Ngôi Nhà Nhỏ Trên Thảo Nguyên tập 8

11. TIẾNG CHUÔNG LENG KENG



Đi dạo vào sáng hôm sau còn vui hơn ngày lễ Giáng sinh. Laura nghĩ:

– Ôi, mình đã ở nhà rồi!

Cô gọi:

– Carrie! Chào buổi sáng! Dậy thôi, cái-đồ-ham-ngủ!

Cô gần như cười vui khi run rẩy trong chiếc áo khoác nhảy chân sáo xuống dưới nhà cài nút giầy và chải tóc trong nhà bếp ấm áp nơi mẹ đang nấu bữa ăn sáng. Cô nói như hát:

– Chào mẹ!

Mẹ mỉm cười:

– Chào con. Mẹ dám chắc là con đã có vẻ khá hơn.

Laura nói:

– Ở nhà thật dễ chịu. Bây giờ con làm gì trước tiên?

Cô tíu tít suốt buổi sáng giúp các công việc ngàythứbảy. Thông thường cô không thích bột khô dính trên bàn tay, nhưng hôm nay cô thích thú nhồi bột trong ý nghĩ sung sướng là cô được ở nhà để ăn những ổ bánh mới nướng giòn tan. Tim cô như hòa theo tiếng hát bật ra trên môi. Cô không còn phải quay lại nhà của bà Brewster nữa. Đó là một ngày nắng đẹp và chiều hôm đó, khi tất cả công việc đã dứt, Laura hi vọng Mary Power sẽ tới chơi với cô vào lúc đang khâu vá. Mẹ đang đung đưa nhẹ nhẹ trong khi ngồi khâu bên cửa sổ đầy nắng. Carrie đang gỡ chiếc mền của cô ra thành mảnh nhưng Laura không thể tìm ra cách nào ghép lại. Mary không tới và Laura quyết định choàng áo đi thăm Mary, đúng lúc đó cô nghe thấy tiếng chuông xe ngựa leng keng.

Bỗng dưng, tim cô đập mạnh. Nhưng tiếng chuông thưa thớt khi chạy ngang. Chỉ có vài chiếc chuông chứ không phải cả một chùm chuông như Prince và Lady vẫn đeo. Tiếng nhạc chuông không tắt hẳn và lại vang lên ngang trước nhà. Rồi ngược xuôi trên phố, sự yên tĩnh bị khuấy đảo với tiếng khua vang của những chiếc chuông nhỏ.

Laura bước tới bên cửa sổ. Cô nhìn thấyMinnie Johnson và Fred Gilbert lướt vụt qua rồi tới Arthur Johnson đi cùng với một cô gái mà Laura không quen biết. Tiếng nhạc chuông rung lên gấp đôi lao tới rất nhanh và Mary Power cùngGarlandngồi trên một chiếc xuồng trượt. Đó là việc mà Mary đang làm.Garlandcũng có một chiếc xuồng trượt gắn đầy những chiếc chuông. Tiếp tục thêm nhiều cặp nữa ngược xuôi đường phố trong những chiếc xe hoặc xuồng trượt tuyết, vượt qua rồi lại vượt qua dưới khung cửa sổ mà Laura đang đứng.

Cuối cùng, cô điềm tĩnh ngồi xuống với món đồ đan móc. Phòng ăn gọn gàng và yên tĩnh.

Không có ai tới thăm Laura. Cô đã đi vắng quá lâu nên có thể không ai còn nghĩ tới cô. Suốt buổi trưa đó, tiếng chuông xe tiếp tục khua. Ngược xuôi trên đường phố, các bạn học của cô cười vui trong cái lạnh ủ nắng tận hưởng những giờ khắc tuyệt vời. Thêm một lần rồi một lần nữa, cô và Mary lướt ngang qua trong chiếc xuồng trượt vừa cho hai người ngồi.

Được, Laura nghĩ, ngày mai mình sẽ gặp Ida trong buổi họcchủnhật. Nhưng chủ nhật đó Ida không tới nhà thờ. Bà Brown nói Ida đang bị cảm lạnh.

Chiềuchủnhật, thời tiết càng đẹp hơn. Tiếng chuông xe lại khua vang và tiếng cười bay dài theo gió. Lại Mary Power vớiGarland, rồiMinnie với Fred, Frank Harthorn với May Bird và tất cả những người mới tới mà Laura biết rất ít. Từng cặp đi qua vui vẻ, cười và hát trong tiếng chuông rộn rã.

Cô đã đi xa quá lâu khiến tất cả đều quên cô.

Một cách điềm tĩnh, cô cố đọc những bài thơ củaTennyson. Cô ráng không quên và không bỏ sót để cố không nghe tiếng chuông xe, tiếng cười nhưng càng lúc cô càng cảm thấy không thể chịu đựng nổi.

Thình lình, tiếng chuông xe dừng lại ngay trước cửa! Trước khi bố kịp rời khỏi tờ báo nhìn lên, Laura đã mở cửa và nhìn thấy Prince và Lady đang đứng với chiếc xuồng trượt nhỏ với Almanzo đứng bên cạnh mỉm cười. Anh hỏi:

– Cô có thích chạy xe không?

Laura đáp:

– Ô, thích lắm. Một phút thôi, tôi sẽ lấy áo choàng.

Cô choàng áo thật nhanh, trùm mũ và đeo găng tay trắng. Almanzo đỡ cô ngồi vào xe và họ phóng đi.

Almanzo nói:

– Tôi không biết màu mắt cô xanh như thế.

Laura nói với anh:

– Đó là tại chiếc mũ trắng của tôi. Tôi luôn đội mũ màu sậm khi tới nhà Brewster.

Cô thở mạnh hổn hển và cười lớn. Almanzo mỉm cười hỏi:

– Có gì thú vị?

Laura nói:

– Thật nực cười cho tôi. Tôi đã có ý định không đi cùng với ông nữa nhưng tôi quên mất. Tại sao ông tới?

Almanzo đáp:

– Tôi nghĩ có lẽ cô đổi ý sau khi ngắm những đám đông chạy ngang qua.

Rồi cả hai cười với nhau.

Chiếc xe của họ nhập vào chuỗi xe và xuồng trượt lướt nhanh dọc phốMain, lượn một vòng trên đồng cỏ tới phía nam rồi ngược phố Main đảo một vòng tới phía bắc và bắt đầu trở lại, trở lại nữa. Ánh nắng lấp lánh trên mặt đất phủ tuyết mênh mông xa tắp và gió lạnh từng đợt phả vào mặt.

Tiếng chuông xe khua vang, tiếng bàn trượt nghiến trên mặt tuyết đông cứng và Laura sung sướng đến mức cất tiếng hát:

Chuông reo rộn rã chuông reo

Đường xa chuông đổ trong veo thành gần

Sóng xô vui lướt tênh tênh

Cỗ xe độc mã bập bềnh chơi vơi.

Dọc hàng xe đang lướt nhanh, những giọng khác cất lên hòa theo nhịp. Lượn vòng trên đồng cỏ thênh thang, đảo lại vùn vụt lao qua phố để lại vòng ra đồng cỏ và đảo lại, những chiếc chuông rung tiếng hát khua động bầu không khí đầy sương giá:

Chuông reo rộn rã chuông reo

Đường xa chuông đổ trong veo thành gần.

Tất cả hoàn toàn bình an không sợ bão tuyết vì đang ở rất gần thị trấn. Gió vẫn thổi nhưng không dữ dằn và tất cả đều sung sướng vui chơi vì nhiệt độ chỉ ở mức mười hai độ âm và nắng đang chiếu.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.