Tại Sao Không Là Evans

Chương 19



Một vài phút sau Moira quay lại.

– Tôi đã hẹn gặp tiểu thư Frances ở dưới vòm cây bên bờ sông. Lời thỉnh cầu của tôi có vẻ khác thường nhưng cuối cùng thì cô ấy cũng chấp nhận.

– Tốt. Bây giờ chị chỉ cho tôi vòm cây ấy ở đâu.

Moira mô tả nơi ấy một cách chính xác và nói rõ con đường phải đi tới.

– Được rồi. Chị đi trước, tôi sẽ tới đó sau.

Moira ra đi. Bobby ở lại quán trọ để trao đổi một vài câu với ông Askew.

– Ông xem, trên đời sao lại có những chuyện kỳ lạ như vậy. Trước đây tôi đã làm việc với một người Canada, hỏi ra đây là ông chú của bác sĩ Nicholson.

Anh sợ cuộc gặp gỡ của bà Nicholson với một người tài xế của tiểu thư Frances sẽ trở thành lời đàm tiếu của dân làng rồi cái đó sẽ đến tai ông bác sĩ.

– Bà ấy gặp tôi khi đang lái xe và muốn hỏi chuyện tôi. Một phụ nữ xinh đẹp và đáng mến.

– Bà ta có vẻ như vậy. Nhưng cuộc sống của bà ta trong lâu đài “La Grauge” thì không mấy vui vẻ.

– Có lẽ tôi phải đi dạo một lúc.

Biết chắc là đã ngăn chặn được những chuyện ngồi lê đôi mách, anh đến nơi Moira đã chỉ dẫn.

Tới nơi, anh đã thấy chị ta ngồi chờ. Frankie chưa tới.

Trước cặp mắt dò hỏi của Moira, anh thấy đã đến lúc phải giải thích mọi chuyện.

– Tôi có nhiều chuyện có thể cho chị biết.

– Tôi xin nghe đây.

– Trước hết tôi không phải là tài xế mà tôi làm việc tại một xưởng sửa chữa xe hơi ở Londres. Tôi không phải là Hawkins mà là Jones… Bobby Jones. Tôi từ làng Marchbolt tới đây.

Moira chăm chú nghe nhưng cái tên làng Marchbolt hình như không làm cho bà ta ngạc nhiên.chiobby đi thẳng vào câu chuyện.

– Tôi có một tin xấu… Bạn chị… ông Alan Calstairs… Chị cần biết là ông ấy… đã chết rồi.

Người thiếu phụ giật mình rồi quay mặt đi. Quan hệ giữa chị ta và ông Carstairs là quan hệ gì?

Sau một lúc yên lặng, chị ta nói bằng một giọng nghe rất xa xôi:

– Cái đó giải thích tại sao ông ấy không trở lại… Tôi hình dung…

Bobby nhìn trộm người thiếu phụ. Anh yên tâm. Chị ta có vẻ buồn rầu và suy nghĩ, nhưng chỉ có vậy thôi.

– Xin anh cho tôi biết một vài chi tiết.

– Ông ta rơi từ vách núi xuống vực, ở làng Marchbolt, làng tôi. Chính tôi và một ông bác sĩ phát hiện ra ông ta. Ông ta có tấm ảnh của chị ở trong túi.

– Đúng thế ư? Alan thân mến! Sự thuỷ chung của ông ấy làm tôi cảm động.

Sau đó một lúc chị ta hỏi tiếp:

– Vụ tai nạn xảy ra vào ngày nào?

– Cách đây một tháng. Ngày mùng ba, tháng mười, đúng thế.

– Sau ngày ông ta tới đây.

– Khi gặp chị, ông ta có nói mình sẽ đi Galles không?

Người phụ nữ lắc đầu

– Bà có biết người có tên là Evans không?

– Evans ư? – Moirs suy nghĩ rồi trả lời tiếp – Không, tôi không biết người có tên như vậy. Đó là ai?

– Đó là điều chúng ta đang muốn biết… A! Frankie đây rồi.

Cô gái đang vội vàng đi trên con đường nhỏ. Cô ngạc nhiên khi thấy ngoài Moira Nicholson còn có cả Bobby nữa.

– A, Frankie! Xin cảm ơn cô đã tới đây. Chúng ta cần gặp nhau để bàn bạc một cách nghiêm túc. Trước hết tôi xin giới thiệu với cô đây là bà Nicholson, người trong tấm ảnh bị đánh tráo.

– Ô! – Frankie kêu lên.

Cô nhìn Moira rồi bật cười.

– Anh bạn – Cô nói với Bobby – Bây giờ thì tôi hiểu tại sao anh lại thất vọng đến như vậy khi nhìn thấy bà Cayman ở toà án.

Moira tỏ ra không hiểu gì cả.

– Tôi đã nói với cô nhiều lần rằng tôi không biết tiến hành bắt đầu từ đâu việc này rồi.

Anh mô tả vợ chồng nhà Cayman sau khi đến nhận diện người chết.

– Nhưng tôi không hiểu – Moira kêu lên – Ai là người bị giết hại, người anh ruột của bà ta hay là ông Alan Carstairs?

– Đây là lúc những kẻ phạm tội vào cuộc.

Sau đó Frankie nói thêm việc Bobby bị đầu độc.

– Phải, bằng tám grain moóc-phin.

– Thôi không trở lại chuyện này nữa. Để tôi nói. Vợ chồng nhà Cayman đến tìm Bobby sau phiên toà để hỏi xem người anh ruột của họ (ít nhất đây là theo họ nói) có trăng trối gì trước khi qua đời không. Bobby trả lời không. Nhưng sau đó anh ta nhớ lại ông Carstairs trước nhắm mắt đã nói đến một người có tên là Evans. Anh viết thư cho Cayman về chuyện này và một ngày sau anh nhận được thư mời anh đến một nước nào đó ở Nam Mỹ làm việc. Sau khi từ chối việc này thì anh bị đầu độc. Một kẻ nào đó đã cho moóc-phin vào chai bia…

– Tám grain – Bobby nói thêm.

– Vì có sức khoẻ nên anh đã thoát nạn. Và cuối cùng chúng tôi đi đến kết luận: ông Alexandre Pritchard hoặc Alan Carstairs chết vì bị đẩy từ vách núi xuống vực.

– Tại sao? – Moira hỏi.

– Chị không đoán ra lý do ư? Đối với chúng tôi thì vấn đề đã rõ ràng: ông Cayman chết vì bị hãm hại và thủ phạm chính là Roger Bassington-ffrench.

– Roger Bassington-ffrench ư? – Ngạc nhiên Moira hỏi lại.

– Vì chính anh ta có mặt tại đấy và sau đó tấm ảnh của chị bị biến mất và chỉ có anh ta mới có thể làm được việc này.

– Tôi hiểu.

– Sau đó tôi bị tai nạn xe hơi khi đi qua Staverley; một sự trùng hợp kỳ lạ, đúng không? (Frankie nháy mắt cho Bobby). Tôi đã gọi Bobby tới sắm vai tài xế cho tôi để chúng tôi có thể phanh phui chuyện này ra trước ánh sáng.

– Bây giờ thì chị hiểu rồi chứ? – Bobby nói – Và rất ngẫu nhiên tôi đã gặp chị ở lâu đài La Grauge tối bữa nọ; tôi đã nhận ngay ra chị là người trong ảnh.

– Anh nhận ra ngay ư?

– Tôi có thể nhận ra người ấy ở bất cứ đâu.

Moira đỏ mặt. Nhưng rồi cô ta lần lượt nhìn Frankie và Bobby.

– Các vị nói đúng sự thật đấy chứ? Có đúng là ngẫu nhiên mà hai người tới đây không? Hay các người đến vì… (Giọng nói của cô ta run lên) vì nghi ngờ chồng tôi?

– Xin lấy danh dự mà nói: Chúng tôi không quen biết chồng chị – Frankie tuyên bố.

– Xin lỗi tiểu thư Frances. Nhưng tôi nhớ trong bữa ăn ở nhà Bassington-ffrench chồng tôi đã căn vặn cô về vụ tai nạn. Tôi không hiểu tại sao. Bây giờ tôi đang tự hỏi có phải Nicholson cho đây là một vụ tai nạn giả không?

– Nếu chị muốn biết sự thật thì đúng là chúng tôi đã đóng kịch. Và vở kịch đã thành công. Hãy nhớ rằng tôi không nghi ngờ gì ông bác sĩ cả, kẻ mà chúng tôi cần vạch mặt là Roger Bassington-ffrench.

– Roger ư? – Moira lại ngạc nhiên hỏi lại.

– Đối với chị cái đó hẳn là vô lý.

– Vấn đề là ở chỗ này đây! – Bobby khẳng định.

– Roger… Ồ! Không – Moira lắc đầu – Người ta có thể chê trách về tư cách của Roger, nhưng anh ta không thể dính líu vào vụ này được. Tôi không thể hình dung việc anh ta đẩy một người xuống vực…

– Cả tôi cũng vậy – Frankie xác nhận.

– Anh ta đã đánh cắp bức ảnh – Bobby căn vặn – Nghe đây, Moira Nicholson, tôi sẽ chứng minh cho chị thấy.

Anh nói một cách chậm chạp, không bỏ sót một chi tiết nào. Khi anh nói xong, mắt của Moira sáng lên.

– Bây giờ thì tôi hiểu – Chị ta nói – Về mặt hiện tượng thì vấn đề đã rõ ràng.

Moira ngừng một lát rồi nói tiếp:

– Nhưng tại sao các vị không trực tiếp hỏi anh ta?


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.