Margaret Oxenford cảm thấy vừa tức giận vừa xấu hổ. Cô tin chắc mọi người trong phòng ăn nhìn vào mặt cô, khinh bỉ cô khi họ chứng kiến cảnh tượng khủng khiếp xảy ra trong phòng; có lẽ họ đều nghĩ cồ cũng đứng vào phe với ba cô. Cô không dám ngẩng mặt nhìn ai hết.
Hai giờ đồng hồ sau bữa ăn, không khí trong buồng im lặng nặng nề. Khi thời tiết bắt đầu xấu. Mẹ và bố đi thay áo quần để đi ngủ. Thừa cơ hội này, Percy nói với Margaret:
– Ta phải đi xin lỗi mới được. – Cô ngạc nhiên khi nghe cậu em nói thế.
Cho nên thoạt nghe, cô liền từ chối, cô lấy cớ là làm thế cô càng bối rối thêm và càng nhục nhã thêm. Cô thú nhận với cậu:
– Chị không có can đảm để làm thế.
– Chúng ta chỉ đi tìm Nam tước Gabon và giáo sư Hartmann, nói với họ chúng ta rất buồn vì bố đã có hành động cục cằn.
Cô rất muốn đi xin lỗi để giảm nhẹ bớt tư cách xấu xa của bố. Có lẽ khi xin lỗi xong, cô sẽ cảm thấy lòng nhẹ nhõm hơn. Nhưng cô lại sợ bố, nên cô nói:
– Thế nào bố cũng nổi giận.
– Đừng để cho ổng biết. Nhưng nếu ổng bìết, em cũng cóc cần. Em nghĩ ổng đã nổi điên lên rồi. Em không sợ nữa. – Margaret phân vân không biết em cô có thật thế không. Khi Percy còn nhỏ, cậu ta thường lớn tiếng khoe là mình không sợ, nhưng thực ra, cậu ta sợ khiếp vía. Nhưng bây giờ cậu ta lớn rồi.
– Đi, – Percy nài nỉ nói. – Bây giờ ta đi thôi. Họ đang ngồi trong buồng số 3 …
em đã kiểm tra rồi.
Margaret vẫn ngần ngừ. Liệu hành động của họ có khơi lại sự bực tức nơi những người đã bị bố cô sĩ nhục không? Có lẽ những, người này thích quên chuyện đã xảy ra hồi nảy. Nhưng cũng có thể họ phân vân không biết có nhiều hành khách trên máy bay có cùng quan điểm với bố cô không? Tốt hơn hết là cô nên tỏ cho họ biết cô đứng vào phe chống đối những người kỳ thị chủng tộc cực đoan.
Phải can đảm lên mới được. Margaret đứng dậy, vịn vào chỗ đứa tay trên ghế, vì máy bay chòng chành mạnh.
– Thôi được, – cô nói. – Chúng ta đi xin lỗi.
Trong buồng số 3, hai ông Gabon và Hartmann ngồi ở bên mạn trái, đối diện nhau. Thân hình dài, ốm của ông Hartmann cong lại trong chiếc ghế bành đầu cúi về phía trước, mái tóc lởm chởm như bàn chải, ông ta đang say sưa đọc một trang sách viết về toán học. Ông Gabon không làm gì hết, ông ta có vẻ lo lắng, và chính ông là người đầu tiên thấy hai chị em. Khi Margaret dừng lại bên cạnh ông ta, cô phải mú tay vào lưng ghế bành ông đang ngồi để cho khỏi té, ông ta co người lại ra vẻ hằn học. Margaret liền nói nhanh:
– Chúng tôi đến để xin lỗi quí ông.
– Tôi lấy làm lạ khi thấy cô dạn dĩ như thế này, – Gabon nói. Ông ta nói tiếng Anh rất thạo, chỉ còn nặng giọng Pháp mà thôi. Câu trả lời của ông ta không làm cho Margaret hài lòng, nhưng cô vẫn nói tiếp:
– Tôi rất buồn vì chuyện xảy ra hồi nãy, và em trai tôi cũng đồng quan điểm với tôi. Tôi rất mến mộ ông giáo sư, tôi xin phép được xin lỗi ông ấy.
Hartmann ngẩng mặt lên khỏi cuốn sách, ông gật đầu – Những người như cô nói lời xin lỗi thì dễ thôi, – Gabon nói. Margaret nhìn xuống sàn, cô giận mình vì đã đến xin lỗi như thế này. – Nước Đức đầy rẫy người giàu có, lịch sự, thường hết sức đau khổ trước những sự việc xảy ra ở bên ấy, – Gabon nói tiếp. – Nhưng họ làm gì? Cô làm gì?
– Kìa, Philippe, – ông Hartmann nói xen vào, giọng dịu dàng. – Anh không thấy cô và cậu đây còn trẻ quá ư? – Ông ta nhìn Margaret. – Tôi nhận lời xin lỗi của cô, tôi xin cảm ơn cô.
– Ôi lạy Chúa, – cô nói nho nhỏ. – Có phải tôi làm cho tình hình càng thêm trầm trọng không?
– Không, – Hartmann đáp. – Cô và cậu đã làm cho tình hình ổn thỏa, tôi rất biết ơn hai người. Ông bạn nam tước của tôi đang bối rối, nhưng tôi tin ông ấy sẽ nghĩ như tôi.
– Bây giờ chúng tôi phải xin cáo biệt, – Margaret nói, giọng nghe thiểu não Hartmann gật đầu.
Cô quay gót bước đi. Percy nói thêm:
– Tôi xin lỗi quí ông. – Nói xong, cậu đi theo chị.
Hai chị em trở về buồng mình, đi xiêu qua vẹo lại vì máy bay lắc lư. Davy đang chuẩn bị giường ngủ. Ilarry đã đi đâu mất. Margaret tính chuyện chuẩn bị để đi ngủ. Cô lấy cái xách đựng đồ dùng để đến phòng vệ sinh thay áo quần. Mẹ từ trong phòng bước ra, bà mặc chiếc áo dài màu hạt dẻ đẹp lộng lẫy. Bà nói với cô:
– Chúc ngủ ngon, con thân yêu. – Nhưng Margaret cứ đi qua mặt bà mà không trả lời.
Trong phòng vệ sinh đã có nhiều người, cô mặc nhanh chiếc áo sơ mi để.
ngủ bằng vải và chiếc áo dài dùng khi tắm xong. Áo ngủ của cô không đẹp bằng áo ngủ của các bà khác, áo của họ đều bằng xoa màu sặc sỡ và bằng vải ca sơ mia, nhưng những thứ này đối với cô không mấy quan trọng. Sau khi đã xin lỗi xong mà cô vẫn cảm thấy lòng không được thảnh thơi, cô vẫn nhớ đến câu nói của ông nam tước Gabon. Nói mình buồn mà không làm gì hết thì quá dễ thôi.
Khi cô trở lại buồng, bố và mẹ đã lên giường ngủ, kéo màn kín mít, cô nghe có tiếng ngáy nho nhỏ phát ra ở giường của bố cô. Giường của Margaret chưa chuẩn bị xong, cô phải sang ngồi đợi ở phòng khách.
Bà Lenehan, người phụ nữ duyên dáng lên máy bay ở Foynes, đến ngồi bên cạnh cô.
– Tôi muốn uống một ly cô nhắc, mà các tiếp viên đều bận việc, – bà ta nói.
Hình như bà có vẻ phấn khởi. Bà làm dấu chỉ hành khách trên tàu rồi nói tíếp:
– Có thể nói đây là một buổi dạ tiệc mặc áo pyjama hay là buổi lễ về đêm trong phòng ngủ, tất cả mọi người đều mặc áo ngủ đi dạo chơi trong phòng. Cô có thấy thế không?
Margaret chưa bao giờ tham dự buổi dạ tiệc Pyjama hay dự lễ đêm trong phòng ngủ, nhưng cô cũng nói:
– Cảnh tượng kỳ lạ đấy chứ. Có thể nói chúng ta như những người trong cùng một gia đình. Bà Lenehan khóa chiếc đây an toàn lại, bà muốn nói chuyện.
– Theo tôi thì khi người ta mặc áo ngủ, trông ai cũng có vẻ tự nhiên thành thật. Đến anh chàng Frankie Gorthno mà khi mặc pyjama màu đỏ trông cũng có vẻ dễ thương, phải không?
Mới đầu, Margaret không biết bà ta nói đến ai; rồi bỗng cô nhớ Perey có cho cô biết cậu ta đã nghe được câu chuyện giữa ông Cơ trưởng máy bay và ông nhân viên cơ quan FBI. Cô hỏi:
– Có phải người tù không?
– Phải.
– Hắn ta không làm cho bà sợ à?
– Tôi không sợ. Hắn chẳng làm gì hại đến tôi hết.
– Nhưng người ta nói hắn là thằng giết người, và tồi tệ hơn nữa.
– Trong những khu nhà ổ chuột rất thường xảy ra tội phạm. Không có Gordino thì cũng có kẻ khác phạm tội giết người. Tôi, tôi mặc xác hắn ở đấy.
Cờ bạc và đĩ điếm đã có từ thời Chúa mới ra đời, nếu có xảy ra tội phạm đi nữa, thì cũng là điều tự nhiên.
Lời lẽ bà ta nghe thật quái đản. Có lẽ không khí trên máy bay này có cái gì đấy đã kích thích người ta bộc lộ tình cảm một cách khác thường chăng.
Margaret đoán rằng chắc bà Lenehan không bộc lộ ý nghĩ của bà như thế này nếu họ không phải là phụ nữ với nhau:
khi không có đàn ông gần bên họ, đàn bà thường tỏ ra thành thực hơn. Nhưng dù lý do ra sao đi nữa, Margaret cũng thấy rất ngạc nhiên. Cô hỏi:
– Nếu ngăn cản được tội phạm xảy ra, thì chắc cuộc sống được tốt đẹp hơn chứ?
– Đương nhiên rồi. Nhưng các tổ chức tội phạm có khắp nơi. Chúng có lãnh thổ riêng và chúng xưng hùng xưng bá tại nơi chúng cát cứ. Chúng không sát hại người ta trên đại lộ Năm, và không đến câu lạc bộ Harvard để tống tiền, vậy thì tại sao phải lo sợ chúng?
Margaret không thể cho qua chuyện này được.
– Thế thì cứ để cho người nghèo nướng tiền vô sòng bạc à? Và cứ để cho các cô gái bất hạnh tàn phá sức khỏe mình à? Đương nhiên, tôi chê trách họ, – bà Lenehan đáp Margaret nhìn bà ta đăm đăm, lòng phân vân không biết bà ta có nói thật không. – Này nhé, – bà ta nói tiếp, – tôi sản xuất giày. – Chắc Margaret có vẻ ngạc nhiên, vì bà Lenehan nói thêm:
– Nhờ thế tôi mới sống. Tôi là chủ một nhà sản xuất giày. Giày đàn ông với giá rẻ và bền từ năm đến mười năm.
Nếu người ta muốn, họ có thể mua những loại giày rẻ hơn, nhưng không có giá trị gì hết, chúng có đế bằng các tông chỉ đi mười hôm là hư. Cô cứ tin tôi đi, có nhiều người mua giày đế bằng các tông! Đấy, tôi nghĩ là tôi có bổn phận phải làm ra giày tốt. Nếu thiên hạ cứ ngu ngốc đem tiền đi mua giày xấu, tôi cũng chịu thôi, không làm sao được. Và nếu thiên hạ ngu ngốc đem tiền nướng vào sòng bạc khi không mua nổi thịt bò để ăn tối, thì tôi cũng đành chịu đấy không phải là vấn đề khó khăn của tôi.
– Không bao giờ bà sống trong cảnh nghèo khổ phải không? – Margaret hỏi.
– Hỏi hay đấy, – bà Lenehan cười đáp. – Không, có lẽ bởi thế mà tôi không dám nói gì hết về cảnh nghèo khổ ông nội tôi đóng giày bằng tay, và cha tôi đã xây dựng nhà máy mà bây giờ tôi đang điều khiển. Tôi không biết gì hết về cuộc sống trong những khu nhà tồi tàn. Còn cô thì sao?
– Tôi cũng chẳng biết tí gì, nhưng tôi nghĩ tất cả phải có lý do gì đó để khiến người ta đánh bạc, ăn trộm hay là bán thân. Không phải họ ngu ngốc hết đâu.
Họ là nạn nhân của một chế độ tàn bạo độc ác.
– Chắc cô thiên Cộng rồi, – bà Lenehan nói, nhưng giọng không có vẻ thù nghịch chút nào hết.
– Xã hội chủ nghĩa. – Margaret chữa lại.
– Rất tốt, – bà Lenehan nói trước sự ngạc nhiên của Margaret. – Rồi đây cô sẽ thay đổi ý kiến thôi; khi người ta lớn tuổi, người ta thường thay đổi tư tưởng.
Nhưng nếu khởi đầu cuộc sống mà không có lý tưởng, thì lấy gì mà cải thiện cuộc đời? Tôi không phải loại người công kích xã hội, tôi chủ trương nên lấy cuộc đời để làm kinh nghiệm sống, nhưng vẫn giữ lý tưởng của mình. Nhưng tôi lấy làm lạ tại sao tôi nói dông dài như thế này. Có lẽ vì hôm nay tôi được 40 tuổi chăng?
– Chúc bà ngày sinh nhật hạnh phúc! – Margaret không ưa những người cứ lớn tiếng nói với cô rằng cô sẽ thay đổi ý kiến khi lớn tuổi, đó là thái độ cho ta đây là kẻ cả đang nói chuyện với người dưới mình, họ chỉ cho họ là đúng mà không chấp nhận ý kiến của người nhỏ tuổi hơn mình. Nhưng trường hợp bà Lenehan lại khác.
– Lý tưởng của bà là gì? – Margaret hỏi.
– Tôi chỉ muốn sản xuất giày tốt thôi. – Bà ta cười dung dị. – Có lẽ đây không phải là lý tưởng cao siêu nhưng với tôi lại rất quan trọng. Tôi có cuộc sống thoải mái. Tôi ở trong một ngôi nhà đẹp đẽ, các con trai tôi có đủ thứ chứng cần, tôi bỏ nhiều tiền vào việc may sắm áo quần. Tại sao tôi có được những thứ ấy? Vì tôi làm giày tốt. Nếu tôi làm giày có đế bằng các tông, tôi tự biến mình thành đồ ăn trộm. Khi ấy tôi chẳng hơn gì anh chàng Frankie.
– Đấy là một quan điểm có tính xã hội chủ nghĩa rồi đấy, – Margaret đáp nụ cười nở trên môi.
– Thực ra thì tôi chỉ tiếp thu lý trưởng của bố tôi, – Bà Lenehan nói với giọng trầm ngâm. – Còn lý tưởng của cô xuất phát từ đâu? Tôi biết, cô không nói theo lý tưởng của ba cô rồi.
Margaret đỏ mặt.
– Chắc bà đã nghe câu chuyện xảy ra ở phòng ăn rồi.
– Tôi có mặt ở đấy.
– Chắc tôi phải rời bỏ cha mẹ tôi.
– Có gì đã níu giữ cô lại?
– Tôi chỉ mới l9 tuổi.
Bà Lenehan mỉm cười khinh bỉ.
– Thì có sao đâu? Có người trốn khỏi gia đình lúc 10 tuổi.
– Tôi đã cố trốn rồi,- Margaret phân trần. – Tôi gặp chuyện rắc rối và cảnh sát bắt tôi lại.
– Cô bỏ lý tưởng một cách dễ dàng đấy chứ?
Margaret muốn nói cho bà Lenehan hiểu rằng không phải cô thiếu can đảm mà thất bại.
– Tôi không có tiền và tôi không biết làm gì. Tôi chưa được học hành cái gì hết. Tôi không biết làm gì để kiếm sống.
– Này cô em ơi, cô đang trên đường sang Mỹ. Phần đông những người sang bên ấy còn tệ hơn cô nhiều, thế mà một số trong đám họ bây giờ đã thành triệu phú. Cô biết viết biết đọc tiếng Anh, cô biết cách giao tế, cô thông minh, đẹp …
Cô sẽ dễ dàng tìm ra công việc làm. Tôi, tôi sẽ thuê cô làm việc.
Margaret không tin nổi tai mình. Ngay khi cô bắt đầu cảm thấy chán ngán thái độ làm ra vẻ ta đây là kẻ cả của bà Lenehan, thì bà ta lại đề nghị giúp đỡ cô Cô bèn hỏi:
– Thật không? Bà sẽ thuê tôi làm việc à?
– Đúng vậy.
– Thuê để làm việc gì?
Bà Lenehan suy nghĩ một lát.
– Tôi sẽ thuê cô phục vụ cho việc bán hàng:
dán tem, pha cà phê, trả lời điện thoại, tiếp khách hàng cho khả ái. Nếu cô làm chạy việc, cố sẽ tiền nhanh lên vị trí phụ tá cho giám đốc thường vụ.
– Như thế có ý nghĩa như thế nào?
– Như thế cố nghĩa là cô cũng làm những công việc đó mà có lương caóhơn.
Margaret thấy chuyện này như là một giấc mơ khó thực hiện. Cô trầm ngâm nói:
– Ôi lạy Chúa, thực sự 1à một công việc trong văn phòng.
– Nhiều người cho rằng đấy la công việc nhọc nhằn.
– Đối với tôi, đó là công việc rất lý thú.
– Có lẽ mới đầu thì thế đấy.
– Bà nói thật chứ! – Margaret nói, giọng trang nghiêm. – Nếu một tuần nữa tôi đến văn phòng của bà, bà có cho tôi làm việc không?
Bà Lenehan có vẻ sửng sốt.
Ái chà thì ra cô nói thật ư? Tôi cứ tưởng cô nói chơi cho vui.
Margaret cảm thấy lòng thắt lại.
– Thế là bà không cho tôi việc làm phải không? Nãy giờ bà chỉ nói huyên thuyên thôi phải không?
– Tôi rất muốn thuê cô, nhưng hiện tôi đang gặp một chuyện khó khăn.
Trong vòng một tuẩn sắp tớỉ, thậm chí đến tôi cũng chưa chắc có việc để làm.
Margaret cảm thấy muốn khóc. Cô hỏi:
– Tại sao thế?
– Em trai tôi muốn ăn cướp xí nghiệp của tôi.
– Tại sao ông ta làm thế?
– Chuyện phức tạp lắm, mà có thể hắn không thành công được. Tôi chiến đấu chống lại hắn, nhưng tôi không biết chuyện này kết quả sẽ ra sao.
Margaret tự nhủ:
lẽ nào một cơ may như thế này vừa mới xuất hiện lạỉ biến mất trong nháy mắt? Cô nói:
– Bà phải chiến thắng cho được!
– Bà Lenehan không có thì giờ để trả lời. Harry đã xuất hiện, rực rỡ trong bộ pyjama màu đỏ và áo khoác dài màu xanh da trời. Sư xuất hiện của anh làm cho Margaret bình tĩnh. Anh ngồi xuống, Margaret giới thiệu anh với bà Lenehan.
Cô nói tiếp:
– Bà Lenehan đến đây để uống rượu cô nhắc, nhưng các tiếp viên đều bận việc.
Harry có vẻ ngạc nhiên.
– Có lẽ họ bận thật đấy, nhưng họ phải phục vụ khách chứ. – Anh đứng lên, thò đầu vào phòng bên cạnh. Davy, làm ơn mang cho bà Lenehan ly cô nhắc được không?
Margaret nghe tiếng anh tiếp viên trả lời:
– Được chứ, thưa ông Vandenpostl – Harry có tài làm cho mọi người làm theo những gì anh muốn.
Anh ngồi xuống lại:
– Tôi không làm sao khỏi nhìn đôi bông tai của bà được, bà Lenehan à. Đôi bông tai quá đẹp.
– Cảm ơn, – bà ta đáp, miệng cười sung sướng. Lời khen có vẻ đã làm cho bà ta hài lòng.
Margaret nhìn đôi bông tai rất kỹ. Mỗi chiếc như thế gồm có một viên ngọc lớn nằm trong mạng lưới chỉ bằng vàng và hạt kim cương, toàn bộ trông có nét đẹp bí ẩn. Cô tiếc đã không mang đồ nữ trang lộng lẫy của mình để cho Harry chiêm ngưỡng.
– Bà mua đồ ấy ở bên Mỹ chứ? – Harry hỏi.
– Phải, đồ này bán ở nhà hàng Paul Flato. Harry gật đầu.
– Nhưng theo tôi thì chúng được thiết kế do nhà kim hoàn Fulco di Verdura.
– Tôi không biết có đúng như anh nói không, – Bà Lenehan đáp. – Thật hiếm khi thấy có một thanh niên quan tâm đến đồ nữ trang, – bà nói thêm, giọng ngạc nhiên.
Margaret muốn nói thêm:
điều mà anh ta quan tâm đến nhất, là ăn trộm đồ nữ trang! Nhưng thực ra sự hiểu biết của Harry về những thứ này đã gây ấn tượng mạnh cho cô. Anh luôn luôn nhận ra thứ nào là thứ hảo hạng và biết ai là người đã thiết kế ra chúng.
Davy mang cô nhắc đến cho bà Lenehan. Mặc dù máy bay lắc lư mạnh, nhưng anh ta vẫn đi ngay ngắn chứ không xiên qua vẹo lại.
Bà ta uống ly rượu rồi đứng dậy.
– Tôi phải đi ngủ một tí.
– Chúc bà ngủ ngon, – Margaret nói, lòng nghĩ đến cuộc chiến mà bà ta đang đương đầu với người em trai. Nếu bà ta thắng được người em, thế nào bà ta cũng thuê Margaret làm việc, bà ta đã hứa với cô như thế rồi.
Cảm ơn, chúc cô ngủ ngon.
– Cô đã nói chuyện gì với bà ấy. – Harry hỏi, giọng có vẻ ganh tỵ.
Margaret ngần ngại không muốn thổ lộ cho anh biết việc bà Nancy đề nghị thuê cô làm việc. Mặc dù quá bị kích thích, nhưng cô vẫn không quên những chuyện bà ta vừa đề nghị với cô. Cô quyết giấu câu chuyện này một thời gian, nên cô chỉ đáp:
– Chúng tôi nói chuyện về anh chàng Frankie Gordino:
Nancy cho rằng đáng ra người ta nên để yên những người như hắn mới phải. Bọn chúng thích tổ chức những thứ như sòng bạc … nhà thổ … những thứ mà chỉ làm hại những ai đang mê các loại sinh hoạt đó. Cô cảm thấy đỏ mặt, chưa bao giờ cô nói ra tiếng “nhà thổ như thế này.
Harry trầm ngâm một lát rồi nói:
– Tất cả những cô gái điếm đều không phải thích thế đâu. Nhiều người bị bó buộc phải làm gái điếm. Cô có nghe chuyện buôn gái da trắng không?
– Thì ra chuyện ấy là buôn gái đi làm điếm à? – Margaret có đọc báo, thấy báo viết người ta thuê các cô gái để sang làm gái giúp việc nhà ở Istanbul. Thì ra cô quá ngốc!
– Chuyện các báo đăng không phải hoàn toàn đúng hết đâu, – Harry đáp :
Chỉ có một người buôn gái da trắng ở Luân Đôn thôi. Hắn ta tên là Beuny le Maltais, vì hắn gốc gác ở xứ Malte.
Margaret bàng hoàng sửng sốt. Chuyện này đã từng nằm kề bên cô trong gang tấc.
– Chuyện này đáng ra cũng đã xảy đến cho tôi rồi đấy!
– Có thể lắm, cái đêm cô chạy trốn khỏi nhà, – Harry nói. Chính Benny thường lợi dụng các trường hợp như thế đấy. Một cô gái lạc lõng, không tiền bạc và không nơi ngủ đêm. Hắn mời cô ta đi ăn tối, rồi đề nghị cô theo chân một đoàn vũ công lên đường đi Paris vào sáng hôm sau, thế là cô ta xem hắn là ân nhân của cô. Đoàn vũ công này chỉ là đám vũ công lõa thể, nhưng chỉ khi nào cô đến Paris mới biết được sự thật, và khi ấy thì cô không có tiền, không có phương tiện để quay về, cô đành ở lại đóng vai vũ công đi nứng nính ở hậu cảnh.
Margaret nhớ lại hoàn cảnh của cô lúc ấy, cô nhận thấy chắc cô cũng phải làm như thế thôi.
– Và rồi một đêm, người ta yêu cầu cô hãy “ngoan ngoãn với một người say ở trong phòng, và nếu cô từ chối, người ta sẽ bắt buộc cô. – Margaret nhắm mắt lại, hốt hoảng khi nghĩ đến những chuyện đáng ra có thể đã xảy đến cho cô. – Dĩ nhiên sáng mai cô có thể ra đi, nhưng đi đâu. Có lẽ cô còn vài đồng quan Pháp, nhưng không đủ để về nhà. Và cô sẽ tự hỏi, khi về được về nhà lại rồi, cô sẽ nói sao với gia đình. Nói sự thật ư, Không bao giờ. Cho nên cô đành trở về nhà trọ với các cô gái khác, ít ra thì họ cũng thân ái với cô, hiểu cô. Rồi cô bắt đầu suy nghĩ, cô thấy làm chuyện ấy một lần rồi thì làm lại lần khác cũng được; và lần sau chắc có phần dễ dàng hơn. Trước khi nhận thức được tình thế, sáng mai cô đành đợi để lấy tiền của khách cho.
Margaret rùng mình.
– Tôi chưa bao giờ nghe chuyện gì rừng rợn như thế này.
– Vì thế mà tôi tin rằng người ta không để cho Frankie Gordino yên thân.
Hai người ngồi yên lặng một lát rồi Harry trầm ngâm nói:
– Tôi phân vân không biết giữa Frankie Gordino và Clive Membury có mối liên quan gì không.
– Có liên quan ư?
– Có thể có, vì Percy nói Membury có súng. Tôi đã đoán ông ta là cảnh sát.
– Thật ư? Tại sao anh nghĩ thế?
– Vì ông ta mặc áo ghi lê đỏ. Cảnh sát thường cho rằng mặc áo như thế trông có vẻ là tay ăn chơi.
– Có lẽ ông ta đi theo để canh chừng Frankie Gordino.
Harry có ve không tin.
– Tại sao? Gordino là tội phạm của Mỹ, hắn bị dẫn độ về giam ở Mỹ. Hắn ra khỏi nước Anh dưới sự canh gác của cơ quan FBI:
Tôi thấy không có lý do gì mà cơ quan mật vụ Scotland Yard lại phái nhân viên giúp việc canh gác này, nhất là khi phải chi ra một số tiền lớn để mua vé trên chiếc Clipper.
Margaret hạ thấp giọng nói:
– Có thể ông ta theo đuổi anh không?
Theo đuổi đến tận Mỹ à? – Harry đáp, giọng không tin. – Đi theo trên thủy phi cơ à? Mang sung trên người nữa à? Đuổi theo, chỉ vì một cặp nút tay áo à?
– Anh thấy có lý do gì khác không?
– Không – Dù sao thì có lẽ chuyện rùm beng về anh chàng Gordino này cũng làm cho mọi người quên cái thái độ không ra chi của bố tôi lúc ăn tối.
– Cô có nghĩ, tại sao bố cô lại phách lối như thế không? – Harry hỏi, vẻ ngạc nhiên.
– Tôi không biết. Thường khi ông không như thế. Tôi nhớ khi tôi còn nhỏ, ông biết điều lắm chứ.
– Tôi đã gặp nhiều người phát xít rồi, – Harry nói. – Họ là những người nhát gan.
– Thật à? – Margaret ngạc nhiên khi nghe anh nói, cô thấy khó tin quá. – Trông họ có vẻ hung hăng lắm mà.
– Đúng thế, nhưng trong lòng thì họ hoảng sợ. Cho nên họ thích đi diễu hành, thích mặc đồng phục, khi họ đi thành đám đông họ cảm thấy an toàn. Vì thế họ không thích dân chủ, sợ nền dân chủ quá bất trắc. Họ cảm thấy sung sướng khi họ có chế độ độc tài, là chế độ giúp họ biết cái gì sẽ xảy ra và chính quyền không thể bị lật đổ một cách dễ dàng.
Margaret nhận ra mọi việc bây giờ có vẻ sáng tỏ. Cô gật đầu và trầm ngâm nói:
Tôi nhớ ra, ngay trước khi bố tôi trở thành kẻ thất bại đắng cay, ông rất tức giận những người theo chủ nghĩa Cộng sản, những người theo chủ nghĩa phục hưng Do thái, những người Ailen theo đảng Sinn Fein hay là những du kích quân. Ông cho rằng sẽ có một kẻ nào đó trong số các nhóm này làm cho đất nước phải đầu hàng. Nghĩ lại, tôi thấy hẳn không phải những người theo chủ nghĩa phục hưng Do thái sẽ làm cho nước Anh đầu hàng, anh có thấy thế không.
Harry cười.
– Và rồi những người phát xít sẽ tức giận mãi. Họ là những kẻ thất vọng trước cuộc đời. – Bố tôi cõng lâm vào hoàn cành này đây. Khi ông nội tôi mất, bố tôi thừa hưởng gia sản, ông nhận ra việe canh tác đã bị thất bại. Ông bị sa sút cho đến khi lấy mẹ tôi. Thế là ông ứng cử vào quốc hội nhưng không bao giờ đắc cử. Và bây giờ ông bị xua đuổi ra khỏi đất nước – Bỗng cô cảm thấy mình hiểu về bố nhiều hơn. Cô không ngờ Harry biết nhiều điều đến như thế – Anh học được những đỉều này ở đâu thế? Anh không lớn hơn tôi bao lăm.
Anh nhún vai.
– Battersea là khu vực có nhiều người rất thông hiểu chính trị. Tôi thấy ở đấy có một chi bộ đảng Cộng sản quan trọng nhất ở Luân Đôn.
Bây giờ cô đã hiểu nhiều về tầm quan trọng của bố cô, cô thấy bớt xấu hổ trước sự việc vừa xảy ra. Dĩ nhiên hành động và thái độ của ông không bao giờ tha thứ được nhưng cũng nên rộng lượng xem ông như một người bị thất vọng, hoảng sợ, chứ đừng xem ông là người chực trả thù vì tinh thần lệch lạc. Harry Mark quả là một người thông minh! Cô ân hận vì không nhờ anh ta giúp đỡ để trốn khỏi gia đình. Cô phân vân tự hỏi không biết khi họ đã đến Mỹ rồi, anh còn muốn gặp cô nữa không. Cô hỏi:
– Bây giờ anh đã nghĩ đến việc anh sẽ sống ở đâu chưa?
– Tôi tính sẽ đến ở tại New York, – anh đáp. – Tôi đã có một ít tiền và rồi tôi sẽ kiếm thêm.
Nghe anh ta nói, mọi việc trông có vẻ dễ dàng quá. Có lẽ đối với đàn ông, việc này dễ dàng, đàn bà cần có sự che chở.
– Bà Nancy Lenehan có hứa cho tôi việc làm, – cô hăng hái nói – nhưng bà ấy không chắc có giữ được lời hứa hay không, vì người em trai của bà đang cố giành quyền kiểm soát công ty. – Anh nhìn cô, rồi quay mặt đi, vẻ e thẹn, như thể anh không tin vào những điều anh sắp nói.
– Nếu cô muốn, tôi xin sẵn sàng giúp cô một tay.
Đây là đlều cô hằng mong ước. Cô bèn hỏi:
– Thật không?
Tôi sẽ giúp cô tìm một căn phòng.
Cô cảm thấy nhẹ nhõm cả người.
– Thế thì tuyệt quá! Tôi chưa bao giờ tìm một chỗ ở, tôi không biết bắt đầu ở đâu nữa.
– Người ta đọc trên báo.
– Báo nào?
– Báo hàng ngày.
– Báo hàng ngày nói đến các nơi cư ngụ à?
– Có những lời rao vặt trên ấy.
– Trong tờ Thời báo không có mục rao vặt về nhà cho thuê. – Tờ Thời báo là tờ báo duy nhất bố cô đọc.
– Các tờ báo buổi chiều hay hơn nhiều.
Cô cảm thấy ngu ngốc vì không biết đến những chuyện đơn giản như thế này.
– Tôi rất cần có một người bạn để được giúp đỡ.
– Tôi tin ít ra tôi cũng có thể che chở cho cô tránh khỏi những tên đại bợm như tên Beuny le Maltais ở Mỹ.
– Tôi cảm thấy sung sướng quá, – Margaret nói.
– Trước tiên là bà Lenehan, sau là anh. Tôi nghĩ nếu tôi có bạn, tôi có thể gỡ rối cho mình được. Tôi thật rất biết ơn anh, không làm sao nói hết lời cảm ơn anh được.
Davy đi vào phòng khách. Margaret nhận thấy máy bay bớt lắc lư từ 5 hay phút rồi. Davy nói:
– Quí vị nhìn vào cửa sổ bên mạn trái mà xem. Trong vài giây nữa, quí vị sẽ thấy cảnh lạ.
Margaret nhìn qua cửa sổ. Harry tháo dây an toàn, đến bên cô, cúi người trên vai cô để nhìn ra ngoài. Máy bay nghiêng về mạn bên trái. Mấy phút sau, máy bay lượn thấp xuống trên một chiếc tàu thủy lớn, đèn đuốc sáng trưng như trong rạp xiếc ở Piccadilly. Có người nào đấy nói lớn:
– Chắc họ thắp đèn để chào đón chúng ta. Từ khi chiến tranh bùng nổ, họ phải tắt hết đèn để chạy, vì sợ tiềm thủy đỉnh. – Margaret cảm thấy Harry đứng sát vào người cô, nhưng việc này không hề làm cho cô thấy khó chịu.
Chắc phi hành đoàn chiếc .Clipper đã liên lạc với thủy thủ đoàn trên chiếc tàu thủy qua máy truyền tin, vì tất cả hành khách trên thu thủy đều ra đứng trên boong, đưa tay vẫy chào chiếc thủy phi cơ. Máy bay xuống thấp rất gần họ, đến nỗi Margaret phân biệt được cả quần áo họ mặc, đàn ông mặc lễ phục màu trắng đàn bà mặc váy dài. Chiếc tàu thủy chạy nhanh, mũi tàu thon thon lướt qua những ngọn sóng lớn, trọng khi đó máy bay bay chậm lại. Cô đưa mắt nhìn Harry, hai người nhìn nhau mỉm cười, chia sẻ niềm vui trước khung cảnh kỳ diệu này. Anh để bàn tay phải lên hông của Margaret ở chỗ khuất phía người anh, để cho mọi người không ai thấy. Anh chỉ để nhẹ thôi, nhưng cô cảm thấy như lửa đốt. Cô không muốn anh rút tay đi. Một lát sau, chiếc tàu thủy xa dần, đèn trên tàu tắt hết, rồi hoàn toàn biến mất. Hành khách trên chiếc Clipper trở về chỗ, Harry cũng trở lại chỗ ngồi.
Lần lượt mọi người đi ngủ, trong phòng khách chỉ còn lại những người chơi bài và Margaret cùng Harry. Cuối cùng, vì lo sợ và không biết làm gì, Margaret bèn nói:
– Khuya rồi. Chúng ta nên đi ngủ thôi. – Cô nghĩ, tại sao mình nói thế nhỉ?
Mình không muốn đi ngủ chút nào hết!
Harry có vẻ buồn. Anh đáp:
– Tôi ngồi chơi một lát nữa.
Margaret đứng lên, cô nói:
– Cảm ơn anh đã có ý mụốn giúp tôi.
– Xin cô cứ yên tâm.
Margaret tự hỏi, tại sao ta quá hình thức như thế này. Mình không muốn chào anh ta để đi ngủ như thế này! Cô bèn nói thêm:
– Chúc anh ngủ ngon.
Tôi cũng chúc cô như thế.
Cô bước đi, rồi quay lại:
– Anh hứa giúp đỡ tôi thật lòng đấy chứ? Anh không để cho tôi thất vọng chứ?
Mặt anh lộ vẻ xúc động, anh âu yếm nhìn cô:
– Tôi không để cô thất vọng đâu, Margaret, tôi xin hứa.
Bỗng cô đột ngột cúi người xuống hôn lên môi anh, nụ hôn chỉ lướt trên môi thôi, nhưng cô cảm thấy như có luồng điện cực mạnh chạy khắp người cô. Cô vội đứng lên liền, sững sờ trước hành động của mình và sửng sốt trước cảm giác ngây ngất trong người cô. Hai người nhìn vào mắt nhau một lát. Rồi cô đi qua phòng bên cạnh.
Cô thấy ông Membury đã nằm ngủ ở giường trên phía mạn trái của máy bay, để giường dưới còn trống cho Harry. Perey nằm ở giường trên. Cô ngồi vào giường dưới giường của Percy và kéo màn lại.
Mình đã hôn anh ta, cô tự nhủ, và thật dễ chịu.
Cô nằm xuống kéo chăn đắp, rồi tắt ngọn đèn ngủ đi. Cô có cảm giác như nằm dưới một căn lều. Cô có thể nhìn qua khung cửa sổ, nhưng bên ngoài chẳng có gì để xem, chỉ có mây và mưa. Thế nhưng, cô vẫn thấy kích thích. Cô lại nhớ đến thời thơ ấu, những lúc cô và Elizabeth đựợc phép ra căn lều nghĩ ngoài vườn vào những đêm hè nóng bức. Cô cảm thấy lòng bồi hồi ngây ngất không làm sao chợp mắt được, nhưng rồi thình lình trời sáng, chị đầu bếp đến vỗ tay vào mái lều và đưa cho cô khay trà và bánh mì nướng.
Bây giờ Elizabeth ở đâu rồi nhỉ?
Vừa khi cô đang nghĩ đến chuyện ấy thì tấm màn lay động nhẹ. Thoạt tiên cô nghĩ đây chỉ là sản phẩm của trí tưởng tượng, nhưng cô thấy tấm màn lay động lại thật, như đang có một móng tay đang cào vào vải màn. Cô ngần ngừ rồi chống một cùi tay, nhổm người lên, tay kia kéo chăn lên tận cổ.
Móng tay cứ cào vào vải màn.
Cô hé mở tấm màn, và thấy Harry đúng đấy.
– Có chuyện gì thế? – Cô thì thào hỏi, mặc dù cô biết rõ anh muốn gì rồi.
– Anh muốn hôn em lần nữa, – anh thì thào nói.
Cô vừa vui sướng vừa hoảng sợ.
– Đừng nói chuyện tầm bậy!
– Anh van em.
– Anh đi đi!
– Không ai trông thấy chúng ta đâu.
Cô nhớ nụ hôn hồi nãy, như luồng điện kích thích trong người cô. Cô muốn hôn thêm lần nữa. Cô miễn cưỡng hé bức màn rộng ra một tí. Anh thò đầu vào, nhìn cô với ánh mắt cầu khẩn. Thật khó từ chối cho được. Cô hôn lên môi anh.
Mời anh tỏa ra mùi kem đánh răng. Cô cứ nghĩ cô sẽ hôn nhanh như hồi nãy thôi nhưng anh lại có ý đồ khác. Anh cắn vào môi dưới của cô. Bỗng tự nhiên cô mở miệng ra, cô cảm thấy lưỡi của Harry lướt trên đôi môi cô. Ian không bao giờ làm như thế. Thật là một cảm giác kỳ lạ, nhưng dễ chịu. Cô cảm thấy không làm sao cưỡng lại được, bèn đưa lưỡi ra đón nhận lưỡi của Harry. Anh bắt đầu thở hổn hển một chút. Bỗng Percy cựa quậy ở giường trên, nhắc cho cô nhớ cô đang ở đâu. Cô hoảng hốt, tại sao cô có thể làm một việc như thế này? Cô hôn công khai một người đàn ông mà cô đã biết có thành tích xấu! Nếu bố trông thấy, thì khủng khiếp biết bao! Cô thả anh ra, thở hổn hển. Hany nhích đầu tới thêm, muốn hôn cô nữa, nhưng cô đẩy lui anh.
– Để cho anh vào, – anh nói.
– Đừng có ngốc như thế, – cô thì thào đáp.
– Anh. van em.
– Không thể được. – Cô không muốn nữa, vì cô sợ.
– Không, không, không!
Anh có vẻ thất vọng.
Cô dịu giọng nói:
– Anh là người dễ thương nhất từ trước tới nay tôi gặp được, có lẽ cả sau này nữa; nhưng điều này anh không được dễ thương. Đi ngủ đi.
Anh biết cô nói nghiêm túc. Anh mỉm cười, nụ cười trông buồn bã. Anh như muốn nói điều gì đấy, nhưng Margaret kéo màn lại không để cho anh có thì giờ để nói. Cô lắng tai nghe tiếng chân nhè nhẹ bước xa dần. Cô nằm lại xuống giường, thở hổn hển. Ôi, lạy Chúa, cô nhủ thầm, quả là một giấc mơ …Cô mỉm cười trong bóng tối, nhớ lại nụ hôn. Quả tình cô đã muốn đi xa hơn nữa. Cô vuốt ve mình nhè nhẹ vừa nghĩ đến chuyện ấy.
Kỷ niệm mối tình đầu của cô trở lại trong óc cô :
Monica, người chị họ đến nghỉ hè tại nhà cô. Khi ấy Margaret 13 tuổi, Monica 16 tuổi cô ta tóc vàng, hấp dẫn và hình như chuyện gì cũng biết, và Margaret mê cô ta ngay ngày đầu. Cô ta ở bên Pháp, và có lẽ vì thế, hay có lẽ vì cha mẹ cô ta ít đoan trang hơn cha mẹ Margaret, nên Monica ở truồng. một cách tự nhiên trong phòng và trong buồng tắm nằm bên trái nhà, dành cho trẻ con. Chưa bao giờ Margaret thấy người lớn ở truồng, cho nên cô rất khoái khi thấy cặp vú thật bự của Monica và đám lông màu mật nằm giữa hai chân của cô ta, còn Margaret, bộ ngực chưa mấy nở hết và dưới háng chỉ có một tí lông.
– Nhưng mới đầu, Monica dụ dỗ Elizabeth chị ấy xấu, nhưng chị có quyền, cằm lại có mụm Margaret nghe hai người trao đổi nhau những tiếng thì thào và hôn nhau trong đêm tối, tâm trạng cô biến thiên từ chỗ hiếu kỳ đến giận dữ, rồi cuối cùng ganh tỵ. Cô thấy Monica gắn bó mật thiết với Eliznheth. Cô cảm thấy mình bị bỏ rơi, không có gì xảy ra giũa hai người mà thoát khỏi được mắt cô, từ những liếc mắt đưa tình giữa hai người cho đến tay chạm vào nhau với vẻ như tình cờ khi đi dạo hay họ ngồi bên nhau.
Thế rồi một hôm Elizabeth đi Luân Đôn với mẹ, Margaret bắt gặp Monica nằm trong bồn tắm. Cô ta nằm dài trong nước ấm, hai mắt nhắm lại, tay sờ vào giữa hai chân. Cô ta nghe tiếng chân Margaret đi vào, mở mắt ra, nhưng không dừng tay, còn Margaret thì nhìn cô ta với vẻ hoảng hốt nhưng thích thú, Monica thủ dâm cho đến cực khoái.
Đêm đó, Monica đến giường của Margaret chứ không đến với Elizabeth.
Elizabeth gây chuyện, chị ta dọa sẽ nói chuyện này cho mọi người biết, và thế là cuối cùng họ đành để cho chị ấy cùng chia sẻ khoái lạc với nhau.
Suốt cả mùa hè, Margaret cảm thấy tội lỗi, nhưng tình thương mãnh liệt và khoái cảm của thể xác mới được khám phá quá kỳ diệu, khiến cô không từ bỏ được, và chuyện này chỉ chấm dứt khi Monica về Pháp vào tháng Chín.
Sau Monica, ngủ với Ian là một cú sốc mạnh. Anh ấy vụng về, lóng ngóng.
Cô thấy anh là loại thanh niên không biết tí gì về cơ thể đàn bà hết, cũng như anh không thể làm cho cô khoái như Monica đã làm. Tuy nhiên, sau lần thất bại đầu tiên ấy, cô đã kiềm chế mình được; và Ian yêu cầu cô quá mãnh liệt đến nỗi sự đam mê của anh đã đền bù cho sự thiếu kinh nghiệm của anh.
Cứ mỗi lần nghĩ đến Ian là cô muốn khóc. Cô ân hận là không làm tình với anh nhiệt tình hơn và thường xuyên hơn. Mới đầu, cô đã cự tuyệt quyết liệt, mặc dù cô cũng ham muốn như anh; và anh đã năn nỉ cô suốt mấy tháng sau đó cô mới chịu để cho anh làm tình. Sau lần đầu ấy, mặc dù cô muốn làm nữa, nhưng cô đã thoái thác. Cô không muốn làm tình trong phòng cô, vì sợ có người chú ý thấy cửa phòng đóng kín đâm ra nghi; cô sợ làm tình ngoài trời, mặc dù cô biết có rất nhiều chỗ kín đáo ở trong rừng quanh nhà, và cô ghê tởm khi dùng nhà của bạn bè, vì cô sợ mang tai tiếng, cô biết không làm sao tránh khỏi chuyện này. Sau các nguyên nhân ấy, cô còn sợ bố cô, vì nếu bố cô biết, thế nào ông ta cũng có phản ứng rất khủng khiếp.
Bị dằng xé giữa ham muốn và lòng ích kỷ, cô thường làm tình vội vã lén lút; và lần cuối cùng diễn ra chỉ trước khi anh đi Tây Ban Nha có ba ngày.
Dĩ nhiên cô nghĩ họ còn nhiều thì giờ trước mắt. Thế rồi anh bị giết chết, và khi nghe tin, cô kinh hoàng không nhận ra rằng sẽ không bao giờ cô còn sờ mó vào người Ian được nữa; và cô khóc rất nhiều đến nỗi cô tưởng tim mình vỡ ra tan nát.
Cô ân hận đã không để cho anh làm tình tự do ngay từ lúc đầu, và đã không làm tình mỗi khi có cơ hội thuận tiện. Bây giờ người ta đã chôn anh trên sườn đồi bụi bặm ở Cataloglle, những lo sợ của cô trước đây thật ngu ngốc.
Bỗng cô nghĩ, có thể cô lặp lại với sự sai lầm ấy một lần nữa. Cô muốn Harry Marks. Cơ thể cô rạo lực vì dục tình. Anh là người đàn ông duy nhất sau Ian làm cho cô rạo rực dục tình như thế này. Nhưng cô đã đuổi anh. Tại sao thế?
Tại vì cô sợ, cô sợ bị bắt quả tang.
Nếu máy bay rớt thì sao? Cô tự hỏi. Hiện thời, họ đang ở nửa đường giữa châu Âu và châu Mỹ, cách hai bờ hàng trăm cây số, nếu tình hình tồi tệ, họ sẽ chết trong nháy mắt. Và chắc điều làm cho cô ân hận nhất là đã không làm tình với Harry Marks.
Dĩ nhiên là máy bay không rớt, nhưng cô không biết chuyện gì sẽ xảy ra khi họ đến đất Mỹ. Cô định xin làm nữ quân nhân ngay khi có thể xin được, và Harry đã nói sẽ làm phi công cho không quân Canada. Có thể anh sẽ chết ngoài mặt trận như Ian. Cần quái gì tai tiếng, cần quái gì việc cha mẹ cô nổi giận, trong khi cuộc đời quá ngắn ngủi? Cô tiếc là đã không cho Haarry vào giường cô.
Anh còn đến nữa không? Cô nghĩ chắc anh không đến nữa. Cô đã cương quyết phản đối. Anh chàng nào có tính lần khấn, cứ xông tới, là kẻ rất khủng khiếp, đáng sợ Harry cũng năn nỉ, van xin, nhưng không cứng đầu như con lừa.
Chắc tối nay anh ấy không đến đòi hỏi lại nữa đâu.
Mình thật ngốc biết bao! Đáng ra giờ này anh ấy ở đây với mình rồi; mình chỉ có việc nói ừ là yên. Cô mơ thấy mình rụt rè đưa tay vuốt ve cái háng để trần của anh.
Cô định ngồi dậy và đi đến phòng vệ sinh. Có thể may ra Harry cũng ngồi dậy đi phòng vệ sinh một lúc với cô; hay là có thể anh dậy gọi người tiếp viên mang cho anh ly rượu hay cái gì đấy. Cô mặc áo dài ngủ vào, kéo màn ra và ngồi dậy. Giường của Harry nằm kéo màn kín mít. Cô xỏ chân vào đôi giày đế mỏng và đứng lên.
Hầu như tất cả khách đi máy bay bây giờ đều đi ngủ hết. Cô liếc mắt nhìn vào khoang bếp:
trống vắng. Dĩ nhiên các người tiếp viên cũng cần ngủ.. Có lẽ họ ngủ gà ngủ gật trong phòng số 1. Cô đi qua phòng khách những người lì lợm, tất cả đều đàn ông, tiếp tục chơi xì phé, Trên bàn có chai whisky, họ đang cùng ống. Về phía cuối máy bay, sàn máy bay cao lên, giữa các buồng có những bậc cấp để thông thương. Vài người đọc sạch họ ngồi trên giường, màn mở rộng, nhưng phần lớn các giường ngủ đều được kéo màn kín mít và im lặng.
Phòng vệ sinh nữ vắng vẻ. Margaret ngắm mình trong gương, cô nghĩ người cô như thế này mà có đàn ông ham muốn thì cũng lạ thật. Cô thấy mặt mình quá tầm thường, da tái nhợt, mắt có màu xanh kỳ lạ. Chỉ có mái tóc xem được, thỉnh thoảng cô nghĩ thế, chỉ có mái tóc vượt trội thôi:
dài, mềm mại, màu đồng óng ánh. Đàn ông thường nhìn vào tóc cô.
Nếu cô để cho Harry đến gần, anh sẽ nghĩ sao về cơ thể của mình? Có lẽ anh ghét cặp vú đồ sộ của mình, cặp vú nhắc người ta nghĩ đến vú của đàn bà có con, vú của bò cái hay cái quái gì đấy chỉ có Chúa mới biết. Cô nghe nói đàn ông thích những cặp vú nhỏ nhắn, nhỏ bằng cái ly uống sâm banh trong những buổi dạ tiệc. Vú của cô không bỏ lọt vào trong ly sâm banh được cô buồn rầu nghĩ.
Cô muốn nhỏ nhắn như các hình người mẫu trong các tờ Vogue, nhưng cô không được như thế, mà trông cô giống như một vũ nữ người Tầy Ban Nha.
Mỗi lần cô mặc áo dài dạ hội vào, là cô phải dùng coóc sẽ nịt bộ ngực lại cho cặp vú đỡ đồ sộ. Nhưng Ian lại thích thân hình cô, anh ấy cho rằng hình người mẫu giống như những con búp bê. – Còn em, em là người đàn bà thực sự – anh ấy đã nói thế vào một buổi chiều hai người lén dắt nhau vào phòng trẻ con cũ để tằng tịu với nhau một lát; anh hôn vào cổ cô, mân mê cặp vú cô, hai tay lồng vào dưới chiếc áo săng đai bằng vải ca sơ mia.
Máy bay bay vào khu vực có gió mạnh, cô phải níu tay vào mép bàn trang điểm để khỏi nhào ra khỏi ghế ngồi.
Cô nghĩ:
Trước khi chết, mình thích được có người mân mê vú mình.
Khi máy bay ổn định trở lại, cô đi về phòng ngủ. Mọi người đều đã ngon giấc.
Cô lay cái màn của Harry, không suy nghĩ, không biết cô sẽ làm gì hay nói gì.
Vẫn yên lặng như tờ. Cô lay lại.
Mặt Hany hiện ra, vẻ bối rối.
Hai người lặng lẽ nhìn nhau.
Bỗng có tiếng động phát ra từ giường của ngài Oxenford. Ông ta sắp ngồi dậy, có lẽ để đi vệ sinh.
Không ngần ngừ nữa, Margaret đẩy Harry lui và leo lên giường với anh. Khi cô vừa kéo kín màn lại, cô thấy bố cô hiện ra. Kỳ diệu thay, ông ta không thấy cô.
Cô quì ở phía cuối giường, nhìn Harry. Anh ngồi ở đầu kia giường, cằm tựa lên hai đầu gối, nhìn cô dưới ánh sáng lờ mờ từ ngoài lọt qua tấm màn. Người ta có thể nói trông anh như một đứa bé vừa thấy ông già Noel từ ống khói đi xuống:
anh không tin vận may đã đến với anh như thế này. Anh mở miệng để nói, nhưng Margaret đặt ngón tay lên môi anh để biểu anh im lặng.
Bỗng cô nhận ra cô để đôi giày đế thấp ở dưới sàn khi cô nhảy lên giường.
Đôi giày có thêu những chữ đầu của tên cô, được để lại dưới sàn bên cạnh đôi giày của Harry, như giày dép để trước cửa phòng khách sạn vậy.
Hai giây lo sợ trôi qua. Cô nhìn ra ngoài. Bố cô đã xuống thang khỏi giường và đứng quay lưng về phía cô. Cô thò tay ra khỏi chỗ màn hé mở. Nếu bây giờ ông quay lùi thì cô nguy mất. Cô mò tay tìm đôi giày và tìm được. Cô lấy lên đúng vào lúc bố cô để hai chân trần lên thảm lát sàn.
Bây giờ cô không biết mình muốn gì. Cô chỉ biết cô muốn một điều là được ở với Harry. Cứ nghĩ đến chuyện một mình nằm trên giường mà lòng ân hận không để cho anh vào giường với mình, là cô thấy không chịu nổi, không yên tâm. Nhưng cô sẽ không hiến thân cho anh. Cô thích làm tình lắm chứ – cô rất thích – nhưng có rất nhiều chuyện khó khăn trước mặt, và chuyện khó khăn lớn nhất là ông Membury chỉ nằm ngủ trên họ mấy phân.
Một lát sau, cô nghĩ chắc Harry đã biết anh phải làm gì. Anh cúi người, đưa một bàn tay níu lấy phía sau đầu của Margaret, lôi cô đến gần mình và hôn lên môi cô.
Sau một lát ngần ngừ, cô mất hết ý chí chống lại, hoàn toàn buông thả mình theo cảm giác.
Cô đã có ý nghĩ làm tình với anh cách đây mấy giờ, nhưng bây giờ mới là sự thực:
bàn tay vạm vỡ níu sau cổ cô, môi ép lên môi cô, hơi thở hổn hển giao hòa nhau. Nụ hôn kéo dài, êm ái, dịu dàng, dò dẫm, và cô ý thức được từng chi tiết nhỏ diễn ra:
mấy ngón tay Harry lồng dần lên tóc cô, chiếc cằm lởm chởm chân râu, hơi thở ấm áp phả lên má, răng cắn lấy môi cô và cuối cùng lưỡi anh tìm gặp lưỡi cô. Không làm sao kiềm hãm được. Cô mở rộng miệng ra.
Sau một hồi, họ buông nhau ra, thở hổn hển. Ánh mắt của Harry dừng lại trên ngực Margaret. Nhìn xuống, cô thấy chiếc áo dài ngủ của mình mở rộng ra, hai núm vú căng cứng sau lớp vải của chiếc áo sơ mi ngủ. Harry nhìn như bị thôi miên. Từ từ, anh đưa tay sờ lên vú trái của cô, thoa đầu núm vú nằm dưới lớp áo, cô thở hổn hển vì khoái cảm.
Bỗng Margaret cảm thấy áo quần vướng víu khó chịu. Cô nhanh tay cởi chiếc áo dài ngủ ra. Cô nắm vào lai cái áo sơ mi ngủ, rồi ngần ngừ. Một giọng nói từ trong đáy lòng cô cất lên:
– Chuyện đã rồi không lấy lại được đâu nhé.
Rồi cô nghĩ:
– Mặc kệ, – và cô kéo chiếc áo qua đầu, trần truồng quì trước mặt anh.
Cô cảm thấy nguy hiểm, cô rụt rè, nhưng chính sự lo sợ này đã làm gia tăng sự kích thích trong người cô. Ánh mắt anh lướt trên cơ thể cô, nét mặt anh vừa lộ vẻ mến thương, vừa ham muốn. Trở người trên chiếc giường tù túng chật hẹp, anh quì lên rồi cúi người tới trước.Cô phân vân trong lòng, anh sẽ làm gì nhỉ? Cô cảm thấy môi anh áp vào vú cô.
Khi anh dừng lại để thở, cô đẩy anh ra và cởi nút chiếc áo ngủ của anh. Cả hai đều thở hổn hển như những người chạy đua, nhưng không ai nói một tiếng, vì sợ người ta nghe. Anh cởi áo ra. Anh không có lồng ngực. Cô muốn anh trần truồng hết như cô. Cô đưa tay tìm thắt lưng quần ngủ của anh, rồi mạnh dạn mở thắt lưng.
Anh có vẻ ngần ngừ và hơi ngạc nhiên khiến cho Margaret cảm thấy hơi buồn lòng, vì cô nghĩ có lẽ mình quá trắng trợn hơn những cô gái khác mà anh đã gặp; nhưng cô nghĩ cô phải tiếp tục công việc cô đã bắt đầu.
Cô cảm thấy tay Harry thám hiểm khắp nơi trên người cô. Cô run lên vì khoái cảm, và để khỏi bật lên tiếng rên, cô cắn vào cánh tay của Harry.
Một lát sau, Harry gỡ tay ra rồi lấy tay kia thoa vào chỗ bị cô cắn ở trên vai.
Cô thì thào trong hơi thở hổn hển:
Em xin lỗi … Em làm anh đau phải không?
– Anh thấy khoái, – anh thì thầm đáp, và cả hai phì cười. Vì cố đè nén cơn cười như điên chực bùng ra gây tiếng ồn, nên hai người đã lúc lắc người thật mạnh trong suốt mấy phút liền.
Khi đã bình tĩnh trở lại, anh thì thào nói:
– Thân hình em thật tuyệt vời … quá tuyệt vời.
– Thân hình anh cũng thế, – cô đáp với vẻ say sưa.
Cô hôn vào chỗ cô vừa cắn trên cánh tay. Thậm chí ngay trong bóng tối lờ mờ mà cô cũng thấy dấu răng của mình. Dấu cắn có màu bầm tím.
– Em xin lỗi, – cô thủ thỉ nói rất nhỏ chỉ vừa cho anh nghe.
Quá mệt vì khoái lạc, cả hai thiu thiu ngủ. Bỗng Margaret cảm thấy như nghe có tiếng chân người đi qua buồng, rồi một lát sau tiếng chân đi lui, nhưng cô quá hạnh phúc, cô không thèm lưu tâm đến chuyện gì xảy ra bên ngoài.
Máy bay bay yên thấm một hồi lâu, cô ngủ say được một giấc.
Rồi bỗng cô giật mình thức dậy. Trời sáng rồi ư?
Mọi ngừơỉ dậy rồi sao? Họ thấy mình từ giường của Harry bước ra không?
Tim cô đập thình thịch.
– Có chuyện gì thế? – Anh hỏi nhỏ.
– Mấy giờ rồi?
– Mới nửa đêm thôi.
Anh nói đúng. Không có động tĩnh gì hết, ánh sáng trong buồng là do ngọn đèn đêm chiếu ra, sau khung cửa sổ không có dấn hiệu gì cho thấy trời sáng hết.
Cô có thể ra khỏi giường an toàn.
– Bây giờ em phải về lại giường em, kẻo người ta biết chúng mình nằm với nhau ở đây, – cô lo sợ nói. Cô đưa tay tìm đôi giày đế mỏng, nhưng không thấy ở đâu hết.
Harry để một tay lên vai cô, anh nói thì thào:
– Cứ yên tâm. Chúng ta còn nhiều thì giờ.
– Nhưng em sợ bố … – Cô dừng lại:
Tại sao cô quá lo như thế, Bốn mắt nhìn nhau trong ánh sáng lờ mờ, họ mỉm cười, nụ cười đồng lõa. của những cặp tình nhân được thỏa mãn.
Thế là cô thấy không cần phải ra khỏi giường của anh nữa. Và cô muốn ở lại đây vì anh, họ còn khối thì giờ.
Harry nhích người sát vào cô, cô cảm thấy anh ham muốn.
– Đừng đi nhé, em, – anh năn nỉ.
Cô mỉm cười sung sướng.
– Được rồi, chưa đi đâu. – Cô đáp, rồi ôm hôn anh.