Ngôi Nhà Nhỏ Trên Thảo Nguyên tập 8

9. CUỘC VIẾNG THĂM CỦA ÔNG GIÁM THỊ



– Mình chỉ còn phải qua một ngày tiếp theo.

Laura nghĩ khi đi về nhà. Mọi chuyện ở đó vẫn bất ổn. Bà Brewster không nói năng gì, Johnny luôn khốn khổ và ông Brewster ngồi lì ở chuồng bò lâu tới mức tối đa. Tối đó, khi ngồi học, Laura ghi bốn dấu trên cuốn sổ tay cho thứ hai, thứ ba, thứ tư, thứ năm. Mỗi đêm cô đánh dấu riêng cho một ngày và khi chúng qua hết, chỉ còn thêm một tuần nữa.

Ngày nối ngày, thời tiết càng lạnh hơn nhưng vẫn không có bão tuyết. Đêm trôi qua lặng lẽ dù Laura thường chập chờn thức giấc. Mỗi một buổi tối cô gạch chéo một dấu hiệu. Hình như ngóng tới trước để được đánh dấu thêm một ngày khiến thời gian qua mau hơn.

Suốt đêm thứ tư, cô nghe tiếng gió gào hú và tuyết rơi trên cửa sổ. Cô khiếp hãi hôm sau sẽ không có buổi học. Nhưng buổi sáng, mặt trời vẫn tỏa rạng dù không có hơi ấm trong nắng. Một cơn gió giá buốt cuốn những cụm tuyết bay là là qua cánh đồng. Laura mừng rỡ đối mặt với quang cảnh đó khi cô lại đạp tuyết mở đường tới trường học.

Gió đang thổi lùa tuyết qua các kẽ ván và thêm một lần nữa, cô lại cho học sinh đứng bên lò sưởi học bài. Nhưng hơi nóng của chiếc lò sưởi hực đỏ đã làm ấm gian phòng cho tới giờ nghỉ giải lao, Laura không nhìn thấy hơi thở của mình khi cô thổi trên chiếc ghế của Clarence ở cuối lớp. Vì vậy, lúc kêu học sinh giữ trật tự để học tiếp, cô nói:

– Bây giờ phòng ấm hơn rồi. Các bạn hãy về chỗ của mình.

Tất cả vừa vào chỗ ngồi thì một tiếng gõ cửa đột ngột vang lên. Ai làm như vậy? Cô thắc mắc.

Khi bước vội tới cửa cô liếc qua cửa sổ nhưng không thấy gì. Ngay trước cửa, ông Williams, giám thị các trường trong hạt, đang đứng.

Cặp ngựa phủ mền kín của ông được cột ở một góc trường. Tuyết mềm khiến không có tiếng xe và ngựa không đeo chuông.

Đây là cuộc xét nghiệm việc dạy dỗ của Laura và may mắn ngần nào, cô đã cho học sinh ngồi tại chỗ.ÔngWilliams mỉm cười hài lòng khi cô đem chiếc ghế của cô tới bên lò sưởi cho ông. Mỗi học sinh đều chăm chú làm việc nhưng Laura có thể cảm thấy tất cả căng thẳng ra sao.

Cô thấy phấn khởi vì mỗi học sinh đều ráng sức làm tốt nhất cho cô. Ngay cả Charles cũng nỗ lực và vượt qua chính mình.ÔngWilliams ngồi chăm chú nghe từ bài tập đọc này qua bài khác trong lúc gió lùa mạnh và tuyết bay qua những kẽ hở trên vách.

Charles giơ tay lên hỏi:

– Tôi có thể xin phép được tới huơ tay bên lò không?

Laura chấp thuận và Martha không xin phép cũng bước tới. Cả hai đang cùng học chung một cuốn sách. Khi các bàn tay đã ấm, cả hai lặng lẽ về chỗ, không xin phép. Điều này cho thấy Laura chưa thực tốt về mặt giữ gìn kỷ luật

Trước buổi trưa, ông Williams nói ông phải đi. Lúc này Laura phải hỏi ông có cần nói gì với lớp học không.

– Có, tôi cần nói.

Ông trả lời một cách nghiêm nghị và khi ông nhấc cái thân hình cao tròn sáu bộ lên, trái tim Laura như ngưng đập. Một cách tuyệt vọng, cô tự hỏi cô đã làm điều gì không

Với cái đầu gần đụng trần nhà, ông đứng im lặng một lúc để nhấn mạnh điều cần nói. Rồi ông nói:

– Dù các em làm bất kì điều gì khác, phải cố giữ ấm bàn chân của mình.

Ông mỉm cười với tất cả rồi lại mỉm cười với Laura và sau khi thân mật lắc bàn tay cô, ông bước đi.

Buổi trưa Clarence trút hết xô than vào lò và bước ra ngoài xúc đầy trở lại. Khi quay vào, cậu ta nói:

– Mình cần thêm nhiều than cho lò trước khi tối. Trời đang lạnh hơn, mau lắm.

Tất cả đều ngồi quây quanh lò để ăn bữa trưa. Khi Laura nhắc lớp học tiếp tục cô bảo tất cả mang sách tới bên lò sưởi.

– Các bạn có thể đứng cạnh lò sưởi hoặc cử động tùy ý. Các bạn giữ được im lặng lâu và học tốt bài học của mình thì chúng ta sẽ biến việc này thành thông lệ khi cái lạnh tiếp tục kéo dài.

Dự tính được thực hiện rất tốt. Các bài tập đọc khá hơn hẳn thời gian trước và gian phòng yên tĩnh trong lúc tất cả học và giữ ấm bàn chân.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.