Nadiya và bọn trẻ hứng đủ mọi cung bậc của sự say sóng. Sau khi lắc lư vài cái, tất cả những mong muốn, tất cả sức lực của bọn trẻ đã trôi đi cả. Họ bị rơi vào cảm giác say sóng. Gregor, người lớn trong bọn, cũng say lử đử, như hầu hết bọn trẻ khác. Vào những ngày kinh sợ nhất, khi con tàu như cái búa lắc lư giữa biển Bắc thì tất cả bọn chúng đều nằm bẹp. Những ngày đó, mọi thứ dưới chân chúng chỉ là một màn đêm đen đáng sợ, con tàu giống như một con tàu ma đang được lái bởi bàn tay của những thủy thủ kỳ lạ.
Chỉ có Yakov là không phải trải qua những cảm giác đó.
Thậm chí cậu còn chẳng hề cảm thấy buồn nôn, cậu hét ầm ĩ khắp khoang tàu. Không ai ngăn cản cậu cả, thực ra thì cả đội thủy thủ dường như rất thích sự có mặt của cậu. Cậu có thể ghé chơi với Koubichev trong phòng máy, và trong cái không gian ầm ĩ của động cơ diesel, cả hai cùng nhau chơi cờ. Thỉnh thoảng Yakov cũng thắng một ván. Khi đói, cậu có thể nói với Lubi, người nấu ăn mang cho cậu trà, súp và bánh mật ong từ quê hương Ukraine của cậu. Lubi chẳng bao giờ nói nhiều với Yakov, “nữa không” hay “đủ rồi hả” là tất cả những gì trong cuộc trò chuyện của họ. Thức ăn mà anh ta mang đến thường đầy đủ. Sau đó, khi những thùng hàng đầy bụi chuẩn bị được mở ra thì phòng liên lạc và boong tàu như bị biến đi đâu mất. Yakov chỉ thắc mắc là sao chẳng bao giờ nhìn thấy ai vào khoang hành khách cả.
Chỗ yêu thích của Yakov là trên sàn tàu. Thuyền trưởng Dibrov và hoa tiêu luôn chào đón Yakov với những nụ cười rất tươi và cho phép cậu được ngồi lên bàn có hải đồ, nơi mà cậu có thể biết chính xác mình đang ở đâu. Từ cảng Riga, dọc xuống biển Baltic qua eo biển Malmo và Copenhagen, vòng qua Mũi Bắc của Đan Mạch và ngang qua Biển Bắc với những mỏ dầu tên Montrosse, Forties và Piper. Biển Bắc rộng hơn những gì cậu tưởng tượng, nó không chỉ là một miếng bánh màu xanh như trên hải đồ. Sau hai ngày trên biển, thậm chí họ còn đến vùng biển lớn hơn – Đại Tây Dương, hoa tiêu bảo Yakov như vậy.
– Ôi họ sẽ không thể sống nổi mất.
– Ai?
– Nadiya và bọn họ.
Người hoa tiêu trả lời:
– Tất nhiên họ sẽ sống. Mọi người đều bị say sóng ở Biển Bắc, sau khi bụng dạ họ ổn hơn thì chỉ cần lo cái tai giữa thôi.
– Tai thì có liên quan gì với bụng?
– Đó là cảm giác di chuyển. Chuyển động nhiều quá sẽ khiến nó bị ù đi.
– Như thế nào hả chú?
– Chú cũng không hiểu lắm nhưng mọi chuyện là vậy đó.
– Cháu không bị say sóng, vậy là tai của cháu khác họ hả?
– Chắc chắn cháu được sinh ra để làm thủy thủ.
Yakov nhìn xuống cánh tay trái bị cụt của mình và lắc đầu.
– Cháu không nghĩ vậy.
Người hoa tiêu mỉm cười.
– Cháu rất thông minh, trí não mới quan trọng. Cháu sẽ cần tới nó ở nơi mà cháu đến.
– Tại sao?
– Ở Mỹ, nếu cháu thông minh, cháu sẽ trở nên giàu có. Cháu có muốn giàu không?
– Cháu không biết.
Cả hoa tiêu và thuyền trưởng cùng cười.
– Có lẽ thằng bé chẳng có não đâu.
Yakov nhìn họ, nó không hề cười.
– Thôi nào, chỉ là đùa thôi mà.
– Cháu biết.
– Tại sao cháu không bao giờ cười vậy? Ta chưa bao giờ thấy cháu cười.
– Cháu không cảm thấy buồn cười.
Thuyền trưởng mím môi.
– Thằng nhóc may mắn này sẽ đến một gia đình giàu có nào đó mà nó không cảm thấy buồn cười. Chuyện gì vậy nhỉ?
Yakov nhìn vào tấm hải đồ và nói:
– Cháu cũng không khóc nữa.
Aleksei cuộn tròn trên giường, nó lôi con Shu-Shu vào ngực. Nó đã bắt đầu thức dậy khi Yakov ngồi xuống mép giường và hỏi nó:
– Mày không định thức dậy à?
Aleksei nhắm mắt lại:
– Tao mệt.
– Lubi làm bánh cho bữa đêm, tao đã ăn chín miếng.
– Đừng có nói về chuyện đó.
– Mày không đói à?
– Tao ốm, không thể ăn được.
Yakov nhìn quanh và thở dài, có tám giường trong phòng, và sáu cái đã bị chiếm bởi bọn trẻ quá ốm. Yakov đã đi một vòng và thấy bọn chúng chẳng đứa nào ngóc dậy nổi. Chúng sẽ cứ như vậy khi đi qua Đại Tây Dương sao?
– Tất cả là bởi tai giữa của mày. – Yakov nói.
Aleksei gầm lên:
– Mày nói cái gì?
– Tai của mày. Nó làm cho bụng mày có vấn đề.
– Tai của tao rất ổn.
– Mày bị ốm bốn ngày rồi. Bây giờ mày phải dậy và ăn cái gì đó đi chứ.
– Thôi, để tao yên.
Yakov túm lấy Shu-Shu và đem nó ra xa.
– Trả lại nó cho tao.
– Dậy mà bắt lấy nó.
– Trả đây.
– Đầu tiên thì mày phải dậy đã, nào. Mày sẽ cảm thấy khá hơn khi ra khỏi giường.
Aleksei ngồi dậy, đột ngột nó cảm thấy chao đảo, đầu óc quay cuồng theo nhịp của con tàu. Nó bụm miệng, khuỵu chân xuống và ngã ra sàn tàu, nôn tung tóe. Vừa rên rỉ, nó vừa lết lại giường.
Yakov đặt lại con Shu-Shu một cách thận trọng.
Aleksei lập tức ôm lấy con chó vào ngực và nói:
– Tao đã nói với mày rồi, tao ốm, đi đi.
Yakov ra khỏi phòng Aleksei và đi ra lan can.
Đến cửa phòng Nadiya, cậu dừng lại, gõ cửa nhưng không có tiếng trả lời. Cậu đến phòng Gregor và gõ cửa.
– Ai đấy?
– Cháu đây, Yakov. Chú vẫn ốm à?
– Biến đi.
Yakov lại đi, nó lang thang quanh con tàu một lúc nhưng Lubi thì quá mệt rồi, thuyền trưởng và hoa tiêu bận không nói chuyện được với cậu. Như thường lệ, Yakov lại chỉ có một mình, cậu đi xuống phòng máy chơi với Koubichev.
Họ xếp bàn cờ và Yakov đi nước đầu tiên, đi quân tướng.
Yakov hỏi Koubichev trong tiếng ầm ì của pittoong.
– Chú đã đến Mỹ bao giờ chưa?
– Hai lần. – Koubichev trả lời khi đang chuyển quân hậu lên phía trước.
– Chú có thích ở đó không?
– Không biết nữa. Họ chỉ luôn yêu cầu chúng ta phải đến cảng đúng giờ. Chú chưa bao giờ thấy cái khỉ gì cả.
– Tại sao thuyền trưởng lại yêu cầu như vậy?
– Không phải thuyền trưởng, là những người trong cabin hành khách ấy.
– Ai? Cháu chưa bao giờ thấy họ cả.
– Chưa ai nhìn thấy họ cả.
– Thế sao chú biết là họ có ở đó chứ?
– Hỏi Lubi. Cậu ta nấu ăn cho họ. Vài người ăn đồ mà Lubi nấu. Nào bây giờ cháu định đi nước nào đây?
Với sự tập trung cao độ, Yakov tiến thêm một nước nữa.
– Tại sao chú không rời tàu khi chúng ta đến đó?
– Tại sao chú phải làm vậy chứ?
– Để ở lại Mỹ và trở nên giàu có.
Koubichev nhíu mày:
– Họ trả chú đủ rồi, chú chẳng có gì phải phàn nàn cả.
– Họ trả chú bao nhiêu?
– Cháu rắc rối thật đấy.
– Nhiều lắm à?
– Nhiều hơn chú đã từng kiếm được. Chỉ cần đi và quay lại, đi hết cái biển Đại Tây Dương khỉ gió này.
Yakov đi quân hậu.
– Vậy đó là một công việc tốt nhỉ? Ý cháu là trở thành một kỹ sư máy ấy.
– Nước đó ngu quá, bỏ quân hậu của cháu ra ngoài đi, tại sao cháu lại đi như vậy hả?
– Cháu chỉ thử thôi. Cháu có nên làm kỹ sư máy không chú?
– Không.
– Nhưng chú kiếm được nhiều tiền mà.
– Vì chú làm cho công ty Sigayev, họ trả rất hậu.
– Tại sao?
– Chú phải giữ miệng.
– Sao chú phải giữ miệng?
– Làm sao mà chú biết được.
Koubichev vươn tay tới bàn cờ.
– Con tượng của chú ăn con hậu của cháu, thấy chưa? Cháu đi ngu quá.
– Chỉ là thử nghiệm thôi mà.
– Được rồi, hy vọng là cháu học được cái gì đó.
Vài ngày sau, trên boong tàu, Yakov hỏi hoa tiêu.
– Công ty Sigayev là công ty gì vậy chú?
Người hoa tiêu nhìn nó ngạc nhiên:
– Sao cháu biết cái tên đó?
– Chú Koubichev nói với cháu.
– Lẽ ra anh ta không nên nói.
– Thế chú cũng định không nói sao?
– Ừ.
Yakov im lặng một lát, nó nhìn theo người hoa tiêu với những đồ nghề của anh ta. Có một cái màn hình nhỏ với những con số nhấp nháy và người hoa tiêu chép những con số gì đó vào cuốn sổ rồi nhìn vào bảng biểu của anh ta.
– Chúng ta đang ở đâu hả chú?
– Ở đây.
Hoa tiêu chỉ vào tia X trên bản đồ, nó nằm ở giữa biển.
– Sao chú biết?
– Qua những con số, chú đọc nó trên màn hình. Kinh độ và vĩ độ, thấy không?
– Chắc chú rất thông minh mới làm được hoa tiêu, phải không?
– Không hẳn.
Người hoa tiêu đang di chuyển hai thước nhựa dọc bản đồ. Chúng được nối với nhau bởi bản lề, sau đó anh ta chập chúng lại với nhau khi đẩy chúng trượt qua compa ở mép của tấm hải đồ.
– Chú đang làm cái gì phi pháp à?
– Cái gì?
– Thế sao chú lại không nói?
Người hoa tiêu thở dài.
– Trách nhiệm duy nhất của chú là đưa con tàu từ Riga đến Boston và ngược lại.
– Vậy chú có hay chở bọn trẻ mồ côi không?
– Không. Bọn chú thường chỉ chở hàng, chú cũng không hỏi chúng là cái gì.
– Ồ vậy có thể chú đang làm cái gì đó mờ ám đấy.
Hoa tiêu cười lớn.
– Cháu là một con quỷ nhỏ, đúng không hả?
Rồi anh ta bắt đầu lấy cuốn sổ ra, ghi chép những con số. Cậu bé tò mò nhìn anh ta trong im lặng.
– Chú nghĩ có ai nhận nuôi cháu không?
– Tất nhiên, có chứ.
– Ngay cả khi với cái này ư?
Yakov nâng cánh tay bị cụt lên.
Hoa tiêu nhìn chú bé, và Yakov nhận thấy niềm xót thương trong mắt anh ta.
– Chú biết chắc chắn là có ai đó đã nhận nuôi cháu.
– Sao chú biết?
– Ai đó đã trả tiền cho chuyến đi của cháu, đúng chưa, và xin các giấy tờ thủ tục nữa.
– Cháu chưa bao giờ nhìn thấy đống giấy tờ gì đó, chú thấy chưa?
– Đó không phải là việc của chú. Việc của chú là đưa con tàu này tới Boston.
Anh ta xua Yakov sang một bên.
– Sao cháu không chạy qua chơi với đám bạn của cháu. Đi đi.
– Chúng nó không được khỏe.
– Vậy tìm chỗ khác chơi nhé.
Yakov lưỡng lự rồi cũng leo lên sàn. Chỉ có mình nó ở đấy. Nó đứng ở mép tàu và nhìn xuống làn nước dưới chân bị rẽ ra. Nó nghĩ chắc có vài con cá đang bơi lội dưới kia. Đột nhiên nó cảm thấy không thở được, hình ảnh dòng nước xoáy bao trùm lấy nó, nó không thể cử động. Nó đứng đó chân như dính xuống sàn tàu với một bàn tay cụt, để những suy nghĩ trôi theo dòng nước giá lạnh bao trùm. Nỗi sợ hãi xa xưa đã lâu không xuất hiện nay bỗng trở về với nó, thật rõ nét.