Ngôi Nhà Nhỏ Trên Thảo Nguyên tập 8
5. BẶM CHẶT MÔI
Suốt tuần lễ đó, mọi chuyện đều trục trặc, tất cả mọi chuyện. Không thứ gì đem lại cho Laura một chút khuyến khích.
Thời tiết âm u. Những đám mây mù sà thấp sát trên đồng cỏ trắng xám và gió thổi một cách buồn bã. Hơi lạnh ẩm ướt nhớp nháp. Tất cả các lò sưởi đầu đóng khói.
Bà Brewster bỏ mặc công việc trong nhà. Bà không quét tuyết khiến ông Brewster đạp lên và tuyết tan chảy thành vũng quện với tro xung quanh lò bếp. Bà ta không làm giường và cũng chẳng buồn kéo căng lại. Mỗi ngày hai lần bà ta nấu khoai tây với thịt heo ướp muối rồi quăng lên bàn. Tất cả thời giờ còn lại bà ta ngồi ủ rũ. Thậm chí bà ta không thèm chải đầu và đối với Laura có vẻ như Johnny gào khóc giận dữ trọn tuần lễ.
Một lần Laura cố tìm cách chơi với nó nhưng nó chỉ thoi đạp cô và bà Brewster giận dữ quát lên:
– Để nó yên!
Sau bữa tối, nó ngủ trên đầu gối của bố và ông Brewster chỉ ngồi. Không khí như âm ỉ nung nấu sự câm nín của bà Brewster và ông ta, Laura nghĩ, ngồi như một cái bướu trên khúc cây. Cô từng nghe thấy nói thế nhưng không nhận rõ ý nghĩa lời nói. Một cái bướu trên cây không chiến đấu với ai nhưng cũng không thể thay đổi.
Sự câm nín nặng nề tới nỗi Laura khó thể học nổi. Khi cô đi ngủ, bà Brewster lại quátông Brewster. Bàta muốn trở về miền Đông.
Dù sao Laura cũng khó thể học tốt nổi. Cô hết sức lo ngại về trường học. Mặc dù cô có thể làm mọi sự, mọi điều vẫn tiến từ xấu tới tồi tệ.
Bắt đầu vào thứ hai khi Tommy không thuộc một từ trong bài đánh vần. Cậu ta giải thích do Ruby không cho cậu ta mượn bài đánh vần. Laura ngạc nhiên hỏi:
– Sao lại thế được, Ruby!
Thế là Ruby nhỏ bé ngọt ngào biến ngay thành một vòi lửa. Laura hốt tới nỗi trước khi kịp can thiệp Ruby và Tommy đã cãi cọ ầm ĩ.
Laura quyết liệt ngưng được vụ cãi cọ. Cô đi tới chỗ của Tommy trao cho cậu ta bài đánh vần, nói:
– Bây giờ hãy học bài này. Em sẽ phải ngồi lại trong giờ nghỉ và đọc cho tôi nghe.
Ngày hôm sau, Ruby không thuộc bài. Cô đứng trước mặt Laura, hai tay chắp sau lưng, ngây thơ như một con mèo con, nói:
– Em không thể học bài đó được, cô giáo. Cô đã cho Tommy bài đánh vần.
Laura nhớ là cô phải đếm đến mười. Rồi cô nói:
– Tôi phải làm như thế. Thôi được, em và Tommy có thể ngồi chung để học bài đánh vần của các em.
Cả hai không học cùng một bài trong cuốn sách nhưng có thể giữ cho cuốn sách mở ở hai khoảng. Từ một phía, Tommy có thể học bài của mình trong khi Ruby đang học bài ở phía bên kia cũng có thể học. Theo cách này, Laura và Mary đã học những bài học đánh vần khác nhau trong cuốn sách đánh vần của mẹ.
Nhưng Tommy và Ruby không chịu. Cả hai lặng lẽ tranh chấp, mỗi người đều mở rộng hết cuốn sách ở khoảng bài của mình. Laura phải liên tục gay gắt lên tiếng:
– Tommy! Ruby!
Nhưng không ai học tốt được bài đánh vần của mình.
Martha không thể giải xong các đề toán. Charles ngồi ngó lư đãng qua khung cửa sổ vào khoảng không xám xịt. Khi Laura nhắc nhở phải chú ý vào bài học của mình, cậu ta nhìn trân trân vào trang giấy. Laura biết chắc cậu ta không nhìn vào bài.
Cô quá nhỏ bé. Khi Martha, Charles và Clarence đứng trước cô để trả bài, tất cả đều lớn hơn cô quá nhiều. Dù đã ráng làm tốt nhất, cô không thể khiến họ chú tâm học các môn địa dư và lịch sử.
Ngày thứ hai, Clarence học thuộc một phần bài lịch sử nhưng khi Laura hỏi thời gian nào có cuộc định cư đầu tiên ở bang Virginia, cậu ta trả lời một cách bất cần:
– Chà, tôi không học phần đó.
Laura hỏi:
– Sao bạn không học?
– Bài học dài quá.
Clarence đáp với một cái nhìn bằng những con mắt nheo lại như muốn nói:
– Cô sẽ làm gì với chuyện đó?
Laura nổi giận nhưng khi bắt gặp cái nhìn của cậu ta, cô hiểu rằng cậu ta đang chờ cô phát cáu. Cô có thể làm gì đây? Cô không thể phạt cậu ta vì cậu ta quá lớn. Cô không nên bày tỏ một sự giận dữ nào.
Cô đành im lặng trong khi lật những trang bài lịch sử như để xem xét. Tim cô như sắp nghẹn lại, nhưng cô không thể để cậu ta nhìn thấy điều đó. Cuối cùng cô nói:
– Thật tệ khi các bạn không học bài này. Như thế bài học của các bạn sẽ dài hơn vì chúng ta không thể kìm Charles và Martha lại được.
Cô tiếp tục nghe Charles và Martha trả bài. Rồi cô cho tất cả bài học khác vẫn giữ nguyên độ dài thường lệ.
Hôm sau Clarence không thuộc bài lịch sử một chút nào. Cậu ta nói:
– Thật vô ích khi cố học những bài dài như thế.
Laura nói:
– Clarence, nếu bạn không muốn học, bạn sẽ là người chịu thua thiệt.
Cô tiếp tục hỏi cậu ta những câu hỏi khi đến phiên cậu ta trả lời hi vọng rằng cậu ta sẽ thấy xấu hổ khi chỉ có một câu trả lời
Nhưng cậu ta không xấu hổ.
Mỗi ngày cô cảm thấy khổ sở hơn vì mình đang thất bại. Cô không thể dạy học được. Lớp học đầu tiên của cô đã thất bại thì cô không thể đủ sức dành nổi một chứng chỉ nào khác. Cô sẽ không thể kiếm ra tiền. Mary sẽ phải rời khỏi trường cao đẳng và đó là lỗi của Laura. Cô khó thể học các bài học riêng của mình dù cô đã nghiền ngẫm không chỉ về đêm mà ngay cả trong giờ chơi và giờ nghỉ trưa. Khi trở về thị trấn, cô sẽ tụt lại so với lớp của mình.
Tất cả xáo trộn đều khởi từ Clarence. Cậu ta có thể khiến cho Tommy và Ruby biết cư xử nếu cậu ta chịu làm vì cậu ta là anh lớn. Cậu ta có thể thuốc bài vì cậu ta nhanh trí hơn Charles và Martha.
Cô hết sức mong mình đủ lớn để cho Clarence một trận đòn xứng đáng.
Tuần lễ lết đi thật chậm, tuần lễ dài nhất và khổ sở nhất mà Laura chưa từng thấy.
Vào Thứ Năm, khi Laura nói “Toán học lớp ba đứng lên,” Clarence bật dậy thật nhanh và Charles bắt đầu di chuyển một cách tiều tụy, nhưng Martha đứng lên được nửa chừng và kêu lớn “Ui cha” rồi ngồi xuống tựa hồ bị kéo giật lại. Clarence đã dùng con dao nhíp ghim bím tóc của cô xuống mặt bàn của cậu ta. Cậu ta đã làm lặng lẽ tới mức Martha không hề hay biết điều gì cho tới khi cô ráng đứng dậy.
Laura lên tiếng:
– Clarence!
Cậu ta không ngưng cười. Tommy cười theo. Ruby khúc khích, thậm chí Charles cùng ngoác miệng cười. Martha ngồi xuống mặt đỏ gay, nước mắt chạy quanh.
Laura hoàn toàn tuyệt vọng. Tất cả đều chống lại cô và cô không thể ghép vào trật tự. Ôi, sao chúng có thể bần tiện tới thế! Trong một thoáng, cô nhớ đến cô Wilder đã thất bại khi dạy trong trường học thị trấn. Laura nghĩ:
– Đây là cách mà cô ấy cảm thấy.
Lúc đó thình lình cô giận cùng cực. Cô giật con dao ra, bấm lưỡi dao đóng lại trong bàn tay. Cô không cảm thấy bé nhỏ nữa khi đứng đối mặt với Clarence. Cô hét:
– Đáng xấu hổ cho cậu!
Cậu ta ngưng cười. Tất cả im theo.
Laura bước lại bàn của mình, gõ lên mặt bàn:
– Lớp ba môn toán, đứng lên! Bước tới.
Tất cả không thuộc bài, không giải nổi các đề toán nhưng ít nhất tất cả đều làm bộ nghiêm chỉnh cố làm. Laura cảm thấy mình cao lớn và khủng khiếp vì tất cả đã vâng lời cô một cách dễ dàng.
Cuối cùng, cô lên tiếng:
– Các bạn có thể học lại bài học này vào ngày mai. Lớp học chấm dứt.
Đầu cô nhức nhối khi cô bước về căn nhà dễ ghét của bà Brewster. Cô không thể nổi giận hoài và kỉ luật không thể duy trì nếu học sinh tiếp tục không thuộc bài. Ruby và Tommy đánh vần rất kém. Martha không thể phân tích nổi một câu phức tạp cũng không thể cộng các phân số con. Clarence không chịu học bài lịch sử. Laura cố hi vọng ngày mai cô có thể làm được khá hơn.
Thứ sáu yên tĩnh. Mọi người đều có vẻ chán nản, bơ phờ. Tất cả đang chờ ngày cuối tuần và cô cũng thế. Những cây kim đồng hồ không bao giờ nhích chậm như vậy.
Buổi chiều, những cụm mây bắt đầu vỡ ra và trời rạng sáng hơn. Ngay trước bốn giờ, ánh nắng chiếu xuyên về phía đông đã nhạt hẳn trên mặt đất đầy tuyết. Rồi Laura nghe thấy tiếng chuông xe ngựa vẳng tới.
Cô lên tiếng:
– Các bạn có thể cất sách vở đi. Lớp học chấm dứt.
Cuối cùng, tuần lễ khốn khổ đã qua. Lúc này không có gì có thể xảy ra thêm nữa.
Tiếng nhạc chuông mỗi lúc một lớn hơn và rõ rệt hơn. Chiếc áo choàng của Laura đã được cài nút và dải mũ đã buộc khi Prince và Lady đi ngang cửa sổ với những chiếc chuông đang khua vang. Cô chụp vội sách vở, chiếc xô đựng thức ăn và ngay lúc đó lại xảy ra điều tồi tệ hơn hết.
Clarence mở cửa thò đầu vào và hô lớn:
– Người yêu của cô giáo tới đây rồi!
Almanzo Wilder chắc hẳn phải nghe thấy. Anh không thể không nghe. Laura không còn biết cô sẽ có thể nhìn mặt anh thế nào. Cô có thể nói gì? Cô có thể nói với anh ra sao về việc cô không hề làm điều gì để Clarence có lí do nói như thế?
Anh đang chờ trong gió lạnh và những con ngựa không được phủ mền. Cô phải bước ra.
Hình như anh mỉm cười với cô và cô khó thể nhìn anh. Anh kéo cô ngồi vào xe và nói:
– Ổn hết chứ?
Cô đáp:
– Dạ, cảm ơn.
Những con ngựa lướt nhanh với những vòng chuông reo vui. Laura quyết định rằng tốt hơn là không nhắc tới Clarence như Mẹ thường nói:
– Ít nói nhất thì mau lành nhất.
Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.