Tại Sao Không Là Evans
Chương 16
Thưa ông Hawkins?
– Vâng! – Bobby trả lời.
– Ông có điện thoại.
Bobby uống nết ngụm cà phê, lau miệng và đứng dậy. Điện thoại đặt ngoài hành lang tối. Anh nhấc ống nghe.
– Alô! – Giọng nói của Frankie.
– Alô, Frankie, tôi nghe đây! – Bobby trả lời.
– Tiểu thư Frances Derwent đây! Anh đấy, Hawkins? – Giọng nói của Frankie nghiêm nghị.
– Thưa tiểu thư, vâng!
– Tôi cần xe vào lúc mười giờ đi Londres.
– Có ngay, thưa tiểu thư.
Bobby gác máy.
Ở đầu giây bên kia, Frankie cũng cắt máy rồi quay sang Roger Bassington-ffrench.
– Phiền quá, tôi phải đi Londres ngày hôm nay. Ba tôi mà đã quyết thì chẳng thể thay đổi được.
– Tiểu thư trở lại vào chiều nay chứ?
– Vâng.
– Tôi định hỏi tiểu thư xem có thể cùng về Londres trên chiếc xe này? – Roger hỏi.
Frankie đắn đo giây lát trước khi trả lời với một thái độ hết sức tự nhiên:
– Xin mời, chẳng có gì trở ngại cả.
Roger nghĩ một lát.
– Tôi chợt nhớ ra là tôi chẳng đi được vào ngày hôm nay. Henry tính khí đột nhiên trở nên thất thường tôi chẳng muốn để Sylvia ở nhà một mình với anh ta.
– Tôi rất thông cảm – Frankie nói.
– Cô tự lái chiếc Bentley chứ? – Roger hỏi khi họ cùng đi vào trong nhà.
– Vâng, nhưng tôi cho cả tài xế cùng đi để khi vào các cửa hàng mua sắm có người trông xe. Chẳng thể để xe ở bất kỳ chỗ nào.
– Tất nhiên.
Vào lúc lên đường, Frankie đưa tay ra bắt tay Roger. Anh ta nắm lấy tay cô gái, giữ lại một lúc trong tay mình.
– Chiều nay cô về nhé, đúng không? – Roger nài nỉ với Frankie.
Frankie tươi cười .
– Chắc chắn là như thế!
– Nhưng đừng để xảy ra tai nạn nữa nhé!
– Nếu anh muốn, tôi để cho Hawkins lái.
Cô đi tới chỗ Bobby đang khi chàng trai giơ tay lên vành mũ để chào.
Chiếc Bentley đã chạy một quãng xa trên đường vẫn còn thấy Roger đứng trên bậc nhìn theo.
– Bobby! – Frankie hỏi – Anh có cho rằng Roger mê tôi?
– Mê cô ư? – Bobby lơ đễnh trả lời.
Frankie liếc mắt quan sát thái độ của Bobby.
– Anh có điều tra được điều gì mới?
– Tôi tìm ra người phụ nữ trong tấm ảnh tìm thấy ở túi nạn nhân…
– Anh muốn nói là người phụ nữ xinh đẹp mà ảnh cô ta tìm thấy ở túi người chết?
– Đúng vậy.
– Bobby! Tôi cũng có những tin mới kể cho anh nghe, nhưng chẳng có tin nào gây được ấn tượng mạnh như thế. Vậy bà ta hiện nay ở đâu?
– Trong nhà điều dưỡng của bác sĩ Nicholson.
– Làm sao mà anh biết được?
Bobby thuật lại những việc xảy ra tử tối hôm trước cho tới chiều hôm sau. Frankie lắng nghe, đánh giá cao những manh mối mà Bobby đã lần tìm ra được.
– Chúng ta đã lần tìm ra được những đầu mối quan trọng để khám phá ra những điều bí ẩn của vụ án – Frankie nói – Giờ đây thêm một Nicholson, người thầy thuốc dính líu đến vụ này. Bobby này, phải cảnh giác với ông ta!
– Con người này ra sao?
– Ồ, con người có dáng vóc oai nghiêm với đôi mắt soi mói, dò xét sau cặp kính dầy, gặp ai cũng làm cho người ta có cảm giác là ông ta đã biết hết về cuộc đời riêng của mình.
– Cô đã gặp ông ta ở đâu?
– Trong một bữa ăn tối ở lâu đài Merroway.
Frakie kể lại cho Bobby nghe những diễn biến xảy ra trong bữa ăn đó, đặc biệt là Nicholson cố tình hỏi xoáy vào những chi tiết đáng ngờ của vụ tai nạn ôtô giả mạo.
– Tôi cho rằng ông ta nghi ngờ về cái tai nạn trên.
– Tôi đồng ý với nhận định của cô. Việc xoáy hỏi vào các chi tiết tai nạn thế là không bình thường chút nào. Nhưng theo ý cô ai là thủ phạm chính trong vụ án?
– Một băng buôn bán chất ma tuý…
– Và Nicholson là tên đầu sỏ?
– Đúng vậy! Nhà điều dưỡng của chúng chỉ là một cách che mắt tinh vi: cho phép chúng tàng trữ và buôn bán hợp pháp một lượng đáng kế chất ma túy. Danh nghĩa là cai nghiện nhưng thực chất lại là dung túng lôi cuốn những kẻ nghiện hút ma túy.
– Nhận định của cô chẳng phải là không có thực tế…
– Tôi còn chưa nói với anh về Henry Bassington-ffrench.
Bobby lắng nghe một cách chăm chú những điều mà Frankie kể về người chủ lâu đài Merroway, nhất là sự thay đổi tính khí đột ngột mỗi khi thiếu moóc phin.
– Vợ ông ta không biết gì sao?
– Tôi chắc là như vậy.
– Người đàn bà này ra sao? Có thông minh không?
– Chẳng nhạy bén chút nào… Tuy nhiên, ở một số lĩnh vực, bà ta lại tỏ ra rất tinh tế. Nhận xét ngắn gọn đó là một phụ nữ bình dị và thẳng thắn.
– Còn Roger Bassington-ffrench?
– Con người này thì… tôi còn phải suy nghĩ và xem lại. Bobby này, liệu trước đây chúng ta có xét đoán lầm về anh ta?
– Không! Tôi nhắc lại. Ngay từ lúc đầu chúng ta đã phát hiện dấu hiệu phạm tội của anh ta.
– Về tấm ảnh chứ gì?
– Đúng vậy! Ngoài hắn ra còn ai có thể đánh tráo tấm ảnh bà Cayman vào tấm ảnh người phụ nữ xinh đẹp.
– Tôi biết điều ấy – Frankie nói – nhưng ngoài điều ấy ra… chẳng có điều gì khác đáng ghép tội hắn…
– Chỉ điều ấy mà cũng chưa đủ ghép tội sao?
– Tất nhiên. Nhưng… hãy nghe tôi nói Bobby, tôi có trực cảm rằng anh ta vô tội… rằng anh ta chẳng can dự gì vào vụ án.
Bobby lạnh lùng dằn dỗi:
– Hay là vì hắn ta mê cô, và chính cô cũng bị hắn ta làm cho say đắm?
Frankie đỏ mặt lên vì giận:
– Anh thật vô lý, Bobby. Nhưng thử hỏi chúng ta đã tìm ra được lời giải đáp nào cho cái hành động thay thế tấm ảnh đó chưa? Ít ra thì cũng phải nói lên được hắn thay tấm ảnh nhằm mục đích gì chứ?
– Tôi cũng chưa tìm ra được lời giải… kể từ khi phát hiện ra anh ta và chỉ có anh ta tráo tấm ảnh. Nhưng nếu… chúng ta khám phá ra được người chết là ai…
– Tôi đã khám phá ra được người chết là Alan Carstairs như trong thư tôi viết cho anh.
Frankie nhắc lại với Bobby về một người ở nước ngoài về nước có tên là Alan Carstairs, do miệng của Sylvia, bà chủ lâu đài nói ra.
– Chúng ta đã thực sự tìm ra được một số manh mối – Bobby nói – Giờ đây chúng ta cần hệ thống lại tất cả khái quát tình hình và định ra mục tiêu mới.
Bobby yên lặng một lát, nhấn ga cho xe chạy nhanh hơn rồi lại nói tiếp:
– Trước hết, giả sử đúng người chết là Alan Carstairs. Anh ta có một cuộc sống phiêu lưu nay đây mai đó ở nước ngoài, không có người thân thích bạn bè ở trong nước, thì sự mất tích của anh trôi qua đi chẳng ai quan tâm đến. Đến đấy không có vấn đề gì cần tìm hiểu… Nhưng từ khi Alan Carstairs về nước, đến Staverley thì đi với những ai… họ tên là gì nhỉ…
– Rivington. Đấy chính là đầu mối để chúng ta lần tìm tiếp…
– Vậy Carstairs có cùng với Rivington đến Staverley làm gì? Cô đã biết gì về điều này chưa?
– Giả sử anh ta nhờ bạn bè dẫn tới Staverley hoặc cùng đi?
– Có thể là như vậy. Hoặc giả gia đình Rivington mời anh ta đến chơi và anh ta tình cờ gặp người đàn bà có tấm ảnh như chính tôi cũng đã gặp cô ta vừa rồi. Có điều là anh ta phải biết cô ta từ trước, nếu không thì chẳng mang theo tấm ảnh làm gì.
– Hay cũng có thể anh ta cùng đường dây của Nicholson và băng buôn bán ma tuý của hắn – Frankie nói…
– Và nhờ Rivington để đi sâu vào địa phương.
– Các tình huống trên đều có thể xảy ra – Frankie thừa nhận – Anh ta có mối liên quan gì đó với băng nhóm này.
– Hoặc đơn giản hơn là với người đàn bà trẻ ấy. Và Carstairs có thể từ nước ngoài trở về Anh để tìm người đàn bà này chăng?
– Nhưng Bobby này! Anh ta đã gặp người ấy ở Staverley rồi thì còn đến xứ Galles làm gì?
– Còn rất nhiều điều khúc mắc chúng ta chưa biết được.
– Evans… – Frankie nhắc đến cái tên này với dáng vẻ suy nghĩ – Chúng ta vẫn chưa biết một điều gì về Evans cả…
Cả hai yên lặng trong ít phút. Bắt chợt Frankie nhận ra nơi mà họ định đi tới:
– Chúng ta đã đến Putney Hill.
– Định đi đâu và làm gì là do cô sắp đặt đi! Chính tôi cũng chưa biết chúng ta hôm nay đến Londres làm gì.
– Thực ra là chuyến đi này chỉ là một cái cớ để tôicó thể bàn bạc với anh. Chúng ta chẳng thể tìm đến những con đường vắng vẻ ở Staverley để chuyện trò với nhau được. Một tiểu thư với người tài xế của mình làm như vậy sẽ bị chứng nghi ngờ ngay. Roger Bassington-ffrench chẳng phải là kẻ khờ khạo, khó mà che nổi mắt hắn.
– Băng nhóm của chúng chẳng để chúng ta yên!
– Tốt nhất là chúng ta tới phố Brook để bàn bạc. Vì nếu đi về xưởng của anh thì cũng có thể nơi đó cũng đang bị tay chân của chúng theo dõi.
Bobby cũng nói cho Frankie biết là có một kẻ lạ mặt đến Marchbolt dò hỏi địa chỉ của anh ở Londres.
– Bởi vậy đến nhà tôi là tốt nhất – Frankie nói – Chẳng có ai ngoài người hầu phòng gái và nhóm bảo vệ.
Hai người tới khách sạn riêng của Hầu tước ở phố Brook. Frankie bấm chuông. Có người ra mở cửa. Cô vào nhà, còn Bobby ngồi lại ngoài ôtô. Một lát sau Frankie trở lại, lấy tay ra hiệu cho Bobby vào bên trong nhà. Họ lên phòng khách nơi mà các cửa sổ nhỏ trên cao đã được mở cho thông thoáng và các khăn phủ ghế sô pha đã được nhấc lên để đón khách.
– Tôi quên chưa nói với anh một vài chi tiết liên quan đến việc chúng muư sát anh vừa qua. Ngày 16 là ngày anh bị đầu độc, Bassington-ffrench ở Staverley nhưng Nicholson thì không ở nhà. Hắn nói là đi Londres dự một hội nghị khoa học. Chiếc xe ôtô của hắn là chiếc xe Talbot mầu xanh sẫm trùng hợp với chiếc xe mà một người dân đã báo cho cảnh sát trong vùng biết là đã đỗ ở gần chỗ anh bị đầu độc…
– Và Nicholson thì lúc nào cũng sẵn moóc phin.
– Đó chưa phải là những bằng chứng tuyệt đối để cho hắn không còn đường chối cãi, nhưng rõ ràng đó là những sự trùng hợp gây ấn tượng mạnh.
Frankie đi tới một cái bàn nhỏ lấy cuốn danh bạ điện thoại lại.
– Cô tìm gì đấy? – Bobby hỏi.
– Tôi tìm tên của Rivington…
Cô lật nhanh các trang danh bạn:
– A. Rivington và các con, những nhà thầu khoán; B.A.G. Rivington phẫu thuật – nha khoa; D. Rivington có thể là ông này… địa chỉ Phố Tite, Chelsea…
Cô tìm tiếp:
– Đây lại M .R. Rwington quảng trường Onslow… và một William Rivington ở Hampstead. Tôi cho rằng chỉ có hai Rivington một ở phố Tite và một ở quảng trường Onslow. Ta sẽ đến tìm một trong hai người này.
– Được lắm. Nhưng nói gì với họ? Frankie! Hãy bịa ra một vài câu nói dối cho thật hay vào! Cái trò này thì tôi dốt đặc.
Frankie nghĩ một lát.
– Phải nghĩ ra một cái cớ nào đó để đến thăm họ. Có thể lấy tư cách là một người được uỷ nhiệm đến để điều tra hoặc hỏi tin tức về ai đó chẳng hạn.
– Ý đó xem ra được, nhưng phải diễn cho thật đúng vai trò. Tôi ngại là đóng vai vụng về làm hỏng việc. Tuy nhiên, bình thường ra thì những người đại diện cho pháp luật không đích thân đến quấy rầy ai kiểu ấy. Họ thường viết giấy gọi, hoặc hẹn khách hàng đến phòng làm việc…
– Cũng vẫn có những cuộc điều tra ngoại lệ chứ. Chờ tôi một phút.
Frankie đi sang phòng bên cạnh và khi trở lại đem theo một tấm thiếp.
– Ông Frédéric Spragge… – Frankie đưa tấm thiếp cho Bobby – Anh sẽ lấy tư cách là đại diện cho Hãng Spragge, Jenkinson & Spragge ở Quảng trường Bloomsbury đến thanh tra.
– Cô bịa ra một hãng ma à Frankie?
– Ma gì, một hãng thực hẳn hoi, những người được ba tôi ủy nhiệm mà…
– Nhưng lỡ họ phát hiện ra sự giả mạo, dùng giấy tờ giả mạo?
– Chẳng có gì nguy hiểm cả. Trước hết chẳng có một Spragge trẻ. Chỉ có một ông Spragge năm nay phải tới bảy mươi tuổi rồi, ông ta rất quý tôi. Nếu có chuyện gì, tôi thu xếp xong ngay.
– Thế còn quần áo? Có phải điện cho Badger đem tới cho tôi?
Frankie lưỡng lự một lát.
– Tôi đang tính trong tình huống này có lẽ tìm mượn trong tủ quần áo của ba tôi? Tầm vóc của anh cũng bằng cỡ với cụ.
Mười lăm phút sau, Bobby chững chạc trong một bộ gồm veston đen, quần có đường kẻ, mặc vừa vặn trông rất lịch sự. Soi ngắm vào tấm gương đứng của Hầu tước Marchington, Bobby thấy hài lòng với cái vỏ của một thanh tra.
– Cha cô ăn mặc lịch sự thật, toàn đồ xịn – Bobby nói – núp dưới cái bóng của Hãng liên doanh của Hầu tước đóng vai người đại diện đi thanh tra, tôi cảm thấy vững vàng tinh thần.
– Anh vẫn giữ bộ râu đấy chứ?
– Dường như nó chẳng muốn rời tôi nữa rồi! Vả lại cái “công trình nghệ thuật này” chẳng thể làm lại một cách vội vàng bởi vậy…
– Vậy thì anh cứ giữ nó… mặc dù một gương mặt nhẵn nhụi thì hợp với người làm luật pháp hơn.
– Để hợp với bộ râu này, Frankie, cô hãy cho tôi mượn cái mũ của ba cô.
Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.