Kho báu của vua Solomon

Chương 13 phần 2



Lúc này các chiến binh Trâu Đen bắt đầu đi ngang qua chúng tôi về hướng Luu, họ chuyển lời Icnôzi mời Inphadux, Henry và tôi cùng đi. Vì vậy, sau khi ra lệnh cho chín mươi người còn lại của Khiên Xám thu nhặt thương binh, chúng tôi cùng đi đến Icnôzi, Icnôzi nói là anh ta đi tới Luu để kết thúc thắng lợi ở đó, và nếu có thể thì bắt Tuala làm tù binh.

Được một quãng, chúng tôi bỗng nhìn thấy Huđơ. Ông ta đang ngồi trên một tổ kiến cách chúng tôi khoảng một trăm bước. Nằm gần như sát chân ông ta là xác một chiến binh Cucuan.

– Hình như ông ta bị thương – Henry lo lắng nói.

Đúng lúc ấy thì xảy ra một chuyện khá lạ lùng. Cái xác của người chiến binh Cucuan hay nói đúng hơn là cái giả vờ làm xác chết ấy, bỗng nhảy chồm dậy, xô Huđơ ngã lăn từ ổ kiến xuống rồi bắt đầu cầm giáo đâm vào người ông ta. Chúng tôi kinh hoàng chạy bổ tới và thấy tên kia cứ đâm mũi giáo liên tiếp vào người Huđơ lúc này đang nằm sóng soài. Mỗi lần bị đâm, ông ta lại co người, giơ cả bốn tay chân lên trời. Thấy chúng tôi, tên kia cố sức đâm một nhát cuối cùng vừa đâm hắn vừa kêu to: “Này, phù thủy này!” rồi bỏ chạy mất. Huđơ nằm yên không động đậy, và chúng tôi đã nghĩ rằng thế là hết. Vô cùng đau xót chúng tôi bước lại gần và rất ngạc nhiên khi thấy mặc dù mặt tái nhợt và chắc là đang mệt lắm, Huđơ khẽ mỉm cười với chúng tôi. Chiếc kính một mắt thậm chí vẫn chưa bị mất.

– Chiếc áo giáp quả đúng là kì diệu – ông ta khẽ nói khi chúng tôi cúi xuống. – May thật – rồi ngất xỉu.

Xem kĩ, chúng tôi thấy Huđơ bị thương nặng ở chân, do một mũi dao ném trúng lúc đuổi theo quân địch, nhưng mũi giáo của tên giả vờ chết kia không gây cho ông một thương tích nào. Chiếc áo giáp đã cứu ông, chỉ để lại những vệt bầm tím khắp cơ thể. Ông thoát ra khỏi nguy hiểm một cách thật may mắn, đến mức khó tin nổi.

Vì lúc này không thể làm gì hơn để giúp Huđơ, chúng tôi đặt ông lên chiếc cáng được bện bằng những sợi dây leo để cáng thương binh, rồi đưa đi theo chúng tôi.

Đến gần cổng thành Luu, chúng tôi thấy một đạo quân theo lệnh của Icnôzi đang canh giữ. Các đạo quân khác canh giữ lối thoát ra khỏi thành phố. Viên chỉ huy đạo quân tiến lại chào Icnôzi như chào vua. Sau đó, ông ta báo đội quân của Tuala chạy vào thành phố, bản thân Tuala cũng thế, và rằng cả đội quân của hắn hoàn toàn bị tê liệt và sẵn sàng đầu hàng vô điều kiện.

Nghe thế, Icnôzi hỏi kĩ ý kiến chúng tôi rồi cho người đi đến tất cả các cổng ra vào thành phố, ra lệnh phải mở cổng. Anh ta còn hứa bằng lời hứa danh dự của vua, rằng sẽ tha chết cho tất cả những ai bỏ vũ khí đầu hàng. Điều này đã gây được hiệu quả mong đợi. Ngay lập tức, cùng với những tiếng kêu chiến thắng của các chiến binh Trâu Đen, chiếc cầu được hạ xuống, bắc ngang con hào sâu rộng, và thế là cổng thành ở đây đã được mở toang.

Sau khi đã cho tiến hành một loạt các biện pháp đề phòng trường hợp bị phản bội, chúng tôi tiến vào thành phố. Các chiến binh của Tuala đứng đầy hai bên đường phố, với nét mặt ảm đạm, đầu cúi thấp, khiên và giáo nằm dưới chân. Họ hô chào Icnôzi đang đi ngang như chào một ông vua.

Chúng tôi cứ đi tiếp cho đến tận nhà của Tuala. Cả khu đất rộng lớn, nơi chỉ một hai ngày trước đấy đã diễn ra duyệt binh và sau đấy là săn phù thủy, bây giờ hoàn toàn trống trải. Không, nói hoàn toàn vắng người cũng không đúng, vì tít ở phía đằng kia, ngay trước ngôi nhà của mình, Tuala đang ngồi không cùng một ai khác, trừ Gagula.

Đây là một cảnh tượng thật buồn – một ông vua bị lật đổ, ngồi gục đầu xuống chiếc áo giáp bó sát ngực. Chiếc đao và chiếc khiên nằm bên cạnh. Mọi người đã bỏ rơi ông ta, trừ một mụ già kinh tởm. Mặc dù chưa quên được những việc làm độc ác và tội lỗi của Tuala, trong chốc lát tôi bỗng cảm thấy ít nhiều thương hại hắn, tên bạo chúa đầy quyền lực đã bị đạp ngã từ bệ cao của mình.

Không một chiến binh nào trong cả đội quân khổng lồ, không một người nào trong đám cận thần đông đúc trước đấy vẫn tỏ ra xu nịnh, sợ hãi, và không một bà vợ nào ở lại cùng hắn để chia sẻ nỗi buồn này. Một tên vua dã man đáng thương! Hắn là một trong số những người đã được số phận dạy cho một bài học thích đáng. Loài người vốn dĩ thờ ơ với những ai gặp bất hạnh. Những người bị đánh bị xúc phạm, bất lực trong hoàn cảnh của mình, bao giờ cũng cô đơn và không thể trông chờ sự thương hại của người khác. Nhưng, trong trường hợp này thì Tuala không đáng được thương hại một chút nào.

Bước qua cổng, chúng tôi đi thẳng đến chỗ Tuala đang ngồi. Khi chỉ còn cách khoảng năm mươi mét, cả đạo quân dừng lại, và chúng tôi với chỉ ít người hộ tống đã bước lên phía trước, tai phải nghe không ít các lời lăng nhục đủ loại bay ra từ miệng Gagula.

Khi chúng tôi đến gần, lần đầu tiên Tuala ngẩng cái đầu cắm lông chim của hắn và trâng trâng nhìn Icnôzi, kẻ địch may mắn của hắn, bằng con mắt độc nhất đầy hằn học và ánh lên như viên kim cương trên trán.

– Xin chào người, thưa Vua! – Hắn nói với sự châm biếm chua cay. – Người, kẻ ăn cơm của ta và nhờ phép phù thủy của những người da trắng đã dấy loạn và tiêu diệt hết toàn bộ quân đội của ta! Xin chào ngươi! Người định dành cho ta một số phận thế nào, thưa vua?

– Như số phận của cha ta, người đã bị ngươi chiếm ngôi vua trong bao nhiêu năm nay! – Icnôzi đáp lại lời hắn một cách nghiêm khắc.

– Được, thế thì ta sẽ cho ngươi biết cần phải chết như thế nào, để sau này ngươi nhớ lại khi đến lượt ngươi chết. Ngươi nhìn kia! Mặt trời đang lặn, cả bầu trời rực đỏ màu máu, – hắn giơ chiếc đao dính máu chỉ vầng lửa của mặt trời đã xế. – Thật tốt rằng mặt trời của ta sẽ cùng lặn với nó. Còn bây giờ thì thưa vua, ta sẽ sẵn sàng chết, nhưng yêu cầu ngươi không tước của ta quyền được chết trong trận đánh (Người Cucuan có tục lệ tất cả những ai mang dòng máu của vua trong người, trước khi chết đều được Vua cho phép chọn người để đấu cho đến khi bị giết chết mới thôi). Cái quyền mà mọi thành viên của gia đình vua được hưởng theo luật. Ngươi không thể từ chối ta điều đó, nếu không, sẽ bị cả những tên hèn nhát nhất hôm nay đã bỏ chạy không dám đánh nhau, cười chê.

– Ta đồng ý. Ngươi hãy chọn người đấu đi. Ta không thể đấu với ngươi được, vì vua chỉ đánh nhau ngoài chiến trường.

Con mắt chột độc ác của Tuala dõi lên hàng người chúng tôi. Trong giây lát, tôi tưởng hắn dừng lại ở tôi, và tôi đã rợn người vì kinh hãi. Sẽ thế nào nếu hắn chọn đúng tôi để đánh nhau? Lẽ nào tôi có thể thắng nổi con người hoang dã điên khùng, cao gần hai mét và có thân hình to lớn như thế này? Với tôi, đánh nhau với hắn tức là tự tử. Tôi đã thầm quyết định trong đầu là sẽ từ chối, cho dù sau đó có bị đuổi khỏi Đất nước Cucuan một cách nhục nhã. Tôi nghĩ thà bị cười chê còn hơn bị băm ra thành nhiều khúc.

Bỗng nhiên hắn nói:

– Thế nào, Incubu? Ta tiếp tục trận đấu dở dang hôm nay chứ, hay ta buộc phải xem ngươi là thằng hèn đáng thương?…

– Không, Icnôzi ngắt lời hắn. – Ngươi không được đấu cùng Incubu.

– Tất nhiên là không, nếu hắn sợ, – Tuala nói.

Thật không may rằng Henry đã đoán hiểu được lời hắn, và lập tức máu nóng bốc lên mặt.

– Tôi sẽ đấu với hắn, – Henry nói. – Rồi hắn sẽ biết tôi có sợ hắn hay không?

– Lạy Chúa, tôi van ông, xin ông đừng liều mạng mình mà nhận đấu với con người tuyệt vọng này! Vì bất cứ ai nhìn thấy ông đánh nhau hôm nay đều không thể cho ông là kẻ hèn nhát.

– Không! Tôi sẽ đấu với hắn – Henry đáp, vẻ ảm đạm.

– Không ai có thể gọi tôi là kẻ hèn nhát. Nào, ta đã sẵn sàng! – Ông nói, rồi tiến lên một bước, giơ cao chiếc đao lên trời.

Tôi hoàn toàn tuyệt vọng trước hành động ngu ngốc kiểu Đông Ki Sốt này, nhưng một khi ông đã quyết, thì tất nhiên đành chịu.

– Đừng đấu với hắn, hỡi người bạn da trắng của tôi! – Icnôzi nói với Henry rồi đặt bàn tay thân thiện của mình lên tay ông – những gì ông làm hôm nay đã quá đủ. Nếu nhỡ ông bị hắn giết hoặc làm bị thương, thì trái tim tôi sẽ bị vỡ đôi vì đau khổ.

– Tôi sẽ đấu với hắn, Icnôzi! – Henry nhắc lại.

– Thế thì tùy ông vậy Incubu. Ông là một người dũng cảm, và đây sẽ là một trận đấu tuyệt vời. Nào Tuala, Incubu đã sẵn sàng đấu với ngươi rồi đấy !

Tuala cười to một cách man rợ, rồi bước lên phía trước, đứng giáp mặt với Henry. Hai người đứng với nhau như thế trong một chốc. Những tia nắng của mặt trời đang lặn chiếu lên cơ thể khỏe mạnh của họ, và như bao bọc họ trong một lớp đồng sáng chói. Đúng là một đôi địch thủ cân xứng.

Sau đó họ đi vòng người này quanh người khác, tay giơ cao chiếc đao nặng. Bỗng Henry nhảy lên phía trước một bước và giáng một đòn rất mạnh vào đối thủ, nhưng Tuala đã kịp né sang bên, cú đánh mạnh đến nỗi Henry trượt đà suýt ngã. Đối thủ của ông liền lợi dụng ngay điều đó. Hắn khua chiếc dao nặng trên đầu rồi bất ngờ bổ xuống Henry, mạnh đến mức tôi rợn cả tóc gáy. Tôi nghĩ có lẽ thế là hết! Nhưng không, bằng một động tác rất nhanh, Henry đã kịp nâng tay trái cầm khiên lên đỡ. Và kết quả là chiếc đao trượt theo mé khiên và rơi vào vai trái của Henry. Nhưng do chiếc khiên ngáng đỡ, nên nó cũng chẳng gây thiệt hại gì lắm cho ông. Liền lúc đó, Henry đánh đòn thứ hai nhưng Tuala cũng kịp giơ khiên đỡ. Tiếp đến hai bên thay phiên nhau tấn công và cả hai tạm thời còn kịp né tránh hoặc che mình bằng khiên.

Xung quanh, mọi người mỗi lúc một thêm lo lắng. Cả đạo quân vì mải xem hai người đánh nhau, mà quên mất kỉ luật. Các chiến binh đứng vòng quanh rất gần, và mỗi cú đánh lại làm họ kêu lên hoặc sung sướng, hoặc thất vọng.

Đúng lúc ấy thì Huđơ, người từ nãy đến giờ được đặt nằm xuống đất cạnh tôi, bỗng chợt tỉnh. Ông ta ngồi dậy và bắt đầu quan sát những gì đang xảy ra. Chỉ một giây sau, ông ta đã đứng dậy túm lấy tay tôi và nhảy lên nhảy xuống bằng một chân, vừa giật tôi vừa kêu lên những tiếng khích lệ Henry.

– Mạnh vào, ông bạn, – Ông ta hét to. – Thế! Cứ đánh như thế! Cứ đánh trực diện vào!

Lúc này, vừa giơ khiên đỡ một cú đánh của Tuala, Henry bỗng dùng hết sức giáng một đòn thật mạnh đến nỗi lưỡi dao chém thủng mặt khiên cứng, gây cho Tuala một vết thương ở vai.

Rú lên vì tức giận và đau đớn, Tuala đánh trả một đòn khác, chém đứt chiếc cán dao bằng sừng tê giác và được bao quanh bằng những vòng sắt cho chắc chắn của Henry, và làm Henry bị thương ở mặt.

Các chiến binh của đạo quân Trâu Đen rú lên một tiếng kinh hoàng khi thấy lưỡi dao to của Henry rơi xuống đất.

Còn Tuala thì lại một lần nữa cúi nhặt chiếc đao đáng sợ của hắn, và vừa kêu to, vừa nhảy bổ vào đối thủ.

Tôi nhắm chặt hai mắt. Khi mở mắt, tôi thấy chiếc khiên của Henry nằm lăn dưới đất, còn ông thì bằng cả hai cánh tay lực lưỡng của mình, đang túm chặt Tuala. Họ xô đi đẩy lại, ôm nhau trong những vòng tay to lớn, căng thẳng trong cuộc đấu tranh tuyệt vọng vì sự sống rất quý báu đối với mỗi người, và vì cả danh dự còn quý báu hơn thế.

Bằng một cố gắng phi thường, Tuala đã làm ông bạn người Anh của chúng ta mất thăng bằng. Cả hai cùng ngã xuống đất. Tiếp tục vật lộn, họ ôm nhau lăn trên nền trát vôi cứng. Tuala luôn cố dùng dao của mình chém vào đầu Henry, còn Henry thì bằng mọi cách muốn đâm thủng áo giáp của Tuala bằng chiếc dao nhọn mà ông mang bên hông.

Trận đấu của hai con người khổng lồ này quả đúng là một cảnh tượng khủng khiếp.

– Giành lấy đao của hắn! – Huđơ kêu to, và có thể Henry đã nghe thấy.

Ít ra thì lúc ấy Henry đã vứt bỏ chiếc dao nhọn và túm lấy chiếc đao được gắn chặt vào tay Tuala bằng một sợi dây da trâu. Vừa lăn trên nền đất và thở một cách khó nhọc, họ vừa giành lại nhau chiếc đao như những con mèo hoang dại. Bỗng sợi dây da đứt, và sau đó, bằng một cố gắng tuyệt vọng, Henry đã thoát ra được vòng tay của Tuala. Chiếc đao đã nằm gọn trong tay ông. Một giây sau ông đã nhảy chồm dậy, từ vết thương trên mặt, máu chảy ra lênh láng. Tuala cũng chồm dậy, và rút chiếc đao nhọn từ thắt lưng ra, hắn nhảy bổ vào Henry, vung tay đâm một nhát vào ngực ông. Mũi dao đâm trúng đích, nhưng người làm chiếc áo giáp của Henry quả đúng là một nghệ nhân tuyệt vời, nó đã chịu đựng nổi lưỡi dao sắc ấy. Tuala kêu lên một tiếng man rợ rồi đâm nhát thứ hai, nhưng mũi dao nặng của hắn lại vấp phải áo giáp bật ra, tuy thế, Henry cũng phải lảo đảo. Tuala lại lao vào tấn công nhưng lúc này ông bạn người Anh dũng cảm của chúng ta đã thu hết sức mình vung dao chém một nhát thật mạnh xuống Tuala.

Hàng nghìn con người đứng quanh rú to một tiếng hồi hộp. Đầu của Tuala đã bị chém đứt khỏi cổ, rơi xuống đất và lăn thẳng về phía Icnôzi cho đến lúc dừng hẳn ngay dưới chân anh ta. Xác Tuala còn đứng yên thêm một giây, máu từng dòng phọt ra từ chiếc cổ bị chém. Hắn ngã phịch xuống, và chiếc vòng vàng treo trên cổ rơi lăn trên mặt đất.

Lúc này do quá yếu vì mất máu, Henry cũng ngã xuống nằm chồng lên chiếc vòng cổ của Tuala. Mấy giây sau người ta đỡ ông dậy, và bàn tay âu yếm của một người nào đó đã dấp nước lạnh lên mặt ông. Một chốc sau đôi mắt to màu sáng của ông hé mở.

Henry còn sống!

Đúng khi mặt trời lặn, tôi đi tới chỗ đầu của Tuala đang nằm trong bụi bẩn, gỡ viên kim cương trên trán hắn rồi đưa cho Icnôzi.

– Hãy cầm lấy viên kim cương này, hỡi ông vua hợp pháp của Đất nước Cucuan! Tôi nói.

Icnôzi gắn viên kim cương của mình lên trán, đi đến cái xác không đầu của Tuala, đặt một chân lên bộ ngực rộng của hắn rồi bắt đầu kéo dài giọng như hát, đọc một bài diễn văn thắng lợi, đẹp và hay, nhưng đồng thời man rợ đến mức tôi không tài nào diễn tả nổi.

Ngày xưa có lần tôi đã được nghe một người giỏi tiếng Hi Lạp đọc to bằng một giọng tuyệt diệu của mình một đoạn trong tác phẩm của Hôme. Tôi nhớ lúc ấy tôi đã lặng đi vì thán phục khi nghe những dòng thơ uyển chuyển và đầy nhịp điệu ấy. Icnôzi đọc bài diễn văn của mình cũng bằng một thứ tiếng đẹp và du dương không kém tiếng Hi Lạp cổ, và cũng đã gợi nên ở tôi một ấn tượng mạnh mẽ như thế, mặc dù tôi đang rất xúc động và mệt mỏi sau những sự kiện và bao nỗi lo lắng của những ngày trước đấy .

– Thế là cuối cùng, – Icnôzi bắt đầu – thế là cuối cùng quân nổi dậy của chúng ta đã giành được thắng lợi và những việc làm tội lỗi của chúng ta đã được thanh minh bằng sức mạnh!

Sáng hôm nay kẻ thù của chúng ta thức dậy và rũ cơn buồn ngủ khỏi đôi mắt. Chúng trang điểm cho mình bằng những chiếc lông đẹp đẽ và chuẩn bị lao vào trận chiến.

Chúng vùng dậy và cầm lấy ngọn giáo của mình. Các chiến binh kêu to với thủ lĩnh: “Hãy tới đây và dẫn chúng tôi đi!” Còn các thủ lĩnh thì tới gặp vua và nói: “Hãy chỉ huy chúng tôi trong trận đánh!.

Chúng vùng dậy một cách kiêu hãnh, hai mươi ngàn chiến binh và thêm hai mươi ngàn chiến binh ấy. Những chiếc lông trang điểm trên đầu chúng che kín mặt đất như lông con chim che kín tổ của mình. Chúng giơ cao những ngọn giáo và kêu to, vâng, chúng rung rung những ngọn giáo lấp lánh dưới ánh mặt trời. Chúng thèm khát chiến đấu, chúng tràn đầy hạnh phúc.

Rồi chúng xông lên đánh ta. Những kẻ mạnh nhất trong chúng lao lên phía trước để giết ta. Chúng kêu to: Ha! Ha! Có thể coi như hắn đã chết!”.

Lúc ấy ta mới xông lên đánh chúng. Hơi thở của ta như hơi thở của giông bão, và thế là chúng chấm dứt sự tồn tại của mình.

Các tia chớp của ta đã xuyên qua người chúng. Ta giết chúng bằng tia chớp của mũi giáo mình. Ta biến chúng thành tro bụi bằng tiếng sấm của giọng nói mình.

Đội hình của chúng bị bẻ gẫy, chúng tóe ra rồi biến mất như sương mù buổi sáng.

Chúng trở thành một miếng mồi ngon cho bầy quạ và bầy cáo, và cánh đồng được uống no máu của chúng.

Còn đâu, ở đâu những kẻ hung hăng khỏe mạnh lúc buổi sáng?

Còn đâu, ở đâu những kẻ đã kiêu hãnh kêu to: “Có thể xem hắn như đã chết!”, những kẻ đầu cắm lông chim phấp phới bay trong gió?

Chúng cúi đầu xuống, nhưng không do buồn ngủ. Chúng nằm như ngủ, nhưng không phải là đang ngủ.

Chúng đã bị lãng quên. Chúng đã đi vào bóng tối và sẽ chẳng còn bao giờ quay lại. Người khác sẽ dắt vợ chúng đi, và con chúng sẽ không còn nhớ chúng.

Còn ta, ta là vua! Như con đại bàng, ta lại tìm thấy tổ.

Hãy lắng nghe ta! Ta đã đi lang thang nay đây mai đó rất xa trong bóng tối, nhưng ta trở về quê hương khi bình minh đã rạng.

Hỡi mọi người hãy lại đây tìm chỗ núp dưới cánh ta, ta sẽ che chở cho các người, và rồi nỗi sợ và cái buồn sẽ biến mất.

Đã bắt đầu một thời mới hạnh phúc, một thời mới của sự ban thưởng.

Đã thuộc về ta bầy súc vật đang ăn cỏ ngoài đồng, và các cô gái trong làng cũng đã thuộc về ta.

Mùa đông đã qua, bắt đầu mùa hạ.

Bây giờ Cái Ác đã phải che mặt mình vì xấu hổ và Hạnh Phúc đã bắt đầu nở rộ khắp nơi như những bông hoa huệ.

Hãy vui lên, vui lên, hỡi thần dân của ta! Hãy để cho đất nước mừng vui vì sự độc ác chuyên quyền đã tan thành mây bụi, và vì ta là vua của các ngươi!…

Đến đấy , Icnôzi im lặng; từ ánh hoàng hôn đang thẫm dần, một tiếng hô to kéo dài vang lên:

– Icnôzi là vua của chúng ta!

Và thế là những lời tôi nói với viên chỉ huy mà Tuala sai đến đàm phán đã thành sự thật. Từ lúc ấy tới giờ mới chỉ bốn mươi tám giờ trôi qua, mà cái xác không đầu của Tuala đã nằm cạnh ngôi nhà của hắn.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.