Ngôi Nhà Nhỏ Trên Thảo Nguyên tập 8

27. CHẤM DỨT NHỮNG NGÀY TỚI TRƯỜNG



Sau buổi học cuối cùng trong tháng ba, Laura gom hết sách vở, xếp gọn lên tấm bảng. Cô đảo mắt nhìn quanh phòng học lần chót. Cô sẽ không bao giờ trở lại trường nữa. Thứ hai cô bắt đầu dạy tại trường Wilkins và một thời gian nào đó trong mùa thu tới, cô và Almanzo sẽ làm đám cưới.

Carrie và Grace đang chờ ở tầng dưới nhưng Laura chần chừ ở bàn của mình trong cảm giác tim mình chùng xuống thật lạ lùng. Ida cùng Mary Power và Florence còn tiếp tục có mặt tại đây trong tuần lễ sau. Carrie và Grace sẽ vẫn đến trường nhưng không còn có cô đi cùng sau buổi học này.

Lúc này ngoài thầy Owen đang ngồi ở bàn, lớp học trống trơn. Laura phải đi thôi. Cô ôm sách vở lên và đi ra cửa. Tới ngang bàn thầy Owen, cô dừng lại và nói:

– Em chào từ biệt thầy vì em sẽ không trở lại nữa.

Thầy Owen nói:

– Tôi đã nghe nói em sẽ lại đi dạy. Chúng tôi sẽ nhớ em, nhưng chúng tôi sẽ đợi em trở lại vào mùa thu tới.

Laura lập lại:

– Điều em muốn được nói với thầy là lời chào từ biệt. Em sắp làm đám cưới nên em không còn khi nào trở lại lớp nữa.

Thầy Owen bỗng đứng bật dậy và đi tới đi lui trên bục một cách bực bội.

– Tôi rất tiếc.

Thầy lên tiếng và tiếp:

– Không tiếc vì việc em sắp làm đám cưới mà tiếc vì đã không trao bằng tốt nghiệp cho em trong mùa xuân này. Tôi giữ em lại vì tôi… vì tôi có một sự tự hào điên cuồng. Tôi muốn tổ chức trao bằng tốt nghiệp cho cả lớp mình nhưng còn vài người chưa đủ sức. Tôi đã không công bằng với em. Tôi xin lỗi.

Laura nói:

– Chuyện đó không thành vấn đề. Em mừng được biết là em đủ khả năng để tốt nghiệp.

Rồi họ bắt tay, thầy Owen nói lời chào tạm biệt và cầu chúc cô được hạnh phúc trong mọi chuyện tương lai.

Khi xuống cầu thang, cô nghĩ:

– Lần cuối luôn có vẻ buồn, nhưng không hoàn toàn đúng. Cuối của thứ này chỉ là mở đầu của thứ khác.

Sau bữa ăn tối chủ nhật tại nhà, Almanzo và Laura lái xe qua thị trấn ngược về phía bắc tới trại của ông Wilkins. Trại cách thị trấn ba dặm rưỡi và Barnum ngoan ngoãn thả bước. Ánh hoàng hôn đã tan vào trong đêm tối. Những vì sao xuất hiện trên bầu trời bao la và đồng cỏ trải dài xa tắp mịt mù và bí ẩn. Những chiếc bánh xe nhẹ nhàng lăn trên con đường đầy cỏ.

Trong tĩnh lặng, Laura bắt đầu hát:

Trên trời sao sáng lung linh

Dưới chân mặt đất mênh mông trải dài

Bánh xe kẽo kẹt lăn hoài

Đường đi xa tắp tới nơi vô cùng

Bóng ai chợt hiện tưng bừng

Nhanh như gió cuốn xe vùng bay lên

Bánh xe xoay ngả xoay nghiêng

Như sao vỗ cánh giữa miền trời cao.

Almanzo cười lớn:

– Những bài hát của em sao giống như các bài hát của Bố vậy! Lúc nào cũng khớp với mọi.

Laura nói với anh:

– Đây là bài “Khúc ca cổ về chiếc cối xay.” Nhưng hình như nó khớp với những vì sao và cỗ xe thật.

Almanzo tán thành:

– Chỉ có một lời ở trong đó bị lạc thôi. Không có chiếc bánh xe nào của anh lạch cạch cả. Anh luôn giữ kĩ và bôi dầu mỡ. Khi những bánh xe tròn chuyển đều về hướng này qua ba tháng nữa thì em sẽ dạy xong khóa học, vĩnh viễn.

Laura nói một cách nghiêm trang:

– Em cho rằng anh định nói cho điều lành hay điều dở. Nhưng tốt hơn cứ cho là vĩnh viễn.

Almanzo nói:

– Đúng là vĩnh viễn.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.