Ngôi Nhà Nhỏ Trên Thảo Nguyên tập 8
20. NELLIE OLESON
Mẹ nói:
– Phải nói là không bao giờ mưa mà chỉ là nước trút xuống.
Vì đúng là lạ lùng, tối thứ ba, chàng trai ở nông trại kế bên mời Laura đi dạo xe với anh ta vàochủnhật tới. Tối thứ năm, một chàng trai khác ở gần lại mời cô đi dạo xe với anh ta vào chủnhật tới. Rồi tốithứbảy, lúc cô đi bộ về nhà, chàng trai thứ ba đã vượt lên, đưa cô về trong chiếc xe chở gỗ và mời cô đi dạo xe với anh ta vào hôm sau.
Chủnhật đó, Almanzo và Laura lái xe về hướng bắc, vượt qua hai khu trại của Almanzo tới hồ Spirit. Có một lều trại nhỏ trên đất trại của Almanzo. Trại cây của anh không có nhà cửa gì, nhưng những cây con đang vươn lên mạnh mẽ. Anh đã sắp đặt chúng một cách kĩ lưỡng và phải trông nom vun trồng chúng trong năm năm tới khi được nhìn nhận là chủ sở hữu đất đai. Cây đang tăng trưởng hơn rất nhiều so với mức anh chờ đợi lúc đầu vì anh bảo cây đã mọc được trên đồng cỏ thì anh nghĩ trước đây chúng cũng đã đương nhiên mọc ở đó.
Anh giải thích với Laura:
– Các chuyên viên nhà nước đã tính toán hết thảy. Họ sẽ phủ xanh những đồng cỏ này, suốt từCanadatới vùng đất của người da đỏ. Các cơ sở quản lí ruộng đất đều đã có kế hoạch về những vùng phải trồng cây và không ai được cấp phát đất ở đó ngoại trừ những nơi dành cho các trại cây.
Chắc chắn họ đúng về một điều là nếu một nửa số cây này sống được, họ sẽ gieo hạt khắp vùng và biến thành những rừng cây giống như ở miền Đông.
Laura ngạc nhiên hỏi:
– Ông có nghĩ vậy không?
Bằng mọi cách cô không thể hình dung nổi việc những đồng cỏ kia lại biến thành rừng như rừng Big Woods. Anh trả lời:
– Rồi thời gian sẽ cho thấy. Bằng cách nào tôi cũng đang lo phần của tôi. Tôi sẽ lo giữ cho những cây này sống nếu việc đó có thể làm được.
Hồ Spirit đẹp và hoang dã. Almanzo lái xe dọc theo một bờ đá nơi có mực nước sâu với các lớp sóng xô trước gió đang ngầu bọt và vỗ cao vào các khối đá. Ở đó cũng có một ụ đất của người da đỏ. Ụ đất được bảo là một khu mai táng dù không ai biết có gì trong đó. Những cây bông gòn lớn vươn lên tại đây cùng những cây anh đào phủ kín nho rừng.
Đường trở về thị trấn ngang qua trại Oleson. Trại nằm trên một khu đất cách trại của Almanzo chừng một dặm về phía đông. Từ trước Laura chưa từng thấy nhà của Nellie Oleson và cô cảm thấy hơi buồn cho cô ta. Căn lều trại rất nhỏ đứng giữa cỏ hoang rậm rạp trong gió. Ông Oleson không có ngựa, chỉ có một cặp bò và đất trại của ông chưa được dọn dẹp như đất củabố.Nhưng Laura chỉ nhìn thoáng qua khu trại vì cô không muốn làm hư một ngày tươi đẹp với những ý nghĩ về Nellie Oleson.
– Tạm biệt, sẽ gặp lạichủnhật sau.
Almanzo nói khi anh đưa cô tới trước cửa nhà. Toàn thể vùng quê như khác biệt hẳn kể từ khi cô nhìn thấy khu hồ đôi Henry-Thompson và hồ Spirit với ụ đất lạ lùng của người da đỏ. Cô tự hỏichủnhật tới sẽ thấy gì.
Chiềuchủnhật khi ngắm cỗ xe băng qua đầm Big Sloug chạy tới, cô ngạc nhiên thấy có một người cùng ngồi với Almanzo. Cô thắc mắc người kia là ai và nghĩ có lẽ anh không có ý định đi chơi trong ngày hôm đó.
Khi những con ngựa dừng lại trước cửa, cô nhìn thấy người cùng đi cùng với anh là Nellie Oleson.
Không chờ anh lên tiếng, Nellie kêu lớn:
– Tới đi, Laura! Tới cùng đi dạo xe với tụi mình!
– Muốn giúp gì không, Wilder?
Bố bước tới trước mấy con ngựa lên tiếng và Almanzo nói rất cần. Thế là bố giữ hàm thiếc ngựa trong lúc Almanzo chờ giúp Laura lên xe và ngớ người ngạc nhiên thấy Laura bỏ mặc anh. Nellie nhích vào phía trong dành chỗ cho cô và giúp cô tấn vạt che quanh chiếc áo lụa nâu.
Khi xe chạy, Nellie bắt đầu nói. Cô trầm trồ với cỗ xe, kêu lên về lũ ngựa, ca ngợi tài lái xe của Almanzo và thình lình khen quần áo của Laura. Cô nói:
– Ui cha, Laura, chiếc mũ của bạn đúng là hoàn toàn quá mức!
Cô không ngưng lại để chờ một câu hỏi. Cô nói rất muốn thấy khu hồ đôi Henry-Thompson; cô đã nghe nói nhiều về nơi đó; cô nghĩ thời tiết đúng là hoàn toàn quá mức và vùng quê thật đẹp, nhưng dĩ nhiên không có gì giống như ở New Yorkvà thực sự cũng chẳng thể trông đợi gì hơn ở miền Tây, phải không?
– Sao im lặng thế, Laura?
Cô hỏi nhưng không dừng lại mà tiếp tục nói trong tiếng cười khúc khích:
– Lưỡi của mình không được tạo ra để nằm im. Lưỡi của mình được tạo ra để líu lo liến thoắng!
Đầu Laura nhức nhối, hai tai khua vang những tiếng nói lải nhải và cô nổi giận. Almanzo mải mê với việc lái xe. Cuối cùng, anh có vẻ giống như đang vui thích.
Họ đã tới vùng hồ đôi Henry-Thompson, lái xe dọc dải đất hẹp giữa hai mặt hồ. Nellie nghĩ khu hồ đúng là hoàn toàn quá mức; cô ta thích hồ, cô ta thích nước, cô ta thích những cây lớn cùng các dây nho và cô ta thực sự mê mẩn việc đi dạo xe vào những chiềuchủnhật, cô ta nghĩ thật đúng là hoàn toàn quá mức.
Mặt trời hơi xuống thấp khi họ quay về và vì nhà Laura ở gần nhất nên họ ghé lại trước tiên.
– Tôi sẽ tớichủnhật sau.
Almanzo nói trong lúc giúp Laura bước xuống xe và trước khi Laura có thể lên tiếng, Nellie đã xen ngang:
– U đúng đó! Tụi mình sẽ tới đón cậu. Cậu không nên thiếu những lúc vui! Như thế mất thú vị! Chờchủnhật, nghe, đừng quên, tụi mình sẽ tới, tạm biệt, Laura, tạm biệt!
Trọn tuần đó Laura tự tranh luận với chính mình về việc đi hay không đi. Không còn gì thú vị khi cô phải đi dạo xe chung với Nellie. Nhưng nếu cô từ chối hẳn Nellie sẽ rất hài lòng vì đó là điều mà cô ta mong muốn. Không thể phó mặc cho Nellie tìm mọi cách để đi dạo xe cùng với Almanzo vào mỗi chiềuchủnhật.
Laura quyết định sẽ đi cùng với họ.
Chuyến dạo xechủnhật sau mở đầu giống hệt như lần trước. Cái lưỡi của Nellie tiếp tục liến thoắng. Cô ta phấn chấn tinh thần, nói cười với Almanzo và gần như không biết tới sự có mặt Laura. Cô ta tin chắc chiến thắng vì biết rằng Laura không thể chịu đựng lâu tình trạng này.
Cô ta thỏ thẻ trong lúc tựa người vào cánh tay Almanzo:
– Ui chao, Mannie, anh huấn luyện những con ngựa hoang dã kia thật hay mà anh điều khiển chúng càng hết sức tuyệt vời.
Laura cúi xuống tấn chắc hơn tấm vải che vào các bàn chân và khi ngồi thẳng trở lại, cô ơ hờ để một mảnh vải che bay ra ngoài đồng cỏ lộng gió. Lũ ngựa nhảy vọt lên khỏi mặt đất phóng chạy.
Nellie hét lớn và hét tiếp, bám chặt vào cánh tay Almanzo đang đúng lúc được rảnh rang.
Laura lặng lẽ tấn lại mảnh vải che và ngồi lên trên nó.
Khi không còn gì vỗ ở phía sau, lũ ngựa trấn tĩnh lại và trở dần về nước chạy đều đặn. Nellie hổn hển nói:
– Ui chao, chưa bao giờ kinh khủng như thế, chưa bao giờ trong đời mình tôi kinh khủng như thế. Ôi, Mannie, tại sao chúng làm thế? Anh nhớ đừng cho chúng làm như thế nữa nghe.
Almanzo nhìn xéo Laura và im lặng. Laura nhận xét:
– Những con ngựa này rất tốt khi bạn hiểu rõ chúng. Nhưng tôi cho rằng chúng không giống những con ngựa ởNew York.
– Ui chao, mình không khi nào hiểu nổi những con ngựa miền Tây. NgựaNew Yorkrất điềm tĩnh.
Nellie nói rồi bắt đầu thao thao vềNew York. Cô ta nói tựa hồ biết rất rõ ở đó. Laura không biết gì vềNew Yorknhưng cô biết Nellie cũng không biết gì và chỉ riêng Almanzo biết.
Họ sắp tới khúc đường quẹo về nhà khi Laura lên tiếng:
– Mình đang ở rất gần nhà ông Boast. Ông không nghĩ là viếng thăm họ một chuyến cũng vui sao?
Almanzo nói:
– Nếu cô thích.
Thay vì quẹo về phía tây, anh cho xe chạy thẳng tới phía bắc qua đường sắt, băng xa qua đồng cỏ tới trang trại của ông Boast. Ông bà Boast cùng bước tới bên cỗ xe.
– Hay, hay, thì ra xe có tới ba người.
Ông Boast lên tiếng trêu chọc, cặp mắt đen của ông nheo nheo lóe sáng:
– Nó có ghế ngồi rộng hơn ghế ngồi trên cỗ xuồng trượt. Xuồng trượt chỉ có đúng hai chỗ.
Laura nói với ông:
– Xe ngựa phải khác chứ.
– Nhưng hình như…
Ông Boast bắt đầu nữa nhưng bà Boast cắt ngang. Bà kêu lên:
– Thôi, Rob. Tốt hơn là anh nên mời tất cả xuống xe vào nhà một lát.
Laura nói:
– Chúng cháu không ngưng được đâu. Chúng cháu chỉ ghé lại một phút thôi.
Almanzo phân trần:
– Chúng tôi đang đi dạo xe ngoài trời.
Nellie nói một cách đầy quyền hành:
– Rồi chúng tôi sẽ trở lại đây sau.
Laura nói nhanh:
– Chúng cháu sẽ đi xa hơn một chút. Cháu chưa từng qua lối này. Còn thời gian đi xa hơn một chút không, Almanzo?
Ông Boast lên tiếng:
– Đường đi thẳng lên hướng bắc tốt lắm.
Cặp mắt của ông như đang cười với Laura. Cô đoán là ông đã hiểu rõ ý cô nên mắt cô cũng cười đáp lại khi Almanzo khởi sự cho ngựa chạy tiếp tục về phía bắc. Qua phía bên kia đất trại của ông Boast, họ băng qua cuối đầm Big Slough chạy tới phía đông bắc hồ Nước Bạc. Tới đây là khúc đường quẹo về thị trấn nhưng đọng nước và lầy lội như Laura biết nên họ tiếp tục chạy lên phía bắc.
Nellie cáu kỉnh:
– Thật là ngu ngốc, chẳng có gì thú vị khi gọi đây là một con đường tốt.
Laura bình thản nói:
– Nó hơi xa hơn.
Nellie gắt:
– Thôi! Mình sẽ không khi nào trở lại con đường này nữa!
Rồi, rất nhanh cô ta lấy lại vẻ linh hoạt vui sướng nói với Almanzo rằng cô vô cùng thích thú được đi dạo xe đây đó với một người lái xe cừ khôi và những con ngựa tuyệt hảo như thế.
Tới một nhánh đường khác quẹo về hướng tây, Almanzo cho ngựa chạy vào. Nhà Nellie chỉ cách một khoảng ngắn phía trước. Khi Almanzo giúp cô ta bước xuống xe trước cửa, cô ta bám vào bàn tay anh một lúc để nói chuyến đi dạo rất vui với cô ta và tiếp:
– Chủ nhật sau mình sẽ đi về hướng khác, phải không, Mannie?
Laura nói:
– Ô, thật không hay khi mình đề nghị đi về hướng đó, Nellie, nếu bạn còn nghĩ nhiều về nó.
Phần Almanzo chỉ nói:
– Tạm biệt.
Cả hai đều im lặng cho tới khi xe vào tới thị trấn. Lúc đó Laura lên tiếng:
– Tôi e là tôi đã làm ông bị trễ giờ lo công việc trong nhà vì muốn kéo dài thêm đường đi.
Anh trấn an cô:
– Không thành vấn đề. Ngày và đêm đều vẫn dài như thế và tôi không có con bò sữa nào.
Họ lại im lặng. Laura cảm thấy mình là một bạn đồng hành đáng chán so với Nellie líu lo sống động, nhưng cô dứt khoát cứ để Almanzo quyết định. Cô không bao giờ ráng níu kéo anh nhưng không một cô gái nào khác cố tìm cách đẩy cô ra bên lề mà anh không nhận biết.
Lúc dừng lại trước nhà, khi Almanzo và Laura đứng cạnh cỗ xe, anh nói:
– Tôi nghĩ rằngchủnhật sau mình vẫn cùng đi dạo?
Laura đáp:
– Không phải với tất cả chúng ta. Nếu ông muốn mang Nellie theo thì cứ đi với cô ta, đừng tới tôi. Tạm biệt.
Cô lặng lẽ bước vào nhà và đóng cửa.
Thỉnh thoảng, khi đi bộ tới trường qua trũng đất đầy những trùm lá đổng thảo đang mượt mà hơn rồi những cánh hoa màu xanh da trời bừng nở, Laura tự hỏi liệu Almanzo có tới vàochủ nhật sau không. Đôi lúc, khi ba đứa học trò nhỏ chăm chỉ học bài, cô nhìn lên khỏi bài học riêng của mình, lơ đãng ngó những bóng mây trôi trên đồng cỏ chan hòa ánh nắng phía ngoài khung cửa sổ và thắc mắc.
Nếu anh không đến tức là anh không đến; tất cả là thế. Và cô chỉ việc chờ tớichủnhật sau để biết.
Thứbảy cô vào thị trấn, khâu vá suốt ngày cho côBell. Bố đang cày phá đất để mở rộng thêm đồng trồng lúa mì nên Laura ghé qua bưu điện coi có thư không và ở đó có một lá thư của Mary.
Cô nôn nóng về nhà để nghe mẹ đọc thư vì trong thư sẽ cho biết chừng nào Mary về thăm nhà.
Không một ai viết cho Mary về việc có một gian phòng mới và cây đàn dương cầm đang chờ cô ở nhà. Không thể có một sự ngạc nhiên nào hơn cây đàn dành cho Mary.
Cô chạy ào vào nhà kêu lớn:
– Mẹ ơi! Có thư của Mary!
Carrie lên tiếng:
– Mẹ, để con lo tiếp bữa ăn. Mẹ đọc thư đi.
Thế là mẹ rút chiếc kẹp khỏi mái tóc và thận trọng mở phong bì, ngồi xuống để đọc thư. Mẹ mở rộng tờ giấy bắt đầu đọc và tựa hồ tất cả ánh sáng trong nhà đều vụt tắt.
Carrie ném cho Laura một cái nhìn khiếp hãi và một lát sau Laura mới hỏi một cách điềm tĩnh:
-Chuyện gì vậy, mẹ?
Mẹ nói:
– Mary không muốn về nhà.
Rồi nói nhanh:
– Mẹ không định nói thế. Nó hỏi để xin phép tới nghỉ hè cùng với Blanche tại nhà của Blanche. Đảo khoai tây lên, Carrie, khoai sẽ quá chín đó.
Trong bữa ăn, tất cả đều bàn về chuyện đó. Mẹ đọc lên lá thư. Mary viết rằng nhà của Blanche ở gần Vinton và cô ấy rất muốn Mary tới nhà cô ấy. Mẹ của cô ấy đã viết thư cho mẹ, mời Mary. Mary rất thích đi nếu bố mẹ cho phép.
Mẹ nói:
– Em nghĩ là nó nên đi. Đây sẽ là một cơ may và tốt cho nó.
Bố nói:
– Được!
Thế là vấn đề đã xong. Mary không về nhà trong năm đó.
Một hồi sau mẹ nói với Laura rằng Mary sẽ về ở hẳn nhà khi học xong và như thế cô sẽ không bao giờ có dịp may đi lại đó đây. Thật mừng là cô có thể có thời gian thoải mái này để có thêm nhiều bạn mới vào lúc còn trẻ tuổi. Mẹ nói:
– Nó sẽ có chuyện này để nhớ.
Nhưng tốithứbảy đó, Laura cảm thấy mọi thứ lại không ổn mãi. Sáng hôm sau, dù nắng ấm và bầy chiền chiện hót vang, mọi thứ cũng như vô nghĩa. Khi từ nhà thờ về, cô tự nhủ là trong trọn thời gian còn lại của đời mình cô sẽ chỉ đi dạo trên chiếc xe chở đồ này. Cô hoàn toàn tin rằng Almanzo sẽ đưa Nellie đi dạo xe trong ngày hôm đó.
Tuy nhiên, về tới nhà cô vẫn không cởi chiếc áo lụa nâu và choàng chiếc tạp dề lớn khi làm mọi việc. Thời gian nhích đi chậm chạp nhưng cuối cùng cũng tới hai giờ và khi nhìn qua cửa sổ, Laura thấy lũ ngựa đang lao tới từ con đường ra khỏi thị trấn. Chúng phi nước đại tới và dừng trước cửa.
Almanzo lên tiếng khi Laura bước ra:
– Cô có thích đi dạo bằng xe không?
Laura đáp:
– Ô, có chứ! Tôi sẽ xong trong một phút.
Ngắm mình trong gương cô thấy mặt ửng đỏ và mỉm cười khi cô buộc chiếc dải mũ màu xanh da trời dưới tai trái.
Bước lên xe, cô hỏi:
– Nellie không đi?
Almanzo đáp:
– Tôi không biết.
Anh ngưng lại một lát rồi nói với vẻ bực bội:
– Cô ta sợ lũ ngựa.
Laura không nói gì và một hồi ssau, anh tiếp:
– Tôi không đưa cô ta đi chơi vào lần đầu mà chỉ cho cô ta quá giang. Cô ta đang đi bộ vào thị trấn để thăm ai đó nhưng sau đó cô ta bảo thà theo mình đi chơi còn hơn. Những ngàychủ nhật ở nhà cô ta quá dài và hiu quạnh nên tôi thấy tội cho cô ta và hình như cô ta thích đi dạo xe nhiều lắm. Tôi không hiểu vì sao các cô gái lại không ưa nhau.
Laura ngạc nhiên là một người đàn ông biết rất nhiều về trại và lũ ngựa lại không thể hiểu chút nào về một cô gái như Nellie. Nhưng cô chỉ nói:
– Không, ông không hiểu đâu, vì ông không đến trường cùng với chúng tôi. Tôi sẽ nói với ông về điều mà tôi thích được làm. Tôi thích ông sẽ đưa Ida cùng đi dạo.
Almanzo tán thành:
– Đôi khi, mình sẽ làm. Nhưng hôm nay rất đẹp trời nên chỉ có chúng mình thôi.
Đó là một buổi chiều thật tuyệt. Nắng hơi quá nóng và Almanzo nói lũ ngựa đã luyện thuần nên xe có thể kéo mui lên. Thế là cùng nhau mỗi người một bàn tay, họ nâng mui xe chốt lại. Rồi họ đi dạo trong bóng mát của mui xe với những làn gió nhẹ thổi qua từ hai bên hông xe để hở.
Sau hôm đó, không có gì để phải bàn về ngày chủnhật sau ngoài việc luôn luôn đúng hai giờ Almanzo lái xe vòng qua khúc quanh chỗ nhà kho cửa hàng Pearsonos và Laura chờ sẵn trước cửa khi anh dừng lại. Bố nhìn lên khỏi tờ báo, gật đầu ra dấu chào tạm biệt cô rồi tiếp tục đọc và Mẹ nhắc:
– Đừng về quá muộn, Laura.
Tháng sáu đã về và hồng dại nở bừng trên đồng cỏ. Laura và Almanzo hái những bông hoa dọc hai bên đường và hương thơm ngập tràn trên xe.
Rồi một ngàychủnhật, lúc hai giờ chiều, góc kho hàng Pearsonos trống hoe. Laura không hình dung nổi chuyện gì đã xảy ra cho tới khi cỗ xe thình lình xuất hiện trước cửa với Ida ngồi trên đang cười vui vẻ.
Almanzo đã tới nhà giáo sĩ Brown và thuyết phục được Ida. Rồi như một sự bất ngờ, anh băng qua đầm Big Slough ở phía tây con đường từ thị trấn tới đất trại của bố từ phía nam của ngôi nhà và trong lúc Laura nhìn về phía bắc, họ đã xuất hiện ở phía ngược lại.
Bữa đó, họ tới hồ Herry và là chuyến đi dạo vui nhất. Những con ngựa rất thuần thục. Chúng chạy êm ả trong lúc Ida và Laura hái đầy những ôm hồng dại chất lên phía sau xe. Lũ ngựa nhấm nháp những khóm lá bên đường khi Almanzo cùng các cô gái ngắm những gợn sóng nhỏ dọc bờ hồ phía bên kia.
Đường đi hẹp và thấp đến nỗi Laura nói:
– Tôi nghĩ nhiều lúc nước hẳn tràn qua đường.
Almanzo đáp:
– Tôi không biết chắc, nhưng có lẽ nhiều năm trước, hồi xa xưa, hai hồ này chỉ là một.
Rồi trong một lúc, tất cả ngồi lặng lẽ và Laura nghĩ thuở cặp hồ đôi này còn là một hẳn phải xinh đẹp hoang dại vô cùng khi những bầy trâu rừng và linh dương lang thang trên đồng cỏ bao quanh khu hồ lớn mênh mông rồi kéo tới uống nước, hoặc khi những lũ chó sói cùng sói cỏ, chồn cáo quần tụ trên bờ và ngỗng hoang, thiên nga, vịt trời, cò diệc, hạc, mòng biển làm tổ, bay lượn không đếm xuể trên các vòm cây cùng cơ man các loài cá bơi lội dưới nước.
Almanzo hỏi:
– Sao cô thở dài?
Laura nói:
– Tôi thở dài sao? Tôi đang nghĩ về những loài thú hoang đã phải ra đi khi con người kéo đến. Tôi ước gì chúng không phải làm thế.
Anh nói:
– Nhiều người săn bắt chúng.
Laura nói:
– Tôi biết. Tôi không thể hiểu tại sao.
Ida nói:
– Chỗ này thật đẹp nhưng mình đi xa quá mà tôi lại hứa với Elmer là đi nhà thờ cùng với anh ấy tối nay.
Almanzo nắm chặt dây cương nói với lũ ngựa trong khi Laura hỏi:
– Elmer là ai?
Ida nói với cô:
– Anh ấy là một chàng trai có đất trại gần đất trại của cha Brown và ăn cơm trọ ở nhà mình. Anh ấy muốn mình cùng đi với anh ấy chiều nay nhưng mình nghĩ tốt hơn là đi với các bạn lần này. Bạn chưa khi nào thấy Elmer McConnell.
Cô nhớ lại và nói thêm mấy tiếng cuối.
Laura nói:
– Có nhiều người mới quá nên mình không kịp theo dấu cả những người mình mới quen.
Ida nói với cô:
– Mary đang chơi với người thư kí mới của ngân hàng Ruthos.
Laura kêu lên:
– Còn Garland thì sao?
Almanzo nói với các cô:
– Đang mê mệt một cô gái ở phía tây thị trấn.
Laura phàn nàn:
– Ôi, tôi nghĩ thật tội ngiệp vì chúng ta không còn họp thành một đám chung nữa. Những ngày vui chạy xe thích thú biết bao nhiêu mà bây giờ mỗi người đều xé lẻ hết.
Ida nói:
– Ô, này! Trong mùa xuân xu hướng của tuổi trẻ dễ ngả về chuyện yêu đương.
– Đúng, hoặc là thế này!
Và, Laura cất tiếng hát:
Chàng hãy cất tiếng kêu và em sẽ tới
Chàng hãy cất tiếng kêu và em sẽ tới
Dù mẹ cha trách mắng em là một con điên
Chàng hãy cất tiếng kêu và em sẽ tới.
Almanzo hỏi:
– Cô có không?
Laura đáp:
– Đương nhiên là không! Đó chỉ là một bài hát thôi.
– Tốt hơn là anh hãy huýt gió gọi Nellie, cô ấy sẽ đến.
Ida trêu chọc, rồi cô nói tỉnh táo:
– Nhưng cô ấy sợ những con ngựa này. Cô ấy nói chúng không an toàn.
Laura cười một cách thú vị. Cô nói:
– Chúng hơi hoang dã một chút vào lúc cô ấy đi chung với chúng tôi.
Ida nhấn mạnh:
– Nhưng mình không thể hiểu chuyện đó. Chúng hoàn toàn ngoan ngoãn mà.
Laura chỉ mỉm cười và tấn lại tấm màn che chặt hơn. Lúc đó cô thấy Almanzo nhìn xéo cô từ phía sau đầu Ida và cô nháy mắt lại với anh. Cô không quan tâm tới chuyện anh biết cô đã làm cho những con ngựa kinh hoàng để khiến Nellie khiếp hãi.
Suốt đường về, họ trò chuyện và ca hát cho tới khi tới nhà Laura. Lúc chia tay với họ, cô hỏi:
– Bạn không tới với chúng tôichủnhật tới hả, Ida?
Ida đỏ mặt lúng túng đáp:
– Mình rất thích nhưng mình… mình nghĩ là mình sẽ dạo bộ với Elmer.
Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.