Kho báu của vua Solomon

Chương 13 :TRẬN CHIẾN ĐẤU CUỐI CÙNG CỦA KHIÊN XÁM



Chỉ mấy phút sau khi nhận được lệnh, các đạo quân có nhiệm vụ tấn công vào hai bên sườn lặng lẽ xuất phát. Họ tiến một cách thận trọng, men vào các bờ đá cao mà đi để khỏi bị cặp mắt tinh nhanh của những tên trinh sát của Tuala phát hiện.

Nửa giờ sau, các đạo quân này đã chiếm giữ vị trí của mình, tạo thành hai “chiếc sừng”, hai mũi tiến công ốp từ hai phía. Trong khi đó quân của Khiên Xám cùng quân của một đạo quân khác yểm trợ gọi là Trâu Đen, vẫn đứng yên. Đấy là đơn vị chủ lực của toàn quân đội, có nhiệm vụ nhận vào mình đòn tấn công chính của địch.

Cả hai đạo quân này hầu như còn hoàn toàn sung sức và đầy đủ quân số. Buổi sáng Khiên Xám chưa tham chiến vì là quân dự bị, sau đó nó cũng bị tổn thất rất ít trong trận đánh trả những toán quân của Tuala phá vỡ được phòng tuyến của chúng tôi, tức là vào lúc tôi bị đánh một cú như trời giáng vào đầu và ngất. Còn Trâu Đen thì canh giữ phòng tuyến thứ ba ở mé trái, và vì phía ấy kẻ địch không vượt qua nổi phòng tuyến thứ hai, nên buổi sáng đã hoàn toàn không tham gia trận đánh nào.

Inphadux là một vị chỉ huy già cẩn thận. Ông hiểu rõ tầm quan trọng của việc củng cố tinh thần các chiến binh trước khi vào trận. Vì vậy ông đã lợi dụng ba mươi phút im lặng trước khi giao chiến để nói chuyện với đạo quân Khiên Xám của mình. Bằng những lời rất bay bướm, ông ta nói với các chiến binh về vinh dự to lớn mà họ đang có, rằng họ được chọn cho chiến đấu ở tuyến đầu, lại cùng một chiến binh da trắng từ trên các vì sao xuống đây. Trong trường hợp vua mới Icnôzi thắng, Inphadux hứa sẽ thăng chức và tặng nhiều súc vật cho tất cả những ai còn sống.

Tôi nhìn những hàng quân dài với những chùm lông đen trên đầu, những khuôn mặt trang nghiêm, mà thở dài nghĩ rằng chỉ một giờ ngắn ngủi nữa là tất cả, hay ít ra phần lớn những chiến binh dũng cảm, kì cựu này – người nào cũng trên bốn mươi tuổi – sẽ ngã xuống, chết hoặc hấp hối. Không thể khác được, và bây giờ họ đang đứng nghe bản tuyên án tử hình của mình, được đọc lên với một sự thờ ơ đối với tính mạng của con người một cách đáng khâm phục từ cửa miệng của vị chỉ huy già, tài giỏi. Điều này giúp ông ta bảo vệ được lực lượng của mình và hoàn thành nhiệm vụ – ông chủ trương hi sinh một số nhất định các chiến binh của mình để bảo đảm thắng lợi cho các đạo quân khác trong cuộc chiến đấu chung.

Các chiến binh của Khiên Xám đang đi vào chỗ chết, và họ biết trước điều đó. Họ có nhiệm vụ phải đánh nhau với hết đạo quân này đến đạo quân khác của Tuala khi chúng lần lượt thay nhau lọt vào dải đất hẹp nằm gọn giữa hai nửa quả đồi, đánh cho đến khi tiêu diệt hết kẻ địch, hoặc đến khi hai mũi bên sườn chọn được cơ hội để tấn công.

Họ biết rõ tất cả những điều đó, thế mà không một giây phút nào biểu lộ sự lo lắng, và trên mặt họ tôi không hề thấy một thoáng lo sợ nào. Họ đứng kia, trước mặt chúng tôi – những con người đang đi vào cái chết, sẵn sàng từ giã ánh sáng đẹp đẽ của mặt trời, và chờ đợi cái chết một cách hiên ngang, dũng cảm.

Mặc dù đang giữa lúc căng thẳng, tôi vẫn không thể so sánh tinh thần của họ với tâm trạng không lấy gì làm vui vẻ và yên tâm lắm của mình lúc này, bất chợt tôi bỗng thở dài ghen tị và khâm phục. Chưa bao giờ trong đời tôi được chứng kiến một sự trung thành vì nghĩa vụ và một sự xem thường mọi hi sinh lớn lao đến như vậy.

– Đây, vua của các anh đây! – Inphadux vừa kết thúc bài diễn văn của mình, vừa chỉ Icnôzi – Các anh hãy xông lên chiến đấu và hi sinh vì ngài. Đó là nghĩa vụ của những người dũng cảm. Sẽ bị nguyền rủa và nhục nhã suốt đời kẻ nào không dám chết vì vua, run sợ mà bỏ chạy. Đây là vua của các anh, hỡi các thủ lĩnh, các vị tướng và các chiến binh!Bây giờ hãy thề trước hình con rắn thần thiêng liêng và sau đó đi theo chúng tôi. Tôi và Incubu sẽ dẫn các anh vào tận trái tim của Tuala.

Tiếp đến là một phút im lặng. Rồi bỗng nhiên giữa những hàng quân đang đứng kề nhau trước mặt chúng tôi xuất hiện một tiếng động khẽ nào đó như tiếng sóng biển xa xa: đó là tiếng động do sáu nghìn cán giáo đang gõ nhẹ vào khiên. Dần dần tiếng động đó to lên, kéo dài ra, cho đến khi cuối cùng biến thành một chuỗi tiếng nổ đinh tai nhức óc, vang vọng xa xa trong các dãy núi như tiếng sấm rền, làm không khí phải rung lên thành các đợt sóng lớn. Sau đó nó nhỏ dần, nhỏ dần rồi im hẳn. Rồi bỗng tiếng chào: “Kuum!” chỉ dành riêng cho nhà vua vang lên phá tan sự im lặng.

Tôi tự nhủ rằng hôm ấy Icnôzi có quyền rất tự hào và hạnh phúc, vì chắc chắn không một ông vua La Mã nào từng được các đấu sĩ nô lệ sắp đi vào cái chết chào đón như thế.

Icnôzi bày tỏ sự biết ơn của mình bằng cách giơ chiếc đao lên trời. Tiếp đến các chiến binh Khiên Xám xếp thành ba hàng, mỗi hàng gần một nghìn người, không hề chỉ huy, rồi đi tới các vị trí của mình. – Khi hàng quân cuối cùng của Khiên Xám đi cách xa năm trăm mét, Icnôzi liền đứng đầu đạo quân Trâu Đen cũng chia làm ba hàng, và theo lệnh của anh ta, chúng tôi bắt đầu tiến lên phía trước.

Tất nhiên khỏi phải nói rằng lúc ấy tôi đã thầm cầu mong một cách rất thành khẩn để Thượng đế cho tôi thoát ra một cách nguyên lành khỏi cái trò chơi nguy hiểm này. Tôi đã từng gặp nhiều tình huống hiểm nghèo nhưng chưa bao giờ rơi vào một hoàn cảnh tồi tệ thế này, và cũng chưa bao giờ tôi có ít hi vọng được thoát chết như thế.

Khi chúng tôi đến mép mặt đồi thì Khiên Xám đã đi được nửa đường từ đỉnh xuống chân đồi. Từ đấy bắt đầu một dải đất hẹp mọc cỏ xanh hình như chiếc cọc nhọn chọc sâu vào lòng đồi, chia nó ra làm hai nửa như chiếc móng ngựa.

Các trại của Tuala đóng ở mặt đất bằng phẳng nhộn nhịp hẳn lên. Các toán quân nối đuôi nhau đi ra, đi nhanh gần như chạy để kịp đến chân chiếc cọc nhọn màu xanh trước khi quân tấn công của Inphadux ra được cánh đồng Luu.

Dải đất có hình chiếc cọc nhọn này dài khoảng ba trăm mét, ở phần chân nơi rộng nhất không quá ba trăm năm mươi bước. Từ trên đồi xuống, Khiên Xám dàn quân thành một hàng tiến đến đỉnh nhọn của chiếc cọc, nhưng đến chỗ đất đủ rộng, lại xếp thành ba hàng như cũ rồi đứng nguyên ở đấy .

Lúc đó chúng tôi, tức là các chiến binh Trâu Đen cũng tiến xuống chân đồi, đến đỉnh của cọc nhọn và chiếm giữ vị trí dự bị của mình, ở cách hàng quân cuối cùng của Khiên Xám chừng một trăm mét và ở địa thế cao hơn một chút. Lợi dụng lúc chiến sự chưa bắt đầu chúng tôi đưa mắt quan sát các toán quân của Tuala đang nhanh chóng tiến về phía chúng tôi. Chắc là sau các trận đánh buổi sáng, quân tiếp viện đã kịp đến và lúc này mặc dù bị tổn thất nặng nề, quân của Tuala ít nhất cũng tới bốn mươi nghìn người. Thấy quân tấn công của chúng tôi đến gần chân cọc nhọn, chúng tỏ ra lúng túng không biết nên làm gì, vì bây giờ mới nhận ra rằng dải đất giữa hai nửa quả đồi quá hẹp, một lúc chỉ một đạo quân vào nổi. Thêm vào đó, cách lối vào cọc nhọn khoảng bảy mươi mét là trận địa của đạo quân Khiên Xám, tinh hoa và là niềm tự hào của quân đội Cucuan.

Khiên Xám hiên ngang chặn đường chúng, như ngày xưa ba người La Mã hiên ngang đứng chặn đường tấn công của hàng nghìn người, không cho tiến qua cầu. Khiên Xám chỉ có thể bị tấn công từ phía trước mặt, vì cả hai phía phải và trái đã có các bờ đồi đầy đá che chở cho họ. Quân của Tuala do dự một lúc rồi đứng lại. Hình như chúng không tỏ ra hăng hái lắm khi phải đọ giáo với các chiến binh Khiên Xám đang xếp thành ba hàng sẵn sàng giao chiến, với vẻ mặt giận dữ và cương quyết.

Từ đội ngũ của địch bỗng có một tên chỉ huy cao to nào đó chạy ra cùng một tốp các thủ lĩnh và vệ sĩ. Có lẽ đó là Tuala. Hắn ra lệnh, và đạo quân thứ nhất rú lên một tiếng rồi lao vào tấn công các chiến binh Khiên Xám. Những người này vẫn tiếp tục đứng im cho đến khi kẻ địch đến cách chỉ còn bốn mươi mét và bắt đầu ném dao rào rào như mưa về phía họ.

Lúc ấy các chiến binh của Khiên Xám cũng bất ngờ kêu to rồi chồm lên phía trước, tay giơ cao các mũi giáo, và thế là cả hai đạo quân lao vào nhau trong một cuộc giáp lá cà quyết liệt. Một giây sau, tiếng khiên va vào nhau thành tiếng sấm vang đến tai chúng tôi, và dưới ánh mặt trời, các mũi giáo lóe lên những tia lửa. Từng mảng người lao vào nhau đâm chém, luôn chao bên này, nghiêng bên kia như những đợt sóng biển. Nhưng điều này kéo dài không lâu.

Bỗng nhiên hàng ngũ của quân Tuala thưa dần một cách trông thấy, và sau đó quân của Khiên Xám bắt đầu tràn sang, như một đợt sóng chậm, dài dâng lên cao rồi trườn lên tảng đá.

Mục đích đặt ra đã đạt được – đạo quân tấn công của Tuala bị tiêu diệt hoàn toàn, nhưng bây giờ Khiên Xám chỉ còn lại hai hàng quân, với con số thiệt hại là một phần ba.

Một lần nữa họ lại đứng thành hàng, vai kề vai, im lặng chờ đợi đợt tấn công mới. Tôi rất vui mừng khi nhìn thấy bộ râu trắng của Henry. Ông đang đi hết chỗ này đến chỗ khác để thu xếp trật tự. May thật, Henry còn sống! Trong lúc đó thì chúng tôi đi ra bãi chiến trường lúc này đang la liệt các xác chết, các chiến binh bị thương và những người đang hấp hối. Còn số bị giết và thương vong lên đến bốn nghìn và mặt đất quả đúng là thấm đầy máu đỏ. Icnôzi ra lệnh và lập tức lệnh ấy đã được truyền đến mỗi chiến binh. Đó là lệnh không được giết thương binh của địch và như chúng tôi thấy, nó đã được chấp hành một cách nghiêm ngặt. Nếu không cảnh tượng sẽ còn khủng khiếp hơn nữa. Nhưng thật ra mà nói, chúng tôi cũng chẳng còn nhiều thời gian để nghĩ đến điều đó.

Đạo quân thứ hai của Tuala lại xông lên tấn công. Khác với đạo quân khác, chiến binh của đạo quân này mặc váy ngắn, cắm lông chim trên đầu và khiên màu trắng. Chúng có nhiệm vụ tiêu diệt nốt hai phần ba số quân còn lại của Khiên Xám, những người lúc này, như lần trước, vẫn đứng yên trong sự im lặng rùng rợn.

Và lần nữa, khi kẻ địch tiến đến cách bốn mươi mét hay gần như thế, các chiến binh của Khiên Xám lại hô to một tiếng rồi lao lên phía trước như vũ bão. Một lần nữa lại vang lên tiếng khiên va vào nhau đinh tai nhức óc và tấm thảm kịch lại được lặp lại từ đầu đến cuối. Có lúc tưởng như Khiên Xám khó lòng mà thắng được. Đạo quân tấn công gồm toàn những chiến binh trẻ, đánh nhau rất hăng, và lúc đầu Khiên Xám phải rút lui trước sự lấn át của chúng.

Trận đánh diễn ra thật ác liệt, mỗi phút có hàng trăm người ngã xuống chết hoặc bị thương. Giữa tiếng kêu cứu của những người đang đâm chém nhau và tiếng rên của những người bị thương cùng tiếng khí giới va vào nhau, chúng tôi còn nghe rõ cả tiếng kêu sung sướng liên tục: “S’gee s’gee” của những người vừa đâm sâu mũi giáo của mình vào đối thủ.

Tuy nhiên, tính kỉ luật cao, sức chịu đựng lớn và lòng dũng cảm phi thường có thể làm nên điều kì diệu. Ngoài ra, một chiến binh kinh nghiệm, kì cựu còn hơn cả hai người lính mới – điều này chẳng bao lâu sau đã được chứng minh. Và giữa lúc chúng tôi nghĩ Khiên Xám có cơ bị tiêu diệt, thì bỗng nghe giọng nói trầm hùng của Henry, át cả tiếng ồn ào đang bao trùm trận đánh. Tôi thoáng thấy chiếc đao to của ông giơ cao trong không khí, ngay trên đầu có cắm những chiếc lông đà điểu. Sau đó có một sự thay đổi rõ rệt. Các chiến binh của Khiên Xám thôi không lùi nữa. Họ đứng yên, vững vàng như núi đá, và từng làn sóng liên tiếp bị đánh bật ra. Bỗng họ lại chuyển động và lần này thì về phía trước. Vì không có khói súng nên chúng tôi nhìn rõ tất cả.

– Đây mới thật là những chiến binh dũng cảm. Nhất định họ lại sẽ chiến thắng! – Icnôzi lúc này đang đứng bên tôi, kêu to thán phục, hai hàm răng nghiến chặt vì hồi hộp – Ông xem kìa! Thắng lợi đấy là thắng lợi!

Bỗng nhiên, như đám khói vừa chui ra khỏi nòng đại bác, cả đạo quân của Tuala bị xé nhỏ thành từng tốp đang chạy tán loạn, để lại phía sau những chiếc lông chim màu trắng bay lơ lửng trong gió. Quân của chúng tôi chiến thắng, nhưng than ôi đạo quân Khiên Xám đã chẳng còn nữa! Từ ba hàng quân hùng dũng với quân số ba nghìn chiến binh cách đây bốn mươi phút khi bắt đầu trận đánh, bây giờ chỉ còn lại nhiều nhất là sáu trăm người, ai cũng từ đầu đến chân dính đầy máu, số còn lại đã bị giết chết.

Vung cao ngọn giáo lên không, các chiến binh còn sống sót hô lên những tiếng kêu chiến thắng. Chúng tôi tưởng họ quay lại đi về phía chúng tôi đang đứng, nhưng không họ lại lao về phía trước đuổi theo kẻ địch đang tháo chạy. Đuổi gần một trăm mét, họ chiếm được một ngọn đồi nhỏ có dốc thoải thoải, và lại xếp thành ba hàng, bao quanh ngọn đồi ba vòng. Sau đó thì – ôi! thật là sung sướng! – tôi lại nhìn thấy Henry đang đứng chính giữa gò nổi, hình như không bị thương gì. Cùng đứng với ông có ông bạn già của chúng tôi là Inphadux. Nhưng một lần nữa, các đạo quân của Tuala lại tấn công các chiến binh Khiên Xám, nhưng người ta đã được định sẵn cái chết từ trước. Một trận đánh mới lại bắt đầu.

Tôi nghĩ bất kì người nào đọc câu chuyện này, từ lâu đã hiểu rằng tôi là một người nhát gan và hoàn toàn không muốn dính vào các việc đánh đấm nguy hiểm. Thật ra trong đời tôi đã có nhiều lần rơi vào các trường hợp gay cấn và buộc phải để đổ máu, nhưng tôi luôn cảm thấy ghê tởm điều đó, và ở trong chừng mực có thể, bao giờ tôi cũng cố để không một giọt máu nào của mình phải chảy, đôi lúc thậm chí không ngượng ngùng bỏ trốn, nếu đầu óc tỉnh táo mách cho tôi phải làm thế. Thế nhưng vào lúc này thì đây là lần đầu tiên trong đời, tôi cảm thấy cái máu thích đánh nhau đang bốc mạnh trong lồng ngực. Những câu thơ rời rạc về chiến tranh của Ingôndơbi và những dòng đẫm máu trong Kinh Cựu Ước bỗng xuất hiện trong đầu tôi như nấm sau mưa. Dòng máu của tôi mà trước Đấy hầu như bị đông lạnh một nửa vì sợ hãi đã bắt đầu chảy mạnh trong huyết mạch, và tôi bỗng có một sự ham muốn rất thú vật là chém giết; chém giết không thương xót một ai. Tôi quay lại nhìn những hàng chiến binh đang đứng sát liền nhau sau chúng tôi, và trong chốc lát tôi tự hỏi phải chăng mặt tôi trông giống như họ. Họ đứng yên, dướn cổ về phía trước một cách căng thẳng, tay khẽ giật giật, miệng hé mở, vẻ mặt giận dữ đang thèm khát được chém giết một cách điên loạn, đôi mắt có cái nhìn trân trân của con chó săn khi tìm thấy mồi.

Chỉ có trái tim Icnôzi, nếu căn cứ vào khả năng biết ít nhiều tự kiềm chế mình của anh ta mà xét thì có lẽ đang đập một cách bình thản như thường ngày, dưới chiếc áo khoác da báo, mặc dù anh ta luôn nghiến răng kèn kẹt. Đến lúc này thì tôi không còn tự chủ được nữa.

– Không lẽ chúng ta cứ đứng mọc rễ ở đây, Icnôzi để chờ đến khi Tuala giết chết hết những người anh em của ta ở dưới kia? – tôi hỏi.

– Ô không, Macumazan, – anh ta đáp. – Chúng ta đang chờ cơ hội để hành động.

Đúng lúc ấy, một đạo quân mới của Tuala đang di động một cách nhanh nhẹn vòng qua các chiến binh Khiên Xám đứng quanh gò đất, rồi quay lại đánh họ từ phía sau lưng.

Thấy thế, Icnôzi giơ cao chiếc đao, ra lệnh tấn công. Và thế là cùng kêu to lên một tiếng. Các chiến binh Trâu Đen lao vào tấn công kẻ thù, ào ạt như những đợt sóng biển.

Tôi không đủ sức miêu tả cái gì đã xảy ra sau đó. Tôi chỉ loáng thoáng nhớ có một cuộc tấn công vô cùng mạnh mẽ nhưng không lộn xộn, làm mặt đất như rung lên dưới chân, rồi thế trận hai bên bỗng nhiên thay đổi, thay đổi cả đội hình đạo quân được tung ra tấn công. Sau Đấy là một cú đánh, mạnh vào đầu tôi, giữa một mớ hỗn độn tiếng người kêu thét và những mũi giáo không ngớt vung lên hạ xuống mà tôi nhìn thấy trong lớp sương mù màu đỏ như máu.

Tỉnh lại, tôi nhìn thấy mình đang đứng giữa những chiến binh ít ỏi còn sống sót của đạo quân Khiên Xám, cách đỉnh đồi không xa. Và đứng trước mặt tôi không phải ai xa lạ, mà chính là Henry.

Nhưng trong hàng ngũ địch bỗng có tiếng kêu: “Tuala, Tuala” rồi sâu từ lòng đội hình của chúng, một người chạy ra – đó là tên vua chột khổng lồ, tay cầm đao, khiên và người mặc áo giáp.

– Mày ở đâu Incubu, mày, thằng da trắng đã giết con trai ta là Xcraga? Để xem mày có giết nổi ta không?

Hắn kêu to rồi lúc ấy ném một mũi dao vào Henry. May sao, ông đã kịp nhìn thấy và đưa khiên đỡ.

Mũi dao cắm vào khiên, bị giữ chặt bởi lớp bọc kim loại, và cứ thế dắt luôn ở đấy .

Sau đó Tuala rú lên một tiếng rồi nhảy bổ vào Henry và giáng một nhát dao thật mạnh lên chiếc khiên của ông, đến nỗi dù là người rất khỏe, ông cũng phải ngã quỵ gối.

Tuy nhiên, đến đây cuộc đấu tay đôi chấm dứt, vì đúng lúc ấy từ phía những đạo quân đang dồn ép chúng tôi bỗng có tiếng kêu to kinh hoàng, và nhìn về phía kẻ địch đang nhìn, tôi hiểu ngay chuyện gì đang xảy ra.

Từ hai phía phải và trái cánh đồng đang phấp phới cả một rừng lông chim cắm trên đầu các chiến binh đang lao vào tấn công. Các cánh quân có nhiệm vụ đánh hai bên sườn đã đến cứu chúng tôi. Thật khó mà chọn được một thời điểm nào đúng lúc hơn lúc này.

Đúng như Icnôzi dự đoán, tất cả các đạo quân của Tuala chỉ tập trung tiêu diệt các chiến binh còn lại của Khiên Xám và đánh nhau với Trâu Đen ở cách đó một quãng. Hai đạo quân chủ lực này của chúng tôi đã thu hút sự chú ý của kẻ địch, khiến chúng không hề nghĩ tới khả năng có thể bị tấn công hai bên sườn. Thế mà lúc này hai gọng kìm tấn công mới của chúng tôi đã hầu như khép kín. Và trong khi quân của Tuala kịp chấn chỉnh đội ngũ để chống trả, thì các chiến binh sung sức của chúng tôi đã lao vào chúng như những con chó điên dại.

Năm phút sau, kết quả trận đánh đã được quyết định. Bị làm kiệt sức trong cuộc vật lộn sống chết với Khiên Xám và Trâu Đen, nay lại bị ép từ cả hai bên hông, các đạo quân của Tuala phải tháo chạy. Và rồi chẳng bao lâu sau, những con người bỏ chạy hỗn loạn ấy đã ngã xuống suốt cả cánh đồng từ chỗ chúng tôi đến tận Luu. Còn những toán quân mà cách Đấy không lâu còn bao vây Khiên Xám và Trâu Đen thì bỗng chốc tan biến đâu mất như có phép lạ. Tôi cứ có cảm giác như chúng tôi là hòn núi đá và kẻ địch là sóng biển, va vào rồi tan vụn.

Cảnh tượng bày ra xung quanh chúng tôi mới hãi hùng làm sao! Đâu cũng thấy hàng đống xác người chết và sắp chết. Cả Khiên Xám dũng cảm chỉ còn lại chín mươi lăm người sống sót. Nghĩa là chỉ riêng một đạo quân này đã mất hơn hai nghìn chín trăm người.

Inphadux đứng buộc lại vết thương trên tay, chốc chốc lại liếc nhìn những gì còn lại từ đạo quân mà ông là thủ lĩnh chỉ huy.

– Hỡi các chiến binh – ông già bình tĩnh nói – các anh đã mang lại danh dự và vẻ vang cho đạo quân của chúng ta. Con cháu của chúng ta sẽ nhắc đến trận đánh hôm nay. – Rồi ông quay sang bắt tay Henry – ông là một con người vĩ đại, Incubu ạ, – Inphadux nói một cách giản dị. – Tôi đã sống trọn đời mình với các chiến binh, nhưng chưa bao giờ gặp người nào dũng cảm như ông.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.