Cái Ghế Trống

CHƯƠNG 17



“Chúng tôi đã bắt được hắn,” Rhyme nói với Jim Bell và cậu em rể anh ta, cảnh sát Steve Farr. “Amelia và tôi. Đấy là điều đã được thỏa thuận. Bây giờ thì chúng tôi phải quay lại Avery.”

“Chà, Lincoln,” Bell tế nhị mào đầu. “Chỉ có điều Garrett chẳng chịu khai gì. Hắn chẳng chịu cho chúng tôi biết nơi đang giữ Mary Beth.”

Ben Kerr ngập ngừng đứng gần đó, bên cạnh đường đồ thị nhấp nhô như núi đồi, lấp lóe sáng trên màn hình máy vi tính nối với máy tách hợp chất. Sự do dự ban đầu đã biến mất và bây giờ anh ta xem chừng nuối tiếc khi kết thúc nhiệm vụ. Amelia Sachs cũng đang ở trong la-bô. Mason không có mặt, như thế là khôn ngoan – Rhyme đang điên tiết vì anh ta dám đe dọa tính mạng Sachs bằng những phát bắn tỉa vào cối xay. Bell giận dữ ra lệnh cho anh ta tạm thời không tham gia giải quyết vụ án.

“Tôi hiểu.” Rhyme gạt phắt, đáp lại ý ngấm ngầm đề nghị được giúp đỡ thêm của Bell. “Nhưng cô gái không ở trong hoàn cảnh nguy ngập cấp bách.” Lydia đã thông báo rằng Mary Beth vẫn còn sống và đã nói khái quát địa điểm giam giữ cô. Một cuộc tìm kiếm tập trung khu Bờ Ngoài sẽ có thể tìm thấy cô sau vài ngày. Và bây giờ thì Rhyme đã sẵn sàng cho ca phẫu thuật. Giữa tất cả các sự việc, anh bám lấy cái điềm kỳ lạ báo trước may mắn – đó là lúc Henry Davett thô lỗ tranh luận với anh, và ánh mắt tựa thép nung đỏ của người đàn ông này. Hình ảnh của vị thương nhân thúc giục anh quay lại bệnh viện, hoàn thành các xét nghiệm và nằm xuống dưới lưỡi dao mổ. Anh liếc nhìn Ben và sắp sửa yêu cầu anh ta thu dọn thiết bị khám nghiệm thì Sachs tiếp tục mục tiêu của Bell: “Bọn em tìm thấy một số chứng cứ ở chỗ cối xay, Rhyme. Thực ra người tìm thấy là Lucy. Những chứng cứ hữu ích.”

Rhyme nói gắt gỏng: “Nếu đây là những chứng cứ hữu ích, một người khác sẽ xác định được chúng dẫn đến đâu.”

“Xin anh hãy nghe, Lincoln.” Bell lại mào đầu bằng cái chất giọng vùng Carolina không nặng lắm. “Tôi không có ý ép anh nhưng xung quanh đây anh là người duy nhất có kinh nghiệm giải quyết những vụ trọng án như thế này. Chẳng hạn, chúng tôi có cố gắng cũng chẳng hiểu cái ấy nó nói mô tê gì.” Anh ta hất đầu chỉ chiếc máy tách hợp chất. “Hay cục đất này hay dấu chân kia có ý nghĩa ra sao.”

Cọ cọ đầu vào cái gối tựa đầu của chiếc Storm Arrow, Rhyme liếc nhìn gương mặt đầy cầu khẩn của Sachs. Thở dài, cuối cùng anh hỏi: “Garrett không nói gì à?”

“Hắn có nói,” Farr trả lời, giật một bên tai to như lá cờ. “Nhưng hắn phủ nhận việc giết Billy và bảo rằng hắn đưa Mary Beth đi khỏi Bến tàu kênh Nước đen vì muốn tốt cho chính cô gái. Thế đấy. Hắn sẽ chẳng chịu khai nơi đang giữ cô gái đâu.”

Sachs nói: “Rhyme, với cái nóng như thế này, cô ấy có thể chết khát.”

“Hoặc chết đói,” Farr nêu ý kiến.

Ôi, vì Chúa…

“Thom,” Rhyme quát. “Gọi cho Tiến sĩ Weaver. Bảo tôi sẽ ở đây thêm một chút nữa. Nhấn mạnh vào từ một chút.”

“Chúng tôi cũng chỉ đề nghị có vậy, Lincoln,” Bell nói, vẻ nhẹ nhõm hiện trên khuôn mặt đầy nếp nhăn. “Một hoặc hai tiếng đồng hồ. Chúng tôi chắc chắn rất biết ơn anh – chúng tôi sẽ coi anh là công dân danh dự của Tanner’s Corner,” viên cảnh sát trưởng nói đùa. “Chúng tôi sẽ trao cho anh chìa khóa mở cửa thị trấn.”

Chẳng qua là để mở cánh cửa kia và biến khỏi đây nhanh chóng hơn. Rhyme hoài nghi nhủ thầm. Anh hỏi Bell: “Lydia đâu?”

‘Trong bệnh viện.”

“Cô ta ổn chứ?”

“Không có gì nghiêm trọng. Họ giữ cô ấy lại một ngày để theo dõi.”

“Cô ta nói thế nào – chính xác?” Rhyme đưa ra mệnh lệnh.

Sachs trả lời: “Cô ấy nói Garrett bảo đang giữ Mary Beth tại một chỗ ở về phía đông, gần biển. Khu Bờ Ngoài. Hắn cũng bảo hắn không thực sự bắt cóc cô gái. Cô gái tự nguyện đi theo. Hắn chỉ đang canh chừng cho cô và cô sẵn lòng ở đó. Lydia còn nói chúng ta bắt được Garrett trong lúc hắn hoàn toàn mất cảnh giác. Hắn chẳng nghĩ chúng ta lại tới cối xay nhanh đến thế. Khi ngửi thấy mùi ammonia, hắn hoảng hốt, thay quần áo, bịt miệng cô ấy rồi chạy ra ngoài.”

“Được rồi… Ben, chúng ta có một số thứ để xem xét.”

Nhà động vật học gật đầu, lại xỏ đôi găng tay cao su vào – chẳng cần Rhyme phải yêu cầu, nhà hình sự học thầm nhận xét như vậy.

Rhyme hỏi tới chỗ thức ăn và nước uống tìm thấy tại cối xay. Ben giơ chúng lên. Nhà hình sự học nhận xét “Không nhãn cửa hiệu. Giống như những thứ khác sẽ không hữu ích gì cho chúng ta. Xem có cái gì bám vào mặt dính của băng dính nhựa không.”

Sachs và Ben khom lưng tìm kiếm mười phút với một chiếc kính lúp cầm tay. Cô giật ra các mảnh gỗ và Ben lại bê kính hiển vi cho Rhyme soi. Nhưng dưới thấu kính hiển vi, rõ ràng là chúng phù hợp với gỗ ở cối xay. “Chẳng có gì cả,” cô nói.

Rồi Ben cầm lên tấm bản đồ quận Paquenoke. Nó được đánh dấu bằng các dấu nhân (X) và mũi tên, thể hiện lối Garrett đã đi từ Bến tàu kênh Nước đen đến cối xay. Cũng không có nhãn giá.

Và không chỉ ra nơi gã sẽ đi sau khi rời khỏi cối xay.

Rhyme hỏi Bell: “Các vị có ESDA chứ?”

“Có cái gì cơ?”

“Thiết bị phát hiện dấu vết bằng tĩnh điện.”

“Thậm chí không biết cái đó là cái gì.”

“Để nhận ra những nét bút hằn trên giấy. Nếu Garrett đã viết lên một tờ giấy kê bên trên tấm bản đồ, tên một thị trấn hoặc một địa chỉ, chúng ta sẽ đọc được.”

“Chà, chúng tôi không có thiết bị ấy. Hay để tôi gọi cho cảnh sát bang?”

“Thôi, chẳng cần. Ben, hãy chiếu đèn pin theo một góc thấp lên tấm bản đồ. Xem có nét hằn nào không.”

Ben thực hiện và mặc dù rà soát từng ly từng tí họ cũng không phát hiện ra nét chữ hay nét đánh dấu nào.

Rhyme yêu cầu Ben kiểm tra tấm bản đồ thứ hai, tấm bản đồ Lucy tìm thấy tại cối xay. “Hãy xem có dấu vết gì ở các mép gấp không. Phiếu đặt mua tạp chí thì nhỏ quá. Giũ nó ra một tờ báo vậy.”

Nhiều cát rơi xuống. Rhyme ngay lập tức thấy đây thực tế là cát ven biển, loại cát có ở khu Bờ Ngoài – các hạt cát trong suốt chứ không mờ đục như cát đất liền.

“Hãy chạy một mẫu qua máy tách hợp chất. Xem có dấu vết gì hữu ích không.”

Ben khởi động cái máy kêu ầm ầm.

Trong lúc chờ đợi kết quả, anh ta trải tấm bản đồ ra bàn Bell, Ben và Rhyme xem xét nó cẩn thận. Nó thể hiện dải bờ biển miền đông nước Mỹ với các tuyến đường hàng hải từ Norfolk Virginia và Hampton Roads xuôi xuống tận Nam Carolina. Họ xem xét từng ly từng tí, nhưng Garrett chẳng khoanh tròn hay đánh dấu bất cứ địa điểm nào.

Tất nhiên là không, Rhyme nghĩ thầm, không bao giờ lại dễ dàng như thế. Họ cũng chiếu đèn pin lên tấm bản đồ này. Tuy nhiên không phát hiện ra nét bút hằn nào cả.

Kết quả từ máy tách hợp chất lóe sáng trên màn hình. Rhyme liếc nhanh qua nó. “Chẳng giúp ích mấy. Natri clorua – muối ăn thông thường – cùng với muối, các chất hữu cơ. Tất cả đều liên quan đến nước biển. Nhưng hầu như không có dấu vết gì khác. Chẳng giúp ích mấy cho chúng ta trong việc liên hệ chỗ cát này với một địa điểm cụ thể.” Rhyme hất đầu chỉ đôi giày để trong hộp cùng với tấm bản đồ. Anh hỏi Ben: “Xem có dấu vết gì khác ở đôi giày không?”

Chàng thanh niên xem xét chúng cẩn thận, thậm chí tháo cả dây giày ra – đúng lúc Rhyme đang định bảo anh ta. Cậu chàng này có khả năng trở thành một nhà hình sự học giỏi đây, Rhyme tự nhủ thầm. Cậu ta không nên lãng phí tài năng cho những con cá bị loạn thần kinh.

Đôi giày cũ kỹ hiệu Nikes – là loại giày phổ biến tới nỗi không thể nào lần ra cửa hàng mà Garrett đã mua nó.

“Vết lá khô, trông có vẻ thế. Lá thích hoặc lá sồi. Nếu tôi bắt buộc phải phỏng đoán.”

Rhyme gật đầu. “Còn gì khác trong hộp không?”

“Không.”

Rhyme ngẩng nhìn các bảng chứng cứ trước. Ánh mắt anh dừng lại ở chất camphene.

“Sachs, trong cối xay, có những cái đèn đốt cổ treo trên tường không? Hoặc là đèn lồng?”

“Không,” Sachs trả lời. “Không có.”

“Em có chắc chắn không?” Rhyme cộc cằn gặng. “Hay em hoàn toàn không chú ý?”

Sachs khoanh tay trước ngực, nói giọng đều đều: “Sàn lát gạch hai mươi lăm(31) màu nâu đỏ sẫm, tường là vách trát vữa. Một bức có dòng chữ graffiti bằng sơn phun màu xanh da trời: ‘Josh và Brittany, yêu nhau mãi mãi,’ từ ‘love’ (yêu) được viết thành L-U-V. Có một chiếc bàn kiểu Shaker, bị nứt ở giữa và sơn màu đen, ba chai nước hiệu Deer Park, một phong kẹo sôcôla nhân bơ lạc hiệu Reese’s, năm túi Doritos, hai túi khoai tây chiên Cape Cod, sáu lon Pepsi, bốn lon Coke, tám phong bích quy bơ lạc với phó mát hiệu Planters. Có hai cửa sổ. Một bịt ván. Một không bịt ván thì chỉ còn một tấm kính lành lặn – các tấm khác đã bị đập vỡ – và tất cả các quả đấm cửa, các chốt cài cửa sổ đều đã bị đánh cắp. Có các công tắc điện kiểu cũ gắn trên tường. Và, phải, em chắc chắn rằng không có cái đèn đốt cổ nào cả.”

(31) Gạch vuông, mỗi cạnh hai mươi lăm centimét.

“Ái chà, ông thua chị ấy rồi, Lincoln,” Ben vừa nói vừa cười to.

Về phe với Sachs, chàng thanh niên nhận được cái quắc mắt của Rhyme. Nhà hình sự học lại đăm đăm nhìn bảng chứng cứ rồi lắc đầu, bảo Bell: “Tôi xin lỗi, Jim, tôi chẳng thể nói được gì hơn ngoài việc cô gái có lẽ đang bị giữ trong một ngôi nhà không cách xa biển nhưng – nếu những loài cây thay lá mọc gần đó – nó không ở sát biển. Vì sồi và thích không có ở vùng cát. Và đó là một ngôi nhà cổ – vì có đèn đốt bằng camphene. Từ thế kỷ XIX. Tôi e rằng tôi chỉ nói được vậy thôi.”

Bell nhìn tấm bản đồ bờ biển miền Đông, lắc đầu. “Chà, tôi sẽ nói chuyện lại với Garrett, xem hắn có chịu hợp tác không. Nếu không, tôi sẽ gọi cho ủy viên công tố và tính tới một thỏa thuận điều đình nhận tội để đổi lấy thông tin. Trong trường hợp xấu nhất, tôi sẽ tiến hành lục soát khu Bờ Ngoài. Tôi phải nói với anh Lincoln, anh là ân nhân cứu mạng. Tôi không thể cảm ơn anh cho đủ được. Anh còn ở đây một lát nữa chứ?”

“Chỉ đủ để bảo Ben cách thu dọn các thiết bị thôi.”

Rhyme tự nhiên lại nghĩ tới biểu tượng may mắn của mình, Henry Davett. Nhưng anh ngạc nhiên thấy sự phấn chấn vì nhiệm vụ đã kết thúc bị lấn át bởi nỗi thất vọng khi câu trả lời cuối cùng cho bài toán tìm kiếm Mary Beth McConnell vẫn trốn tránh anh. Tuy nhiên, như vợ cũ anh từng nói mỗi lần anh bước ra khỏi cửa căn hộ của hai người lúc một hay hai giờ sáng để đi khám nghiệm hiện trường một vụ án, “Anh không thể cứu vớt cả thế giới.”. “Tôi chúc anh may mắn, Jim.”

Sachs bảo Bell: “Anh không cảm thấy phiền nếu tôi đi cùng anh chứ? Đi gặp Garrett?”

“Xin cứ tự nhiên,” viên cảnh sát trưởng đáp. Anh ta xem chừng muốn nói thêm điều gì – có thể là về việc cái duyên dáng của nữ giới sẽ giúp họ khai thác thông tin từ gã trai. Nhưng rồi anh ta rõ ràng là – và Rhyme tự nhủ thầm, như thế là khôn ngoan – đã suy nghĩ lại.

“Chúng ta bắt tay vào việc nào, Ben,” Rhyme nói. Anh lăn xe đến chỗ chiếc bàn đặt các ống nghiệm thử tỷ trọng. “Bây giờ thì hãy lắng nghe cho cẩn thận này. Dụng cụ của một nhà hình sự học cũng giống như vũ khí của một sĩ quan tác chiến vậy. Chúng phải được gói ghém và bảo quản đúng cách. Cậu đối xử với chúng như thể tính mạng một người nào đó sẽ phụ thuộc vào chúng vì, tin tôi đi, sẽ đúng là như thế đấy. Cậu có nghe không đấy, Ben?”

“Tôi đang nghe đây ạ.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.