NGƯỜI TRONG ẢNH
Chương 29 : Câu chuyện của Badger
Không thể để lỡ một giây. Đã nghe thấy tiếng chân người lên thang gác.
– Nhanh lên, Badger! Cởi giày ra! Ném giày qua cửa sổ con trên trần nhà! Làm theo và cấm không được hỏi lại! Chui vào gầm gường! Nhanh lên, tôi bảo anh!
Có tiếng chìa khóa trong ổ.
Nicholson – Nicholson giả – Đứng trước cửa, tay cầm cây nến.
Hắn thấy Bobby và Frankie vẫn ở chỗ lúc nãy và những mảnh kính vụn trên sàn nhà.
Ngạc nhiên hắn nhìn chân Bobby.
– Có lời khen anh, anh bạn – Hắn nói bằng giọng khô khan – Đây là một tiết mục nhào lộn hấp dẫn.
Hắn nhìn những nút dây và buộc thêm một vài nút nữa cho chặt.
– Tôi rất muốn biết làm thế nào anh có thể ném giày lên cửa sổ được. Thật là kỳ diệu.
Hắn nhìn hai tù nhân, nhìn lên cửa sổ rồi nhún vai và đi ra.
– Nhanh lên Badger!
Anh này từ gầm giường chui ra. Với một con dao nhíp, anh cắt dây trói cho Bobby và Frankie.
– Ô – Bobby kêu lên – Tay chân tôi tê dại cả. Thế nào, Frankie, cô nghĩ thế nào về người bạn Nicholson của chúng ta?
– Anh có lý, đây đúng là Roger Bassington-ffrench. Bây giờ tôi đã nhận ra hắn. Hắn sắm vai bác sĩ Nicholson rất đạt.
– Ít nhất là giọng nói và cặp kính.
– Tôi biết ở Oxford có một người tên là B-b-bass-ington-ffrench. Một diễn viên có t-t-tài, nhưng tư cách thì rất k-k-kém. Anh ta đã làm một tờ xéc g-g-giả mạo chữ ký của người c-c-cha. Ông già tống… tống anh ta ra khỏi nhà.
Frankie và Bobby cũng nghĩ như vậy. Hai người không mấy tin tưởng Badger nên không giải thích cho anh ta nhiều.
– Giả mạo chữ ký – Frankie nói – Lá thư đó cũng bắt chước chữ của Bobby. Bobby, làm thế nào mà hắn biết nét chữ của anh được?
– Có quan hệ với nhà Cayman thì chắc chắn hắn đã đọc bức thư của tôi gửi cho họ về Evans.
Bobby lên tiếng than vãn.
– Bây… bây giờ c-c-chúng… chúng ta phải l-l-làm gì?
– Chúng ta nấp sau cánh cửa này – Bobby nói – Khi anh bạn của chúng ta trở lại (chắc chắn là hắn chưa trở lại ngay đâu), chúng ta sẽ quật ngã và trói hắn lại để hắn không kịp kêu. Anh nghĩ sao về việc này?
– Tôi tán thành.
– Còn cô, Frankie, khi nghe thấy tiếng chân bước lên, cô ngồi lên chiếc ghế cũ. Khi mở cửa, nhìn thấy cô, hắn sẽ không nghi ngờ gì.
– Rất tốt. Khi các anh quật ngã hắn, tôi sẽ đến tiếp tay và bóp cổ hắn.
– Cô là một phụ nữ can đảm! Bây giờ, Badger, anh hãy kể lại làm sao mà anh tới đây được?
Tuy nói lắp nhưng Badger cũng cố gắng kể lại đầy đủ câu chuyện cho các bạn nghe. Làm ăn thất bại, nợ nần chồng chất, bị vướng víu với các chủ nợ và các mõ tòa… Bobby lại bỏ đi mà không để lại địa chỉ mà chỉ nói mình lái chiếc Bentley đi Staverley. Thế là Badger đến Staverley.
– Tớ hy vọng cậu cho tớ vay n-n-năm… năm li-vrơ.
Bobby ân hận là đã bỏ mặc bạn để chơi trò thám tử cùng Frankie trong khi Badger làm việc còn nhiều lúng túng.
Câu chuyện của Badger như sau: Badger không tò mò về việc làm của bạn; anh tưởng sẽ dễ dàng gặp được Bobby nếu về làng Staverley và tìm ra chiếc Bentley màu xanh của Frankie. Và trước khi đến làng Staverley anh đã gặp chiếc xe ấy đậu ở trước một nhà trọ.
“Mình phải làm cậu ta ngạc nhiên” Badger nghĩ như vậy. Trên ghế sau của xe có chiếc chăn, xung quanh không có ai, chui vào xe, nằm đắp chăn chờ bạn…
Nhưng sự việc lại xảy ra khác hẳn. Một người đàn ông trong bộ đồng phục tài xế từ trong quán đi ra, lên xe và cho xe chạy. Badger hé mắt nhìn ra thấy đấy không phải là Bobby.
Trong lúc bối rối, Badger không biết phải giải quyết ra sao. Giải thích và xin lỗi rất không dễ dàng đối với người cho xe chạy tám chục ki-lô-mét-giờ.
Badger quyết định mình sẽ lẻn ra khỏi xe khi xe đỗ lại.
Đến nơi – tức là Tudor Cottage – người lái xe cho xe vào nhà xe và vào trong nhà sau khi khóa xe cẩn thận. Badger bị cầm tù. Nửa tiếng đồng hồ sau, qua ô cửa sổ nhỏ của nhà để xe nhìn ra, Badger thấy Frankie đi vào trong nhà.
Cảm thấy trong việc này có điều gì mờ ám, anh quyết định phải ra ngoài để thăm thú ngôi nhà.
Với vài dụng cụ trong xe, anh mở cửa xe vào nhà để xe rồi vào trong nhà. Mọi cánh cửa tầng trệt đều gài chặt, Badger trèo lên mái nhà dự định vào trong nhà bằng một ô cửa sổ nào đó trên lầu một.
Việc trèo lên mái nhà không có gì là khó khăn vì đã có một ống máng. Trên mái nhà có một ô cửa sổ nhỏ lắp kính. Badger đã vô ý bước vào trong đó và rơi xuống kho chứa đồ cũ…
Bobby thở dài sau khi Badger kể xong câu chuyện.
– Badger thân mến, anh đã cứu mạng chúng tôi. Không có anh, tôi và Frankie sẽ là xác chết sau đây một tiếng đồng hồ nữa.
Anh cho Badger biết công việc mình và Frankie đang làm. Vừa nói xong anh giật mình :
– Có người tới. Frankie về vị trí. Đây là lúc chúng ta cho diễn viên Roger Bassington-ffrench một bài học.
Frankie ngồi trên chiếc ghế không có lưng tựa, làm ra vẻ lo ngại. Bobby và Badger nấp sau cánh cửa chuẩn bị chiến đấu.
Tiếng chân người nghe rõ dần, một tia sáng rọi qua khe cửa. Tiếng chìa khóa vặn trong ổ và cánh cửa mở rộng. Thấy Frankie đang ngồi trên ghế. Tên coi ngục tiến đến bên cô.
Badger và Bobby nhảy bổ vào hắn.
Bị cú đòn bất ngờ, người ấy ngã xuống sàn nhà; cây nến văng ra xa và Frankie nhặt nó lên. Một phút sau, ba người bạn hài lòng đứng nhìn kẻ thù của họ bị trói chặt bằng chính những sợi dây hắn đã dùng để trói họ.
– Xin chào ông Roger Bassington-ffrench – Bobby nói – Đêm nay rất đẹp cho một đám tang!
Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.