Ngài chỉ huy chui lên từ cửa tang hầm như thể một người vừa từ cửa tử chui lên. Mặc dù quần áo sũng nước, nhưng bước chân ông vẫn rất nhẹ nhàng. Strathmore tiến đến Node 3, đến bên Susan tình yêu của ông, tương lai của ông.
Crypto đã sáng trở lại. Freon lại đang chảy xuống TRANSLTR như một dòng máu mang đầy dưỡng khí. Strathmore biết rằng chỉ vài phút nữa chất lỏng làm lạnh sẽ tràn xuống tầng hầm và những bộ vi xử lý ở bên dưới sẽ không bốc cháy. Cho rằng mình đã hành động kịp thời, Strathmore thở phào tự đắc, không hề biết rằng ông ta đã quá muộn mất rồi.
Ta là kẻ bất diệt, Strathmore nghĩ. Phớt lờ lỗ hổng ở Node 3.
Ông tiến tới cánh cửa điện, cánh cửa tự động mở ra. Strathmore bước vào phòng.
Susan đứng đó, mình vẫn khoác chiếc áo của ông, toàn thân ướt sũng, mái tóc rối bù. Trông cô như một nữ sinh năm thứ nhất vừa bị gặp mưa, còn Strathmore tưởng như mình là sinh viên năm cuối mang áo che mưa đến cho cô. Lần đầu tiên sau nhiều năm Strathmore thấy mình trẻ lại, và giấc mơ cửa ông giờ đang sắp thành hiện thực.
Nhưng khi tiến lại gần Susan, ông thấy mình đang nhìn vào ánh mắt của một người hoàn toàn xa lạ. Ánh mắt thật lạnh lùng, không còn thấy ánh nhìn trìu mến mọi khi nữa. Cô đứng bất động như một pho tượng, mắt đẫm lệ.
– Susan?
Một giọt nước mắt đang lăn xuống gò má run ray.
Strathmore hỏi gặng:
– Susan, chuyện gì vậy?
Máu của Hale đã chảy thành một vũng lớn trên sàn. Strathmore nhìn cái xác một cách lo lắng, rồi lại nhìn Susan. Liệu cô ấy có biết không? Không thể nào. Strathmore đã rất cấn trọng, không có gì sơ suất:
– Susan? – Ông tiến lại gần – Có chuyện gì vậy?
Susan vẫn không nhúc nhích.
– Em lo lắng cho David đúng không?
Môi cô mấp máy, nhưng vẫn chưa thể cất thành lời. Ông bước lại gần hơn, định chạm vào người cô, song lại do dự. Cái tên David rõ ràng đã tác động mạnh đến tâm trạng đau khổ của Susan. Đầu tiên chỉ là một cơn rùng mình, là sự run rẩy. Rồi dường như những đau khổ chợt trào lên trong lồng ngực của cô. Susan mấp máy môi muốn nói, nhưng không một âm thanh nào thoát ra khỏi cổ họng.
Không một lời nào.
Vẫn chằm chằm nhìn Strathmore với ánh mắt băng giá, cô rút từ trong túi áo ra một vật rồi giơ cho ông xem, cánh tay run rẩy.
Strathmore nhìn xuống, tưởng đó là khẩu Beretta. Khẩu súng vẫn ở trên sàn, nằm gọn trong tay Hale. Còn Susan đang cầm một vật nhỏ hơn. Ông nhìn nó và trong giây lát hiểu ra tất cả.
Strathmore nhìn trân trối. Thời gian nặng nề chậm chạp, không gian im lìm đến mức ông có thể nghe rõ tiếng tim mình đang đập.
Một vị anh hùng bao năm nay đã hạ gục vô số tên khổng lồ giờ chỉ trong chốc lát đã gục ngã. Ông đã bị hạ gục bởi chính tình yêu và chính sự ngu ngốc của mình. Ông đã nghĩa hiệp đưa chiếc áo khoác cho Susan, cùng với chiếc áo là thiết bị nhắn tin cá nhân của mình.
Giờ đến lượt Strathmore như hoá đá. Tay Susan run rẩy. Chiếc máy nhắn tin rơi xuống cạnh chân Hale. Mắt Susan mở to đầy kinh ngạc và ngỡ ngàng, một ánh mắt Strathmore không thể nào quên.
Gạt ông sang một bên, Susan lao ra ngoài.
Ngài chỉ huy không cản đường, cúi xuống và nhặt chiếc máy nhắn tin lên. Không có tin nhắn mới, vậy là Susan đã đọc hết.
Strathmore xem từng tin trên danh mục.
MỤC TIÊU: ENSEI TANKADO THANH TOÁN XONG.
MỤC TLÊU: PIERRE CLOUCHARDE- THANH TOÁN XONG.
MỤC TIÊU: HANS HUBER- THANH TOÁN XONG.
MỤC TIÊU: ROCIO EVA GRANADA- THANH TOÁN XONG.
Nhiều tin nhắn quá, ông ta bỗng thấy rùng mình. Mình sẽ giải thích, rồi Susan sẽ hiểu và tha thứ bởi tất cả cũng chỉ vì danh dự và Tổ quốc.
Nhưng vẫn còn một tin nữa ông chưa đọc – tin nhắn mà không lời lẽ nào có thể giải thích nổi. Run rẩy, ông đọc tin nhắn mới nhất MỤC TIÊU: DAVID BECKER – THANH TOÁN XONG.
Strathmore lắc đầu tuyệt vọng, giấc mơ đã tan thành mây khói.
Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.