Khi soi gương mà bạn muốn đập vỡ gương, thì không phải chiếc gương là thứ cần phải đập vỡ mà chính bạn cần phải thay đổi.
VÔ DANH
Connor đỗ xe ở phố Broome và đi bộ qua hai khối nhà ngăn cách anh với căn hộ của mình. Như những khu còn lại của thành phố, SoHo cũng oằn mình dưới làn tuyết đơn điệu đang che kín biển hiệu của các phòng trưng bày nghệ thuật, nhà hàng và cửa hàng thời trang.
Anh đến trước một tòa nhà cast-iron được xây dựng với khung hoàn toàn bằng gang. Mặt tiền tòa nhà, vốn vừa được cải tạo lại, được trang hoàng bằng hàng trăm ngọn đèn, trong khi đó, trên vỉa hè, một anh chàng người tuyết vẫn chưa được đắp xong đứng chờ đợi, vẫn chưa có cả mũ, củ cà rốt và tẩu thuốc.
– Hãy luôn mang nó nhé, anh bạn thân mến, bác sĩ vừa nói vừa quấn chiếc khăn quàng của mình quanh cổ anh chàng người tuyết.
Trong tiền sảnh, Connor lấy thư từ của mình trước khi nhấn nút gọi thang máy. Thang máy đưa anh lên tầng cao nhất của tòa nhà, nơi có căn hộ của anh, một căn hộ sát mái rộng rãi được trang trí theo kiểu khắc khổ. Bên trong căn hộ, không hề thoang thoảng mùi thơm của bánh quy, mùi khói của món gà tây rô ti bỏ lò trong nhiều giờ liền. Không cây thông Nöel, không phòng cho trẻ em. Không chút hơi ấm, không bóng dáng cuộc sống. Anh đã mua căn hộ này cách đây năm năm, như một biểu tượng cho thành đạt của mình, nhưng anh chưa bao giờ bày biện đồ đạc cũng như trang trí nhà cửa. Công việc ngập đầu ngập cổ, quá nhiều những điều rối ren phức tạp… và nhất là chẳng có ai cùng chung sức dọn dẹp nhà cửa.
Trong khi dành cả cuộc đời mình để thăm dò tâm hồn người khác, anh lại là cả con người của bí mật và thần bí. Anh yêu phụ nữ, nhưng cho đến thời điểm hiện tại, tất cả những cuộc phiêu lưu tình ái của anh đều không hề có chút triển vọng nào trong tương lai. Ngay cả khi tất cả đều đang diễn ra rất tốt đẹp thì luôn xảy đến một thời điểm nào đó người bạn gái trách rằng anh là người không thể nắm bắt được. Làm sao anh có thể thú nhận rằng anh không thể tìm thấy trong mối quan hệ yêu đương một độ tin cậy vốn luôn là cầu nối giữa anh với các bệnh nhân?
Anh nén cơn ngáp và mở tủ lạnh lấy chai vang trắng Chardonnay đã vơi đến non nửa. Anh rót cho mình một cốc trước khi trở lại phòng khách. Vì căn hộ khá lạnh, anh ực một hơi hết chỗ rượu và không cưỡng lại ý muốn làm thêm cốc nữa.
Tối nay, anh cảm thấy xung năng tự hủy xưa cũ lại trỗi dậy trong mình. Anh đã dành cả cuộc đời để chiến đấu, nhưng anh biết cuộc chiến đấu này đòi hỏi tinh thần cảnh giác cao độ mọi lúc mọi nơi.
Anh tháo cà vạt, bước vài bước về phía vách kính tường rồi buông mình xuống tràng kỷ. Tâm trí anh vẫn luôn bị ám ảnh bởi hình ảnh cô gái lạ thường kia, Evie, người con gái đã tìm cách lấy trộm túi của anh. Anh nhớ lại nỗi tuyệt vọng mà anh đã đọc được trong ánh mắt cô, và một lần nữa, anh lại cảm thấy hối tiếc vì đã không thể làm gì giúp cô. Những lời nói đáng lo ngại của cô gái vẫn còn vang lên trong đầu anh cho đến khi khiến anh đau nửa đầu: “tôi muốn giết một gã đàn ông”, “để trả thù”.
– Đừng làm điều dại dột ngu ngốc đó, anh thì thầm như thể Evie có thể nghe mình nói. Cho dù hắn đã làm gì cô, cũng đừng giết hắn.
Đúng lúc đó, điện thoại đổ chuông. Anh nhíu mày. Chắc chắn đó là Nicole. Với tất cả những chuyện vừa xảy ra, anh đã quên gọi lại cho cô.
Anh nhấc máy.
Đó không phải là Nicole.
Đó là một cô gái trẻ, hoàn toàn lạc đi vì sợ hãi, cô thú nhận đã giết một người.
Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.