On the way to the wedding
Chương 19 phần 2
Cô sẽ không bao giờ có được cảm giác khác lạ này cuộn xoắn ở nơi nữ tính nhất của cô, sự rung động trong bụng cô. Đây sẽ là lần cuối cùng cô nhìn vào môi một người đàn ông và khao khát chúng chạm vào môi cô.
Chúa tôi, cô muốn anh. Cô muốn anh. Trước khi mọi việc trở nên quá trễ.
Và anh yêu cô. Anh yêu cô. Anh đã nói như vậy, và thậm chí mặc dù cô không thể tin điều đó nhiều, cô vẫn tin anh.
Cô liếm môi mình.
“Lucy,” anh thì thầm, tên cô như một câu hỏi, một lời tuyên bố, một lời cầu xin – tất cả trong một.
Cô gật đầu. Và rồi, bởi vì cô biết rằng cô không thể tự lừa dối chính mình hay lừa dối anh, cô nói những lời này.
“Hôn em đi.”
Chẳng còn gì để mà phải giả bộ nữa, không có đòi hỏi nào buộc cô phải để trôi đi cảm xúc của mình, vắt kiệt đi khả năng suy nghĩ của cô. Quyết định là của cô. Và cô đã thực hiện nó.
Trong một lúc Gregory không di chuyển, nhưng cô biết rằng anh nghe thấy cô. Hơi thở anh rút một cách rời rạc vào bên trong anh, và hai mắt anh chuyển thành dịu dàng tuyệt đối khi anh nhìn cô. “Lucy,” anh nói, giọng anh nghe khàn khàn, sâu thẳm và dữ dội và là hàng trăm thứ khác khiến cho xương cô mềm nhũn ra.
Môi anh tìm thấy chỗ hỏm giữa quai hàm cô và cổ cô. “Lucy,” anh lẩm bẩm.
Cô muốn nói một cái gì đó để đáp trả lại, nhưng cô không thể. Cô đã phải vận dụng tất cả những gì cô có để yêu cầu anh cho một nụ hôn.
“Anh yêu em,” anh thì thầm, kéo lê những từ ngữ từ cổ cô đến xương đòn cô. “Anh yêu em. Anh yêu em.”
Họ đều cảm thấy đau đớn, tuyệt diệu, khủng khiếp, những từ ngữ tuyệt vời mà anh có thể nói. Cô muốn khóc – với hạnh phúc và nỗi buồn.
Niềm vui sướng và đau khổ.
Và cô hiểu ra – đây là lần đầu tiên trong cuộc đời mình – cô hiểu được niềm hân hoan một cách đau đớn mang tính chất ích kỉ hoàn toàn. Cô không nên làm điều này. Cô biết là cô không nên, và cô biết anh có lẽ nghĩ rằng điều này có nghĩa là cô sẽ tìm ra cách nào đó để hủy bỏ cam kết của cô với Haselby.
Cô đang nói dối anh. Cũng chắc chắn như là cô nói ra thành lời vậy.
Nhưng cô không thể tự giúp mình được.
Đây là thời điểm của cô. Là thời điểm duy nhất cô có thể nắm giữ niềm hạnh phúc trong hai bàn tay. Và điều đó sẽ kéo dài suốt cho đến cuối cuộc đời.
Bị thúc đẩy bởi ngọn lửa bên trong cô, cô đưa hai bàn tay chạm vào má anh một cách dữ dội, kéo miệng anh áp lên miệng cô trong một nụ hôn nồng nhiệt. Cô chẳng có ý thức mình đang làm gì – cô chắc chắn rằng phải có một số qui luật nào đó cho tất cả những điều này, nhưng cô không quan tâm. Cô chỉ muốn hôn anh. Cô không thể dừng mình lại được.
Một trong hai tay anh tìm tới hông cô, đốt cháy cô xuyên qua lớp vải mỏng của bộ đồ ngủ. Rồi nó lan tỏa xung quanh cho tới tận cùng cô, ôm chặt và ép chặt lại, và giữa họ không còn một khoảng trống nào nữa. Cô cảm thấy mình đang trượt dần xuống, và rồi họ đã nằm trên giường, và cô đang nằm ngửa, cơ thể anh ép chặt lấy cơ thể cô, sức nóng và sức nặng của một chàng trai mạnh mẽ.
Cô cảm thấy như một người phụ nữ.
Cô cảm thấy như một nữ thần.
Cô cảm thấy như cô có thể bao bọc mình quanh anh và không bao giờ rời đi.
“Gregory,” cô thì thầm, thấy rằng giọng nói cũng như hai bàn tay cô đang xộc vào tóc anh.
Anh lặng yên, và cô biết rằng anh đang đợi cô nói thêm gì đó.
‘Em yêu anh,” cô nói, bởi vì đó là sự thật, và bởi vì cô cần phải nói điều gì đó đúng sự thật.
Ngày mai anh sẽ căm ghét cô. Ngày mai cô sẽ phản bội anh, nhưng trong lúc này, cô sẽ không nói dối.
“Em muốn anh,” cô lại nói, bởi vì cô muốn anh hơn cả những lời nói đó. Cô muốn anh hôn cô, giữ chặt lấy cô, và quên đi rằng cô đang không thì thầm những lời nói của tình yêu.
“Lu—”
Cô đặt một ngón tay lên miệng anh. Và cô thì thầm, “Em muốn là của anh.” Và rồi cô thêm vào, “Tối nay.”
Cơ thể anh giật mạnh, hơi thở anh chuyển động rõ ràng qua hai môi anh. Anh rên rỉ một điều gì đó, có lẽ là tên cô, và rồi miệng anh bắt gặp miệng cô trong một nụ hôn trao và nhận và đốt cháy và đòi hỏi cho đến khi Lucy không thể nào tự giúp mình di chuyển bên dưới anh. Hai tay anh trượt từ cổ cô, rồi đến bên trong áo cô, những ngón tay cô tìm kiếm một cách liều lĩnh hơi ấm và làn da anh. Với một tiếng nguyền rủa dữ dội, anh ngẩng lên, vẫn còn đang ở trên cô, anh kéo mạnh để cởi áo khoác và cravat.
Cô nhìn anh với đôi mắt mở to. Anh đang cởi áo sơ mi, không chậm rãi hay khéo léo, nhưng bằng một tốc độ điên cuồng đã nhấn mạnh khao khát của anh.
Anh đang trong tình trạng không thể kiểm soát được. Cô có lẽ cũng đang không kiểm soát, nhưng anh cũng vậy. Anh cũng là nô lệ cho ngọn lửa này nhiều giống như cô.
Anh ném tung chiếc áo sơ mi sang một bên, và cô thở hổn hển trước ánh nhìn của anh, của ánh sáng lấp lánh trên tóc anh cho tới lồng ngực anh, những cơ bắp đẹp như được điêu khắc và căng ra dưới làn da anh.
Anh quá đẹp. Cô đã không nhận ra một người đàn ông có thể đẹp như thế nào, nhưng đó dường như là từ duy nhất có thể được dùng để mô tả anh. Cô đưa một tay lên và thận trọng đặt nó trên da anh. Máu anh rộn lên và đập rộn ràng bên dưới da, và cô gần như bị kéo ra xa.
“Không,” anh nói, bao phủ tay cô bởi tay anh. Anh bao phủ những ngón tay của anh quanh tay cô và rồi đặt tay cô vào trái tim anh.
Anh nhìn vào mắt cô.
Cô không thể nào nhìn đi chỗ khác nữa.
Và rồi anh quay trở lại, cơ thể anh căng cứng và nóng hổi trên cô, hai tay anh ở khắp nơi và một anh cũng vậy. Và áo ngủ của cô – Nó dường như không còn bao phủ lấy cô được nhiều nữa. Nó bị kéo lên đến bắp đùi cô, rồi kéo lên khỏi eo cô. Anh đang chạm vào cô – không phải ở đó, nhưng rất gần. Lướt nhẹ dọc theo bụng cô, đốt cháy da cô.
“Gregory,” cô thở hổn hển, bởi vì bằng cách nào đó những ngón tay anh tìm thấy ngực cô.
“Ôi, Lucy,” anh rên rỉ, bao phủ lấy cô, ôm chặt, cù vào đỉnh, và –
Ôi, Chúa ơi. Làm sao mà cô có thể cảm thấy như vậy tại nơi đó chứ?
Hông cô gập lại và cong lên, và cô cần được gần anh hơn nữa. Cô cần một điều gì đó cô không thể nào nhận thức rõ được, một điều gì đó sẽ lấp đầy cô, hoàn thiện cô.
Anh đang giật mạnh áo ngủ cô, và nó trượt qua khỏi đầu cô, bỏ cô lại hoàn toàn trần truồng một cách đáng hổ thẹn. Một trong hai tay cô theo bản năng đưa lên che phủ lấy cô, nhưng anh tóm lấy cổ tay cô và đưa chúng trở lại nơi vòm ngực anh. Anh đang ở trên cô, hầu như ngồi thẳng dậy, nhìn xuống cô như thể… như thể…
Như thể cô rất đẹp.
Anh đang nhìn cô theo cái cách một người đàn ông nhìn Hermione, ngoại trừ bằng cách nào đó nó còn hơn nữa. Đam mê hơn, khao khát hơn.
Cô cảm thấy được tôn thờ.
“Lucy,” anh lẩm bẩm, nhẹ nhàng vuốt ve một bên ngực cô. “Anh cảm thấy… anh nghĩ…”
Môi cô há ra, và anh lắc đầu. Một cách chậm rãi, như thể anh không thật hiểu rõ điều gì đang xảy đến với anh. “Anh đã chờ đợi điều này,” anh thì thầm. “Trong toàn bộ cuộc đời mình. Anh thậm chí không biết. Anh đã không biết.”
Cô nắm lấy tay anh và đưa nó đến miệng mình, hôn vào lòng bàn tay. Cô hiểu.
Hơi thở anh nhanh hơn, và rồi anh trượt khỏi cô, hai tay anh di chuyển xuống cái khóa của chiếc quần ống túm.
Mắt cô mở lớn, và cô quan sát.
“Anh sẽ nhẹ nhàng,” anh thề. “Anh hứa với em.”
“Em không lo lắng,” cô nói, cố gắng nở một nụ cười do dự.
Môi anh cong lại. “Em trông rất lo lắng.”
“Em không có.” Nhưng vẫn vậy, mắt cô lơ đễnh.
Gregory cười lặng lẽ, nằm xuống bên cạnh cô. “Nó có thể đau. Anh đã được nói rằng nó sẽ đau ở lần đầu tiên.”
Cô lắc đầu. “Em không quan tâm.”
Anh đưa bàn tay vuốt dọc theo cánh tay cô. “Chỉ cần nhớ rằng, nếu có đau đớn, thì nó sẽ trở nên tốt hơn thôi.”
Cô cảm thấy nó bắt đầu quay trở lại, chậm chạp đốt cháy bụng cô. “Tốt hơn thế nào?” cô hỏi, giọng cô nghe rõ cả tiếng thở và không quen thuộc.
Anh mỉm cười khi những ngón tay anh tìm thấy hông cô.
“Chỉ một chút, anh đã nghe nói vậy.” “Chỉ một chút,” cô hỏi, bây giờ thì hầu như có thể nói được rồi. “hay… khá nhiều?”
Anh di chuyển lên trên cô, da anh chạm vào từng inch của cơ thể cô. Điều này thật nguy hiểm. Điều này thật hạnh phúc.
“Khá là nhiều,” anh trả lời, cắn nhẹ nơi cổ cô. “Thực tế thì, khá hơn rất nhiều.”
Cô cảm thấy hai chân cô mở rộng ra, và cơ thể anh nép vào khoảng trống giữa chúng. Cô có thể cảm thấy anh, rắn chắc và nóng hổi và ép chặt vào cô. Cô cứng người lại, và anh chắc phải cảm thấy điều đó, bởi vì môi anh ngân nga một giọng nhẹ nhàng, “Shhhh,” nơi tai cô.
Rồi từ đó anh di chuyển xuống dưới.
Và xuống thấp nữa.
Xuống thấp nữa.
Miệng anh khơi lên ngọn lửa từ cổ cô cho đến chỗ hõm của vai cô, và rồi –
Ôi, Chúa ơi.
Bàn tay anh khum lấy ngực cô, vun nó đầy lên và tròn trĩnh, và miệng anh tìm thấy đỉnh của nó.
Cô giật mạnh bên dưới anh.
Anh cười một mình, và bàn tay kia của anh tìm thấy vai cô, giữ cô nằm yên trong khi anh tiếp tục cuộc khám phá của mình, chỉ dừng lại khi di chuyển từ bên nay sang bên kia.
“Gregory,” cô rên rỉ, bởi cô chẳng biết nói gì khác. Cô bị lạc trong cảm giác, hoàn toàn vô vọng chống lại sự kích thích khoái lạc của anh. Cô không thể giải thích, cô không thể tập trung hay tư duy. Cô chỉ có thể cảm nhận, và đó là thứ hầu như khủng khiếp, rùng mình có thể hình dung được.
Một cái cắn nhẹ, anh rời khỏi ngực cô và đưa mặt anh vào chúng. Hơi thở anh lộn xộn, các cơ bắp của anh căng thẳng.
“Chạm vào anh,” anh nói bằng giọng khàn khàn.
Môi cô há ra, và mắt cô tìm mắt anh.
“Ở bất cứ nơi nào,” anh van nài.
Đó là lúc mà Lucy nhận ra rằng hai tay cô đặt xuôi hai bên hông cô, nắm chặt lấy tấm chăn trải giường như thể chúng có thể giúp cho cô. “Em xin lỗi,” cô nói, và rồi, một cách đáng ngạc nhiên, cô bắt đầu cười.
Một bên khóe miệng anh cong lên. “Chúng ta sắp phải sửa chữa em vì cái thói quen đó đấy,” anh lẩm bẩm.
Cô đưa tay mình lên lưng anh, nhẹ nhàng thăm dò làn da anh. “Anh không muốn em phải xin lỗi đấy chứ?” cô hỏi. Khi anh cười đùa, khi anh trêu ghẹo – nó làm cô cảm thấy thoải mái. Nó làm cô trở nên táo bạo.
“Không phải vì điều này,” anh rên rỉ.
Cô chà xát ngón chân mình vào bắp chân anh. “Còn cái này?”
Và rồi hai tay anh bắt đầu những việc không thể nói nên lời. “Em có muốn anh xin lỗi không?”
“Không,” cô thở hổn hển. Anh đang chạm vào cô một cách thân mật, theo những cách mà cô không biết là cô có thể được chạm đến. Nó nên là thứ lạ lùng nhất trên thế giới này, nhưng nó không phải. Nó làm cho cô căng ra, cong người lại, quằn quại. Cô chẳng có ý tưởng gì về việc cô đang cảm thấy thế nào – cô không thể mô tả nó với những gì mà Shakespeare tự mình từ bỏ.
Nhưng cô muốn nhiều hơn nữa. Đó là những gì cô có thể nghĩ, điều duy nhất cô biết.
Gregory đang hướng cô đến một nơi nào đó. Cô cảm thấy bị lôi kéo, bị dẫn dắt, bị xúc động mạnh.
Và cô muốn tất cả.
“Làm ơn,” cô van xin, những từ ngữ không kiểm soát được trượt ra khỏi môi cô. “Làm ơn…”
Nhưng Gregory cũng đi trước những lời nói. Anh gọi tên cô. Hết lần này đến lần khác anh gọi nó, như thể hai môi anh đã mất trí cho bất kỳ cái gì khác.
“Lucy,” anh thì thầm, miệng anh di chuyển đến chỗ hõm giữa hai bên ngực cô.
“Lucy,” anh rên rỉ, trượt một ngón tay vào bên trong cô.
Và rồi anh thở hổn hển vì điều đó. “Lucy!”
Cô đã chạm vào anh. Một cách nhẹ nhàng, một cách ngập ngừng.
Nhưng đó là cô. Đó là bàn tay cô, sự mơn trớn của cô, và anh có cảm giác như thể anh đang ở trên đống lửa.
“Em xin lỗi,” cô nói, giật tay cô ra khỏi đó.
“Đừng xin lỗi,” anh nghiến răng, không phải bởi vì anh giận dữ mà bởi vì anh không thể nói được gì. Anh tìm thấy tay cô và kéo nó quay trở lại. “Điều này là vì anh đã muốn em nhiều như thế nào,” anh nói, bao phủ cô xung quanh anh. “Với tất cả những gì anh có, với tất cả những gì của anh.”
Mũi anh chỉ cách mũi cô một inch. Hơi thở họ hòa vào nhau, và mắt họ …
Như thể họ chỉ là một.
“Anh yêu em,” anh lẩm bẩm, di chuyển vào vị trí.
Tay cô trượt đi, rồi di chuyển đến lưng anh.
“Em cũng yêu anh,” cô thì thầm, và rồi mắt cô mở lớn, như thể cô choáng váng vì cô đã nói điều đó.
Nhưng anh không quan tâm. Nó không thành vấn đề nếu cô có ý nói với anh như vậy hay không. Cô đã nói điều đó, và cô có thể không bao giờ lấy lại nó. Cô là của anh.
Và anh là của cô. Khi anh vẫn giữ mình đứng yên, ấn nhẹ vào lối vào của cô, anh nhận ra rằng anh đang đứng bên sườn của vách núi. Cuộc sống của anh kể từ bây giờ sẽ chia làm hai phần: trước khi và sau khi.
Anh sẽ không bao giờ yêu người phụ nữ nào khác nữa.
Anh không thể nào yêu bất cứ người phụ nữ nào khác nữa.
Không thể sau điều này. Không thể chừng nào mà Lucy còn bước đi trên cùng một trái đất. Không thể có ai khác.
Điều này thật lạ lùng, cái vách núi này. Lạ lùng, và hồi hộp, và –
Anh thúc tới.
Cô thốt ra một tiếng hổn hển khi anh đẩy về phía trước, nhưng khi anh nhìn xuống cô, cô không có vẻ gì là đang đau đớn. Đầu cô ngả về phía sau, và mỗi hơi thở đi kèm với một tiếng rên rỉ nho nhỏ, như thể cô không thể nào giữ chặt lấy khao khát ở yên bên trong.
Chân cô quấn quanh anh, ngón chân chạy dọc theo chiều dài bắp chân anh. Và hông cô cong lên, ép chặt, van xin anh tiếp tục.
“Anh không muốn làm đau em,” anh nói, mỗi cơ bắp trên cơ thể anh căng ra di chuyển về phía trước. Anh chưa bao giờ muốn một thứ gì đó theo cái cách anh muốn cô như lúc này. Và anh cũng chưa bao giờ cảm thấy ít ham muốn hơn. Điều này là dành cho cô. Anh không thể làm cô đau đớn.
“Anh không có,” cô rên rỉ, và rồi anh không thể tự giúp mình được nữa. Anh chiếm lấy ngực cô trong miệng anh khi anh đẩy xuyên qua rào chắn của cô, đưa anh trọn vẹn vào bên trong cô.
Nếu cô có cảm thấy đau, cô cũng chẳng quan tâm. Cô thốt ra một tiếng kêu lặng lẽ của niềm sung sướng, và tay cô bao bọc một cách hoang dại lấy đầu anh. Cô quằn quại bên dưới anh, và khi anh cố gắng di chuyển đến ngực bên kia, những ngón tay cô trở nên tàn nhẫn, giữ chặt anh ở đó với một xúc cảm mãnh liệt.
Và sau tất cả, cơ thể anh đòi hỏi cô, di chuyển với một nhịp độ vượt ra ngoài giới hạn của suy nghĩ hay kiểm soát. “Lucy Lucy Lucy,” anh rên rỉ, cuối cùng giật anh ra khỏi ngực cô. Điều đó thật khó khăn. Thật là quá sức. Anh cần căn phòng để thở, để há hốc miệng, để hít thêm nhiều không khí mà dường như là không bao giờ có thể đủ cho phổi anh.
“Lucy.”
Anh nên đợi. Anh cố gắng đợi. Nhưng cô bao bọc anh, ấn sâu móng tay cô vào vai anh, và cơ thể cô cong lên trên giường vừa đủ sức mạnh để kéo anh theo.
Và rồi anh cảm thấy cô. Căng thẳng, siết chặt, rùng mình quanh anh, và anh tuôn trào.
Anh tuôn trào , và thế giới nổ tung một cách đơn giản.
“Anh yêu em,” anh rên rỉ khi anh đổ sụp xuống cô. Anh đã nghĩ là anh đã ra ngoài giới hạn của những từ ngữ, nhưng chúng ở đó.
Chúng ở đó cùng với anh. Ba từ đơn giản nhất.
Anh yêu em.
Anh sẽ không bao giờ tồn tại mà không có chúng.
Và điều đó thật sự rất tuyệt vời.
Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.