Tại Sao Không Là Evans

Chương 30



Người nằm trên sàn trân trân nhìn họ. Mũ và kính của hắn đã rơi đâu mất trong cuộc vật lộn. Hắn không thể cải trang lâu hơn nữa. Những nét vẽ trên lông mày bật ra để lộ rõ đây là Roger Bassington-ffrench. Lúc này hắn nói bằng giọng nam cao rất đẹp:

– Trời! Tôi biết! Một người bị trói như anh không thể ném chiếc giày lên cửa sổ được. Nhưng vì chiếc giày của anh nằm trên những mảnh kính vỡ nên tôi không chú ý nữa.

Vì không ai trả lời nên hắn nói tiếp:

– Các người đã thắng cuộc. Việc kết thúc bất ngờ và dễ chịu. Tôi đã làm cho các người hiểu lầm.

– Không phải là anh thất bại hoàn toàn. Chính anh là người viết bức thư mạo danh Bobby, đúng không?

– Tôi có tài bắt chước.

– Anh đã bắt cóc Bobby như thế nào?

Roger có vẻ thích chí khi kể lại câu chuyện.

– Khi anh ta vào lâu đài La Grauge thì tôi nấp trong một bụi cây bên đường. Khi anh ta bị rơi từ cành cây xuống và chạy thoát ra ngoài, đợi cho yên tĩnh trở lại tôi đập vào gáy anh ta bằng chiếc dùi cui cao su. Tôi mang anh ta vào xe của tôi và cho xe chạy tới đây. Sáng sớm hôm sau tôi trở lại lâu đài Merroway.

– Còn Moira? – Bobby hỏi – Anh đã bắt và mang cô ta đi đâu?

Roger lại cười.

– Anh Bobby, giả mạo là một nghệ thuật có ích.

– Đồ thú vật!

Frankie vội can thiệp. Sự tò mò của cô chưa được thoả mãn và người bị cầm tù có vẻ chưa nói hết.

– Tại sao anh lại cải trang thành bác sĩ Nicholson?

– Tại sao ư? (có vẻ như Roger đang hỏi lại chính mình). Để xem tôi có thể đánh lừa được hai người không. Các người cho Nicholson là kẻ có tội. Đơn giản chỉ vì ông ta đã hỏi một cách nghiêm chỉnh về vụ tai nạn của các người. Đó là cái tật kỳ cục của ông ta: làm sáng tỏ mọi chi tiết.

– Như vậy bác sĩ Nicholsoll vô tội ư? – Frankie hỏi.

– Vô tội như đứa trẻ mới sinh ra. Nhưng ông ta đã giúp đỡ tôi rất nhiều khi hỏi về vụ tại nạn của cô. Một buổi sáng, cô gọi điện thoại, tôi đứng gần đấy, tôi nghe thấy người tài xế gọi cô là “Frankie”. Tai tôi rất thính. Tôi hỏi đi nhờ xe. cô đã nhận lời, nhưng sau khi tôi nói mình không đi nữa thì cô lại có vẻ như được an ủi. Tại sao cô không thích ông ta nói về những nhầm lẫn của mình? Người ta không thể thấy trước được mọi vấn đề. Những kế hoạch lập ra đôi khi cũng bị đổ vỡ ví dụ như thất bại của tôi lúc này.

– Tôi muốn biết thêm một chi tiết nữa – Frankie hỏi- Ai là Evans?

– Không. Cô không biết ư? – Roger Bassington-ffrench phá lên cười rồi hỏi lại – Thật là kỳ cục! Đó là điểm có thể chứng tỏ người ta còn quá ngu ngốc.

– Anh muốn ám chỉ điều gì?

– Không… tôi nói tôi đấy thôi. Nếu các người không biết ai là Evans, thì tại sao tôi lại phải giải thích cho các người! Tôi giữ lại cho mình một điều bí mật nhỏ.

Tình huống thật khác thường. Roger Bassington-ffrench là tù nhân của họ, bị trói chặt, nằm trên sàn nhà lại có vẻ là người thắng cuộc.

– Tôi có thể biết dự kiến của các người không? – Hắn hỏi họ.

Chưa ai nghĩ đến chuyện này. Bobby lẩm bẩm mấy câu trong đó có danh từ cảnh sát.

– Đó là cách giải quyết đúng nhất – Roger công nhận – Hãy gọi điện thoại cho đồn cảnh sát gần nhất và nộp tôi cho họ. Người ta sẽ ghép tôi vào tội bắt cóc. Thật là khó chối cãi, nhưng tôi sẽ nói tôi đang theo đuổi một mối tình không thể cưỡng lại được.

Nói xong Roger nhìn Frankie làm cô đỏ mặt lên.

– Anh phải trả lời về vụ giết người!

– Chứng cứ đâu, các vị? Các vị không thể cung cấp một chứng cứ nào cả.

– Badger! – Bobby bảo bạn – Cậu ở lại đây để canh chừng kẻ ranh mãnh này trong khi tôi đi gọi điện thoại cho cảnh sát.

– Hãy cẩn thận – Frankie góp ý kiến – Có thể có bọn tay chân trong nhà này.

– Ở đây chỉ có một mình tôi thôi – Roger khẳng định.

– Tôi không tin anh – Bất chợt Bobby nói. Anh cúi xuống để kiểm tra các nút dây trói.

– Hắn không thể cựa quậy được nữa rồi. Chúng ta cùng đi và khoá cửa lại.

– Anh đa nghi quá, anh bạn – Roger nói – Nếu muốn thì anh cầm lấy khẩu súng trong túi tôi.

Coi khinh giọng điệu chế giễu của tù nhân, Bobby cúi xuống lấy khẩu súng.

– Coi chừng! Súng đã nạp đạn rồi đấy.

Bobby cầm lấy cây nến và cả ba cùng ra khỏi phòng để lại Roger một mình trong đó. Bobby khoá cửa cẩn thận rồi cho chìa khoá vào túi, tay vẫn lăm lăm khẩu súng.

– Tôi đi trước.

– Một con c-c-chim kỳ… kỳ cục – Badger nói về người đang bị nhốt trong kho đồ cũ.

– Dù sao hắn cũng là kẻ biết chơi – Frankie nói.

Ngay lúc này cô vẫn còn một chút cảm tình với con người kỳ lạ ấy.

Một cầu thang nhỏ dẫn lên lầu một. Trên đây hoàn toàn yên lặng. Bobby nhìn thấy một chiếc máy điện thoại trong phòng xép.

– Chúng ta hãy kiểm tra những căn phòng trước khi đi xa hơn. Coi chừng có kẻ đánh đằng sau chúng ta.

Badger mở cửa từ căn phòng này đến căn phòng khác. Ba căn phòng đều trống không, vào căn phòng thứ tư họ thấy một người nằm trên giường.

– Đây là Moira! – Frankie kêu lên.

Hai chàng trai tiến lại. Moira hãy còn thở, có lẽ cô ta mới chỉ ngất đi thôi.

– Cô ta ngủ ư? – Bobby lo ngại hỏi.

– Tôi cho rằng người ta đã cho cô ấy uống thuốc ngủ – Frankie nói.

Cô quan sát căn phòng và thấy một ống tiêm đặt trên chiếc điã để trên gờ cửa sổ, bên cạnh là chiếc đèn cồn và một hộp kim tiêm.

– Cô ta sẽ tỉnh lại thôi nhưng dù sao chúng ta cũng phải gọi một bác sĩ.

Cả ba người cùng đi xuống gác xép. Bobby gọi điện thoại cho cảnh sát địa phương tuy anh rất khó giải thích sự việc. Cảnh sát cho đây là một chuyện bông đùa.

Bobby gác máy và thở dài. Anh cũng yêu cầu một bác sĩ, cảnh sát hứa sẽ mời giúp anh.

Mười phút sau, một chiếc xe hơi đậu trước ngôi nhà Tudor Cottage. Một viên thanh tra, một viên công tố đứng tuổi xuống xe.

Sau khi giải thích mọi chi tiết của sự việc, Bobby và Frankie dẫn họ lên kho đồ cũ. Bobby mở cửa… và đứng sững lại: giữa nhà chỉ có một đống giây thừng và trên giường có một chiếc ghế.

Roger Bassington-ffrench không còn ở trong phòng nữa. Hắn đã trốn thoát theo ô cửa sổ nhỏ trên trần nhà

– Làm thế nào mà hắn có thể cởi giây trói được – Bobby kêu lên.

– Có thể trong túi hắn có dao nhíp – Frankie nhận định.

– Nhưng hai tay bị trói ở đằng sau kia mà?

Viên thanh tra húng hắng ho. Những nghi ngờ đầu tiên của ông xuất hiện. Ông cho rằng cảnh sát đã bị mang ra để bông đùa.

Bobby và Frankie phải giải thích một lúc lâu nhưng chưa thuyết phục nổi ông thanh tra. Ông bác sĩ bắt tay vào việc.

Sau khi xét nghiệm, ông tuyên bố người phụ nữ bị đầu độc bằng moóc-phin hoặc một chất gì đó lấy ra từ thuốc phiện. Ông cho rằng cô ta sẽ tỉnh lại vào sau bốn hoặc năm giờ tới. Ông yêu cầu đưa người bệnh vào một trạm cấp cứu gần đấy.

Bobby và Frankie không có ý kiến gì. Họ nói tên tuổi của mình cho viên cảnh sát ghi lại và rời khỏi Tudor Cottage. Theo mệnh lệnh của viên thanh tra, họ tới trọ tại khách sạn Bảy Ngôi Sao.

Bị mọi người coi là kẻ gian, ba người trở về phòng của mình; một phòng hai giường cho Bobby, Badger và một phòng nhỏ hơn cho Frankie.

Một vài phút sau Bobby nghe thấy tiếng gõ cửa. Frankie bước vào.

– Tôi nghĩ đến việc – cô báo tin – Nếu viên thanh tra cảnh sát cứ khăng khăng cho rằng chúng ta bịa chuyện thì tôi có thể chứng minh là tôi đã bị đánh thuốc mê bằng clô-rô-phoóc.

– Tại sao?

– Tôi vẫn như đang bị say sóng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.