Vịnh Nhật Thực

CHƯƠNG 25



Một tháng sau… Điện thoại reo, phá vỡ khoảnh khắc. Rafe dừng lại khi đang cúi người hôn Hannah. Cô ngước nhìn anh từ dưới gối.
“Điện thoại kìa”, cô nói. “Anh biết nên tắt chuông trước khi chúng ta lên giường tối nay mà.”
Điện thoại kêu liên hồi. “Anh nên trả lời đi. Có thể là ông nội anh đấy.”
“Càng có lý do lờ đi.” Miễn cưỡng, anh nhấc điện thoại. “Chuyện này nên quan trọng thì hơn”, anh nói với bất cứ ai trên đầu dây bên kia. “Anh xen vào chuyện gì à?” Gabe hỏi lịch sự.
“Phải. Kỷ niệm một tháng ngày cưới của bọn em.” “Mới chín giờ mà.”
“Những người đã kết hôn già cả như bọn em đi ngủ sớm.” “Anh nghe rồi”, Gabe nói. “Thực ra nó có liên quan đến chuyện anh muốn nói với em.”
Rafe rên rỉ, thả đầu lại gối. “Tối nay em thực lòng không muốn nói về đường tình duyên trắc trở của anh.” “Anh chẳng có tình duyên gì mà trắc trở.”
“Một cuộc hẹn hò đi lệch hướng nữa à?” “Quá lệch.”
Rafe liếc Hannah, cô nhướng một bên mày. “Em đã bảo anh rằng ý tưởng sử dụng cách tiếp cận kinh doanh để tìm vợ sẽ không thành công lắm.” “Không, anh biết mình đang đi đúng hướng. Chỉ cần tinh chỉnh chiến lược thôi. Tối nay anh nhận ra rằng cần phải tiếp cận vấn đề như khi tiến hành liên doanh hoặc sát nhập. Anh cần thuê một cố vấn chuyên môn.”
Linh cảm thấy thảm họa tấn công Rafe. “Em hy vọng anh không nói điều em nghĩ anh sẽ nói.” “Việc đầu tiên sáng mai, anh sẽ gọi cho chị gái Hannah và đăng ký với trung tâm mai mối của cô ấy. Anh hiểu rằng cô ấy vận hành hoàn toàn bằng máy tính.”
Rafe nhắm mắt. “Chuyện này là ác mộng đây. Chắc chắn.” “Anh nói chuyện qua với Lillian ở lễ cưới. Cô ấy nói trung tâm có tỉ lệ thành công rất cao.”
“Gabe, em không nghĩ đây là ý hay.” “Sao không?”
“À –” Rafe ngập ngừng. “Em không biết. Chỉ cảm thấy bất trắc sao đó.” “Anh có gì để mất đâu?”
“À, ừm –” Rafe cảm thấy cổ tay mình bị giật mạnh. “Giờ em treo máy đây, Gabe. Em muốn quay lại mừng kỷ niệm một tháng của em.” “Chúc Hannah những điều tốt nhất hộ anh. Nếu thành công với trung tâm Tìm Cho Bạn thì anh cũng sẽ sớm có kỷ niệm của riêng mình.”
“Điều gì đó cho em biết chuyện sẽ không đơn giản như thế”, Rafe cảnh báo. “Anh là người nhà Madison, nhớ chứ? Liên quan đến hôn nhân, chúng ta không làm mọi thứ đơn giản được. Chúng ta luôn đi theo đường khó.” “Chỉ khi chúng ta sai lầm để tình cảm dẫn dắt thôi. Anh không định mắc phải sai lầm đó.”
“Chúc may mắn.” Rafe ngắt máy, ném điện thoại lên bàn và lăn mình quay lại chỗ Hannah. Đó là khi anh nhận ra rằng cổ tay trái của mình đã bị buộc vào khung giường bằng sắt rèn màu đỏ. Anh thích thú quan sát cái còng tay băng dán rất quen mắt mà Hannah đã dùng để trói anh.
“Em lấy đâu ra cái còng đấy?” Anh hỏi. “Em mua ở chỗ ông Virgil.” Cô giơ cái còng thứ hai lên. “Quà kỷ niệm.”
“Ôi trời.” Rafe chậm rãi mỉm cười. “Không biết liệu anh có chịu được từng ấy kích động không nữa.” “Em biết anh vượt qua được thách thức mà.”
“Anh sẽ cố hết sức.” Anh với bàn tay tự do ra, kéo cô vào ngực mình. “Anh yêu em, Hannah.” “Em cũng yêu anh.”
Anh xòe tay đan vào tóc cô. “Anh nên cưới em từ tám năm trước mới phải.” “Có thể nên, có thể không. Em nghĩ cả hai ta cần thời gian để quyết định chúng ta muốn điều gì trong đời.”
“Có lẽ em nói đúng.” Anh ngẫm nghĩ lời cô trong giây lát. “Đêm hôm ấy anh đã bảo em đường về nhà sẽ dài đấy.” “Vâng, đúng vậy.” Cô lướt môi lên môi anh. “Nhưng cả hai chúng ta đều về đến nhà an toàn. Đó mới là điều quan trọng.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.