Oliver Twist

Chương 9



Chính vào cái buổi tối mà Nancy tuân theo tiếng gọi của con tim đến nhà cô Rose thì có hai người đi đến Luân Đôn bằng con đường chính phía Bắc.

Gã đàn ông là một người cao, gầy gò, còm nhom và xương xẩu rất khó đoán tuổi tác. Cô ả còn trẻ nhưng chắc nịch, khỏe mạnh, cứ nhìn vào cái bọc to tướng đeo sau lưng ả thì biết. Anh bạn của ả chỉ mang một túi hành lý nhẹ hơn nhiều.

– Em thật là đại lãn đấy, Charlotte ạ!

– Vì em mang nặng ra trò đấy chứ, anh Noé!

– Cô ả đáp.

Hai nhân vật này chính là Noé Claypole và Charlotte, chúng đã bỏ trốn khỏi nhà ông Sower-berry, người bán quan tài, sau khi đã lấy cắp của ông.

Cuối cùng, chúng dừng lại ở quán rượu “Ba tên thọt”. Barney, ông chủ quán, dẫn chúng vào một gian phòng hẹp, cách biệt, nằm ở phía sau và dọn cho chúng một bữa ăn.

Nấp sau tấm rèm nhỏ, Barney đang theo dõi những vị khách lữ hành, thì lão Fagin bước vào quán để tìm gặp vài tên đệ tử của mình.

– Suỵt, – Barney nói, – có hai người lạ ở phòng bên đấy.

Lão Fagin bắt đầu lắng nghe cuộc trò chuyện giữa Noé và Charlotte. Lão hiểu rằng đó là những kẻ ít trung thực có thể giúp ích cho lão.

Lão Fagin tiến đến bàn của hai vị khách và mời họ uống.

– Ta thiết tha khuyên các bạn, – lão Fagin nói với Claypole, – nên cộng tác với một trong những người bạn của ta, người đó sẽ biết sử dụng tài năng của các bạn. Trong lĩnh vực trộm cắp, có nhiều việc để làm và nhiều thứ để kiếm tiền. Nếu điều này thích hợp với các bạn, ngày mai ta sẽ giới thiệu với các bạn người được ta tin tưởng hoàn toàn.

Sau khi Claypole nói rằng nó tên là Maurice Bolter, vụ việc được thỏa thuận và cuộc hẹn định vào ngày hôm sau.

Hôm sau, Claypole đến địa chỉ được đưa, hắn đã gặp lão già Do Thái.

– Thế nào, lại chính là ông à? – Claypole nói.

– Mỗi người đều là bạn thân của chính mình, anh bạn thân mến ạ. – Lão Fagin nói. – Anh hiểu.rằng cần phải thận trọng. Chính anh cũng đã chọn cách che giấu họ của mình mà.

Cuộc trò chuyện bị gián đoạn bởi sự xuất hiện của Charlot Bates với bộ mặt tiu nghỉu.

– Chấm hết rồi, Fagin ạ. – Charlot nói sau khi được giới thiệu với Claypole cũng là Bolter.

– Mày nói gì? – Lão Do Thái run lập cập hỏi.

– Người ta đã tìm thấy cái ông có hộp thuốc.

Nhiều nhân chứng đến minh oan cho ông ta. Jack Dawkins, tên Láu Cá, tên có tài nhất trong bọn ta cũng đã bị rơi vào tay cảnh sát.

– Hôm nay, bằng mọi cách cần phải nắm tin tức của hắn. – Lão Fagin nói. – Bây giờ làm thế nào nhỉ?

– Liệu tôi có đến đấy được không? – Bates hỏi.

– Không có chuyện ấy! Mày không thể đến được. Quá nhiều người biết mày. Thật là ngu xuẩn khi mày dấn thân vào chỗ đó.

Lão Fagin quay lại phía Noé Claypole.

– ở đấy không ai biết anh. Anh sẽ đến dự phiên tòa và sẽ kể lại cho chúng tôi biết chuyện đã xảy ra ở đấy.

– Đồng ý! – Claypole rốt cục nói sau khi cân nhắc đôi chút.

Lão Fagin khuyên hắn thay đổi y phục và giả trang thành anh đánh xe ngựa. Lão già Do Thái đưa cho Claypole một áo choàng, quần nhung, đôi ghệt da. Người ta mang đến cho hắn một chiếc mũ phớt và một ngọn roi đánh xe. Được trang bị như vậy, hắn có thể không ngại ngùng bước vào đồn cảnh sát. Không ai có thể nghi ngờ lai lịch mới của hắn.

Người ta mô tả cho hắn rất cụ thể về Láu Cá, sau đó dẫn hắn qua nhiều con đường ngoằn ngoèo để đến khu lân cận đồn cảnh sát và ở đó, người ta để mặc hắn xoay xở.

Mọi sự diễn ra như đã dự đoán. Bolter dễ dàng tìm thấy phòng xét xử mà không phải hỏi một ai và cũng không gặp một trắc trở nhỏ nào. Căn phòng bẩn thỉu, một đám đông chen chúc trong đó và Claypole cùng hòa vào đấy như thể một nông dân đi chợ và tò mò muốn tham dự một phiên tòa.

Phía cuối phòng nhô lên một cái bục có hàng rào bao quanh. ở đó, có chiếc ghế dài dành cho can phạm, lúc này chỉ có hai người phụ nữ ngồi.

Claypole tìm Láu Cá khắp phòng nhưng không trông thấy ai giống như chỉ dẫn của lão Fagin.

Hắn quyết định chờ một lát. Thẩm phán đang buộc tội những người phụ nữ. Họ bước ra với vẻ thách thức tất cả mọi người, và một phạm nhân khác đến thay thế họ trên chiếc ghế băng ô nhục.

Đó chính là Láu Cá, người vừa bình thản bước vào.phòng. Hắn đứng kiêu hãnh, tay trái đút túi, tay phải cầm mũ.

Hắn vội vàng hỏi với giọng to và rõ ràng vì lý do gì mà mọi người dám đặt hắn vào một tình cảnh nhục nhã đến vậy.

– Im đi! – Người cai ngục nói.

– Tôi vẫn là một công dân tự do! Mọi người phải tuân theo pháp luật chứ!

– Đợi đấy, mọi người sẽ tuân theo pháp luật và anh sẽ được phục vụ.

– Chúng ta sẽ xem sao. – Láu Cá còn ương ngạnh nói. – Chúng ta sẽ xem ngài bộ trưởng làm gì khi tôi đệ đơn kêu oan. Thưa các ngài thẩm phán, tôi xin các ngài hãy giải quyết vụ cỏn con này. Tôi có hẹn với một nhân vật rất quan trọng và tôi không thích thú phải để ông ấy chờ, bởi lẽ tôi là người trọng lời hứa.

– Im lặng! – Người cai ngục quát.

– Chuyện gì vậy? – Một viên thẩm phán hỏi.

– Một vụ ăn cắp, thưa ngài chủ tọa. – Một quan tòa khác nói.

– Anh này đã khi nào ra trước tòa chưa?

– Có thể ở đây thì không nhưng chắc chắn là nơi khác. Rất nhiều người biết gã này, thưa ngài chánh án.

– à, ông biết tôi à. – Láu Cá nói. – Thật là chuyện vu khống trắng trợn.

– Im lặng! – Người cai ngục lại hét lên.

– Nhân chứng đâu? – Viên lục sự hỏi.

– Tôi cũng tò mò muốn biết họ. – Láu Cá nói thêm.

Mọi người dẫn một viên cảnh sát vào, anh này khai:

– Tôi đã trông thấy rõ bị cáo thò tay vào túi một người qua đường và lấy ra một chiếc khăn tay.

Chắc hẳn chiếc khăn tay quá cũ, bởi vì sau khi dùng xong, bị cáo lại bỏ lại vào túi của người chủ. Tôi đã bắt tên ăn cắp và khi lục soát hắn, tôi đã tìm thấy trên người hắn một hộp thuốc có tên và địa chỉ…

– Anh có muốn nói thêm gì để bảo vệ mình không? – Viên thẩm phán hỏi Láu Cá.

– Tôi sẽ không hạ mình để trả lời những lời nói bóng gió kiểu như vậy. – Láu Cá đáp.

– Tôi khuyên anh nên nói. – Người cai ngục bảo.

– Không, tôi sẽ không nói gì cả. Lúc này, luật sư của tôi chắc đang ăn trưa với ngài phó chủ tịch Nghị viện. Tôi sẽ nói ở nơi khác và bạn bè tôi sẽ biết cách hành động. Chúng tôi sẽ khíên những kẻ lắm lời thấy được là chúng tôi có khả năng tự bảo vệ. Chúng hãy liệu hồn đấy! – Hãy dẫn anh này trở lại nhà ngục, – viên lục sự nói, – tòa án duy trì lệnh tạm giam anh ta.

Láu Cá bị túm cổ áo và lôi ra phía ngoài nhưng hắn không ngừng dọa nạt những viên thẩm phán và người cai ngục. Hắn chêm vào lời lẽ những cái nhăn mặt và những tràng cười.

Claypole cũng ra khỏi phòng như thể không có chuyện gì, và hắn đi kể lại cho lão già Do Thái tất cả những gì đã nghe và nhìn thấy.

– Láu Cá đã làm vẻ vang cho sự giáo dục của ta, ta chúc mừng hắn. – Lão Fagin kết luận.

Tối chủ nhật, khi đồng hồ nhà thờ điểm chuông mười một giờ, lão Fagin đến thăm nhà Guil-laume Sikes.

– Đây là một đêm tốt lành cho những phi vụ.

– Guillaume Sikes nói với lão già.

– Đúng vậy, cần phải nghiêm túc bắt tay vào công việc.

Lão Fagin kéo tay áo Sikes để chỉ cho hắn thấy Nancy lợi dụng lúc họ trò chuyện đã đội mũ vào và tiến về phía cửa.

– Em đi đâu muộn như vậy? – Guillaume hỏi.

– Không xa đâu.

– Trả lời thế đấy à? Nói cho anh biết em đi đâu.

– Em cần hít thở không khí. – Nancy đáp.

– Hãy mở cửa sổ và hít thở cho thoải mái. -Sikes nói.

– Thế không đủ, em cần ra ngoài đường.

– Thế thì, em hãy nhịn đi! – Sikes đáp. Hắn đứng dậy, đóng khóa cửa hai vòng, rút chìa ra khỏi ổ và ném chiếc mũ của Nancy lên trên tủ.

Cô gái thất vọng vì không thể đến báo cho Rose biết những gì mình đã khám phá.

Sikes thô bạo ôm chặt lấy cô, ép cô ngồi xuống ghế. Nancy chống cự và cầu xin tên cướp. Sau vài phút, cuối cùng cô cũng nản lòng.

Guillaume lại quay về phía lão Do Thái.

– Đồ chết tiệt! – Hắn vừa nói vừa lau mồ hôi đang chảy thành từng giọt trên mặt. – Thật là một con bé kỳ lạ!

– Đúng thế, tất cả chuyện này rất kỳ lạ. – Lão Fagin nói với vẻ lo âu.

Cô gái lại đến ngồi gần chúng. Mắt cô đỏ ngầu và sưng húp. Cô bắt đầu đung đưa mình, lúc lắc đầu. Sau đó, cô phá lên cười khanh khách.

– Cô nàng chuyển từ cực này sang cực khác như vậy đấy. – Sikes nói. – Cô ta thật lạ lùng. Chuông điểm mười hai giờ đêm! Quá muộn cho cuộc hẹn trên cầu Luân Đôn.

Lão Fagin cầm mũ và chào tạm biệt. Lão dừng lại trước ngưỡng cửa và hỏi xem có ai soi đường cho lão xuống cầu thang..- Hãy rọi đường cho lão ta. – Sikes vừa nói vừa nhồi thuốc vào tẩu.

Nancy cầm đèn theo lão xuống tận chân cầu thang.

Lão Fagin trên đường về rất lo lắng bởi sự cố lão vừa gặp trong phòng của tên cướp. Cô gái này
chắc chắn đang giấu điều gì đó.

Sáng hôm sau, lão Fagin dậy từ tờ mờ sáng và nóng lòng ngồi đợi kẻ mới nhập hội của mình.

– Tôi đây. – Claypole nói và bày ra thành quả cướp được: tiền, ba bình thiếc và một hộp sữa.

– Tốt đấy! – Lão Do Thái công nhận. – Nhưng ta cần anh cho một phi vụ khác.

– Đừng giao trước khi tôi nghiến ngấu cái gì đó. – Noé đáp.

– Ta có thể giải thích công việc trong khi anh ăn chứ? – Lão Fagin nói và thầm nguyền rủa thói háu ăn của anh bạn trẻ.

– ông sẽ không giao cho tôi một vụ nguy hiểm đấy chứ? – Claypole đã run bắn lên hỏi.

– Không có gì nguy hiểm đâu, chỉ phải theo dõi một người đàn bà thôi!

– Một bà già ư? – Noé hỏi.

– Nancy, một cô gái trẻ. Ta muốn biết cô ta đi đâu, gặp ai và nói những gì.

– Tuân lệnh! Khi nào tôi phải tiến hành?

– Ta sẽ nói cho anh sau. Hãy sẵn sàng vào mỗi tối.

Tất cả các buổi tối, tên gián điệp giả trang anh đánh xe bò, sẵn sàng ra đi theo lệnh của lão Fagin.

Sáu buổi tối đằng đẵng trôi qua như vậy. Lần nào lão Fagin cũng trở về nhà với vẻ thất vọng và tuyên bố rằng không phải lúc. Vào buổi tối thứ bảy và tối chủ nhật, lão quay về sớm hơn và tỏ vẻ rất mãn nguyện.

– Cô ả sẽ đi ra ngoài tối nay. – Lão Fagin nói.

– Chắc chắn là vì chuyện đó. Cô ta ở một mình cả ngày và anh bạn sẽ không quay lại trước ngày mai.

Trong nháy mắt, Noé đứng bật dậy. Chúng bước ra khỏi nhà không một tiếng động và đi qua nhiều phố ngoằn ngoèo. Chúng đến gần một ngôi nhà và giấu mình trong góc tối.

Khi vừa qua mười một giờ, thì cánh cửa bật mở. Một cô gái bước ra.

– Đó chính là cô nàng mà tôi phải theo dõi phải không? – Claypole thì thầm hỏi.

– Chính cô ta! Đừng để mất hút nhé.

Đi theo cô gái là một trò trẻ con đối với Clay-pole, cô dẫn hắn lên cầu Luân Đôn nơi cô sẽ gặp một quý cô và một ông lão tóc hoa râm.

Trời tối đến nỗi tên gián điệp quyết định ngồi trong một xó nơi có thể nghe thấy cuộc trò chuyện..- Đừng nói ở đây, – Nancy bảo, – chúng ta hãy xuống chân cầu.

– Cô cần cho chúng tôi cơ hội để bắt gã Monks.

– ông già cất tiếng khi bọn họ cho rằng đã vào nơi kín đáo.

– Được thôi, – Nancy nói, – nhưng tôi e rằng hắn sẽ khai ra và cả băng nhóm bị bắt. Dù sao thì tôi cũng có những người bạn ở đó.

– Chúng tôi sẽ thu xếp mọi chuyện, – ông già tiếp lời, – nhưng chúng tôi cần Monks.

Nancy tả nhân vật này, hắn có một vết sẹo đỏ ở cổ, báo trước những chỗ hắn lui tới và địa chỉ của lão Do Thái.

– Cám ơn cô, – ông già nói, – cô đã giúp đỡ chúng tôi một việc quan trọng. Cô có thể tin ở chúng tôi. Tôi có thể tặng cô cái gì chăng?

– ồ không, cám ơn! Tôi không muốn gì cả, nhất là tiền.

Và cô gái từ biệt quý cô và ông già đang vội vàng rời khỏi khu vực nguy hiểm nơi diễn ra cuộc gặp gỡ.

Nancy lắng nghe bước chân họ xa dần, cô cúi đầu để rơi vài giọt nước mắt, ròi quay trở về mà không hề nghi ngờ có một tên gián điệp đã không bỏ sót điều gì trong cuộc gặp gỡ vừa rồi và hắn đã cao chạy xa bay về căn nhà của lão Do Thái.

Khi lão Fagin biết được sự phản bội của Nancy, người đã lật đổ kế hoạch của hắn, và khiến hắn có nguy cơ bị bắt, hắn nổi cơn thịnh nộ và quyết định chờ Sikes quay lại.

Khi tên này quay lại cùng khá nhiều chiến lợi phẩm, hắn bắt gặp lão Do Thái đang ở trong tình trạng giận dữ đến nỗi không thể thốt lên lời nào.

– Cái gì vậy? – Sikes nói. – Có chuyện gì mà lão nhìn tôi như vậy? Nào! Nói đi chứ!

Lão Do Thái biết những gì mình phải làm nên không trả lời ngay lập tức. Sự giận dữ của Guillaume tăng lên. Nó đạt đến đỉnh điểm thì lão Fagin cho gọi Claypole và tên này kể lại những gì hắn biết về Nancy và cuộc trò chuyện của cô với hai người lạ mặt trên cầu Luân Đôn.

– Cô ta đã nói về tôi à? – Sikes hỏi.

– Đúng vậy, cô ả thậm chí còn kể rằng để có thể đi ra ngoài, một tối, cô ả đã buộc phải cho ông uống thuốc ngủ.

Sikes không muốn nghe thêm gì nữa. Hắn nhảy ra khỏi phòng và chạy như một thằng điên đến nhà Nancy.

– Đứng dậy! – Hắn nói.

– Guillaume! – Nancy kêu lên. – Anh làm sao vậy? Anh làm em sợ đấy! Em đã làm gì anh nào?

– Mày biết rõ điều đấy, đồ khốn kiếp! – Tên trộm cướp đáp và cầm lấy khẩu súng..Nhưng hắn không bắn vì nghĩ rằng nếu bóp cò, ngay lập tức hắn sẽ bị phát hiện, thế là hắn lấy báng súng dùng hết sức đập vào đầu Nancy. Cô gái ngã lăn ra và mất rất nhiều máu.

Thế là tên sát nhân nắm lấy một cái dùi cui to, nặng kết liễu đời cô nạn nhân bất hạnh.

Khi mặt trời chiếu sáng gian phòng nơi Nancy nằm bất động, Sikes vẫn không rời chỗ, hắn sợ hãi phải trốn chạy. Có lúc hắn tưởng như Nancy động đậy. Phải chăng chính cô đang rên khe khẽ? Sự hoảng sợ khiến hắn chôn chặt chân tại chính nơi đã xảy ra án mạng.

Ánh mặt trời xua tan bóng tối, trả lại cho hắn chút tự tin. Hắn quẹt diêm châm lửa, và vứt cái dùi cui vào đấy. Chẳng mấy chốc cây gậy gãy thành nhiều mẩu nhỏ mà Sikes gom lại trên than hồng để tiêu hủy toàn bộ ra tro.

Hắn rửa tay cẩn thận và cọ quần áo nhưng không thể làm mất hẳn một vài vết. Toàn bộ căn phòng đầy máu và ngay cả chân con chó cũng dính bê bết.

– Ta sẽ chạy trốn, – hắn nghĩ, – đã đến lúc về quê thôi. Sớm muộn gì thì tội ác cũng bị phát hiện. Liệu ta có thể rời khỏi nhà mà không bị nhìn thấy, không lôi cuốn sự chú ý của ai không nhỉ?

Hắn nhìn lần cuối thi thể của Nancy bất hạnh đang nằm sóng soài ngay gần cửa sổ. Nhưng cảnh tượng gớm ghê này không dấy lên nơi hắn chút hối hận nào. Không một sự thương hại nào trỗi dậy trong trái tim hắn. Hắn nhún vai, vứt cái chăn phủ lên cô gái bất hạnh, dắt chó và ra đi mà không bị ai chú ý.

Hắn vội vàng về tới làng quê. Hắn nghỉ ngơi chút ít bằng cách đi dọc theo một hàng rào, sau đó, trong nhiều giờ, hắn bắt đầu đi lang thang qua những cánh đồng.

Khi kiệt sức, hắn đến được một ngôi làng và bước vào một tửu quán nhỏ, nhưng hắn chỉ dừng lại chút ít vì một anh bán hàng rong đang rao bán những bánh xà phòng nhỏ, muốn chứng tỏ chất lượng cao của mặt hàng mình cứ đòi tẩy đi những vết bẩn đáng ngờ thấy rõ trên mũ Sikes.

Sikes giật chiếc mũ khỏi tay anh chàng, lao ra ngoài quán rượu. Hắn đi về phía Luân Đôn, sau đó lại quay bước và dấn ngày càng sâu hơn vào một con đường vắng quạnh hiu.

Giờ đây, hắn sợ, sợ đêm tối, sợ những người có thể đang đuổi theo hắn. ảnh truy nã hắn chắc đã được tung ra trên mọi ngả đường.

Trong một làng nọ hắn nghe thấy một người đàn ông nói về vụ ám sát. Hắn khẳng định rằng cảnh sát đang bám sát hắn và hắn rồi cũng sẽ bị bắt thôi..Còn con chó của hắn? Mọi người chắc hẳn sẽ phát hiện thấy sự hiện diện của con chó bên cạnh hắn. Con chó có nguy cơ làm hắn bị lộ. Hắn quyết định dìm nó xuống cái ao gặp đầu tiên.

Vừa bước đi, hắn vừa nhặt một hòn đá lớn và gói vào chiếc khăn tay. Con vật nhìn ông chủ chuẩn bị và bản năng mách bảo cho nó biết nguy hiểm đang đến. Nó cẩn trọng lùi lại phía sau. Khi ông chủ dừng lại bên bờ một cái ao và gọi nó, nó đứng khựng lại:

– Đến đây, nào đến đây! – Sikes la lên.

Con vật vốn quen vâng lời tiến lại gần Sikes nhưng khi tên này cúi xuống để buộc chiếc khăn tay quanh cổ nó, nó kêu ăng ẳng, và lùi lại vài mét.

– Đến đây, nào đến đây! – Sikes la lớn càng lúc càng cáu.

Con vật tiến lên một chút, dừng lại, lưỡng lự rồi chuồn thật nhanh.

Sikes huýt gọi nhiều lần, hắn ngồi phịch xuống và nghĩ rằng nó sẽ quay lại.
Tên cướp uổng công chờ vô ích và rốt cục hắn lại phải lên đường.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.