Vịnh Nhật Thực

CHƯƠNG 1



Portland, Bang Oregon Hiện tại…
Chiếc váy cưới bằng xa tanh bóng màu kem có phần đuôi váy dài đính ngọc trai đổ xuống như thác thành những xếp nếp duyên dáng phía sau cô dâu khi nàng lướt tới điểm dừng phía trước bệ thờ. Nàng kín đáo mỉm cười với chú rể qua làn vải sa mờ ảo của chiếc khăn trùm. Tiếng đàn organ ngưng lại. Không gian trở nên im ắng. Vị mục sư hắng giọng. “Xong việc của tôi rồi”, Hannah rì rầm với người trợ lý khi họ lui về mái cổng trước nhà thờ. “Giờ tôi đi đây. Cô có thể lo phần cô dâu chú rể đứng cùng phù dâu phù rể cảm ơn khách. Xe limo đã sẵn sàng. Để mắt đến thằng cháu bốn tuổi nhé. Nhiều khả năng nó sẽ túm đuôi váy cô dâu lần nữa khi cô ấy bước về lối đi. Gặp cô ở tiệc chiêu đãi.”
“Hoàn hảo quá!” Carla Groves nắm chiếc khăn giấy và chấm lên mắt. Cô liếc lại vào trong nhà thờ. “Hoa, nến. Mọi thứ. Trông cô dâu như vừa bước ra từ truyện cổ tích vậy.” “Tôi không biết nói sao, Carla, nhưng cô sẽ không làm được lâu trong ngành này nếu cứ mỗi lần thấy cô dâu đi về bệ thờ là lại khóc.”
“Nhưng cô ấy đẹp quá. Dường như phát sáng vậy” “Ừ ừ.” Hannah đóng khóa cặp táp. “Lần này trông còn đẹp hơn lần trước. Ắt là vì ngân sách lần này lớn hơn nhiều. Cô ấy kiếm được rất khá nhờ li dị đây. Có luật sư xuất sắc mà.”
Carla đảo mắt. “Cô đúng là người hoài nghi, Hannah.” “Không đâu. Tôi đồng ý với cô, Jennifer Ballinger là một cô dâu xinh đẹp. Và là người mang lại nhiều lợi nhuận cho công ty Tổ Chức Đám Cưới Harte. Đây là cuộc hôn nhân thứ hai chúng ta làm cho cô ấy rồi, và tôi có nhiều kỳ vọng sau một vài năm cô ấy sẽ quay lại đặt làm lần ba. Không gì bằng một khách hàng thân thiết, tôi luôn nói vậy đấy.”
 
***
 
Lúc năm rưỡi chiều hôm đó, Hannah rời thang máy bước vào hành lang được trang hoàng bằng các sắc độ khác nhau của màu be, rồi sang lối dẫn tới cửa căn hộ của mình. Tiếng chân cô bước đi bị tấm thảm dày xanh xám nuốt lấy, nhưng cánh cửa nhà hàng xóm sát vách mở ra trước khi cô đến nơi.
Winston lao tới đón mừng cô với niềm hăng hái của một chú chó nhỏ thuần giống Schnauzer nhiệt tình bày tỏ trong những dịp như thế này. Lúc nào cũng vậy, bóng dáng chú chó nhỏ xinh xắn lông muối tiêu chạy vội về phía cô khiến căng thẳng trong Hannah giảm xuống vài độ. Cô mỉm cười khi cúi mình gãi gãi sau tai Winston. Nó khẽ kêu grừ với sự thỏa mãn và liếm tay cô.
“Chào anh bạn nhỏ. Xin lỗi tao về muộn. Hôm nay nhiều việc quá.” Winston ngước nhìn cô qua hàng mi dài màu bạc, đôi mắt thông minh ánh lên tia nhìn hiểu biết.
Bà Blankenship ló đầu khỏi cửa. “Ồ, cô về rồi à. Winston mới bắt đầu lo lắng một chút. Đám cưới thế nào?” “Không có gì đặc biệt cả. Nơi đón tiếp vẫn hỗn loạn như thường. Bên cung cấp thực phẩm mang tới bánh tác pho mát thay vì bánh măng tây cô dâu đã chọn. Thợ chụp hình uống đôi ba ly sâm-panh rồi bắt đầu tán tỉnh nhân viên phục vụ quầy. Cô bé rải hoa suýt chút nữa thì cãi nhau to với đứa cháu bốn tuổi.”
“Vậy đúng là bình thường.” Bà Blankenship gật đầu hiểu biết. Bà luôn thích nghe kể về đám cưới. “Nhưng bác chắc là cháu đã âm thầm chặn đứng mọi thảm họa tiềm tàng ngay khi chúng còn trong trứng nước.” “Cháu được trả tiền để làm vậy mà.” Hannah ngả người xuống vỗ về Winston, nó đang nhấp nhổm quanh đôi giày cao gót của cô. “Cháu nghĩ cô dâu thỏa mãn với mọi sự. Như cô ấy thấy thì mọi việc vận hành như được máy tính điều khiển vậy.”
Bà Blankenship bĩu môi. “Bác không nghĩ so sánh thế là hay. Ý tưởng đám cưới tạo bởi máy móc thật dễ sợ. Nghe lạnh lùng quá. Nói cho cùng, đám cưới cần phải khơi gợi tất cả những cảm xúc tuyệt vời cơ mà.” “Tin cháu đi bác Blankenship, đằng sau hậu cảnh của một đám cưới được tổ chức tốt có rất nhiều điểm chung với một vụ phóng tàu con thoi.”
“Này cháu, bác không muốn nói ra, nhưng kể từ lúc kết thúc vụ đính hôn năm ngoái, càng ngày cháu càng trở nên hoài nghi đấy. Thật buồn khi phải thấy một người phụ nữ trẻ trung, khỏe mạnh, đầy sức sống như cháu trở nên chán nản. Có lẽ cháu đã bị nhồi quá nhiều khi đăng ký bao nhiêu lớp buổi tối hồi còn đại học.” “Bác Blankenship –”
“Cả năm qua cháu làm việc nhiều quá. Có lẽ cháu cần đi nghỉ. Đến đâu đó nghỉ ngơi, lấy lại niềm hứng thú trong công việc và cuộc sống xã hội.” “Cháu không có cuộc sống xã hội nào cần phục hồi cả, bác Blankenship, về sự nghiệp thì chẳng bao giờ có thứ gì khiến cháu lãng mạn hóa công việc của mình được. Những đám cưới duy nhất cháu thật sự thích thú khi tổ chức là những đám mà cô dâu chú rể gặp nhau qua trung tâm của chị cháu. Chí ít cháu có cơ sở tin rằng những cuộc hôn nhân ấy có cơ hội kéo dài.”
“Ừ, chị cháu có tài mai mối thật nhỉ?” Đôi mắt bà Blankenship trở nên mơ màng. “Rõ ràng con bé có trực giác tuyệt vời về chuyện ấy.” “Cháu ghét làm bác vỡ mộng, bác Blankenship ạ, nhưng Lillian dùng máy tính chứ không phải trực giác.” Hannah móc chìa khóa khỏi chiếc túi đeo vai khổ to. “Winston có cần đi dạo ngay không ạ?”
“Không cháu ạ, bác vừa dắt nó đi về”, bà Blankenship nói. “Tuyệt.” Hannah bước tới cửa nhà mình, mở cửa, Winston hớn hở lon ton chạy theo chân cô. “Cảm ơn lần nữa, bác Blankenship.”
“Thoải mái đi cháu.” Bà dừng lại. “Này, thật tình cháu nên nghĩ đến việc nghỉ một chút đi. Mùa cưới xong rồi. Cháu có thể nghỉ ngơi một thời gian.” “Thật ngộ, cháu vừa mới nghĩ y như vậy.”
Bà Blankenship sáng rỡ. “Bác mừng khi biết thế. Thực sự từ lúc bỏ vụ đính hôn, cháu không hẳn là chính mình nữa.” “Vài người đã bảo cháu thế.” Hannah mở cửa. “Có giả thiết là cháu đã bị ám bởi một thực thể ngoài hành tinh.”
“Cháu nói gì cơ?” “Không có gì ạ. Chào bác Blankenship.”
“Chào cháu.” “Chờ tao thay đồ một lúc đã, Winston. Rồi tao sẽ kiếm đồ ăn cho chúng ta.”
Trong phòng ngủ, cô cởi bỏ chiếc áo khoác và chân váy công sở màu xanh, sau đó mặc chiếc quần legging đen cùng chiếc áo dài trùm cổ đổ và đi đôi giày búp bê đế bằng. Dừng lại một khắc trước gương, cô chải tóc ra sau tai và ghim lại bằng chiếc bờm khổ nhỏ. Khi đã xong xuôi, cô nhẹ bước ra hành lang vào nhà bếp, lấy một chiếc xương loại tổng hợp đặc biệt, đắt tiền cho Winston. Chú chó Schnauzer từ tốn lấy thức ăn từ tay cô.
“Cứ thoải mái đi.” Winston không cần hối thúc hơn. Nó ngấu nghiến chiếc xương một cách hào hứng.
Hannah mở tủ lạnh, suy ngẫm một thoáng. Sau đó cô lấy một miếng pho mát mặn làm từ sữa cừu to tướng và một chai rượu nho trắng gần hết. Hannah xếp thành quả thu gom nho nhỏ của mình lên một chiếc khay rồi bê vào phòng khách phụ, nơi cô làm văn phòng tại nhà. Winston đi theo, phần còn lại của khúc xương nằm giữa hai hàm nó. Thả mình xuống chiếc ghế lưng cao, Hannah đặt chân lên góc bàn và tóp tép nhai một chiếc bánh quy giòn phết pho mát.
Winston chiếm cứ vị trí quen thuộc trên sàn cạnh ghế làm việc. Theo sau đó là âm thanh ngấu nghiến được kiềm chế. “Chuẩn bị tinh thần đi Winston.” Hannah với lấy điện thoại. “Tao kiểm tra tin nhắn đây. Ai biết có chuyện hay ho gì đang chờ chúng ta chứ?”
Dịch vụ trả lời tự động thông báo có ba lời nhắn. Cái đầu tiên từ một người bán hoa báo về việc hoa phong lan cô đã đặt cho đám cưới của Cooke và Anderson sẽ có giá cao hơn dự định. “Tao đã bảo khách hàng là chúng sẽ đắt mà.”
Tin nhắn thứ hai là của anh trai cô, Nick, bảo rằng anh mới gửi bản thảo tác phẩm mới nhất trong loạt sách rất thành công và được chờ đợi của anh cho biên tập viên. “Anh sẽ đưa Carson đến Disneyland, sau đó bọn anh đến Phoenix thăm ông bà nội. Sẽ mất gần một tháng. Nếu cần anh thì em biết liên lạc thế nào đấy.” “Đến lúc anh ấy nên tái hôn rồi”, Hannah nói với Winston. “Chị Amelia đã mất được ba năm. Anh ấy và nhóc Carson đã cô đơn đủ rồi.”
Winston khẽ nhướng hai mày. “Ừ, tao biết. Tao nói thì dễ.”
Cô ấn phím để nghe tin nhắn cuối… và suýt ngã khỏi ghế khi nghe thấy giọng nói sâu như biển, không thể nhầm lẫn của Rafe Madison. Hai gót chân cô rơi khỏi bàn với một tiếng uỵch nhỏ. Cô hít một hơi, nửa như bị bóp nghẹt rồi đột ngột ngả người tới. Rượu nho trắng lắc dữ dội trong ly. Vài giọt bắn qua thành, rơi trúng sau tai Winston. Nó nhìn lên từ khúc xương đang gặm với vẻ khó hiểu.
“Xin lỗi Winston.” Cô túm giấy ăn, thấm rượu trên đầu nó. “Tao hơi hoảng, nhưng tao không nghĩ mình sắp ngất hay bị sao đâu.” Hannah thảy tờ giấy ăn vào xô rác, chậm rãi hít vào, sau đó bình tĩnh nhấp một ngụm rượu.
Tám năm qua cô không nghe giọng anh, và mặc dù chỉ nghe qua băng ghi âm nhưng tối nay nó tác động đến cô y như lần trước. Những tia lửa điện nhỏ lách tách trong các điểm kết hệ thần kinh của cô. Người cô như đang lơ lửng trên mây. “Tôi là Rafe Madison…”
Lần trò chuyện cuối với anh vụt qua đầu cô. Chúc may mắn với kế hoạch năm năm đó. Tôi hy vọng mọi việc sẽ thuận theo những gì cô muốn. Cô tự hỏi liệu anh có sống đứng đắn hơn không.
“… Đã nhận lời nhắn qua luật sư của cô. Câu trả lời là không. Xem ra chúng ta có vài chuyện phải bàn đấy, và tôi không định thông qua đại diện pháp luật của chúng ta. Gặp cô ở Vịnh Nhật Thực.” “Không à?” Ký ức cũ bốc hơi, thực tại ập về. Cô nhấn nút tua lại.
“… Câu trả lời là không… Gặp cô ở Vịnh Nhật Thực.” Hannah không hiểu nhầm. Câu trả lời của anh ta đối với lời đề nghị của cô là hết sức rõ ràng.
“Tao nghĩ chúng ta gặp rắc rối, Winston.”
 
***
 
Cô thông báo tin động trời cho chị mình vào sáng hôm sau. “Ý em là sao, hắn từ chối bán á?” Lillian sẵng giọng trên đầu dây kia. “Ngôi nhà ấy thuộc về bà trẻ của chúng ta, chứ không phải của hắn. Hắn không thể từ chối bán được.”
Hannah lắng nghe âm thanh mơ hồ của máy in phía bên kia. Lillian làm việc rất chăm chỉ. Cô điều hành hãng mai mối của riêng mình, trung tâm Tìm Cho Bạn, trong một văn phòng tọa lạc trên một tòa nhà cao tầng cách căn hộ nơi Hannah và Winston sống có vài dãy nhà. “Chị có mặt lúc đọc di chúc của bà Isabel mà”, Hannah nhắc chị mình một cách mệt mỏi. “Bà để lại ngôi nhà cho Rafe và em, hai phần bằng nhau. Luật sư nói anh ta có thể làm bất cứ điều gì anh ta thích với phần của mình.”
“Ừm. Có lẽ em đề nghị hơi ít tiền.” “Còn chưa thỏa thuận đến chuyện đó. Em chỉ mới gửi tin nhắn cho anh ta qua luật sư, bảo rằng em sẵn lòng mua lại phần của anh ta. Em đã chờ anh ta đưa ra giá.”
“Em nghĩ anh ta định làm cái quái gì với một nửa Mộng Tưởng chứ?” Lillian ngẫm nghĩ. “Ai mà biết?” Hannah cau mày nhìn dãy ảnh cưới trang trí trên tường văn phòng cô. “Nhưng em có kế hoạch cho Mộng Tưởng, và chắc chắn em sẽ không để anh ta ngáng đường đâu.”
“Em sẽ gặp anh ta ở Vịnh Nhật Thực phải không?” “Còn lựa chọn nào khác đâu. Em muốn Mộng Tưởng. Bằng cách nào đó em phải thuyết phục Rafe bán lại phần sở hữu của anh ta.”
“Những năm qua chúng ta không nghe mấy về Rafe. Chỉ biết anh ta đã kết hôn rồi ly hôn.” Hannah nhớ lại cuộc chuyện trò lúc nửa đêm với Rafe. Đàn ông trong gia đình tôi không giỏi trong hôn nhân… Tỉ lệ thất bại không cho phép tôi gặp may…
“Ly dị là truyền thống của gia đình Madison”, cô lặng lẽ nói. “Không may, ngày nay nó là truyền thống rất phổ biến của nhiều gia đình.” Lillian tặc lưỡi. “Chị không biết vì sao quá nhiều người từ chối thấy điều hiển nhiên. Hôn nhân là sự cộng tác. Nó cần được tham gia với cùng thái độ như khi thỏa hiệp bất cứ vấn đề kinh doanh nghiêm túc nào. Tất cả các yếu tố cần được kiểm tra dưới mọi góc độ trước khi tiến hành gắn bó với nhau.”
“Lillian –” “Có một số lượng đáng kinh ngạc các bằng chứng khoa học gợi ý rằng các cặp đôi được mai mối với nhau qua các bài kiểm tra tâm lý hiện đại và đánh giá tính cách có nhiều cơ hội thành công trong hôn nhân hơn nhiều những người để cảm xúc của mình –”
“Đủ rồi, Lillian. Em đã nghe diễn thuyết nhà nghề của chị rồi mà, nhớ chứ?” “Xin lỗi. Em biết đôi khi chị hơi bị bệnh nghề nghiệp mà.” Lillian ngập ngừng. “Về Rafe Madison –”
“Về anh ta thì sao?” “Em có nghĩ anh ta đã thay đổi không?”
“Sao em biết được?” Hannah đứng dậy, vẫn cầm điện thoại trong tay và đi tới cửa sổ. “Chị thắc mắc liệu anh ta có giành được mục tiêu sự nghiệp to lớn không à?” “Chị còn không biết anh ta có mục tiêu đấy.”
“Ồ, anh ta có.” Hannah ngắm nghía cảnh tượng trên dòng sông Willamette rải khắp những cây cầu. “Trước đây tham vọng to lớn của anh ta là không phải vào tù.” “Xét theo hướng mà ai cũng nghĩ anh ta đang đi theo tám năm trước đây thì đó sẽ là thành tựu nổi bật.”
“Chắc chắn chúng ta sẽ nghe nói nếu anh ta bị đi tù.” Hannah nắm chặt điện thoại. “Tin tức ấy sẽ trở thành đề tài bàn tán sôi nổi ở Vịnh Nhật Thực.”
“À, nhưng theo những gì chúng ta biết thì anh ta không hay quay về vịnh lắm kể từ khi Kaitlin Sadler chết. Như cha mẹ nói thì mỗi vài tháng anh ta có đôi ba lần về thăm ông nội vào dịp cuối tuần, thế thôi. Ai mà biết anh ta làm gì chứ?” “Em nghĩ anh ta quá thông minh nên không bị vào tù”, Hannah nói.
“Không phải lúc nào thông minh cũng bằng hiểu biết lẽ thường. Cả hai ta đều làm công việc liên quan đến hôn nhân. Ngày nào chúng ta chẳng thấy những người thông minh làm những việc ngu ngốc.” “Quả đúng.”
Lillian ngừng lời. “Em vẫn nghiêm túc về kế hoạch dành cho Mộng Tưởng à?” “Rất nghiêm túc.”
“Chị đã e là vậy. Lời khuyên của chị là đừng để Rafe biết em mong muốn biến Mộng Tưởng thành khách sạn mini.” “Sao không?”
Lillian thốt ra một tiếng bực mình. “Suy nghĩ đi nào. Nếu biết em muốn nơi đó như thế, anh ta sẽ đòi giá rất cao cho phần của mình.” “Em sẽ cẩn thận trong nói năng. Em là người nhà Harte mà, nhớ chứ? Em có thể điềm tĩnh.”
“Nhớ đấy”, Lillian nói cụt lủn. “Này em, chị thấy việc cha mẹ đi nghỉ trên tàu biển cả tháng là chuyện tốt. Nếu biết em đang chuẩn bị sẵn sàng đấu với Rafe Madison để giành Mộng Tưởng, họ sẽ lao về Vịnh Nhật Thực như thiên thần báo thù.” “Nhân nói về can thiệp của gia đình, em tin tưởng chị sẽ giữ im lặng về quyết định đến Vịnh Nhật Thực của em trong lúc này. Em muốn có thời gian dàn xếp với Rafe. Việc ấy sẽ không thể thực hiện nếu em gặp người nhà Harte, hết người này đến người khác hăm hở muốn giúp đỡ.”
“Chị sẽ giữ im lặng”, Lillian thở dài. “Chị vẫn không thể hình dung bà trẻ Isabel nghĩ gì nữa. Kể từ khi Rafe sử dụng em làm chứng cớ ngoại phạm của anh ta vào cái đêm Kaitlin Sadler chết, bà cứ bị ám ảnh bởi ý nghĩ hai đứa em là Romeo và Juliet trong mối thâm thù của hai nhà Harte-Madison.” “Rafe không sử dụng em làm chứng cớ ngoại phạm của anh ta”, Hannah nói. “Em là chứng cớ ngoại phạm của anh ta.”
“Có khác à?” “Ồ, có chứ”, Hannah nói. “Có khác.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.