Trở Thành Ma Cà Rồng

CHƯƠNG 6



T.J chạy quanh qua bàn, đến bên cạnh Andrew. Nó chộp lấy tay của Andrew. Nó lôi cậu ra khỏi ghế, xoay người cậu lại rồi choàng tay qua lưng, bắt đấu đấm nhẹ tay lên bụng Andrew.
– Đ… đự.đừng! – Andrew cố phều phào. – T.J! Đừng!
T.J dừng tay.
– Chà! Tớ đã thực hiện động tác cấp cứu chuẩn quá!
Nó nói. T.J đưa tay ra hiệu cho hai giáo viên và người phục vụ đang chạy đến giúp.
– Bạn ấy không sao đâu. Mọi chuyện ổn cả rồi ạ.
Andrew ngồi ngả người trên ghế, hổn hển thở.
– Cậu biết nguyên nhân rồi chứ?
T.J hỏi.
– Cậu… cậu biết à?
Andrew hỏi lại. T.J gật đầu.
– Miếng thịt băm nghẹn trong họng cậu, đúng không?
Andrew lắc đầu:
– Miếng bánh mì đấy. – Cậu dừng để thở. – Nó bị tẩm thuốc độc hay một dược liệu ma quỷ nào đó.
– Thuốc độc ư? – T.J nói. – Thuốc độc ở bánh mì ư?
– Nó có vị giống như thế đó! – Andrew nói.
– Uống đi. – T.J đưa ly nước hoa quả của mình cho Andrew. – Cậu uống đi.
Andrew uống một ngụm. Miệng cậu cảm nhận được cơn mát lạnh kỳ diệu. Cơn khó thở giảm dần. Cậu uống hết cốc nước. Hít thở thật sâu vào, cậu trở lại bình thường.
– Ồ, bạn! – Andrew thốt lên. – Thật khủng khiếp!
T.J nhìn Andrew một lát rồi đưa tay về phía đĩa thức ăn của Andrew. Nó nhặt nửa miếng bánh mì còn lại đút vào mồm.
– T.J! – Andrew hét. – Cậu điên à? Đừng!
T.J bắt đầu nhai.
– Nó không có vị gì khủng khiếp hay sao? – Andrew hỏi. – Nó không khiến miệng cậu tê buốt đi sao?
T.J lắc đầu. Nó vẫn tiếp tục nhai rồi nuốt miếng bánh xuống.
– Vậy thì… chắc không phải ở bánh mì rồi. – Andrew gõ gõ mấy ngón tay xuống bàn ra chiều suy nghĩ. – Chắc nó ở trong xốt cà chua.
– Không, nó ở bánh mì đấy. – T.J bảo. – Và tớ đã sai.
– Sai về cái gì? – Andrew hỏi.
T.J nghiêng người về phía bạn:
– Cậu sắp biến thành ma cà rồng rồi.
Andrew cau mày:
– Tại sao? Tại sao ma cà rồng lại dị ứng với bánh mì?
– Không phải với tất cả các loại bánh mì đâu mà chỉ với bánh mì kẹp tỏi.
– Tỏi ư? – Andrew rùng mình thốt lên từ ấy.
– Cậu đã đọc trong truyện rồi cơ mà. – T.J tiếp tục nói. – Và cậu cũng đã xem phim. Ma cà rồng không chịu được mùi tỏi. Bây giờ thì cậu đã không chịu được nó.
Hôm ấy, buổi học như kéo dài vô tận. Khi tan học, Andrew thở dài nhẹ nhõm. Lúc lên xe buýt cậu bước dọc theo lối đi và vượt qua chị mình. Chị giả vờ như không nhìn thấy cậu. Cậu đi về phía cuối xe ngồi bên cạnh T.J. T.J đang kể chuyện về ma cà rồng. Andrew cố lắng nghe. Nhưng hôm ấy cậu mệt quá bởi tối qua cậu gần như thức trắng. Bây giờ cậu chẳng thể nào mở được mắt.
– Đấy, ma quỷ là linh hồn còn sống của người chết. – T.J giải thích. – Nhưng ma cà rồng là những thây ma dở sống dở chết.
– Ừ, ừ. – Andrew tán thành.
– Ma cà rồng là loại quái vật diệu kỳ, giống như ma dơi và ma sói. Chúng có sức mạnh phi thường. – T.J tiếp tục nói. – Bọn ma quái đều có khả năng ấy và chúng không cần ăn, uống hay bất cứ một nhu cầu gì khác.
Nhưng ma cà rồng vẫn cứ có nhu cầu. – Andrew nghĩ. – Chúng phải hút máu để sống. Bụng Andrew lại quặn đau. Cậu có cảm giác đau lắm. Cậu cố nghĩ về chuyện khác để quên cơn đau. Jason, Jason đang biến thành ma sói. Thì ngay lúc cậu vừa nghĩ về Jason thì… Xe buýt xốc mạnh và đột ngột dừng lại. Andrew và T.J bị hất bắn tung khỏi ghế.
– Thật ngoạn mục, thưa ngài Metz!
Ai đó gào lên về phía bác tài xế. Andrew nhìn qua cửa sổ. Chiếc xe buýt dừng lại ngay chân cầu Suối Gió.
– Chuyện gì vậy bác?
Có tiếng người hỏi.
– Bác chưa rõ. – Bác tài xế đáp. – Máy vẫn nổ nhưng khi bác dận ga thì xe vẫn không nhúc nhích.
Andrew càu nhàu. Với cậu, hôm nay thật là xúi quẩy.
– Bác sẽ kiểm tra máy đây.
Bác Metz nói. Bác tắt máy, leo xuống xe và mở nắp đầu máy. Lát sau bác lại leo lên xe. Máy lại nổ. Bác nhấn ga nhưng chiếc xe vẫn đứng ì ra. Mọi người càu nhàu. Bác Metz gãi gãi đầu, bối rối. Đột nhiên T.J giật nảy mình. Nó hích nhẹ cùi chỏ vào Andrew.
– Chúng ta phải xuống xe thôi. – T.J thì thầm.
– Cái gì? – Andrew không thể tin vào tai mình nữa. – Tại sao?
– Đi thôi! – T.J giục. Nó kéo Andrew tới phía trước xe và nói với bác Metz. – Chúng cháu xuống đi bộ đây.
– Tùy các cháu.
Bác tài xế mở cửa xe. Andrew theo T.J bước xuống bậc thang.
– Đợi đã! – Emily gọi. – Cho cháu ra với! – Cô cũng vội xuống xe. – Em biết mình đang làm gì không? – Cô quát cậu em. – Chị đến phải xin mẹ miễn trách nhiệm theo dõi em thôi.
– Chúng ta phải đi xa đấy. – T.J nói khi bác Metz đóng cửa xe. – Phải vòng qua ao. Andrew không thể vượt qua suối được.
– Tại sao? – Andrew gần như hét lên. – Có chuyện gì vậy? Tại sao chúng ta phải xuống xẻ Tại sao chúng ta phải vòng qua ao?
T.J chỉ hất cằm về phía chiếc xe. Bây giờ Andrew thấy nó đang lăn bánh qua cầu.
– Chiếc xe không thể qua cầu khi chở cậu, Andrew à. – T.J nói.
– Ủa? – Emily quay lại nhìn T.J. – Sao lại có chuyện ấy?
– Bởi vì, – T.J trả lời, – Andrew sắp biến thành ma cà rồng.
Emily đưa nắm đấm ra và trừng mắt nhìn T.J.
– Ma cà rồng không thể vượt qua nước. – T.J nói tiếp. – Đấy là một trong những điều luật. Như thế xe buýt sẽ không qua được cầu nếu Andrew cứ ngồi trên xe.
– Thôi, im đi! – Emily quát. – Các cậu nghĩ là tôi sẽ mắc bẫy các cậu à?
T.J lắc đầu.
– Chuyện này không phải đùa đâu. Nó có thật đấy. Nói cho chị ấy rõ đi Andrew.
Andrew chỉ mỉm cười yếu ớt:
– Em nghĩ là thật đấy.
– Thôi được. – Emily cáu kỉnh. – Em là ma cà rồng.
Cả ba đứa đi vòng qua ao. Andrew cảm thấy không muốn tranh luận. Bởi sau khi ăn một bữa trưa ê hề đến thế cậu cũng vẫn cảm thấy đói bụng. Cậu lục lọi hết các túi hy vọng xem có kiếm được cái gì đó để ăn. Cậu tìm được một cái bánh sôcôlạ Cậu bắt đầu nhai ngấu nghiến. Trái lại, Emily và T.J vẫn cứ tiếp tục cãi với nhau về việc Andrew sẽ biến thành ma cà rồng hay không. Khi ấy một con chó săn, nòi Labrador bám theo chúng, Andrew không để ý. Nhưng lát sau nhiều con chó khác cũng chạy theo. Việc này kì lạ thật. Rồi một con trong đàn cất tiếng sủa. Andrew quay lại. Cậu sửng sốt. Sau lưng cậu, cả đàn chó đang bám sát. Bây giờ cả đàn sủa om sòm.
– Kỳ lạ chưa!
T.J thốt lên. Cả đàn chó bao quanh Andrew. Cậu bước lùi lại.
– Này, chó, chó! – Cậu nói. – Nào, đùa gì lạ thế.
Cậu lùi lại thêm tí nữa. Tim cậu đập mạnh vì sợ hãi. Một con chó vàng to đùng bám sát cậu. Nó nhe răng, một tiếng gầm rừ trầm thoát ra khỏi cổ họng nó.
– Đánh nó đi! – Emily bảo. – Đuổi nó đi đi!
Con chó càng nhe răng gầm gừ hung tợn. Nó không rời mắt khỏi Andrew.
– T.J! – Andrew gọi. Cậu lùi thêm ra sau. – Cứu mình với!
– Tại cái bánh của cậu ấy!. T.J nói. – Chúng muốn ăn cái bánh ấy đấy.
Andrew quẳng miếng bánh đang ăn dở vào con chó vàng. Miếng bánh rơi xuống trước mặt, nhưng con chó càng gừ lớn hơn, mắt nó như dán vào Andrew.
– Đi đi! – Emily luôn miệng hét. Chị vung túi xách đuổi lũ chó nhưng chúng chỉ lảng ra một tí thôi.
– Cút đi! Chó! – T.J quát. – Đi nơi khác đi!
Nhưng lũ chó càng vây chặt Andrew hơn. Chúng tách dần cậu ra khỏi Emily và T.J.
– T.J! – Andrew hoảng sợ gọi. – Sao chúng lại cứ vây mình như thế này?
T.J hét lên tiếng gì đó. Nhưng tiếng chó sủa khiến Andrew không nghe rõ. Bây giờ, từ mọi phía, lũ chó đổ xô tới Andrew. Chúng vẫn tiếp tục đến hàng đàn, và sủa lên như bị hoá dại. Mồ hôi trên người Andrew tuôn đầm đìa. Chưa bao giờ cậu hoảng sợ đến mức ấy. Lũ chó sủa điên cuồng, mặt chúng dúm dó vì căm thù. Những đôi mắt tức giận long lên sòng sọc, bắn những tia sáng chết chóc về phía Andrew. Andrew giờ đây đã đi quá cả nỗi sợ. Cậu đang sống trong khoảnh khắc kinh hoàng, toàn thân tê cứng. Con chó vàng chồm lên người Andrew, lấy chân đè cậu xuống. Andrew đưa tay che mặt.
– Cứu! – Cậu gào thất thanh khi cả đàn chó xô vào cậu. – Cứu!

Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.