Họ quây quần trong một quán ăn của hội chợ Quốc tế. Đó là ngày phát lương. Kern sắp những tờ giấy bạc mỏng lên trên dĩa ăn:
– Chỉ một tuần tôi lãnh được hai trăm bảy mươi quan! Đây là lần thứ ba! Đúng là chuyện trên trời rơi xuống.
Marill nhìn Kern, cười khoan khoái. Ông ta cụng ly với Steiner:
– Nào, chúng mình uống với nhau chứ Huber! Tổ tiên chúng ta run rợ khi có sấm chớp, nhưng thế hệ sau đó thì run sợ trước đao kiếm và bịnh tật. Bây giờ bọn mình run sợ trước mảnh giấy in. Dầu đó là giấy của ngân hàng, hay là giấy thông hành. Trước kia, dân Neandertal giết người bằng côn chùy, dân La Mã bằng gươm kiếm, thời trung cổ con người chết về bịnh dịch… Tới thời đại văn minh này thì chỉ cần một mảnh giấy cũng đủ loại bỏ bọn mình ra.
Kern nhìn những tờ giấy bạc trên dĩa:
– Hoặc là nhờ những mảnh giấy đó mà chúng mình sống lại.
Marill liếc xéo Kern. Steiner hỏi ông ta:
– Bạn thấy thằng bé thế nào? Có tiến bộ không?
– Khá lắm. Dường như nó thích hợp với khí hậu nước ngoài. Bây giờ nó cũng biết chơi chữ. Mới cách đây mấy tháng nó còn gần như còn đòi bú.
Steiner cười:
– Sống trong thời đại nhiễu nhương, con người rất dễ ngã quỵ nhưng cũng sớm già dặn.
Marill uống một ngụm rượu chát. Steiner quay sang Kern:
– Bỏ tiền vào túi đi, bé con, kẻo nó bay mất.
Kern hỏi:
– Bữa nay, các gian hàng mở cửa tới mấy giờ?
– Chi vậy?
– Hỏi cho biết. Bữa nay là ngày lễ mà.
Marill đáp:
– Tới bảy giờ, Kern. Bộ muốn mua rượu mạnh để uống tối hả?
– Không, không phải mua rượu. Tôi muốn tới Salomon Levi. Chẳng biết giá cả trong những lúc nhiễu nhương như thế này ra sao?
– Trong những thời kỳ nhiễu nhương, vật giá đều tăng. Điều quan trọng là phải biết mặc cả.
Một giờ đêm, Steiner, Maill, Ruth và Kern còn ngồi ở quán Mère Margot. Bàn ghế đang được gom lần vào góc.
Steiner gọi một gã hầu bàn đang quét dọn lại tính tiền và nói với Marill:
– Chúng mình đi là vừa. Cha Morizt vừa tới hôm nay. Mình nên đi thăm ông ấy.
Ruth hỏi:
– Cha Morizt là ai?
– Ông là niên trưởng bọn mình, bảy mươi lăm tuổi. Ông đã đi qua tất cả các biên giới và thành phố, ông đã sống trong nhiều lữ quán và nhiều nhà trọ không cần khai báo. Đặc biệt hơn hết là ông đã từng ở tù tại nhiều nhà giam của năm nước văn minh.
Kern chen vào:
– Tôi biết ông ấy. Chúng tôi đã từng đi chung trong lần vượt biên giới từ Tiệp sang Aùo.
Marill nói thêm vào:
– Còn tôi thì đi với ông lão từ Thụy Sĩ sang Ý.
Kern hỏi gã hầu bàn vừa mang phiếu tính tiền tới:
– Có bán Courvoisier nguyên chai không? Phải cùng một giá như các hàng rượu.
– Ông đợi một chút, để tôi hỏi bà chủ.
Bà chủ quán đang ngủ ngục, trả lời gả hầu bàn bằng một cái gật. Steriner bỏ chai rượu vào túi áo choàng. Ngay lúc đó cửa quán bỗng mở ra và một bóng người bước vào. Bà chủ quán che miệng ngáp. Mấy gã hầu bàn lộ vẻ bất mãn.
Người khách vừa vào đi thẳng một mạch, chẳng nói lời gì, như người thụy du tới ngay chỗ quầy gà. Aùnh mắt hắn như muốn xuyên thủng những con gà đang quay đều trên lửa. Hắn hỏi một gã hầu bàn:
– Con này bao nhiêu?
– Hai mươi sáu quan.
– Con kia?
– Hai mươi sáu.
– Con nào cũng hai mươi sáu cả sao?
– Phải.
– Tại sao hồi nãy không nói phức cho rồi?
– Tại ông không hỏi.
Người khách ngước nhìn lên. Có một vẻ gì như giận dữ trên nét mặt thụy du của hắn. Hắn chỉ con gà to nhất:
– Lấy con này.
Kern thúc nhẹ vào tay Steiner. Cả hai ngây người nhìn cảnh tượng trước mắt.
Gã hầu bàn hỏi:
– Lấy xà lách hay khoai tây chiên?
– Không cần. Cho dao và nỉa ra đây.
Kern thì thầm với Steiner:
– Con gà. Đúng là anh chàng con gà bằng xương bằng thịt.
– Đúng là hắn. Con gà của trại giam thành Vienne.
Anh chàng con Gà ngồi trên bàn. Hắn móc bóp ra lấy tiền đếm thật kỹ. Cho bóp vào túi, hắn cẩn thận mở khăn ra ăn. Trước mắt hắn là con gà quay béo bóng. Hắn làm dấu thánh giá trịnh trọng như một giáo sĩ. Mắt hắn như sáng rực lên khi nhấc con gà cho vào dĩa.
Steiner cười bảo nhỏ:
– Mình để cho hắn ăn ngon đừng chọc phá.
Kern nói mau:
– Phần tôi thì tôi muốn chạy ngay. Gặp hắn hai lần trong tù, lần nào hắn cũng cho biết là sắp sửa ăn gà thì bị bắt. Chắc Cảnh sát sắp tới nơi.
Steiner nheo một mắt:
– Vậy thì dông ngay.
Ra tới cửa, họ ngoái lại nhìn. Anh chàng con Gà đang xé một đùi gà vàng óng. Hắn đưa cái đùi lên ngang tầm mắt ngắm nghía như một kẻ hành hương đang chiêm ngưỡng một vị thánh.