Ngôi Nhà Nhỏ Trên Thảo Nguyên tập 8

26. KÌ THI GIÁO VIÊN



Giữa một cơn bão tuyết tháng ba, Laura đi cùng bố trên cỗ xe trượt vào thị trấn dự kì thi lấy chứng chỉ giáo viên. Hôm đó không có buổi học nên Carrie và Grace ở nhà. Mùa đông trong căn nhà trên đất trại rất thoải mái nhưng Laura vẫn thấy mừng mùa xuân đang tới sớm. Trên tấm mền phủ kín lớp cỏ khô, cô ngồi mơ màng nghĩ về những ngàychủnhật dễ chịu trong mùa đông cùng với gia đình và Almanzo trong gian phòng khách ấm áp và trông đợi những cuộc đi dạo xe dài trong nắng ấm và gió mát mùa hè. Cô thắc mắc không hiểu Barnum có còn ngoan ngoãn sau một mùa đông bó cẳng trong chuồng.

Khi tới gần trường, bố hỏi cô có lo lắng nhiều về cuộc thi không. Cô đáp qua tấm khăn che đóng sương:

– Ồ, không. Con tin là sẽ vượt qua. Con mong sẽ kiếm được một trường dạy hợp ý.

Bố nói:

– Con có thể dạy trường Perry trở lại.

Laura giải thích:

– Con thích có một trường lớn hơn với số lương cao hơn.

Bố nói vui vẻ khi dừng lại trước trường:

– Này, cây cầu đầu tiên vẫn là kì thi và bây giờ mình đã ở đây! Còn dư thời gian để mình vượt qua cây cầu kế tiếp khi mình tới trước nó.

Laura không giữ nổi kiên nhẫn vì cảm thấy rụt rè khi cô bước vào giữa những người lạ. Gần như mọi chiếc bàn đều kín chỗ và cô chỉ biết một người duy nhất làFlorenceWilkins. Khi đụng vào bFlorence, cô phát hoảng. Bàn tay cô ấy lạnh như băng và môiFlorencetái nhợt do bị kích động. Laura cảm thấy lo cho bạn đến nỗi quên luôn sự rụt rè của chính mình.

Florencethì thào, run giọng:

– Mình khiếp sợ quá. Tất cả những người khác đều là giáo viên lớn tuổi và cuộc thi sẽ căng lắm. Mình biết mình không qua nổi.

Laura nói:

– Xì! Mình đánh cá là họ cũng đang phát khiếp. Đừng lo, bạn sẽ vượt qua ổn thỏa. Chỉ cần không sợ hãi. Bạn biết bạn đã luôn luôn vượt qua các kì thi mà.

Rồi tiếng chuông vang lên và Laura đối diện với bản ghi các câu hỏi.Florencecó lí, các câu hỏi khá khó. Ráng hết sức vượt qua những câu hỏi, Laura mệt nhoài khi giờ nghỉ tới. Buổi trưa cô cảm thấy tim mình nặng trịch. Cô bắt đầu sợ sẽ không đạt nổi một chứng chỉ, nhưng cô bền bỉ làm việc và cuối cùng đã vượt qua. Trang viết cuối cùng của cô được nhập chung với những người khác và bố đã tới đón cô về.

Cô nói khi đáp lại câu hỏi của bố:

– Con không biết chắc, bố. Cuộc thi khó hơn con nghĩ, nhưng con đã ráng sức làm tới mức tốt nhất trong khả năng của mình.

Bố trấn an cô:

– Không ai có thể làm hơn thế nổi.

Tại nhà, mẹ nói không nên nghi ngờ việc sẽ ổn thỏa.

– Lúc này đừng lo gì! Hãy quên hết cho tới khi con biết rõ kết quả cuộc thi.

Lời khuyên của Mẹ rất đúng, nhưng Laura không rời nổi mối lo trong từng ngày, thậm chí gần như từng giờ. Cô đi vào giấc ngủ với lời tự nhủ:

– Không nên lo ngại.

Và thức dậy lại phát hoảng với ý nghĩ: Thư báo kết quả có thể đến vào hôm nay.

Tại trường, Florence không còn hy vọng chút nào. Cô nói:

– Kì thi khó quá. Mình chắc chắn chỉ có một vài giáo viên già nhất vượt qua nổi.

Một tuần trôi qua không có tin tức. Chủ Nnật đó không thể chờ Almanzo tới vì Royal đang bị bệnh. Almanzo không tới được. Thứ hai không có thư. Thứ ba cũng không có thư.

Gió ấm đã làm tuyết tan và nắng đang chiếu nên thứ tư, bố không tới trường đón. Laura cùng Carrie và Grace đi bộ về nhà. Một lá thư đã chờ sẵn do bố đi lấy về từ buổi sáng.

Laura kêu lên trong lúc cởi bỏ áo khoác, băng qua phòng tới chụp lấy lá thư:

– Thư nói gì, mẹ?

Mẹ ngạc nhiên lên tiếng:

– Sao vậy, Laura! Con biết mẹ vẫn coi việc xem thư riêng của người khác không khác việc ăn cắp.

Với những ngón tay run rẩy, Laura xé bao thư và lấy ra tờ chứng chỉ giáo viên. Chứng chỉ cấp hai. Cô nói với mẹ:

– Vượt hẳn mức con mong có. Con hi vọng con đạt nổi cấp ba là cao nhất rồi. Bây giờ con chỉ còn mong may mắn có một trường dạy hợp ý thôi!

Mẹ nói một cách bình thản:

– Một người sẽ biến sự may mắn của mình thành tốt hay xấu. Mẹ tin là con sẽ dành được một tốt xứng đáng với con.

Laura không nghi ngờ việc cô có thể kiếm được một chỗ dạy vừa ý, nhưng cô tự hỏi phải làm thế nào để may mắn sẽ đem lại kết quả mong muốn. Đêm đó cô nghĩ về tiếp tục nghĩ vào sáng hôm sau khi Florence bước vào phòng học và đi thẳng tới chỗ cô. Florence hỏi:

– Bạn đậu chứ, Laura?

Laura đáp:

– Ừ, mình đạt chứng chỉ cấp hai.

Florence nói một cách tỉnh táo:

– Mình chẳng giật được chứng chỉ nào nên không thể dạy ở ngôi trường dành cho mình. Nhưng đây là điều mình muốn nói với bạn: Bạn đã nỗ lực giúp mình và mình thấy thà rằng bạn dạy ở trường dành cho mình còn hơn là người khác. Nếu bạn ưng điều đó thì cha mình nói là bạn có thể dạy. Khóa học ba tháng kể từ mồng một tháng tư và lương tháng là ba mươi đô la.

Laura khó giữ vững hơi thở khi trả lời:

– Ô, được chứ! Mình muốn nhận việc đó.

– Cha mình bảo nếu bạn chịu thì hãy đến gặp cha mình và ban giám hiệu để kí hợp đồng.

Laura nói:

– Mình sẽ đến đó chiều mai. Cảm ơn Florence nhiều lắm.

Florence nói với cô:

– Này, bạn luôn luôn rất dễ thương với mình. Mình mừng là đã có một dịp để đáp lại phần nào.

Laura nhớ tới điều mẹ nói về sự may mắn và cô nghĩ thầm:

– Mình tin là người ta đã tạo ra hầu hết những may mắn cho mình trong sự không mưu tính.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.