Ngôi Nhà Nhỏ Trên Thảo Nguyên tập 8
29. CƠN BÃO MÙA HÈ
Tuần lễ đó, hơi nóng tăng lên và sáng chủ nhật tại nhà thờ, Laura muốn ngộp thở. Những đợt sóng hơi nóng ngùn ngụt dâng lên phía ngoài cửa sổ và những đợt gió nhẹ phảng phất cũng nóng hực.
Khi tan buổi lễ, Wilder đang đợi sẵn để đưa Laura về nhà. Khi giúp cô bước xuống xe, anh nói:
– Mẹ đã mời anh tới ăn cơm trưa và sau đó mình sẽ lại tập dượt cho lũ ngựa này. Chiều nay sẽ nóng.
Anh nói từ trên xe:
– Nhưng đi dạo xe vẫn dễ chịu hơn ngồi nhà, nếu không có bão.
Laura cười:
– Mấy cọng lông đà điểu đã được khâu chắc lắm rồi. Mặc sức cho gió thổi.
Ngay sau bữa cơm trưa ngày chủ nhật, họ ra ngoài lái xe về hướng nam qua đồng cỏ vô tận. Nắng dữ dội khiến ngay cả dưới bóng mát mui xe của cỗ xe đang lăn bánh, hơi nóng cũng ngột ngạt. Thay vì hiu hiu mát mẻ, gió như quạt lửa tới.
Những đợt sóng hơi nóng lấp lánh như tráng bạc khiến đoạn đường phía trước họ lúc nào cũng tựa hồ loang nước và những cơn gió xoáy tròn trên mặt cỏ cuốn tung mọi thứ ra xa.
Một lát sau, mây đen tụ lại ở phía tây bắc và hơi nóng càng ngột ngạt hơn. Almanzo nói:
– Đúng là một buổi chiều kì quái. Anh nghĩ mình nên quay về thì hơn.
Laura hối:
– Đúng đó, về đi, lẹ lên. Em không thích những cảm giác về thứ thời tiết này.
Đám mây đen lớn lên cực nhanh khi Almanzo quay đầu ngựa trở về. Anh dừng lại đưa dây cương cho Laura nói:
– Giữ chắc trong lúc anh hạ màn che. Trời sắp mưa rồi.
Almanzo buông nhanh tất cả màn che xung quanh xe và cột chắc. Rồi anh lấy thêm hai tấm màn che cất dưới ghế che thêm hai bên, phủ sau ghế ngồi một tấm cao su chắn bão buộc chằng thật kĩ.
Laura thán phục sự khôn ngoan của tấm chắn bão này. Nó đủ rộng để phủ kín từ mui xe xuống hai bên và được gắn nút rất cứng vào khung xe. Chỉ có một kẽ hở để Almanzo lòn cương ngựa qua và tiếp tục di chuyển trong mưa bão.
Mọi việc được làm xong chớp nhoáng. Chỉ một thoáng, Laura và Almanzo đã ẩn kín thoải mái trong một chiếc hộp bằng cao su. Mưa không thể thấm qua tấm chắn từ hai bên hoặc từ trên mui xe.
Tấm chắn được kéo cao lên ngang cằm và họ vẫn có thể nhìn rõ phía trước.
Khi cầm lại dây cương từ tay Laura, Almanzo nói:
– Bây giờ cứ mưa đi!
Laura nói:
– Mưa cũng tốt, nhưng có lẽ mình sẽ phải vật lộn với bão trên đường về.
Almanzo đã thúc lũ ngựa phóng nhanh. Chúng lướt như gió nhưng vẫn không vượt khỏi đám mây đen cuồn cuộn lan ra trên bầu trời. Laura và Almanzo đều im lặng nhìn đám mây. Toàn thể mặt đất đều như chết sững bất động trong kinh hoàng. Tiếng vó ngựa phi nhanh và tiếng bánh xe hình như nhỏ hẳn lại trong sự tĩnh lặng.
Đám mây đen phồng lên vĩ đại quật quã, vật lộn xoắn xuýt lấy nhau tựa hồ đau đớn và cuồng nộ. Những vệt sáng đỏ đâm suốt qua màn đen. Không khí vẫn im lìm và không có một âm thanh nào.
Hơi nóng như đọng cứng lại. Những cụm tóc của Laura ướt đẫm mồ hôi xõa xuống trán, xòa xuống mặt và mồ hôi lăn dài trên má, trên cổ. Almanzo tiếp tục thúc ngựa.
Lúc này, đám mây gần như đã tràn đến trên đỉnh đầu nhào lộn, xoáy tròn và đổi từ màu đen thành màu tím xanh kinh hoàng. Tất cả những cụm mây xô theo nhau rồi một ngón tay mò mẫm chầm chậm thò ra, vươn dài xuống cố chạm vào mặt đất. Nó chạm vào mặt đất rồi rút lên và lại thò xuống.
Laura hỏi:
– Chỗ cách xa bao nhiêu?
Almanzo đáp:
– Ước khoảng mười dặm.
Nó tiếp tục tiến về phía họ từ hướng tây bắc trong lúc họ chạy về phía đông bắc. Tuy nhiên không một con ngựa nhanh nhất nào có thể chạy ngang nổi tốc độ của những đám mây đó. Một vùng tím xanh cuồn cuộn giữa bầu trời trên đồng cỏ không có gì che chắn và nhích dần lại rõ ràng như móng vuốt của một con mèo đang chụp xuống một con chuột.
Một mũi nhọn lại thò xuống mò mẫm sau mũi nhọn thứ nhất. Rồi thêm một mũi khác nữa. Cả ba mũi nhọn vươn xuống rồi rút lên rồi lại vươn xuống từ những cụm mây đang đảo lộn.
Thình lình tất cả chợt nhích về hướng nam. Mũi nọ tiếp nối mũi kia chạm nhanh xuống mặt đất giữa những đám mù mịt và cuốn vùn vụt theo chúng. Chúng trượt qua phía sau cỗ xe quẹo về hướng tây rồi tiếp tục đi về phía nam. Một đợt gió khủng khiếp nổi lên đột ngột mạnh đến nỗi cỗ xe lắc lư, nhưng cơn bão đã qua. Laura thở ra một hơi dài. Cô nói:
– Nếu mình ở nhà, bố đã lùa hết xuống hầm.
Cô nói thêm:
– Và em rất mừng là được xuống hầm.
Almanzo nhìn nhận:
– Chúng mình cần có một chiếc hầm nếu cơn bão nhắm thẳng tới. Anh không bao giờ xuống hầm tránh bão nhưng nếu gặp một cơn bão thế này anh cũng phải xuống.
Gió thay đổi một cách bất ngờ, thổi từ phía tây nam tới và mang theo một hơi lạnh đột ngột.
Almanzo nói:
– Mưa đá!
– Đúng rồi.
Laura lên tiếng. Một vài nơi, mưa đá trút xuống từ những đám mây.
Cả nhà đều mừng khi thấy họ. Laura chưa bao giờ thấy mẹ tái nhợt như thế và không nói nổi lời tạ ơn. Bố nói họ biết quay về là suy đoán tốt. Bố nói:
– Cơn bão này gây ra những thiệt hại rất nghiêm trọng.
Almanzo nói:
– Nghĩ tới có một chiếc hầm trong xứ này là một ý nghĩ tốt.
Anh đề nghị bố cùng tới những chỗ bão vừa thổi qua để coi có ai cần giúp đỡ gì không. Thế là Laura ở lại nhà trong lúc bố và Almanzo lái xe đi.
Dù bão đã qua và lúc này trời quang đãng nhưng họ vẫn căng thẳng.
Buổi chiều trôi đi và Laura đã thay quần áo cùng Carrie giúp làm các việc trong nhà trước khi bố và Almanzo trở về. Mẹ bày lên bàn bữa ăn nguội buổi tối và trong lúc ăn họ kể về những điều nhìn thấy tại những nơi bão thổi qua.
Một trại không xa về phía nam thị trấn vừa gặt xong vụ lúa mì trên cánh đồng hơn một trăm mẫu. Vụ lúa rất tốt có thể giúp chủ trại trang trải hết mọi khoản nợ mà vẫn còn dư tiền gửi ngân hàng.
Hôm đó, chủ trại và những người đập lúa đang lo hoàn tất công việc. Ông ta đang đứng trên một đống rơm khi nhìn thấy cơn bão kéo đến.
Ông ta liền cho hai đứa con trai nhỏ đưa cỗ xe mượn của hàng xóm trở về. Khi cơn bão kéo tới ông chạy xuống tránh trong chiếc hầm tránh bão. Cơn bão cuốn đi tất cả thóc của ông cùng rơm rạ, máy móc, xe kéo, kho chuồng, nhà cửa và mọi thứ. Tất cả biến mất ngoại trừ khu đất trại trống trơn.
Hai đứa con của ông cưỡi trên hai con la cũng không còn dấu tích. Nhưng trước khi bố và Almanzo tới khu trại đó, đứa con lớn của ông đã trở về trần như nhộng. Nó tròn chín tuổi. Nó kể rằng nó và đứa em đang thúc la chạy về nhà thì cơn bão ập đến. Bão nhấc bổng hai anh em lên, cuốn theo một vòng tròn và vẫn không rời khỏi yên cương. Chúng bị xoáy tít càng lúc càng nhanh và bốc lên cao mãi cho tới khi nó rối trí hét đứa em ôm cứng lấy con la. Lúc đó trên không đen đặc rạ bay loạn và tối đen tới mức nó không nhìn thấy gì. Nó rơi xuống khỏi chiếc yên bị xé ra rồi nó tối tăm mờ mịt hết. Sau đó, điều nó nhận biết là nó đang một mình lơ lửng giữa khoảng trời trống.
Nó có thể nhìn thấy đất ở phía dưới. Nó vẫn đang bị cuốn theo một vòng tròn và hạ thấp dần xuống cho tới cuối cùng nó không còn ở xa mặt đất nữa. Nó cố nhoài người thọc chân xuống rồi chạm được vào mặt đất nhưng vẫn bị cuốn chạy theo một quãng và ngã xuống. Nằm nghỉ một lúc, nó đứng lên tìm đường về nhà.
Nó bị cuốn xa khỏi đất trại của cha nó hơn một dặm. Trên người nó không còn một mảnh vải, thậm chí đôi giày ống cao buộc dây cũng biến mất nhưng nó không bị một vết thương nào. Thật bí ẩn khi một đôi giày ống bị kéo ra khỏi chân mà không tạo ra một vết đau nào lớn hơn một vết cào xước.
Những người lân cận đi bọc vòng thật xa để kiếm đứa bé kia và mấy con la nhưng không tìm thấy một dấu vết nào. Có thể không hi vọng chúng còn sống sót.
Almanzo nói:
– Vẫn chưa hết, vì còn chuyện chiếc cửa nữa.
Carrie hỏi:
– Chiếc cửa nào?
Đây là chuyện lạ lùng nhất mà bố và Almanzo chứng kiến trong ngày hôm đó. Chuyện xảy ra tại một khu đất trại khác xa hơn về phía nam. Tại đây bão cũng cuốn bay hết không còn một thứ gì.
Khi người chủ trại và gia đình lên khỏi hầm trú bão thì kho chuồng và nhà chỉ còn là hai khoảng trống lốc. Bò, xe, dụng cụ, gà qué và mọi thứ đều biến hết. Họ không còn lại gì ngoài mấy bộ quần áo đang mặc và một chiếc mền mà bà vợ quấn quanh đứa nhỏ ở trong hầm trú bão.
Người chủ trại nói với bố:
– Tôi còn là người may mắn. Tôi không có một vụ mùa nào để mất.
Họ mới đến khu đất trại này vào mùa xuân và chỉ mới trồng nổi vài khoảnh
Vào lúc chập choạng trong chiều hôm đó, khi bố và Almanzo đi tìm đứa trẻ mất tích không thấy và quay về, họ lại ghé trại của ông ta một lát. Người chủ trại và gia đình đã đi gom về tất cả những mảnh ván gỗ bị cơn bão cuốn tung và ông ta đang tính toán xem có đủ để dựng tạm một mái che không.
Trong lúc họ đang đứng cùng bàn bạc, một đứa bé bỗng nhận thấy một vật màu đen nhỏ xíu trên khoảng trời ngay trên đầu họ. Vật lạ không giống một con chim và càng lúc càng lớn hơn. Tất cả đều chăm chú nhìn. Trong chốc lát, vật lạ rơi từ từ xuống chỗ họ đang đứng và họ nhận ra đó là một chiếc cửa. Chiếc cửa rơi thật nhẹ nhàng ngay trước mặt mọi người. Đó là chiếc cửa ra vào trước ngôi nhà được đánh vec ni bóng loáng của người chủ trại này.
Chiếc cửa còn tốt nguyên thậm chí không có một vết trầy. Không ai hiểu nổi nó đi đâu suốt một thời gian dài như thế và cũng không ai hiểu làm sao nó có thể di chuyển từ từ trên bầu trời quang đãng để bay về đúng ngay địa điểm đã có căn nhà.
Bố nói:
– Khó có khi nào thấy được một người vui mừng như ông chủ trại đó. Lúc này ông ta không còn phải lo mua cửa cho căn lều mới. Chiếc cửa đã trở về đúng chỗ cùng với nguyên bộ bản lề.
Cả nhà đều ngạc nhiên. Trọn đời họ, không một ai còn nghe nói tới một chuyện lạ lùng như sự trở về của chiếc cửa đó. Thật đáng sợ khi nghĩ tới mức xa và độ cao mà nó đã bay trong khoảng thời gian dài thăm thẳm đó. Bố nói:
– Xứ này quả là kì quái. Thật nhiều chuyện lạ lùng đã xảy ra.
Mẹ lên tiếng:
– Đúng vậy. Em phải tạ ơn thật nhiều vì chúng đã không xảy ra với chúng ta.
Tuần lễ sau đó, bố nghe trong thị trấn nói đã tìm thấy xác của đứa trẻ mất tích cùng mấy con la vào ngày hôm sau. Toàn bộ xương đều dập gãy. Thằng bé không còn một manh quần áo và lũ la không còn yên cương. Không ai thấy dấu vết những thứ này ở đâu.
Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.