Cuộc gọi Julie nguyện cầu và chờ đợi đã đến sau đó 4 ngày ở một nơi cô ít mong muốn nhất.
“Ồ Julie” cô thư kí hiệu trưởng gọi lớn khi cô đến trả sổ điểm danh vào cuối ngày “Một ông Stanhope nào đó đã gọi cô chiều nay” Julie ngoảnh đi một giây trước khi cái tên đó đập vào tâm trí cô, và người cô đông cứng lại.
“Ông ta có nói gì không?” cô hỏi, cả người căng ra vì nín thở.
“Ông ta muốn ghi danh cho con trai vào lớp học dành cho trẻ khuyết tật, nhưng tôi nói lớp đã kín chỗ rồi”.
“Sao cô lại nói với ông ta điều đó?”
“Vì tôi nghe ông Duncan nói điều tương tự là chúng ta bị chật cứng. Mà dù sao ông Stanhope nói có việc khẩn cấp và sẽ gọi lại cho cô lúc 7 giờ tối. Tôi đã nói với ông ta là giáo viên ở trường không ở lại khuya đến vậy”.
Trong nháy mắt Julie hiểu Zack ngại gọi máy nhà cô vì sợ bị nghe lén, nhưng anh lại không gặp được cô ở trường, và có thể anh sẽ không thử lại lần nữa, và những gì cô có thể làm bây giờ là giữ bình tĩnh trước cô thư kí lười nhác và rắc rối của ông hiệu trưởng.
“Nếu ông ta đã nói là có việc quan trọng” Julie phản kích “sao cô không nhắn tới lớp tôi?”
“Giáo viên không được nhận những cuộc gọi riêng tư trong trường. Đó là quy định của ông Duncan. Một quy định riêng”.
“Đó rõ ràng không phải một cuộc gọi riêng” Julie nói, móng tay cắm chặt vào lòng bàn tay “Ông ấy có nói sẽ gọi lại ở nhà tôi hay ở đây không?”
“Không”.
6h45′, một mình Julie ngồi trong phòng điều hành, mắt đăm đăm nhìn chiếc điện thoại trên bàn, nếu có cuộc gọi thì nó sẽ bật đèn sáng. Nếu cô đoán sai, Zack sẽ gọi về nhà thay vì tới trường, điều đó khiến cô kinh hãi nghĩ tới viễn cảnh anh hiểu lầm cô đã quyết định không đi cùng anh nữa và sẽ không gọi lại. Xa xa những tấm kính lớn trên tường trong phòng điều hành, những lối đi tối đen đầy ma quái, và khi nhân viên lao công ló đầu vào, cô nhảy chồm lên hoảng hốt.
“Tối nay cô làm việc trễ quá đấy” Henry Rueheart toét miệng cười để lộ hàm răng thiếu cái răng cửa.
“Vâng” Julie nói, vội vàng lấy một xấp giấy trắng và cây bút bi, “Tôi phải viết một bài báo cáo quan trọng. Thỉnh thoảng ở đây dễ làm việc hơn ở nhà”.
“Cô không viết nhiều lắm nhỉ, chỉ lo nhìn chăm chú khoảng không trước mặt thôi” ông ta nói “Tôi đã nghĩ cô đang chờ điện thoại hay một cái gì đó – “.
“Không, không phải đâu”.
Điện thoại reo lên nhức óc ngay khuỷu tay cô, Julie chộp lấy ngay, nhấn nút trả lời.
“Xin chào”.
“Chào em gái” Carl nói “Anh đã gọi về nhà em nhưng không thấy em bắt máy, thế là anh kết luận em đang ở trường. Em ăn tối chưa?”
Julie luồn tay vào tóc, cố gắng nhớ xem liệu Zack có nhận ra tín hiệu đường dây bị bận hay đã tự động chuyển sang máy khác.
“Em có nhiều việc phải làm” cô vừa nói vừa ném cái nhìn bị quấy rầy sang Henry, người vừa quyết định sắp xếp lại phòng làm việc, thu dọn túi rác thay vì tiếp tục quét dọn hành lang “Em đang cố viết mấy bài báo cáo, nhưng công việc không tiến triển gì mấy”.
“Mọi việc vẫn ổn chứ hả?” anh kiên trì “Anh vừa mới gặp Katherine trong thị trấn vài phút trước. và cô ấy nói em muốn ở riêng cả tuần”.
“Mọi thứ rất tuyệt! Cực kì, em lao đầu vào công việc theo đúng lời khuyên của anh đó, anh nhớ không?”
“Không, anh không nhớ”.
“Vậy chắc là người khác khuyên em như vậy. Em đã nghĩ là anh. Em phải gác máy rồi. Cảm ơn anh đã gọi. Yêu anh nhiều” cô nói xong liền treo máy “Henry” cô đột ngột nói “ông có thể dừng việc dọn phòng được không? Tôi không thể suy nghĩ gì cả nếu ông cứ đập đập giỏ rác như thế” cô đã miêu tả một cách bất công tiếng động nhỏ xíu ông ta gây ra.
Mặt ông trễ xuống. “Tôi xin lỗi, Julie. Tôi sẽ tiếp tục quét dọn hành lang. Như vậy được chưa?”
“Được rồi. Tôi xin lỗi, Henry. Tôi hơi mệt mỏi” cô mỉm cười với bộ dạng không gì khác hơn ngoài vẻ ngái ngủ. Cô nhìn theo bóng ông ta khuất sau hành lang và thấy ánh đèn xa tít bật sáng. Cô phải giữ bình tĩnh, cô tự nhắc mình, không được nói điều gì bất thường và gây nghi ngờ.
Đúng 7h điện thoại reo lên lần nữa, và cô quyết định cầm tai nghe lên và trả lời.
Giọng Zack trên điện thoại nghe còn trầm hơn, nhưng nó còn lạnh lùng, cộc cằn và nhanh.
“Em có đang ở một mình không Julie?”
“Có”.
“Có cách nào giúp anh bỏ đi cái ý tưởng điên rồ được đi cùng anh của em không?”
Đó không phải là điều cô muốn nghe, đó không phải là cách cô muốn anh nói với cô, nhưng cô tập trung vào những câu chữ anh đã viết trong thư, quyết tâm không để bị anh lừa hay làm bẽ mặt bằng giọng nói kia.
“Có chứ” cô êm ái đáp “Anh có thể nói những gì anh viết trong thư chỉ là giả dối”.
“Được thôi” anh nói “Tất cả đều là giả dối hết”.
Cô bóp chặt tai nghe và nhắm mắt lại.
“Bây giờ hãy nói là anh không yêu em đi anh yêu”.
Cô nghe thấy hơi thở thô ráp của anh, giọng anh trở nên van xin đau đớn.
“Đừng buộc anh nói câu đó chứ Julie”.
“Em yêu anh nhiều lắm” Julie mãnh liệt thì thầm.
“Đừng làm thế với anh, Julie – “.
Ngón tay cô nới lỏng trên tai nghe và cô mỉm cười vì biết mình sẽ thắng cuộc chiến.
“Em không ngừng lại được” cô dịu dàng “em không thể ngừng yêu anh được. Chỉ có một cách giải quyết khiến em chấp nhận, còn lại phụ thuộc vào anh”.
“Chúa ơi, nhưng nó không – “.
“Hãy giữ lại nguyện cầu, anh yêu” cô thì thầm trêu chọc “anh sẽ phải quỳ lúc em đến đó, và cầu nguyện là em nấu giỏi hơn, cầu nguyện là em để anh được ngủ mỗi đêm, cầu nguyện em sẽ ngừng sinh con cho anh…”
“Ôi, Julie. Đừng… Chúa ơi, đừng”.
“Đừng gì?”
Anh hít vào một hơi sâu, nặng nề, và chìm vào im lặng làm cô nghĩ anh không đáp lại, nhưng cuối cùng anh cũng trả lời, câu nói nghe như được vắt từ trong ngực anh.
“Đừng… bao giờ ngừng yêu anh”.
“Em sẽ hứa không làm vậy trước một linh mục, một nhà truyền giáo, hoặc là một thầy tu”.
Câu đó làm anh bật cười miễn cưỡng và kí ức về nụ cười chói lóa của anh làm tim cô vút lên khi anh nói.
“Chúng ta đang bàn chuyện cưới xin đó hả?”
“Đúng vậy”.
“Anh nên mong là em cố chấp như vậy”.
Nỗ lực làm ra vẻ bất bình trước thất bại của anh không hề hấn gì với Julie vì cô đã quen với trò chơi rồi, và cô háo hức làm anh vui lên.
“Anh không muốn cưới em sao?”
Anh kết thúc trò chơi với một câu trang trọng.
“Muốn đến chết được”.
“Vậy thì cho em biết làm sao đến gặp anh và cỡ nhẫn của anh luôn”.
Lại thêm một khoảng lặng tra tấn thần kinh đến bước ngoặt, nhưng khi anh bắt đầu nói, cô quên hết mọi chuyện ngoại trừ những lời của anh và cảm giác hân hoan tuôn trào khắp người.
“Được rồi. Anh sẽ gặp em ở Mexico City cách hôm nay 8 ngày, vào tối thứ 3. Vào sáng thứ 3 hãy lái xe đến Dallas. Ở Dallas hãy thuê một chiếc xe dưới tên em và chạy đến San Antonio nhưng đừng quay lại. Để nó lại bãi đậu xe của sân bay, họ sẽ tìm ra thôi. Với chút may mắn chính quyền sẽ nghĩ em lái xe đi đâu đó gặp anh thay vì đón máy bay và sẽ không kịp thông báo tới sân bay. Sẽ mất vài giờ trên đường cao tốc. Một chiếc vé máy bay chuyến 4h đi Mexico City sẽ nằm tại quầy vé dưới tên Susan Artland. Còn câu hỏi nào không?”
Julie cười vì nhận ra anh mong muốn cuộc gọi kết thúc như thế này, bằng chứng là anh đã nghiên cứu kĩ lộ trình.
“Một câu thôi. Sao em không thể gặp anh sớm hơn?”
“Vì anh có vài chuyện phải làm cho xong” Julie chấp nhận, và anh tiếp tục “Khi em rời khỏi nhà sáng thứ 3, đừng mang theo gì cả. Đừng thu dọn hành lí, đừng tạo ra dấu hiệu nào chứng tỏ em sắp ra đi. Để mắt tới kính chiếu hậu và đảm bào là em không bị theo dõi. Nếu bị theo đuôi, hãy đi làm cái gì khác rồi quay về nhà đợi anh liên lạc. Từ bây giờ đến lúc đó hãy chú ý thùng thư. Mở ra tất cả, kể cả thư quảng cáo. Nếu có gì thay đổi sẽ có thông báo theo đường này hay là có người đến. Chúng ta không thể dùng điện thoại nhà em vì anh cá là có băng ghi âm trong đó”.
“Ai sẽ liên lạc với em?”
“Anh không rõ lắm. Nhưng khi anh ta đến đừng hỏi giấy chứng minh”.
“Ok” Julie viết lại hết những chỉ dẫn của anh “Em không nghĩ là mình bị theo dõi. Paul Richardson và David Ingram – hai đặc vụ FBI đã bỏ cuộc và trở lại Dallas tuần trước”.
“Em cảm thấy thế nào?”
“Tuyệt vời”.
“Không bị ốm nghén hay gì khác chứ?”
Lương tâm cô thúc mạnh một cái, nhưng cô tự xoa dịu là không hẳn cô dối anh.
“Em là một phụ nữ khỏe mạnh. Em nghĩ cơ thể em được tạo ra để làm một người mẹ. Chắc chắn là em được tạo ra cho anh”.
Anh nuốt nghẹn lời ám chỉ gợi tình cùa cô.
“Chọc anh đi rồi em sẽ phải trả đủ đó”.
“Hứa chứ?”
Anh cười lớn, tràng cười từ trong cổ họng sưởi ấm cô, nhưng không thể bằng những lời nói khản đặc.
“Anh nhớ em. Chúa ơi, anh nhớ em” Giống như anh không muốn cả hai quá thư thả như vậy khi anh nói “Em có nhận ra sẽ khó khăn như thế nào khi từ bỏ gia đình không? Em có thể viết một bức thư rồi giấu chỗ nào mà gia đình em chỉ có thể tìm được sau khi em bỏ đi khá lâu. Sau đó em không bao giờ có thể liên lạc lại với họ lần nữa”.
Cô nhắm tịt mắt “Em biết”.
“Em đã chuẩn bị cho chuyện đó chưa?”
“Rồi”.
“Một cách tồi tệ để bắt đầu sống cùng nhau” anh căng thẳng nói “xé nát gia đình em và cắt đứt mọi liên lạc. Giống như dính phải lời nguyền”.
“Đừng nói như thế!” Julie run rẩy “Em sẽ giải thích rõ trong thư. Hơn nữa, rời bỏ họ để đi với anh là hợp đạo lí” Để kéo cả hai khỏi tâm trạng khắc nghiệt của cuộc trò chuyện, Julie nói “Anh đang làm gì vậy? Anh đang đứng hay ngồi?”
“Anh đang trong phòng khách sạn, nằm trên giường, nói chuyện với em”.
“Anh đang ở trong khách sạn?”
“Không. Anh tìm một phòng có điện thoại riêng và có thể gọi về Mĩ hợp pháp”.
“Em muốn tối nay khi đi ngủ sẽ tưởng tượng thấy những gì anh đang thấy, hãy miêu tả phòng ngủ của anh đi, em sẽ tả phòng em, và anh cũng sẽ biết”.
“Julie” anh nói cộc lốc “Em định đưa anh đến đỉnh điểm ham muốn vô vọng hay sao?”
Cô không hề có ý đó, nhưng suy nghĩ như thế thật thú vị.
“Em có thể sao?”
“Em biết mà”.
“Chỉ cần miêu tả phòng ngủ thôi ư?”
“Chỉ cần nói bất kì điều gì”.
Cô cười, tự nhiên và dễ dàng như cả hai đã cùng cười từ lúc đầu.
“Kích cỡ của nó là bao nhiêu” giọng anh rộn tiếng cười.
“Giường em?”
“Ngón tay áp út của em”.
Cô hít vào một hơi sâu.
“5.5, em nghĩ vậy. Còn của anh?”
“Anh không biết. Lớn đấy”.
“Vậy nó màu gì?”
“Ngón tay anh hả?”
“Không” cô khúc khích “giường của anh”.
“Buồn cười nhỉ!” anh châm biếm, nhưng anh vẫn trả lời và giọng anh trầm hơn “Nó trên một con tàu, tường gỗ, đèn bằng đồng, tủ áo nhỏ, và một bức ảnh của em anh cắt ra từ một tờ báo được dán trên tường”.
“Đó là những thứ anh thấy trước khi anh ngủ à?”
“Anh không ngủ, Julie. Chỉ nghỉ tới em thôi. Em có thích tàu không?”
Julie hít thở thật sâu, cố ghi nhớ từng lời ngọt ngào của anh.
“Em yêu tàu bè”.
“Phòng ngủ của em thì sao?”
“Rườm rà. Quanh giường có đăng ten trắng, mái che và bàn trang điểm ở phía đối diện giường. Một bức ảnh của anh”.
“Em lấy nó ở đâu?”
“Từ một tờ tạp chí cũ trong thư viện”.
“Em xoáy tạp chí trong thư viện và cắt hình anh ra hả?” anh làm ra vẻ kinh ngạc.
“Không hề. Em có tiêu chuẩn đạo đức mà. Em đã giải thích là em đã làm hư hại không thể sửa chữa và chấp nhận nộp phạt. Zack” cô nói, cố xua tan cơn hoảng loạn “Ông lao công đang quét dọn xung quanh đây. Em không nghĩ là ông ta nghe thấy chúng ta, nhưng ông ấy cũng không thường lảng vảng khu vực này”.
“Anh sẽ gác máy. Tiếp tục nói sau khi anh ngừng. Cố dẫn dắt ông ta vào một cuộc đối thoại vô thưởng vô phạt nhé”.
“Được rồi. Đợi đã, ông ấy đang đi khỏi. Có lẽ ông ta cần lấy thêm vài món đồ trong xe đẩy”.
“Tốt hơn chúng ta nên gác máy. Nếu còn chuyện gì em cần phải làm trước khi đi thì hãy tập trung làm cho xong trong tuần tới”.
Cô gật đầu, cảm giác nuối tiếc vì sắp để anh đi làm cô không thốt nên lời.
“Còn một chuyện anh phải nói với em” anh lặng lẽ nói.
“Chuyện gì?”
“Từng chữ anh viết trong thư đều là thật lòng”.
“Em biết” cô cảm thấy anh sắp sửa rời máy nên nói nhanh “anh nghĩ gì về những thông tin Matt vừa tìm được từ Tony Austin? Cho dù Matt nghĩ chúng ta không thể làm thêm chuyện gì hợp pháp, nhưng vẫn có – “.
“Tránh xa chuyện đó ra” Zack cảnh báo, giọng anh trở nên lạnh lẽo “Để Austin cho anh. Sẽ có những cách giải quyết hắn mà không dính dáng đến Matt”.
“Những cách nào vậy?”
“Đừng hỏi. Nếu em gặp rắc rối với sự sắp xếp của anh, đừng yêu cầu Matt giúp đỡ. Chúng ta đang làm những việc phi pháp và anh không muốn Matt dính líu thêm nữa”.
Julie ngăn cơn run rẩy trước giọng nói đáng ngại của anh.
“Nói gì đó ngọt ngào trước khi gác máy đi anh”.
“Điều gì đó ngọt ngào à” anh lặp lại, giọng đã dịu bớt “Em đang nghĩ gì trong đầu vậy?”
Cô hơi tổn thương vì anh không nghĩ ra điều gì để nói nhưng ngay lập tức kiểu cười khàn khàn của anh quay lại.
“Anh sẽ ngủ trong 3h. Hãy ngủ cùng anh. Và khi em nhắm mắt lại, tay anh sẽ ôm lấy em”.
Giọng cô chỉ còn là tiếng thì thào “Em thích vậy”.
“Tay anh vẫn ôm lấy em mỗi đêm từ lúc chúng ta chia xa. Ngủ ngon em yêu”.
“Ngủ ngon”.
Anh dập máy và trong một phút sau cùng Julie nhớ lời anh căn dặn phải độc thoại một lát. Thay vì giả vờ Julie lấy máy gọi Katherine và nói khoảng 30 phút về đủ mọi chuyện trên đời. Rồi cô gác máy và xé tờ giấy ghi lời chỉ dẫn của Zack ra, nhưng cô lại nhớ đã từng xem một chương trình điều tra qua đó người ta đã tìm ra chứng cứ còn in dấu trên chiếc bảng kê giấy, thế là cô đem tấm bảng đi luôn.
“Chúc ngủ ngon, Henry” cô hồ hởi nói.
“Chúc ngủ ngon cô Julie” ông nói và rời xa hành lang.
Julie về nhà bằng cửa hông.Ba giờ sau Henry cũng ra về qua cánh cửa đó, sau khi đã thực hiện một số cuộc gọi tới Dallas.