Một con ma cà rồng đang đứng trước mặt Andrew.
Một con ma cà rồng thật sự!
Andrew vẫn đang treo ngược người. Nhưng cậu vẫn thấy con ma đã già lắm. Già lắm. Da nhăn nheo cả lại. Tóc nó ép sát vào cái đầu nhọn. Nó mặc một tấm choàng dài màu đen. Trong ánh trăng, cậu thấy da nó nhợt nhạt. Môi nó đỏ lòm. Đôi mắt đỏ như than hồng của nó lấp lánh.
Andrew cố cất tiếng thét. Nhưng cậu quá sợ.
– Xuống đi. – Con ma bảo. Bây giờ giọng của nó đã the thé.
Nhưng Andrew không thể cử động. Máu cậu như đông cứng trong người.
– Xuống đi, nhóc! – Con ma cà rồng giục, – Đừng có nằm như thế suốt đêm.
Andrew xoay người, rời sợi dây đứng xuống.
– Ra khỏi đây. – Con ma ra lệnh. – Lại đằng kia ta xem nào!
Andrew cố bước ra khỏi buồng, tiến về giữa phòng mình. Cậu run lẩy bẩy. Cậu không thể nào có cách chế ngự được cơn run. Con ma đi vòng quanh Andrew, quan sát cậu trong ánh trăng. Nó ghé mặt sát mặt Andrew. Andrew thấy đôi mắt nó vằn đỏ, hàm răng trụt trồi của nó đen ngòm. Andrew thấy bụng mình quặn thắt cả lại khi hít thở. Con ma có mùi như mùi thịt ôi. Ma cà rồng dừng lại.
– Mày bé quá! – Nó nói. – Qúa bé! – Nó lắc đầu ra vẻ thất vọng. – Tao sẽ phải mất nhiều thời gian mới có thể luyện mày thành nhà thông thái của Vương quốc Bóng Tối.
– Thành cái gì? – Andrew hỏi.
– Thành nhà thông thái. – Con ma lừ mắt nhìn Andrew. – Thành một trong số bọn ta, những ma cà rồng.
– Tôi không muốn thành ma cà rồng! – Andrew gào tọ – Tốt hơn là ông cứ trao sự thông thái ấy cho đứa khác.
– Ta chưa bao giờ phạm sai lầm khi chọn đệ tử. Chưa bao giờ! Suốt sáu trăm năm nay! Rồi ta cũng hoàn thành sự nghiệp của mình thôi. Ta đã thấy điều đó. – Nó thở dài. – Nhưng kết cục… – Nó mỉm cười. – kết cục thì mày, nhóc con ạ, mày sẽ thành ma cà rồng. Ta rất mãn nguyện về điều đó.
– Nhưng tôi không… – Andrew mở miệng.
Đôi mắt ma cà rồng ánh lên tia giận dữ.
– Đứng nghiêm! – Nó ra lệnh. – Không có lý sự gì hết!
Andrew đứng nghiêm. Thật chẳng dễ chút nào bởi chân cậu cứ run cầm cập, còn tim cậu thì như thể sắp nhảy ra khỏi lồng ngực. Ma cà rồng lại đi vòng quanh cậu để kiểm trạ Rất nhiều câu hỏi hiện lên trong đầu Andrew. Nhưng liệu cậu có dám hỏi không? Con ma cà rồng đã cấm cậu nói. Andrew không thể không nói được nữa.
– Xin lỗi, thưa ngài? – Cậu nói.
– Cái gì? – Con ma quát.
– Có phải ngài… ngài để quyển sách xuống dưới giường tôi không? – Andrew hỏi. – Cuốn sách có tên “Phương pháp trở thành ma cà rồng” ấy mà?
– Tự mày nghĩ ra điều ấy à? – Con ma trợn đôi mắt đỏ ngầu lên.
Andrew thấy mình ngốc thật. Nhưng cậu còn có câu hỏi nữa. Cậu sờ tay lên cổ:
– Và ngài đã cắn tôi, đúng chứ?
– Mày đúng là nhà thông thái, phải không? – Con ma ra vẻ tán thành. – Dĩ nhiên ta đã ban cho mày cuốn sách ấy. Dĩ nhiên ta đã cắn. – Nó đưa nắm đấm gõ vào đầu Andrew. – Khá lắm.
Andrew hơi dịch người lùi lại:
– Thế tên ngài là gì?
Con ma đáp:
– Ta là bá tước Ved. Bá tước Humphrey Ved.
– Humphrey ư? – Andrew ngạc nhiên hỏi.
– Chứ sao? – Con ma nhún vai. – Nhưng mày cứ gọi ta là ngài. Bây giờ, hãy chìa răng mày cho ta xem.
Môi Andrew giật giật khi cậu chìa răng cho con ma cà rồng xem.
– Trời ơi! Không có nanh ư? – Ma cà rồng lắc đầu. – Mày phát triển chậm quá, nhóc con ạ! Học trò gần đây của tao mọc nanh chỉ mấy giờ sau khi nhận vết cắn của ta.
– Xin lỗi. – Andrew nói lí nhí. – Mẹ tôi bảo tôi cũng chậm mọc răng sữa.
– Răng sữa! – Ma cà rồng rên rỉ. Nó ngước đôi mắt đỏ nhìn lên trần nhà. – Hỡi Thượng Đế của Bóng Tối, hãy ban cho tôi sức mạnh! – Nó lẩm bẩm. Rồi nó hít một hơi thở thật sâu và quay nhìn Andrew. – Nào, hãy đưa trả lại ta quyển sách! Cuốn “Phương pháp trở thành ma cà rồng ấy”.
Andrew rút quyển sách ra khỏi túi, đưa cho nó.
– Cuốn sách thật vô ích! – Cậu nói.
Ma cà rồng hít hít quyển sách.
– Ngươi đã thực sự làm hỏng nó.
Con ma đút quyển sách vào trong áo choàng. Cuốn sách như thể biến mất. Rồi nó chìa bàn tay với mấy cái móng nhọn hoắt màu vàng nắm lấy cổ tay Andrew, kéo về phía cửa sổ:
– Ta ra khỏi đây đi. – Nó bảo.
– Ngài đang làm gì vậy? – Andrew gào lên.
– Đã đến lúc học bài một của chương trình baỵ – ma cà rồng nói.
– Bay? – Andrew cố giằng tay ra.
Ma cà rồng giữ chặt trong mấy ngón tay cứng như thép của nó.
– Đừng! – Andrew gào lớn. – Đừng!
Ma cà rồng kéo cậu đến gần cửa sổ hơn. Andrew liếc nhìn xuống đất. Giường ngủ của cậu ở trên tầng ba.
– Đừng! – Andrew gào. – Tôi không bay được!
Ma cà rồng trừng mắt nhìn Andrew:
– Đừng bao giờ nói không thể, nghe chưa nhóc. – Nó khuyên. – Hãy luôn nghĩ là mình có thể.
Rồi ma cà rồng tung mình bay khỏi cửa sổ tầng ba.
Nó lôi tuột Andrew ra theo và buông tay thả Andrew ra
– A… a… a… a…! – Andrew hét lên khi rơi xuống.