NGƯỜI TRONG ẢNH

Chương hai mươi mốt : ROGER TRẢ LỜI CÂU HỎI



May mắn là khi đi về đến nửa đường thì Frankie gặp Roger.

– Này! Cô ở Londres ít thời gian thế thôi ư?

– Tôi không còn việc gì ở Londers nữa.

– Cô đã về nhà chưa? Bác sĩ Nicholson vừa đến báo tin cho chị Sylvia về tình trạng nghiện ngập của anh Henry.

– Tôi biết… Khi trở về tôi đã gặp hai người trong phòng đọc sách… Bà ấy tỏ ra quá ngao ngán.

– Bằng mọi giá phải cai nghiện cho anh Henry… đó là lợi ích của chị Sylvia, cháu Tommy và cả gia đình. Nicholson là bác sĩ có khả năng làm việc này. Chỉ cần anh Henry đồng ý đến lâu đài La Grange…

Frankie ngắt lời anh ta:

– Ông có muốn trả lời một câu hỏi mà tôi sẽ nêu ra không? Tôi hi vọng rằng ông không cho tôi là người tò mò…

– Xin cô cứ nói.

– Ông có lấy tấm ảnh trong túi của người… người ngã từ vách núi xuống vực ở làng Marchbolt không?

Cô nhìn anh ta một cách chăm chú làm cho Roger có đôi chút lo ngại, một tình cảm khó chịu chứ không phải là sợ hãi.

– Cô nghĩ như thế nào mà lại hỏi tôi như vậy? Bà Moira đã nói với cô ư?… Nhưng không, bà ta không biết gì cả…

– Còn ông thì sao?

– Tôi thừa nhận mình đã làm việc này.

– Tại sao?

Một lần nữa, Roger lại tỏ ra khó chịu.

– Vâng, như thế này. Tôi đang ngồi bên cạnh xác người, tôi thấy một mảnh giấy rơi từ trong túi của ông ta ra. Tôi cầm lên xem và tôi rất ngạc nhiên vì đây là một phụ nữ tôi quen biết… một người đã có chồng… sống không hạnh phúc lắm. Sẽ có chuyện gì xảy ra? Một cuộc điều tra và rồi tên người phụ nữ ấy được đăng lên báo… Một vụ om sòm… Và tôi đã xé nát tấm ảnh đó thành trăm mảnh. Có thể làm như vậy là sai, nhưng Moira ăn ở tốt với mọi người, tôi không muốn bà ta bị rắc rối.

Frankie thở dài.

– Đó là tất cả! Nhưng nếu ông biết được…

– Sao?

– Tôi sẽ nói với ông sau. Đó là vấn đề rất phức tạp! Ông thừa nhận mình là người đã hủy tấm ảnh nhưng tại sao ông không nói người chết là ai?

– Tôi biết người chết là ai ư? Làm thế nào mà tôi biết được? Tôi chưa nhìn thấy người ấy bao giờ.

– Nhưng ông đã gặp ông ta tại đây… vài tuần lễ trước.

– Cô gái, cô không tỉnh táo rồi.

– Đó là ông Alan Carstairs… ông chưa bao giờ gặp ông Alan Carstairs ư?

– Ô! Có chứ! Vợ chồng nhà Rivington đã dẫn ông ấy đến lâu đài Merroway. Nhưng người qua đời không phải là Alan Carstairs.

– Tôi cam đoan chính là ông ta. Chắc chắn là ông đã biết.

Hai người nhìn nhau, rồi Frankie cảm thấy nghi ngờ.

– Tôi không nhìn mặt người chết. Một chiếc khăn tay phủ lên mặt ông ta…

Frankie mở to mắt. Thật vậy, lần đầu tiên kể lại chuyện này, Bobby nói mình đã lấy chiếc khăn trong túi người bị nạn để che mặt cho ông ta.

– Ông không có ý định nhấc chiếc khăn đó ra để nhìn mặt người chết ư?

– Không. Nhìn làm gì kia chứ?

– Đúng thế.

Nói vậy, nhưng trong thâm tâm, Frankie vẫn nghĩ, nếu là mình thì sau khi thấy tấm ảnh, mình nhất định phải nhìn mặt người chết.

– Người đàn bà khốn khổ! – Cô thở dài – Bà ta thật đáng thương.

– Ai? Bà Moira Nicholson ư?

– Phải. Người chồng đã hành hạ vợ.

– Xin thú nhận, tôi cũng không ưa bác sĩ Nicholson.

– Bà ấy nói ông ta muốn giết mình.

Roger cười với vẻ hoài nghi.

– Không đến nỗi như vậy đâu.

– Tùy ông xem xét vấn đề. Mời ông ngồi xuống. Tôi sẽ chứng minh rằng bác sĩ Nicholson là một tên tội phạm nguy hiểm.

Frankie thuật lại một cách chi tiết câu chuyện kể từ ngày Bobby và bác sĩ Thomas thấy xác người dưới vực sâu. Cô nói bóng gió rằng mình tới lâu đài Merroway để khám phá vụ án bí mật này.

Roger nghe như bị mê đi.

– Câu chuyện là đúng chứ?

– Tôi không bịa thêm điều gì cả.

Trong một phút, Roger cau mày yên lặng. Cuối cùng anh ta tuyên bố:

– Thật là quái đản, tôi cho rằng lập luận đầu tiên của cô là đúng. Người ấy, Alexandre Pritchard hay Alan Carstairs, đã bị giết hại. Nếu không việc đầu độc cậu Jones Bobby không thể giải thích được. Câu nói “Tại sao không là Evans?” không làm sáng tỏ tình hình vì chúng ta không biết Evans là ai và người ấy có vai trò gì trong vụ này. Tôi cho rằng hoặc những kẻ giết người nghĩ rằng cậu Jones có một chứng cứ gì rất nguy hiểm đối với chúng. Do đó chúng đã muốn loại trừ cậu ta, sau này cũng vậy thôi. Tớ đây thì tất cả đều hợp lý, nhưng tôi không hiểu vì lí do gì cô tố cáo bác sĩ Nicholson.

– Ông ta có một chiếc xe hơi hiệu Talbot màu xanh sẫm và nó đã vắng mặt vào cái ngày mà Bobby bị đầu độc.

– Ừ… Chứng cứ rất mong manh.

– Cộng thêm những điều bà Nicholson nói với Bobby nữa.

Cô thuật lại vẻ sợ hãi của Moira trong cuộc họp tay ba.

Roger nhún vai.

– Nói rằng chồng bà cung cấp moóc-phin cho anh Henry nhưng ta có chứng cứ gì không? Ông ta muốn anh Henry đến trại cai nghiện của mình thì đó là điều chính đáng đối với một thầy thuốc muốn chữa cho người bệnh. Còn về mối tình của ông Nicholson với chị Sylvia thì tôi không thể nói gì được.

– Moira có lý. Nói chung, người vợ hiểu người chồng của mình hơn ai hết.

– Nếu lời tố cáo này là đúng thì nó cũng không thể biến một người thầy thuốc thành kẻ giết người được.

– Không nên quên việc ông ta muốn loại bỏ người vợ.

– Cô cho đây là câu chuyện nghiêm túc ư?

– Tôi tin là như thế.

Roger châm một điếu thuốc.

– Có cần nói thêm những lo sợ của bà ta nữa không? Lâu đài La Grange có rất nhiều con nghiện, nhiều người mắc bệnh tâm thần. Cái đó ảnh hưởng xấu đến tinh thần của một phụ nữ không vững vàng và nhạy cảm.

Frankie nhớ lại lời của Moira: “Đừng chú ý đến những chuyện ngu dại… trong lúc tâm thần tôi bị hoảng loạn”. Cô không cho đây chỉ là sự nhạy cảm của người vợ ông thầy thuốc. Cái đó rất khó giải thích nên cô không tranh luận với Roger nữa.

Anh ta nói tiếp:

– Cho rằng ông Nicholson có mặt ở làng Marchbolt vào cái ngày xảy ra tấn thảm kịch ấy… hoặc nói với ông ta có lí do để giết hại ông Alan Carstairs thì đây là hai việc khác nhau. Cho phép tôi có nhận xét rằng: Cô đã quên mất những người thực sự đáng khả nghi, đó là vợ chồng nhà Cayman!

– Vợ chồng nhà Cayman ư?

– Theo tôi đó là những kẻ phải chú ý trước tiên. Trước hết tại sao họ làm chứng gian về căn cước người chết, sau đó họ cố muốn biết những lời trăng trối của người khốn khổ ấy; ý kiến của cô về việc người ta mời cậu Jones sang Buenos-Ayres làm việc là đúng.

– Ô! Như vậy tôi lại có thêm một ý kiến nữa: có phải tấm ảnh của bà Moira bị đánh tráo bằng ảnh của bà Cayman không?

– Xin thề với cô là tôi không có ảnh của bà Cayman. Cô thấy bà ta là một nhân vật đáng kinh tởm.

– Có thể trước kia bà ta rất xinh đẹp… cái đẹp của phụ nữ có tướng đàn ông. Nhưng đây là điều tôi muốn nói: Chắc hẳn trong người của ông Alan Carstairs có hai tấm ảnh: của bà Cayman và của bà Moira.

Roger gật đầu.

– Và cô nghĩ sao?

– Tôi cho rằng ông ta có một mối tình khác, một mối tình tầm thường hơn. Chắc rằng ông ta đang đi tìm căn cước một người nào đó. Và câu chuyện đã xảy ra như thế này: Ông Cayman, người chồng, theo dõi Carstairs. Đi tới vách núi, ông ta cho rằng đây là lúc loại bỏ ông Carstairs tốt nhất: Lợi dụng sương mù, ông ta đã đẩy người này xuống vực. Ông Carstairs kêu lên một tiếng hãi hùng. Cayman chuồn mất; ông ta không biết ở gần đó có người và trong túi của người bị hại có tấm ảnh của Cayman. Tấm ảnh được đưa lên báo…

– Một sự rụng rời trong gia đình Cayman…

– Đúng thế. Ai mà biết được vợ chồng nhà Cayman đang ở Wales? Mụ Cayman tới nhỏ những giọt nước mắt cá sấu và công nhận đây là xác của anh ruột mình. Họ còn gửi hành lí tới để đánh lừa mọi người là họ đang đi du lịch.

– Frankie, xin có lời khen về tài điều tra của cô.

– Đúng không? Giả thuyết của tôi không đến nỗi tồi. Mặt khác, về vấn đề Cayman thì ông có lí và chúng tôi sẽ theo dõi những đối tượng này. Tôi tự hỏi tại sao chúng tôi không nghĩ đến vợ chồng nhà này ngay từ đầu.

Frankie có ý đồ rõ ràng: Cô giăng lưới ngay cả đối với Roger. Dù sao cũng không thể cho anh ta biết mọi sự thật.

– Bây giờ chúng ta phải làm gì với ông Nicholson?

– Ý cô thì thế nào?

– Người đàn bà khốn khổ luôn sống trong sự sợ hãi. Tôi thấy ông có vẻ dửng dưng với nỗi đau của người khác.

– Tôi không phải là người như vậy, nhưng tôi thất vọng khi nhìn thấy bà ta không tự giải quyết được những vấn đề của mình.

– Nào, ông Roger hãy công bằng một chút. Bà ta có thể làm gì khi không có tiền, không có nơi cư trú?

– Nếu là bà ta thì cô có một quyết định.

– Tôi ư?

– Cô được thừa kế. Nếu cô nghi ngờ người chồng muốn ám hại mình, cô sẽ có những biện pháp ngăn chặn anh ta. Cô sẽ bỏ đi và cô sẽ có một cuộc sống bảo đảm nếu cần thì cô có thể giết anh ta trước. Cô can đảm còn bà Moira hoàn toàn thiếu cái đó.

Frankie chấp nhận lời khen. Cô không thích loại phụ nữ như vậy và sự khâm phục cô ta của Bobby làm Frankie khó chịu.

Roger thì khinh ghét những phụ nữ yếu đuối, Moira không làm cho anh ta quan tâm. Cô ta tố cáo chồng chỉ vì tinh thần của cô ta bị suy sụp mà thôi đúng không? Anh ta thiếu ý chí, nhưng Frankie thấy anh ta rất đáng mến.

Roger nói thêm:

– Frankie, cô là người dễ dàng dắt mũi một người đàn ông.

Cô gái rất hài lòng… nhưng đồng thời cũng rất bối rối. Và ngay lập tức cô thay đổi đề tài câu chuyện.

– Thế còn anh trai ông thì sao? Ông còn muốn thuyết phục ông ta đến La Grange chữa bệnh nữa không?


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.