Chuyến Xe Năng Lượng

31. NGÀY THI ĐẤU



Hôm nay là thứ sáu, là ngày thi đấu của George. Chỉ mới cách đây hai tuần, anh còn nghĩ rằng nó sẽ là ngày kết thúc sự nghiệp của anh ở công ty NRG. Nhưng giờ đây, anh hy vọng nó sẽ khởi đầu cho thời kỳ mới và anh sẽ có cơ hội chia sẻ với mọi người những quy tắc mình đã học được trên chuyến xe Năng lượng của Joy. Đêm qua, anh ngủ rất muộn và sáng nay đã phải dậy từ sớm nhưng lại không hề cảm thấy mệt mỏi. Những thay đổi tích cực của anh đã nhận được sự ủng hộ của vợ con. Anh hiểu rằng, dù chuyện gì xảy ra ở công ty chăng nữa thì cuộc hôn nhân của anh, mái ấm của anh vẫn sẽ vững vàng, tiến triển tốt đẹp. George vui đến phát khóc khi nghe vợ nói:



– Em có cảm giác như đã gặp lại anh của nhiều năm trước. Dù không biết anh đã làm thế nào để thay đổi nhưng em thật hạnh phúc với sự trở lại lần này của anh.



“Mình đã trở lại!”, George nghĩ trong lúc ngồi trên chiếc ghế quen thuộc ở nhà chờ xe buýt, “Và chắc chắn mình sẽ không bao giờ quay lại con đường trước đây nữa”. Anh nghĩ đến Joy và nguồn năng lượng tích cực mà cô đã truyền cho anh. Anh tự nhủ sẽ làm bất cứ điều gì để nguồn năng lượng đó không ngừng tuôn chảy.



George sốt ruột nhìn đồng hồ. Đã quá giờ chạy mà xe vẫn chưa đến. Ngày mai xe anh sẽ được sửa xong và nếu không bị mất việc thì từ nay, anh sẽ tự lái xe đi làm. Vì thế, có thể đây sẽ là lần cuối cùng anh gặp Joy, Jack, Marty và những hành khách khác trên xe. Trong lúc George đang bùi ngùi xúc động nghĩ đến cảnh chia tay thì chiếc xe số 11 trờ tới.



Cửa mở, một người đàn ông trên xe bước xuống. Anh ta vừa đi vừa nói một mình nhưng đủ lớn để mọi người cùng nghe thấy:



– Hạnh phúc thật nhiều để tránh căng thẳng.



Rồi quay lại, anh ta hét lớn:



– Cảm ơn nhé, Joy!



– Đừng quên điều đó. Hạnh phúc thật nhiều để tránh căng thẳng! – Joy đáp lại.



“Lại một nguồn năng lượng nữa sắp được biến đổi!”, George nghĩ và mỉm cười khi bước lên xe trong tiếng vỗ tay chào đón của mọi người.



– Chúng tôi đều biết hôm nay là “ngày quyết định” của anh, George ạ. Vì thế, chúng tôi muốn anh biết rằng chúng tôi luôn ở phía sau ủng hộ anh bằng tất cả năng lượng tích cực của mình. – Joy nói. George cảm ơn Joy, Jack và Marty vì lá thư hôm trước cũng như tất cả những gì họ đã làm cho anh trong suốt thời gian qua. Anh cũng cảm ơn tất cả hành khách trên chiếc xe Năng lượng vì sự hỗ trợ của họ. Anh kể cho họ nghe về những gì diễn ra trong nhóm của mình ngày hôm qua tác dụng của quy tắc số chín ra sao.



– Một lần nữa, cảm ơn tất cả mọi người vì đã trở thành đồng đội của tôi! – Anh nói lớn.



– Vậy hôm nay anh cảm thấy thế nào? – Joy hỏi với giọng quan tâm đặc biệt.



– Tôi thấy ổn. Cả nhóm đã sẵn sàng. Tôi cũng đã sẵn sàng, dù có đôi chút hồi hộp. Nhưng tôi nghĩ điều này là bình thường, phải vậy không?



– Đúng vậy, George. Hồi hộp là một dấu hiệu của nỗi sợ hãi. Tất cả chúng ta đều trải qua cảm giác này nhưng vấn đề quan trọng là để thành công, niềm tin của ta phải lớn hơn nỗi sợ hãi đó. Trong khi sợ hãi là loại năng lượng yếu và rất dễ bị triệt tiêu thì niềm tin lại chứa hàm lượng oc-tan cao, có thể giúp xe của anh đến bất kỳ nơi đâu anh muốn.



– Tôi thích đề tài này. – George nói và biết rằng “niềm tin” là một chủ đề sẽ tiếp tục được nêu lên trong cuộc sống của anh.



– Nó giống như điều mà tôi đã nói với anh chàng vừa xuống xe ban nãy. Chúng ta thường tập trung vào những thứ khiến mình căng thẳng mà không để ý đến những may mắn mình nhận được trong đời. Vì thế, dù chuyện gì xảy ra trong buổi họp hôm nay thì anh cũng đừng căng thẳng. Hãy nghĩ đến những người đang thất nghiệp để thấy mình thật may mắn khi đã có việc làm trong nhiều năm qua. Hãy biết ơn vì anh đã có một gia đình luôn hết lòng ủng hộ anh. Thậm chí, hãy biết ơn vì anh có một cơ thể khỏe mạnh, có thể đi lại và chuyện trò bình thường. Khi tập trung vào những điều may mắn của mình, anh sẽ cảm thấy hạnh phúc và không còn bị căng thẳng nữa. Cùng với lòng biết ơn, cảm giác này sẽ nạp đầy năng lượng cho buổi giới thiệu sản phẩm hôm nay. Nó sẽ trở thành động lực để anh tiến về đích.



George nhìn quanh xe một lượt và thấy mọi người đều chăm chú lắng nghe. Họ cũng yêu mến cô nhiều như anh vậy. Ở giữa xe, anh để ý đến một ông lão hơi gầy, đội một cái nón và đeo kính. Anh chưa từng thấy ông trên xe bao giờ. Khuôn mặt ông bộc lộ sự thông thái và từng trải. Ông nhìn George bằng ánh mắt ấm áp, đầy tin yêu. George chào ông bằng một nụ cười và ông giở nón xuống, gật đầu đáp lại.



“Thật hay là ông ấy đã xuất hiện vào đúng lúc George cần!”, Joy nghĩ khi quan sát thái độ của hai người qua kính chiếu hậu.



– Tôi muốn giới thiệu anh với Eddy, George. – Joy nói, hướng mắt về ông lão. -Eddy và tôi đã gặp nhau tại bệnh viện nơi cha tôi đang điều trị đã trải qua một thời gian dài đau khổ khi vợ ông qua đời. Nhưng anh thấy đấy, Eddy đang sống rất tốt và tham gia rất nhiều hoạt động xã hội. Ông có thể nói cho George biết mình năm nay bao nhiêu tuổi không, Eddy?



– Năm nay tôi 88 tuổi rồi đấy. – Eddy đáp.



– Đúng vậy, George. – Joy tiếp tục. – Eddy đã dạy tôi nhiều bài học quý báu trong cuộc sống và tôi rất thích câu nói này của ông: “Hãy sống một cuộc đời trẻ trung, vui vẻ và chậm rãi thưởng thức những món quà của tạo hóa. Hãy kết thúc mọi hành trình của mình với nụ cười trên môi”. Câu nói này đã tạo nên sự khác biệt trong cuộc đời của tôi và tôi sử dụng nó làm quy tắc số mười của mình. Hãy cho George xem đi, Danny.



Quy tắc 10: Vui vẻ và yêu thích cuộc hành trình



– Bây giờ thì anh đã biết điểm đến cuối cùng mà tôi muốn nói đến là gì rồi, phải không George? Chúng ta chỉ có một hành trình duy nhất và đều phải kết thúc nó vào một lúc nào đó. Nhưng điều quan trọng không phải là hành trình của chúng ta dài hay ngắn mà chính là cảm giác của chúng ta khi thực hiện hành trình đó như thế nào. Đây không phải là chuyến dạo chơi trong công viên Disney Land, vì thế hãy cố gắng vui vẻ hết mức có thể. – Joy ngừng một lát, rồi cất giọng trầm tư. – Nhiều người cố gắng tích lũy tiền bạc, quyền lực khi còn sống với mong muốn có được hạnh phúc. Nhưng đó không phải là thứ có thể mang theo bên mình mọi lúc mọi nơi nên họ đã phải bỏ lại chúng sau khi kết thúc hành trình cuộc đời. Nếu vậy, tại sao chúng ta phải cố gắng tích lũy chúng, phải không? Hoặc cũng có nhiều người cố tranh giành nhau từng mảnh đất để chuốc lấy sự căng thẳng cho bản thân cũng như nhiều người khác nữa. Rất nhiều cuộc chiến đã nổ ra mà nguyên nhân chỉ vì cái đường biên giới. Tại sao họ không ý thức được rằng trái đất này là của chung? Tại sao chúng ta không cùng nhau xây dựng một cuộc sống hòa bình mà lại phải đánh nhau gây nên cảnh tang thương cho cả đôi bên? Cũng có nhiều người suốt ngày lo lắng cho tương lai, cho sự thăng tiến, hay bất đồng với người thân, bạn bè, đồng nghiệp chỉ vì những điều nhỏ nhặt mà quên rằng, mình đã tự lãng phí thời gian của mình, quên rằng những giây phút đó sẽ không bao giờ trở lại. Hành trình của họ vẫn tiếp tục nhưng họ không bao giờ thưởng thức được những cảnh đẹp xung quanh. Hãy suy nghĩ về điều đó, George. Chắc chắn anh không bao giờ hoàn thành tất cả mọi công việc và nhiệm vụ của mình một cách triệt để được. Vậy thì hãy thư giãn, hít một hơi thở thật sâu và vui vẻ với hành trình hiện tại của mình. Hãy kể cho George nghe nghiên cứu về “95 tuổi” đi, Marty.



Marty trở nên hoạt bát:



thích nghiên cứu này, George ạ. Một nhóm các nhà khoa học đã tiến hành nghiên cứu về cuộc sống của các cụ sống thọ nhất ở Florida. Tất cả các cụ này đều đã sống qua 95 tuổi. Khi được hỏi nếu có thể sống lại cuộc đời một lần nữa thì các cụ muốn làm điều gì nhất. Câu trả lời của họ tập trung vào ba điều sau: Thứ nhất, dành nhiều thời gian hơn cho những người họ thương yêu cũng như biết tận hưởng cuộc sống hơn. Thứ hai, thực hiện tất cả những ý tưởng của mình cũng như tự tạo ra cơ hội cho mình. Thứ ba, làm điều gì đó có ích cho đời để nó vẫn tồn tại sau khi họ đã là người thiên cổ.



– Anh nghe rồi đấy, George. Hãy học hỏi từ cuộc sống của Eddy và từ cuộc nghiên cứu này. Đừng vội băng qua cuộc sống để phải cảm thấy hối tiếc về sau. Đừng để khi nhìn lại, anh phải nói hai từ “giá như”. Hãy sống và làm việc như thể anh không có gì để mất và có thể đạt được mọi thứ. Hãy sống lạc quan và hào hứng như đứa trẻ trong buổi sáng Giáng sinh. Đừng quá căng thẳng nếu anh chưa nhận được hạnh phúc. Cũng đừng so sánh thành công của mình với người khác. Đơn giản, hãy yêu thích hành trình của mình. Buổi giới thiệu sản phẩm của anh sắp sửa diễn ra. Tất cả những gì anh cần làm lúc này là vui vẻ nhấn ga và tiến lên. Sau khi chiến thắng và nhận được lời tán dương từ những người xung quanh, anh chỉ việc tiếp tục sống và làm việc như anh đã làm trong gần hai tuần qua. – Joy nói đến đây thì chiếc xe buýt cũng vừa tới văn phòng của George. Quay sang anh, lúc này đang yên lặng chờ đợi, cô nói. – George, gia tài lớn nhất mà anh có thể để lại cho đời sau không phải là những công trình mang tên anh hay ngọc ngà châu báu mà chính là một thế giới in đậm dấu ấn của anh, dấu ấn của niềm vui và những hành động tích cực.



Chiếc xe ngừng lại. Mọi người trao cho anh những lời chúc, những cái bắt tay và những cái ôm nồng ấm. Jack trao cho George danh thiếpcủa ông và dặn anh gọi điện để ông biết tình hình diễn ra thế nào. Và tất nhiên, tất cả mọingười trên xe đều muốn biết điếu đó. Đến lượt mình, Joy trao cho George cái ôm nồng hậu. Cô nói lớn:



– Hôm nay là ngày của anh đấy, George. Và đây chính là cuộc đời của anh. Anh đã lên xe tôi vì một lý do. Lý do đó chính là hôm nay và tất cả những ngày sau của anh nữa.



George bước vào tòa nhà và nghĩ rằng, có thể hôm nay sẽ là lần cuối cùng anh bước qua cánh cửa này với tư cách là nhân viên công ty NRG, nhưng cũng có thể là ngày làm việc đầu tiên của anh trong cương vị Sếp Năng lượng. Chỉ gần hai tiếng nữa là anh sẽ biết được số mệnh của mình. Nhưng dù kết quả thế nào, anh cũng tin xe của mình đang đi đúng hướng và anh đã sẵn sàng tận hưởng phần còn lại của hành trình.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.