Những tia nắng bình minh đã ló dạng khi Perry Mason đậu xe trước dãy nhà ba tầng với biển đề “Chung cư Sunset Arm – 214 đường West Beechwood”.
Mason bước vào cửa chung cư, rũ áo mưa và bước lên cầu thang.
Lên tới lầu ba, Mason bước dọc theo hành lang tới trước cửa một văn phòng và đưa tay gõ nhẹ. Một giọng nói đàn bà bên trong vọng ra có vẻ sợ hãi:
– Có gì vậy?
– Có lá thư của Julia Brauner. – Mason nói.
Một phút im lặng trôi qua, có vẻ như người đàn bà trong phòng lưỡng lự không biết có nên tin lời người ngoài cửa không. Sau đó Mason nghe tiếng mở chốt cửa và một người đàn bà mảnh khảnh mặc áo choàng, đi dép bước ra. Khuôn mặt bà ta không trang điểm và cặp mắt nhìn Mason một cách lo lắng.
– Tôi có thể vào được chứ? – Mason hỏi.
Bà ta đứng im lặng bên cánh cửa nhìn vị luật sư. Mason cười trấn an và nói:
– Dù sao tôi cũng không có thể nhắn tin này cho bất cứ ai trong chung cư này được. Và tôi cũng e rằng vách tường ngoài hành lang cũng quá mỏng.
Người đàn bà nói một cách miễn cưỡng:
– Vâng mời vào.
Mason bước vào phòng và hỏi:
– Xin lỗi bà, tôi muốn biết bà có phải là người mà tôi nhắn tin lại hay không. Bà có thể cho biết bà là ai không?
– Nếu Julia Brauner nhờ ông đưa tin – Người đàn bà nói – thì đó là tôi. Tôi là Stella Kenwood.
– Vâng, phải – Mason nói – Có phải bà đã quen Julia Brauner từ trước, phải không?
– Vâng.
– Bà có biết gì về cuộc đời của bà ta lúc ở Úc không?
– Một ít thôi. Nhưng tại sao ông lại hỏi vậy?
– Bởi vì – Mason nói – tôi muốn giúp Julia Brauner và tôi muốn bà giúp tôi, và vì vậy, tôi muốn biết rõ về sự hiểu biết của bà đối với Julia Brauner.
– Nếu Julia có nhắn gì cho tôi – Stella Kenwood nói – xin ông cứ nói thẳng với tôi, không cần phải đặt những câu hỏi như vậy.
– Nhưng thật là không may mắn – Mason nói – Tình hình không đơn giản như vậy. Tôi e rằng Julia Brauner gặp rắc rối.
Bà ta chợt giật mình rồi tỏ vẻ lo lắng, buồn rầu ngồi xuống ghế và thốt lên một tiếng yếu ớt.
– Ồ.
Mason đảo mắt quan sát căn phòng. Đây là căn phòng một buồng với chiếc giường ngủ được dựng đứng ốp vào tường, hiện giờ không thấy chiếc giường kéo ra, chứng tỏ tối qua bà ta đã không ngủ hoặc đã thức dậy và làm giường trước khi Mason tới. Trong phòng được sưởi bằng hệ thống hơi nước nóng chạy qua các đường ống ruột gà bằng gang sơn màu nhôm trắng. Không khí trong phòng khá nóng, ngột ngạt và mất sinh khí. Từ ngoài trời khoảng khoái bước vào, Mason cảm thấy khó chịu với không khí trong phòng.
– Chắc là bà mở máy sưởi cả đêm? – Mason hỏi. Người đàn bà im lặng không nói gì và chỉ nhìn vị luật sư với con mắt lo âu. Nhìn bà ta, Mason đoan trạc tuổi gần năm mươi. Có lẽ cuộc đời đã không dành ân huệ cho bà mà còn ngược đãi nữa. Con người bà ta có vẻ như đã dạn dày sự chịu đựng.
– Julia Brauner rời đây lúc nào? – Mason hỏi.
– Ông là ai và tại sao ông lại cần biết điều đó?
– Tôi muốn giúp bà ta.
– Thì ông đã nói rồi.
– Đó là sự thật.
– Nhưng ông là ai?
– Tôi là Perry Mason.
– Có phải vị luật sư mà Julia đến gặp không?
– Đúng vậy.
– Và có phải ông đã gọi điện thoại lại đây tối qua không?
– Vâng, phải.
Bà ta gật đầu nhưng không nói.
– Julia đâu? – Mason hỏi.
– Bà ta ra ngoài rồi.
– Có phải bà ta ra đi ngay sau khi tôi gọi điện thoại không?
– Không, không phải ngay lúc đó.
Mason nhìn thẳng vào mắt bà ta và bà ta cúi mặt.
– Julia đi khi nào? – Mason hỏi.
– Khoảng một giờ bốn lăm sáng sớm hôm nay.
– Bà ta đi đâu?
– Tôi không rõ.
– Bà ta đi bằng gì?
– Xe của tôi. Tôi đưa chìa khóa xe cho bà ta.
– Xe của bà hiệu gì?
– Chevrolet.
– Bà ta đi vì mục đích gì?
– Tôi không muốn ông hỏi tôi những câu như vậy. – Stella Kenwood nói.
– Tôi nghĩ rằng bà giấu tôi – Mason nói – Tôi biết có chuyện gì đó đã xảy ra. Bà hãy cho tôi biết.
– Tôi không biết.
– Thế bà ta có đem theo khẩu súng không?
Người đàn bà chợt giật mình đưa tay chận lấy cổ họng, bàn tay xanh xao với các sợi gân máu nổi trên làn da.
– Bà ta có mang theo súng không? – Mason lặp lại.
– Tôi không rõ. Nhưng có chuyện gì xảy ra? Làm sao ông biết bà ta có khẩu súng?
– Bà không cần biết. Bà hãy trả lời câu hỏi của tôi. Có phải bà ngồi chờ bà ta không?
– Vâng, phải.
– Tại sao bà không đi ngủ?
– Tôi cũng không hiểu. Tôi lo lắng cho Julia. Tôi vẫn cứ nghĩ rằng Julia đang trên đường về đây.
– Thế bà có biết lý do tại sao bà ta lại từ Salt Lake tới đây không?
– Dĩ nhiên là tôi biết.
– Tại sao?
– Ông biết rồi mà, tại sao ông còn hỏi?
– Tôi muốn xem Julia có nói với bà giống như với tôi không.
– Nhưng nếu ông là luật sư của Julia, ông bắt buộc phải biết.
– Tôi biết, nhưng tôi muốn hỏi bà – Mason gằn giọng – Tại sao bà ta tới đây?
– Vì con gái của Julia và vì vụ đám cưới của bà ta.
– Bà biết về chuyện đó chứ?
– Vâng, lẽ dĩ nhiên.
– Bà biết chuyện đó từ bao giờ?
– Khá lâu rồi.
– Thế Julia Brauner có nói với bà về đám cưới của bà ta với Oscar Brownley không?
– Có chứ – Bà ta trả lời – Ông biết không, tôi và Julia đã sống chung với nhau ba năm trời ở Salt Lake City. Bà ta đã nói tất cả với tôi về Oscar Brownley và cả những thủ đoạn của ông già nhằm tách rời Oscar ra khỏi bà ta. Bà ta còn nói về hành động của bà ta thực hiện không để ông già bắt đứa cháu gái. Ông biết không, tôi cũng có một đứa con gái cùng tuổi với con gái của Julia và tôi thông cảm với suy nghĩ của bà ta. Chỉ có điều duy nhất khác biệt là tôi biết rõ con tôi hiện giờ ở đâu và trước kia tôi có thể thư từ cho nó và đến gặp nó. Còn Julia thì chẳng biết con gái có còn sống hay không.
Gương mặt bà ta tỏ vẻ u buồn, bà ta chớp mắt rồi nói tiếp.
– Nhưng con gái tôi đã chết cách đây vài năm và tôi lại càng thông cảm với tâm sự của Julia hơn.
– Thế Julia có nói với bà lý do tại sao bà ta không thể trở về California không? – Mason hỏi.
– Có.
– Bà ta nói sao?
– Vì một vụ lái xe gây chết người.
– Thôi được – Mason nói – Bây giờ xin hãy hết sức thẳng thắn. Tôi muốn biết lý do tại sao Julia lại gởi thư cho Brownley hẹn gặp ông ta ở khu bến cảng.
Stella Kenwood lắc đầu.
– Bà không biết à? – Mason hỏi.
– Tôi không muốn nói chuyện với ông về những việc làm riêng tư của Julia.
– Tôi biết bà có biết – Mason gằn giọng – Chính vì vậy mà bà đã ngồi chờ Julia trở về. Bà đã mở máy sưởi từ nửa đêm mà không hề lên giường ngủ. Bây giờ bà phải nói cho tôi biết, nói nhanh và nói thật. Chúng ta không còn bao nhiêu thời giờ nữa.
Bà ta cúi mặt, xoa tay một cách bối rối. Vừa lúc đó, Mason nghe tiếng chân bước vội vã vào hành lang. Vị luật sư liền bước ra cửa đứng nép vào một bên để tránh mặt khi có người bước vào phòng.
Nắm cửa xoay, cửa mở ra và đóng lại. Julia Brauner mặc chiếc áo mưa màu trắng dài gần sát gót đôi giày sũng nước. Mái tóc phía sau duỗi thẳng vì nước mưa. Bà ta vừa bước vào phòng liền nói với giọng đầy kích động.
– Trời! Stella, tôi phải rời khỏi đây ngay. Tôi gặp chuyện rắc rối lắm. Hãy dọn giùm đồ dạc và đưa tôi ra phi trường. Tôi sẽ trở về Salt Lake. Chuyện xảy ra thật là ghê gớm. Tôi…
Bà ta bỏ lửng câu nói khi thấy con mắt của Stella chăm chăm nhìn về phía Mason. Julia quay lại chợt kêu lên:
– Ông!
Mason gật đầu bình thản nói:
– Bà cứ ngồi xuống đã, Julia. Bà cho biết chuyện gì đã xảy ra, tôi sẽ cố giúp bà.
– Không có chuyện gì cả.
Mason, nói:
– Hãy ngồi xuống đã. Tôi muốn nói chuyện với bà.
– Thôi, tôi bận lắm. Tôi không thể mất thì giờ nói chuyện với ông. Bây giờ đã quá trễ. Ông không còn làm gì được để giúp tôi nữa đâu.
– Tại sao lại quá trễ?
– Thôi, ông khỏi cần để ý tới.
Bà ta ném chiếc túi xách lên một bàn, đưa tay mở khuy áo mưa. Mason bước tới cạnh bên cầm chiếc túi xách vẻ cân nhắc rồi nói:
– Khẩu súng bà vẫn mang đâu rồi?
Gương mặt bà ta lộ vẻ ngạc nhiên.
– Nó không có trong đó hay sao?
– Bà hãy nghe đây – Mason nói – Nếu bà còn chơi trò đố vui với tôi thì đó là bản án tử hình của bà. Bà phải biết rằng Rpnwold đã bị bắn chết hồi đêm do một người đàn bà mặc áo mưa trắng và lái chiếc xe Chevrolet. Tôi nghĩ rằng cảnh sát họ đã nhận dạng được chiếc xe hơi đó. Bây giờ bà muốn tôi giúp bà hay bà muốn tài khôn tự mình lo liệu lấy?
Julia Brauner chăm chăm nhìn vị luật sư.
Stella Kenwood kêu lên một tiếng và nói:
– Ồ Julia! Tôi biết thế nào chị cũng làm việc đó. – Bà ta nói và khóc sụt sùi.
Mason nhìn Julia Brauner và nói:
– Bà hãy nói đi.
– Tại sao tôi phải nói với ông? – Julia nói với giọng cay đắng.
– Vì tôi có thể giúp bà – Mason trả lời.
– Đúng, ông có thể giúp tôi, nhưng ông đã không làm được tốt và bây giờ thì đã quá trễ.
– Tại sao lại quá trễ?
– Chính ông đã biết, nhưng tôi cũng không hiểu ông đã biết tới mức độ nào.
Mason nói với giọng sốt ruột:
– Bây giờ, cả hai bà nghe tôi nói đây. Sự việc đã xảy ra, từng phút từng giây là quý báu. Đừng có đứng ngây người ra như phỗng đá. Hãy thực tế và can đảm đi vào vấn đề. Tôi sẽ giúp bà, Julia.
– Làm sao ông có thể giúp tôi được – Julia nói – Tôi chỉ còn có một trăm năm mươi đô-la và đó là tất cả tài sản của tôi hiện giờ.
Stella Kenwood quay sang Julia nói tiếp:
– Và tôi còn hai trăm, chị có thể lấy cả của tôi nữa, Julia.
– Hãy quên vấn đề tiền nong đi đã – Mason nói – Tôi sẽ giúp bà, Julia và tôi muốn biết chuyện gì đã xảy ra. Tôi biết bà đã nắm được một số chi tiết quan trọng trong vấn đề này. Brownley là một con người lạnh lùng và hoàn toàn không biết hối hận. Ông ta đã gài án gây chết người cho bà trong suốt bằng đó năm trời. Ông ta đã hủy hoại hạnh phúc của bà và cũng chẳng cung cấp cho bà lấy một xu. Bà đã phải tự mình tìm lấy cuộc sống. Tôi hiểu bà đã phải chịu đựng rất nhiều trong vụ này và bây giờ tôi muốn biết sự việc gì vừa xảy ra. Tôi không dám hứa là sẽ giúp đỡ bà cho đến khi kết thúc sự việc, nhưng tôi sẽ giúp bà và tôi đã bắt đầu. Vậy bây giờ bà hãy nói thật cho tôi biết. Bà có giết Renwold Brownley không?
– Không.
– Ai đã giết ông ta?
– Tôi không rõ.
– Bà đã gặp ông ta hồi đêm?
– Vâng.
– Ở đâu?
– Tli khu bến cảng.
– Bà hãy nói cho tôi biết chuyện gì đã xảy ra?
Bà ta lắc đầu và nói một cách vô vọng.
– Có ích gì đâu. Mà chắc ông cũng không tin tôi và thiên hạ cũng chẳng ai tin tôi. Thôi nín đi Stella. Tôi sẽ chấp nhận hết. Chị không có liên quan gì cả.
Mason bực mình nói:
– Thôi dẹp chuyện đó đi! Hãy nói cho tôi biết sự việc xảy ra. Tôi là người sẽ giúp đỡ bà.
Julia Braunor nói:
– Được rồi nếu ông cần biết thì tôi nói. Tôi đã định gây áp lực với ông Brownloy.
– Áp lực gì?
– Có một chiếc đồng hồ kỷ niệm mà ông ta tặng cho Oscar khi Oscar tốt nghiệp Trung học. Chiếc vỏ đồng hồ là một cổ vật gia truyền. Ronwold đã cho thợ sửa chữa chạm khcắc lại. Ông ta quý trọng nó hơn hết các thứ. Tôi đã có chiếc đồng hồ đó. Ngày mà Oscar trở về với ông già, tôi đã giữ chiếc đồng hồ đó làm kỷ niệm. Ông già muốn tìm lại chiếc đông hồ đó với bất cứ giá nào. Tôi đã gửi cho ông ta một lá thư nhờ người tài xế tắc xi đưa. Tôi hứa sẽ trao cho ông ta chiếc đồng hồ đó nếu ông ta đồng ý đi một mình đến gặp tôi tại một điểm hẹn ở khu bến cảng và chúng tôi sẽ nói chuyện với nhau trong vòng mười phút, và yêu cầu ông ta chỉ nghe tôi nói mà thôi.
– Bà nghĩ rằng ông ta sẽ đến?
– Tôi biết ông ta sẽ đến.
– Bà không nghĩ rằng ông ta sẽ báo cảnh sát bắt bà à?
– Không. Tôi đã nói với ông ta rằng chiếc đồng hồ đã được giấu kín tại một nơi, ông ta chỉ có thể lấy được nếu ông ta cư xử thẳng thắn và đàng hoàng.
– Rồi sao nữa? – Mason hỏi.
– Ông ta đã tới.
– Làm sao ông ta biết điểm hẹn?
– Tôi đã vẽ trên giấy điểm hẹn và yêu cầu ông ta đến một mình.
– Rồi bà làm gì?
– Tôi lái xe đến bến cảng để gặp ông ta.
– Thế bà định nói với ông ta điều gì?
– Tôi định nói với ông ta một điều mà ông ta chưa bao giờ được nghe. Tôi sẽ bảo cho ông ta biết rằng con gái tôi giống hệt như bố nó. Nếu ông ta còn nghĩ tới Oscar thì ông ta phải nghĩ tới dòng máu của Oscar. Tôi sẽ nói với ông ta rằng tôi không cần ông ta làm bất cứ điều gì cho cá nhân tôi cả. Điều duy nhất mà tôi muốn là ông ta đối xử phải đạo với con của Oscar. Tôi sẽ nói cho ông ta biết rằng đứa con gái mà ông ta yên trí là con của Oscar hiện giờ chỉ là một cô gái giả mạo.
– Tại sao bà lại hẹn ông ta tại khu bến cảng như vậy?
– Bởi vì tôi muốn như vậy.
– Nhưng tại sao lại là khu bến cảng?
– Thì có gì là lạ đâu?
– Súng của bà có phải là loại súng ngắn tự động kiểu Colt cỡ 32 không?
– Phải.
– Thế nó đâu rồi?
– Tôi không rõ nữa. Chiều qua tôi thấy mất..
– Bà không nên giấu tôi.
– Tôi nói thật mà.
– Vậy nếu bà không giết Renwold Brownley thì ai giết?
– Tôi không rõ.
– Vậy thì bà biết gì về chuyện đó?
– Tôi hẹn gặp ông ta tại một trong những Câu lạc bộ Du thuyền – Julia Brauner nói – Tôi bảo ông ta lái xe quanh mấy đường phố để chắc chắn rằng không bị ai theo dõi sau đó trở lại chỗ tôi đứng. Sau khi đi một vòng và trở lại còn cách tôi khoảng nửa dãy phố, bất chợt có một người đàn bà mặc chiếc áo mưa màu vàng nhạt giống như kiểu áo của tôi, người đó chận xe lại. Tôi thấy xe của Brownley dừng, người đó bước lên bửng để chân trên xe, và bắn ông ta.
– Thế lúc đó bà làm gì?
– Tôi quay đi và bỏ chạy khỏi nơi đó.
– Bà chạy đi đâu?
– Xe của tôi đậu cách đấy một khu phố.
– Bà lên xe và lái đi phải không?
– Tôi khởi động máy rất khó. Vì trời mưa nên máy khó nổ.
– Có ai thấy bà không?
– Tôi không rõ.
– Bà lấy xe đó ở đâu?
– Xe đó là của Stella cho tôi mượn.
– Và đó là câu chuyện của bà phải không?
– Tôi đã nói đúng sự thật.
Mason nói một cách chậm rãi:
– Đó là câu chuyện bà kể, không biết thật hư ra sao nhưng với tính cách cá nhân, tôi nghĩ rằng bà đã nói sự thật. Nhưng có một điều chắc chắn rằng: Bồi tham đoàn sẽ không bao giờ tin điều đó cả. Nếu bà kể lại câu chuyện đúng như vậy bà sẽ kẹt với tội sát nhân trong trường hợp gia trọng.
Còn bây giờ, hãy kéo giường xuống, giảm bớt máy sưởi đi, mở bớt cửa sổ ra, thay quần áo và leo lên giường ngũ.
Nếu cảnh sát đến gặp bà thì hãy giữ im lặng, không được phát biểu gì hết, dù họ có hỏi gì đi nữa. Chỉ cần nói với họ là bà sẽ không trả lời bất cứ câu hỏi nào ngoại trừ có mặt luật sư của bà và bà bảo họ rằng tôi là luật sư của bà.
Julia Brauner nhìn Mason hỏi:
– Ông định giúp tôi thực sự sao?
– Hiện giờ thì đúng như vậy – Mason nói – Thôi hãy thay quần áo và đi ngủ. Còn Stella, bà cũng nên im lặng đừng phát biểu gì cả. Liệu các bà có thể làm được điều đó không?
Stella Kenwood nhìn vị luật sư với con mắt lo lắng, nói:
– Tôi không biết nữa, chắc tôi không làm nổi.
– Tôi cũng như bà thôi – Mason nói – Nhưng hãy hết sức cố gắng. Bà cứ chuẩn bị sẵn tư tưởng trong mọi biến cố. Còn Julia, bà phải tuyệt đối im lặng không nói gì với bất cứ ai. Không trả lời câu hỏi và không tuyên bố gì hết.
– Điều đó ông khỏi lo – Julia Brauner nói – Tôi có thể làm được.
Mason gật đầu, mở cửa bước ra ngoài hành lang.
Ngoài trời mưa đã ngớt, chỉ còn lất phất những hạt nhỏ. Mason mở máy xe và gài số, vừa lúc đó một chiếc xe cảnh sát ào tới đậu ngay trước chung cư Sunset Arms Apartments.