Ngôi Nhà Nhỏ Trên Thảo Nguyên tập 8
12. ĐÔNG HAYTÂY, NHÀ MÌNH LÀ NHẤT
Laura mừng được cùng Carrie tới trường vào sáng thứ hai. Khi hai chị em chọn hướng bước qua những vũng băng trên phố, Carrie thở ra một hơi dài sung sướng:
– Thật là tuyệt là lại được cùng nhau đi học. Hình như không bao giờ hợp lý nếu không có chị.
Laura đáp:
– Chị cũng cảm thấy như thế.
Khi cả hai tới trường, Ida kêu lên mừng rỡ:
– Xin chào cô giáo!
Tất cả đều rời lò sưởi xúm quanh Laura:
– Thấy như thế nào khi tự mình đứng lớp?
Ida hỏi, mũi cô sưng đỏ vì lạnh nhưng cặp mắt nâu của cô rạng rỡ hơn khi nào hết.
– Có vẻ tốt.
Laura trả lời và siết chặt tay Ida trong khi những người khác chúc mừng trở lại trường. Ngay cả Nellie Oleson cũng có vẻ thân mật. Nellie nói:
– Bồ có khá nhiều chuyến xe rồi. Bây giờ bồ đã về nhà, có lẽ bồ sẽ đem theo vài người chúng tôi đi cùng.
Laura chỉ đáp:
– Có lẽ.
Cô thắc mắc không hiểu Nellie đang tính gì lúc này. Rồi thầy Owen rời bàn bước tới chúc mừng Laura. Ông nói:
– Chúng tôi rất vui thấy em lại quay về với chúng tôi. Tôi có nghe nói em dạy rất tốt lớp của mình.
Laura đáp:
– Cảm ơn thầy. Em rất mừng được trở lại.
Cô muốn hỏi xem ai đã nói với thầy về việc dạy học của cô nhưng dĩ nhiên cô không thể hỏi.
Buổi sáng bắt đầu với một chút lo lắng vì cô sợ sẽ tụt lại so với các bạn cùng lớp nhưng cô nhận ra rằng cô còn khá hơn cả việc bắt kịp họ. Tất cả bài tập đọc chỉ là ôn lại các bài cô đã học suốt những buổi tối khốn khổ ở gia đình Brewster. Cô thuộc bài hoàn hảo và dĩ nhiên vẫn đứng đầu lớp.
Cô cảm thấy sung sướng tự tin cho tới giờ giải lao.
Lúc đó các cô gái bắt đầu nói vè bài tham luận của họ và Laura khám phá ra thầy Owen đã dạy lớp ngữ pháp viết vì bài học trong ngày là một bài luận văn nói về “Tham vọng.”
Lớp ngữ pháp được gọi lên trả bài ngay sau giờ giải lao. Laura kinh hoàng. Cô không bao giờ viết một bài luận văn và lúc này cô phải làm trong vài phút cái việc mà những người khác làm từ hôm qua. Tất cả đã viết bài luận văn ở nhà và bà Brown đã giúp Ida viết bài của cô ấy. Bà Brown viết cho các tờ báo của giáo hội nên bài luận văn của Ida rất tốt.
Laura không biết bắt đầu như thế nào. Cô không biết gì về tham vọng. Chỉ một ý nghĩ hiện ra trong đầu cô là cô sẽ thất bại ở chính lớp học mà cô luôn dẫn đầu. Cô không nên thất bại, cô không thể như thế. Cô không thất bại được. Nhưng viết một bài luận văn như thế nào? Cô chỉ còn lại năm phút.
Cô nhìn vào tấm bìa da màu vàng của cuốn tự điển dựng sát bàn thấy Owen. Cô nghĩ có lẽ mình sẽ tìm được một ý nghĩ khi đọc những dòng định nghĩa từ tham vọng. Ngón tay của cô tê cóng khi cô lật vội những trang giấy vần A, nhưng định nghĩa khá thú vị. Quay lại chỗ ngồi, cô viết nhanh tối đa và cố viết một cách tuyệt vọng trong lúc những người khác được gọi tên theo thứ tự. Cô cảm thấy khổ sở vì bài viết của cô không ra sao nhưng không còn thời giờ để viết lại hoặc thắt gì.
Lần lượt khi được gọi tên, từng người đọc bài luận văn của mình trong khi tim Laura nặng trịch. Mỗi người hình như đều hơn hẳn cô. Cuối cùng, thầy Owen gọi “Laura Ingalls” và cả lớp xì xào khi mọi người cùng nhìn cô chờ đợi.
Laura đứng lên và đọc lớn những gì cô đã viết. Đây là bài tốt nhất mà cô có thể làm nổi:
THAM VỌNG
Tham vọng rất cần thiết cho mọi sự hoàn thành tốt đẹp. Không có tham vọng đạt tới một đích nhắm sẽ không có gì được làm xong. Không có tham vọng làm trội hơn người khác và vượt khỏi chính mình sẽ không vươn tới nổi phẩm chất xuất chúng. Để thành công về bất kì điều gì, chúng ta cần phải có tham vọng để thực hiện.
Tham vọng là một đầy tớ tốt nhưng là một ông thầy dở. Khi nào chúng ta còn kiểm soát được tham vọng thì nó rất tốt, nhưng sẽ vô cùng nguy hiểm nếu chúng ta bị tham vọng ngự trị. Lúc đó, tôi thấy cần nhắc lại một câu nói của Shakespeare: “Cromwell, ta lệnh cho ngươi từ bỏ mọi tham vọng. Chính các thiên thần cũng sa đọa bởi tội lỗi đó.”
Tất cả chỉ có thế. Laura đứng chờ đợi lời phê bình của thầy Owen một cách khổ sở. Ông nhìn cô bằng ánh mắt sắc sảo và lên tiếng:
– Em đã soạn bài luận văn này từ trước?
Laura nói:
– Thưa thầy, không. Đây là lần viết đầu tiên của
Thầy Owen nói với cô:
– Này, em đã viết luận văn nhiều rồi. Tôi không tin bất kì ai có thể viết tốt như thế trong lần đầu.
Laura lắp bắp trong nỗi kinh ngạc:
– Nó có vẻ ng… ngắn quá… Nó gần giống như tự điển…
– Nó không giống tự điển nhiều.
Thầy Owen nói thêm:
– Không có chỗ nào cần sửa chữa. Nó đạt mức điểm một trăm. Lớp học chấm dứt.
Bài viết không còn mức điểm cao hơn để cho. Laura vẫn tiếp tục đứng đầu lớp. Lúc này cô tự tin rằng với sự làm việc bền bỉ cô sẽ giữ vững vị trí đầu lớp của mình và cô sung sướng chờ đợi viết thêm các bài luận văn.
Thời giờ không kéo dài hơn. Tuần lễ đó qua như ánh chớp và vào thứ sáu, khi Laura cùng Carrie về nhà ăn cơm trưa, bố nói:
– Bố có một thứ cho con, Laura.
Mắt bố lóe sáng khi bố lôi từ trong túi ra cuốn sách bỏ túi của mình. Rồi bố lần lượt đặt lên bàn tay cô bốn tờ giấy mười đô la.
Bố giải thích:
– Sáng nay bố gặp Brewster. Ông ấy nhờ bố chuyển số tiền này cho con và nói con đã dạy lớp học thật tốt. Mọi người đều muốn con trở lại đó vào mùa đông tới. Nhưng bố nói với ông ta là con không muốn lại phải đi xa nhà trong mùa đông. Bố biết không có sự dễ chịu ở nhà Brewster dù con không hề phàn nàn gì và bố tự hào về việc con đã theo đuổi tới cùng, Laura.
– Ôi, bố! Việc đó rất đáng giá.
Laura nói một cách như hụt hơi.
– Bốn mươi đô la!
Cô vẫn biết là cô kiếm được bốn mươi đô la, nhưng những tờ giấy bạc nằm trong tay mới có vẻ là thực tế lần đầu. Cô ngắm chúng bằng ánh mắt khó tin là thực, dù ngay trong lúc này. Bốn tờ giấy mười đô la; bốn mươi đô la.
Rồi cô đưa cho bố.
– Này, bố, bố cầm và giữ cho Mary. Số tiền này sẽ đủ cho chị ấy về nghỉ hè ở nhà, phải không bố?
– Dư cho việc đó và còn vài việc nữa.
Bố nói khi gấp những tờ giấy bạc lại ghép vào trong cuốn sách bỏ túi.
Carrie kêu:
– Ô, Laura, vậy là chị đi dạy học để không được gì hết sao?
Laura sung sướng trả lời:
– Tất cả tụi mình sẽ được gặp Mary trong mùa hè này. Chị chỉ đi dạy học vì Mary thôi.
Thật là một cảm giác kì diệu khi cô biết rằng cô có thể giúp ích được nhiều như thế. Bốn mươi đô la. Khi ngồi vào bàn ăn trong gian nhà bếp ấm cúng, cô nói:
– Con ước là con có thể kiếm được nhiều hơn.
Mẹ nói một cách bất ngờ:
– Con có thể nếu con muốn. Sáng nay bà McKee nói bà ấy muốn có con giúp bà ấy vào các ngàythứbảy. Bà ấy có nhiều mối áo may không thể một mình làm xuể và muốn trả con năm mươi xu với bữa ăn trưa.
Laura kêu lên:
– Ô! Mẹ có nói là con sẽ làm không, mẹ!
Mẹ mỉm cười:
– Mẹ nói con có thể làm, nếu con thích.
Laura nôn nóng hỏi:
– Khi nào? Ngày mai?
Mẹ nói:
– Tám giờ sáng mai. Bà McKee nói không chuẩn bị cho con làm trễ. Chỉ từ tám giờ đến sáu giờ trừ phi có việc gấp, bà ấy sẽ trả thêm bữa ăn tối nếu con ở lại làm xong một việc gì đó đến tối.
Bà McKee là thợ may trong thị trấn. Gia đình McKee là người mới tới thị trấn sống trong một căn nhà mới giữa cửa tiệm đồ khô Clancyos và tòa nhà văn phòng mới ở ngay góc phốMainvà phố Second. Laura đã gặp bà McKee ở nhà thờ và thích bà ấy. Bà ấy cao, mảnh mai với cặp mắt xanh lơ hiền hòa và nụ cười rất dễ thương. Mái tóc màu hung sáng của bà được buộc trong một chiếc nơ ngay sau đầu.
Thế là lúc này thời giờ của Laura không còn trống nữa và đó cũng là một điều vui. Những ngày quay quần ở trường học trôi nhanh và suốt tuần Laura trông đợi tới ngày bận rộn may vá trong căn phòng khách của bà McKee luôn sạch bóng khiến Laura khó nhận ra vẫn có một lò bếp ở cuối phòng.
Sángchủnhật là lớp họcchủnhật và buổi lễ và mỗi chiềuchủnhật thoải mái lại có hội chạy xe. Prince và Lady xuôi theo phố với những vòng chuông êm dịu reo vui dừng lại trước cửa chờ Laura và cô đi cùng Almanzo trong chiếc xuồng trượt nhỏ phía sau những con ngựa đẹp nhất, nhanh nhất trong cuộc diễu hành chủnhật.
Nhưng tuyệt vời hơn hết vẫn là những buổi sáng và buổi tối ở nhà. Laura nhận ra chưa bao giờ cô đánh giá cao những lúc ở nhà cho tới lúc này. Không có sự câm nín ủ rũ, không có sự cãi cọ âm ỉ, không có những cơn giận bùng nổ tồi tệ.
Thay cho những thứ đó chỉ là công việc và những cuộc trò chuyện thoải mái, những câu bông lơn nho nhỏ và những buổi tối học bài ấm áp, rồi đọc sách và tiếng đàn của bố. Tuyệt vời biết bao khi nghe những điệu hát xa xưa bốc lên từ tiếng đàn của bố trong gian phòng ấm áp chan hòa ánh sáng của ngôi nhà. Laura thường nghĩ cô hạnh phúc và may mắn biết dường nào. Cô tin là không ở nơi nào tuyệt vời hơn dưới mái nhà cùng với những người thân trong gia đình.
Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.