Mùa Gặt

26.



Thằng bé không thể rời giường bệnh, khi các y tá đưa bệnh nhân ra khỏi phòng hồi sức và chuyển vào phòng chăm sóc đặc biệt, nó vẫn ở bên cạnh Abby, như bóng ma nhỏ nhợt nhạt bên giường cô. Hình như nó đang sợ rằng nếu nó rời khỏi cô dù chỉ một bước thôi thì người ta sẽ đưa cô đi và nó sẽ không bao giờ được gặp lại cô nữa.
Hai lần y tá phải dắt tay nó ra.
Giờ thì nó đứng đó, ánh mắt im lặng mong chờ cô tỉnh lại. Ít nhất nó cũng không còn giả bộ nữa, như cái cách mà Katzka thấy nó khi ngang qua thuyền.
Anh tìm thấy thằng bé đang dựa vào cơ thể đang bị phanh ra của Abby, nó lay cô dậy, mong cô tỉnh lại. Katzka không thể hiểu thằng bé nói gì, nhưng anh hiểu rất rõ chuyện gì đang diễn ra. Có tiếng gõ trên cửa sổ cabin. Quay lưng lại anh thấy Vivian Chao đang gọi mình. Anh mở cửa và đi ra.
– Thằng bé đó không thể ở đây suốt đêm được, nó sẽ ốm mất, với lại nó không sạch sẽ lắm, rất có thể sẽ ảnh hưởng không tốt đến bệnh nhân. Mỗi khi họ định đưa nó ra, nó lại gào khóc. Nó không muốn đi. Anh có thể nói chuyện với nó không?
– Tôi không hiểu tiếng Nga, chính vì vậy tôi cũng đành chịu chết.
– Chúng tôi vẫn đang chờ phiên dịch của bệnh viện, sao anh không thử dùng cách của đàn ông, chỉ cần đưa nó ra ngoài là được.
– Tôi nghĩ cứ để nó ở lại với cô ấy thêm một chút.
Katzka quay lại và nhìn qua cửa sổ, anh thấy thằng bé vẫn đang bên cạnh Abby. Cả ngày hôm đó, hình ảnh Abby nằm trên bàn, bụng cô vẫn phanh ra, còn thằng bé thì đứng bên cạnh xoa mặt cô, cứ ám ảnh lấy anh. Dù cố gắng nghĩ đến chuyện khác nhưng anh vẫn không thể xóa đi hình ảnh đó. Trên sàn nhà là máu của chính những kẻ vô lương tâm đã làm hại Abby: máu của hai người đàn ông. – Hodell đã chết, còn Tarasoff thì mê man bất tỉnh. Dù máu của hắn ta đang chảy lênh láng nhưng hắn vẫn còn sống. Với hành vi là kẻ chủ mưu trong đường dây buôn bán, lấy cắp nội tạng, Tarasoff sẽ bị ra tòa. Rồi hắn ta sẽ phải lĩnh đủ vì tội ác của mình.
Sắp tới sẽ có nhiều vụ béo bở hơn nữa, cuộc điều tra mới chỉ bắt đầu. Bây giờ thì chính quyền liên bang đang đóng cửa công ty Sigayev, dựa trên những gì mà thủy thủ đoàn cung cấp, toàn bộ mạng lưới buôn bán nội tạng kinh khủng hơn những gì mà anh có thể tưởng tượng. Không ngờ chính những bác sĩ giỏi của bệnh viện Bayside cũng nằm trong đường dây đó. Quả thật trên đời này không có gì là không thể xảy ra. Con người thật tàn nhẫn!
Anh chớp mắt và nhìn vào bên trong phòng. Abby đang nằm bên kia cửa sổ, bụng đã được khâu lại. Ngực cô nâng lên và hạ xuống theo từng nhịp thở nhưng hơi thở vẫn còn rất yếu. Màn hình theo dõi vẫn chạy những vạch đều đặn theo nhịp đập của tim. Lúc mới lên tàu, anh gần như phát điên bởi nhịp đập tim của Abby đang nhảy múa điên dại trên màn hình. Anh cứ nghĩ rằng mình sắp mất cô nhưng may sao người ta đưa được Vivian và Wettig đến kịp thời. Anh chạm tay vào cửa kính, hai mắt ướt nhòe.
– Katzka, cô ấy sẽ ổn thôi mà, tôi và giám đốc sẽ làm tốt. – Vivian Chao an ủi.
Thằng bé nhìn anh, ánh mắt nó giống y chang Katzka.
– An… bee. – Nó thì thầm.
Katzka mỉm cười.
– Đúng rồi, đó là tên cô ấy.
Cả hai cùng nhìn vào giường bệnh. Thời gian trôi qua thật chậm, sự im lặng chỉ bị phá vỡ bởi tiếng bíp đều đặn của máy. Họ đứng bên nhau và cùng chia sẻ sự lo lắng cho người phụ nữ mà cả hai đều không biết rõ nhưng lại chiếm được cảm tình và sự quan tâm sâu sắc từ phía họ.
Cuối cùng Katzka nắm tay cậu bé.
– Đi nào, con cần phải ngủ, con trai. Cô ấy cũng thế.
Thằng bé lưỡng lự, rồi nó cũng nghe Katzka, và nắm lấy tay anh.
Hai người dắt tay nhau đi qua phòng điều trị đặc biệt, đôi giày cao su của thằng bé kêu kin kít sau từng bước đi. Bỗng nhiên nó đi chậm lại.
– Gì thế? – Katzka hỏi.
Thằng bé đứng bên ngoài một phòng khác, và Katzka cũng vậy, họ nhìn thấy bên trong là một người đàn ông tóc bạc đang ngồi trên ghế bên giường bệnh nhân, đầu anh ta gục vào tay, cả thân mình rung lên trong im lặng. Có những thứ ngay cả Victor cũng không mua được. Katzka nghĩ. Giờ thì ông ta sắp mất mọi thứ. Vợ ông ta. Sự tự do.
Katzka nhìn người phụ nữ trên giường, trông bà ta mong manh như sứ dễ vỡ. Mắt bà ta, nửa mở, nửa chìm trong chết chóc.
Thằng bé dí sát mắt vào cửa kính hơn nữa.
Lúc đó, dường như thằng bé dựa hẳn vào đó, rồi người phụ nữ hình như mở mắt một chút, bà ta nhìn thằng bé, một cách chậm chạp môi bà ta nở một nụ cười, rồi nhắm mắt lại.
– Đến lúc đi rồi. – Katzka nói.
Thằng bé nhìn lên, nó lắc đầu lia lịa như muốn phản đối điều gì đó. Khi Katzka nhìn nó trong bất lực thì thằng bé quay lưng và chạy thẳng lại chỗ Abby.
Đột nhiên Katzka cảm thấy lo sợ. Anh nhìn Victor, người đàn ông giờ đang ngồi câm lặng trong tuyệt vọng. Anh nhìn người phụ nữ trên giường, gương mặt bà ta tái mét, yếu đuối như thể tâm hồn của bà sắp trở về với Chúa. Và anh nghĩ: Quá ít, chúng ta có quá ít thời gian ở bên cạnh người mình yêu thương.
Anh thở dài, và lặng lẽ quay lại phòng của Abby.
Anh đứng bên cạnh thằng bé.
 
Hết

Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.