Ngôi Nhà Nhỏ Trên Thảo Nguyên tập 8
4. TIẾNG CHUÔNG XE NGỰA
Clarence xông thẳng ra ngoài và quay phắt lại la lớn:
– Có ai tới kiếm cô, cô giáo!
Laura đang giúp Ruby mặc áo.
– Nói giúp là tôi sẽ ra ngay.
– Tới đấy, Charles! Cậu phải coi mấy con ngựa của anh ta!
Clarence đạp mạnh cửa tới nỗi căn lều rung lên. Laura vội vã mặc áo, buộc dây mũ và quấn khăn. Cô đóng các ô gió lò sưởi, thọc mạnh tay vào trong găng, quơ đống sách vở và chiếc xô đựng thức ăn. Cô nhìn lại cho chắc là cửa ra vào đã được đóng chặt. Suốt thời gian đó, cô gần như nín hơi vì kích động. Bố không tới nhưng sau hết, cô sẽ được về nhà!
Almanzo Wilder đang ngồi trong một chiếc xuồng thấp và nhỏ tới mức khó khác hơn một đống da trên tuyết, phía sau là Prince và Lady. Anh quấn kín người trong chiếc áo choàng da bò và chiếc mũ da có hai tai che ấm áp như một chiếc mũ trùm.
Anh không bước ra ngoài trời bão. Thay cho việc đó, anh nhấc áo choàng da đưa bàn tay ra giúp Laura bước lên chiếc xuồng. Sau đó, anh kéo áo choàng phủ quanh người cô. Áo bằng da bò dày ấm áp được lót thêm một lớp flanen. Anh hỏi:
– Cô muốn ghé lại nhà Brewster không?
Laura đáp:
– Tôi phải ghé chứ, để bỏ lại chiếc xô đựng thức ăn và lấy chiếc túi xách của tôi.
Trong nhà Brewster, Johnny đang gào khóc giận dữ và khi Laura bước ra khỏi nhà cô thấy Almanzo đang ngắm nó một cách kinh tởm. Nhưng lúc này tất cả đã ở phía sau cô và cô đang trở về nhà. Almanzo quấn khăn choàng thật kĩ quanh người cô, tiếng chuông xe bắt đầu gióng lên vui vẻ và chiếc xuống lướt nhanh phía sau những con ngựa nâu đang đưa cô về nhà.
Cô nói qua vạt chiếc khăn len dầy màu đen:
– Thật vui là có ông tới đón tôi. Tôi đang hi vọng bố sẽ tới.
Almanzo do dự:
– Tô… ốt thôi. Ông ấy đang tính là ông ấy làm, nhưng tôi nói một chuyến đi thế này sẽ quá mệt với lũ ngựa của ông ấy.
Laura lên tiếng một cách nghi ngại:
– Chúng sẽ phải mang tôi trở lại. Tôi phải có mặt ở trường học vào sáng thứ hai.
Almanzo nói:
– Có thể Prince và Lady sẽ lại đi một chuyến.
Laura thấy bối rối vì cô không cố tình gợi ý như thế. Thậm chí cô không có ý nghĩ là anh sẽ tới đón cô về. Lại thêm một lần nữa cô nói trước khi kịp suy nghĩ. Lời khuyên của bố đúng biết chừng nào. Cô cần phải luôn luôn, luôn luôn suy nghĩ trước khi nói. Cô nghĩ:
– Sau chuyện này, mình sẽ luôn luôn nghĩ trước khi nói.
Và, cô nói không nghĩ tới cái âm vang thô lỗ vụng về:
– Ô, ông khỏi cần chịu phiền toái thế. Bố sẽ đưa tôi lại trường.
Almanzo nói:
– Chẳng phiền gì cả. Tôi đã nói với cô là tôi sẽ đưa cô đi một chuyến khi tôi đang đóng chiếc xuồng của tôi. Đây là chiếc xuồng đó. Cô thấy ó thế nào?
Laura đáp:
– Tôi nghĩ thật thú vị được ngồi trên nó. Nó nhỏ quá.
Almanzo giải thích:
– Tôi đóng nó nhỏ hơn một nhánh cây lớn. Nó chỉ dài năm bộ và đáy rộng hai mươi sáu inch. Như thế ngồi ấm áp và nhẹ hơn cho lũ ngựa dễ kéo. Chúng khó biết là chúng đang kéo vật gì.
Laura nói:
– Nó giống như đang bay.
Cô không bao giờ tưởng tượng có một tốc độ kì lạ như thế.
Những đám mây thấp trên đầu vùn vụt trôi về phía sau tuyết hai bên xe như bốc khói bay lui theo gió và cặp ngựa nâu vạm vỡ phăm phăm lao tới trong dòng suối nhạc từ những chiếc chuông.
Không xóc giật hoặc lắc lư, chiếc xuồng trượt băng nhỏ bay là là trên mặt tuyết như một con chim bay trên không.
Gần như quá mau, dù không đủ mau, họ đã lướt qua những khung cửa sổ trên phố Main và ở đây hiện ra khung cửa trước ngôi nhà của bố đang mở rộng và bố đứng ở bên trong. Laura lao xuống khỏi chiếc xuồng và bước đi trước khi kịp nghĩ, rồi sau đó:
– Ô, cám ơn, ông Wilder, chúc ông ngủ ngon!
Cô gọi lại với tất cả hơi sức và cô đã ở trong nhà.
Nụ cười của mẹ làm sang bừng cả gương mặt. Carrie chạy lao tới gỡ mũ trùm và khăn quấn của Laura trong lúc Grace vỗ tay hét lớn:
– Laura đã về nhà!
Lúc đó bố bước vào và nói:
– Hãy ngắm con coi. Tốt, tốt, vẫn đúng là nhà kho vỗ cánh nhỏ nhoi.
Có quá nhiều điều để nói và kể. Chưa bao giờ căn phòng khách lớn đẹp tới thế. Lúc này, những bức vách mang màu nâu sậm, mỗi năm những tấm ván thong lại đậm màu hơn. Chiếc bàn phủ khăn trải màu đỏ kẻ ô vuông và những tấm thảm rực rỡ trên nền nhà. Nhữn chiếc ghế đu đứng bên những khuôn cửa sổ che màn trắng, chiếc ghế gỗ của Mary và chiếc ghế bằng cây liễu mà Bố đóng cho mẹ từ lâu lắm, hồi còn ở vùng đất của người da đỏ. Những tấm nệm khâu tay vẫn còn nằm trên ghế và trên đó còn có giỏ đồ khâu của mẹ, một món đồ đan cùng những chiếc kim cắm vào cuộn chỉ. Kitty uể oải vươn dài và ngáp rồi bước tới cong người cọ vào mắt cá chân Laura. Trên bàn giấy của bố có giỏ xâu chuỗi màu xanh do Mary làm.
Câu chuyện tiếp tục quanh bàn ăn bữa tối. Laura thèm nói chuyện còn hơn thèm ăn. Cô kể về từng học sinh ở trường và mẹ nói về lá thư mới nhất của Mary. Mary làm việc rất tốt ở trường dành cho người mù tạiIowa. Carrie kể lại tất cả những tin tức ở trường học tại thị trấn. Grace nhắc những từ mà cô bé đã học đọc được và về trận đánh mới nhất của Kitty với một con chó.
Sau bữa ăn tối, khi Laura và Carrie rửa chén đĩa xong, bố lên tiếng đúng như Laura đang hi vọng:
– Nếu con mang đàn tới cho bố, Laura, chúng mình sẽ có một chút âm nhạc.
Bố chơi các bài hành ca của Tô Cách Lan, của Mỹ; các bài tình ca xa xưa êm dịu và những nhịp điệu vũ tưng bừng khiến Laura sung sướng tới nghẹn ngào.
Tới giờ ngủ, cô lên cầu thang cùng với Carrie và Grace, nhìn từ cửa sổ gác xuống những ánh đèn thị trấn chiếu sang đây đó qua gió và tuyết bay. Khi đã ấm áp dưới những lớp mền, cô nghe thấy bố và mẹ bước lên phòng ở đầu cầu thang. Cô nghe rõ giọng nói hài lòng thật thấp của mẹ và giọng bố trầm hơn đáp lại và cô sung sướng được ở nhà hai đêm và gần trọn hai ngày đến nỗi cô khó thể chợp mắt nổi.
Ngay cả giấc ngủ của cô cũng thật sâu và êm ả, không sợ rơi khỏi chiếc ghế sô pha chật hẹp.
Gần như ngay tức khắc, cô có vẻ mở mắt. Cô nghe thấy tiếng lò sưởi reo ở dưới nhà và biết rằng mình đang ở
– Xin chào!
Carrie nói từ giường của mình và Grace ngồi bật lên, hét:
– Xin chào Laura!
– Xin chào.
Mẹ mỉm cười khi Laura bước vào trong bếp và bố mang sữa vào, nói:
– Xin chào Nhà-Kho-vỗ-cánh!
Từ trước Laura không bao giờ nhận thấy việc chào nhau vào buổi sang sẽ khiến buổi sang tốt lành hơn. Cô nghĩ dù sao cô cũng học được một thứ gì đó từ bà Brewster kia. Bữa điểm tâm thật dễ chịu. Sau đó, vẫn say sưa trò chuyện, Laura và Carrie rửa chén đã rồi lên gác làm giường. Trong lúc tấn một tấm trải giường, Laura nói:
– Carrie, em có nghĩ mình may mắn ngần nào khi có một ngôi nhà như thế này không?
Carrie ngạc nhiên đảo mắt nhìn quanh. Không có gì ngoài hai chiếc giường, ba chiếc thùng đựng các thứ đồ dưới mái hiên và mặt dưới của những tấm ván trần ở trên đầu. Cũng có thể kể thêm chiếc ống khói dựng đứng xuyên qua sàn và vượt lên khỏi mái nhà.
– Gọn rồi.
Carrie nói trong lúc các cô kéo căng tấm mền trải đầu tiên, gấp lại và tấn các góc, tiếp:
– Thật chính xác thì em cho là em chẳng bao giờ nghĩ.
Laura nói:
– Em đợi tới khi em đi xa. Lúc đó em sẽ nghĩ.
Carrie thấp giọng, hỏi:
– Chị ghét dạy học khủng khiếp lắm hả?
Laura gần như thì thầ
– Ừ, chị ghét lắm. Nhưng không nên để bố và mẹ biết.
Các cô vỗ gối cho phồng lên, đặt vào đúng chỗ và đi tới giường Laura. Carrie an ủi cô:
– Có lẽ chị không phải làm lâu đâu.
Mở nút chiếc nệm rơm, các cô thọc sâu tay vào trong khuấy rơm cho tơi ra và Carrie tiếp:
– Có lẽ chị sẽ lấy chồng. Mẹ đã làm thế.
Laura nói:
– Chị không muốn.
Cô vỗ chiếc nệm cho mịn, cài nút lại:
– Rồi đó. Bây giờ tới chiếc mền phủ. Chị thích ở lại nhà hơn làm bất cứ điều gì khác.
Carrie hỏi:
– Mãi mãi sao?
– Ừ, mãi mãi.
Laura nói và nghĩ thật lòng như vậy. Cô kéo căng tấm khăn trải, nói:
– Nhưng chắc chị không thể, không thể ở suốt mọi thời gian. Chị phải tiếp tục đi dạy học.
Các cô đã tấn xong khăn trải và vỗ phồng gối của Laura. Tất cả các giường đã làm xong.
Carrie bảo cô sẽ đi quét nhà. Cô nói:
– Bây giờ em luôn luôn làm việc này. Nếu chị đi gặp Mary Power thì đi sớm chừng nào sẽ về sớm chừng đó.
Laura nói
– Chị chỉ muốn tìm xem chị có bắt kịp lớp học của mình không.
Xuống dưới nhà, cô đặt thùng nấu nước rửa lên lò và đổ đầy bằng những xô nước kéo từ giếng. Một lúc sau, trong lúc nước đang nóng lên, cô đi gặp Mary Power.
Cô đã quên hẳn là có lúc cô từng không ưa thị trấn. Sáng nay trời quang và mát mẻ. Ánh nắng lấp lánh từ những dấu xe in trong tuyết trên đường phố và lóe sang từ những cạnh ván đóng sương trên vỉa hè. Trong hai khu xây cất lúc này chỉ còn hai lô trống về phía tây của đường phố và một số cửa hang được sơn trắng hoặc xám. Cửa hang tạp hóa Harthorneos đã sơn đỏ. Khắp nơi đều hiện rõ vẻ bừng dậy náo nhiệt của buổi sáng. Các chủ tiệm trong mũ và áo khoác dầy đang cạo những đám tuyết bị đạp xuống khỏi lối đi trước cửa hang của mình. Họ vừa làm vừa trò chuyện, đùa giỡn. Các khung cửa ra vào sập mạnh, những con gà mái kêu quang quác và lũ ngựa hí vang trong chuồng.
Ông Fuller rồi ông Bradley nhấc mũ chào Laura khi cô đi ngang qua. Ông Bradley nói:
– Tôi nghe nói cô đang dạy ở trường Brewster, cô Ingalls.
Laura cảm thấy lớn hẳn lên. Cô đáp:
– Dạ, cháu chỉ về thị trấn vàothứbảy.
Ông Bradley nói:
– Tốt, chúc cô hoàn toàn thành công.
Laura nói:
– Cám ơn ông, ông Bradley.
Trong cửa hang may Power, cha của Mary ngồi bắt chéo chân trên bàn bận rộn may. Mary đang giúp mẹ làm công việc buổi sang ở phòng sau. Bà Power kêu lên:
– Ô, coi ai kìa! Cô giáo thế nào?
Laura đá
– Dạ, cảm ơn bà, cháu rất khỏe.
Mary nôn nóng muốn biết:
– Bạn có thích dạy học không?
Laura nói:
– Mình mong là có thể làm tốt được mãi. Nhưng mình thích ở nhà hơn. Mình sẽ mừng khi hai tháng qua đi.
Mary nói với cô:
– Tất cả bọn mình cũng vậy. Trời ơi, ở trường bọn mình nhớ bạn lắm.
Laura thấy hài lòng. Cô nói:
– Các bạn ra sao? Mình cũng nhớ các bạn lắm.
Mary tiếp tục kể:
– Nellie Oleson cố dành chỗ ngồi của bạn, nhưng Ida không chịu. Ida bảo giữ chỗ đó cho bạn cho tới khi bạn quay lại trường và thầy Owen nói bạn ấy có thể làm việc đó.
Laura kêu lên:
– Vì lẽ gì mà Nellie Oleson muốn chiếm chỗ ngồi của mình? Chỗ ngồi của cô ta cũng tốt chứ hoặc gần như thế.
Mary nói:
– Chỉ là do Nellie muốn thay thế bạn. Cô ta muốn mọi thứ mà người khác có, vậy thôi. Ô, Laura, cô ta sẽ giống hệt như con gà mắc tóc khi mình nói cho cô ta hay rằng Almanzo Wilder đã đưa bạn về nhà bằng chiếc xuồng trượt mới của anh ta!
Cả hai cùng cười lớn. Laura cảm thấy hơi mắc cỡ nhưng cô không thể nín cười. Các cô nhớ lại sự khoác lác của Nellie là cô ta sẽ ngồi trên cỗ xe ở phía sau những con ngựa nâu kia. Và cô ta chưa khi nào làm nổi việc đó.
Mar:
– Mình khó thể chờ nổi.
Bà Power nói:
– Mẹ không nghĩ đó là việc hay lắm, Mary.
Mary nhìn nhận:
– Con biết đó là chuyện không hay. Nhưng nếu mẹ chỉ cần hiểu Nellie Oleson đã không ngừng khoác lác, khoe khoang và châm chọc Laura ra sao. Và bây giờ thử nghĩ Laura đang đi dạy học và anh bạn trai Almanzo Wilder tới đón bạn ấy về.
Laura kêu lên:
– Ô, không! Anh ta không phải bạn trai! Không phải như thế chút nào! Anh ta đến đón mình là vì muốn giúp bố mình thôi!
Mary cười:
– Anh ta hẳn phải nghĩ thật nhiều đến bố của bạn nhỉ?
Cô bắt đầu chọc ghẹo rồi ngắm Laura, nói:
– Mình xin lỗi. Mình sẽ không nói về chuyện này nếu bạn không muốn.
Laura nói:
– Mình không có ý đó. Mình chỉ không muốn bạn nghĩ ông Wilder là bạn trai của mình vì ông ta không phải như thế.
Mọi chuyện thật đơn giản khi có một mình hoặc ở nhà nhưng ngay khi gặp một người khác sẽ thành khó khăn ngay. Mary nói:
– Được rồi.
Laura giải thích:
– Mình chỉ chạy tới một phút thôi vì mình đang nấu nước và lúc này chắc đã sôi rồi. Hãy nói cho mình biết các bạn đang học bài nào, Mary.
Khi Mary nói cho biết, Laura thấy cô đang theo kịp lớp học với bài học ban đêm. Sau đó, cô trở về nhà.
Trọn ngày hôm đó tràn đầy hạnh phúc. Laura giặt quần áo rồi phun nước, ủi các món đồ khô sạch. Rồi trong gian phòng khách ấm cúng, cô tháo tung chiếc mũ nhung nâu tuyệt đẹp trong lúc ngồi nói chuyện với mẹ, Carrie và Grace. Cô chải sạch, phun hơi nước và bao lại trên một khung vải cứng làm thành một chiếc mũ mới còn mới hơn cả trước đó. Cô còn có đủ thời giờ chải, ủi chiếc áo khoác màu nâu và giúp mẹ nấu xong sớm sủa bữa ăn tối. Sau đó cả nhà lần lượt tắm trong khu nhà bếp ấm áp và đi ngủ.
Trước khi chìm vào giấc ngủ, Laura nghĩ:
– Nếu có thể sống mãi theo cách này, không khi nào mình mong muốn một điều gì nữa. Nhưng có lẽ mình phải tận hưởng nhiều hơn vì mình chỉ còn tối nay và sang mai…
Nắng sáng và bầu trờichủnhật như có vẻ lặng lẽ riêng và thị trấn cũng lặng lẽ theo với sự yên tĩnh của ngàychủnhật khi Laura cùngCarrie, Grace và mẹ bình thản bước ra khỏi nhà lúc sang sớm. Công việc buổi sang đã dứt, món đậu dành cho bữa ăn trưachủnhật đang hầm trên lò. Bố cẩn thận kéo các ô gió trên lò bếp, bước ra khóa cửa lại.
Laura và Carrie tiến lên trước, bố mẹ dắt tay Grace nối theo sau. Tất cả đều sạch sẽ tươm tất trong những bộ đồ đẹp nhất dành chochủnhật, bước thật chậm trong buổi sáng giá buốt, cố giữ không để bị trượt chân trên những lối đi còn đóng băng. Cũng thận trọng trên đường phố và nối hang băng qua phía sau cửa tiệm Fuller, mọi người đều đang hướng về nhà thờ.
Ngay khi bước vào, Laura nôn nóng nhìn khắp những chỗ kín người và Ida đã có ở đó!
Cặp mắt nâu của Ida như nhảy múa khi thấy Laura và cô trượt dọc chiếc ghế để có them chỗ níu lấy cánh tay Laura, thì thầm:
– Trời ơi, thấy bạn mình mừng quá! Bạn về khi nào
– Sau buổi học chiều thứ sáu.
Vẫn còn một thời gian ngắn để trò chyện trước buổi họcchủnhật. Ida hỏi:
– Bạn có thích dạy học không?
– Không, mình không thích! Nhưng đừng nói cho ai biết hết, mình đang cố lo cho ổn thỏa.
Ida hứa:
– Mình sẽ không nói. Mình hiểu bạn. Nhưng chỗ ngồi của bạn ở trường trống vắng khủng khiếp.
Laura nói:
– Mình sẽ trở lại. Chỉ bảy tuần lễ nữa thôi.
Ida nói:
– Laura. Bạn không để ý nếu Nellie Oleson ngồi cạnh mình trong thời gian bạn đi vắng, phải không?
Laura kêu lên. Rồi cô thấy Ida chỉ đang chọc mình. Cô nói:
– Dĩ nhiên là không. Bạn cứ hỏi cô ta và thấy nếu cô ta thích.
Vì đang ở trong nhà thờ nên cả hai không thể cười mà chỉ lặng lẽ lắc lư và gần như nghẹn ngào trong cố gắng giữ cho nét mặt tỉnh táo. Luật sư Barnes đang đạp trên mặt bàn để nhắc lớp họcchủnhật giữ trật tự và các cô không còn nói chuyện được nữa. Họ phải đứng lên và hòa theo trong tiếng hát:
Lớp học Xa-ba ngọt ngào công chính!
Thân thương hơn khắp mọi mái điện đài
Con tim này mãi không rời đổi
Xa-ba ơi, mái ấm trọn cuộc đời.
Cùng hát còn tốt hơn là trò chuyện. Laura nghĩ Ida và cô vô cùng gắn bó khi cả hai đứng bên nhau cùng giữ cuốn thánh ca mở rộng phía trước.
Chọn lựa đầu tiên cho con tim lang bạt
Nẻo đường đời đã rộng mở thênh thang
Mảnh đất đầu tiên để vun trồng hạnh phúc
Mái nhà Xa-ba công chính thân thương.
Giọng Laura trong trẻo, mạnh mẽ cất lên trong lúc giọng Ida cao dịu dàng nối theo, rồi cả hai cùng hòa trộn lập lại:
Con tim này mãi mãi không rời đổi
Xa-ba ơi, mái ấm trọn cuộc đời.
Lớp họcchủnhật là một phần hấp dẫn trong buổi lễ tại nhà thờ. Dù chỉ được nói chuyện với thầy giáo về bài học, Ida và Laura vẫn có thể mỉm cười với nhau và cùng hòa tiếng hát. Khi lớp học chấm dứt, chỉ có vừa đủ thời giờ để nói “Tạm biệt – Tạm biệt.” Rồi Ida phải tới ngồi với bà Brown ở hang ghế trước trong lúc giáo sĩ Brown thuyết giảng một bài ngớ ngẩn dài dằng dặc.
Laura và Carrie tới ngồi cùng bố mẹ và Grace. Laura biết chắc đã nhớ văn bản được nhắc lại ở nhà khi bố hỏi cô nên cô không cần nghe gì thêm. Trong nhà thờ Laura luôn nhớ tới Mary lúc nào cũng ngồi ngay ngắn sát bên cô chăm chú theo dõi cách cư xử của Laura. Thật lạ khi nghĩ rằng các cô từng là những cô bé, vì lúc này Mary đang theo học tại trường cao đẳng và Laura đã làcô giáo. Côcố không nghĩ tới bà Brewster và trường học. Sau hết, Mary đã vào trường cao đẳng và Laura đang kiếm được bốn mươi đô la. Với bốn mươi đô la, Mary có thể tiếp tục học tại trường trong năm tới. Có lẽ mọi thứ sẽ tốt nếu mình cố gắng. Bằng cách nào cũng phải luôn cố gắng. Sẽ không có gì xảy tới nếu mình không gây ra. Laura nghĩ:
– Chỉ cần mình xoay sở được với Clarence trong bảy tuần lễ nữa.
Carrie bấu vào cánh tay cô. Mọi người đang đứng lên để hát bài Doxology. Buổi lễ đã kết thúc.
Bữa ăn trưa thật tyệt. Món đậu hầm của mẹ hết sức ngon ăn với bánh mì, bơ, dưa leo dầm và mọi người đều thoải mái, vui vẻ trò chuyện. Laura nói:
– Ôi, con thích được ở đây.
Bố nói:
– Quá tệ là nhà Brewster không phải là một nơi tốt để ở.
Laura ngạc nhiên nói:
– Sao, bố. Con đâu có gì phàn nàn.
Bố nói:
– Bố biết con không phàn nàn. Tốt, hãy mím môi lại. Bảy tuần lễ sẽ qua mau và con lại trở về nhà.
Dễ chịu biết bao khi chén bát rửa xong và cả nhà quay quần trong gian phòng trước suốt buổi chiềuchủnhật. Nắng như dòng suối tuôn qua những khung cửa sổ sạch bóng vào gian phòng ấm áp đang có mẹ ngồi đung đưa nhẹ nhẹ chiếc ghế đu và Carrie cùng Grace mải mê với những tấm hình trong cuốn sách bìa xanh lá cây của bố, “Điều kì diệu trong thế giới loài vật.” Bố đọc những bản tin trên tờ báo Người Tiên Phong cho mẹ nghe, còn Laura ngồi ở bàn viết của bố viết thư cho Mary. Khẽ khàng với cây bút khảm trai của mẹ mang hình dạng như một chiếc lông cánh chim, cô viết về lớp học và các học sinh của mình. Dĩ nhiên cô không nhắc nhở tới những điều bất như ý. Chiếc đồng hồ tích tắc đều đều và thỉnh thoảng con mèo Kitty lại vươn dài người một cách lười biếng khẽ gừ lên một tngắn.
Khi viết xong lá thư, Laura lên gác xếp quần áo vào chiếc túi xách của mẹ. Cô mang xuống nhà và đi ra phòng trước. Chắc đã tới giờ đi nhưng bố đang đọc báo và không lưu ý tới.
Mẹ nhìn lên đồng hồ và khẽ nhắc:
– Charles, anh hẳn phải lo đóng ngựa thôi, kẻo trễ. Đường đi về xa lắm và lúc này trời tối sớm.
Bố chỉ lật tờ báo lại và nói:
– Ô, vội gì.
Laura và mẹ nhìn nhau ngạc nhiên. Cả hai nhìn lên đồng hồ rồi lại nhìn bố. Bố không hề nôn nóng nhưng hàm râu hung của bố hình như có một nụ cười.
Chiếc đồng hồ tích tắc đều đều và bố lặng lẽ đọc báo. Mẹ gần như đã hai lần lên tiếng và ý nghĩ đảo lộn. Cuối cùng, không nhìn lên, bố nói:
– Có ai đã quấy rầy cặp ngựa của tôi.
Mẹ kêu:
– Sao rồi, Charles! Không có chuyện gì bất ổn cho lũ ngựa chớ?
Bố nói:
– Này! Thực tế là chúng không còn trẻ để mà sử dụng hoài. Dù vậy, chúng vẫn có thể chịu nổi một khoảng đường mười hai dặm đi và về.
Mẹ nói một cách bất lực:
– Charles.
Bố nhìn Laura với ánh mắt lấp lánh, nói:
– Có lẽ bố không phải lái chúng đi xa như thế.
Ngoài phố có tiếng chuông xe ngựa vọng tới. Tiếng chuông mỗi lúc một rõ hơn, lớn hơn và dừng lại trước cửa. Bố bước ra, mở rộng cửa. Laura nghe thấy Almanzo Wilder nói:
– Chàoông Ingalls. Tôighé lại để coi Laura có cần tôi đưa cô ấy tới trường không?
Bố đáp:
– Chà, tôi tin là nó thích được ngồi trên chiếc xuồng trượt băng đó.
Almanzo nói:
– Bây giờ đã trễ và quá lạnh cho lũ ngựa nếu không có mền phủ cho chúng. Tôi chạy xuống phố và sẽ ghé lúc quay lại.
– Tôi sẽ nói với con bé.
Bố đáp và đóng cửa trong lúc tiếng chuông rung xa dần.
– Laura nghĩ sao?
Laura nói:
– Thật thích thú được ngồi trên chiếc xuồng trượt băng.
Rất nhanh, cô buộc dây mũ và khoác áo choàng. Tiếng chuông đang trở lại. Cô khó có thời gian chào tạm biệt trước khi xe dừng trước cửa.
– Đừng quên chiếc túi xách.
Mẹ nhắc và Laura quay lại chộp nó lên.
– Cảm ơn mẹ. Tạm biệt.
Cô nói và bước ra ngoài tới bên chiếc xuồng trượt. Almanzo giúp cô bước lên, tấn áo choàng xung quanh cô. Prince và Lady khởi hành rất nhanh. Tất cả những chiếc chuông rung lên thành một điệu nhạc và cô đang trên đường trở lại trường.
Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.