Câu Chuyện Của Tôi Trong Ngành Quảng Cáo & Khoa Học Quảng Cáo
CHƯƠNG 9: KHỞI ĐẦU 17 NĂM TRONG MỘT CÔNG TY QUẢNG CÁO
Tôi dành năm năm với Liquozone – năm năm làm việc tích cực. Tôi đi từ văn phòng này đến văn phòng khác, cả trong và ngoài nước. Mỗi quốc gia đều tồn tại những vấn đề mới.
Vào một đêm ở Paris, tôi gặp một bác sĩ nổi tiếng. Ông bảo tôi bị suy nhược rất nặng. Ông nói: “Thứ duy nhất cứu được anh là hãy về nhà và nghỉ ngơi”.
“Tôi không có nhà”, tôi nói, “Tôi sống trong một khách sạn. Khách sạn này có vẻ giống nhà tôi nhất. Tôi cũng có thể ở đây”.
Dù vậy, ông vẫn khăng khăng. Tôi liền nghĩ đến một nông trại trồng cây ăn quả ở Spring Lake, Michigan, nơi mà tôi đã thường xuyên làm việc hồi còn bé. Tôi nhớ đến một cái tên ở đó, Robert Ferris. Tôi nghe nói anh đã xây một khách sạn. Vì vậy, tôi đã đánh điện cho anh để xin tá túc.
Tôi nhận được câu trả lời của anh ở New York. Khách sạn đó đã bị dỡ bỏ, nhưng anh có những ngôi nhà nhỏ với đầy đủ tiện nghi. “Tất cả những gì anh cần mang theo là hành lý của anh”.
Tôi đã gửi anh một tấm séc để trả chi phí và tôi đến cùng chiếc rương của mình. Trong ba tháng, tôi đã được tắm mình trong ánh nắng. Sau đó, tôi đến Chicago, quyết tâm từ bỏ những nỗ lực đã khiến tôi tàn tạ để sống một cuộc sống bình lặng. Tôi mời một vài người bạn đến ăn trưa để nói lời tạm biệt với kinh doanh. Tôi là người vui vẻ nhất trong những người vui vẻ. Tôi định giữ mình bận rộn, nhưng trong tương lai, tôi sẽ viết vì danh tiếng chứ không phải vì tiền bạc.
Khi đến món thứ hai, một cậu thanh niên trẻ đã đến bàn chúng tôi. Anh nói: “Ông A. D. Lasker ở Lord & Thomas mời ông đến gặp vào chiều nay”.
Tôi biết điều đó nghĩa là gì. Đó là một sự nghiệp nô lệ mới. Tôi căng thẳng, phân tâm và bị ốm. Đó là làm việc ngày đêm để tìm ra những cách kiếm tiền khác.
Tôi quay sang những người bạn quanh bàn và nói: “Ông Lasker không thể làm điều này. Tôi đã làm tròn vai trò của mình. Tôi sẽ đến gặp ông bởi sự kính trọng, nhưng ông ấy không bao giờ có thể thuyết phục tôi lao vào vòng xoáy quảng cáo một lần nữa”.
Tôi đã giữ đúng cam kết của mình. Ông Lasker đưa tôi một hợp đồng của công ty đóng hộp Van Camp trị giá 400.000 đô-la. Điều kiện của nó là bản quảng cáo được nộp phải khiến ông Van Camp hài lòng.
Ông Lasker nói: “Tôi đã lục tung cả đất nước này để tìm ra bản quảng cáo đó. Đây là bản quảng cáo tôi lấy được ở New York, đây là ở Philadelphia. Tôi đã chi hàng ngàn đô-la để lấy những bản quảng cáo tốt nhất có thể lấy được. Anh thấy kết quả rồi đấy. Cả anh và tôi đều sẽ không nộp nó. Giờ tôi đề nghị anh giúp tôi. Cho tôi ba quảng cáo để bắt đầu chiến dịch này và vợ anh có thể đi xuống đại lộ Michigan chọn bất cứ chiếc xe nào trên phố, tôi sẽ trả tiền”.
Theo như tôi biết, không người bình thường nào từng chống lại Albert Lasker. Các tổng thống coi ông là bạn, không gì ông muốn mà không đạt được.
Vì vậy, tôi đã nhượng bộ, như mọi người khác, sự thuyết phục của ông. Đêm đó, tôi đi Indianapolis. Ngày hôm sau, tôi bắt đầu điều tra tình hình thịt lợn và đậu. Tôi phát hiện ra rằng 94% các bà nội trợ tự nấu thịt lợn và đậu. Song mọi nhà quảng cáo thịt lợn và đậu đóng hộp đều chỉ đang kêu gào “Hãy mua sản phẩm của tôi”.
Tôi bắt đầu một chiến dịch phản đối việc nấu tại nhà. Tất nhiên, tôi cung cấp các mẫu được nấu tại nhà máy để dùng thử. Tôi nói về 16 tiếng cần thiết để nấu đậu tại nhà. Tôi nói lý do tại sao việc nấu đậu tại gia không bao giờ có thể làm đậu dễ tiêu hóa. Tôi vẽ những hạt đậu được nấu tại nhà, với những hạt đậu giòn ở phía trên, hạt đậu mềm ở phía dưới. Tôi nói về cách chúng tôi chọn đậu, về loại nước mềm(1) chúng tôi sử dụng, về những lò hơi, mà ở đó chúng tôi nấu đậu hàng giờ ở nhiệt độ 245 độ. Rồi tôi cung cấp các mẫu dùng thử miễn phí để so sánh. Kết quả thành công mỹ mãn.
Sau một thời gian, khi những người khác bắt chước chúng tôi. Các đối thủ của chúng tôi đã cố làm việc đó bằng cách nhấn mạnh vào sản phẩm của họ. Thực tế, họ nói rằng: “Hãy đưa tôi tiền mà các bạn đưa cho những người khác”. Và những lời kêu gọi như vậy chẳng được ai nghe.
Tôi đưa ra các dòng tít “Bạn hãy dùng thử sản phẩm của cả đối thủ của chúng tôi nữa”. Tôi khuyến khích mọi người mua các nhãn hiệu được gợi ý và so sánh chúng với Van Camp. Lời kêu gọi đó đã đánh bại những cái khác. Nếu chúng tôi đủ chắc chắn về sự vượt trội của mình đến mức mời gọi những so sánh như vậy, thì mọi người đủ chắc chắn để mua sản phẩm của chúng tôi.
Đây là một điểm lớn nữa cần cân nhắc. Tranh luận bất cứ điều gì vì lợi ích của riêng bạn sẽ khiến mọi người chống cự đến cùng. Nếu ra vẻ vô tư và xem xét các ham muốn của khách hàng thì họ sẽ tự lũ lượt đến với bạn.
Hai sai lầm lớn nhất trong quảng cáo là khoe khoang và ích kỷ. Bản năng tự nhiên của một người thành công là kể những gì người đó đã đạt được. Anh ta có thể làm thế khi ăn tối cùng với một người. Nhưng làm điều đó trên giấy lại là một điều bất khả. Anh ta không thể che đậy trót lọt bất kỳ sự ích kỷ nào đang diễn ra, ở mức chi phí hợp lý. Mọi người sẽ lắng nghe nếu bạn nói với họ về dịch vụ. Họ sẽ luôn quay lưng lại khi bạn tìm kiếm lợi ích cho bản thân. Điều này rất quan trọng. Tôi tin rằng 9/10 số tiền chi vào quảng cáo bị mất vì mục đích ích kỷ được đưa ra một cách hào nhoáng.
Đa số quảng cáo, dù là ngày nay, đều dựa vào lời kêu gọi “Hãy mua sản phẩm của tôi”. Lời kêu gọi đó không bao giờ hấp dẫn bất kỳ ai. Không người bán tạp phẩm nào nói: “Hãy đến cửa hàng của tôi, đừng đến cửa hàng bên cạnh”. Dù anh ta có đơn giản đến đâu thì anh ta cũng thừa khôn ngoan để không làm thế. Anh ta đưa ra một lợi thế nào đó. Song, vô số nhà quảng cáo đang tiêu cả đống tiền để thử làm vậy trên giấy.
“Sản phẩm của tôi là nguyên bản”; “Hãy chắc chắn mua được sản phẩm chính hiệu”. Tất cả những điều này chỉ đơn giản là biến thể của lời kêu gọi “Hãy đưa tôi tiền mà bạn đưa cho những người khác”. Dù là gì thì nó cũng không hiệu quả. Tất cả chúng ta đều có quá nhiều mục đích ích kỷ đến mức không thể xem xét mục đích của những người khác. Một người không sẵn sàng mời chào một cách vị tha để có được những khách hàng thân quen, sẽ không có chỗ trong quảng cáo hay bán hàng. Bạn và tôi sẽ không hy sinh lợi ích của mình vì lợi ích của bất kỳ ai. Vậy thì đừng kỳ vọng người ta sẽ khác.
Cho phép tôi sử dụng ví dụ Van Camp này như bằng chứng về những khiếm khuyết phổ biến. Một số người quảng cáo giỏi cũng tạo ra được những lý lẽ rất ấn tượng, nhưng không ai trong số họ hiểu tình hình. Nếu họ đi đến tận nhà và hỏi những bà nội trợ, họ sẽ rút ra những kết luận khác. Nhưng điều đó quá phiền phức. Họ đang làm việc với một người biết ít về các điều kiện đang tồn tại y như họ. Toàn bộ ý tưởng của họ là gây ấn tượng với người đàn ông đó với một bản quảng cáo thú vị. Họ không bao giờ qua mặt được A. D. Lasker. Ông là người rất thực tế. Ông biết rằng nếu không bán được hàng, thì mọi lợi thế về mặt ngắn hạn đều vô nghĩa. Vì vậy, ông đã tìm kiếm, trong khả năng tốt nhất của mình, người bán được hàng.
Cho phép tôi tạm dừng để nhấn mạnh thực tế rằng thiện cảm không có giá trị ở đây. Nếu làm vui lòng người biết ít về thị trường người tiêu dùng hơn bạn, thì bạn có thể có một cơ hội tạm thời, nhưng việc bạn hy sinh tất cả thì những cơ hội lại là thực sự. Suy cho cùng, con người kinh doanh vì lợi nhuận, chứ không phải để khai thác các ý tưởng của họ. Và các ý tưởng của họ biến mất vào lúc lợi nhuận không xuất hiện.
Tôi không bao giờ có khách hàng nào là bạn bè. Trong đời mình, tôi không bao giờ cảm thông với một người làm quảng cáo. Song, tôi kính trọng họ vì vị trí của họ. Họ khao khát khai thác những thành tựu của họ, y như tôi. Tuy nhiên, họ đại diện cho phía người bán. Còn tôi, đại diện cho người tiêu dùng. Và hai ý niệm này luôn như hai cực Trái đất.
Thịt lợn và đậu của Van Camp không có gì đặc biệt. Chúng y như thịt lợn và đậu ở chỗ khác. Khi chúng tôi đến nhà máy và đem theo nửa tá nhãn hiệu khác nhau, không ai ở đó phân biệt được cái nào là của Van Camp.
Mặc dù vậy, chúng tôi kể ra những thực tế mà chưa ai từng kể.
Chúng tôi nói về những hạt đậu được trồng trên những loại đất đặc biệt. Bất kỳ loại đậu tây nào ngon đều phải được trồng ở đó. Chúng tôi nói về những quả cà chua chín cây, cà chua Livingston(2). Mọi đối thủ cạnh tranh của chúng tôi đều sử dụng chúng. Chúng tôi nói về cách chúng tôi phân tích mọi lô đậu, cách mà bất kỳ công ty đồ hộp nào cũng đều thực hiện.
Chúng tôi nói về các lò hơi mà đậu được nấu hàng giờ trong nhiệt độ 245 độ. Đây là phương pháp đóng hộp bình thường. Chúng tôi nói về cách chúng tôi luộc đậu trong nước mềm để loại bỏ vôi, thứ khiến vỏ bị cứng. Các đối thủ của chúng tôi cũng làm vậy. Chúng tôi mô tả các hạt đậu, nguyên hạt, không giòn và nhiều bột. Chúng tôi so sánh chúng với đậu làm tại nhà, bằng cách để các hạt giòn ở phía trên và hạt mềm ở phía dưới. Chúng tôi nói lý do tại sao nếu nấu đậu trong những lò nướng ở nhà thì sẽ bị lên men và khó tiêu hóa, và cách chúng tôi nướng trong những thùng kín sẽ không làm thất thoát bất kỳ hương vị nào.
Chúng tôi chỉ kể những câu chuyện mà bất kỳ đối thủ nào cũng có thể kể, nhưng tất cả họ đều nghĩ câu chuyện đó quá bình thường.
Sau đó, tôi để ý thấy rằng những người đàn ông ăn trưa dưới phố thường gọi thịt lợn và đậu. Những món này đều được nấu tại nhà máy. Rõ ràng những người đàn ông này thích đồ nấu công nghiệp hơn đồ nấu tại nhà, y như tôi.
Vì vậy, chúng tôi đã cử người đi cung cấp sản phẩm của Van Camp cho các nhà hàng và quầy hàng ăn trưa. Chúng tôi nhanh chóng có hàng nghìn địa điểm phục vụ chúng vào buổi trưa. Chúng tôi công bố thực tế đó, nói ra số lượng địa điểm, ước tính có bao nhiêu nam giới hằng ngày đi ra đâu đó để ăn đồ Van Camp. Điều này đã định hình tư duy của phụ nữ.
Các bà nội trợ sẵn sàng bỏ việc nấu đậu tại nhà. Đó là một công việc khó khăn và mất nhiều thời gian. Chúng tôi theo đuổi những bà nội trợ đó – chiếm 94% – và nói cho họ cách để từ bỏ dễ dàng. Chúng tôi nói và chỉ ra sự khác biệt trong các kết quả. Nói với họ có bao nhiêu người đàn ông của họ đang mua đậu được nấu sẵn dưới phố.
Chúng tôi có cái lý của chúng tôi. Chúng tôi có thể nấu đậu ngon hơn bất kỳ người phụ nữ nào nấu tại nhà, nhưng lại không thể nấu đậu ngon hơn đối thủ. Vì vậy, chúng tôi tập trung tấn công vào những điểm yếu, biến Van Camp trở thành lối thoát dường như duy nhất. Và chúng tôi đã tạo ra nhu cầu khổng lồ. Không chỉ có vậy, nhãn hiệu Van Camp còn có thể tính giá cao hơn nhiều so với các đối thủ.
Sau đó, Van Camp bắt đầu sản xuất sữa đặc không đường. Ban đầu chỉ một nhà máy, sau là bảy hay tám nhà máy. Ông muốn quảng cáo sản phẩm đó, nhưng chúng tôi khuyên không nên. Sữa đặc không đường là một sản phẩm tiêu chuẩn. Nó phải được làm theo những tiêu chuẩn nhất định để đáp ứng các yêu cầu của chính phủ. Không thể đưa ra lợi thế đối với các sản phẩm tiêu chuẩn hay tự nhiên. Ai đó có thể nói: “Hãy mua trứng của tôi, vì chúng đến từ nông trại Hillside”. Hàng triệu đô-la đã bị lãng phí vào việc khiến mọi người gắn bó với một nhãn hiệu sản phẩm thiết yếu nào đó; với các nhãn hiệu bột mì hay bột yến mạch và với nhiều sản phẩm chủ chốt tương tự. Tất cả những gì một người có thể nói là: “Hãy mua nhãn hiệu của tôi. Hãy đưa tôi tiền mà các bạn đưa cho những người khác. Hãy chắc chắn là tôi có nó”. Đây không phải là những lời mời chào được ưa chuộng.
Tôi phân tích tình hình của sữa đặc không đường và phát hiện ra có những nhãn hiệu nhất định, dù quảng cáo hay không, vẫn thống trị và kiểm soát những thị trường nhất định. Một số đứng vững trong nhiều năm bất chấp mọi nỗ lực nhằm thay thế chúng. Dường như lý do duy nhất là sự quen thuộc. Một cách tự nhiên, các bà nội trợ tiếp tục sử dụng những nhãn hiệu họ biết.
Vì vậy, tôi đã nghĩ ra một kế hoạch biến sữa đặc của Van Camp thành quen thuộc. Trong một trang quảng cáo, tôi chèn một phiếu dùng để đổi lấy một hộp 10 xu tại bất kỳ cửa hàng nào. Chúng tôi trả cho người bán tạp phẩm giá bán lẻ của anh ta. Trong ba tuần, chúng tôi thông báo rằng quảng cáo này sẽ xuất hiện. Cùng lúc đó, chúng tôi kể câu chuyện về sữa đặc không đường của Van Camp.
Chúng tôi gửi các bản quảng cáo này cho tất cả những người bán tạp phẩm và bảo họ rằng mọi khách hàng của họ đều sẽ nhận được một phiếu này. Rõ ràng là họ phải có sữa đặc của Van Camp. Mỗi phiếu tương đương với một khoản doanh thu 10 xu mà nếu họ bỏ lỡ thì sẽ chuyển sang tay của đối thủ.
Kết quả là chúng tôi ngay lập tức bán được cho hầu hết các cửa hàng.
Chúng tôi thực hiện thành công kế hoạch này ở một số thành phố có quy mô vừa. Sau đó, chúng tôi tiến hành ở thành phố New York. Ở đó, thị trường bị một nhãn hiệu đối thủ thống lĩnh. Van Camp bán được rất ít. Trong ba tuần, chúng tôi đã bán được cho 97% cửa hàng, chủ yếu là qua thư. Mỗi người bán tạp phẩm đều nhìn ra sự cần thiết phải sẵn sàng cho nhu cầu về phiếu đó.
Trong thời gian chờ đợi, chúng tôi thông báo trên báo về loại phiếu sắp xuất hiện. Chúng tôi nói với các bà nội trợ những lợi ích của loại sữa này, và cố gắng khiến họ đổi từ sữa đóng chai sang sữa đặc không đường.
Vào một ngày Chủ nhật, trong một trang quảng cáo, chúng tôi chèn thêm phiếu. Kết quả của quảng cáo này là 1.460.000 phiếu đã được gửi đi. Chúng tôi trả cho những người bán tạp phẩm 146.000 đô-la để đổi chúng ra sản phẩm. Nhưng 1.460.000 ngôi nhà đang dùng thử sữa của Van Camp sau khi đọc câu chuyện của chúng tôi, và tất cả diễn ra chỉ trong một ngày.
Tổng chi phí của thương vụ này, bao gồm cả quảng cáo, là 175.000 đô-la, phần lớn được sử dụng vào việc đổi các phiếu ra sản phẩm. Trong chưa đầy chín tháng, khoản chi phí đó đã được bù đắp kèm theo một khoản lời. Chúng tôi chiếm lĩnh được thị trường New York. Và kể từ đó, Van Camp đã nắm giữ nó và hàng năm thu được doanh số khổng lồ.
Hãy so sánh phương pháp này với việc phân phát các mẫu dùng thử đến tận nhà. Ở đó, bạn đang cung cấp một thứ không ai xin mà cũng không ai cần. Nó không có chút uy tín nào. Chính việc tặng các mẫu dùng thử theo cách cẩu thả đó đã làm giảm giá trị sản phẩm. Các cửa hàng không phải là các kho dự trữ. Những người bán tạp phẩm cảm thấy bị xúc phạm nếu bạn phân phát miễn phí thứ họ bán.
Theo kế hoạch của chúng tôi, những người bán tạp phẩm phải dự trữ hàng. Để lấy được mẫu dùng thử, người phụ nữ phải tốn một chút công sức. Cô ấy sẽ không thể biết về mẫu dùng thử nếu không đọc các thông tin về loại sữa này. Nếu cô ấy đưa phiếu ra thì đó là bởi các quảng cáo khiến cô ấy muốn có sản phẩm. Người bán tạp phẩm thu được lợi nhuận từ giao dịch này, nên anh ta vui vẻ. Người phụ nữ thấy sản phẩm của Van Camp trong kho khi cô ấy sử dụng lon dùng thử đó. Do đó, chúng tôi chiếm lĩnh được hết thị trường này đến thị trường khác. Nếu chỉ phát mẫu dùng thử như bình thường thì không thể tạo ấn tượng. Đây chính là sự khác biệt giữa việc trình diễn và việc thực sự có được những gì bạn theo đuổi.
Gần như không có nhà sản xuất sữa đặc không đường nào thành công trong việc phân phối sản phẩm ra toàn quốc. Họ không thể sản xuất đủ sữa, vì vậy, họ luôn tập trung phát triển các thị trường địa phương để tăng sản lượng.
Rồi cũng sẽ đến lúc các đối thủ sử dụng kế hoạch cho dùng thử của chúng tôi và chúng tôi phải nghĩ ra một cái gì khác. Đến thời điểm đó, hàng triệu ngôi nhà đã chuyển sang dùng sữa đặc không đường. Doanh số đã đạt 24.000.000 hộp một năm. Khi đó, vấn đề chủ chốt là tạo ra một nhãn hiệu quen thuộc.
Ở các thành phố mới mà chúng tôi cố gắng chiếm lĩnh, chúng tôi tặng một món quà bí mật. Chúng tôi sẽ gửi cho các bà nội trợ một món quà nếu họ gửi cho chúng tôi nhãn của sáu hộp Van Camp. Hoặc chúng tôi xếp chồng các món quà đã được gói ghém kỹ càng tại cửa sổ của các cửa hàng tạp phẩm và không nói các món quà đó là gì. Bất kỳ người phụ nữ nào cũng có thể lấy một cái bằng cách mua sáu hộp Van Camp.
Sự tò mò là một yếu tố mạnh mẽ trong bản chất con người, đặc biệt là ở phụ nữ. Nếu bạn miêu tả món quà, một số sẽ thích nó, một số khác, chiếm đa số, sẽ không thích. Tuy nhiên, không ai lại không thích một món quà bí mật.
Có những điều phải cân nhắc trong một đề nghị như vậy. Món quà phải không được gây thất vọng. Nó nên tốt hơn một chút so với kỳ vọng của người phụ nữ. Bên cạnh đó, đề nghị phải được đưa ra theo một cách khá tinh quái.
Kết quả của đề nghị này là vô số phụ nữ đã mua sáu lon sữa của Van Camp. Họ vẫn trả mức giá như bình thường, nhưng việc họ nhận thêm được một món quà đã khiến giao dịch này trở nên hấp dẫn. Món quà tốn kém hơn lợi nhuận chúng tôi thu được từ việc bán đó. Tuy nhiên, sữa là sản phẩm tiêu thụ hàng ngày. Gần như không có giới hạn mức giá một người sẵn sàng trả để có thêm một người dùng mới. Người dùng đó đã đọc tất cả về Van Camp, cô đã thấy nó ưu việt thế nào, vì vậy, cô đã mua Van Camp khi cô cần thêm sữa. Chúng tôi đã chiếm lĩnh và nắm giữ nhiều thị trường lớn bằng cách đó.
Người đọc có thể nói rằng đây là cho dùng thử, là lên kịch bản, là buôn bán, chứ không phải là việc quảng cáo đầy hào nhoáng như chúng ta vẫn thường thấy. Tôi không quan tâm đến những quảng cáo bình thường và hào nhoáng. Chúng ta kinh doanh để có kết quả. Dù là lời nói ba hoa hay nhất thế giới, nếu không đem lại kết quả, thì cũng vô dụng. Hàng trăm triệu đô-la mỗi năm bị lãng phí vào đó.
Tôi muốn bán những gì tôi phải bán và bán nó có lãi. Tôi muốn các con số về chi phí và kết quả. Chúng ta chỉ có thể ra vẻ là những nghệ sĩ hay thiên tài trong một thời gian ngắn. Những người làm kinh doanh sẽ nhìn thấu chúng ta. Những ai từng thử kế hoạch đó đều đã thất bại – bất cứ ai mà tôi biết. Tuy nhiên, một người thu được kết quả thực sự không bao giờ đánh mất sức hấp dẫn của mình.
Chúng ta gặp những người đôi khi các ý tưởng của họ xoay quanh những thứ tầm thường. Họ muốn khoe khoang thành tựu. Và ở một vài khía cạnh nào đó, họ thường là những người có tiếng tăm. Một người có thể dễ dàng làm vui lòng họ nếu anh ta muốn hy sinh mọi ý tưởng thực tiễn, vì quảng cáo với họ là một mê cung. Hãy làm điều đó đi và bạn chắc chắn sẽ thua cuộc. Mục tiêu cuối cùng của kinh doanh là lợi nhuận. Nếu theo đuổi bất kỳ điều gì khác, bạn sẽ nhanh chóng thấy mình bị mất uy tín.
Tôi đã mất nhiều khách hàng vì tôi từ chối đề cao một tổ chức hay nuôi dưỡng lòng tự tôn cá nhân. Tuy vậy, tôi luôn phát hiện ra rằng đa số áp đảo là những người tìm kiếm lợi nhuận. Mọi người đều đang khao khát những cách kiếm tiền mới. Khám phá ra những cách này, tìm ra cách quảng bá chúng và bạn sẽ nhận được lượng công việc gấp 10 lần lượng công việc mà một người có thể làm. Không phải là công việc văn chương, không phải công việc khiến những người bạn gái của bạn nói rằng, “Điều đó thật tuyệt vời”, mà là công việc bán hàng thực tiễn. Không người đàn ông nào, ngoại trừ một gã tài tử, lại đi thử bất kỳ điều gì khác.
Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.