Thạch thảo trong cơn bão

Chương 21



Christian tựa đầu lên phần lưng chạm trổ của chiếc ghế mà Nữ hoàng Elizabeth đã ban cho cụ tổ tám đời của gã. Bản thân nó cũng là một kiểu ngai vàng dù được làm cho người thấp hơn, cái móng đen bóng nhô ra của chiếc huy hiệu phượng hoàng luôn đâm vào tai trái Christian nếu gã không cẩn thận.

Tên đầy tớ đã mang đĩa của gã đi. Gã ngắm nhìn ánh lửa chiếu qua li rượu của mình trong khi Fane ba hoa về ngựa, một chủ đề ngớ ngẩn khi có mặt phụ nữ, Christian thầm nghĩ và điều đó nhắc gã nhớ rằng mình là chủ nhà và cần phải thu xếp chuyện này. Từ ba thế kỉ rưỡi nay, các bá tước và công tước xứ Jervaulx đã làm chủ tiệc ở Phòng lớn. Nó nằm trên thành lũy bảo vệ bên ngoài bốn tầng, cao gần năm mươi mét so với chân vách đã đổ phía dưới, với một hàng cửa sổ nhìn ra vùng biên giới suốt hai mươi dặm theo cả hai hướng.

Gã nhớ như in tất cả những điều đó, nhưng không thể trông cậy vào cái lưỡi của mình để bật ra một câu lịch thiệp nào. Bé-Maddy ngồi ở cuối chiếc bàn dài, đã cụp mắt xuống. Trông nàng nhỏ bẻ và nhu mì lạ thường.

Gã quyết định sẽ phải làm gì đó để thu xếp cuộc đàm luận quá đàn ông này.

“Một ngày… mệt… bé-Maddy?” Gã nói xen vào giữa câu của Fane bởi vì gã không thể tính cho từ ngữ xuất hiện đúng vào lúc Fane ngừng lại nên nghĩ ra là liền nói ngay.

Nàng ngẩng lên. “Một chút,” nàng đáp, tiếng nàng hầu như bị căn phòng mênh mông nuốt gọn.

“Chạy đua là vậy,” một giọng khác vang lên Christian nhớ ra là Durham đang ngồi bên phải, gã bèn đưa mắt nhìn về hướng đó. Gã vốn biết Durham ngồi đó, chỉ là đôi lúc gã quên phéng mất nếu không nhìn. “Hành trình dài mệt mỏi ngay sau một đám cưới,” Durham thêm vào. “Không nên phí rượu vang đỏ.”

“Vang đỏ,” Christian nói, “phòng khách.”

“Gợi ý tuyệt vời,” Fane tán thành, nghiêm trang gật đầu. “Nhâm nhi chút vang trong phòng khách thôi, thưa quý ông quý bà.” Anh ta hắng giọng. “Nghỉ sớm thôi.”

Cả ba người cùng nhìn Maddy đợi nàng đứng dậy.

Nàng nhìn lại, nom thật nhỏ bé trong chiếc ghế hợp với cỡ của Christian hơn, cả đôi cánh phượng hoàng dang ra trên đầu nàng.

Durham thay Christian nhắc nàng. “Nữ công tước, khi lệnh bà chưa đứng dậy thì chưa ai đứng lên được,” anh ta tử tế nói.

Nàng đứng dậy và những người còn lại lập tức làm theo. Nàng vẫn có vẻ ngần ngại. Christian đi tới cầm bàn tay nàng lên. Gã đưa nàng vào phòng khách kề bên, nơi cửa chớp đã được đóng lại và rèm được thả xuống để hơi ấm từ chiếc lò sưởi bằng đá to lớn không thoát ra ngoài. Lũ chó nhảy cẫng trên thảm của mình trước lò sưởi, đuôi ngoáy tít chào mừng. Christian suỵt chúng nằm yên. Maddy có vẻ quan tâm đến đầu ngón chân mình hơn là những tấm thảm thêu hình thần rượu nho và chiến tranh treo khắp tường. Nàng ngồi xuống chiếc ghế gã kê sẵn mà không có lời ngợi khen thông thường nào với sự tráng lệ của chúng.

Thực ra, nàng có vẻ hoàn toàn không hứng thú gì với ngôi nhà mới. Christian đã quen với việc kể về lịch sử nơi này cho các vị khách, gã có sẵn những bài giới thiệu ngắn vừa và dài tùy thuộc vào việc đó chỉ là một cuộc trò chuyện nhỏ sau bữa tối hay là một chuyến thăm thú tỉ mỉ. Lần này xem ra gã sẽ được miễn nghĩa vụ ấy, điều này khiến gã cảm thấy rất bức bối dù biết rằng mình có làm gì cũng chẳng nên hồn.

“Sáng mai tôi và Fane về thành phố,” Durham nói, quay lưng lại lò sưởi.

Bé-Maddy biểu lộ dấu hiệu đầu tiên là nàng vẫn còn sống kể từ khi tới đây, quay sang Durham. “Anh sẽ chuyển thư cho tôi chứ?”

“Chắc chắn rồi, nếu cô muốn.”

“Làm ơn. Chuyển cho cha tôi.”

“Cha cô?” Durham ngần ngừ. Anh ta gặp ánh mắt của Christian.

“Anh còn phải đọc thư cho ông nghe,” nàng lí giải. “Nếu được vậy thì tốt quá.”

Durham tỏ ra không còn cách nào khác. Anh ta cựa quậy. “Ừm… nhưng đây chỉ là chuyến đi ngắn thôi đấy.”

“Viết,” Christian xen vào. Gã tới bên bàn, tìm giấy bút, trải lên bàn và mang nến đến đó. “Bé-Maddy viết. Durham mời… Timms.” Gã ném cho Durham một cái nhìn đầy ý nghĩa. “Mời… Timms đến đây.”

Sự hân hoan và khuây khỏa trên gương mặt nàng khiến gã hài lòng. “Ôi, có thể đến đây sao?”

Nhà… em. Đến… sống… nếu em muốn?”

Má nàng ửng hồng. “Cha… sống ở đây?”

“Phải.”

Nàng cụp mắt.

Muốn?” Christian lại hỏi.

Nàng ngước mắt lên. “Vâng! Tôi muốn. Chỉ là… Thật lạ lùng. Ở đây? Tôi không thể… quen được.”

Christian nhấc cây bút lên. “Viết,” gã nói.

Nàng kéo váy ngồi vào chỗ gã đã chuẩn bị. Gã đứng bên nàng một chốc rồi rời đi. Gã muốn tự viết cho cha nàng nhưng sợ rằng mình không làm nổi. Không phải bây giờ. Chỉ cần kí tên trong sổ của xứ đạo gã đã thấy nhục nhã lắm rồi, thậm chí giờ còn không dám chắc mình viết đúng. Gã cứ luôn vội vàng làm rơi rụng mất vài phần. Gã sẽ tập viết một mình khi có thời gian và khiến cho những con chữ khốn khiếp kia chịu ló ra.

Cánh cửa Phòng lớn mở ra và người quản gia bước vào cùng cà phê với rượu vang đỏ. Christian ra lệnh cho ông ta phục vụ Maddy lúc này đang ngồi ở bàn viết. Gã không nói với người hầu trừ khi cần phải vậy. Kì lạ thay, điều đó dễ dàng đến ngạc nhiên, pháo đài Jervaulx hoạt động trơn tru như một cỗ đồng hồ: kể từ khoảnh khắc xe ngựa lướt vào cổng, cỗ máy bắt đầu vận hành. Đoàn người được hai quản gia nam và nữ chào đón trong sảnh – Christian chỉ phải giới thiệu Maddy đang khoác tay gã với bốn từ mà gã đã nhẩm trong đầu từ Gloucester đến vùng biên giới. Nữ công tước Jervaulx.

Christian có cảm giác rằng mình quên mất vài từ, nhưng gã đã nói ra những từ quan trọng với uy quyền phù hợp. Hai người quản lí với đám đầy tớ kia lập tức đáp lại với những cái cúi rạp chuẩn mực và nói tên mình. Giờ đây lão Calvin đã chấp nhận cái gật đầu lặng lẽ của Christian với sự phục tùng tức khắc, lão rót cà phê cho Maddy rồi đặt lên bàn cạnh nàng. Christian đoán gã có thể tin rằng một bữa sáng ngồn ngộn sẽ được dọn vào giờ như thường lệ và phòng cho Durham cùng Fane đã được chuẩn bị xong xuôi.

Một ý nghĩ này đến khiến gã sững lại. Khi lão Calvin để lại rượu vang và lui bước ra cửa, Christian theo gã vào Phòng lớn. Gã đóng cửa lại sau lưng mình.

“Phòng ngủ… tối nay,” gã nói. “Phòng… nữ công tước… của ta!” Không đúng. Christian cảm thấy mặt mình nóng bừng. Không phải là nữ công tước của gã, gã muốn nói phòng của gã. Nàng sẽ ngủ ở đó. Sau một khoảng lặng dài khổ sở, gã nói ra, “Phòng ngủ.” Chúa ơi! Đồ con lừa ngu ngốc. “Phòng… Nữ công tước. Cô ấy…” Một khoảng lặng bất tận khác. “Của ta.” Tồi, còn tồi hơn. Gã từ bỏ, trừng trừng nhìn lão quản gia.

Lão Calvin chắp tay sau lưng và cúi người. “Xin y lệnh ngài, thưa Đức ông.”

Xấu hổ và giận dữ, Christian trở lại phòng khách. Fane tự rót rượu trong khi Durham vẫn đong đưa chân bên lò sưởi.

“Cậu còn muốn việc gì trong thành phố nữa không Shev?” Durham hỏi, đón một li từ Fane.

Christian thở một hơi dài. Việc đập vỡ bức tường yếu kém của chính bản thân gã quả là một thử thách, nó khiến gã mệt lử nhưng gã vẫn phải bước tới.

Kể.” Gã tìm cách diễn đạt. “Bác Vest. Maddy… tôi cô ấy cưới.”

“Được,” Durham lập tức đáp ứng. “Sẵn sàng đương đầu rồi hả?”

Với chính gã, thực là vậy. Cả gia đình gã, bắt đầu từ rồng cái, ngay sau khi họ nhận được tin. Quỷ thần chứng giám, mẹ gã và đám chị em của gã sẽ phát cuồng lên cho xem. Hàm gã đanh lại thành một nụ cười mỉa mai.

Bầu tĩnh lặng bao trùm. Maddy hoàn toàn quên hết xung quanh, tập trung vào bức thư đang viết. Fane cần mẫn vuốt ve Devil, cứ sau cái vuốt ve thứ ba anh ta lại đẩy chú chó ra khỏi đầu gối. Durham ngồi bên lò sưởi, nhẹ nhàng đung đưa.

“Chơi bi-a không, Đại tá Fane?” Đột nhiên Durham đề nghị.

“Nhất trí!” Fane nom có vẻ hân hoan với đề nghị ấy.

“Đấu thật?”

“Gì, cậu tưởng tôi là một lão Ấn Độ giàu sụ chắc?”

Durham đã ra đến cửa, một tay cầm li rượu vang, tay kia đặt lên tay nắm cửa. Anh ta hơi cúi đầu với Maddy.

“Cô sẽ cho phép chúng tôi chứ, Lệnh bà?”

Nàng ngước nhìn anh ta. “Anh không được gọi tôi là lệnh bà.”

“Nữ công tước,” anh ta xuê xoa. “Nữ công tước, ý tôi là vậy.”

“Archimedea,” nàng bướng bỉnh nói.

“Bé-Maddy,” Christian đề nghị và thoáng mỉm cười.

“Chúc ngủ ngon,” Durham nói. “Để tránh khó xử hơn. Chúc cô vui vẻ. Nữ công tước-Archimedea-Bé-Maddy. Cậu cũng vậy, Shev.”

Fane lặp lại đúng câu của anh ta, thêm từ “thưa cô” khi nói với Maddy.

“Chó,” Christian nhắc. “Ra ngoài.”

Fane huýt sáo, một người thổi sáo trong thế giới của loài chó, lũ chó nhảy lên và len qua cửa cùng anh ta.

“Durham.” Christian nói khi cánh cửa đóng lại sau lưng họ. “Cảm ơn…” Gã muốn nói nữa, nhưng từ ngữ không chịu lộ diện.

Dưới bóng của cửa chính, Durham giơ ngón cái lên và nhe răng cười. Cửa đóng cạch lại.

Christian tự rót cho mình một li rượu vang và ngồi xuống. Gã nhắm mắt.

Quả là nhẹ nhõm khi được ở lại một mình. Ở nhà của chính gã. Gã cho phép mình thả lỏng. Bàn tay phải gã ngứa ran, kết quả của sự kiệt sức. Gã lắng nghe tiếng ấn bút gián đoạn của Maddy, hiểu rằng việc viết thư không hề dễ dàng.

Sự quen thuộc của mọi thứ thật choáng ngợp: cái cách nơi này vận hành trơn tru ngay cả khi gã lóng ngóng, không đưa được mệnh lệnh nào ra hồn. Gã cảm thấy mình đang ở nhà và cũng lại cảm thấy như đang lừa đảo – như thể một người đàn ông không-có-thực đang sống ở đây, còn người thực sự, chính gã, kẻ bị thương sợ hãi rối trí, lại thuộc về căn phòng trần trụi và nhà thương điên với những con thú bệnh hoạn khác. Và rồi ngay cả chỗ điên đó cũng đã lùi xa thành cơn ác mộng – gã là chính gã, bình thường chỉ là một phần tâm trí gã vẫn lạc mấy trong vùng đất mù sương nào đó, ngoài tầm với của gã.

Nó đang quay lại. Gã đã trở về đây với Jervaulx, vậy nên nó chắc chắn đang quay lại. Gã có thể nhớ mình từng ở trong tình trạng tồi tệ hơn bây giờ, nhưng hiện thực lúc này vẫn thật khốn khiếp, và tương lai…

Cho đến tận giây phút này, gã chưa một lần nghĩ đến tương lai xa hơn việc về nhà an toàn, từng khoảnh khắc riêng lẻ lộ diện trước mặt gã, vụt qua như một cuộc đua ngựa vượt rào, như cưỡi hết tốc lực từ chặng này tới chặng khác, qua một vùng quê lạ lùng với ánh sáng nhạt dần, chẳng thể làm gì ngoài việc thả cương mặc cho ngựa chạy và cầu nguyện – gã mỉm cười với chính mình, mắt nhắm nghiền – nhưng sự việc chừng như đang diễn ra theo cách đó, tất cả đều vội vội vàng vàng, những rào cản, quyết định, ngôn từ lao vọt vào gã rồi biến mất, và gã vượt lên chúng rồi tiếp đất ở rìa bên kia.

Vượt lên và tiếp đất. Kết hôn.

Chúa ơi.

Cho đến thời điểm này, mọi việc vẫn ổn thỏa. Mọi thứ đã đúng như gã tưởng tượng ra: quê nhà, an toàn, yên tĩnh. Bé-Maddy trung thành đang sột soạt viết bên bàn.

Gã mở mắt nhìn nàng. Nàng đã ngừng bút, khẽ cọ đầu lông vũ vào môi trong lúc nghĩ ngợi. Nàng dường như có vẻ rất thận trọng, ở phần mà gã có thể thấy được, nàng chưa gạch bất cứ chữ nào trong trang thư dù có sẵn rất nhiều giấy để nàng tùy ý nháp. Christian luôn dùng đến hàng thiếp giấy viết ra những dòng ý nghĩ tuôn trào trong đầu trước khi chốt được bản cuối cùng.

Gã đặt li rượu lên chiếc bàn bên cạnh và ngắm nghía vẻ viết lách thận trọng của nàng. Gã đoán rằng đó chính là cung cách Giáo hữu mà nàng được nuôi dưỡng không được phung phí. Hoặc có lẽ bởi nàng đã được học về kinh tế trong những hoàn cảnh khó khăn. Hoặc có lẽ đó chỉ là Maddy, là chính nàng, một kẻ dè sẻn bẩm sinh.

Điều đó ập đến như một phát hiện mới mà gã chưa từng hay, rằng gã đã kết hôn với người phụ nữ trẻ này, gọn gàng, đơn giản và dung dị trừ mái tóc cùng hàng mi đầy nhục cảm, và gã hầu như chưa biết tí tẹo gì về nàng.

Nghiêm nghị và đoan trang, trong trắng, thận trọng, trung thành, khá dũng cảm trong một số chuyện, một con mãnh sư trong vài tình huống, và khi gã chạm vào nàng, nàng run rẩy, cái run rẩy mới nữ tính đáng yêu làm sao, thùy mị và đam mê. Trong khi gã đang quan sát nàng, nàng chạm lưỡi lên đầu lông vũ và suy tư liếm nó, hoàn toàn vô tình, không hề hay biết – và dòng lửa dục chầm chậm lan tỏa trong gã.

Không thể xua đuổi hoàn toàn cơn mệt mỏi nặng nề đang trì người xuống nhưng gã tìm vui thú trong tưởng tượng. Gã có thời gian. Nàng là vợ gã. Bất cứ khi nào, bất cứ chỗ nào gã muốn. Ngay tại đây, nếu gã thích.

Gã mỉm cười. Gã ngả người trên ghế tưởng tượng ra mình đứng dậy, tới bên nàng, gỡ mái tóc kì diệu ấy để nó chảy tràn như dòng thác xuống sàn nhà, ném bỏ đi cái cổ áo bà cô trắng toát đang che dấu cổ nàng, cởi bung khuy, cái váy cứng đờ của nàng sẽ lôi thôi tuột xuống tận thắt lưng, bụng nàng, ngực nàng và đôi bờ vai, tất cả đều trắng nuột nà mềm mại, và mái tóc đó…

Gã hít một hơi thật sâu và thở ra, nghe như một tiếng trầm bật ra từ ngực gã.

Gã sẽ chiếm đoạt nàng ở đây, gã nghĩ, ngay tại đây trong phòng khách này, nữ công tước của gã. Gã sẽ tốc đống váy vóc của nàng lên đến tận thắt lưng và chạm vào nàng, hôn nàng, còn nàng sẽ run rẩy như một con chim non, rúng động và thở dài, mở cặp chân ra mà nằm ngả xuống chiếc ghế nàng đang ngồi bên bàn viết, và mái tóc kia là một dòng suối lửa cùng bia màu mật mong huy hoàng chảy bên bờ cổ cong cong xuống tấm thảm Axminster – đôi chân trần và những ngón chân run lên, bấm vào lụa khi gã nếm nàng – thật ngọt ngào – những đường cong bí ẩn ấm nóng, rực rỡ và thanh tú.

Và bên trong nàng, Chúa ơi, bên trong nàng… gã tưởng tượng thấy nó… mở ra chào đón gã, xòe nở như một cánh hoa, trong tâm trí gã, chiếc váy đã biến mất và nàng trần trụi hoàn hảo, diễm lệ, nàng tiên xinh đẹp hao gầy trong căn phòng khách, hứng khởi, cong người trên ghế và kéo gã vào nàng, đôi môi nàng hé mở… muốn gần gụi hơn nữa, muốn thẳm sâu hơn, thẳm sâu nữa và mạnh mẽ hơn…

Công tước khẽ rên lên. Maddy cuối cùng cũng ngừng bút, bất lực hoàn toàn. Nàng không thể giải thích với cha, không phải bằng bất cứ từ ngữ nào mà nàng muốn Durham đọc to lên. Khi nàng nhìn qua chỗ Jervaulx, gã đang ngủ, đầu gã hơi ngoảnh về phía nàng, khuôn mặt thư giãn cơ hồ gã đang mơ những giấc mơ êm ái.

Nàng không thể ngăn mình: gã khiến nàng mỉm cười.

Hai tay gã tựa trên tay vịn chạm trổ của ghế. Nàng cảm thấy chiếc nhẫn dấu nặng trịch của gã, lơ lửng trên ngón tay nàng, quá lớn – nhưng không quá lớn với gã. Ngón tay gã thật chắc khỏe, chúng hơi co giật khi gã ngủ, một việc nhỏ nhặt và riêng tư, một sự gần gụi. Gã thở sâu, lặng lẽ, không đều lắm, vẫn chưa ngủ say hẳn, nhưng trong khi nàng quan sát, nhịp thở ấy chùng xuống thành nhịp điệu của một giấc ngủ sâu. Đầu gã hơi ngoẹo xuống.

Cảm giác bối rối và dịu dàng trào lên trong nàng. Điều này không thể là thật được, đơn giản là không thể. Nàng không phải vợ gã – ý tưởng vô lí này, nơi tráng lệ thái quá này, thức ăn, người hầu, những đèn nến không đếm xuể, những bức họa, nào bát pha lê chất ngất hoa quả, cây đàn hạc vĩ đại đứng dựa ở góc phòng, nào hành lang bất tận, thậm chí có cả một bệ xí xả nước làm toàn bằng đá hoa cương và mười bảy cái khác nữa rải rác đâu đó trong pháo đài, tất cả đều là sáng chế hiện đại nhất như bà quản gia đã báo cáo với nàng bằng cái giọng đều đều vô cảm.

Nàng không thể là chủ nhân của nơi này. Sẽ có chuyện xảy đến chứng tỏ rằng tất cả đều là sai lầm. Đám cưới này quá vội vàng và phi lí, nó sẽ không hợp pháp kể cả khi Durham khăng khăng rằng cái giấy phép đặc biệt mà anh ta sai Đại tá Fane kiếm được phòng khi bị truy đuổi là đúng thủ tục. Và thậm chí nếu có đúng vậy. Ái hữu Hội sẽ không chấp nhận nó. Khi họ phát hiện ra, nàng sẽ bị khai trừ: làm đám cưới dưới sự chủ trì của một linh mục, trong một nhà thờ không có sự đồng ý của cha mình – và tồi tệ hơn cả – là cưới một người thuộc thế giới trần tục.

Dẫu sao trong giấc ngủ, trông gã cũng không quá ma quỷ. Trần tục thì có: nét môi gợi cảm, cái mũi thẳng rắn rỏi, quai hàm quý phái, tóc lòa xòa trên trán, và đôi hàng mi đen rợp kia, dài như mi trẻ con, nhưng là sự ngây thơ trẻ nhỏ đã biến thành cái liều lĩnh ở người đàn ông trưởng thành.

Những lời nàng nói trong nhà thờ là học được từ các lễ cưới Giáo hữu mà nàng tham dự, liệu đó là lời của chính nàng hay lời của Chúa trong nàng, làm sao nàng biết được? Nàng có thể đấu lí cho cả hai phương án: theo điều nàng nghĩ sáng nay, rằng từ chối gã là kết án gã trở lại Blythedale, hoặc thiên về điều dường như thật rõ ràng lúc này – rằng nàng không hề có chút quyền lực nào để bảo vệ gã hoặc lí do nào để thuộc về nơi này.

Trước đây nàng chưa bao giờ thấy mờ mịt như vậy, bị mắc giữa những điều mà Hội sẽ nói với điều dường như đang nắm giữ trái tim nàng. Suốt một lúc lâu, nàng quan sát gã ngủ.

Nếu không phải nơi này. Nếu gã chỉ là một người đàn ông bình thường.

Chỉ là một người đàn ông bình thường, cho một Archimedea Timms bình thường. Một người đàn ông mà Hội sẽ chấp nhận, một khu vườn thiết thực và một cái chuông gọi người hầu không bị hỏng. Công tước Jervaulx mặc Trang phục Mộc mạc. Còn khuya mới có chuyện đó.

Nhẹ nhàng đứng dậy, nàng kéo dây chuông được dùng để tô điểm thêm cho phòng khách, một dải lụa đen dày, được bện lại và có núm tua bằng vàng. Nó hoạt động. Chỉ một khác sau, viên quản gia xuất hiện, cửa mở êm ru trên bản lề đã được tra dầu. Mặc bộ chế phục bằng xa tanh trắng với áo sơ mi dài, cái mũi diều hâu và cằm dài, tất cũng trắng như bộ tóc giả và áo ngoài, lão nom rất giống viên quản gia của Công tước trong thành phố – Maddy đoán rằng sự giống nhau của Calvin già cả hơn này với Calvin ở London không phải tình cờ.

Nàng sẽ nở một nụ cười ngượng ngập.

“Lệnh bà muốn đi nghỉ?” Lão hỏi nhỏ.

Quá muộn rồi, trong một hoàn cảnh như thế này, có vẻ như việc tranh cãi về danh xưng là không phù hợp. Nàng ngập ngừng liếc nhìn Jervaulx rồi gật đầu.

Ông lão Calvin quay người, giữ cửa mở cho nàng, Maddy đi theo lão, rời khỏi phòng những tấm thảm thêu diễm lệ ấm áp và căn phòng có lò sưởi để dần bước vào một hành lang lạnh giá lập lòe ánh đuốc, ánh sáng ám khói chiều xuống những bộ giáp hiệp sĩ bóng lộn đứng dọc hai bên tường như một đội quân câm lặng. Đến cuối hành lang, một cầu thang lớn bằng đá dẫn xuống bóng tối mờ mịt. Lão Calvin dừng lại bên chiếc bàn nhỏ.

Ánh nến nhảy nhót chiếu sáng vòm nhọn trên đầu khi họ đi xuống cầu thang. Ở chân cầu thang, trần nhà đột ngột nhường chỗ cho khoảng tối mênh mông: một tòa sảnh, lạnh lẽo và âm vang trong ánh nến leo lét, còn rộng lớn hơn cả nhà Suy niệm lớn nhất mà nàng từng vào, lớn hơn nhà thờ, khoảng không bao la của nó hun hút kéo lên địa hạt không thấy được bên trên, nơi đỉnh của những cửa sổ hình chóp nhọn cao vút chìm trong thâm u.

Lão Calvin băng qua sảnh bằng giày mềm, nhưng đôi giày cứng của Maddy tạo thành những tiếng gõ chói tai mà nàng không làm sao đi cho khẽ khàng được. Âm thanh đó vang lại: cứ như có ai đó đang theo họ đi qua sàn nhà mênh mông – một ý nghĩ khiến nàng nổi da gà.

Sang đến đầu phòng bên kia, lão quản gia dẫn nàng lên thêm hai tầng cầu thang xoắn ốc, những bậc thang bằng đá không bằng phẳng, phần giữa đã mòn vẹt bởi vô số bước chân từng giẫm lên. Trước khi nàng kịp lấy lại hơi thở sau chặng đường ấy, họ đi qua một cánh cửa mở vào một không gian tối tăm khác. Dưới thảm trải, sàn nhà kêu kẽo kẹt và Maddy đứng im khi một khuôn mặt trắng bệch cùng đôi mắt trừng trừng lù lù hiện ra. Lão Calvin vẫn đi tiếp và ngọn nến của lão soi sáng một hình dáng ngạo nghễ, chân dung một người đàn ông mặc áo giáp đầy đinh tán. Một bức họa khác nổi lên phía sau đó, một sự khoa trương thừa mứa của váy vóc đính đầy vàng ngọc và mái đầu chi chít ngọc trai, chìm khuất dưới đó là một khuôn mặt phụ nữ trắng nhợt vô cảm.

Maddy nhận ra rằng nàng đang ở trong một phòng tranh dài dặc, lạnh giá với những bức chân dung nhìn trân trân treo suốt dọc tường. Đôi mắt của họ bám riết lấy nàng, chúng ló ra khỏi bóng tối, được soi sáng trong chốc lát bởi ánh nến rồi lại chìm vào bầu tĩnh mịch ma quái.

Tóc gáy nàng muốn dựng lên. Nàng cảm thấy sự phản đối của họ hiện hữu sờ sờ.

Cuối cùng, qua một cánh cửa, rồi một hành lang khác, lão Calvin cũng mở cửa một căn phòng. Lão nhìn nàng bằng ánh mắt tăm tối. “Thư phòng của nữ công tước.”

Maddy cũng cho là lão không chấp nhận nàng lắm.

Họ giỏi che giấu, lão và bà quản gia Ellen Rhodes, nhưng kẻ hầu người hạ nơi đây hẳn đang trong cơn chấn động, có khi chẳng còn chắc chắn về sự tỉnh táo của Công tước. Maddy nghĩ chính nàng cũng sẽ đặt câu hỏi nếu lâm vào tình cảm tương tự.

Nàng nhu mì đi vào phòng. Đáng lẽ căn phòng này không thể khiến nàng bị sốc nữa sau tất cả những tráng lệ cổ xưa mà nàng vừa gặp, nhưng cuối cùng nàng vẫn sốc như thường. Ánh sáng từ ngọn nến duy nhất lay động giữa khoảng tối mênh mông, chiếu sáng chập chờn lên bức tường treo gấm Đa mát màu hoa hồng, trần nhà thạch cao và thếp vàng, quá nhiều ghế tựa và đi văng bọc nhung lông. Một ngọn lửa đang bốc khói trong lò sưởi, không thể làm căn phòng rộng lớn và ấm hơn hẳn phòng tranh và sảnh kia. Lão Calvin băng qua phòng mở một cánh cửa khác. “Phòng ngủ, thưa Lệnh bà.”

Maddy theo sau lão. Lại một sự xa hoa quá mức khác, lần này là ở chiếc giường với đám rèm thả dệt bằng sợi vàng viền màu hồng nhạt, tường chi chít thảm thêu và chúc đài bạc. Nàng bắt đầu trở nên mất hết nhuệ khí.

Trên chiếc ghế dài lót đệm ở chân giường, váy ngủ của nàng nằm đó gọn gàng, một màu trắng mộc mạc tương phản với tất cả những thứ còn lại trong phòng.

“Dây chuông ở đây, thưa Lệnh bà.” Lão quản gia đi tới giơ tay định kéo chuông. “Một hầu gái sẽ lên phục vụ bà.”

“Ôi không. Tôi không cần ai đâu. Tôi có thể tự… phục vụ mình.”

Lão cúi người.

“Công tước…” Maddy chỉ tay mơ hồ, không rõ hướng nào là đúng sau tất cả những hành lang, lối rẽ và cầu thang vừa rồi. “Có ai lo cho anh ấy không?”

“Nếu không mang theo người hầu riêng, Đức ông thường thích tự lo liệu khi ngài đi nghỉ muộn. Người hầu không được quấy rầy ngài. Phòng của ngài đã được chuẩn bị sẵn theo cách ngài thường ưng.”

Nàng phải cố gắng tỉnh táo để không cắn môi. Không thể đoán được kẻ hầu người hạ ở đây đã được thông báo như thế nào về tai họa của Jervaulx hoặc liệu họ có hay biết gì không. Cái kim cũng chẳng thể giấu mãi trong bọc.

Lão Calvin nhìn nàng nghiêm nghị hỏi. “Liệu có cần đầy tớ cho Công tước không, thưa Lệnh bà?”

Nét mặt lão cho thấy điều đó là bất thường, không được chào đón, đi ngược lại với mọi trông đợi tự nhiên và rằng tất cả những sự kì quặc, hoặc bất thường đó là kết quả của việc xem xét tỉ mỉ trong hoàn cảnh hiện tại.

“Không,” nàng đáp.

Lão cúi người đi khỏi phòng.

Ngay khi lão rời khỏi, Maddy ao ước rằng lão vẫn ở đó với nàng. Ngọn nến mà lão đã châm lên tỏa sáng yếu ớt, chẳng làm được gì ngoài việc khiến chiếc giường như mở rộng ra gấp đôi khi in bóng lên trần nhà. Nàng mau chóng thay đồ ngủ và vác cả váy vóc lẫn nến sang buồn thay đồ nhỏ hơn nằm cạnh phòng ngủ.

Khi đang trải váy xống ra, nàng nghe thấy tiếng động trong phòng ngủ. Nàng vội vã chạy ra, vui mừng vì có người bầu bạn, mong ngóng đó là Công tước.

Chẳng có ai. Có cái gì đó cọt kẹt sau lưng nàng. Nàng quay phắt người lại. Cửa phòng thay đồ vẫn mở, đen đặc, trống rỗng. Nàng không muốn quay lại đó, nàng muốn nó đứng đó mở toang như một cái miệng đang há hốc. Nàng đóng sầm cửa lại, không muốn nhìn vào bên trong.

Nàng đặt nến xuống bàn cạnh giường, quỳ xuống chuyên chú cầu nguyện cho tĩnh trí. Nàng cố tìm kiếm Linh quang Nội tại nhưng những âm thanh lạ lùng, tiếng lê chân và tiếng thở khe khẽ, những âm thanh không giống với bất kì thứ gì nàng từng nghe thấy trong các ngôi nhà khác, cứ liên tục kéo tâm trí nàng khỏi sự tập trung bình lặng.

Nàng ao ước có Jervaulx. Có Durham và Fane. Có bất kì ai.

Đặt chân lên bục tre mạ vàng, nàng trèo lên chiếc giường lạnh lẽo. Nó lút xuống dưới thân người nàng, vây bọc lấy nàng. Ánh nến quét một tia sáng màu yếu ớt lên mặt trong màn.

Nàng nghe thấy tiếng bước chân. Chúng ở phía trên nàng, một bước chậm chạp ngang qua phòng, dừng lại, phía trên đầu rồi di chuyển tiếp. Chúng không quay lại.

Nước mắt nàng trào ra. Nàng co mình dúi xuống nệm giường.

Ôi. Nàng không tin vào ma quỷ. Nàng không tin.

Giá như Jervaulx đến bây giờ.

Christian thức giấc vì lạnh. Căn phòng đã chìm vào bóng tối, nến chảy thành vũng, lò sưởi chỉ còn ánh đỏ của than sắp tàn. Đứng dậy thật khó khăn, gã cứ trôi về những giấc mơ lạ lùng và gớm ghiếc, nhưng với một thói quen vô thức, gã đứng dậy cời than bằng que cời, dập tắt hết nến và dựa vào cảm giác mà bước qua cửa phòng khách về phòng ngủ của mình.

Gã hơi lơ mơ, gã mơ hồ nhận ra điều đó khi không thể cởi áo gi lê. Việc ấy quá khó khăn. Trong bóng tối, chiếc giường của gã đang đợi, êm ái và ấm áp. Gã trút bộ áo ngoài và giày rồi thả người lên giường. Gã lăn một vòng và kéo một chiếc gối lại, vùi chân vào chăn nệm, rồi lại chìm vào giấc ngủ say.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.