.
Kha Trấn ác không động thanh sắc, đón ngọn trúc bổng khua xuống đất, nói: –
Mọi người cứ theo lão mù ta mà chạy trốn thôi. Cạnh lầu Yên Vũ trước nay vốn
nhiều khói nhiều sương, có gì là lạ? Nếu không thì làm sao lại gọi là lầu Yên Vũ
được?
Y là người ở ngay Gia Hưng, biết rõ đường ngang ngõ tắt quanh lầu Yên Vũ từ
nhỏ, y hai mắt đã mù, lúc bình thời không bằng người thường, nhưng lúc ấy
sương mù lấp đất, mây đen ngập trời, đối với y thì không hề gì. Y nghe kỹ
tiếng tên rít rắn kêu, đã biết đầu phía tây có một con đường nhỏ không có
địch nhân, lập tức nhảy một cái xông lên trước dẫn đường. Nào ngờ con
đường nhỏ này mấy năm nay đã trồng đầy trẹ xanh, thật ra đã không còn
đường đi. Kha Trấn ác lúc nhỏ đã biết rõ con đường này nhưng mấy mươi năm
nay không tới, lại không biết đã trở thành rừng tre, chỉ đi được bảy tám bước
đã bị tre dày cản lại không sao đi được. Khưu Xử Cơ, Vương Xử Nhất song
kiếm cùng vung ra, cành tre rào rào bay lên, mọi người đi liền theo sau. Mã
Ngọc kêu lớn: -Chu sư thúc, mau lên, người ở đâu thế?
Chu Bá Thông ngồi trên nóc lầu nghe thấy bốn phía đều là tiếng rắn, đâu dám
lên tiếng, chỉ sợ rắn độc rất thích cắn vào thịt Lão Ngoan đồng, nếu bị bầy rắn
nghe tiếng thì làm sao được?
Mọi người đi được mười mấy trượng qua khỏi: -Khu rừng tre, phía trước hiện
ra một con đường nhỏ, tiếng rắn xa dần nhưng tiếng quan quân quát tháo
càng lúc càng vang dội, dường như có người bao vây chung quanh. Quần
hùng chỉ sợ bầy rắn chứ đám quan quân nhỏ nhoi này thì có coi vào đâu. Lưu
Xử Huyền nói: -Hách sư đệ, ngươi và ta xông ra đánh giết một trận, giết mấy
gã cẩu quan cho hả giận.
Hách Đại Thông ứng tiếng nói: -Hay lắm!
Hai người vung kiếm định xông ra, đột nhiên tên bay tới như châu chấu, hai
người vội múa kiếm đỡ gạt.
Đi thêm một lúc đã tới đường lớn, ánh chớp liên tiếp lóe lên, tiếng sấm không
ngớt nổ rền, mưa lớn trút xuống rào rào, chỉ ào một trận sương mù đã lập tức
tan sạch, tuy mây đen vẫn còn đầy trời nhưng đã có thể thấp thoáng thấy
bóng người. Mọi người đều nói: -Hay quá, hay quá, sương mù tan rồi.
Kha Trấn ác nói: -Nguy cấp đã qua, các vị xin cứ tùy tiện.
Rồi đưa trúc bổng lại cho Hoàng Dung, không hề quay đầu đi thẳng về phía
đông.
Quách Tĩnh kêu lên: -Sư phụ!
Kha Trấn ác nói: -Ngươi đưa Hồng lão hiệp tới chỗ yên ổn để dưỡng thương rồi
quay lại thôn Khưu Gia tìm ta.
Quách Tĩnh ứng thanh nói: -Dạ!
Hoàng Dược Sư bắt một mũi tên, chạy tới trước mặt Kha Trấn ác nói: -Nếu
không phải là hôm nay ngươi cứu mạng ta, thì ta cũng không muốn nói rõ với
ngươi …
Kha Trấn ác không đợi y nói hết, đã khạc luôn một bãi đờm trúng giữa sống
mũi y, chửi: -Chuyện hôm nay thì sau khi ta chết cũng không còn mặt mũi nào
nhìn sáu vị anh em.
Hoàng Dược Sư cả giận, giơ cao chưởng lên. Quách Tĩnh thấy thế cả sợ, phi
thân vọt tới cứu, chỉ sợ một chưởng này đập xuống thì đại sư phụ còn gì tính
mạng?
Y đứng cách hai người Kha Hoàng mười mấy bước, đã thấy không cứu kịp,
trong ánh sáng mờ mờ lại thấy Hoàng Dược Sư từ từ buông tay xuống, hô hô
cười rộ, nói: -Hoàng Dược Sư ta là hạng người nào, há lại so đo với ngươi?
Rồi đưa tay áo lên lau bãi đờm trên mặt, quay qua nói với Hoàng Dung: -Dung
nhi, chúng ta đi thôi!
Quách Tĩnh nghe mấy câu ấy của y trong lòng rất nghi ngờ, nhưng nghi ngờ
điều gì thì cũng không biết rõ, chỉ cảm thấy sự tình có chuyện gì kỳ lạ, nhưng
lúc nhất thời đại như một làn sương mù dày đặc bao phủ trước mắt.
Chợt nghe tiếng hò reo vang lên ầm ầm, một đội quan binh xông tới. Toàn
Chân lục tử đều vung trường kiếm xông vào đánh giết.
Hoàng Dược Sư không chờ động thủ với quan quân, quay lại kéo cánh tay
Hồng Thất công nói: -Thất huynh, hai anh em già chúng ta tới phía trước uống
vài chén rồi sẽ nói chuyện.
Hồng Thất công rất vừa ý cười nói: -Hay lắm, hay lắm!
Trong chớp mắt, hai người đã khuất trong bóng đêm.
Quách Tĩnh muốn tới đỡ Kha Trấn ác nhưng một toán quan binh đã xông tới
trước mặt. Y không muốn giết hại nhiều người, chỉ đưa tay không ngừng xô họ
ra.
Trong lúc hỗn loạn chỉ nghe bọn Khưu Xử Cơ say máu hò hét, nguyên là trong
đám quan binh có rất nhiều tùy tùng thân quân của Hoàn Nhan Hồng Liệt, còn
có bang chúng Thiết chưởng bang của Cừu Thiên Nhận, vô cùng mạnh mẽ,
nhất thời không đánh lui được. Quách Tĩnh chỉ sợ sư phụ bị hại giữa đám loạn
quân, kêu lớn: -Đại sư phụ, đại sư phụ, người ở đâu?
Lúc ấy tiếng quát tháo, tiếng binh khí vang rền, thủy chung không nghe tiếng
Kha Trấn ác trả lời.
Hoàng Dung sau khi đón ngọn trúc bổng từ Kha Trấn ác lại luôn luôn ở cạnh
người y, thấy y khạc đờm vào mặt cha, nỗi chán chường lại tràn lên trong lòng,
nghĩ chuyện đã tới nước này, giấc mộng tươi đẹp một đời đã hoàn toàn tan
nát.
Sau đó quân mã xung sát đánh tới, nàng lại rón rén dựa vào thân cây, đại đội
binh mã lướt qua bên cạnh, nàng vẫn như không nghe không thấy, chỉ ngơ
ngẩn xuất thần, chợt nghe một tiếng ái chà vang lên, chính là giọng Kha Trấn
ác. Nàng nhìn qua hướng có tiếng kêu, chỉ thấy y ngã xuống cạnh đường, một
tên võ quan đang vung trường đao chém xuống hậu tâm y.
Kha Trấn ác lăn một vòng tránh được, ngồi dậy vung tay đánh lại một quyền
đánh tên võ quan kia ngất đi, vừa mới ưỡn lưng định đứng lên, lại ngã vật
xuống.
Hoàng Dung chạy tới nhìn, té ra trên đùi y trúng tên, lập tức kéo tay y đỡ y
đứng dậy. Kha Trấn ác dùng sức giật ra khỏi tay nàng, nhưng y một chân đã
quỳ chân kia trúng tên lại càng mềm nhũn không có sức lực thân hình lảo đảo
mấy cái chúi về phía trước, lại suýt ngã xuống. Hoàng Dung đưa tay phải túm
cổ áo y, cười nhạt nói: -Còn làm ra vẻ anh hùng hảo hán gì nữa chứ?
Tay trái khẽ phất một cái, đã dùng Lan hoa phất huyệt thủ phất trúng huyệt
Kiên trinh trên vai phải y rồi buông cổ áo y ra, chụp tay trái y. Kha Trấn ác lại
muốn giằng ra nhưng nửa người tê dại không sao động đậy, chỉ đành để nàng
đỡ dậy, miệng không ngừng lảm nhảm chửi rủa.
Hoàng Dung đỡ y đi hơn mười bước, núp vào phía sau một gốc cây to, định
nghỉ một lúc sẽ đi tiếp, bỗng quan binh nhìn thấy hai người, hơn mười mũi tên
vút vút bắn tới. Hoàng Dung sấn lên múa trúc bổng bảo vệ phần mặt, tên đều
bắn trúng vào tấm Nhuyễn vị giáp trên người nàng. Kha Trấn ác nghe thấy
tiếng tên, biết nàng liều mạng cứu mình, trong lòng mềm ra, hạ giọng nói: –
Ngươi không cần lo cho ta, cứ chạy đi thôi.
Hoàng Dung hừ một tiếng nói: -Ta muốn cứu ngươi, muốn ngươi chịu ơn ta.
Xem ngươi còn có cách gì khác?
Hai người vừa nói vừa đi, tới phía sau một bức tường thấp. Tuy tên không còn
bắn tới nhưng Kha Trấn ác thân thể nặng nề, Hoàng Dung thì mệt tới mức thở
dốc, không còn cách nào đành dựa vào tường ngồi nghỉ. Kha Trấn ác thở dài
nói: -Thôi thôi thôi, chuyện ân oán giữa chúng ta kể như bỏ hết. Ngươi đi đi,
lão mù họ Kha này từ nay trở đi kể như đã chết rồi.
Hoàng Dung lạnh lùng nói: -Rõ ràng ngươi chưa chết, tại sao lại tính là đã
chết? Ngươi không tìm ta trả thù, ta vẫn phải tìm ngươi.
Ngọn trúc bổng thoắt vươn ra thoắt rút lại, đã điểm trúng hai huyệt ủy trung
trên hai gối y, lần này Kha Trấn ác hoàn toàn không đề phòng, lập tức quy luôn
xuống đất, thầm chửi mình hồ đồ, không biết con tiểu yêu nữ này sẽ dùng
cách thức độc ác gì để hành hạ mình, trong lòng lo giận xen lẫn, chợt nghe
tiếng chân nhè nhẹ vang lên, nàng đã vượt qua bức tường.
Lúc ấy tiếng đánh giết đã xa dần ngớt dần, tựa hồ Toàn Chân thất tử đã đánh
tan đội quan quân kia, trong tiếng người xa xa văng vẳng nghe Quách Tĩnh gọi
lớn: -Đại sư phụ.
Chỉ là tiếng kêu càng lúc càng xa, chắc đã tìm sai hướng, định lên tiếng trả lời
nhưng sau khi bị thương trung khí không đủ, mà chắc y cũng khó lòng nghe
được. Lại qua một lúc, bốn phía trở nên yên ắng, tiếng gà gáy xa xa nối nhau
vang lên. Kha Trấn ác nghĩ thầm: -Đây là lần cuối cùng mình nghe được tiếng
gà gáy đây! Sáng mai gà chung quanh Gia Hưng vẫn gáy thế này, nhưng mình
đã chết dưới tay con tiểu yêu nữ này, không còn nghe thấy được nữa rồi!
Nghĩ tới đó chợt nghe tiếng bước chân vang lên, có ba người đi tới, một người
cước bộ nhẹ nhàng, chính là Hoàng Dung, còn hai người kia bước đi rất nặng,
kéo chân xềnh xệch. Chỉ nghe Hoàng Dung nói: -Đây chính là vị đại gia ấy,
mau đỡ y lên Nói xong đưa tay đẩy vào người y mấy cái, giải khai huyệt đạo
cho y. Kha Trấn ác chỉ cảm thấy thân hình mình bị hai người nhấc lên, đặt lên
một cái cáng bằng tre, kế đó khiêng đi.
Y vô cùng ngạc nhiên, đang muốn hỏi han, chợt nghĩ đừng để nàng mỉa mai
thêm mấy câu, cảm thấy cụt hứng, đang ngần ngừ chợt nghe chát một tiếng,
người khiêng cáng phía trước ái chà kêu đau, nhất định đã bị Hoàng Dung
đánh một bổng, lại nghe nàng mắng: -Đi nhanh lên, rên rỉ cái gì? Bọn quan
binh các ngươi chỉ biết hà hiếp dân lành, không ai tốt cả!
Kế nghe chát một tiếng, người đàng sau cũng bị đánh một bổng, y thì không
dám kêu tiếng nào.
Kha Trấn ác nghĩ thầm: -Té ra y thị bắt hai tên lính tới khiêng mình, cũng chỉ y
thị mới nghĩ ra được ý như thế.
Lúc ấy vết thương trên chân y càng lúc càng đau, nhưng sợ Hoàng Dung lên
tiếng mỉa mai nên cắn răng không rên một tiếng, chỉ cảm thấy thân hình lúc
lên lúc xuống, biết là đi vào một con đường nhỏ gập ghềnh. Lại qua một lúc
cành cây lá cây không ngừng quét vào mặt, rõ ràng là đi xuyên qua rừng. Hai
tên lính vấp dúi dụi, hơi thở hổn hển, chỉ nghe Hoàng Dung vung trúc bổng
không ngừng đánh đập, khiến hai người phải hết sức chi trì.
Đi được hơn ba mươi dặm, Kha Trấn ác tính lại đã đến cuối giờ Ty đầu giờ Ngọ.
Lúc ấy mưa rào đã tạnh, ánh nắng đã hong khô một nửa quần áo, nghe thấy
tiếng ve kêu chó sủa, giọng nam nữ hò hát dưới ruộng xa xa vọng lại không
khí thái bình yên tĩnh, so với cảnh ác đấu mới rồi cạnh Nam Hồ như một thế
giới khác.
Đoàn người đi vào một nhà dân nghỉ ngơi. Hoàng Dung hỏi mua hai trái bí nấu
với gạo, bưng một bát lên đặt trước mặt Kha Trấn ác. Kha Trấn ác nói: -Ta
không đói.
Hoàng Dung nói: -Ngươi đau chân, chẳng lẽ ta không biết sao? Cái gì mà đói
với không đói. Ta muốn ngươi đau thêm một trận rồi mới chữa cho ngươi.
Kha Trấn ác cả giận, cầm bát bí bốc hơi nghi ngút tạt ra trước mặt, chỉ nghe
nàng cười gằn một tiếng, một tên quân bật tiếng la, có lẽ nàng tránh qua, bát
bí nóng đã hắt vào người y. Hoàng Dung mắng: -Lải nhải cái gì? Kha đại gia
thưởng dưa cho ngươi ăn, không biết cao thấp à? Mau liếm sạch cho ta.
Tên quân kia bị nàng đánh đã rất sợ, trong bụng cũng đang đói, lập tức nhịn
đau, nhặt trái bí dưới đất tên ăn từng miếng từng miếng.
Lúc ấy Kha Trấn ác quả thật dở tức dở cười, nửa đứng nửa ngồi dựa vào một
chiếc ghế, trong lòng vô cùng khó xử, muốn đưa tay rút mũi tên nhưng sợ vết
thương vọt máu ra, đương nhiên nàng thấy chết không cứu có quá nửa lại nói
mỉa thêm mấy câu. Đang trầm ngâm chợt nghe Hoàng Dung nói: -Đi bưng
một chậu nước sạch vào đây, mau lên.
Câu nói chưa dứt, chát một tiếng, rõ ràng lại tát vào mặt tên quân kia. Kha
Trấn ác nghĩ thầm: -Con tiểu yêu nữ này không nói còn khá chứ cứ mở miệng
là cho người ta nếm mùi đau khổ.
Hoàng Dung lại nói: -Cầm dao tới đây, rạch áo chỗ cạnh vết thương của Kha
đại gia ra.
Một têu lính theo lời bước tới rạch. Hoàng Dung nói: -Họ Kha kia, ngươi có giỏi
thì đừng kêu đau, làm bản cô nương khó chịu thì có thể không thèm đếm xỉa
tới ngươi nữa đâu.
Kha Trấn ác tức giận nói: -Ai cần ngươi đếm xỉa? Mau cút ra xa xa cho ta.
Câu nói chưa dứt đột nhiên thấy vết thương đau buốt, rõ ràng nàng đã nắm
lấy đuôi tên, dùng sức ấn vào. Kha Trấn ác vừa sợ vừa giận, vung tay đánh ra
một quyền, vết thương lại đau nhói lên, trong tay đã có thêm một mũi tên.
Té ra Hoàng Dung đã rút mũi tên ra nhét vào tay y.
Chỉ nghe nàng nói: -Ngươi còn động đậy nữa thì ta sẽ tát vào cái mặt già của
ngươi đấy?
Kha Trấn ác biết nàng nói là làm, trước mắt lại không phải là đối thủ của con
tiểu yêu nữ này, bị y thị một đao chém chết cũng xong chuyện, nhưng nếu bị y
thị tát cho mấy cái trước khi chết lại chịu nhục thêm mấy lần, lúc ấy giận xanh
mặt ngồi yên, nghe soạt soạt mấy tiếng, nàng đã xé mấy miếng khăn vải, ra
sức siết chặt phía trên vết thương để cầm máu, lại cảm thấy vết thương chợt
mát lạnh, biết nàng đang dùng nước sạch rửa ráy.
Kha Trấn ác kinh nghi bất định, nghĩ thầm: -Nếu y thị mang ý ác, thì cần gì
cứu mình? Mà nếu nói hoàn toàn không có ý xấu, hừ hừ, nghĩ lại quả thật
thiên nan vạn nan.
Đang suy nghĩ, Hoàng Dung đã buộc thuốc kim sang vào vết thương cho y, bó
lại cẩn thận, chỉ cảm thấy vết thương mát rượi, nỗi đau đớn giảm quá nửa
nhưng bụng thì đói sôi thành tiếng.
Hoàng Dung cười gằn nói: -Ta tưởng là đói giả, té ra là đói thật, nhưng bây giờ
lại không có gì ăn, thôi được rồi, đi đi!
Chát chát hai tiếng, lại đánh cho mỗi tên lính một bổng, bắt họ cáng Kha Trấn
ác tiếp tục lên đường.
Lại đi ba bốn mươi dặm, trời đã tối dần, chỉ nghe tiếng quạ kêu vang, hàng
ngàn hàng trăm con quạ bay lượn trên không kêu ầm ĩ.
Kha Trấn ác nghe tiếng quạ, biết đã tới cạnh miếu Thiết Thương. Miếu Thiết
Thương này là thờ danh tướng Văn Ngạn Chương thời Ngũ đại. Cạnh miếu có
ngôi tháp cao, trên ngọn tháp có bầy quạ làm tổ nhiều đời dân vùng ấy đồn
rằng bầy quạ là thần binh thần tướng trong miếu, trước nay không dám xâm
phạm, nên bầy quạ sinh sôi nảy nở ngày càng nhiều.
Hoàng Dung hỏi: -Ờ, trời tối rồi, vào đâu nghỉ lại đây?
Kha Trấn ác nghĩ thầm: -Nếu vào ngụ ở nhà dân, chỉ sợ tiết lộ tin tức, lại khiến
quan binh tới bắt bớ.
Bèn nói: -Cách đây không xa có ngôi miếu cổ.
Hoàng Dung mắng: -Quạ thì có gì hay mà nhìn? Chưa thấy bao giờ à? Đi mau
lên!
Lần này không nghe tiếng đánh đập, nhưng hai tên lính lại kêu lên, không biết
là nàng xỉa ngón tay đâm vào chân họ.
Không bao lâu đã tới trước miếu Thiết Thương, Kha Trấn ác nghe Hoàng Dung
đá tung cửa miếu, mùi bụi bặm phân quạ từ trong xông ra, tựa hồ trong miếu
đã lâu không có người ở, chỉ sợ nàng chê hôi hám, nào ngờ nàng không hề
đếm xỉa tới. Tai nghe nàng sai hai tên lính quét dọn sạch sẽ dưới đất, lại sai họ
vào bếp nổi lửa nấu nước, nghe nàng khe khẽ hát điệu tiểu khúc “Uyên ương
liền cánh”. Rồi: “Tóc trắng xua già” gì đó. Qua một lúc hai tên lính nấu nước
xong.
Hoàng Dung rửa ráy bó lại vết thương cho Kha Trấn ác trước rồi mới rửa mặt
rửa chân.
Kha Trấn ác nằm trên mặt đất, gối lên tấm bồ đoàn, chợt nghe nàng nói: –
Ngươi nhìn chân ta làm gì? Chân ta mà ngươi cũng đòi nhìn à? Ta móc mắt
ngươi bây giờ?
Tên lính kia hoảng sợ hồn phi phách tán, đùng đùng đùng dập đầu thành
tiếng. Hoàng Dung nói: -Ngươi nói xem, tại sao ta rửa chân mà ngươi cứ nhìn
chằm chằm như thế.
Tên lính kia không dám bịa đặt, dập đầu nói: -Tiểu nhân đáng chết, tiểu nhân
thấy hai chân của cô nương thật.., thật là đẹp quá …
Kha Trấn ác cả kinh, nghĩ thầm: -Thằng giặc này sắp chết tới nơi mà còn hiếu
sắc! Không biết con tiểu yêu nữ này sẽ rút gân hay lột da y đây?
Nào ngờ Hoàng Dung cười nói: -Quân ngu xuẩn như ngươi mà cũng biết xấu
đẹp, Bình một tiếng, vung trúc bổng khèo y một cái ngã y lộn nhào, nhưng
cũng không nói tới nữa. Hai tên lính núp sau hậu viện, không dám ló ra.
Kha Trấn ác không nói câu nào, ngồi yên chờ biến cố. Chỉ nghe Hoàng Dung đi
lên đi xuống đại điện mấy lượt, nói: -Vương Thiết thương oai chấn thiên hạ,
cuối cùng lại bị người ta bắt sống, đầu một nơi thân một nẻo thì còn gì là anh
hùng? Còn gì là hảo hán? Ờ, ngọn thương sắt này e đúng là đúc bằng sắt
thật.
Kha Trấn ác lúc nhỏ thường cùng bọn Chu Thông, Hàn Bảo Câu, Nam Hy
Nhân, Trương A Sinh tới miếu này chơi đùa, mấy người tuy là trẻ con nhưng đã
có sức khỏe vô cùng, thay nhau nhấc ngọn thương sắt múa may, lúc ấy nghe
Hoàng Dung nói thế bèn chen vào: -Tự nhiên là bằng sắt đúc thành, làm sao
là giả.
Hoàng Dung ờ một tiếng, đưa tay nhấc ngọn thương sắt lên nói: -Cũng phải
tới ba mươi cân. Ta làm mất ngọn thiết trượng của ngươi, nhất thời cũng
không thể đúc đền ngươi được. Sắp tới chúng ta chia tay, ai đi đường người
ấy, ngươi không có binh khí phòng thân, cứ tạm lấy ngọn thương sắt này thay
trượng vậy.
Cũng không chờ Kha Trấn ác trả lời, bước tới chỗ thiên tĩnh lấy một hòn đá
lớn, bình bình bình bình đập gãy mũi thương, cầm tới đưa vào tay Kha Trấn ác.
Kha Trấn ác sau khi trưởng huynh chết không hề rời sáu người em kết nghĩa,
lúc ấy đã không còn người thân nào, tuy chỉ đi chung với Hoàng Dung một
ngày, nhưng bất tri bất giác đã cảm thấy không. Thể chia tay nàng, nghe nàng
nói: -Sắp tới chúng ta chia tay, ai đi đường người ấy.
Bất giác không kìm được buồn bã, thẫn thờ đón lấy ngọn thương sắt, thấy hơi
nặng hơn ngọn thiết trượng vẫn dùng, nhưng cũng dùng được, nghĩ thầm: -Y
thị đưa binh khí cho mình, rõ ràng không có ác ý.
Chợt nghe nàng nói tiếp: -Đây là Điền thất sa đảm tán của cha ta chế ra, rất
tốt cho vết thương của ngươi. Nhưng ngươi rất căm hận cha con ta, dùng hay
không thì tùy ngươi!
Nói xong đưa một bọc thuốc qua. Kha Trấn ác đưa tay cầm lấy, chậm rãi cho
vào bọc, định nói một câu nhưng không nói được ra miệng, chỉ mong nàng nói
thêm vài câu nữa, lại nghe nàng nói: -Được rồi, ngủ đi!
Kha Trấn ác nằm nghiêng qua một bên, đặt ngọn thương sắt bên cạnh, ý nghĩ
trong lòng cuồn cuộn dâng trào, làm sao ngủ được. Chỉ nghe tiếng xao xác
của bầy quạ trên ngọn tháp tắt dần, cuối cùng bốn phía yên ắng, nhưng thủy
chung không nghe nàng nằm xuống, nghe thanh âm thì nàng vẫn ngồi yên
không hề động đậy Lại qua nửa giờ, nghe nàng lại khe khẽ ngâm: -Chiếc khăn
tay, Uyên ương liền cánh muốn cùng bay. Đáng thương tuổi tác xua già tới,
sóng xuân cỏ biếc, Phòng sâu sáng rét, áo đỏ tắm cùng ai.
Nghe nàng ngâm đi ngâm lại tựa hồ nhấm nháp mùi vị trong lời lẽ bài từ. Kha
Trấn ác không hiểu văn chương, không rõ nàng ngâm những gì, nhưng nghe
ngữ âm của nàng thê lương, tựa hồ vô cùng đau lòng, lại không khỏi ngẩn ra.
Lại qua hồi lâu, nghe thấy nàng kéo mấy tấm bồ đoàn lại thành một hàng, ngã
người nằm xuống, hơi thở khẽ dần, từ từ ngủ say. Kha Trấn ác tay vuốt ngọn
thiết thương bên cạnh, những hình ảnh lúc nhỏ đột nhiên hiện ra rõ ràng
trước mắt. Y thấy Chu Thông cầm một quyển sách rách nghiêng đầu ngoẹo cổ
ê a, Hàn Bảo Câu và Toàn Kim Phát cưỡi lên vai tượng thần, túm bộ râu trên
tượng, Nam Hy Nhân và mình ra sức kéo một đầu ngọn thiết thương, Trương A
Sinh kéo đầu kia, ba người đấu sức, Hàn Tiểu Oanh lúc ấy mới có bốn năm
tuổi, lắc lư hai cái bím tóc nhỏ, vỗ tay reo cười. Hai bím tóc của nàng buộc
bằng hai sợi dây đỏ, không ngừng lắc qua lắc lại trước mắt.
Đột nhiên trước mắt tối đen trở lại. Sáu người em trai gái kết nghĩa rồi anh
ruột của mình. Rồi đôi mắt của mình, đều trước sau bị Hoàng Dược Sư và thủ
hạ của y hủy hoại. Ngọn lửa thù hận trong lòng lại bốc lên không sao dằn
được.
Y nhấc ngọn thiết thương lên, rón rén bước tới trước Hoàng Dung, chỉ nghe
nàng thở nhẹ, đã ngu rất say, nghĩ thầm: -Một thương này của mình đập
xuống, cô ta sẽ chết không hay biết gì. Hà, nếu không như thế thì Hoàng lão
tà võ công cái thế, kiếp này mình làm sao trả thù được? Con gái y ngủ ở đây,
chính là cơ hội trời cho để y nếm mùi khóc con gái.
Lại xoay chuyển ý nghĩ, nghĩ thầm: -Cô gái này cứu mạng mình, mình há có
thể lấy oán báo ân? Ờ, giết cô ta xong, mình tự sát cạnh cô ta để đền đáp cái
ơn hôm nay là xong.
Nghĩ tới đó đã quyết ý tự nhủ: -Kha Trấn ác mình một đời ngay thẳng, mấy
mươi năm nay không làm việc gì xấu hổ với trời đất. Bây giờ nhân lúc người ta
ngủ say ra tay đánh lén, quả thật không phải là hành vi quang minh lỗi lạc,
nhưng mình lấy cái chết để báo đáp cũng đủ trả ơn cô ta rồi.
Nhấc ngọn thiết thương lên, đang nhắm vào giữa đầu Hoàng Dung định đập
xuống, chợt nghe xa xa có người hô hô cười rộ, âm thanh cực kỳ chói tai, giữa
đêm khuya khiến người ta nổi gai ốc.
Hoàng Dung bị tiếng cười đánh thức, tung người đứng dậy, chợt thấy Kha
Trấn ác đang giơ cao ngọn thiết thương đứng ngay trước mặt, bất giác giật
nảy mình kêu lên: -Âu Dương Phong!
Kha Trấn ác nghe nàng giật mình thức dậy, phát thương ấy cũng không đánh
được nữa, lại nghe có tiếng mấy người trò chuyện dần dần đi tới, chỉ là
khoảng cách còn xa, lời lẽ không nghe rõ được. Lại qua một lúc, đã văng vẳng
nghe thấy tiếng bước chân, phải có tới hai ba mươi người. Ngôi miếu này tiền
điện hậu viện chỗ nào y cũng biết rõ, lập tức hạ giọng nói: -Bọn Lão Độc vật
nhất định đã thấy tháp quạ nên đi về phía này, chúng ta cứ núp một phen.
Hoàng Dung nói: -Phải.
Rồi đá tung mấy tấm bồ đoàn trải ra làm chỗ ngủ. Kha Trấn ác kéo tay nàng
bước vào hậu viện, đưa tay đẩy cửa nhưng cửa vào hậu điện đã bị cài then
bên trong.
Kha Trấn ác chửi: -Hai thằng quan binh giặc cướp!
Nghĩ chắc là hai tên quân đã nhân ban đêm bỏ trốn, sợ Hoàng Dung phát giác
nên cài then bên trong trước.
Lúc ấy đã không kịp nhấc thương sắt đập cửa, nghe cổng lớn bị xô ra, biết
trong đại điện không có chỗ nào núp được liền hạ giọng nói: -Ra sau lưng
tượng thần.
Hai người mới ngồi yên xuống sau tượng thần đã có hơn mười người bước vào
điện, kế soạt một tiếng, Kha Trấn ác ngửi thấy mùi lưu huỳnh bốc lên, biết đã
có người đánh hỏa tập. Chợt ngheÂu Dương Phong nói: -Triệu vương gia, trận
đánh ở lầu Yên Vũ hôm nay tuy vô công nhưng cũng đã đánh tan được nhuệ
khí của địch nhân.
Hoàn Nhan Hồng Liệt cười nói: -Đó toàn nhờ tiên sinh chủ trì toàn cục.
Âu Dương Phong cười hắc hắc mấy tiếng, nói: -Tiểu vương gia an bài diệu kế,
điều động quan binh phủ Gia Hưng, muôn mũi tên cùng bắn ra, vốn có thể
một mẻ lưới quét sạch hết lũ khốn ấy nào ngờ muộn không muộn, sớm không
sớm lại có một trận sương mù lớn, để bọn gian trốn thoát.
Một giọng trẻ tuổi vang lên: -Có Âu Dương tiên sinh và Cừu bang chủ hai vị
xuất mã, đám gian tặc hôm nay tuy chạy thoát, nhưng sau này rốt lại nhất
định cũng bị tiêu diệt hết. Chỉ hận là vãn bối tới chậm quá, chưa được thấyÂu
Dương tiên sinh đại triển thần oai, quả thật vô cùng đáng tiếc.
Kha Trấn ác nhận ra là giọng Dương Khang, bất giác lửa giận đầy lòng, lại
nghe bọn Lương Tử ông, Bành Liên Hổ, sa Thông Thiên ai cũng buông lời tâng
bốc, đua nhau lấy lòng Âu Dương Phong, nói y một mình giao đấu với các đạo
sĩ Toàn Chân ra sao, đánh cho bọn đạo sĩ thảm hại thế nào. Cừu Thiên Nhận lại
không cùng tới.
Kha Trấn ác thấy bấy nhiêu cao thủ tụ họp như thế không dám thở mạnh một
tiếng, mới rồi y muốn cùng Hoàng Dung đồng quy ư tận, nhưng không biết
thế nào lúc ấy lại chỉ sợ bị địch nhân phát hiện, làm hại tính mạng của Hoàng
Dung và mình.
Chợt nghe người hầu của Hoàn Nhan Hồng Liệt trải bồ đoàn ra, mời Hoàn
Nhan Hồng Liệt, Âu Dương Phong, Dương Khang ba người đi nghỉ.
Dương Khang thở dài một tiếng, nói: -Âu Dương tiên sinh, lệnh diệt võ học đã
cao, nhân phẩm lại tiêu sái tuấn nhã, vãn bối và y rất hợp nhau, chỉ mong từ
đây kết thành bạn tốt, không ngờ y lại bị lũ súc sinh phái Toàn Chân giết hại.
Vãn bối mỗi khi nhớ tới, lại cảm thấy rất xốn xang. Bọn ác đạo phái Toàn Chân
kia vãn bối đã lập thệ phải đích thân giết chết từng tên một, để yên ủi hồn
thiêng của Âu Dương thế huynh trên trời. Chỉ là vãn bối võ công thấp kém,
quả thật lòng có thừa mà sức không đủ.
Âu Dương Phong im lặng hồi lâu rồi chậm rãi nói: -Cháu ta bất hạnh chết
thảm, trước kia ta còn cho rằng là độc thủ của tên tiểu tử Quách Tĩnh, mới rồi
nghe ngươi kể lại lời Khưu Xử Cơ mới biết do bọn ác đạo phái Toàn Chân làm.
Bây giờ núi Bạch Đà ta đã không có truyền nhân, ta thu ngươi làm đồ đệ vậy.
Dương Khang cao giọng nói: -Sư phụ, đệ tử xin dập đầu.
Trong giọng nói đầy vẻ vui mừng, kế đó đùng đùng đùng đùng bốn tiếng, chắc
là y quỳ xuống đất dập đầu lạy Âu Dương phong. Kha Trấn ác nghĩ người này
rõ ràng là hậu duệ kẻ trung lương, nào ngờ không những nhận giặc làm cha
mà còn lạy kẻ ác làm thầy, chìm đắm càng lúc càng sâu, chỉ sợ khó có thể
quay đầu sửa lỗi, càng thêm căm giận.
Chợt nghe Hoàn Nhan Hồng Liệt nói: -Ở đất khách không có gì làm lễ vật, sau
này sẽ xin hậu tạ.
Âu Dương Phong thản nhiên nói: -Trân châu bảo vật thì ở núi Bạch Đà cũng có
một ít, Âu Dương Phong chỉ là thấy thằng nhỏ này thông minh, mong một
thân công phu của ta trong tương lai có được kẻ truyền nhân thôi.
Hoàn Nhan Hồng Liệt nói: -Tiểu vương lỡ lời xin tiên sinh đừng trách.
Bọn Lương Tử ông nhao nhao chúc mừng ba người.
Đang ầm ĩ chợt có người kêu lên: -Cô Ngốc đói rồi, đói chết đi thôi, sao không
cho ta ăn?
Kha Trấn ác nghe tiếng cô Ngốc kêu la vô cùng kinh ngạc, nghĩ thầm tại sao
người này cũng đi cùng với Hoàn Nhan Hồng Liệt, Âu Dương Phong. Chỉ nghe
Dương Khang cười nói: -Đúng rồi, mau tìm điểm tâm cho đại cô nương ăn,
đừng bỏ đói y thị.
Qua một lúc, nghe thấy cô Ngốc nhai rau ráu, đang ăn cái gì đó. Cô ta vừa ăn
vừa nói: -Hảo huynh đệ, ngươi nói đưa ta về nhà, bảo ta ngoan ngoãn nghe lời
ngươi, sao còn chưa tới?
Dương Khang nói: -Mai là tới rồi, ngươi ăn no rồi ngủ đi.
Lại qua một lúc, cô Ngốc chợt nói: -Hảo huynh đệ trong bảo tháp xành xạch
xành xạch là tiếng gì vậy? Dương Khang nói: -Không phải chim thì là chuột.
Cô Ngốc nói: -Ta sợ.
Dương Khang cười nói: -Cô nương ngốc, sợ cái gì!
Cô Ngốc nói: -Ta sợ ma.
Dương Khang cười nói: -Ở đây có rất nhiều người, ma quái nào dám tới?
Cô Ngốc nói: -Ta là sợ một gã béo lùn.
Dương Khang cười gượng nói: -Đừng nói bậy bạ nữa, cái gì mà béo lùn với
không béo lùn.
Cô Ngốc nói: -Hừ, ta biết rồi, gã béo lùn ấy chết trong phần mộ của bà, hồn bà
đuổi hồn béo lùn ấy ra không cho y ở trong mộ. Y sẽ tới tìm ngươi đòi nợ.
Dương Khang quát: -Ngươi mà còn lắm mồm, ta sẽ gọi ông ngươi tới bắt
ngươi về đảo Đào Hoa đấy.
Cô Ngốc không dám nói gì nữa, chợt nghe sa Thông Thiên quát: -Hừ, đạp lên
chân ta rồi, ngồi yên đừng động đậy cho ta xem?
Có lẽ là cô Ngốc sợ ma, đạp bừa vào giữa đám người.
Kha Trấn ác nghe tới đó, càng nảy dạ nghi ngờ: cô Ngốc nói gã béo lùn, nhất
định là chỉ Tam đệ Hàn Bảo Câu, y mất mạng trên đảo Đào Hoa, rõ ràng là
Hoàng Dược Sư giết chết, tại sao hồn phách của y lại tìm Dương Khang đòi
mạng?
Cô Ngốc tuy ngây ngốc nhưng câu mới rồi ắt có lý do, khổ nỗi cường địch
trước mắt không sao hỏi rõ. Chợt lại nghĩ: -Hoàng Dược Sư từng nói với mình
trước lầu Yên Vũ rằng: Hoàng Dược Sư ta là hạng người nào, há lại đi so đo
với loại người như ngươi? Y đã không thèm giết mình thì tại sao lại giết năm
em trai em gái của mình? Nhưng nếu không phải Hoàng Dược Sư thì tại sao
Tứ đệ lại nói chính mắt nhìn thấy y hại chết Nhị đệ và Thất muội?
Đang ngẫm nghĩ chợt thấy Hoàng Dung kéo tay trái mình một cái, đưa tay viết
vào lòng bàn tay mình một chữ: -Xin.
Kế đó viết ra từng chữ từng chữ”… ngươi một việc.”
Kha Trấn ác viết lại vào lòng bàn tay nàng “việc gì.”
Hoàng Dung viết: -Nói cho cha biết ai giết ta.
Kha Trấn ác sửng sốt, không rõ nàng có ý gì, đang định kéo tay nàng viết câu
hỏi, đột nhiên thấy cạnh người có tiếng gió, Hoàng Dung đã vọt ra, chỉ nghe
nàng cười nói: -Âu Dương bá bá, người khỏe chứ?
Mọi người hoàn toàn không ngờ sau tượng thần lại có người núp, chỉ nghe
một trận loảng xoảng vang lên, mọi người đều tuốt binh khí ra vây chặt mấy
nàng, nhao nhao quát: -Ai đấy?
-Có thích khách!
-Người nào?
Hoàng Dung cười nói: -Cha ta bảo ta tới đây chờ đại giá Âu Dương bá bá, các
ngươi giật mình làm gì?
Âu Dương Phong nói: -Tại sao lệnh tôn biết ta sẽ tới đây?
Hoàng Dung nói: -Cha ta y bốc tinh tướng không gì không biết, xem một quẻ
Văn vương Tiên thiên thần khóa thì tự nhiên là biết.
Âu Dương Phong có chín phần không tin, nhưng biết dù hỏi nữa thì nàng cũng
không chịu nói thật bèn cười cười không đáp bọn sa Thông Thiên ra ngoài
miếu đi một vòng quan sát không thấy có ai khác, bèn xúm lại bảo vệ Hoàn
Nhan Hồng Liệt.
Hoàng Dung ngồi xuống một tấm bồ đoàn cười hề hề nói: -Âu Dương bá bá,
ngươi hại cha ta đến khổ!
Âu Dương Phong cười khẽ không đáp, y biết Hoàng Dung tuy còn nhỏ tuổi
nhưng đủ trò xảo quyệt, chỉ cần ứng đối một câu không hay, để nàng nắm lấy
mỉa mai cho một câu thì trước mặt mọi người rất khó hạ đài, lúc ấy chỉ im lặng
nghe nàng nói rõ ý mình, sẽ định đối sách. Chỉ nghe nàng nói: -Âu Dương bá
bá, cha ta bị các đạo sĩ phái Toàn Chân bao vây ở Tiểu Bồng Lai trong trấn Tân
Lục, nếu ngươi không tới giải cứu chỉ sợ ông khó mà thoát thân.
Âu Dương Phong cười khẽ một tiếng, nói: -Có chuyện đó à?
Hoàng Dung vội nói: -Sao ngươi nói hời hợt như thế! Đại trượng phu mình làm
mình chịu, rõ ràng ngươi giết chết Đàm Xử Đoan phái Toàn Chân, không biết
thế nào đám đạo sĩ xấu xa kia thủy chung cứ lằng nhằng với cha ta, lại thêm
Lão Ngoan đồng Chu Bá Thông kích bác, cha ta lại không chịu phân trần phải
trái thì làm sao được?
Âu Dương Phong mừng thầm, nói: -Cha ngươi võ công cao cường, mấy đứa
súc sinh phái Toàn Chân làm gì được y?
Hoàng Dung nói: -Bọn đạo sĩ mũi trâu phái Toàn chân lại thêm Lão Ngoan
đồng thì cha ta không chống nổi, cha ta lại bảo ta tới đây nói với ngươi là ông
suy nghĩ suốt bảy ngày bảy đêm đã hiểu được ý tứ của một thiên văn tự.
Âu Dương Phong nói: -Văn tự gì?
Hoàng Dung nói: -Tư lý tinh, ngang y nạp đắc. Tư thục xác hư, cáp hổ văn bát
anh.
Mấy câu líu la líu lo ấy, Kha Trấn á và bọn Hoàn Nhan Hồng Liệt đều không
hiểu gì nhưng Âu Dương Phong thì giật nảy mình, nghĩ tới một thiên cổ ngữ kỳ
quái cuối cùng trong Cửu âm chân kinh, chẳng lẽ Hoàng Dược Sư đã hiểu ra?
Y trong lòng tuy đã động tâm nhưng ngoài mặt lại hoàn toàn không động
thanh sắc, lạnh nhạt nói: -Con nha đầu chỉ thích lừa người, những câu bậy bạ
quàng xiên ấy ai mà hiểu được.
Hoàng Dung nói: -Cha ta đã dịch đoạn văn tự cổ quái ấy ra từ đầu tới đuôi, rất
là rõ ràng, chính mắt ta nhìn thấy, sao lại bảo là lừa ngươi?
Âu Dương Phong vốn khâm phục tài năng của Hoàng Dược Sư, nghĩ thiên văn
tự cổ quái ấy nếu thủy chung không ai hiểu được thì cũng thôi, nhưng nếu có
một người hiểu được thì trên đời ngoài Hoàng Dược Sư không có ai khác,
nhưng vẫn thản nhiên nói: -Vậy thì phải chúc mừng cha ngươi mới được.
Hoàng Dung nghe ý trong lời của y vẫn còn bán tín bán nghi, lại nói: -Ta xem
xong hiện cũng nhớ được vài câu không ngại gì đọc cho ngươi nghe thử.
Lúc ấy bèn đọc: -Hoặc lắc lư thân hình, hoặc có lúc thân hình như bị vật nặng
đè lên, hoặc có lúc thân hình nhẹ nhàng muốn bay, hoặc có lúc như bị trói
chặt, hoặc có lúc nóng bức giá lạnh, hoặc có lúc vui mừng nhảy nhót, hoặc có
lúc chạm vào vật đáng sợ, dựng cả gai ốc, hoặc có lúc vui quá say mèm. Phàm
những việc ấy phải dùng hạ pháp để đi vào chỗ thông thần.
Mấy câu kinh văn ấy chỉ khiến Âu Dương Phong nghe xong vô cùng ngứa
ngáy. Vốn những câu Hoàng Dung đọc chính là đoạn tổng thiên chữ phạn
trong Cửu âm chân kinh mà Nhất Đăng đại sư dịch ra. Những cảnh giới quái dị
ấy vốn là những việc mà người luyện nội công thường trải qua, chỉ là người
luyện tập mỗi khi gặp cảnh giới ấy đều chỉ run rẩy trấn nhiếp tâm thần để đề
phòng tẩu hỏa nhập ma, nào ngờ lại có diệu pháp chuyển tâm ma thành thần
thông, đó đúng là yếu quyết quý báu vô thượng. Chỉ vì Hoàng Dung đọc đó
quả thật là kinh văn trong chân kinh chứ không phải thuận miệng nói bừa, Âu
Dương Phong nội công tinh thâm, nghe thấy là biết ngay thật giả, đến lúc ấy
không còn ngờ vực gì nữa, bèn hỏi: -Đoạn dưới viết thế nào?
Hoàng Dung nói: -Phía dưới có một đoạn dài ta quên rồi, chỉ nhớ được còn có
nói cái gì Lỗ chân lông toàn thân đều phải để hở, lập tức lấy tâm nhãn nhìn ba
mươi sáu vật trong lòng, như mở cửa kho thấy thóc gạo, việc mừng giận trong
lòng đều yên tĩnh an vui.
Kinh văn nàng đọc, đoạn đầu là nói tới những cảnh giới lạ thường, đoạn kế là
nói tới chỗ kỳ diệu sau khi tu luyện xong, còn cách tu tập giữa thiên thì giấu đi
không nói gì tới.
Âu Dương Phong im lặng, nghĩ thầm bằng vào sự thông minh của ngươi thì há
có thể quên được, chẳng qua cố ý không nói, nhưng không biết ngươi tới đây
nói thế là có dụng ý gì.
Hoàng Dung lại nói: -Cha ta bảo ta tới đây hỏi Âu Dương bá bá là ngươi muốn
có năm ngàn chữ hay muốn ba ngàn chữ?
Âu Dương Phong nói: -Xin nói rõ.
Hoàng Dung nói: -Nếu ngươi tới giúp cha ta, hai người hợp sức, nổi một tiếng
trống tiêu diệt phái Toàn Chân thì năm ngàn chữ ấy trong Cửu âm chân kinh ta
sẽ đọc hết cho ngươi nghe.
Âu Dương Phong cười khẽ nói: -Còn nếu ta không đi?
Hoàng Dung nói: -Cha ta nhờ ngươi tới trả thù cho cha ta, khi nào giết được
Chu Bá Thông và Toàn Chân lục tử thì ta sẽ nói cho ngươi nghe ba ngàn chữ.
Âu Dương Phong cười nói: -Trước nay giao tình giữa cha ngươi và ta cũng bình
thường, sao lại coi trọng Lão Độc vật thế?
Hoàng Dung nói: -Cha ta nói: Thứ nhất, người giết cháu y là truyền nhân đích
phái của phái Toàn Chân, nghĩ sắp tới ngươi sẽ trả thù …
Dương Khang nghe câu ấy, bất giác ớn lạnh, y là đồ đệ Khưu Xử Cơ câu ấy rõ
ràng là nói vào y. Cô Ngốc đang ngồi cạnh y, bèn hỏi: -Hảo huynh đệ, ngươi
lạnh à?
Dương Khang ậm ừ đáp một tiếng.
Hoàng Dung lại nói tiếp: -Thứ hai, sau khi ông dịch kinh văn thì động thủ với
đạo sĩ phái Toàn Chân, không kịp giảng giải kỹ cho ngươi, nghĩ chắc bộ kỳ thư
này trên đời khó mà gặp được, há lại để mất trong tay ông sao? Hiện nay chỉ
có ngươi và ông tính nết hợp nhau. Được Âu Dương bá bá coi trọng, hôm
trước từng đích thân lên đảo Đào Hoa cầu hôn, cháu ngươi tuy bất hạnh chết
về tay người phái Toàn Chân, nhưng cha ta nói chắc rồi ngươi cũng sẽ nghĩ tới
cháu ngươi, vì vậy bảo ngươi sau khi tu tập thần công rồi thì truyền thụ lại cho
ta.
Âu Dương Phong trong lòng chua xót, nghĩ thầm: -Mấy câu này thật có thể tin
được, nếu không có cao nhân chỉ điểm thì con nha đầu này có đọc thuộc kinh
văn như cháo cũng vô dụng.
Chợt Xoay chuyển ý nghĩ, nói: -Nhưng làm sao ta biết ngươi đọc có là thật hay
giả?
Hoàng Dung nói: -Gã tiểu tử ngu ngốc Quách Tĩnh đã viết kinh văn đưa cho
ngươi, ta nói đoạn văn dịch này là yếu quyết then chốt, ngươi cứ so sánh, thì
sẽ biết thật giả ngay thôi.
Âu Dương Phong nói: -Nói thế không sai, để ta dưỡng thần, sáng mai sẽ đi
cứu cha ngươi.
Hoàng Dung vội nói: -Cứu binh như cứu lửa, tại sao phải chờ đến mai?
Âu Dương Phong cười nói: -Vậy ta trả thù cho cha ngươi cũng thế. Y đã tính
toán xong, kinh văn trong tay mình, sắp tới ép Hoàng Dung nói đoạn then chốt
trong kinh văn ra thì có thể nghiền ngẫm tìm hiểu được ý nghĩa của toàn bộ
chân kinh, lúc ấy Hoàng Dược Sư và Toàn Chân thất tử đã đánh nhau tới chỗ
lưỡng bại câu thương, há chẳng hay sao?
Kha Trấn ác sau lưng tượng thần, nghe hai ngươi nói đi nói lại không hề rời
khỏi chuyện Cửu âm chân kinh, nghĩ thầm: -Hoàng Dung viết lên tay y bảy
chữ: Nói cho cha biết ai giết ta.
Không biết là có ý gì? Chợt nghe Hoàng Dung nói tiếp: -Vậy sáng mai ngươi đi
sớm được không?
Âu Dương Phong cười nói: -Cái đó tự nhiên, ngươi cũng nghỉ ngơi đi!
Chợt nghe Hoàng Dung kéo mấy tấm bồ đoàn ngồi xuống cạnh Cô Ngốc hỏi: –
Cô Ngốc, ông đưa ngươi lên đảo Đào Hoa, sao ngươi lại ở đây?
Cô Ngốc nói: -Ta không thích theo ông, ta muốn về nhà.
Hoàng Dung nói: -Vậy là vị hảo huynh đệ họ Dương này lên đảo đưa ngươi
xuống thuyền cùng về đây phải không?
Cô Ngốc nói: -Đúng thế, y đối xử với ta tốt lắm.
Kha Trấn ác chợt động tâm niệm: -Dương Khang lên đảo Đào Hoa lúc nào?
Chỉ nghe Hoàng Dung hỏi: -Ông đi đâu rồi?
Cô Ngốc hoảng sợ nói: -Ngươi đừng nói ta trốn đi, ông lại đánh ta đấy.
Hoàng Dung cười nói: -Ta không nói đâu, có điều ta hỏi ngươi câu nào ngươi
phải trả lời cho rõ ràng.
Cô Ngốc nói: -Ngươi không được nói với ông, ông sẽ bắt ta về, bắt ta học chữ.
Hoàng Dung cười nói: -Ta nhất định không nói mà. Ngươi nói ông bắt ngươi
học chữ à?
Cô Ngốc nói: -Đúng thế, hôm ấy ông dạy ta học chữ trong thư phòng, nói:
Khúc nhi cha ta họ Khúc, ta cũng là Khúc nhi họ Khúc, ông viết chữ Khúc nhi
họ Khúc, bảo ta nhớ kỹ, lại nói cha ta tên là Khúc gì Phong đó. Ta nhớ mãi
không được, ông bèn nổi giận chửi ta là ngu ngốc tệ hại. Thì ta vốn là cô Ngốc
mà!
Hoàng Dung cười nói: -Cô Ngốc tự nhiên là ngốc, ông mắng ngươi là ông
không tốt, cô Ngốc thì tốt!
Cô Ngốc nghe thế rất cao hứng. Hoàng Dung nói: -Về sau thế nào?
Cô Ngốc nói: -Ta nói ta muốn về nhà, ông càng tức giận. Chợt một gã câm
bước vào, chỉ đông chỉ tây u u ơ ơ ông nói: -Ta không tiếp khách, bảo họ về đi!
Qua một lúc, người câm ấy đưa vào một trang giấy, ông xem qua một lượt bèn
để lên bàn, bảo ta theo gã câm ấy ra đón khách. Hô hô, gã béo lùn ấy quả
thật khó coi, ta cứ giương mắt nhìn y, y cũng giương mắt nhìn ta.
Kha Trấn ác nhớ lại hôm ấy lên đảo Đào Hoa cầu kiến, tình cảnh quả đúng như
thế, lúc đầu Hoàng Dược Sư cự tuyệt không tiếp sáu người, đến khi Chu
Thông đem sự tình viết thư gửi vào, cô Ngốc mới ra tiếp đãi nhưng Tam đệ
hiện đã không còn trên đời, trong lòng không kìm được nỗi chua xót.
Chợt nghe Hoàng Dung nói tiếp: -Rồi ông có gặp họ không?
Cô Ngốc nói: -Ông bảo ta cho khách ăn uống, ông đi một mình. Ta không thích
thấy gã béo lùn kia, rón rén đi theo thấy ông ngồi sau tảng đá nhìn nhìn ra
biển, ta cũng nhìn ra biển, thấy một chiếc thuyền từ xa dần dần ghé vào,
người trên thuyền đều là đạo sĩ.
Kha Trấn ác nghĩ thầm: -Hôm ấy bọn mình được tin phái Toàn Chân đem đại
quân tới đảo Đào Hoa trả thù, vội tới đó trước để báo tin cho Hoàng Dược Sư
xin y tạm thời né tránh, để Giang Nam lục quái nói rõ nguyên ủy với phái Toàn
Chân. Nhưng trên đảo thủy chung không thấy Toàn Chân chư tử tới, sao cô
Ngốc này lại nói có đạo sĩ ngồi thuyền ghé vào?
Chỉ nghe Hoàng Dung hỏi tiếp: -Rồi ông làm gì?
Cô Ngốc nói: -Ông vẫy vẫy tay gọi ta qua. Ta hoảng sợ giật nảy mình, vốn ta
trốn ra đó chơi, lại bị ông nhìn thấy. Ta không dám qua, sợ ông đánh. Ông nói
ta không đánh ngươi, ngươi qua đây. Ta bèn bước qua. Ông nói ông muốn lên
thuyền ra biển câu cá bảo ta chờ đám đạo sĩ lên bờ rồi thì đưa họ vào gặp sáu
người bọn gã béo lùn kia cùng ăn uống. Ta nói ta cũng muốn đi câu cá. Ông
nói không cho ta đi câu bảo ta dắt đạo sĩ vào chứ họ không biết đường trên
đảo.
Hoàng Dung hỏi: -Về sau thế nào?
Cô Ngốc nói: -Về sau ông ra phía sau tảng đá lên thuyền, ta biết mà, đám đạo
sĩ kia rất khó coi, ông không muốn thấy mặt họ.
Hoàng Dung khen: -Phải đấy, ngươi nói không sai chút nào. Rồi ông trở về lúc
nào?
Cô Ngốc nói: -Về cái gì? ông không về nữa.
Kha Trấn ác thân hình rúng động, chỉ nghe Hoàng Dung hỏi: -Ngươi nhớ có rõ
không? Về sau thế nào?
Chỉ nghe giọng nói của nàng khẽ run lên, rõ ràng đã hỏi tới chỗ then chốt
quan trọng.
Cô Ngốc nói: -Ông đang định lên thuyền chợt có một đôi chim lớn bay tới,
chính là đôi điêu của ngươi. Ông vẫy tay gọi, đôi chim điêu bèn bay xuống,
trên chân chim còn buộc vật gì đó, thật thú vị. Ta kêu: ông ơi, cho con, cho
con …!
Nói tới đó bèn kêu toáng lên thật. Dương Khang quát: -Đừng ồn ào, để mọi
người ngủ.
Hoàng Dung nói: -Cô Ngốc, ngươi nói đoạn cuối đi.
Cô Ngốc nói: -Để ta nói khẽ.
Rồi quả nhiên hạ giọng nói: -Ông không đếm xỉa gì tới ta, xé một mảnh vải
trên vạt áo buộc vào chân chim rồi thả chim bay đi.
Hoàng Dung ờ một tiếng, nói một mình: -Cha muốn tránh mặt Toàn Chân chư
tử, chẳng trách gì không kịp mang Kim oa oa đi, nhưng không biết con điêu
mái bị trúng tên là ai bắn?
Bèn hỏi: -Ai bắn con chim điêu một mũi tên?
Cô Ngốc nói: -Bắn tên à? Không có đâu.
Nói xong ngơ ngẩn xuất thần. Hoàng Dung nói: -Được rồi, kể tiếp đi.
Cô Ngốc nói: -Ông thấy vạt áo bị xé bèn cởi ra bảo ta về lấy cho ông cái khác.
Khi ta trở lại đã không thấy ông nữa, thuyền đạo sĩ cũng không thấy nữa, chỉ
có tấm áo bào rách vất dưới đất.
Cô ta nói tới đó, Hoàng Dung không hỏi nữa, dường như đang yên lặng nghĩ
ngợi, hồi lâu mới nói: -Họ đi đâu thế?
Cô Ngốc nói: -Ta nhìn thấy, ta gọi ông thật lớn, không nghe ông trả lời, bèn leo
lên ngọn cây nhìn ra, ta thấy ông đi thuyền nhỏ phía trước, thuyền lớn của
đạo sĩ phía sau, dần dần không thấy đâu nữa. Ta không muốn nhìn thấy gã
béo lùn kia bèn ra bờ biển chơi đá nghịch cát, mãi đến lúc trời tối mịt mới dẫn
ông và hảo huynh đệ này về.
Hoàng Dung hỏi: -Ông này không phải là ông dạy ngươi học chữ chứ?
Cô Ngốc cười hì hì mấy tiếng, nói: -Ông này tốt lắm, không bắt ta học chữ, còn
cho ta ăn kẹo.
Hoàng Dung nói: -Âu Dương bá bá, ngươi còn kẹo không, cho y thị mấy viên.
Âu Dương Phong cười khan nói: -Có đây.
Kha Trấn ác quả tim tựa hồ sắp nhảy ra khỏi lồng ngực: -Té ra hôm ấy Âu
Dương Phong cũng tới đảo Đào Hoa.
Chợt nghe Cô Ngốc ái chà một tiếng, kế hai tiếng chát chát, có người giao thủ,
lại có tiếng chân nhảy ra, chỉ nghe Hoàng Dung quát: -Ngươi muốn giết người
diệt khẩu à?
Âu Dương Phong cười nói: -Chuyện này giấu được người ngoài chứ không giấu
được cha ngươi. Ta cần gì phải giết cô Ngốc này? Ngươi muốn hỏi thì cứ tự
nhiên hỏi cho rõ ràng đi.
Chỉ nghe Cô Ngốc nức nức nở nở, rên rĩ, nhưng không nói được nên lời nữa,
nghĩ đã bị Âu Dương Phong đánh trúng chỗ nào rồi.
Hoàng Dung nói: -Cho dù không hỏi ta cũng đã đoán được, chỉ là muốn cô
Ngốc này chính miệng nói ra thôi.
Âu Dương Phong cười nói: -Con tiểu nha đầu ngươi cũng tinh ranh lắm, nhưng
ngươi đoán thế nào thì nói ra cho ta nghe thử xem.
Hoàng Dung nói: -Lúc đầu ta thấy tình hình trên đảo cũng cho rằng cha ta giết
chết Giang Nam ngũ quái. Về sau nghĩ tới một việc mới biết nhất định không
phải. Ngươi nghĩ xem, làm sao cha ta có thể để xác đàn ông trong mộ để bầu
bạn với mẹ ta được? Lại sao lúc trong mộ ra lại không đóng cửa mộ lại?
Âu Dương Phong vỗ tay vào đùi một cái, kêu lên: -Ái chà, đúng là chỗ sơ hở
của ta rồi. Khang nhi, có phải không?
Kha Trấn ác chỉ cảm thấy gan ruột như bị xé toạc lúc ấy mới hiểu Hoàng Dung
đã sớm nhận ra hung thủ giết người là Âu Dương Phong, Dương Khang, nàng
đột nhiên vọt ra vốn là muốn liều mạng mình để vạch rõ chân tướng, rửa nỗi
oan uổng trước đây của cha nàng. Nàng biết rõ bước ra lần này dữ nhiều lành
ít nên mới nhờ y nói lại người giết nàng cho cha mình. Y vừa đau lòng vừa hối
hận, nghĩ thầm: -Hảo cô nương, ngươi chỉ cần nói rõ hung thủ giết người là ai
cho ta biết thì cũng được rồi, cần gì phải liều mạng như thế?
Chợt xoay chuyển ý nghĩ: -Phi thiên biển bức mình tính tình nóng nảy thô lỗ
thế nào, mù cả hai mắt, lại đem tội nghiệt trút lên đầu cha con họ. Cho dù cô
ta nói rõ mình há lại chịu tin sao? Kha Trấn ác ơi Kha Trấn ác, ngươi là con rùa
đen đáng chết, lão mù thối tha, là ngươi bức tử cô nương tốt bụng kia rồi.
Y tự oán trách mình, đang định giơ tay tự tát vào mặt, chợt nghe Âu Dương
Phong nói: -Thế sao ngươi lại nghĩ tới ta?
Hoàng Dung nói: -Nghĩ tới ngươi thì không khó, phát chưởng đánh chết con
hoàng mã, dùng tay bẻ gãy chiếc cán cân, kẻ có công lực như thế trên đời chỉ
có lơ thơ vài người. Có điều lúc đầu ta còn nghĩ là người khác. Lúc Nam Hy
Nhân sắp chết dùng ngón tay vẽ mấy chữ lên mặt đất: -Kẻ giết ta là Thập.
Chữ thứ năm chưa viết xong thì tắt hơi. Ta nghĩ tên họ của ngươi không phải
bắt đầu bằng chữ Thập, chỉ cho là chữ Cừu trong tên Cừu Thiên Nhận.
Âu Dương Phong ha hả cười lớn, nói: -Gã Nam Hy Nhân ấy cũng là một hán tử
cứng cỏi, vẫn còn chờ được đến khi gặp ngươi.
Hoàng Dung nói: -Ta thấy tình trạng của y lúc lâm tử, nhất định là bị trúng
phải quái độc nghĩ: Cừu Thiên Nhận luyện công phu độc chưởng, đã đem thử
lên trên người y.
Âu Dương Phong cười nói: -Cừu Thiên Nhận võ công cao cường nhưng là về
chưởng lực chứ không phải về chưởng độc. Trên chưởng của y không có độc,
dùng độc vật để luyện chưởng bất quá là cách thức luyện chưởng lực, ép độc
khí ra, chưởng lực tự nhiên tăng lên. Lúc Nam Hy Nhân chết, miệng hò hét
nhưng không nói ra lời, trên mặt lại có vẻ tươi cười, có phải thế không?
Hoàng Dung nói: -Đúng thế, là trúng phải chất độc gì vậy?
Âu Dương Phong không đáp, lại hỏi: -Thân hình y co rút, lăn lộn dưới đất, khí
lực khỏe hơn hẳn lúc bình thường, có phải thế không?
Hoàng Dung nói: -Đúng thế, đó là vật kịch độc, ta nghĩ trong thiên hạ ngoài
Thiết chưởng bang thì không ai có được.
Câu này của Hoàng Dung rõ ràng có ý nói khích, Âu Dương Phong tuy biết rõ
nhưng vẫn không nhịn được, chợt giận dữ nói: -Người ta gọi ta là Lão Độc vật,
chẳng lẽ là gọi suông à?
Dằn mạnh xà trượng xuống đất một cái, nói: -Chính là xà nhi trên trượng của
ta cắn y, là cắn vào đầu lưỡi y nên trên người y không có vết thương nào mà
không nói ra lời được.
Kha Trấn ác nghe tới đó máu nóng xông lên tận óc, suýt nữa ngất đi.
Hoàng Dung nghe sau tượng thần có tiếng động khẽ, vội ho mấy tiếng át đi.
Rồi thong thả nói: -Lúc ấy Giang Nam ngũ quái bị ngươi giết chết tất cả, một
mình Kha Trấn ác chạy thoát thì lại bị mù, đến nỗi rốt lại là ai giết người cũng
không nhận ra.
Kha Trấn ác nghe thấy câu ấy giật nảy mình: -Cô ta nói câu này là đề tỉnh
mình, bảo mình không nên khinh dị vọng động, để khỏi đến nỗi hai người cùng
mất mạng, chết không rõ ràng.
Lại nghe Âu Dương Phong cười khan nói: -Lão mù ấy làm sao thoát được tay
ta? Ta chỉ cố ý cho y chạy thôi.
Hoàng Dung nói: -A, phải rồi. Ngươi giết năm người kia rồi, lại khiến y hiểu lầm
là cha ta giết, để y ra ngoài phao tin này lên cho anh hùng thiên hạ nổi dậy
tấn công cha ta.
Âu Dương Phong cười nói: -Đó không phải là chủ ý của ta mà là Khang nhi
nghĩ ra, đúng không?
Dương Khang lại ậm ừ dạ một tiếng.
Hoàng Dung nói: -Như thế thật là thần cơ diệu toán, bội phục bội phục.
Âu Dương Phong nói: -Chúng ta cứ nói toạc mọi chuyện ra đi. Về sau làm thế
nào mà ngươi nghĩ tới ta?
Hoàng Dung nói: -Ta nghĩ: Cừu Thiên Nhận từng giao thủ với ta ở Nam lộ
Lưỡng Hồ, tuy nói y cũng có thể kịp tới đó, nhưng trước đó lại tới đảo Đào
Hoa, mà muốn nhanh hơn con tiểu hồng mã thì cũng khó lắm. Ta lại nghĩ sau
lá thư của Chu Thông có viết một câu, y bảo mọi người đề phòng, chữ cuối
cùng chưa viết xong chỉ có ba nét, một vạch ngang một nét sổ lại một nét
ngang gập, nói là chữ Đông thì khởi bút cố nhiên là đúng, nhưng nói là chữ
Tây há không được sao? Nếu không phải Đông tà thì đúng là Tây độc, về điểm
này lúc trên đảo Đào Hoa ta đã nghĩ tới, nhưng lúc ấy còn có rất nhiều chi tiết
chưa nghĩ ra.
Âu Dương Phong thở dài nói: -Ta cứ cho rằng mọi việc đều như áo trời không
thấy đường may, té ra vẫn còn để lại rất nhiều manh mối. Gã thư sinh dơ dáy
kia kiến cơ rất mau lẹ, ta lại chưa nhìn thấy y động bút viết chữ.
Hoàng Dung nói: -Y có hiệu là Diệu thủ thư sinh, động thủ làm việc gì tự nhiên
là không để ngươi nhìn thấy. Ta vất vả suy nghĩ mãi về chữ Thập mà Nam Hy
Nhân viết xem rốt lại y muốn viết chữ gì. Chỉ vì ta cho rằng vị tiểu vương gia
này võ nghệ thấp kém, quyết không có bản lãnh nhấc tay một cái giết được
Giang Nam ngũ quái nên thủy chung vẫn không nghĩ tới y.
Dương Khang hừ một tiếng.
Hoàng Dung nói: -Hôm ấy ta một mình ở lại trên đảo Đào Hoa, lúc mơ hồ nửa
tỉnh nửa mê thủy chung vẫn không đoán ra. Ta nằm mơ thấy rất nhiều người,
về sau mơ thấy Mục tỷ tỷ, thấy cô ta tỷ võ chiêu thân ở Bắc Kinh. Ta đột nhiên
trong giấc mơ tỉnh dậy, nhảy bật lên, mới biết hung thủ chính là vị tiểu vương
gia này!
Dương Khang nghe nàng nói mấy câu ấy, âm thanh sắc nhọn run lên bất giác
sợ toát mồ hôi, cười gượng nói: -Chẳng lẽ Mục Niệm Từ báo mộng cho cô à?
Hoàng Dung nói: -Đúng thế, nếu không có giấc mơ ấy thì ta làm sao mà nghĩ
tới ngươi? Chiếc hài nhỏ bằng ngọc phỉ thúy của ngươi đâu?
Dương Khang sửng sốt cao giọng nói: -Tại sao ngươi biết được, lại là Mục
Niệm Từ báo mộng cho ngươi à?
Hoàng Dung cười nhạt nói: -Sao lại nói thế? Hai người các ngươi giết chết Chu
Thông rồi, đem châu ngọc trong mộ mẹ ta bỏ vào bọc y để người khác nhìn
thấy chỉ nghĩ rằng y ăn trộm châu báu bị cha ta phát hiện, vì thế mất mạng.
Kế trút tang vật ấy vốn rất hay, chỉ là ngươi quên mất một chi tiết, là Chu
Thông có ngoại hiệu là Diệu thủ thư sinh.
Âu Dương Phong nảy ý tò mò, hỏi: -Là Diệu thủ thư sinh thì sao?
Hoàng Dung nói: -Hừ, chỉ lo bỏ đồ vật vào bọc y chứ không lo lấy đồ vật trong
người y ra.
Âu Dương Phong không hiểu, hỏi: -Lấy cái gì?
Hoàng Dung nói: -Chu Thông võ công tuy không bằng ngươi nhưng trước khi
chết đã thi triển diệu thủ, lấy được trên người vị tiểu vương gia này một vật
nắm chặt trong tay, mà rõ ràng các ngươi thủy chung vẫn không biết. Nếu
không có vật này thì ta không bao giờ ngờ rằng tiểu vương gia đây đã quang
lâm tới đảo Đào Hoa.
Âu Dương Phong cười nói: -Chuyện này thú vị thật, gã Diệu thủ thư sinh cũng
lợi hại thật, tuy không giữ được mạng vẫn có thể lưu lại lời nhắn. Vật y lấy
được chắc là chiếc hài nhỏ bằng ngọc phỉ thúy gì đó.
Hoàng Dung nói: -Không sai. Những châu báu trong mộ mẹ ta từ nhỏ ta đã
nhìn thấy cả, nhưng chiếc hài ngọc nhỏ này thì chưa từng thấy qua. Sau khi
chết Chu Thông vẫn nắm chặt nó trong tay, trong đó chắc có duyên cớ. Chiếc
hài nhỏ này giữa đáy có chữ Tỷ, dưới đế có chữ Chiêu, ta vất vả ngẫm nghĩ mà
rốt lại vẫn không đoán ra được, đêm ấy nằm mơ thấy Mục tỷ tỷ tỷ võ chiêu
thân ở Bắc Kinh, dựng một lá cờ gấm đề bốn chữ Tỷ võ chiêu thân, chuyện đó
khiến ta đột nhiên hiểu ra, lập tức thông suốt hết mọi chuyện.
Âu Dương Phong cười nói: -Hai chữ trên chiếc hài ấy vốn là có điển cố tình tứ
như thế, hô hô, hô hô!
Y cười rất cao hứng, Kha Trấn ác lại càng nghe càng tức giận, chỉ là vẫn chưa
hiểu thật rõ vì sao Hoàng Dung nghĩ ra. Hoàng Dung đoán y không hiểu, lúc
ấy bèn bề ngoài thì nói cho Âu Dương Phong, nhưng thật ra là giải thích cho y:
-Hôm ấy Mục tỷ tỷ tỷ võ chiêu thân ớ Bắc Kinh, tiểu vương gia bước ra đại
hiển thân thủ, vừa khéo ta cũng có mặt ở đó xem nhiệt náo. Sau lúc ấy tiểu
vương gia giật được chiếc hài thêu trên chân Mục tỷ tỷ. Trường tỷ võ này thì y
thắng, nhưng nói tới chiêu thân thì rất lằng nhằng lắm chuyện.
Chỉ vì trường tỷ võ chiêu thân này mà về sau nảy sinh rất nhiều chuyện. Lúc ấy
bọn Lương Tử ông, sa Thông Thiên đều có mặt ở đó, kế Hoàn Nhan Hồng Liệt
chết vợ, Dương Khang gặp cha ruột cũng đều bắt đầu từ đó mà ra. Mọi người
nghe tới đoạn đó, ai cũng cảm khái.
Hoàng Dung nói: -Đã nghĩ tới chuyện đó thì không gì rõ ràng hơn. Về sau tiểu
vương gia và Mục tỷ tỷ ngầm đính ước chuyện hôn nhân, vật định tình tốt
nhất tự nhiên là một đôi hài ngọc. Đôi hài ngọc này chắc là mỗi người giữ một
chiếc, một chiếc có hai chữ Tỷ, Chiêu, chiếc kia có hai chữ Võ, Thân. Tiểu
vương gia, ta đoán không sai chứ?
Dương Khang không đáp.
Hoàng Dung lại nói: -Giải thích được chi tiết này thì mọi chuyện không có gì
phải nghi ngờ nữa. Hàn Bảo Câu trúng Cửu âm bạch cốt trảo mà mất mạng,
kẻ luyện công phu ấy trên đời chỉ có Hắc Phong song sát, nhưng hai người ấy
đều đã chết, người ngoài chỉ cho là sư phụ của Hắc Phong song sát mới hiểu
được nào ngờ cha ta cố nhiên chưa luyện qua công phu nào trong Cửu âm
chân kinh, mà Thiết thi Mai Siêu Phong lúc sống từng thu một vị cao đồ. Còn
như Nam Hy Nhân viết một chữ Thập nhỏ, thì chính là hai nét bắt đầu của chữ
Dương, không ngờ gã tiểu tử Quách Tĩnh ngu ngốc kia lại cứ nói đó là chữ
Hoàng.
Nói tới đó không kìm được nỗi buồn bã.
Âu Dương Phong buông tiếng cười dài, nói: -Không trách thằng tiểu tử Quách
Tĩnh lúc ở lầu Yên Vũ lại nhất định liều mạng với cha ngươi.
Hoàng Dung thở dài nói: -Kế sách của các ngươi vốn rất hay, gã tiểu tử ấy
trong lúc đau thương phẫn hận càng khó phân biệt thị phi. Đầu tiên ta còn
cho rằng ngươi bắt bọn đầy tớ câm trên đảo dẫn đường, hôm nay mới biết là
cô Ngốc này dẫn đường cho các ngươi vào đảo. Có lẽ tiểu vương gia ưng
thuận đưa cô ta về thôn Ngưu Gia, cô Ngốc vô cùng mừng rỡ, bèn liu líu vâng
lệnh các ngươi. Ờ, nhất định hai người các ngươi đã mai phục cạnh mộ mẹ ta,
sai cô Ngốc thác ngôn là cha ta mời, lừa Giang Nam lục quái tiến vào, Âu
Dương bá bá chặn ở cửa mộ, Giang Nam lục quái làm sao có thể thoát khỏi
độc thủ? Đó là kế bắt ba ba trong rọ đấy.
Kha Trấn ác nghe nàng nói như chính mắt mình trông thấy, tình hình gặp phải
cường địch trong hầm mộ hôm ấy lập tức lại hiện ra trong óc, chỉ nghe Hoàng
Dung nói tiếp: -Âu Dương bá bá nhặt được chiếc trường bào của cha ta trên
bờ biển bèn mặc vào người, trong hầm mộ vốn tối tăm, lục quái vừa xông vào
đã có mấy người bị đả thương, số còn lại trong lúc nguy cấp làm sao nhận ra
được địch nhân là ai? Cho nên Nam Hy Nhân nói với Kha Trấn ác rằng người
động thủ sát nhân chính là cha ta. Chu Thông và Toàn Kim Phát là Âu Dương
bá bá giết chết, Hàn Bảo Câu là tiểu vương gia giết chết, Hàn Tiểu Oanh tự
sát mà chết, Kha Nam hai người chạy ra khỏi huyệt mộ lại ác đấu một trận
trong tịnh xá. Các ngươi Cố ý thả cho Kha Trấn ác chạy, còn Nam Hy Nhân cuối
cùng biết hung thủ là họ Dương thì đã trúng phải chất kịch độc.
Âu Dương Phong thở dài nói: -Con nha đầu này liệu việc như thần, chuyện này
là cơ duyên tấu xảo, cũng là số phận lục quái như thế. Lúc ta và Khang nhi tới
đảo Đào Hoa thì không biết lục quái đang ở trên đảo.
Hoàng Dung nói: -Đúng rồi, Giang Nam lục quái tuy nổi danh trên giang hồ
nhưng cũng chỉ dựa vào hai chữ nghĩa hiệp, chứ nếu nói tới võ công võ nghệ
thì Âu Dương bá bá ngươi có coi ra gì. Hai người các người thu xếp việc này
rất chu đáo, rõ ràng là có mưu đồ khác.
Âu Dương Phong cười nói: -Tiểu nha đầu thông minh thật, chắc không giấu
được ngươi điều gì.
Hoàng Dung nói: -Ta đoán thử nhé, nếu sai thì Âu Dương bá bá đừng trách. Ta
nghĩ lúc ngươi mới lên đảo vốn là mong Toàn Chân thất tử tới, nhưng cha ta
và các đạo sĩ phái Toàn Chân đều đã rời đảo bỏ đi. Tiểu vương gia căn vặn cô
Ngốc biết lục quái đang ở đó ờ lúc ấy hai người các ngươi đại hiển thân thủ
giết chết ngũ quái rồi dàn cảnh là cha ta làm, kế giết hết bọn đầy tớ câm, xóa
hết dấu vết trên đảo để không còn ai làm chứng. Về sau việc phát giác ra, bọn
Hồng Thất công, Đoàn hoàng gia há lại không làm khó cha ta sao? Tiểu vương
gia lại sợ cha ta trở về đảo Đào Hoa sẽ xóa hết dấu vết của các ngươi nên cố ý
thả cho Kha Trấn ác chạy thoát. Người này mắt mù, ăn nói cũng chưa thành
thạo. Y không nhìn thấy chân tướng thì tự nhiên sẽ ăn nói bậy bạ thôi.
Kha Trấn ác nghe câu ấy, bất giác vừa bi phẫn vừa xấu hổ. Chỉ nghe Âu Dương
Phong thở dài nói: -Quả thật ta rất kính trọng Hoàng lão tà sinh được đứa con
gái thế này. Mọi chuyện xảy ra quả vô cùng rắc rối, mà ngươi đều đoán được
rõ ràng tất cả như chính mắt nhìn thấy. Con nhãi kia, ngươi quả rất thông
minh.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.