Ngày Đầu Tiên

LUÂN ĐÔN



Đã đến cuối bữa ăn, Vackeers vừa có một bữa trưa thú vị cùng người đồng hội, tuy nhiên ông vẫn tự hỏi liệu có phạm phải một lỗi chạy theo thị hiếu không khi mời người này dùng bữa tại một nhà hàng Trung Hoa, nhưng xét cho cùng, ẩm thực là một trong những nét đặc sắc mà dường như Luân Đôn và Bắc Kinh tha hồ tận hưởng.
– Chúng ta sẽ tiến hành theo dõi sát sao những kín đáo, ông cam đoan với người kia như vậy. Để những người khác không phải lo lắng gì hết, chúng ta đang làm việc hết sức hiệu quả.
Vackeers không hề nghi ngờ điều đó; thời trẻ, ông đã làm việc vài năm tại biên giới Myanma, ông biết về khoản thận trọng và kín kẽ thì người Trung Quốc chẳng khác nào huyền thoại. Khi các đội biệt kích Trung Quốc đột nhập vào lãnh thổ ngoại quốc, ta không nghe thấy họ đến hay đi, chỉ có xác các nạn nhân chứng tỏ họ đã viếng thăm hàng xóm của mình mà thôi.
– Điều thú vị nhất, Bắc Kinh nói, là tôi sẽ gặp hai nhà khoa học của chúng ta trên máy bay. Khi qua cửa hải quan, hành lý của họ sẽ bị kiểm tra, một thao tác đơn thuần theo đúng thủ tục và hoàn toàn thiện chí, nhưng sẽ cho phép chúng tôi gắn thiết bị theo dõi lên một số đồ đạc cá nhân của họ. Chúng tôi đã cài sẵn thiết bị định vị toàn cầu vào chiếc xe thuê sẽ được giao vào tay họ khi họ tới nơi. Ông đã làm cái việc cần làm chưa?
– Sir Ashton quả là quá hạnh phúc khi giúp đỡ, Vackeers. Ông ta sợ công việc này đến khó tin; ông ta sẵn sàng đánh cắp đồ trang sức của Nữ hoàng nếu ta đảm bảo rằng đó là cách chắc chắn nhất để không mất dấu hai nhà khoa học kia. Mọi chuyện sẽ diễn ra như sau: chờ đúng lúc đến lượt họ, cổng an ninh tại sân bay Heathrow sẽ được chỉnh lên mức nhạy nhất. Để họ đi qua kiểu gì cũng gây báo động, nhà vật lý thiên văn sẽ không có lựa chọn nào khác là để toàn bộ của nả đồ đạc cá nhân lên băng chuyền đi qua máy chiếu tia X. Trong khi anh ta bị một nhân viên đặc biệt mẫn cán khám xét người, các điệp viên của Sir Ashton sẽ gắn thiết bị vào đồng hồ đeo tay của anh ta.
– Thế còn nhà khảo cổ? Liệu cô ả có nhận ra chuyện gì không?
– Cô ta cũng sẽ được chăm sóc kỹ càng trong thời gian đó. Ngay khi gắn xong thiết bị, Sir Ashton sẽ cung cấp cho ông tần số. Tôi phải thú nhận là chuyện này khiến tôi hơi lo một chút, vì như thế thì chính ông ta cũng sẽ có thông tin về họ.
– Yên tâm đi, Amsterdam, kiểu thiết bị này chỉ hoạt động ở tầm ngắn thôi. Sir Ashton có thể dùng tiền chiêu mộ toàn bộ nhân lực trên lãnh thổ Anh như ý, nhưng ngay khi hai nhà khoa học của chúng ta đặt chân sang lãnh thổ nước tôi, tôi không nghĩ ông ta có thể biết được chuyện gì. Ông cứ tin tưởng chúng tôi, các báo cáo về hoạt động của họ sẽ được gửi đến hàng ngày cho toàn bộ hội đồng, còn Sir Ashton sẽ không biết được gì đâu.
Điện thoại của Vackeers phát ra hai tiếng chói tai. Ông đọc tin nhắn vừa nhận rồi xin lỗi vị khách, ông còn một cuộc hẹn khác.
Vackeers lên taxi và yêu cầu tài xế đưa mình tới South Kensington. Chiếc xe thả ông xuống phố Bute, trước một cửa hiệu nhỏ chuyên bán sách Pháp. Trên vỉa hè đối diện, đúng như tin nhắnt hông báo, có một phụ nữ trẻ đang vừa đọc Le Monde vừa nhấm nháp cà phê tại sân hiên của hiệu bánh.
Vackeers ngồi vào bàn kế bên, gọi một tách trà và giở một tờ nhật báo ra đọc. Ông ngồi đó một lát, thanh toán tiền đồ uống rồi đứng dậy, bỏ quên tờ báo đọc dở trên bàn.
Keira nhận thấy thế bèn chộp lấy tờ báo, gọi người đàn ông đang đi xa dần, nhưng ông ta đã rẽ ở góc phố. Vackeers đã giữ đúng lời hứa với Ivory, tối nay ông sẽ quay trở lại Amsterdam.
Khi đặt lại tờ nhật báo lên bàn, Keira thấy lộ ra một bức thư. Cô nhẹ tay kéo phong bì ra và giật thon thót khi đọc thấy tên mình trên đó.
Keira thân mến,
Thứ lỗi cho tôi vì không thể trực tiếp chuyển tới cô lời nhắn này, nhưng vì những lý do chán ngắt không đáng giải thích cùng cô, tốt hơn hết là tôi không nên xuất hiện gần cô. Tôi viết những dòng này cho cô không phải để cô phải bận tâm lo lắng, mà trái lại, để chúc mừng cô và cung cấp cho cô một số tin tức chắc chắn sẽ khiến cô hài lòng. Tôi vui mừng khi phát hiện ra rằng, cái truyền thuyết mê hồn về Tikkun Olamu mà tôi có nhắc đến khi cô ghé qua văn phòng làm việc của tôi, cuối cùng cũng đã đánh thức sự quan tâm từ phía cô. Tôi biết là khi chúng ta tranh luận tại Paris, cô đã nghĩ rằng tôi quá già để giữ được trọn vẹn lý trí của mình. Nếu tôi có lấy làm tiếc về những sự kiện đã xảy đến với cô những tuần vừa qua, thì có lẽ cũng xứng đáng vì chúng sẽ khiến cô thay đổi định kiến về tôi.
Tôi hứa sẽ cho cô biết những tin tốt lành, chúng đây. Tôi biết trên đường đi cô đã gặp một bản văn rất cổ, xin hãy hiểu cho rằng tôi có biết đến sự tồn tại của nó, nhưng chính nhờ có cô và chiếc mặt dây chuyền cua cô tôi mới có thể hiểu thêm về bản văn mà bấy lâu nay tôi không tài nào hiểu được. Mặt khác, tôi vẫn đang tiếp tục sao phiên lại. Nhân tiện nhắc đến chuyện này, tài liệu mà cô đang nắm trong tay là bản chưa đầy đủ, vẫn còn thiếu một dòng; nó đã bị xóa mất. Tôi đã lần ra dấu vết của nó trong một thư viện rất cổ tại Ai Cập trong khi đọc lướt một bản dịch mà tôi miễn cho cô khỏi phải đọc vì không được chuẩn xác cho lắm. Tuy không thể ở bên cô như hằng mong, nhưng tôi không thể cưỡng lại mong muốn giúp cô mỗi khi có dịp.
Câu còn thiếu đó đại ý thế này: “Sư tử ngủ trên phiến đá tri thức”.
Toàn bộ chuyện này vẫn còn hết sức bí ẩn, không phải vậy sao? Đối với tôi cũng vậy. Nhưng bản năng mách bảo tôi rằng một ngày nào đó thông tin này có lẽ sẽ trở nên hữu ích với cô. Nhiều sư tử nằm phủ phục dưới chân các kim tự tháp, đừng quên là một vài con trong số chúng hung dữ hơn những con khác, khao khát tự do hơn. Những con đơn độc nhất sống cách xa bầy; tôi đồ rằng không phải chỉ dảy cho cô điều gì hết vì cô đã quá quen với loài sư tử rồi, cô biết rõ châu Phi đến thế kia mà. Bạn thân mến, hãy bảo trọng, cô không phải người duy nhất quan tâm tới truyền thuyết về Tikkun Olamu. Và dẫu sao nó cũng chỉ là một truyền thuyết… tôi biết có một vài giấc mơ, thường là những giấc mơ hão huyền nhất, thường dẫn tới những khám phá gây kinh ngạc nhất. Chúc cô thượng lộ bình an. Tôi rất vui vì cô đã quyết định lên đường.
Người bạn tận tâm của cô, Ivory.
TB: Đừng kể với ai về bức thư này, thậm chí là với những người thân cận của cô. Hãy đọc lại lần nữa để ghi nhớ tất cả các chi tiết rồi hủy nó đi.
Keira làm theo lời dặn của Ivory. Cô đọc lại lá thư thêm hai lần nữa và không hề hé lời nào với ai, kể cả tôi, ít ra là vào lúc đó. Nhưng thay vì hủy nó đi, cô ấy gập tờ thư lại và cất vào túi áo.
Chúng tôi từ biệt Walter và ngày thứ Sáu ấy, tôi còn nhớ đinh ninh như thể mới là ngày hôm qua, chúng tôi đã lên một chuyến bay dài cất cánh lúc 20h35 đi Bắc Kinh.
Qua cửa an ninh đúng là địa ngục. Từ nay về sau tôi thề với lòng mình sẽ hết sức tránh khởi hành từ sân bay Heathrow. Phát bực vì cách đối đãi mà các nhân viên quá nhiệt tình trút lên chúng tôi, Keira rốt cuộc đã nổi cơn lôi đình. Tôi đã khuyên nhủ được cô ấy vào phút cuối, ngay trước khi họ đe dọa sẽ lột sạch quần áo của chúng tôi để lục soát kỹ hơn.
Chuyến bay cất cánh đúng giờ và một khi máy bay đạt tốc độ cao ổn định, Keira cuối cùng cũng nguôi cơn giận. Tôi tranh thủ mười tiếng đồng hồ trên máy bay để cố học lấy vài từ vựng cho phép tôi chào hỏi, tạm biệt, làm ơn hoặc cám ơn. Chào ai, cảm ơn vì cái gì… thì tôi hoàn toàn mù tịt.
Tôi từ bỏ khá nhanh chóng khóa Trung văn cấp tốc và lại quay ra mải miết với việc đọc sách vốn phù hợp với sở thích cá nhân hơn.
– Anh đang đoc gì vậy? Keira hỏi tôi vào giữa chuyến đi.
Tôi cho cô ấy xem bìa sách và đọc nhan đề: Chuyên luận về sự phát xạ của các phần tử ở ngoại vi các thiên hà.
Cô ấy lẩm bẩm ừ hữ theo kiểu tôi không thể hiểu được.
– Gì cơ?
– Quyển sách của anh có vẻ thực sự lý thú đấy, cô ấy nói, em tin là bộ phim còn hay hơn, họ còn định làm phần tiếp theo nữa cơ…
Cô ấy quay đi và tắt ngọn đèn nhỏ gắn bên trên chỗ ngồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.