Trở Thành Ma Cà Rồng

CHƯƠNG 2



Emily hét lên. Tiếng thét của cô làm rung chuyển cả bầu trời đêm tháng mười một. Cô vùng vẫy để thoát ra khỏi bàn tay của cái bóng den ngòm.
– Ma cà rồng! – Cô gào lên. – Cứu chị với, Andrew!
Andrew đứng im như trời trồng. Cậu nhìn cái bóng khoác áo choàng. Những chiếc nanh dài của nó đang rỏ nước bọt ròng ròng.
– Andrew, hãy làm gì di chứ!
Emily thất thanh giục.
– Chị gào y nhu một cái thùng rỗng.
Quái vật của đêm tối nói. Nó buông Emily ra và đưa bàn tay đeo găng đen nhổ mấy cái nanh. Andrew lăn ra cười.
– Ôi, một người! – Cậu nói. – Một người đáng nể, T.J!
Emily vuốt lại mái tóc. Cô chỉnh lại chuỗi hạt cho ngay ngắn.
– Bọn mày là đồ bọ non. – Cô mắng. – Bọn mày thật đáng xấu hổ, đùa như là trẻ con lên hai ấy! – Cô bé quay lưng bỏ đi về phía cửa ra vào của công viên.
– Ôi! Chiến hữu! – Andrew lại lên tiếng trong lúc nhìn chị mình vượt qua sân bóng chày trong cơn giận dữ. – Giá tớ quay được cảnh này lên phim nhỉ?
T.J nhặt chiếc túi giấu sau một thân cây. Nó mở tấm choàng, cởi ra đút vào túi. Nó để mấy cái nanh vào hộp đựng bút.
Andrew rất ngưỡng mộ T.J. Khi cậu ta nghĩ ra trò đùa gì, thì nó phải làm cho bằng được. T.J không cao lắm. Đúng ra là nó thấp và xương xẩu. Nó chải ngược tóc ra sau theo kiểu anh nó và luôn làm ra vẻ mình đúng là một con ma cà rồng.
Andrew phục T.J còn vì lý do nữa. Nó chỉ yêu thích ma cà rồng. Andrew thì thích đủ loại ma quỷ. Nào là ma sói, ma xác ướp, ma cà rồng, quỷ đầm lầy… Nhưng T.J chỉ mê mỗi ma cà rồng. Nó hiểu tường tận về chúng. Nó là một chuyên gia trong lĩnh vực này.
– Doa. Emily theo kiểu này khoái hơn doa. bằng mặt nạ KinhKong. – T.J nói. – Lần này thì ta thành công hơn lần trước.
Andrew hồi tưởng câu chuyện rồi phá lên cười. Cậu đã gặp rắc rối bởi vụ đó. Một vụ cực kỳ rắc rối. Nhưng nó thật đáng giá. Emily xứng đáng được nhận một vụ như thế. Chị cứ trêu mãi về một trong những cuốn sách viết về lũ quỷ của cậu, cuốn “Vết bùn kỳ lạ từ sao Hoả.” Rồi một tối nọ, cậu và T.J lập kế để Emily chứng kiến một số giọt bùn kỳ lạ đó. Andrew cười khùng khục khi nhớ lại bộ dạng sững sờ của cô chị khi thấy những giọt bùn nhão ngoét xanh lè rơi xuống trước mặt mình. Cậu khẳng định, lúc ấy chị mình hoàn toàn tin những giọt bùn đó rơi từ sao Hoa? xuống. Sáng hôm sau, Andrew choàng tỉnh. Có ai đó đang gào gọi tên cậu. Cậu ngồi dậy trên giường.
– Gì vậy? – Cậu gắt.
– Dậy di! – Emily hét từ ngưỡng cửa phòng cậu. – Dậy ngay!
Buông một tiếng rên dài, Andrew lại gieo mình xuống giường. Cậu chui sâu vào trong chăn. Cậu nhắm mắt lại. Rõ ràng Emily không tha thứ cho cậu về trò đùa ma cà rồng.
– Tắt cái đồng hồ báo thức đần độn kia ngay! – Emily quát.
Đồng hồ báo thức? Ôi! Cái tiếng reng, reng, reng, reng Andrew nghe trong mơ ấy lại là tiếng đồng hồ. Cậu cứ nghĩ đấy là tiếng ma cà rồng đang gõ cửa phòng cậu. Andrew ngồi dậy mở cửa sổ. Giấc mơ quái quỷ thật. Một con ma cà rồng cứ reng, reng, reng mãi.
Vẫn còn ngái ngủ, Andrew đưa tay ra khỏi chăn, về phía đồng hồ. Lúc chạm đến nó, cậu nhấn nút tắt chuông đánh thức. Tiếng reng reng chấm dứt.
– Sáng nay chúng ta phải đón chiếc xe buýt đầu tiên đấy Andrew. – Emily giục. – Nếu em không xuống dưới nhà trong vòng năm phút nữa thì chị sẽ đi trước. Chị không chịu trách nhiệm với lời mẹ dặn đâu.
Andrew nghe bước chân chị mình nện rầm rầm khi xuống cầu thang. Nếu Emily đi một mình thì mẹ sẽ không hài lòng. Trường trung học Shadyside cách nhà khá xa, nhưng lại gần phố Fear. Và nó cũng rất gần nghĩa trang phố Fear. Nhiều chuyện kinh khủng thường xuyên xảy ra ở đó. Lúc nào cũng thế, nếu bạn không tin những câu chuyện thì…
Mẹ của Andrew luôn khẳng định với cậu là mấy con ma ấy chỉ ở trong truyện thôi. Chúng không có thực nhưng mẹ vẫn muốn Andrew và Emily cùng đi đến trường với nhau.
Buông một tiếng than nữa, Andrew cố mở mắt ra. Cậu muốn ngủ thêm tí nữa. Thậm chí cậu còn muốn ngủ hết cả buổi sáng. Cậu nghĩ giá mà hôm qua mình đừng thức đọc sách quá khuya. Cậu ước giá mà mình lại tiếp tục vùi đầu vào cái gối mềm mại kia. Rồi mắt cậu nhắm lại…
Cậu ngẩng đầu lên, hết mấy phút rồi nhỉ? Chị Emily sẽ quay lên lại thét gọi cậu ngay thôi mà. Ôi! Cùi tay cậu đụng vào gáy quyển sách. Cuốn sách mà cậu đã đọc đến quá nửa đêm hôm qua, “Dạo chơi với đàn ma sói”. Chà! Một cuốn sách mới thú vị làm sao. Bây giờ, Andrew đã hoàn toàn tỉnh táo. Cậu nhớ lại chỗ mình đã dừng trong sách. Đấy là lúc Jason, nhân vật của cuốn sách, sắp gia nhập vào bầy ma sói. Andrew đọc gần hết quyển sách chỉ còn mấy trang cuối. Hẳn cậu sẽ chết mất nếu chưa đọc hết để biết chuyện gì xảy ra. Cậu nhìn đồng hồ. Cậu có thể rửa mặt, đánh răng một nhoáng là xong ngay thôi. Andrew ngồi trên giường. Mắt cậu dán vào quyển sách, Jason đang gặp nguy khốn. Bây giờ nó đã biến thành ma sói. Nhưng con ma sói đầu đàn lại không muốn cho cậu gia nhập đàn. Jason và ma sói đầu đàn sắp sửa kịch chiến tay đôi. Một trận sóng mái. Chỉ có ma sói mới có thể ghết ma sói. Jason khó có thể sống sót. Tim Andrew nện thình thình khi ma sói đầu đàn cất tiếng hú, xoè vuốt, xù lông lao tới cấu vào cổ Jason. Cậu co rúm người lại, nín thở, tim như ngừng đập vì quá lo cho Jason.
Andrew rời mắt khỏi cuốn sách để thở – một bàn tay từ phía sau tóm chặt cổ cậu!
Andrew cố thét lên. Nhưng không có âm thanh nào vọng ra cả.
Một giọng nói cất lên từ phía sau:
– Trong vòng mười phút nữa phải xuống ngay!
Đấy là giọng Emily.
Emily buông cổ Andrew ra. Rồi cô vòng tay qua chộp quyển sách.
– Này!
Andrew gào lớn. Cậu nhảy lên. Nhưng cậu đã quá muộn. Emily mang cuốn sách chạy ra khỏi phòng. Andrew đuổi theo:
– Trả nó lại đây!
Cậu hét. Emily chạy nhanh xuống cầu thang. Lúc đã xuống tầng dưới, cô quay lại:
– Nếu mười phút nữa em không xuống… – Emily bảo -… thì cuốn sách này sẽ đi tong vào sọt rác.
Andrew thở dài. Cậu biết mình đã bị đánh bại. Cậu tiu nghỉu quay lại phòng. Cậu mặc áo sơ mi và quần jean. Có lẽ cô Parma có một cuốn “Dạo chơi với đàn ma sói” ở thư viện trường. Nhưng rất có thể cô ấy không có. Andrew phải tìm đọc cho bằng được cái đoạn kết viết về Jason. Chắc cậu phải hỏi xin Emily lại cuốn sách. Chị ấy rất có thể bắt cậu quỳ gối van xin. Andrew mặc xong đồ nhưng chưa đi giày. Cậu đưa tay quờ dưới gầm giường. Cậu nghĩ đôi giày hẳn ở dưới ấy. Ngón tay cậu chạm phải vật gì. Một vật lạnh như đá chứ không phải là đôi giày, hoàn toàn không phải. Andrew cầm cái vật lạnh ấy kéo ra khỏi giường. Cậu thấy đấy là một quyển sách.
Một quyển sách màu đen đã cũ. Nhưng trông nó có vẻ rất quyến rũ. Bởi lẽ nó lạnh lắm. Hơi lạnh từ nó làm buốt cả tay cậu.Cuốn sách không có nhan đề. Andrew rà tay trên lớp bìa da màu đen mềm mại. Tại sao cuốn sách này lại có cảm giác giống như một món ăn tráng miệng ướp lạnh. – Cậu tự hỏi. – Và bằng cách nào mà nó lại chui xuống giường ta nhỉ?
Cậu mở quyển sách, mấy trang giấy trắng như có đôi mắt vô hình chằm chằm nhìn cậu. Andrew lật hết trang này sang trang kia. Trang nào cũng trắng xoá.
– Andrew! Bà Griffin gọi với lên từ phía dưới cầu thang. – Con đang làm gì mà lâu vậy? Chị Emily đang sốt ruột vì đợi con kìa!
– Con xuống ngay đây! – Andrew đáp.
Cậu quẳng cuốn sách lên giường. Cậu đi quanh tìm đôi giày. Khi tìm ra, cậu xỏ chân vào. Có lẽ cậu nên mang cuốn sách bìa đen đến trường cho T.J xem.
Nhưng khoan đã. Ai đã đút cuốn sách xuống dưới giường mình nhỉ? Có phải là T.J không? Chắc là T.J rồi. Đây là kiểu đùa rất giống kiểu của T.J.
Andrew đút vội mấy tờ giấy làm bài tập ở nhà vào cặp giấy rồi dúi vào túi xách. Cậu định đưa tay cầm quyển sách bìa đen nhưng vội rụt tay lại.
Cậu chăm chú nhìn bìa sách.
Lúc nãy cậu thấy nó màu đen và không có chữ. Cậu chắc chắn về điều ấy. Nhưng bây giờ những con chữ ngoằn nghèo bắt đầu xuất hiện. Những con chữ theo lối cổ, cứ tự xuất hiện trên bìa sách.
Andrew chỉ còn biết đứng nhìn và đợi cho đến khi dòng chữ tự kết thúc.
Và khi nó kết thúc.
Cái nhan đề đã hiện rõ.
Andrew cảm thấy máu trong huyết quản muốn đông lại khi miệng cậu nhẩm đọc dòng chữ: “Phương pháp trở thành ma cà rồng”.

Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.