13 THÁNG MƯỜI NĂM 1987
HAI MƯƠI MỐT GIỜ MƯỜI TÁM PHÚT
Còi hụ đèn lóe sáng, chiếc xe cứu thương lao nhanh vào bãi đỗ xe dành cho các trường hợp khẩn cấp của Bệnh viện Chicago Presbyterian. Bất tỉnh, nằm trên băng ca, Connor ngay lập tức được lau rửa bằng nước ấm để làm nguội vùng da bị bỏng. Nhiều mẩu quần áo bị cháy đen bám chặt vào da cậu và cần phải gây mê cục bộ để lấy chúng ra. Sau khi luồn ống thở vào khí quản cậu, các bác sĩ cấp cứu tiến hành truyền dịch rồi chuyển cậu đến khoa chăm sóc những trường hợp bỏng nặng, ở đó cậu được bác sĩ Loreena McCormick chăm sóc.
Chính bà là người tiến hành đánh giá sơ bộ: năm mươi phần trăm bề mặt cơ thể cậu bị bỏng; hai cánh tay, hai cẳng chân và phần trước ngực là những phần bị thương nặng nhất. Phần dưới cổ và bàn tay phải cũng bị. Một vài trong số những phần bị bỏng này rất nghiêm trọng và phải tiến hành chẩn đoán quan trọng. Kỳ diệu thay là khuôn mặt của cậu không bị làm sao.
Loreena cùng đồng sự đặt Connor dưới máy trợ hô hấp và gây mê nhân tạo trước khi bắt đầu xử lý cục bộ bằng nước tắm khử trùng và bôi kem khử khuẩn. Sau đó các vết bỏng được băng bằng những miếng gạc tiệt trùng mà người ta sẽ phải thay liên tục trong đêm để giữ ẩm và tiệt trùng ở mức tối đa.
o O o
Bị biến thành xác ướp, người chằng chịt ống truyền dịch và thanh nẹp, Connor mắt nhắm nghiền nằm ngủ lại trong bầu không khí đờ đẫn của bệnh viện. Bên đầu giường cậu, Loreena McCormick im lặng ngắm nhìn cậu. Cậu bé này đáng tuổi con trai bà.
Mặc dù ca trực đã kết thúc, nhưng bà vẫn không thể quyết định rời khỏi căn phòng. Thế giới dường như càng ngày càng trở nên thù nghịch, bất nhân và dã man hơn. Bà vừa mới tròn bốn mươi tuổi và biết chắc chắn rằng mình không bao giờ có thể làm mẹ được nữa. Lỗi là do nghề nghiệp của bà, do những cuộc phiêu lưu tình ái mà bà không thấy hợp, nhưng cũng chính là do nỗi sợ mà bà không bao giờ vượt qua được: nỗi sợ không đủ khả năng bảo vệ một đứa trẻ trong thế giới đang trở nên điên rồ này.
Trong khi bà đang lạc vào dòng suy nghĩ của riêng mình thì hai cánh cửa đột ngột mở ra, một cậu thiếu niên theo sau là nhân viên an ninh xuất hiện.
– Để tôi gặp cậu ấy, đó là bạn tôi! Mark kêu lên trong khi người gác cổng – một tay da đen khổng lồ nặng gấp ba lần cậu – tóm lấy cổ cậu.
Loreena can thiệp và thuyết phục người gác cổng buông cậu thiếu niên ra.
– Đó là bạn tôi! Mark vừa nhắc lại vừa tiến về phía giường của Connor.
– Bố mẹ cậu ấy ở đâu? Loreena hỏi. Cháu biết họ không?
– Cậu ấy không có bố mẹ.
Loreena lại gần Mark.
– Tôi là bác sĩ McCormick, bà giải thích. Chính tôi là người chăm sóc cậu ấy.
– Cậu ấy sắp chết phải không ạ? Mark hỏi, nước mắt lưng tròng.
Lorenna lại gần hơn nữa và nhận thấy ánh mắt cầu xin của cậu thiếu niên.
– Cậu ấy sắp chết phải không ạ? Hãy nói cho cháu sự thật đi, cháu xin cô.
– Tình trạng của cậu ấy rất nguy kịch… Loreena thừa nhận.
Bà ngừng vài giây rồi nói:
– … nhưng cậu ấy có thể có một cơ hội.
Bằng cái khoát tay, bà mời Mark ngồi xuống ghế.
– Cháu muốn sự thật, vậy thì đây: bạn cháu bị bỏng hơn một nửa cơ thể. Trong hai ngày tới, chúng tôi sẽ giữ cậu ấy ở trạng thái hôn mê nhân tạo. Nghĩa là cậu ấy sẽ ngủ và không phải chịu đau đớn. Cậu ấy còn trẻ và có sức khỏe tốt, cậu ấy không bị bỏng hô hấp và không hít phải khí độc. Đó là những tin tốt.
– Thế còn những tin xấu ạ?
– Vấn đề là những vết bỏng có nguy cơ bị nhiễm trùng. Khi da bị bỏng, nó không thể bảo vệ chúng ta trước sự xâm nhập của vi trùng. Vì vậy cơ thể chúng ta không còn các phương tiện để chống lại sự tấn công ồ ạt của các mầm bệnh nữa. Đó chính là nguy cơ sẽ xảy đến với bạn cháu: các vết thương sẽ trầm trọng hơn hoặc nhiễm khuẩn hết. Đó là…
– … nhiễm trùng máu, cháu biết, Mark bổ sung.
– Vì thế cần phải kiên nhẫn và tha thiết cầu xin mọi chuyện sẽ diễn ra tốt đẹp.
– Cháu không tin vào Chúa, Mark nói. Cô có tin vào Chúa không?
Loreena nhìn Mark bối rối.
– Cô… cô cũng không biết nữa.
– Chính cô là người cháu muốn tin tưởng, Mark quyết định. Hãy cứu cậu ấy, cháu xin cô.
o O o
TRONG ĐẦU CONNOR
GIỮA SỰ SỐNG…
… VÀ CÁI CHẾT
Mình bay lên.
Không, mình đang rơi xuống.
Quá trình rơi tự do về phía bầu trời kéo dài vĩnh cửu.
Mình nhẹ bỗng. Mình nổi lên cao. Mình trượt trên tấm thảm bông. Mình bơi trong bể ánh sáng.
Mình khỏe khoắn.
Mình thấy tất cả. Mình hiểu tất cả.
Rằng tất cả đã được an bài.
Rằng tất cả đều có ý nghĩa: cái Tốt, cái Xấu, Nỗi đau…
Mình khỏe khoắn.
Nhưng mình biết điều đó không kéo dài lâu.
Và mình biết rằng mình sẽ quên tất cả.
o O o
15 THÁNG MƯỜI NĂM 1987
Hiện giờ giai đoạn nguy kịch trong những giờ đầu tiên đã qua, Loreena McCormick đang cố gắng loại bỏ tất cả những phần đã hoại tử càng nhanh càng tốt. Làn da của Connor luôn được gột rửa sạch. Vẫn còn khó có thể đánh giá một cách chính xác độ sâu của các vết thương. Trong thời điểm hiện tại, tình trạng bệnh lý của cậu ổn định, nhưng nguy cơ bị nhiễm trùng và ảnh hưởng đến hô hấp vẫn còn rất lớn.
Rồi sau đó, với con dao mổ trong tay, Loreena chăm chú rạch vài đường trên lồng ngực và cổ Connor để giảm áp lực lưu thông máu cục bộ và tránh làm vết thương thêm sâu. Sau đó bà lấy một mẩu tương đương với hai centimet vuông da ở phần dưới mông của Connor. Bà sẽ gửi mẫu da này tới phòng thí nghiệm ở Boston, nơi mà từ hai năm nay, người ta đã tìm ra một phương thức nuôi cấy tế bào từ một phần da người. Công nghệ này hiện đang trong quá trình thử nghiệm, nhưng bà vẫn muốn thử. Ngay cả khi bà biết rằng việc điều trị phải kéo dài nhiều năm và những di chứng vẫn còn rất nghiêm trọng.
Cuối cùng bà quyết định giảm liều lượng thuốc an thần xuống để Connor dần lấy lại ý thức.
o O o
TRONG ĐẦU CONNOR
GIỮA SỰ SỐNG…
… VÀ CÁI CHẾT
Mình vẫn bay, nhưng không nhanh, không mạnh như trước:
Dần dần, cơ thể mình trở nên nặng như chì.
Mình rời bỏ độ cao để tìm lại những cảm giác của con người.
Lại một lần nữa, mình sợ. Sợ đau. Sợ chết.
Quanh mình, những đám mây mất đi sắc trắng để chuyển thành hơi nước màu đỏ tía, nóng bỏng và ngột ngạt.
Mình đau khắp mình mẩy. Mình cháy nóng rực.
Hiện tại tất cả đều màu đỏ, tất cả như dung nham, tất cả nóng chảy.
Tất cả trở nên buồn bã.
Kết thúc chuyến du hành. Mình choàng mở mắt và…
o O o
16 THÁNG MƯỜI NĂM 1987
Khi Connor mở mắt, cậu đang nằm trong nhà kính khổng lồ và sáng sủa của khoa chăm sóc bệnh nhân bỏng nặng. Một âm thanh inh tai và lộn xộn ù ù trong đầu cậu. Ban đầu cậu thử cử động, nhưng ngay lập tức hiểu rằng đó là điều không thể. Thế nên cậu cúi đầu xuống để nhìn cái cơ thể bị băng kín mít của mình. Đột nhiên, kỷ niệm về tấn thảm kịch trỗi dậy và nhấn chìm cậu trong nỗi kinh hãi.
– Xin chào, cậu bạn thân của tôi, Mark trìu mến nói với Connor.
– Xin hoan nghênh cháu, Connor, Loreena chào đón cậu. Cháu cảm thấy thế nào rồi?
Cậu thiếu niên nhìn Loreena, rồi mở miệng, nhưng không thể trả lời.
– Cậu đừng lo, Mark an ủi, người ta sẽ chăm sóc cậu tốt thôi.
o O o
17 THÁNG MƯỜI NĂM 1987
Với sự trợ giúp của một y tá, Loreena gỡ một trong số những đoạn băng gạc quấn quanh lồng ngực của cậu bệnh nhân trẻ. Chính Connor thậm chí còn yêu cầu “được xem”. Và giờ đây, điều cậu nhìn thấy khiến cậu kinh hãi. Nếu ban đầu cậu chớm có ý định làm người thì những ý định đó biến mất ngay khi cậu đưa ánh mắt nhìn xuống những vết thương. Chúng khiến cậu cảm thấy mình trở thành một con quỷ, một dạng Elephant Man[1] thối rữa. Cậu muốn khóc. Cậu không tìm thấy lối thoát. Làm thế nào để có thể chữa khỏi những cái đó?
– Cháu sợ là chuyện bình thường, vừa nói Loreena vừa nhìn thẳng vào mắt cậu.
Connor không rõ người nữ bác sĩ này nghĩ gì. Đôi khi bà ta có vẻ cục súc và luôn không thận trọng khi nói mọi điều. Nhưng Mark dường như tin tưởng bà ta. Bà ấy là người bên mình, cậu thậm chí đã trấn an bạn mình như vậy.
– Cô sẽ giải thích cho cháu, Loreena vừa bắt đầu vừa ngồi xuống bên cậu. Cô đã ghép da có nguồn gốc động vật lên những vết thương sâu nhất.
– Từ da của động vật?
– Đúng: từ da lợn, đó là thủ tục thông thường. Hệ thống miễn dịch trong người cháu sẽ đào thải miếng da đó, nhưng trong một thời gian, nó sẽ được dùng làm miếng băng gạc sinh học để tránh nhiễm trùng.
– Rồi sau đó?
– Sau đó bọn cô sẽ thử ghép da người.
– Miếng da đó cô lấy ở đâu?
– Trên người cháu. Đó gọi là cấy ghép tự thân. Bằng con dao cạo, cô sẽ lấy một số bề mặt da ở những phần cơ thể cháu không bị cháy. Sau đó cô sẽ ghép chúng lên vết thương của cháu.
– Như thế sẽ không đủ! Connor kêu lên. Cháu bị cháy khắp người.
– Cháu phải tin cô, Loreena yêu cầu.
– Làm sao cháu có thể tin cô khi mà cô chưa nói hết sự thật với cháu?
– Cháu có lý, nữ bác sĩ thừa nhận, như thế sẽ không đủ. Chính vì vậy mà bọn cô đã gửi mẫu tế bào da của cháu đến phòng thí nghiệm Boston, ở đó họ sẽ nuôi cấy để có được phần da lớn hơn từ chính da của cháu. Cháu hiểu chứ!
– Cháu hiểu mình sẽ chết.
o O o
THÁNG MƯỜI MỘT NĂM 1987
Lần ghép đầu tiên.
Nỗi đau khó tả chống lại những viên thuốc giảm đau.
Cánh tay phải của Connor đang bị nẹp chặt; cổ cậu bó trong mũ thạch cao.
Mark đến thăm Connor hàng ngày. Cậu đọc cho bạn nghe Bá tước Monte Cristo của Alexandre Dumas. Sự báo thù khôn nguôi của một người đàn ông, nạn nhân của bất công và đã bị ngồi tù trong mười lăm năm.
Sự báo thù khôn nguôi…
o O o
GIÁNG SINH NĂM 1987
Connor gầy gò đến mức đáng sợ.
Liệu người ta có thể sụt mười lăm ki lô trong vòng hai tháng?
Bác sĩ Loreena giải thích rằng, mặc dù được cung cấp lượng calo lớn, nhưng những vết bỏng nặng bị dị hóa dữ dội khiến cơ thể kiệt sức và làm cho những vết thương này dễ bị nhiễm trùng.
Tay phải của cậu bị nặng nhất.
Ngày 25 tháng Mười hai, người ta buộc phải cắt một đốt ngón tay của cậu.
Giáng sinh an lành!
o O o
THÁNG MỘT NĂM 1988
Kể từ khi Connor bị tấn công, cảnh sát chỉ đến thấm vấn cậu một lần duy nhất. Cậu đã kể tất cả cho họ. Cậu thậm chí cung cấp cả tên và địa chỉ, nhưng chẳng có gì xảy ra tiếp nữa.
Tuy nhiên Mark đã tiến hành điều tra: cả hai tay buôn ma túy vẫn đi lang thang ngoài khu phố, thậm chí không lẩn trốn cũng chẳng thèm làm ra vẻ kín đáo.
o O o
Trong đầu Connor, một ý nghĩ bắt đầu nảy ra. Ý nghĩ về sự trả thù khôn nguôi.
o O o
THÁNG HAI NĂM 1988
Tại chỗ này chỗ khác trên cơ thể Connor, những miếng da ghép không đem lại kết quả.
Lớp thịt không da vẫn lồ lộ.
Phải bắt đầu lại từ con số không.
o O o
Cánh tay phải giờ không thể sử dụng được, cậu buộc phải dùng tay trái để viết.
Để luyện tập, cậu vẽ lên tập giấy vẽ trong hàng giờ liền những phác thảo và chân dung.
Luôn là cùng một khuôn mặt. Một khuôn mặt khiến cậu nguôi ngoai.
Một khuôn mặt phụ nữ không biết xuất hiện từ đâu.
Một phụ nữ mà cậu còn chưa quen biết…
o O o
MÙA XUÂN – MÙA HÈ NĂM 1988
Những miếng ghép da này nối tiếng miếng ghép da kia và, dần dần, lớp da bề mặt tái tạo lại để thay thế những vết sẹo chằng chịt được nén lại với sự trợ giúp của vải co dãn.
Cách đây một thời gian, cậu bắt đầu học lại với một giáo viên giảng dạy từ xa dành cho những thanh niên nằm viện. Cậu không từ bỏ việc học. Bởi đó là điều duy nhất an ủi cậu ngoài sự có mặt thường trực của Mark.
o O o
MÙA THU NĂM 1988
Những vết bỏng ở chân buộc cậu phải nằm dài.
Một năm đã trôi qua mà cậu vẫn còn trong tình trạng đau đớn khủng khiếp.
Không ngày nào là không đau.
Không đêm nào là không gặp ác mộng.
Chỉ một điều chắc chắn là: người ta không thể vô sự thoát khỏi hành trình này.
Người ta không thể thoát khỏi đó trong tình trạng tốt hơn.
Người ta không thể thoát khỏi đó trong tình trạng khỏe hơn.
o O o
THÁNG MƯỜI HAI NĂM 1988
Buổi sáng ngày Giáng sinh.
Loreena McCormick mở cửa phòng Connor. Kể từ mười bốn tháng nay, hôm nay là ngày đầu tiên chiếc giường ở đó không có người nằm. Hôm qua, cậu thanh niên đã được chuyển đến một trung tâm hồi phục chức năng ở đầu kia thành phố, nhưng bà không phải là người giám sát việc cậu chuyển đi.
Loreena đứng đó vài phút, bất động trong làn ánh sáng lạnh lẽo và xanh lơ đang tràn ngập khắp căn phòng. Thi thoảng, khi một trong số các bệnh nhân của bà rời khỏi khoa, bà cảm thấy vô cùng trống rỗng. Và đặc biệt là trường hợp ngày hôm nay. Trên gối, Connor đã để lại một phong bì cho bà. Ở mép gấp phong bì, ban đầu cậu viết “Bác sĩ McCormick”, nhưng sau đó cậu đã gạch lời xưng hô quá trang trọng này chỉ để viết đơn giản:
Loreena
Bà để chiếc phong bì vào túi áo blouse. Lúc nào về đến nhà bà sẽ mở nó ra.
Trong ngăn tủ của chiếc bàn đầu giường ngập đầy giấy. Loreena xem xét chúng: hàng chục bức vẽ cùng một khuôn mặt ám ảnh, khuôn mặt một thiếu phụ bà không quen biết.
Mắt bà nhìn chăm chú hồi lâu vào những phác thảo.
Rồi bà quyết định xếp chúng vào hồ sơ bệnh án của Connor.
Một ngày nào đó, có thể, bà sẽ biết được nhiều hơn.
o O o
THÁNG SÁU NĂM 1989
Connor nhận bằng tốt nghiệp phổ thông trung học.
Cậu rời trung tâm phục hồi chức năng và chuyển đến một hội quán thanh niên.
Trong vòng sáu tháng, cậu theo các buổi tập liệu pháp vận động và xoa bóp để các bộ phận cơ thể lấy lại sự linh hoạt. Cổ và lồng ngực cậu trở nên đỏ và tim tím. Việc các vết sẹo khi liền lại đã co rút khiến cậu không thể thực hiện nhiều chuyển động, buộc cậu phải học lại những cử chỉ đơn giản nhất: đi bộ, ăn, ngồi, viết…
Nhưng những vết sẹo khác, dù là vô hình, lại rạch hằn trong tâm hồn cậu và làm cậu đau khổ theo cách khác.
o O o
Lần đầu tiên kể từ một năm rưỡi qua, cậu bước ra đường và cậu sợ tất cả: ô tô, con người, cuộc sống… Tiếng động nhỏ nhất cũng khiến cậu run rẩy. Tất cả quá nhanh. Tất cả chỉ là sự tấn công.
Để nỗi đau dịu đi, cậu tin chắc rằng chỉ có một phương cách: sự trả thù khôn nguôi.
o O o
THÁNG MƯỜI NĂM 1989
Connor không phải mất quá nhiều thời gian để tìm chúng: cả hai tay anh chị buôn bán ma túy trú ẩn trong một tòa nhà đã được cải dụng, nằm ngay sau đường ray xe lửa. Nhiều ngày trôi qua, Connor theo dõi chúng để ghi lại thói quen và nắm bắt tình hình. Trong vòng hai năm, hai tay này đã được thăng cấp. Chúng không còn là những kẻ bán hàng thứ cấp nữa, mà thật sự là những tay trùm kiểm soát nắm phần lớn thị phần buôn bán heroine của khu phố Nam. Vì rất hiếm khi chúng di chuyển riêng lẻ, Connor chờ đợi thời cơ thích hợp để hành động.
Và thời điểm thích hợp, chính là tối nay.
Cậu thấy hai gã đó rời khỏi quán bar và có thể nhận thấy chúng đã ngà ngà say. Đến bãi đỗ xe, chúng chui vào chiếc Mustang cũ rích màu gỉ sắt. Connor để chúng đi trước, cậu thích chạy bộ để thử thách những vết thương.
Rốt cuộc khi cậu đến được khu nhà đổ nát, bấy giờ đã là hai giờ sáng. Cậu bước vào tiền sảnh tối om, nơi tất thảy các hộp đựng thư đã bị nhổ đi. Trong bóng tối, cậu bước lên cầu thang. Cậu không còn cảm thấy sợ nữa. Cậu bước đến trước cánh cửa dường như rung bần bật trước tiếng nhạc ầm ĩ phát ra từ phía bên kia. Bằng một cú đạp, cậu đạp gãy cánh cửa – một hành động mà cậu đã thực hiện hàng trăm lần trong Chương trình phục hồi chức năng của mình.
Đang ngồi trên chiếc tràng kỷ sụt hỏng, hai gã buôn ma túy sững sờ nhìn cậu. Chúng đã say và đang phê thuốc. Connor bước vào phòng. Đó là một căn hộ thảm hại ngập trong thứ ánh sáng vàng vọt và xanh lục. Trên chiếc thùng gỗ để đóng hàng được dùng làm bàn la liệt bơm kim tiêm, một gói bột trắng và một khẩu súng với báng súng mạ bạc đặt trên một chiếc va li nhỏ mở toang, bên trong toàn đô la.
Một trong hai tên trùm ma túy chìa tay với khẩu súng, nhưng đã quá muộn. Connor vừa mới đá chiếc va li văng ra và chính cậu là người vớ được khẩu súng.
Cậu chĩa nòng súng về phía hai tên trùm, sẵn sàng nhả đạn.
Hai gã vừa nhìn cậu vừa lắc đầu.
– Mẹ kiếp, nhưng mày là thằng nào? Một trong hai tên hỏi.
– Tao là ai à?…
Connor đứng bất động. Cảnh tượng này, cậu đã diễn đi diễn lại hàng chục lần trong đầu, nhưng không bao giờ cậu dự kiến rằng hai kẻ tấn công mình thậm chí không nhận ra cậu.
Cậu cho tay vào túi áo bu dông và lôi ra một cặp còng cảnh sát, mua với giá năm đô la từ một tay cớm biến chất.
– Còng tay vào lò sưởi! cậu ra lệnh.
– Đợi đã, chúng ta có thể thương…
Tiếng súng nổ cắt ngang câu nói của tay trùm ma túy. Hắn ta đưa tay ôm đùi và nhận thấy đùi mình đẫm máu.
– Còng tay lại, Connor nhắc lại.
Hai gã vô dụng răm rắp làm theo, tự còng tay mình vào lò sưởi bằng gang vốn không nổi lửa từ lâu lắm rồi.
Tao là ai à?…
Connor tắt bộ dàn hi-fi đang phát một bài rap inh tai.
Tao là ai à?…
Cậu cởi áo bu dông và áo sơ mi.
Hiện giờ cậu đang cởi trần trước mặt hai kẻ đã tấn công mình và cậu trưng ra cho chúng xem những vết bỏng, như một nghi lễ của người nguyên thủy.
Tao là ai à?…
Mắt hai gã đàn ông lộ rõ vẻ chẳng hiểu gì. Ánh mắt chúng ánh lên nỗi sợ hãi và sững sờ.
Connor bước ra hành lang, lấy bi đông xăng mà cậu mang theo rồi quay trở lại phòng.
Tao là ai à?…
Giờ đây, vai diễn đã đảo ngược.
Nạn nhân trở thành đao phủ và đao phủ là nạn nhân.
Cái tốt thành cái xấu; cái xấu thành cái tốt.
Tao là ai à?… cậu vừa tự hỏi vừa đổ xăng vào hai kẻ tấn công mình trươc skia.
Chúng hét lên, nhưng cậu không nghe thấy chúng. Những tiếng kêu khác, trong đầu cậu, vang lên như tiếng vọng lại:
THẾ NÀO, THẰNG HÈN KIA, MÀY ĐẦM MÌNH TRONG ĐỐNG RÁC ĐẤY HẲ? MÀY BIẾT BỌN TAO SẼ LÀM GÌ VỚI NHỮNG THỨ RÁC RƯỞI CHỨ? BỌN TAO SẼ THIÊU RỤI CHÚNG!
Tao là ai à?… cậu vừa tự hỏi vừa quẹt diêm.
Vào thời điểm lửa bắt đầu bén cháy, cậu nghĩ lại điều mình đã nói với Mark trước kia: nếu chúng ta từ bỏ những giá trị của mình, chúng ta sẽ từ bỏ tất cả.
o O o
NGAY ĐÊM HÔM ĐÓ
NĂM GIỜ SÁNG
Chiếc Mustang màu gỉ sắt đậu dọc theo vỉa hè, ngay cạnh trường công.
Connor xuống xe, nhặt một nắm sỏi rồi ném vào một trong số những ô cửa sổ của căn hộ người bảo vệ.
Chỉ phải đợi vài giây và đầu Mark xuất hiện.
– Cậu làm cái quái gì vậy, Connor? Cậu biết mấy giờ rồi không?
– Mặc quần áo đi, Mark. Mang theo ví, tiền bạc và giấy tờ đi.
– Để làm gì?
– Không tranh cãi nữa.
Mark gặp lại cậu bạn sau năm phút.
– Chuyện gì xảy ra vậy? Mark hỏi. Mặt cậu bẩn kìa.
– Lên xe đi, Connor vừa ra lệnh vừa chỉ vào chiếc Mustang.
– Nhưng con xe này là của ai vậy?
– Nào nhanh lên! Tớ sẽ giải thích cho cậu trên đường đi.
Connor ngồi trước vô lăng và bắt đầu chạy về phía Loop. Được năm phút, cậu quay sang phía Mark để hỏi:
– Cậu có nhớ điều tớ đã nói với cậu: một ngày nào đó cậu sẽ có cơ hội thoát khỏi đây để đi học tiếp không?
– Chắc chắn là mình nhớ.
– Thế này nhé, cơ hội của cậu, chính là tối nay, cậu vừa khẳng định vừa chỉ về phía chiếc va li bằng kim loại mà cậu lấy từ nhà hai tay trùm ma túy.
Mark mở chiếc va li nhỏ và bật ra tiếng huýt sáo.
– Tất thảy đống xìn này là gì vậy?!
– Đó là để trả học phí cho cậu.
– Nhưng…
– Nghe này, chúng ta không có nhiều thời gian, vậy nên đừng làm phức tạp mọi chuyện thêm nữa.
Connor lục tìm trong túi áo rồi đưa cho Mark vé tàu.
– Tớ sẽ chở cậu đến nhà ga trung tâm. Sẽ có tàu đi New York khởi hành lúc sáu giờ mười lăm. Cậu mang tiền theo người và không bao giờ quay trở lại đây. Cậu hiểu chứ?
– Thế còn cậu, khi nào cậu gặp lại mình?
– Không bao giờ, Connor vừa trả lời vừa lái xe vào bãi đỗ xe ngầm của nhà ga.
o O o
SÁU GIỜ SÁNG
Hai người bạn ngồi sát bên nhau trong khoang lái ô tô đậu tại vị trí trả tiền. Connor vừa mới kết thúc câu chuyện của mình và Mark vẫn còn thấy sốc.
– Cậu phải đi đi, Connor vừa nói vừa nhìn đồng hồ. Tàu sắp chạy rồi.
– Nhưng còn cậu, cậu sẽ làm gì? Mark hốt hoảng hỏi.
– Tớ sẽ đến đồn cảnh sát trình diện, Connor vừa trả lời vừa rời khỏi chiếc Mustang.
Đến lượt Mark xuống xe và theo sát gót bạn mình.
– Mình sẽ không đi nếu không có cậu.
– Cậu ngừng than vãn đi! Connor bực mình. Tớ sẽ không bao giờ rời khỏi đây được nữa, tất cả đã kết thúc! Tớ đã để lại dấu vết khắp nơi. Cảnh sát sẽ chẳng mất nhiều thời gian trước khi tìm ra tớ.
– Chưa chắc, Mark nói, ngọn lửa, nó sẽ phá hủy tất thảy. Và rồi cả hai gã đó, ai thương tiếc chúng cơ chứ? Chẳng ai cả! Cảnh sát sẽ nghĩ là các băng nhóm tội phạm thanh toán nhau, chỉ có thế thôi.
Hai cậu trai đi đến ke đường sắt. Dù đang là sáng sớm, hành khách đã chen chúc đông nghịt dọc theo đường ray.
– Nào, Connor nói, chúc may mắn, bạn thân mến.
– Hãy đi cùng mình! Mark vừa bước lên toa tàu vừa kêu lên. Chúng mình luôn nói là sẽ đi cùng nhau mà.
Cậu muốn nói thêm điều gì đó nhưng giọng cậu đã bị át bởi tiếng còi inh tai báo hiệu tàu sắp khởi hành.
Đứng trên ke, Connor không để bạn mình nói tiếp.
– Nghe này, Mark, cậu phải khỏe mạnh. Cậu có thể bắt đầu một cuộc đời mới, nhưng đối với tớ, tất cả đã quá muộn rồi: tớ chẳng còn chút sức lực nào nữa, tớ chẳng là gì nữa cả.
– Mọi chuyện sẽ ổn thôi, mình sẽ giúp cậu! Cả hai chúng ta luôn cùng nhau đối mặt với mọi chuyện. Chính nhờ thế mà chúng ta mới vượt qua được!
Vị trưởng ga đi kiểm tra xem các cửa lên xuống đã đóng hết chưa.
Connor bước vài bước trên ke. Đột nhiên, toàn bộ nỗi sợ hãi được kìm nén nay lại trỗi dậy. Cậu cảm thấy mình run rẩy, bồn chồn. Trong đầu cậu, tất cả nhòa đi. Âm thanh biến dạng trước khi trở nên không thể nghe được nữa. Đột nhiên, im lặng hoàn toàn. Đột nhiên cậu lảo đảo rồi ngã vật xuống.
Mark đã nhảy xuống ke. Cậu cúi xuống bạn mình, đỡ bạn dưới cánh tay và, bằng tất cả sức lực, kéo bạn vào bên trong toa tàu.
Sau hồi còi cuối cùng, đoàn tàu chuyển động với những tiếng động kéo dài và những cú giật nảy mình.
o O o
Khi đầu tàu rời khỏi nhà ga, những tia nắng mặt trời đầu tiên chiếu rọi nó. Mark nhìn qua ô cửa kính. Một làn ánh sáng màu tía và da cam chiếu xuyên qua đám mây.
Trong suốt cuộc đời, cậu sẽ luôn nhớ đến màu của bầu trời vào buổi sáng hôm đó.
Buổi sáng cả hai cùng nhau ra đi.
Chú thích
[1] Bộ phim kinh điển Người voi của điện ảnh Mỹ sản xuất năm 1980.