Bởi Vì Yêu

CHƯƠNG 15 – EVIE – DÒNG HỒI TƯỞNG THỨ HAI



LAS VEGAS, NEVADA
VÀI THÁNG TRƯỚC
Đã gần nửa đêm.
Khu đất cắm trại cũ nay đã phải nhường chỗ cho công trường xây dựng hoàn toàn chìm trong bóng tối. Chỉ còn khoảng chục chiếc xe moóc du lịch vẫn còn bám trụ một cách đơn độc nằm rải rác đây đó.
Chiếc xe lưu động của “gia đình” Harper được chiếu sáng bằng ánh nến. Tối nay Evie không phải làm việc. Nằm dài trên tràng kỷ, cô vừa lật giở tờ tạp chí cũ vừa nghe tiếng nhạc khe khẽ phát ra từ radio. Mẹ cô nằm bên cạnh. Ngay sát cô, chiếc bàn ngủ bằng gỗ ép ngập đầy những viên thuốc. Evie nén một cái ngáp và vào đúng lúc đang sửa soạn đi ngủ thì tiếng chuông kêu vang khắp phòng, đó là tiếng chuông điện thoại cầm tay dùng thẻ trả trước mà cô sử dụng hết sức dè sẻn.
– Alô?
Đó là cuộc gọi đến từ bệnh viện. Bác sĩ Craig Davis, điều phối viên Chương trình ghép gan, thông báo cho cô một tin vui: có một lá gan có thể sử dụng để ghép cho mẹ cô! Cần phải đến ngay lập tức!
Ngồi bật dậy, Evie đã ở ngay đầu giường bà Teresa.
– Mẹ ơi! Dậy thôi mẹ ơi!
Bà Teresa thức giấc một cách khó nhọc. Evie giải thích tình hình cho bà bằng một vài câu rồi giúp bà chuẩn bị. Chưa đầy năm phút sau, hai người phụ nữ đã đứng trước chiếc xe moóc của người hàng xóm gần gũi nhất.
– Là mẹ con cháu đây, Carmina! Chúng cháu cần xe của cô, việc gấp lắm ạ!
Sau khoảnh khắc chờ đợi dường như vô tận, cuối cùng cánh cửa xe cũng mở ra, nhưng thay vì người phụ nữ bạn của hai mẹ con, đó lại là người chồng, Rodrigo, người đón tiếp hai mẹ con bằng một tràng chửi rủa như tát nước vào mặt.
– ¿ Pero qué coño pasa? Esta gente siempre jodién-dome[1] …
Evie không hề nao núng và hiên ngang đối đáp lại người đàn ông Mexico này: những lời chửi rủa bằng tiếng Tây Ban Nha, cô cũng biết nhiều như ông ta! Sau cuộc trao đổi tử tế đó – Rodrigo – người đang tìm cách thoát khỏi cuộc trao đổi trong chiến thắng – cuối cùng cũng đồng ý chở hai mẹ con. Thế là giờ đây cả bốn người chui vào chiếc Pontiac Firebird xuất xưởng năm 1969, với hàng ghế hỏng và ống xả ra đời trước khi có những chuẩn chống ô nhiễm. Chiếc ô tô chạy ngoằn ngoèo. Nó chực đâm vào vỉa hè hay rào chắn đến mười lần. Mười: cũng bởi vì lượng bia Corona mà Rodrigo đã uống trước khi cầm lái…
May mắn thay, mọi người đã đến bãi đỗ xe của bệnh viện bình yên vô sự. Có những buổi tối mà may mắn luôn ở bên chúng ta như vậy.
Miễn là may mắn đó kéo dài lâu.
 
o O o
 
Khi Evie và Teresa vào đến sảnh bệnh viện, bác sĩ Craig Davis đã đích thân đợi để đón mẹ con họ.
– Cần phải làm thật nhanh! Vừa thông báo ông vừa cùng họ bước vào thang máy.
Văn phòng y sinh học chuyên quản lý việc phân phối các cơ quan nội tạng chỉ liên lạc với bệnh viện vào lúc tối muộn. Thực ra tất cả các bắt đầu từ giữa buổi chiều khi một cặp vợ chồng bị tai nạn mô tô trên đường Apple Valley. Cả hai đều đội mũ bảo hiểm và không chạy quá nhanh. Người chồng thoát khỏi vụ tai nạn gần như không một vết trầy xước. Người vợ thì không thể chữa khỏi: chấn thương sọ não. Bộ phận cứu hộ đã vận chuyển người vợ với sự hỗ trợ của các biện pháp hồi sức đến bệnh viện San Bernardino, nơi mà mọi thứ đều được sử dụng để cứu sống cô. Nhưng tất cả đã quá muộn. Mặc dù chuẩn đoán não bộ đã chết nhanh chóng được xác lập, nhưng cần nhiều thời gian để thuyết phục gia đình hiến nội tạng. Con người luôn muốn tin vào phép màu. Một bác sĩ nội trú đã tìm mọi cách giải thích cho người chồng hiểu rằng, trong tình trạng não chết, tất cả mọi chức năng thần kinh đều bị hủy hoại. Người chồng nghe những lời của anh chàng bác sĩ mà không hiểu anh ta nói gì. Anh nắm bàn tay vợ trong tay mình. Cô vẫn thở, ngay cả khi đó chỉ là theo phương pháp nhân tạo. Làn da cô vẫn còn ấm và người ta còn nghe thấy nhịp tim cô đập. Tuy vậy, sự sống không còn nữa. Chỉ là ảo tưởng rằng còn sự sống.
Cuối cùng người chồng cũng nhượng bộ vào lúc trước hai mươi mốt giờ một chút, khi anh ta hiểu rằng cách duy nhất kéo dài cuộc sống của vợ chỉ có thể là làm thế nào đó để cô sống qua người khác. Ngay lập tức, các nhân viên y tế liền lấy tim, phổi, tuyến tụy, ruột rồi chuyển chúng đến những địa điểm nhận khác nhau: Los Angeles, San Diego, Santa Barbara…
Còn lá gan được bảo quản trong hộp làm bằng thép, ngâm trong nước đá sao cho những viên đá được nghiền nhỏ giữ nhiệt độ tốt nhất. Hộp đông lạnh được vận chuyển bằng máy bay lên thẳng đến tận Las Vegas. Teresa nằm ở ngay đầu danh sách đợi ghép gan. Lá gan ghép này bà đã đợi được hơn hai mươi tư tháng rồi. Việc thiếu nội tạng để ghép cũng như nhóm máu đặc thù của bà đã trì hoãn một cách quá đáng thời gian chờ đợi. Chỉ còn một hoặc hai tháng nữa là căn bệnh sẽ giết chết bà.
– Một phòng mổ vừa mới trống, Craig Davis giải thích. Chúng tôi sẽ có thể phẫu thuật cho bà trong vòng một giờ nữa. Đúng bằng thời gian làm xét nghiệm sinh học.
– Tôi muốn con gái mình đi cùng, Teresa yêu cầu.
– Cô ấy có thể ở lại với bà cho đến khi người ta chuyển bà xuống phòng mổ, bác sĩ vừa ưng thuận vừa dẫn nữ bệnh nhân vào một căn phòng riêng.
Sau đó, tất cả diễn ra theo trình tự: một y tá lấy mẫu máu, gặp gỡ bác sĩ gây mê – người đã đảm bảo với bà “Bà sẽ thấy mình như mới thôi” – tắm vòi hoa sen nhẹ nhàng bằng chất Bétadin và rồi chờ đợi.
Trong vài phút, Evie ngỡ mình ở trên mây. Nỗi lo sợ mất mẹ khiến cô đau thắt bụng từ nhiều năm nay giờ đang dần dần dịu đi. Cô cảm thấy thực sự có điều gì đó nhẹ nhõm trong mình. Tối nay, cô muốn tin rằng mọi việc sẽ diễn ra tốt đẹp.
Ca ghép này, cô luôn tin tưởng vào nó. Từ nhiều tháng nay, cô chú tâm đọc các trao đổi trên diễn đàn và các trang web để hiểu bản chất chính xác căn bệnh của mẹ cô. Cô biết rằng cuộc phẫu thuật này là cơ hội chữa trị cuối cùng. Dĩ nhiên là ca ghép không làm “biến mất” một cách thần kỳ bệnh viêm gan, dĩ nhiên là vẫn có nguy cơ virus xâm nhập làm chỗ ghép nhiễm khuẩn, nhưng số liệu thống kê những ca sống sót trong một thời gian dài rất cao.
Những tuần vừa qua, Evie thường đến một nhà thờ ở Riverside.
Âm thầm đến.
Lần đầu tiên kể từ lâu lắm rồi, cô cầu nguyện.
Sẽ phải làm gì khi không còn lối thoát nào nữa?
Lúc còn nhỏ, cô tìm thấy niềm an ủi khi tin rằng thần bản mệnh luôn phù hộ cho mình. Rồi khi bước vào tuổi trưởng thành, cô không còn tin bất cứ thứ gì nữa. Không tin vào các vị thần, không tin vào Chúa trời, không tin vào Nghiệp quả.
Cách đây ít lâu, cô lại một lần nữa tự đặt cho mình nhiều câu hỏi.
Rất thường xuyên, cô có cảm giác rằng định mệnh lạ thường luôn đeo đuổi cô, như thể quá khứ và tương lai của cô từng được ghi đâu đó trong cuốn sổ Nam Tào…
 
o O o
 
Một tiếng đồng hồ đã trôi qua kể từ chuyến viếng thăm của bác sĩ gây mê.
Rồi một tiếng mười lăm phút.
Tại sao lại quá lâu như vậy?
Một lần nữa Evie lại cảm thấy bụng mình đau thắt. Cơn đau ấy chỉ ngưng nghỉ trong một thời gian ngắn. Cuối cùng khi bác sĩ Davis cùng người y tá cũng quay trở lại phòng, theo bản năng, cô gái trẻ cảm thấy có tin không tốt lành.
– Chúng tôi đã có kết quả xét nghiệm, Teresa, ông ta nói với vẻ bực mình.
Evie rụng rời nhìn vị bác sĩ đang phe phẩy tờ giấy trước mặt mẹ mình.
– Bà đã uống rượu vừa mới đây không lâu! Davis bực dọc. Mặc dù bà biết rằng điều đó khiến thỏa thuận của chúng ta vô hiệu!
Trong giây lát, câu nói dường như trôi lơ lửng trong không gian. Phi thực.
Nghẹt thở, Evie quay về phía mẹ.
– Tôi không hề uống bất cứ cái gì cả, bác sĩ! Sửng sốt, Teresa cam đoan.
– Chúng tôi đã kiểm tra trên hai mẫu khác nhau. Và mỗi lần đều cho kết quả dương tính. Bà đã không tôn trọng thỏa thuận, Teresa: ít nhất là sáu tháng cai rượu nghiêm ngặt trước khi tiến hành ghép gan. Chính bà đã cam kết như vậy.
– Tôi không uống gì hết, Teresa một lần nữa cãi lại.
Nhưng tay bác sĩ không nghe bà nói nữa.
– Gọi ngay cho người kế tiếp trong danh sách, ông ta yêu cầu y tá. Không thể để lãng phí miếng ghép được!
– Tôi không phải là kẻ nói dối, Teresa thét lên.
Lần này, bà không nhìn Craig Davis nữa mà nhìn Evie. Chính con gái bà là người bà đang tìm cách thuyết phục. Bà biết rằng cuộc chiến với tay bác sĩ đã thất bại từ trước rồi. Vả lại bà cũng chưa bao giờ tin vào chuyện ghép nội tạng này. Bà cảm thấy mình sẽ sớm chết trong nay mai, nhưng bà muốn giữ niềm tin của Evie.
– Mẹ thề với con là mẹ không hề uống lại, con yêu, vừa nói bà vừa bật dậy khỏi giường.
Bực mình, Evie lùi hai bước.
– Câu nói này mẹ đã lặp đi lặp lại cả trăm lần kể từ khi con ba tuổi, mẹ…
– Con nói đúng, nhưng lần này…
– Con không còn tin mẹ nữa.
– Nhưng lần này là thật.
– Tại sao mẹ lại làm hỏng mọi chuyện như vậy, mẹ? cô hỏi, nước mắt lưng tròng.
– Con yêu… Teresa vừa mở lời vừa chìa tay ra.
Nhưng Evie tàn nhẫn hất tay bà ra.
– CON GHÉT MẸ! Evie vừa chạy vừa kêu lên.
 
o O o
 
NGÀY HÔM NAY
TRÊN MÁY BAY
MƯỜI BA GIỜ BỐN MƯƠI LĂM PHÚT
– CON GHÉT MẸ! Evie kết thúc. Đó là những từ cuối cùng tôi nói với mẹ.
– Cô không gặp lại bà ấy nữa à?Mark hỏi.
– Không. Không bao giờ.
Bác sĩ Mark trở nên im lặng trong vài giây, câu chuyện của cô gái trẻ khiến anh cảm thấy xúc động sâu sắc. Sau thời kỳ tạm lắng ngắn ngủi, máy bay giờ đây lại rơi vào vùng xoáy lốc mới. Bị chao đảo bởi những sức mạnh vô hình, gã khổng lồ của không trung tạo cảm giác gã đã bị nhiễm lạnh và răng va vào nhau lập cập.
– Thế rồi sau đó? Mark tiếp tục sau một lúc.
– Sau đó, bà ấy mất.
Chú thích
[1] Tiếng Tây Ban Nha trong nguyên bản: Còn chuyện quái gì nữa đây? Các người chẳng bao giờ ngừng làm phiền chúng tôi có phải không?

Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.