Nancy Lenehan rất bối rối khi phải về phòng lại với một người đàn ông hoàn toàn xa lạ.
Như Mervyn Lovesey đã nói, tuy phòng có tên là phòng vợ chồng, nhưng có hai giường riêng rẽ. Thế nhưng, vì trời bão, nên họ không thể để cửa mở rộng thường xuyên được cánh cửa cứ đóng vào rồi mở ra liên tục, cho nên cuối cùng họ quyết định tốt hơn là nên đóng lại cho yên.
Nancy đã thức khuya để khỏi vào phòng. Bà muốn ngồi nán ở phòng khách cho hết đêm, nhưng nơi đây là chỗ dành cho đàn ông và không khí không hợp với bà chút nào hết, nào là khói thuốc lá, mùi rượu đổ ra nồng nặc, tiếng cười đùa và chửi thề của các con bạc, cho nên bà chán ngấy. Cuối cùng, bà đành quay về phòng ngủ.
Họ tắt đèn, ngồi trên giường ngủ của mình, nhưng Nancy không muốn ngủ chút nào hết. Ly cô nhắc mà anh chàng Harry Mark gọi đem đến cho bà không giúp được bà buồn ngủ, bà cảm thấy tỉnh táo như đang ở vào lúc 9 giờ sáng.
Bà nhận thấy Mervyn cũng không ngủ được, bà nghe ông ta trăn qua trở lại trên giường phía trên bà. Ở đây khác với các buồng ngủ khác, là giường của họ không có màn che, cho nên chỉ có bóng tối giúp cho họ giữ được kín đáo phần nào thôi.
Bà lại nghĩ đến Margaret Oxenford, cô gái còn quá trẻ và quá ngây ngô, không biết gì hết về cuộc đời mà rất lý tưởng. Tuy nhiên, bà tin chắc đằng sau tính rụt rè, cô ta có một cá tính mạnh mẽ, đam mê quyết liệt, giống như bà vậy:
Chính bà cũng đã chiến đấu chống lại bố mẹ bà; hay ít ra đã chiến đấu chống lại mẹ bà. Mẹ bà đã muốn gả bà cho một thanh niên con nhà danh giá vọng tộc ở Boston, nhưng vào năm 16 tuổi, bà đã yêu Sean Lenehan, một sinh viên y khoa mà bố anh ta, ôi khủng khiếp biết bao! Là đốc công trong xưởng giày của bố cô.
Suốt mấy tháng trời, mẹ bà tìm cách nói xấu Sean, bà đem những lời đồn đãi nói xấu anh để bêu giếu anh, rằng là anh đã gian díu với nhiều cô gái khác, rồi bà không chịu tiếp cha mẹ anh, và ngã bệnh, chỉ ngồi dậy để trách móc cô con gái ích kỷ vô ơn Nancy đã chịu đựng hết tất cả những chuyện ấy, và cuối cùng bà đã lấy Sean, hết lòng thương yêu chồng cho đến ngày chồng chết.
Có lẽ Margaret không có nghị lực như Nancy. Bà nghĩ:
Có lẽ mình đã hơi cứng rắn với cô ấy, cứng rắn ở điểm mình đã khuyên cô ấy nếu không thương yêu bố thì cứ bỏ ổng mà đi. Nhưng hình như cô ấy cần có người thân giúp đỡ để khỏi than vãn và tỏ ra mình là người đã trưởng thành. Bằng tuổi cô ấy, mình đã có hai con! Mình mong sao giữ được lời hứa sẽ cho cô ấy công việc làm.
Tất cả đều phụ thuộc vào lão già Danny Riley bất lương ấy thôi. Nỗi lo sợ lại dày vò Nancy. Bà suy nghĩ đến vấn đề khó khăn trước mắt. Mac, người luật sư của bà, có theo phe với Danny không? Mà nếu theo thì tại sao ông bằng lòng cho điều tra về những chuyện phạm pháp trước đây của lão ta? Lão ta có nghi bà bày ra chuyện này để làm áp lực với lão không? Hay là lão sẽ hết sức lo sợ?
Tất cả những câu hỏi này chỉ đợi đến khi bà nói chuyện với Mac mới có thể trả lời được. Miễn làm sao bà nói chuyện được với ông ta khi đến Botwood, trạm dừng sắp tới.
Máy bay lắc lư từ nãy giờ, càng lúc càng mạnh hơn khiến Nancy lo sợ thêm.
Chưa bao giờ bà sợ khi đi máy bay, nhưng chưa bao giờ bà gặp một cơn bão ác liệt như thế này. Níu chặt vào thành giường, bà cảm thấy chiếc máy bay khổng lồ bị gió đập mạnh đến nỗi phải lắc lư thật mạnh. Từ khi chồng chết đến giờ, bà một mình đương đầu với mọi công việc, chả lẽ bây giờ bà chịu thua. Nhưng bà không sao khỏi nghĩ đến chuyện máy bay bị gãy, động cơ bị hỏng, máy bay rơi xuống biển, và cứ nghĩ như thế là bà khiếp sợ. Bà nhắm mắt, miệng cắn vào gối.
Bỗng máy bay như rớt xuống và không gượng lên được nữa. Bà không ngăn được tiếng rên phát ra từ đáy lòng vì lo sợ. Cuối cùng máy bay lắc lư lại và bà có cảm giác chiếc thủy phi cơ lại bay lên.
Một lát sau, bà cảm thấy bàn tay của Menvyn để trên vai bà.
Chỉ là bão táp thôi, – ông nói, giọng Anh chính cống. – Tôi nghĩ bão lớn đấy, nhưng chẳng có gì đáng sợ.
Bàn tay bóp mạnh trên vai làm cho bà ấy yên tâm:
Ông ta ngồi bên giường, vuốt tóc bà.
Hai người ngồi yên như thế một lát, bà không hiểu tại sao bà để yên như thế.
Cuối cùng cơn bão dịu xuống. Hơi lúng túng, Nancy gỡ bàn tay của Menvyn ra.
Bà không biết nói gì. May thay, ông ta đứng lên và đi ra ngoài.
Nancy bật đèn sáng, đứng dậy, chân hơi run, bà khoác áo ngủ ra ngoài áo lót đen, chiếe áo dài bằng xoa màu xanh sáng và ngồi vào bàn trang điểm. Bà chải tóc việc chải tóc thường làm cho bà bình tĩnh.
Thái độ thân mật vừa rồi làm cho bà bối rối, bà trách mình đã để yên cho ông ta bày tỏ cảm tình như thế. Bà hài lỏng khi thấy ông ta nhạy cảm, đoán ra được cảm nghĩ của bà và đi ra ngoài vài phút để bà có thể lấy lại bình tĩnh.
Ông ta trở về với chai cô nhắc và hai cái ly. Ông rót đầy đưa cho bà một ly.
Bà đưa một tay lấy ly, còn tay kia mú vào mép bàn trang điểm vì máy bay vẫn không hoàn toàn hết dao động.
Nếu ông không mặc cái áo ngủ trông rất tức cười ấy, chắc bà vẫn còn cảm thấy bực mình. Ông ta mặc cái áo ngủ trông rất kỳ cục, ông cũng biết thế, nhưng ông có phong cách cao quí như khi mặc bộ com lê cài nút chéo, và bà đã cố làm ngơ, nhưng không sao khỏi tức cười. Rõ ràng ông không ngán vẻ kỳ cục như thế.
Bà uống một ngụm cô nhắc. Rượu có hiệu quả ngay, bà liền uống thêm ngụm nữa.
Vừa rơi đã xảy rá một chuyện kỳ lạ, – ông ta kể. – Khi tôi vào phòng vệ sinh, một hành khách bước ra, mặt mày hốt hoảng lo sợ. Trong phòng, cánh cửa sổ bị vỡ, người trưởng cơ khí đứng yên như trời trồng, vẻ có lỗi Anh ta kể cho tôi nghe chuyện tấm kính bị vỡ, nói do bão đập một cục nước đá vào đấy, nhưng tôi có cảm giác người khách kia và anh ta đã đánh nhau.
Nancy cảm thấy biết ơn ông ta vì ông ta đã tìm một đề tài khác để nói chuyện. Bà hỏi.
– Trưởng cơ khí là người nào thế?
– Một anh chàng trông được lắm, người cỡ bằng tôi tóc vàng:
– Tôi biết rồi. Còn người hành khách?
– Tôi không biết tên ông ta. Có lẽ là một thương gia, đi một mình, mặc bộ đồ màu xám nhạt. – Mervyn đứng lên để rót thêm ly khác.
Chiếc áo ngủ của Nancy khổ thay chỉ dài qua đầu gối một chút, nên bà thấy hai bắp chân và hai bàn chân để lộ ra ngoài. Nhưng bà nhớ Mervyn đuổi theo cô vợ xinh đẹp, nên chắc ông ta không thể để mắt đến ai khác. Bà nghĩ ngay cả khi bà ở truồng, chắc gì ông ta đã thèm nhìn. Còn việc để tay lên vai bà, có lẽ chỉ là hành động của người có lòng trắc ẩn, thương xót người khác khi gặp chuyện đáng lo sợ mà thôi. Có lẽ có người sẽ phê phán rằng nắm tay chồng của người khác không phải chuyện giản dị, nhưng bà không muốn nghe làm gì.
Bà tìm chuyện để nói với ông ta, bà hỏi:
– Vợ ông cứ giận ông à?
– Bà ấy như con mèo tức giận vậy thôi.
Nancy cười, bà nhớ lại cảnh bà chứng kiến khi đi thay áo quần ngủ trở về:
Diana hét vào mặt Mervyn, ông bạn nhỏ con hét vào Diana, còn bà, Nancy, đứng sững trên ngưỡng cửa. Diana và Mark liền bỏ đi, vẻ hơi luống cuống.
Nhưng họ vẫn tiếp tục cãi nhau. Nancy ở thế phải im lặng không nói gì được, vì bà không muốn Mervyn nghĩ rằng bà cười ông vì ông đang gặp hoàn cảnh trớ trêu. Nhưng bây giờ bà cảm thấy không ngại ngùng gì khi hỏi chuyện của ông:
– Bà ấy có trở về với ông không?
– Làm sao biết được! – Ông đáp. – Loại người như anh ta. Tôi nghĩ anh ta là loại người nhu nhược, nhưng cô ấy thích loại người như thế.
Nancy gật đầu. Hai ngừơỉ rất khác nhau, Mervyn to lớn rám nắng, uy nghi, đẹp mã, thái độ cương quyết:
Còn Mark ít rắn rỏi hơn, mắt đen, mặt có tàn nhang và tròn trịa với vẻ thỏa mãn. Bà nói:
– Tôi không thích loại người có vẻ non nớt, như thế, nhưng anh ta có duyên.
Bà nghĩ, nếu Mervyn là chồng bà, bà sẽ không đổi để lấy Mark; nhưng mỗi ngươi có sở thích riêng.
– Ấy, đúng thế đấy! Mới đầu tôi cứ tưởng Diana dở hơi vậy thôi, nhưng bây giờ tôi đã gặp anh ta, tôi không dám cả quyết nữa. – Mervyn ngồi yên trầm ngâm một lát rồi thay đổi đề tài. – Còn bà Liệu bà có thắng được người em trai không?
Tôi đã nghĩ ra được cách để trị nó rồi, – bà đáp với vẻ sung sướng, vừa nghĩ đến Danny Riley. – Tôi đang vạch kế hoạch.
Ông cười.
– Trông vẻ,mặt của bà, tôi nghĩ bà thương yêu anh ấy chứ không thù hằn gì hết.
Ấy là vì bổ tôi. Tôi thương nó rất nhiều và yêu nhà máy, đấy là những gì bố tôi đã để lại cho tôi. Nhà máy là thứ kỷ niệm, là tượng đài để nhớ ông cụ, mà còn hơn thế nữa là khác, vì mọỉ nơi trong xí nghiệp đều còn để lại dấu ấn về nhân cách của bố tôi.
– Ông cụ như thế nào?
Ông cụ là người làm cho ta khó quên được. To lớn, tóc đen, giọng nói trầm hùng, và khi mới gặp, ai cũng phải công nhận ông là người mạnh bạo. Ông nhớ tên từng người làm việc cho mình, biết vợ họ đau ốm ra sao và biết con cái học hành ở trường như thế nào. Ông trả học phí cho con cái nhiều nhân viên làm ở nhà máy, những người này bây giờ đã thành luật sư hay nhân viên kế toán, ông biết cách làm người ta trung thành với ông. Về phương pháp nay bố tôi có hơi lỗi thời một chút – mang nặng tinh thần gia trưởng. Nhưng đầu óc kinh doanh của ông thì quá tuyệt vời, chưa bao giờ tôi gặp được người như vậy. Vào những năm khủng hoảng kinh tế trầm trọng, trong khi nhiều nhà máý đóng cửa khắp vùng Nouvelie Angleterre, thì chúng tôi thuê thêm nhân công vì mua bán của chúng tôi gia tăng. Ông hiểu được sức mạnh của quảng cáo hơn bất kỳ ai trong kỹ nghề đóng giày nên ông sử dụng nghệ thuật này rất tài tình. Ông lưu tâm đến vấn đề tâm lý, đến phản ứng của quần chúng. Ông có thiên tài biến những vấn đề khó khăn do người ta đặt ra thành những vấn đề thuận lợi, mới mẻ. Ngày nào tôi cũng nhớ ông cụ. Tôi nhớ còn hơn nhớ chồng tôi nữa. – Bỗng nhiên bà thấy giận sôi gan. – Tôi không muốn chứng kiến cảnh sự nghiệp vĩ đại của bố tôi bị thằng em trai vô tích sự của tôi tiêu phá. – Bà trở người trên chỗ ngồi như đang bị nỗi lo âu dày vò, – Tôi cố làm áp lục lên một người có cổ phần nhỏ, nhưng tôi không biết có thành công trước …
Bà không nói hết câu. Máy bay đang bay vào một vùng có gió bão dữ dội và lắc lư mạnh như một con ngựa hoang. Nancy thả cái ly, hai tay níu cứng vào mép bàn trang điểm. Mervyn cố trì hai chân, nhưng không trì được vì khi chiếc máy bay nghiêng qua một bên, ông ngã nhào xuống, hất chiếc bàn thấp lật ngược lên.
Máy bay ổn định trở lại. Nancy đưa tay để giúp Mervyn đứng lên, miệng nói:
– Ổn chứ? – Vừa khi ấy, máy bay lắc mạnh lại. Vì bà không níu vào đâu hết, nên nhào người lên trên ông.
Ông phá ra cười.
Bà sợ làm cho ổng ta đau, nhưng thân hình bà không nặng bao nhiêu so với thân hình hộ pháp của ông. Bà nằm chồm lên trên người ông, thân hình họ tạo thành hình chữ X trên tấm thảm màu đất nung. Máy bay trở lại bay bình thường, bà lăn người qua một bên rồi ngồi dậy, nhìn ông ta.
– Chắc là máy bay gặp vùng không khí loãng, -ông ta nói và mở miệng cười.
Bỗng bà quên phức những chuyện căng thẳng chồng chất trong 24 giờ qua.
Bà nhận ra hoàn cảnh rất buồn cười của bà trước mắt, mặc áo sơ mi ngủ ngồi dưới sàn với một người xa lạ trên chiếc máy bay lắc lư dữ dội. Và bà cũng phá ra cười.
Máy bay lại lắc mạnh khiến hai người nhào vào nhau nữa, nhưng cả hai vẫn cười. Họ nhìn nhau.
Bỗng bà hôn ông ta.
Bà cũng phải kinh ngạc về mình. Bà không hề có ý nghĩ hôn ông. Bà không thấy ông ta có chút gì làm cho bà có cảm tình hết. Việc hôn ông ta là một việc bốc đồng, bà không biết xuất xứ từ đâu.
Ông ta cũng thế, ông sửng sốt ra mặt, nhưng ông vội thừa cơ hội hôn lại bà với vẻ say sưa.
Một phút trôi qua, bà gỡ ông ra, thở hổn hển rồi hỏi ông với vẻ ngốc nghếch.
– Chuyện gì xảy ra thế?
– Bà hôn tôi, – ông đáp vẻ sung sướng.
– Tôi không có ý định làm thế.
– Nhưng tôi rất sung sướng được bà hôn, – ông ta đáp, rồi hôn nữa. Bà muốn gỡ ra,,nhưng ông ta ôm bà chặt quá và bà chỉ vùng vằng yếu ớt. Bà cảm thầy tay ông ta chuồi vào dưới áo ngủ của bà, bà cong người lại, nhưng ông vuốt ve bà rất dịu dàng và bà buông mình thưởng thức cảm giác êm ái ấy. Đã lâu lắm rồỉ, bà không biết đến cảm giác khoái lạc này.
Bỗng bà nghĩ mình làm gì thế này? Mình là góa phụ đáng kính, thế mà bây giờ lăn lóc trên sàn máy bay với người đàn ông mình mới gặp hôm qua. Chuyện gì sẽ xảy đến cho mình đây?
– Thôi, dừng lại! – Bà lên tiếng, giọng cương quyết. Bà gỡ ông ra và ngồi dậy. Chiếc áo ngủ bị lôi lên quá đầu gối. Mervyn vuốt ve đùi chân trần của bà, – Đủ rồi, – bà nói, vừa đẩy tay ông ta đi.
Tùy bà vậy, – ông đáp, vẻ miễn cưỡng – nhưng nếu bà đổi ý, tôi sẵn sàng tiếp tục.
Đưa mắt nhìn Melvyn, bà thấy ông ta nói thật tình. Bà liền vội quay mặt đi.
– Lỗi tại tôi, – bà nói, còn thở hổn hển vì vừa hôn nhau xong. – Đáng ra tôi không được làm thế. Tôi nghĩ tôi đã hành động như đồ lẳng lơ. Tha lỗi cho tôi.
– Đừng xin lỗi, – ông ta đáp. – Từ nhiều năm nay tôi mới có được giây phút dịu dàng như thế này.
– Nhưng ông yêu vợ chứ, phải không? – Bà thẳng thừng hỏi.
Ông rùng mình.
Tôi đã tin như thế. Bây giờ để nói thật cho bà biết, tôi không biết rõ tôi có yêu hay không.
Đúng là Naney đã cảm thấy như thế. Sau l0 năm sống độc thân, bây giờ bà muốn ôm ghì người Đi đàn ông mà bà mới biết sơ qua.
Nhưng không, mình biết rõ ông ta đấy chứ, bà tự nhủ; mình biết ông ta rất rõ. Mình đã đi với ông một đoạn đường dài, mình và ông đã chia sẻ nhau những vấn đề khó khăn, kiêu căng, ngạo mạn, tự hào; nhưng cũng nhiệt tình, trung thành và mạnh mẽ. Mặc dù ông ta có những tật xấu, nhưng mình vẫn yêu ông ta.
Mình kính trọng ông ta. Ông ta đẹp kinh khủng, ngay cả những khi mặc chiếc áo ngủ có sọc màu hạt dẻ. Và khi mình sợ, ông ta đã nắm tay mình. Mỗi khi mình sợ mà có người nắm tay, thật dễ chịu biết bao.
Như thể ông đọc được tư tưởng của bà, ông lại nắm tay bà. Lần này, ông lật bàn tay bà, hôn vào lòng bàn tay. Nụ hôn làm cho Nancy rùng mình. Một lát san, ông kéo bà vào lòng, hôn lên môi bà.
– Đừng làm thế, – bà nói nhỏ. – Nếu chúng ta bắt đầu lại, chúng ta sẽ không dừng được đâu.
– Anh chỉ sợ nếu bây giờ chúng ta dừng, không bao giờ chúng ta bắt đầu lại được, – ông nói thì thào, giọng khản đặe vì bị ham muốn kích thích.
Bà cảm thấy ông để lộ sự đam mê mãnh liệt, mặc dù ông đã cố kiềm chế, nhưng sự đam mê còn hừng hực mạnh hơn trước nữa. Bà đã gặp nhiều đàn ông yếu đuối thật thà khi bà cự tuyệt yêu cầu của họ, họ sẵn sàng rút lui. Nhưng Mervyn không thế. Ông muốn bà, và bây giờ ông đang muốn bà. Bà tha thiết chiều ông.
Bà cảm thấy bàn tay ông lần dưới áo ngủ của bà, mấy ngón tay mân mê làn da non ở phía trong đùi. Bà nhắm mắt và tự động dang hai chân ra một ít. Ông không đòi hỏi gì hơn nữa. Một lát sau, Mervyn đưa tay sờ vào bộ phận sinh dục của bà, bà rên lên. Từ ngày chồng mất đến giờ, chưa ai sờ bà như thế. Nghĩ thế,bỗng bà cảm thấy buồn. Ôi Sean, em nhớ anh, chưa bao giờ em thấy nhớ anh như thế này. Nuóc mắt trào ra, chảy xuống hai má bà. Mervyn đang hôn bà, cảm thấy có nước mắt, ông hỏi nhỏ:
– Có chuyện gì thế?
Bà mở mắt ra, qua màn lệ, bà thấy khuôn mặt ông đẹp đẽ và bối rối, và rồi bà thấy cái áo ngủ của bà mà ông đã kéo lên tận hông và thấy bàn tay đang sờ vào giữa hai đùi. Bà liền nắm cổ tay ông, nhẹ nhàng đẩy ra, nhưng cương quyết.
Bà .nói:
– em van anh, đùng trách em. .
– Anh không trách em đâu, – ông dịu dàng nói. Nói cho anh biết có chuyện gì thế.
– Từ ngày Sean chết đến giờ, không có ai âu yếm em như thế này, cho nên em nghĩ đến anh ấy.
– Có phải chồng em không?
Bà gật đẩu.
Đã lâu chưa?
Mười năm.
Lầu rồi!
Em trung thành. – Bà mỉm cười, miệng ướt mèm nước mắt. – Như anh vậy.
Ông thở dài – em nói đúng. Anh đã trung thành với bà vợ hai và bây giờ là lần đầu tiên anh có hành động không trung thành.
– Chúng ta có ngốc không? Bà hỏi.
– Có lẽ có chúng ta đừng nghĩ đến quá khứ nữa, mà phải sống với hiện tại, sống với những gì ta đang có.
– Có lẽ chúng ta phải thế, – bà đáp và ôm hôn ông lại.
Máy bay dao động mạnh như thể nó va phải cái gì. Mặt họ va vào nhau, ánh đèn nhấp nháy. Nancy không nghĩ đến chuyện hôn nữa mà níu cứng lấy Mervyn để giữ cân bằng.
Khi cơn rung động bót đi, Nancy thấy môi ông chảy máu. Ông mỉm cười, nói:
– em đã cắn môi anh.
– em thật ân hận.
– Anh sung sướng. Anh muốn có cái sẹo trên môi.
Bà ôm chặt lấy ông, siết mạnh vào lòng với vẻ thương mến.
Họ ôm nhau nằm trên sàn tàu trong khi cơn bão nổi lên dữ dội. Đến lúc bão tam ngưng, Mervyn đề nghị:
– Ta hãy lên giường nằm, trên ấy êm hơn nằm trên thảm.
Nancy gật đầu bằng lòng. Bò trên sàn, bà đến leo lên giường. Mervyn bò theo, lên giường nằm bên cạnh bà. Ông ôm quanh vai bà, bà úp mặt vào áo ngủ của ông.
Mỗi khi cơn bão trở mạnh làm cho máy bay chòng chành, bà ôm chặt lấy ông, như người thủy thủ bị trói gô vào cột buồm. Khi máy bay yên tĩnh trở lại, bà nằm yên thư thái, ông dịu dàng vuốt ve bà.
Một lát, bà lừn lừn đi.
Tiếng gõ cửa đánh thức bà dậy, và có tiếng nói lớn:
Tiếp viên đây!
Bà mở mắt và thấy mình nằm trong tay của Mervyn.
Ôi lạy Chúal – Bà thất lên, vẻ hoảng hất. Bà ngồi dậy, nhìn quanh, ánh mắt thất thần.
Mervyn để tay lên vai bà rồi đáp lại thật lớn, giọng oai phong:
– Đợi một lát.
Giọng nói đáp lại, hơi hoảng sợ .
– Được rồi, thưa ông; quí vị cứ chuẩn bị.
Mervyn bước xuống giường,kéo chăn đắp cho Nancy. Bà nhìn ông mỉm cười biết ơn, rồi quay người lui, giả vờ ngủ để khỏi thấy người tiếp viên. .
Bà nghe Mervyn mở cửa .và tiếng chân người tiếp viên bước vào.
– Xin chào? Anh ta vui vẻ nói. Mùi cà phê nóng thơm tho bay đến mũi Nancy. – Chín giờ lưỡi sáng rồi, giờ nước Anh, 4 giờ 30 sáng ở New York và 6 giờ sáng ở Terre Neuve.
– Anh vừa nói 9 giờ 30 ở Anh nhưng 6 giờ ở Terre Neuve à? Chậm hơn giờ ở Anh ba giờ rưỡi à?
– Phải, thưa ông. Giờ chính thức ở Terre Neuve chậm hơn giờ Greenwich ba giờ rưỡi.
– Tôi không biết người ta có tính nửa giờ. Tính như thế này rất phúc tạp cho những người định giờ giấc cho máy bay. Trong bao lâu nữa chúng ta sẽ hạ cánh.
– Chúng ta sẽ đến trong vòng 30 phút nữa, chậm hơn dự kiến một giờ. Ấy là vì gặp bão. Người tiếp viên ra khỏi phòng, đóng cửa lại.
Mervyn kéo tấm màn bằng lá cuốn mỏng sang một bên. Bên ngoài trời đã sáng tỏ. Nancy nhìn . ông rót cà phê, những kỷ niệm trong đêm hiện về trước mặt bà, những hình ảnh nối tiếp nhau. diễn ra:
Mervyn nắm tay bà, cả hai té xuống sàn tàu, bàn tay Mervyn sờ vú bà. Lạy chúa nhân từ, bà tự nhủ, anh chàng . này làm cho mình hài lòng.
– em uống cà phê gì? – Ông hỏl.
– Đen, không đường – Cũng như anh. – Ông đưa cho bà tách cà phê.
Bà uống cà phê với vẻ sung sướng. Bỗng bà muốn biết vô số chuyện về Mervyn.Ông có chơi quần vợt không? Ông đọc sách nhiều không? Có đi xem nhạc kịch không, ông có thích đi khắp các cửa hàng không? Có phải ông tự đánh giày của mình không? Nhìn ông uống cà phê, bà nhủ thầm chắc bà đoán không sai các sở thích của ông. Có lẽ ông có chơi quần vợt, nhưng chắc không đọc nhiều tiểu thuyết và có lẽ không thích đi khắp các cửa hàng. Chắc ông chơi xì phé giỏi mà khiêu vũ thì tệ.
– em nghĩ gì thế? – Ông hỏi. – em nhìn anh như thể em phân vân không biết có phải là chú ngựa tốt đáng tin cậy trong cuộc sống không.
Bà phá ra cười!
– Anh thích loạl âm nhạc gì?
Anh không có khiếu về âm nhạc, – ông đáp. – Khi anh còn trẻ, trước chiến tranh, nhạc ragtime là nhạc thời trang trong các tiệm khiêu vũ. Anh thích nhạc êm dịu, nhưng anh khiêu vũ tệ lắm. Còn em?
– Ổ em nhảy … được. Tất cả các buổi sáng thứ bảy em đều đi học nhảy trong chiếc áo dài trắng kêu sột soạt và mang giày trắng, em học nhảy với các cậu bé tuổi mặc com lê càí nút chéo. Mẹ em nghĩ rằng làm thế mới có thể hội nhập được vào xã hội thượng lưu ở Boston. Dĩ nhiên là không phải như thế. Nhưng may thay là em cóc cần việc ấy. em quan tâm đến nhà máy của ba em thôi – và chuyện này khiến cho mẹ em thất vọng.Anh có tham gia vào trận đại chiến không?
– Có chứ, – ông đáp, mặt ông thoáng buồn. – Anh chiến đấu ở Ypres. .Anh mong sao đừng để cho cáe thế hệ trẻ về sau phải chết một cách vô lối như thế.
Nhưng muốn được thế thì phải không có Hitler.
Họ nhìn vào mặt nhau, bà biết ông cũng đang nghĩ đến những nụ hôn và những vuốt ve hồi hôm. Bỗng bà lại cảm thấy bối rối. Bà quay mắt nhìn ra cửa sổ và thấy đất liền. Bà hy vọng khi đến Botwood sẽ có điện thoại gọi báo cho bà tin mới, tin có thể làm cho cuộc đời bà thay đổi.
– Chúng ta đến nơi rồi! – Bà nói rồi nhảy xuống giường. – em phải đi thay áo quần cho rồi.
– Để anh đi trước, – ông nói. – Như thế tiện cho em hơn.
– Đồng ý – Bà không biết bà có còn thể diện để cần phải giữ gìn nữa không.
Bà nhìn ông lấy bộ com lê móc trên móc và lấy cái túi xách đựng đồ dùng thay đổi mà ông đã mua cùng một lần với áo ngủ tại Foynes:
Chiếe sơ mi trắng, đôi bít tất len màu đen và cái quần đùi màu xám. Ra đến cửa ông tần ngần dừng lại, bà nghĩ phải chăng ông phân vân không biết có nên hôn bà để mừng một ngày mới không. Bà bước đến gần ông,chìa mặt cho ông, bà nói:
– Cám ơn anh đã ôm em trong vòng tay anh suốt đêm.
Ông cúi người xuống, áp môi lên môi Nancy, nụ hôn thật êm dịu. Họ để yên như thế một hồi mới thôi.
Nancy mở cửa cho ông đi ra.
Bà vừa đóng cửa vừa thở dài. Bà nghĩ, có thể mình sẽ yêu ông ta mất.
Bà nhìn qua cửa sổ máy bay. Máy bay xuống thấp dần. Phải nhanh lên mới được.
Bà vội chải tóc rồi lấy cái túi đựng đồ trang điểm bước ra khỏi phòng. Phòng vệ sinh nằm sát bên cạnh phòng vợ chồng. Lulu Bel1 đang ở trong phòng với một nữ hành khách khác, nhưng may thay là không có vợ của Mervyn. Nancy muốn tắm, nhưng bà đành phải rửa ráy vội vã ở buồng nỉa thôi. Bà có mang theo áo quần để thay và áo lót khác, chiếc áo màu xanh nước biển chứ không phải chiếc màu xám để mặc bên trong chiếc áo ngoài màu đỏ. Vừa mặc áo quần, bà nhớ câu chuyện sáng nay bà đã nói với Mervyn. Nghĩ đến ông là bà thấy hạnh phúc, nhưng trong hạnh phúc có lẫn chút lo ngại, bối rối. Tại sao thế nhỉ?
Ngay khi bà đặt câu hỏi, bà thấy câu trả lời hiện ra liền. Ông ta không nói gì đến vợ mình hết. Tốl qua, ông đã thú nhận ông “không biết có yêu chị ta nữa không”. Rồi ông không nói gì nữa. Ông có muốn Diana trở về với ông không?
Ông còn yêu chị ta không? Ông đã ôm Nancy vào lòng suốt đêm, nhưng như thế chắc gì đã xóa tan hết kỷ niệm những năm họ chung sống với nhau.
Còn mình? Bà tự hỏi. Mình muốn gì? Dĩ nhiên mình muốn gặp lại Mervyn, đi chơi với anh ấy, thậm chí có thể phiêu lưu tình ái với ảnh; nhưng mình có bằng lòng anh ly dị với vợ để lấy mình không? Làm sao mình nói được chỉ sau một đêm đam mê chưa được thỏa mãn hết?
Bà đang tô son lên môi bỗng bà dừng lại nhìn bóng mình trong gương. Đừng suy nghĩ gì hết, Nancy, bà tự nhủ. Mày bìết sự thật rồi. Mày muốn có người đàn ông ấy. Mười năm trời, nay mày mới gặp người đàn ông đầu tiên mày thích. Đã bốn mươi tuổi một ngày, mày mới gặp người đàn ông này. Đừng đắn đo suy nghĩ lôi thôi làm gì.
Bà bôi ít giọt nước hoa loại “Đến New York” và bước ra khỏi phòng. Vừa ra, bà đụng đầu với NatRidgeway và Peter. Nat nói:
– Chào Nancy. – Bà nhớ những kỷ niệm về anh ta với bà cách đây năm năm về trước. Phải, bà tự nhủ, có thể mình đã yêu anh ta nếu mình có thì giờ gặp ảnh nhiều. Và có lẽ mình đã gặp may, chắc anh ta thích công ty Giày Black hơn là thích mình. Sau đó,anh ta còn cố xen vào trong công ty, nhưng không ai nghĩ là anh ta cố xen vào đời mình. Bà gật nhẹ đầu chào đáp anh ta và đi về phòng mình.
Người ta đã xếp giường lại thành ghế dài, và Mervyn đã ngồi trên ghế rồi, râu ria nhẵn nhụi, mặc bộ com lê màu xám đậm và cái sơ mi trắng. Ông nói:
– em nhìn ra cửa sổ mà xem. Chúng ta đến nơi rồi.
Nancy nhìn ra, bà thấy đất liền. Máy bay xuống thấp trên một cánh rừng thông rậm len lỏi những con suối óng ánh bạc. Cây cối biến mất dần, nhường chỗ cho nước, không phải nước dậy sóng ở ngoài Đại Tây dương, mà nước ở một cửa sông có màu xám phẳng lặng ở cuối cửa sông bà thấy hải cảng và một nhóm nhà gỗ nổi bật lên trong đám nhà là ngôi giáo đường.
Máy bay hạ xuống nhanh. Nancy và Mervyn ngồi trên ghế buộc chặt dây an toàn, và họ nắm tay nhau.Khi thân tàu rẽ nước trên sông, Nancy cảm thấy bị hơi xóc, và đợi cho đến khi bụi nước bay lên tận cửa sổ, bà mới tin chắc máy bay đã đáp xuống nước an toàn.
– Tốt rồi! – bà nói – em đã vượt Đại tây dương bằng thủy phi cơ.
– Đúng thế .Chẳng mấy ai có thể nói được như thế.
Bà cảm thấy mình không hoàn toàn can đảm. Bà đã trải qua nửa chặng hành trình trong sự âu lo về công việc và nửa chặn còn lại nằm trong tay của chồng người khác. Nói cho đúng ra bà chỉ nghĩ đến chuyến bay khi thờỉ tiết quá xấu và quá lo sợ. Bà sẽ kể cho các con nghe chuyện gì nhỉ? Thế nào chúng cũng muốn nghe đầy đủ các chi tiết. Thậm chí bà không biết tốc độ của máy bay là bao nhiêu nữa. Bà định sẽ hỏi cho biết các chi tiết này trước khi đến New York.
Thủy phi cơ cuối cùng dừng lại và một chiếc thuyền máy chạy đến đậu sát,một bên mạn thu, Nancy mặc áo măng tô vào và Mervyn mặc áo biu dông dùng để bay. Quãng một nửa hành khách định lên bờ cho giãn gân cốt.
Số còn lạl vẫn nằm trên giường, những bức màn xanh vẫn che kín giường họ.
Họ đi qua phòng khách, bước xuống cầu phao rồi lên thuyền máy. Không khí ngát mùi nước biển và mùi gỗ mới cưa, có lẽ quanh đây có xưởng cưa. Gần chỗ thả neo của chiếc Cl1pper có chiếc xà lan chở nhiên liệu mang hàng chữ Shell Aviation Service và những người đàn ông mặc y phục lao động màu trắng đợi đổ đầy nhiển liệu vào các thùng chứa của thủy phi cơ. Trong vũng tàu còn có hai chiếc tàu chở hàng thật lớn nữa, chắc vũng tàu này sâu. lắm.
Khi chiếc thuyền máy chở khách chạy vào bờ, bà thấy có vợ của Mervyn và người tình của cô ta đứng trong số hành khách, Diana nhìn trùng trùng vào mặt Nancy. Bà không chịu được ánh mắt dữ dằn của cô ta, nhưng bà thấy bà ít có lý do cho mình có tội hơn là Diana, dù sao thì Diana mới là người đàn bà ngoại tình.
Việc lên bờ cũng diễn ra như lần trước, khách đi qua một bến tàu nổi rồi qua chìếc cầu hẹp. Mặc dù đang còn sớm, nhưng trên bến, tàu đã có một đám vô công rồi nghề tụ lại gần những tòa nhà lớn và hai nhà nhỏ, tất cả đều bằng gỗ sơn xanh chạy đường chân màu đỏ gạch. Gần đến các ngôi nhà này là một cánh đồng có vài con bò cái đang gặm cỏ.
Hành khách đi vào ngôi nhà lớn nhất, trình hộ chiếu cho một nhân viên quan thuế đã được ngủ ngon giấc. Nancy nhận thấy rằng các viên chức ở Terle Neuve làm việc rất nhanh nhẹn, thái độ lịch thiệp, giọng nói giống giọng Ailen hơn là giọng người Canada. Nhà có phòng đợi, nhưng không ai đến đấy, các hành khách muốn đi tham quan làng một vòng cho biết.
Nancy vội. vàng đi tìm cách tiếp xúc với Patrick MacBride ở Bostol để nói chuyện. Ngay khi bà đang hỏi buồng điện thoại nằm ở đâu, thì bà nghe loa phóng thanh gọi tên bà. Bà liền đi gặp một thanh niên mặc đồng phục của hãng Pan Aerican.Anh ta nói:
– Có đỉện thoại gọi bà, thưa bà:.
Tim bà đập thình thịch.
– Buồng điện thoại ở đâu? – .Bà hỏi vừa đưa mắt nhìn quanh.
– Ở tại phòng đlện tín, nằm trên đường Wereless Road. Cách đây 1.500 mét.
Một ngàn rưỡi mét! Bà mất hết kiên nhẫn.
– Vậy thì chúng ta đi nhanh kẻo đường dây bị cắt mất! Anh có xe hơi chứ?
Người thanh niên nhìn bà với vẻ kinh ngạc như thể bà yêu cầu một tấm thảm bay vậy.
Thưa bà không.
– Thì thối ta đi bộ vậy. Xin anh chỉ đường giúp tôi Họ đi ra, Nancy và Mervyn theo người thanh niên. Họ đi theo một con đường đất để leo lên một ngọn đồi. Những con cừu lang thang ăn cỏ hai bên đường. Nancy mừng dã mang đôi giầy êm chân – dĩ nhiên là giày của công ty Black. Phải chăng công ty Black chỉ còn thuộc về bà cho đến tối mai nữa thôi?
Chính Patric MacBride sắp báo cho bà biết.
Đi chừng l0 phút, họ đến một ngôi nhà nhỏ bằng gỗ và bước vào nhà. Người ta dẫn Nancy đến chiếc ghế bành ở máy điện thoại. Bà ngồí xuống, tay run run nhấc máy lên. .
– Tôi là Nancy Lenchạn đây.
– Xin đợi cho chút, – Tổng đài viên điện thoại đáp – tôi sẽ chuyển đường dây”.
của bà đến Boston.
Im lặng một hồi lâu, rồi bà nghe:
– Nancy phải không? Cô đấy phải không?
Rất trái với điều bà mong đợi, không phải Mac nói chuyện. Bà phải mất một lát mới nhận ra giọng người nói trên điện thoại. Bà reo lên:
– Danny Riley à!
– Nancy, tôi đang gặp chuyện rắc rối, cô phải giúp tôi mới được!
Bà bóp mạnh ống nghe trong tay – kế hoạch của bà có vẻ suôn sẻ rồi. Bà cố lấy giọng thật bình tĩnh, dửng dưng, như thể việc gọi điện thoại của ông ta đã làm cho bà mất thì giờ – Việc gì mà rắc rối, Danny?
– Người ta nhắc đến chuyện cũ của tôi!
Quả là tin mừng rồi. Mac đã làm cho Danny hoảng sợ rồi. Giọng ông ta run run. Bà làm ra vẻ như không biết ông ta nói gì. – Chuyện cũ gì thế? Chuyện làm ăn gì thế?
– Cô thừa biết rồi. Tôi không muốn nói qua điện thoại – Nếu ông không thể nói qua điện thoại, tại sao ông gọi tôi?
– Nancy! Đừng xem tôi như cục phân nữa! Tôi cần cô.
– Tốt, bình tĩnh đi. – Lão ta hoảng sợ quá rồi, bây giờ bà phải biết lợi dụng sự lo sợ củn lão. – Ông cứ nói cho tôi nghe có chuyện gì xảy ra, không cần nêu tên tuổi và địa chỉ của ai hết. Tôi sẽ đỏán ra ông muốn nói đến việc gì.
– Cô còn giữ tất cả hồ sơ của bố cô chứ, phải không?
– Đương nhiên còn, tất cả hồ sơ còn nằm trong tủ ở nhà tôi.
– Có lẽ người ta muốn xem những hồ sơ ấy.
Danny nói với Nancy chuyện do chính bà dựng lên. Bây giờ cái bẫy đã hoạt động hoàn hảo. Nancy nói nhanh:
– Theo tôi thì ông chẳng có gì phải lo.
– Tại sao cô có thể tin tưởng như thế” – Ông ta ngắt lời bà.
– Tôi không biết.
– Cô đã xem hết tất cả hồ sơ rồi chứ?
– Không, hồ sơ nhiếu quá nhưng …
– Không ai biết có gì trong ấy. Đáng ra cô nên đốt hết tất cả những thứ ấy đi mới. phải.
– Có lẽ ông nói đúng, nhưng tôi không nghĩ … Thực ra, ai muốn xem những tài liệu ầy?
– Luật sư đoàn muốn điều tra.
– Họ có quyền điều tra không?
– Không, nhưng nếu tôi từ chối thì sẽ có ảnh hưởng xấu.
– Và nếu tôi từ chối thì không sao phải không?
– Cô không phải luật sư, họ không làm gì được cô.
Nancy im lặng một lát, làm ra vẻ đắn đo suy nghĩ để kéo dài những giây phút căng thẳng. Cuối cùng bà nói:
– Thôi được rồi, không sao mà sợ.
– Cô sẽ dẹp hết các tài liệu ấy đi chứ?
– Tôi sẽ làm ngon lành hơn thế nữa. Ngày mai tôi sẽ đốt các tài liệu ấy .
– Nancy … – Ông ta nói, giọng như thể sắp khóc.
– Nancy, cô là người bạn chân chính.
– Làm sao tôi có thể trở mặt cư xử xấu với ông được?
– Lạy Chúa, tôi thật biết ơn cô. Tôi không biết làm sao trả ơn cho cô được.
– Vậy thì thế này nhé, vì ông đã nói thế, nên tôi muốn ông giúp lại tôi một việc. – Bà cắn môi. Bà đang đến giai đoạn cần phải tế nhị mới được. – Ông biết tại sao tôi phải quay về vội vã như thế này không?
– Tôi không biết, tôi quá bận việc.
– Peter đang cố bán công ty sau lưng tôi.
Đường dây im lặng một lát – Dauny, ông còn ở đấy chứ?
– Dĩ nhiên còn. Cô không muốn bán công ty à?
– Không! Giá thấp quá. Và trong cơ cấu mới tôi không có chỗ. Dĩ nhiên là tôi không muốn bán. Peter cũng biết bán giá như thế là quá bèo, nhưng hắn cóc cần miễn hắn hại tôi được là tốt.
– Giá như thế bèo à? Công ty bấy lâu nay èo ọp quá mà!
– Ông biết lý do rồi, phải không?
– Tôi thấy là vì …
– Nói đi, cứ nói tiếp đi. Peter là người điều hành tồi.
– Đồng ý.
– Thay vì để cho hắn bán với giá bèo, tại sao không hạ chức hắn đi? Để cho tôi điều khiển công ty. Tôi có thể làm cho công ty tăng doanh thu … chắc ông biết như thế chứ. Rồi khi nào chúng ta đã kiếm Được nhiều tiền, chúng ta có thể nghĩ đến chuyện bán … với giá cao hơn.
– Tôi không biết.
– Dauny, chiến tranh sắp nổ ra ở châu Âu rồi, như thế có nghĩa là công việc kinh doanh sẽ rất thuận lợi.Chúng ta sẽ làm không kịp đủ giày để mà bán. Nếu đợi vài ba năm nữa, chúng ta sẽ bán công ty với giá gấp hai gấp ba giá hôm nay.
– Nhưng việc kết hợp với Nat Ridgeway sẽ rất ích lợi cho văn phòng luật sư của tôi.
– Hãy quên chuyện lợi ích ấy đi … tôi yêu cầu ông giúp tôi.
– Tôi không biết làm thế có lợi cho cô không.
Đồ nói láo dơ bẩn, anh chỉ nghe đến lợi ích của anh thôi, suýt nữa thì bà đã nói lớn như thế. Nhưng bà nghiến răng nói:
– Tôi nghĩ làm thế sẽ có lợi cho tất cả chúng ta.
– Tốt, tôi sẽ suy nghĩ về chuyện này.
Chưa đủ ư? Lão buộc bà phải tung hết con bài tẩy ra.
– Nếu chúng ta trở lại với số hồ sơ của bố tôi, thì ông nghĩ sao? – Bà nín thở chờ đợi.
– Cô nói cái gì đấy?
– Tôi yêu cầu ông một việc, vì tôi đã giúp ông một việc.Tôi nghĩ chắc ông hiểu những chuyện như thế này rồi.
– Tôi hiểu rồi. Nói tóm lạl, đây là một kiểu tống tiền.
Bà rùng mình, nhưng bà nhớ bà đang nói chuyện với ai.
– Ông là một lão lưu manh, đạo đức giả, ông vẫn là một kẻ lưu manh suốt đời.
Ông ta cười.
– Đừng, cô em ơi. – Chính nhờ câu nói của bà đã làm cho ông ta nảy sinh một ý khác. – Nhưng không phải cô phát động chuyện điều tra chó chết ấy để làm áp lực với tôi, phải không?
Rất nguy hiểm là câu ông ta nói gần đúng với sự thật – Nếu gặp. hoàn cảnh của ông, ông sẽ làm thế phải không? Nhưng tôi không có ý định trả lời câu hỏi của ông. Điều ông cần biết là nếu ngày mai ông biểu quyết về phe tôi, thì ông sẽ được yên ổn, còn nếu không, ông sẽ gặp rắc rối. – Tàn bạo thật đấy, nhưng với lão, phải thế thôi. Nhưng liệu lão có nhượng bộ không?
– Cô không nên nói với tôi như thế. Tôi biết cô từ khi cô còn nằm trong nôi.
Bà dịu giọng:
– Có phải đấy là lý do để ông giúp tôi không?
Im lặng một hồi lâu ông ta mới đáp:
– Tôi không còn chọn lựa nào khác, phải không?
– Theo tôi thì không.
– Thôi Được rồi, – Ông miễn cưỡng nói. – Ngày mai tôi sẽ đứng về phe cô nếu cô lo việe kia cho tôi.
Nancy sung sướng đến phát khóc lên được. Bà đã thành công. Bà đã chiêu hồi được Dauny. Bà sẽ thắng cuộc.
– Danny, tôi rất sung sướng, – bà nới, giọng nhỏ nhẹ.
– Bố cô đã tiên đoán thế nào cũng xảy đến chuyện như thế này.
Lão căn cứ vào đâu mà nói thế?
– Ông muốn nói gì thế?
– Nói đến bố cô. Ông ấy muốn Peter và cô phải đấu tranh với nhau.
Nancy thấy giọng nói của Danny có vẻ đểu giả khiến bà đâm ra nghi ngại.
Có lẽ vì phải nhượng bộ bà nên lão tức, lão tung ra mũi tên độc cuối cùng. Bà định chửi vào mặt lão cho bỏ ghét, nhưng vì hiếu kỳ, nên bà thận trọng, hỏi lão để biết lão muốn nói gì.
– Ông nói đến cái quái gì thế?
– Ông cụ thường nói rằng con cái nhà giàu khó mà thành thương gia giỏi, vì chúng không biết đến cảnh đói rách. Điều đó làm cho ông cụ lo ghê lắm. Ông sợ rồi cô sẽ làm tiêu tan sự nghiệp do ông gây dựng nên.
– Bố tôi không bao giờ nói với tôi như thế, – bà nói, giọng có vẻ nghi ngại.
– Bởi thế mà ông đã thu xếp sao để hai chị em cô đấu tranh với nhau. Ông dạy dỗ cô để cô có thể tiếp tục sự nghiệp của ổng sau khi ổng qua đời, nhưng ổng không chỉ định cô chính thức làm chủ tịch, và ổng nói với Peter là ổng sẽ giao cho anh ấy công việc điều hành xí nghiệp. Làm như thế, tức là hai chị em phải đấu tranh với nhau, ai mạnh thì kẻ ấy thắng.
– Tôi không tin, – Nancy đáp, nhưng bà vẫn thấy không yên tâm. Vì tức giận, Dauny tìm cách để làm cho bà bị tổn thương, nhưng có thể lão không bịa ra chuyện này. Bà cảm thấy rùng mình.
– Tin hay không tùy cô, – Dauny đáp. – Tôi chỉ lặp lại những lời bố cô đã nói với tôi mà thôi.
– Bố tôi nói với Peter là ổng muốn hắn làm chủ tịch à?
– Đúng thế. Nếu cô không tin tôi, cô cứ hỏi Peter đi.
– Tôi thấy hắn không đáng cho tôi tin tưởng.
– Nancy, lần đầu tiên tôi gặp cô, khl ấy cô được hai ngày, – Danny nói – bây giờ giọng nói của ông đã có vẻ thay đổi, hơi mệt mỏi. – Tôi biết cô suốt cả đời, biết rất rõ. Cô là người tốt, có phần cứng rắn như bố cô. Tôi không muốn đấu tranh với cô về vấn đề làm ăn cũng như về các vấn đề khác. Tôi rất buồn vì đã xen vào chuyện này.
Bây giờ bà tin ông ta. Ông ta có vẻ ân hận thật sự về những gì ông ta đã nói, và vì thế mà bà nghi là ông đã thành thật. Bà thấy bối rối trước điều mới phát hiện này, bà im lặng một lát, cố lấy lại bình tĩnh.
– Tôi hy vọng sẽ gặp cô tại buổi họp hội đồng quản trị, – Danny nói tiếp.
– Đồng ý – bà đáp.
– Chào cô, Nancy.
– Chào ông, Danny. – Bà máy mốc.
– Trời đất, – Mervyn nói, .- em tuyệt vời quá!
Bà cười buồn, đáp:
– Cám ơn.
Ông cười xòa.
– Anh muốn nói, với cách em tán tỉnh ông ta như thế … ông ta không có cách gì từ chối được! Con quỷ khốn khổ không hiểu chuyện gì xảy đến cho mình …
– Thôi anh im đi, – bà nói lớn.
Mervyn nhìn bà như thể bà đã tát vào mặt ông. Ông gay gắt đáp:
– Tùy em thôi.
Bà liền ân hận về thái độ của mình.
– Tha lỗi cho em, – bà nói, đưa tay để lên cánh tay ông. Đanny cuối cùng đã nói với em một chuyện khiến em bồi rối.
– em có muốn nói cho anh nghe chuyện đó không?
– Ông dè dặt hỏi.
Ông ta nói bố em đã sắp xếp cho em và Peter chống nhau để kẻ nào mạnh kẻ ấy sẽ điều khiển công ty.
– em có tin không?
– Tin và chính thế mà mọi việc thành ra quá khủng khiếp. Chuyện xảy ra đúng như thế đấy. em chưa bao giờ nghĩ đến chuyện này, nhưng quả giữa em và Peter đã có quá trình đấu tranh như thế.
Ông nắm tay bà:
– Em đang ở thế thuận lợi.
– Đúng thế. – Bà mân mê những sợi lông đen trên ngón tay của ông. – em có cảm giác em đang đóng vai trong một bộ phim do người khác viết kịch bản.Em đã bị thao túng như thế nhiều năm rồi, và em không thích thế. em không biết em có cần thắng Peter hay không, vì bây giờ em thấy việc này đã được sắp xếp ra sao rồi.
Ông gật đầu ra vẻ hiểu rõ tâm trạng của bà.
– em muốn làm gì bây giờ?
– Bà trả lời ông ngay tức khắc:
– Em thích viết kịch bản cho minh thôi, đấy,em muốn thế đấy.