1989-1995: THE FRESMAN YEARS[1]
Mark và Connor đặt chân đến Manhattan vào một chiều mưa gió tháng Mười.
Cả hai vừa tròn mười chín tuổi.
New York, nơi họ thường xuyên mơ tới, lặp đi lặp lại, từ tận cùng thành phố của mình, những ngôn từ thần diệu và xán lạn như công viên Trung tâm, công việc Washington, Trung tâm Thương mại Thế giới và Nữ thần Tự do.
Những điều bày ra trước mắt họ hoàn toàn khác xa so với những gì thấy trên hình ảnh.
Ngay khi xuống tàu, họ gặp bầu trời xám xịt khiến thành phố mang vẻ buồn bã và lạnh lùng.
Nhưng sự lạnh lùng, họ sẵn có trong tim.
Họ chỉ là hai thằng bé con chạy trốn, hoàn toàn không hay biết ngày mai điều gì sẽ xảy ra. Có thể cảnh sát sẽ lần ra dấu vết của họ. Có thể việc lẩn trốn của họ sẽ kết thúc sớm hơn dự tính và kết thúc tại một trong những nhà tù nhớp nhúa bẩn thỉu nào đó.
Trong khi chờ đợi, trước tiên cần phải sống sót cái đã.
o O o
Chính Mark đã quyết định hướng đến ngành phẫu thuật. Đã đến lúc để chứng tỏ, như Mark từng huênh hoang trước kia, rằng anh thông minh và tháo vát. Quyết tâm đấu tranh, đối mặt với Connor luôn rối bời và càng ngày càng trở nên trầm uất, cậu bắt đầu bằng việc tìm một căn hộ nhỏ không xa ký túc xá Đại học New York là bao. Sau đó cậu dồn hết sức lực để vượt qua những trở ngại về mặt hành chính ngăn cản nguyện vọng xin học đại học của họ. May mắn thay là họ không phải lo lắng về tiền bạc. Nhờ số tiền từ trên trời rơi xuống do Connor lấy được từ chỗ mấy tên trùm ma túy – tiền từ buôn bán ma túy -, họ có thể thanh toán tiền nhà và trả một phần học phí. Sau một tháng, rốt cuộc họ cũng đạt được thứ mà họ muốn, một tấm thẻ sinh viên mang tên họ và miệt mài hăng hái mãnh liệt trong việc học.
Họ biết chính xác thứ mình muốn làm: hoàn thành bằng tiến sĩ tâm lý học để một ngày nào đó có thể mở được phòng khám riêng của mình.
o O o
Ba giờ sáng.
Connor đẩy cửa phòng tắm rồi bật đèn lên. Cậu cẩn thận khép cánh cửa phía sau lại để không đánh thức Mark đang ngủ ở phòng bên cạnh dậy. Cậu lục tìm trong ngăn kéo tủ được dùng làm tủ thuốc, cầm lấy tuýp thuốc và dốc từ đó ra hai viên rồi uống với chút nước. Đó là viên thứ năm và thứ sáu trong ngày hôm nay. Theo chỉ định, không được uống quá bốn viên một ngày, nhưng cậu thực sự quá đau. Cậu đứng đó một lúc, loạng choạng, ngây dại trước hình ảnh phản chiếu trong gương, như thể cậu đang đối diện với một người xa lạ. Dưới làn ánh sáng nhợt nhạt, cậu cởi chiếc áo pyjama để lộ bộ ngực trần sẹo rạch ngang rạch dọc rồi chiêm ngưỡng với thái độ pha trộn giữa say mê và kinh tởm. Đã từ lâu, cậu ý thức được rằng mình sẽ mang cơ thể bị tổn thương này theo suốt cuộc đời. Trong khi phần lớn bàn tay và lồng ngực đã mất cảm giác, đôi chân luôn khiến cậu đau đớn tột cùng và buộc cậu phải lệ thuộc vào thuốc giảm đau. Ngoài nỗi đau về thể xác lại còn có thêm chứng mất ngủ không buông tha cậu. Cậu những tưởng đã rũ bỏ được hai tên trùm ma túy rồi, nhưng gần như tối nào cũn vậy, chúng lại hiện về ám ảnh cậu trong những cơn ác mộng. Cậu những tưởng đã đặt dấu chấm hết cho mọi khổ đau, nhưng nó bị thay thế bằng một nỗi đau còn lớn hơn rất nhiều: nỗi đau vì sống trong cái lốt của một trên sát nhân.
Khi quay trở lại để ngủ, vào đêm hôm đó, cậu kinh hoàng hiểu rằng mình sẽ trải qua quãng đời còn lại với gánh nặng đớn đau của sự trả thù.
o O o
Một tối u buồn, Connor thấy Mark bước vào phòng, tay cầm điện thoại.
– Alô?
Phía bên kia đầu dây vang lên giọng nói khiến người ta yên lòng của Loreena McCormick, Mark đã khởi xướng gọi về Chicago cho bà. Nữ bác sĩ vô cùng xúc động khi nghe thấy giọng Connor và hướng dẫn cậu đến chỗ một trong những đồng nghiệp của bà ở New York để cậu có thể tiếp tục phục hồi chức năng.
Người ta hiếm khi thoát khỏi rắc rối một mình…
o O o
Connor dần hồi phục trở lại. Một khi đã hồi phục, cậu tránh không uống những viên thuốc giảm đau mà thay thế bằng liệu pháp tắm bồn, mát xa và ứng dụng nhiệt.
Nhờ Mark và những lời khuyên của Loreena, cậu dần lấy lại niềm tin vào bản thân, nhưng vẫn luôn e dè bị bỏng, đó là con dao hai lưỡi, bởi cậu luôn có ý nghĩ rằng cơ thể mình thật đáng ghê tởm. Với đám con gái, luôn là cùng một nỗi sợ: khi tiếp xúc ban đầu, họ bị quyến rũ, nhưng cậu luôn có cảm tưởng mình đang “mua gian bán lận”. Tin chắc rằng họ rốt cuộc rồi cũng gạt cậu sang bên, cậu thường không vượt qua nổi những cái ôm ghì siết ban đầu và, cho đến khi đã vượt qua được, thì lại vội vã trở thành “người bỏ đi” thay vì “người bị bỏ rơi”.
o O o
Năm tháng dần trôi.
Connor vẫn luôn phải chịu đựng mất ngủ, nhưng cậu lại tìm cách biến đó thành một lợi thế. Để thoát khỏi hai tay trùm ma túy luôn vây dồn cậu trong giấc ngủ, cậu thức trắng đêm để học tập và nghiến ngấu toàn bộ giáo trình về tâm lý học. Sự miệt mài cùng khả năng tự trau dồi học tập của cậu khiến các giáo sư cảm thấy vô cùng ấn tượng. Một trong các giáo sư – một chuyên gia đầu ngành – coi cậu như người phụ tá và tạo điều kiện cho cậu đi cùng ông khắp nơi. Trong vài năm, Connor quả thực đã thực tập tại nhiều nhà tù, bệnh viện, trường dành cho người khuyết tật… Dù có đến bất kỳ nơi nào, cậu cũng không hề dửng dưng. Việc bị tấn công khiến cậu trở nên nhạy cảm với nỗi đau của người khác và cậu không hề do dự duy trì bản thân trong tình trạng vô cùng dễ bị tổn thương về mặt tình cảm. Đó là cách khiến cậu cảm nhận sát sao nhất nỗi đau của bệnh nhân và, như vậy, hiểu họ kỹ hơn để giúp đỡ họ tốt hơn. Cậu ý thức được sự mạo hiểm của hành vi này, nhưng đó là cái giá mà cậu chấp nhận trả.
Tuy nhiên, rất nhanh sau đó, cậu nhận thấy rằng nếu bí mật của tâm hồn con người nằm ở trong bộ não, cậu phải hoàn tất việc học ngành thần kinh học. Đó là điều cậu đã làm, luôn bị thúc đẩy bởi một tham vọng: hiểu những gì đang diễn ra trong bộ não, thăm dò những vùng sâu kín nhất của suy nghĩ, du hành trong những giấc mơ và vô thức.
o O o
1996-2001: THE GOLDEN YEARS[2]
NGƯỜI PHỤ NỮ TRONG ĐỜI
15 THÁNG NĂM NĂM 1996
Một sáng mùa xuân, Mark bước vào hiệu thuốc gần công viên Washington. Anh tuôn một câu “xin chào” lơ đễnh rồi đứng vào chỗ của mình trong hàng dài khách hàng. Anh đến để mua một tuýp thuốc aspirine với hy vọng trị được chứng khô cổ nhức đầu vì uống quá nhiều rượu. Ngày hôm qua, đội bóng rổ New York Knicks rốt cuộc đã thắng trận đối đầu với Bulls của Micheal Jordan, khiến giai đoạn cuối mùa thi đấu càng trở nên căng thẳng. Mark đã ở đó! Một chỗ ngồi đáng giá cả gia tài mua ở chợ đen, nhưng cũng thật đáng công! Để vinh danh chiến thắng đội nhà, anh đã tham gia tiệc tùng thâu đêm. Anh hai mươi bốn tuổi và tất thảy đều thuận ý anh: vừa tốt nghiệp, anh mới nhận vị trí bác sĩ tâm lý tại một trung tâm phục hồi chức năng. Những năm tháng khổ cực ở Chicago đã mãi lùi về phía sau. Anh yêu công việc, cuộc sống, Manhattan…
Ánh mắt đắm chìm trong tờ Thời báo New York, Mark không chú ý đến người thiếu phụ đứng xếp hàng trước anh. Túi đàn violon cầm tay, Nicole bị cảnh tượng đang diễn ra trước mắt mình thu hút. Tại quầy thu ngân, cô nhân viên bán hàng đang phục vụ một phụ nữ bế em bé trên tay. Cô này mua một hộp sữa bột công thức và bịch bỉm. Cô ta có vẻ mệt mỏi và nắm chặt tờ mười đô la trong bàn tay rúm ró.
– 14,95 đô la, cô bán hàng thông báo.
Người phụ nữ do dự. Rõ ràng là cô ta không dự tính sẽ phải trả khoản tiền nhiều đến thế. Lo lắng, cô ta lục tìm trong ví, hy vọng nhưng không quá tin rằng sẽ tìm thấy thứ gì đó để thanh toán.
– Sao rồi, mau lên chứ? Cô bán hàng vừa phàn nàn vừa thở dài.
– Vâng, vâng… người phụ nữ lên tiếng xin lỗi đồng thời đặt lên mặt bàn số tiền lẻ của mình.
Trong hàng, mọi người đều đoán là cô ta không có đủ tiền. Một số người mất kiên nhẫn, một số khác có thể động lòng trong im lặng.
Đó chính là lúc Nicole tiến lên.
– Tôi nghĩ rằng cô đã để rơi thứ này, vừa nói cô vừa cúi xuống rồi đưa cho người phụ nữ tờ hai mươi đô la.
Người phụ nữ sững sờ nhìn cô gái và phải mất vài giây sau mới cầm lấy tờ tiền giúp giữ thể diện.
– Cảm ơn, vừa nói người phụ nữ vừa cụp mắt xuống.
o O o
– Cô ơi!
Trên vỉa hè, Mark chạy theo sau Nicole để bắt kịp cô. Tất cả là vì cái gì cơ chứ? Chỉ cần anh rời mắt khỏi tờ báo và ánh mắt anh giao với ánh mắt người phụ nữ xa lạ ấy là bụng anh quặn thắt, trái tim loạn nhịp. Một điều hết sức hiển nhiên ngay lập tức buộc anh hành động: không thể để người phụ nữ này đi mà không biết tên cô ấy.
– Cô ơi!
– Vâng? vừa hỏi Nicole vừa quay người lại.
– Xin chào, Mark vừa ấp úng vừa lấy hơi.
Chân anh bủn rủn. Tay anh đẫm mồ hôi.
Nói cái gì đi chứ, Mark! Đừng có mà đứng mọc rễ ở đây như một thằng ngu như vậy nữa!
– Tôi… tôi tên là Mark Hathaway. Tôi đứng ngay sau cô ở hiệu thuốc. Tôi đã thấy cô giúp người phụ nữ ấy như thế nào rồi…
– Làm to chuyện cũng chẳng ích gì, cô trả lời đồng thời nhún vai.
– Cô sống ở khu phố này à?
– Điều đó thì có liên quan gì đến anh? cô hỏi, vẻ ngờ vực.
– Thực ra là tôi muốn mời cô một tách cà phê…
– Không được! vừa nói cô vừa đi tiếp.
– Tôi xin cô đấy! anh vừa nài nỉ vừa theo sát gót cô.
– Tôi thậm chí còn không quen anh!
– Thêm một lý do nữa để nhận lời: chúng ta sẽ làm quen.
– Anh mất thời gian vô ích với tôi thôi.
– Một tách cà phê nhỏ thôi, nó chẳng ảnh hưởng gì đâu.
– Không, cảm ơn! Vả lại, chẳng cần đến caféin thì tôi cũng đã đủ căng thẳng rồi.
– Thế thì chúng ta uống sô cô la, đó là chất kích dục.
– Anh thực sự nói nhảm rồi… cô vừa buông tiếng thở dài vừa giơ tay vẫy taxi.
– Không, đó là sự thật: ở xứ sở Aztèque cổ xưa, hoàng đế Moctezuma đã uống năm mươi cốc mỗi ngày trước khi đến quan hệ với các cung tần mỹ nữ hậu cung.
– Và anh nghĩ mình đùa có duyên lắm?
Một chiếc taxi yellow cab dừng trước mặt họ dọc theo vỉa hè. Nicole nhanh chóng bước lên xe.
– Ít ra cũng phải cho tôi số điện thoại của cô chứ! Mark nài nỉ.
– Nó có trong niên giám điện thoại đó, cô nham hiểm trả lời.
– Nhưng tôi thậm chí còn không biết tên cô.
– Nó cũng có trong niên giám điện thoại luôn, vừa nói cô vừa đóng sập cửa.
Taxi lăn bánh. Mark chạy theo sau xe vài mét trước khi khiến các lái xe khác đi theo chiều ngược lại bóp còi inh ỏi.
Bực mình, anh đứng im bất động một lúc trên vỉa, loạng choạng như một võ sĩ vừa bị hạ nốc ao. Lạ kỳ thay, anh chắc chắn mình đã để vuột mất người phụ nữ của đời mình và tự nguyền rủa bản thân đã cư xử như thể mới mười lăm tuổi đầu.
Chẳng có gì đáng ngạc nhiên khi cô ấy không coi mày ra gì cả: cô ấy chỉ thấy ở mày một thằng hề đáng thương, một đứa trẻ ranh thiểu năng với những chuyện tầm phào ba xu…
Vốn là người tin vào những dấu hiệu của số mệnh, tin vào may mắn bản thân, anh càu nhàu than vãn không có đủ thời gian chứng tỏ mình thực sự là ai. Tồi tệ hơn nữa: anh thậm chí không có khả năng biết được tên cô, do vậy đánh mất mọi hy vọng gặp lại cô một ngày nào đó.
Anh không dám nói điều này cho bất cứ ai, thậm chí Connor cũng không nhưng từ khi còn rất nhỏ, anh luôn tin rằng sẽ có một thiên thần hộ mệnh phù hộ cho mình, sẽ báo hiệu cho anh khi một sự kiện trọng đại sắp xảy ra. Nhưng ngày hôm nay chẳng có gì giúp anh nắm bắt lấy cơ hội của mình.
Thiên thần hộ mệnh đểu cáng, anh thầm nổi khùng, tại sao ông lại bỏ rơi tôi?
– Này! Nhìn xem anh đang đứng ở đâu đấy! một tay trượt pa tanh vừa lao thẳng hướng anh vừa kêu lên. Mark tránh sang bên, nhưng quá muộn để tránh cú va chạm. Mark bị bắn ra phía sau khá mạnh và ngã xuống vỉa hè.
– Anh ổn chứ? tay vận động viên vừa lo lắng hỏi vừa đưa tay giúp anh đứng dậy.
Trong khi Mark đứng lên, mắt anh nhìn thấy một cây cột được dựng ven đại lộ.
Trên cây cột đó có một tấm áp phích.
Trên tấm áp phích đó có một khuôn mặt.
Dưới khuôn mặt đó, thông báo buổi biểu diễn sắp tới:
Nicole Hathaway
anh ta the Carnegie Hall
Violin Concertos – Prokofiev – Stravinsky
Boston Symphony Orchestra
Thursday, May, 13th
Xin cảm tạ, thiên thần hộ mệnh…
o O o
– Sao rồi, cậu thấy cô ấy thế nào?
Từ trên ban công cao nhất của khán phòng, Mark và Connor chăm chú quan sát dàn nhạc và nữ nghệ sĩ độc tấu chơi bản concerto của Prokofiev. Phòng hòa nhạc nổi tiếng rung theo nhịp thay đổi của dòng nhạc điệu trong vở nhạc dành riêng cho những nhạc sĩ chuyên nghiệp.
– Sao rồi, cậu thấy cô ấy thế nào? Mark nhắc lại.
Một làn sóng SUYYYYYỴT! Những lời chỉ trích bài xích đổ dồn về phía hai người bạn.
– Chẳng có gì để nói: cô ấy chơi hay, Connor thì thầm.
– Cậu biết gì về nhạc cổ điển chứ?
– Chẳng gì cả, Connor nhượng bộ. Nhưng dù sao thì cô ấy cũng xinh tuyệt.
– Cậu có nghĩ là cô ấy có ai đó chưa?
– Một cô gái như vậy, không tránh khỏi…
– Cậu có nghĩ là mình có cơ may?
– Chân thành nhé?
– Ừ.
– Sẽ rất khoai đấy, ông bạn thân mến ạ! Connor thừa nhận.
SUYYYỴT!
o O o
22H 57
Nicole (giọng đanh thép): Anh đừng có tưởng bở, tôi đồng ý nhận lời mời của anh chỉ vì nó tránh cho tôi phải đi ăn tối với các bạn đồng nghiệp của mình.
Mark (vui vẻ): Tôi rất hiểu.
Họ đang mặt đối mặt, cùng ngồi bên chiếc bàn nhỏ, dưới mái vòm gắn đầy sao của quầy bar tại khách sạn Mansfield. Nơi này được ốp gỗ gụ toàn bộ và được chiếu sáng bằng hàng nghìn ngọn đèn nom như những ngôi sao tạo nên một bầu không khí ấm cúng và niềm nở. Nhân viên phục vụ quầy bar mang đồ uống họ gọi đến với vẻ trang trọng: một ly cocktail màu tím cho Nicole và một chai Corona cho Mark.
Nicole (ít đanh thép hơn): Thế đấy, anh là bác sĩ tâm lý sao.
23H 08
Nicole (chế giễu): Anh quá nhiều về tình yêu so với một bác sĩ tâm lý…
Mark (chắc chắn): Bởi tình yêu là thứ duy nhất thú vị trong cuộc sống.
Nicole (hoài nghi): Điều đó vẫn còn phải bàn cãi.
Mark: Hãy tưởng tượng cuộc sống không có tình yêu, có lẽ sẽ buồn chán đến chết mát. Ít nhất, tình yêu cũng khiến thời gian trôi đi…
Nicole (cam chịu): Và thời gian khiến tình yêu trôi đi…
Anh nhìn cô. Khuôn mặt cô dịu dàng, má hơi lõm xuống. Ánh mắt cô phảng phất nỗi buồn và vẻ quyến rũ không thể cưỡng lại được.
23H 12
Mark (ra vẻ ngây thơ): Xin hỏi khí không phải, cô có ai đó trong cuộc đời rồi chứ?
Nicole: Không hoàn toàn.
Mark (tò mò): Không hoàn toàn sao?
Nicole (mỉm cười): Phải nói là hiện tại, tôi ngủ với cây đàn violon của mình.
Mark: Tôi hy vọng là nó khá tình cảm.
Nicole (nhấp ly cocktail của mình): Đó là một cây vĩ cầm Guarneri[3].
Mark: Một cây đàn Ý…
Nicole: Nó khá là lưu manh, nhưng rất quyến rũ. Tôi luôn luôn tán tỉnh nó và đó là hoạt động tương hỗ.
Cô nhìn anh, mỉm cười rồi hất một lọn tóc vương trên mặt. Cô còn chưa biết điều này, nhưng cô đang phải lòng.
23H 24
Mark (quyến rũ): Chúng ta sẽ gặp lại nhau chứ?
Nicole (đột nhiên xa cách hơn): Tôi không nghĩ vậy.
Mark nheo mắt lại rồi nhìn cô chăm chú. Một bóng đen thoáng vụt qua khuôn mặt cô gái trẻ. Miệng cô vừa nói “tôi không nghĩ vậy”, nhưng mắt cô lại nói “tôi hy vọng thế”.
Mark: Có điều gì đó khiến cô bận tâm à?
Nicole (do dự): Vừa nãy, khi anh hỏi tôi có ai đó trong cuộc đời chưa… Thế này, tôi đã nói dối anh.
Mark: Cô có ai đó rồi à?
Nicole: Đúng vậy.
Mark: Một phụ nữ như cô, không tránh khỏi…
Im lặng.
Nicole (vừa lấy thứ gì đó trong túi xách): Nó đây này.
Ban đầu Mark cứ tưởng cô sẽ cho anh xem bức ảnh một người đàn ông. Nhưng thay vào đó, cô lại đưa anh kết quả thử thai trong một bao bằng nhựa. Anh cảm thấy mình được phép xem kết quả. Dương tính.
Mark (với nụ cười dịu dàng và thanh thản): Con trai hay con gái.
Im lặng.
Nicole: Thế nào, anh chắc là vẫn muốn đi chơi cùng tôi chứ?
Mark: Hơn bao giờ hết.
o O o
Một bé gái!
Layla
Đã chào đời ngày 11 tháng Một năm 1997
Vào lúc 15 giờ.
Cân nặng 2,990 kg và dài 48,5cm.
Chúng tôi vui sướng vô ngần!
Mark và Nicole Hathaway.
10 phố Green
Brooklyn, NY, 11238-6050
o O o
THE FAMILY MAN
10 tháng Chín năm 2001
Mark và Nicole kỷ niệm năm năm ngày cưới của họ. Nhân dịp này, họ mời một vài người bạn đến thưởng thức mấy món nướng ngoài trời. Đó là một tối cuối hè đẹp đẽ thư thái trong bầu không khí rất american life với âm nhạc của Marvin Gaye, Leonard Cohen và Johnny Cash.
Đứng đằng sau lò với con dao phết trong tay, Mark đang dạy cho Lalya khía cạnh khoa học và những nguy hiểm khi nướng thức ăn bằng lò.
– Đây, cái này là của con! Vừa nói anh vừa đặt một chiếc đùi gà chín tới vào chiếc đĩa bằng các tông của cô con gái nhỏ.
– Con sẽ cho xốt cà chua! Con bé vừa trả lời vừa băng qua thảm cỏ.
Trong khi buổi tiệc đang diễn ra sôi nổi. Mark nhận thấy Connor thu mình vào một góc, ánh mắt vô định, lạc trong dòng suy tưởng. Mark rời lò nướng để tiến tới chỗ bạn mình.
– Thử món tiên tửu này đi, vừa nói anh vừa đưa cho bạn một ly rượu.
– Rượu gì thế?
– Château cheval-blanc 1995, một chai sản xuất tại vùng trồng nho Saint-Emilion.
Kể từ vài tháng nay, Mark bắt đầu say mê nghề làm rượu nho:
– Nhìn màu rượu ánh đỏ chói này này. Và thêm một tanin, dịu và tinh tế. Lại còn cả mùi thơm nữa chứ, cậu ngửi thấy thơm không? Quả lý đen, cam thảo, phúc bồn tử, anh đào mọng nước…
– Anh đào mọng nước, cậu chắc không đấy? Để tớ thử xem! Connor đề nghị trước khi đi cùng Mark trong tiếng cười phá lên chế giễu ý định nhai lại những người sành rượu thực thụ.
– Chúc sức khỏe cậu, bạn thân mến!
– Chúc sức khỏe, Mark vừa đáp lại vừa nâng cốc chạm vào cốc Connor.
Hai năm về trước, họ đã đứng ra làm riêng và phòng khám của họ hoạt động rất tốt. Connor là một nhà thực hành vô song, đồng thời cũng là một nhà nghiên cứu canh tân, luôn luôn tìm kiếm các phương pháp điều trị mới. Biện pháp cai nghiện thuốc lá nhờ vào giấc ngủ thôi miên khiến cả Manhattan sôi sục và đảm bảo cho phòng khám của hai người một khoản thu thường xuyên dư dả. Dựa vào thành công này, Connor đã ứng dụng phương pháp của mình trong việc điều trị những rối loạn khác: nghiện rượu, trầm uất, ưu tư kinh niên và tự kỷ. Còn Mark thì ngược lại, anh quan tâm đến khía cạnh “quan hệ công chúng”. Rất nhanh chóng, các phương tiện truyền thông trở nên say đắm chàng bác sĩ tâm lý trẻ tuổi với dáng vẻ đầy lợi thế và những lời nói khiến người ta an lòng.
– Cậu còn nhớ, khi còn là những thằng oắt con, chúng mình còn cho thêm nước vào chai Coca để có thể uống được lâu hơn không?
– Ừ, Mark trả lời, kinh thật.
– Không kinh bằng món Lâu đài-Ấy-Ấy của cậu đâu.
– Cậu có nhận thấy con đường mình đã trải qua không? Rốt cuộc chúng ta cũng thành công.
– Tớ không biết nữa, Connor trả lời, vẻ trầm tư.
– Sao vậy, cậu không biết á?
– Đôi khi tớ có cảm tưởng mình chưa bao giờ rời khỏi Chicago.
– Đó là do những cơn ác mộng của cậu à?
– Còn sâu sắc hơn thế cơ. Nếu cậu biết tớ hối tiếc là đã giết chết hai gã ấy như thế nào.
– Bọn chúng là những tên tội phạm, những tên đểu cáng nhất trong bọn đểu cáng…
– Có thể thế, nhưng tớ đã trở nên giống chúng. Và tồi tệ hơn nữa là tớ đã lợi dụng tiền của chúng. Tớ chắc chắn mình có thể thoát ra khỏi đó bằng cách khác.
– Không, Mark cắt ngang. Cậu biết rõ rằng nếu không có số tiền ấy, chắc chắn chúng ta sẽ luôn ở đó. Đó là cái giá phải trả, ngay cả khi mình lấy làm tiếc là đã để cậu phải mang gánh nặng này. Nghe này Connor, tất thảy những thứ đó, đều thuộc về quá khứ. Hãy nhìn về tương lai…
– Đối với tớ, tất cả mới như ngày hôm qua.
– Chúng ta đã trải qua những gì tồi tệ nhất rồi. Giờ không gì có thể xảy đến với chúng ta được nữa.
Layla cắt ngang cuộc nói chuyện của họ bằng cách lao vào vòng tay bố.
– Bố ơi, nhìn này, con mang cho bố bánh ga tô này. Bố cho con chơi trò giả làm máy bay nhé?
Mark ôm siết con gái trong vòng tay, nhưng mắt không rời khỏi mắt Connor.
– Không gì có thể xảy đến với chúng ta được nữa, anh nhắc lại như thể để tự thuyết phục chính mình.
– Mọi chuyện đều có thể xảy đến với chúng ta, Connor chữa lại.
– Không, giờ đây chúng ta đã trở nên mạnh mẽ hơn, cứng rắn hơn.
– Ngược lại đấy, chúng ta có tất cả để mất.
Mark suy nghĩ một giây rồi tiếp:
– Cậu phải làm như mình thôi: lấy vợ, sinh con đẻ cái…
– Tớ không nghĩ vậy. Khi yêu, chúng ta dễ bị tổn thương.
– Không, Mark cam đoan, chúng ta sẽ trở nên mạnh hơn.
Nhưng Connor không bị thuyết phục:
– Khi cậu sợ mất thứ mình yêu quý, cậu sẽ trở nên dễ bị tổn thương hơn. Cậu sẽ mỏng manh yếu đuối: người ta có thể dễ dàng làm cậu tổn thương, chỉ cần đổ mọi thứ lên đầu những người thân yêu của cậu. Và tớ không thể cho phép mình trở nên dễ bị tổn thương.
– Tại sao?
– Vì nếu không, quá khứ sẽ bắt kịp tớ, vừa nói anh vừa uống nốt ly rượu.
Mark muốn đối đáp điều gì đó, nhưng Layla đã kéo anh vào trò chơi của mình:
– Nào, bố ơi, bố cho con giả làm máy bay được không?
o O o
2001-2006: THE DARKNESS YEARS[4]
BẠN Ở ĐÂU, VÀO BUỔI SÁNG HÔM ĐÓ?
Ngày hôm sau, 11 tháng Chín 2001
– Layla, cầm cặp của con đi! Con sẽ muộn giờ đến trường còn bố, bố sẽ đi làm muộn mất.
– Nhưng con vẫn còn buồn ngủ!
– Được rồi, con yêu, tối hôm qua con lẽ ra phải đi ngủ sớm như bố đã nói với con đấy.
– Nhưng con muốn dự tiệc, con…
– Bố biết. Nào, mặc áo khoác vào và tạm biệt mẹ đi.
Trong khi con gái lên tầng trên, Mark tắt máy tính xách tay rồi vừa cho vào túi vừa uống cạn chỗ nước cam còn lại.
– Tạm biệt, em yêu! Anh hướng về phía phòng ngủ hét lên.
– Hẹn gặp lại anh buổi tối, giọng Nicole đáp lại anh trong khi Layla lao xuống cầu thang với vận tốc ánh sáng.
Vậy là cả hai bố con đã đi trong buổi sáng ngập nắng này của Brooklyn.
– Xe của bố đâu ạ? Layla hỏi trong khi đang đi bộ trên vỉa hè.
– Không xa đâu con yêu. Đi nhanh lên, bố sẽ bế con.
– Giờ con quá nặng rồi! cô bé đùa anh.
– Con sẽ thấy mình quá nặng như thế nào!
Mark bế con gái bằng một tay và tay kia cầm cặp xách.
– Con không biết bố là Ngài Cơ Bắp à?
– Ngài Cơ Bắp là ai hả bố?
– Là người khỏe nhất Hành tinh.
– Và đó là bố phải không ạ?
– Đúng rồi! Bố đấu tranh chống lại sức mạnh của cái ác nhờ vào câu thần chú này: “Bằng quyền năng của trí óc tổ tiên, tôi nắm quyền bá chủ…”.
– Thật không bố? Layla hoài nghi hỏi.
– Gần như thế con yêu à, gần như thế.
Trong khi đang đi dọc theo vỉa hè, hai tay đều không rảnh rang, Mark nhớ lại những điều Connor đã nói với anh ngày hôm qua. Vào thời điểm này, bạn anh không được ổn. Trái ngược với Mark, thành công trong công việc không khiến Connor cảm thấy thanh thản chút nào. Connor luôn bị quá khứ dằn vặt, bị những hối tiếc gặm nhấm và tin rằng một ngày nào đó mối nguy hiểm sẽ trở lại.
– Con nhìn thấy xe ô tô rồi! Layla kêu lên. Con có thể mở bằng khóa bíp được không bố?
Trong khi nhìn con gái điều khiển cửa xe tự động mở, Mark tự hỏi liệu nguy hiểm có thể đến từ đâu được cơ chứ.
Bầu không khí dịu mát và chưa bao giờ bầu trời có vẻ trong xanh hơn thế.
Trước khi ngồi vào vô lăng, anh liếc nhìn đồng hồ: giờ là 8h 46 phút.
Trong vòng chưa đầy một phút nữa, chiếc máy bay sẽ lao thẳng vào tòa tháp phía Bắc.
Trong vòng chưa đầy một phút nữa, New York sẽ đánh mất những vạch mốc và tất thảy sự vững vàng của mình.
o O o
26 tháng Ba năm 2002
TIN NHANH – CNN/US
“Sau ba ngày tìm kiếm, chúng ta vẫn chưa có tin tức gì về cô bé Layla năm tuổi, mất tích hôm thứ tư tại một trung tâm thương mại ở Quận Cam.”
“Layla là con gái của nữ nghệ sĩ violon Nicole Copland và vị bác sĩ tâm lý người New York, Mark Hathaway. Mặt khác, chính anh là người đứng trước ống kính của chúng tôi, trái với yêu cầu của FBI, để chuyển lời tới những kẻ có khả năng bắt cóc con gái mình”.
Mark xuất hiện trước màn hình, tái mét, mắt thâm quầng, khuôn mặt biến sắc.
“Tôi muốn nói với những kẻ đã bắt cóc con gái mình rằng không được làm hại con bé… Hãy ra giá đi, tôi sẽ trả. Hãy yêu cầu tôi bất cứ điều gì cũng được, tôi sẽ làm tất. Nhưng không được làm hại con gái tôi. Tôi xin các người…”
o O o
Có một thời điểm cho tất cả và một thời cho tất thảy mọi thứ dưới bầu trời
Một thời để sinh sôi, và một thời để chết đi […]
Một thời để giết chết, và một thời để chữa lành
Một thời để phá hủy, và một thời để dựng xây
Một thời để khóc, và một thời để cười […]
Một thời để xé rách, và một thời để vá lại
Một thời để lặng im, và một thời để nói năng
Một thời để yêu thương, và một thời để hận thù […]
SÁCH TRUYỀN ĐẠO, Chương 3
o O o
10 tháng Giêng năm 2005
– Mình biến đây, Connor.
Mark vừa bước vào văn phòng của bạn mình. Cách đây vài tháng, văn phòng của họ đã chuyển đến tòa nhà hào nhoáng mới tinh Time Warner Center. Việc chuyển chỗ mới này được dự kiến từ lâu, nhưng Mark không tham gia. Đã ba năm kể từ khi Layla mất tích, anh không đến làm việc nữa mà dành toàn bộ thời gian của mình vào việc tìm kiếm con gái.
– Cậu đi đâu?
– Mình o biết. Nhưng dù sao chăng nữa, cậu cũng có thể xóa tên mình trên tấm biển phòng khám. Nếu cậu muốn mua lại phần của mình, hãy đến gặp Nicole, cô ấy sẽ không gây khó khăn đâu.
– Hãy tỉnh lại đi, bạn thân mến! Connor vừa trả lời vừa ôm siết lấy bạn. Điều cậu đang phải chịu đựng thật khủng khiếp, nhưng cậu không đơn độc. Cậu có một người vợ mà cậu yêu thương, và tớ cũng ở đây. Bây giờ hơn bao giờ hết, chúng ta cần phải sát cánh bên nhau.
– Mình biết, Mark vừa nói vừa gỡ tay bạn ra, nhưng mình không thể làm bộ như không có gì, chuyện này vượt quá sức của mình.
Connor không vì thế mà thừa nhận thất bại:
– Cậu và tớ, chúng ta đã luôn vượt qua tất thảy! Cậu nhớ không? Trọn đời bên nhau! Hãy để tớ giúp như cậu từng giúp tớ trước kia.
Nhưng Mark không nghe những lời nói đó. Lúc bấy giờ, Connor thốt lên như thể anh cố thuyết phục chính bản thân mình.
– Rốt cuộc chúng ta đã sống sót, chúng ta không bao giờ quên, nỗi đau luôn ẩn nấp ở sâu tận cùng tâm can ta, nhưng rốt cuộc chúng ta đã sống sót. Đó là điều mà tớ đã làm trong suốt những năm qua và tớ sẽ chỉ cậu cách làm được như thế.
Nhưng Mark không còn nghe nữa. Thất vọng, Connor thử quay lại được nữa đâu.
Mark nhún vai rồi bước ra phía cửa. Đầu óc anh đã để tận đẩu đâu.
– Nếu không trở về cùng với con bé, mình thà không quay lại còn hơn.
Chú thích
[1] Năm tháng học tập. (Chú thích của tác giả).
[2] Thời vàng son. (Chú thích của tác giả).
[3] Tên của một dòng họ chuyên chế tác đàn Crémone, họ đã chế tạo những cây đàn nổi tiếng sánh ngang với cây vĩ cầm lừng danh Stradivarius vào thế kỷ XVII và XVIII. (Chú thích của tác giả).
[4] Năm tháng đen tối. (Chú thích của tác giả).