Đó là một trong những giây phút xấu hổ nhất đời tớ.” Hannah thả gót lên chiếc ghế đệm nhỏ và chìm vào ghế sô pha bọc da nâu, rầu rĩ nhấp từng ngụm trà xanh nóng Pamela đã đưa cho cô. “Tớ không thể tin nổi mình đứng ngay giữa tiền sảnh của Mộng Tưởng và hét vào mặt anh ấy. Tớ biết anh em nhà Willis đã nghe từng lời. Đến giờ chắc toàn thị trấn đã nghe chuyện rồi.” Pamela ngồi gọn lỏn trên chiếc ghế dựa phía bên kia bàn, khoanh một chân dưới mình. Cô khum tay quanh cốc, cười nhăn nhở. “Rất là không giống phong cách nhà Harte.”
“Chứ còn gì.” “Gần như người ta có thể bảo đáng xấu hổ. Người nhà Harte mà thế.”
Hình ảnh chiếc áo lót đen nằm trên cầu thang nhá lên trước mắt Hannah. Nếu mà Pamela biết hai tư giờ qua mình đáng xấu hổ tới mức nào, cô nghĩ. “Tớ mừng vì cậu thấy chuyện thú vị”, Hannah lầm rầm trong cốc. “Tớ muốn nhắc cậu nhớ rằng một nửa Mộng Tưởng thuộc về tớ. Tớ có quyền la hét khi thấy việc anh ta đang làm.”
“Tất nhiên rồi.” “Cậu không coi chuyện này nghiêm túc hả?”
Pamela nhướng mày với vẻ hiểu biết. “Tớ đang chờ cậu kể vấn đề tiếp theo đây, kiểu gì cũng có.” Đêm qua cả hai chiếc giày[1] đều rơi trước khi cô lên tới gác, Hannah nhớ lại. “Thế nghĩa là sao hả?”
[1] Pamela dùng thành ngữ ‘the other shoe to drop’, nghĩa đen là chờ chiếc giày kia thả xuống, vì vậy Hannah có liên tưởng đến đôi giày của cô – ND. “Cậu đang lâm vào tình thế khó xử với một người nhà Madison”, Pamela nói. “Cho đến giờ, tất cả những gì cậu làm là hét vào mặt anh ta trước mặt nhiều nhân chứng. Đó có thể là chuyện mất mặt đối với người nhà Harte, nhưng tớ không nghĩ có ảnh hưởng tới Rafe chút nào đâu. Câu hỏi là ‘Cậu sẽ làm gì tiếp theo?’.”
Hannah uống thêm trà, cô chìm sâu hơn vào nỗi ủ rũ. “Anh ta đề nghị cộng tác mở khách sạn mini và nhà hàng.” “Cộng tác á?” Mắt Pamela mở to đằng sau cặp kính. “Cậu và Rafe Madison à? Ôi trời.”
“Tất nhiên là không thể.” “Tất nhiên.”
“Chẳng đời nào thành công.” “Không bao giờ. Thậm chí tớ không thể hình dung gia đình cậu sẽ nói gì với ý tưởng cậu và Rafe mở khách sạn cùng nhau.”
“Tớ không muốn nghĩ về chuyện đó.” Trông Pamela như thể đang cố kiềm lại nụ cười.
“Gì đấy?” Hannah sẵng giọng. “Tớ sẽ nói một điều về cậu và Rafe Madison”, Pamela nói nhỏ. “Hai người không thường ở bên nhau, nhưng khi hai người cạnh nhau, mọi thứ chẳng bao giờ buồn chán cả.”
Tiếng động cơ xe trên lối dẫn vào nhà giúp Hannah khỏi phải nghĩ ra phản ứng cho nhận xét của bạn mình. Hai cơn lốc nhỏ, cả hai đều vận quần bò, áo phông và đôi giày thể thao bé lao vào phòng mặt tiền. Chúng chạy tới cửa. Một con thú to lớn có cái tên cực kỳ không phù hợp là Kitty[2], theo chân chúng. [2] Mèo con – ND.
Kitty là lý do Winston ở lại nhà chiều nay. Kitty không quan tâm tới Winston. Hannah khá chắc rằng cảm giác đó đến từ hai phía. Có một dịp khi Winston và Kitty được giới thiệu với nhau, cô đã bắt gặp Winston nhìn Kitty với ánh mắt khác thường. Cùng cái vẻ như khi nó đuổi theo mòng biển trên bãi biển. Về phần mình, Kitty rít và gầm gừ, nói chung thể hiện rõ rằng cô nàng không phải là loại yêu chó. “Bố về rồi, bố về rồi”, cơn lốc mang tên Rose hát líu lo khi con bé với cả hai tay lên, cố gắng túm nắm cửa.
Mark, anh trai Rose, chộp tay nắm trước con bé. “Anh sẽ chỉ cho bố xem mê cung mới của anh trước khi em bắt bố nhìn bức tranh ngu ngốc của em.” “Tranh của em không ngu ngốc.” Rose nhìn Pamela, chờ cô khẳng định về tài năng hội họa của mình. “Nó không ngu ngốc, mẹ nhỉ?”
“Nó rất đẹp”, Pamela cam đoan. “Chúng ta sẽ dán nó lên tủ lạnh với những bức khác ngay khi con vẽ xong.” Rose xoay đầu lại phía anh. “Em bảo anh rồi, đồ ngốc. Anh chẳng biết mình đang nói gì hết.”
Pamela liếc Hannah một cách thích thú. “Tớ nghĩ con bé giống tớ. Không e dè lên tiếng bảo vệ mình.” Hannah tươi cười. “Thật tuyệt khi thấy gen của mình truyền xuống thế hệ sau.”
“Đã bao giờ nghĩ về chuyện sản xuất đội quân mang gen Hannah của riêng mình chưa?” Hannah quan sát hai đứa trẻ cãi nhau xem ai là người mở cửa cho Brad. Cảm giác khao khát sâu thẳm nhói trong lòng cô. Cô nhìn Mark và hình dung ra một cậu bé với đôi mắt của Rafe. Lần đầu tiên cô tự hỏi liệu sự bồn chồn ngày càng tăng của cô suốt cả năm qua có liên hệ gì với đồng hồ sinh học đang kêu tích tắc.
“Cậu hỏi thật buồn cười”, cô nói khẽ. “Dĩ nhiên có một vấn đề nhỏ. Tớ không chỉ cần gen của Hannah để có thể tạo ra sản phẩm cuối cùng.” Cửa trước mở, Brad bước vào hành lang. Anh có mái tóc vàng, đôi mắt thông minh nghiêm túc sau cặp kính gọng mỏng. Vẻ trầm tư sâu sắc và điềm tĩnh nơi anh làm người ta không đánh giá đúng mức bộ não lanh lợi, sắc sảo. Anh có vẻ ngoài xuề xòa điển hình của giới học giả. Cả chiếc áo sơ mi bình thường cùng quần kaki đều nhăn. Chiếc cà vạt thắt nơ vụng về to tướng, đôi giày da trầy xước, và chiếc cặp sách căng phồng càng nhấn mạnh vẻ ngoài của một giáo sư trẻ.
Hầu như anh không có thời gian vẫy tay chào Hannah trước khi hai cơn lốc nhỏ cùng Kitty lao vào người anh. “Bố ơi, bố phải xem cái mê cung con đã xây dựng.”
“Bố ơi bố, con muốn cho bố xem tranh của con.” Brad khom người xuống ôm hai đứa con và chú mèo. Vẻ hài lòng chân thật hiện trên mặt anh.
Hannah ngắm nhìn nghi thức chào đón người cha hết sức thân tình của những đứa trẻ và sợ hãi khi nhận thấy có nước giữa hai hàng mi. Cô nhanh chóng chớp mắt và quay đi. Hôm nay mình bị sao vậy? Cứ đà này cô sẽ sớm trở nên quá đỗi ủy mị. Cô phải trấn tĩnh lại. Pamela đang nhìn cô đầy quan tâm. “Cậu không sao chứ?” Pamela phải tăng âm lượng mới thắng được tiếng ồn ào nơi cửa. “Có chuyện gì à?”
“Không, không có gì. Tớ không sao.” Hannah từ từ nhấm một ngụm lớn trà để tỉnh người. “Từ sau vụ đụng độ sáng nay với Rafe, tớ có căng thẳng, vậy thôi. Tớ phải làm gì đó với chuyện thừa kế ở Mộng Tưởng, Pam à. Tình hình lộn xộn quá. Cần phải được giải quyết.” Brad là người phản ứng đáp lại. Anh vào phòng khách, Rose và Mark nhảy nhót quanh chân anh. “Từ những gì tôi nghe được chiều nay thì Rafe Madison có kế hoạch riêng cho Mộng Tưởng. Chuyện gì vậy? Cô sẽ bán cho anh ta nửa căn nhà hả?”
“Anh ta không đề nghị mua”, Hannah nói khô khan. “Anh ta đề nghị cộng tác.” Brad ngẫm nghĩ. “Có khi anh ta không đủ tiền mua phần của cô.”
“Từ những gì tôi biết thì tiền không thành vấn đề đối với Rafe”, Hannah nói. Brad gặp ánh mắt cô. “Vậy vấn đề là gì? Pamela có kể cho tôi chuyện từ ngày xưa giữa hai gia đình Harte và Madison. Tôi có ấn tượng là giữa hai gia đình không có quan hệ gì lâu rồi.”
“Tôi phải thừa nhận rằng suốt ba thế hệ qua chúng tôi không giao thiệp với nhau mấy.” “Vì sao Rafe Madison lại muốn cộng tác kinh doanh với cô?” Brad hỏi.
“Tôi chịu.” Hannah quyết định đã đến lúc cần đổi chủ đề. “Anh sao rồi, Brad?” “Nói thật là tôi có tin vui đấy. Sáng nay tôi mới nhận được điện của giám đốc trung tâm nghiên cứu. Ông ấy đề nghị bổ nhiệm tôi. Bắt đầu làm việc vào tháng tới.”
“Tuyệt cú!” Pamela nhảy khỏi ghế, choàng hai tay quanh người Brad. “Chúc mừng anh! Em biết anh sẽ giành được mà.” Brad tươi cười với Hannah. “Tôi nghĩ có lẽ mình đã nhận được một chút giúp đỡ từ bạn bè. Nghe đồn không hiểu sao Perry Decatur đã rút lại phiếu chống của mình.”
“Gã khóc nhè bé nhỏ ấy.” Pamela nhăn mặt. “Em biết hắn là người gây khó khăn mà. Gã rất ư là ghen tị. Sợ anh sẽ chứng minh sự tầm thường của hắn một khi anh vào trung tâm. Và tất nhiên là thế. Không biết vì sao hắn rút lui nhỉ?” “Sao em không hỏi Hannah?”
Pamela xoay mình lại, ánh mắt đầy ắp câu hỏi. “Chuyện gì vậy?” “Không nhiều”, Hannah nhẹ nhàng nói. “Perry đã nhờ tớ dự tiệc chiêu đãi của Thornley tối qua. Anh ta muốn gây ấn tượng với mọi người ở trung tâm về quan hệ xã hội của mình. Cậu hình dung ra rồi đấy.”
“Hiểu rồi”, Brad nói. “Nhà Harte là một trong những gia đình quan trọng nhất thị trấn. Có đại diện gia đình ở đó sẽ là một thành tích cho Decatur.” “Và chuyện xảy ra”, Hannah nói tiếp, “là tớ đã khám phá ra rằng một khách hàng của công ty tớ cũng sẽ dự tiệc, Perry đang có ý thuyết phục vị này bảo trợ cho quỹ nghiên cứu của trung tâm.”
“Tom Lydd”, Brad nói. Hannah gật đầu. “Anh nhanh đấy. Tôi cho rằng anh sẽ tiến xa ở trung tâm.”
“Và như tôi hiểu, cô đã có lời với Lydd?” “Tôi chỉ đề cập rằng tôi biết được hội đồng tuyển chọn của trung tâm cân nhắc bổ nhiệm anh cho vị trí ấy, và anh sẽ là một đóng góp tuyệt vời cho trung tâm. Tom Lydd thực hiện những điều khác.”
Brad thở mạnh ra. “Decatur hẳn là điên tiết lắm.” Pamela vỗ lòng bàn tay lên miệng, đoạn phá ra cười. “Thủ đoạn khôn khéo của nhà Harte. Gia đình cậu phải tự hào vì cậu đấy.”
“Tôi nợ cô”, Brad nói với Hannah. Trông anh rất nghiêm túc. “Không đâu.” Cô cười rạng rỡ, cảm thấy vui lên lần đầu tiên sau chuyện xảy ra ở Mộng Tưởng sáng nay. “Perry Decatur nợ tôi vì chuyện tám năm trước. Lần này là đáp trả thôi.”
Brad lắc đầu. “Người nhà Harte quả là nhớ dai.” Hannah không chắc anh nói như vậy là khen hay chê nữa.
***
Tối hôm ấy cô lái về nhà sau bữa tối với nhà McCallister. Bữa ăn náo động, ầm ĩ là liều thuốc tuyệt diệu cho tâm trạng của cô.
Có lẽ cuối cùng thì tối nay cô cũng có thể suy nghĩ sáng suốt. Cô cần cân nhắc mọi việc. Không dễ để thật sự suy ngẫm về Rafe Madison. Nhưng tin tốt là cô không còn cảm thấy rối loạn như cả ngày hôm nay nữa. Cô là người nhà Harte. Như Pamela đã nhắc, cô là người giỏi lên kế hoạch chiến lược và kế sách. Nhà Harte không cho phép mình rắc rối với cảm xúc hỗn loạn khi can hệ đến công việc. Đó là đặc tính của nhà Madison. Cô phải bắt đầu dồn tâm trí vào khía cạnh công việc đối với Mộng Tưởng. Không thể cho phép Rafe làm rối trí lần nữa.
Điều gì đó bảo cô rằng nói thì dễ hơn làm. Nhà Madison rất giỏi làm rối tung mọi thứ, cô ngẫm nghĩ khi lái xe vào đường dẫn tới ngôi nhà tối om. Hannah tắt máy, xuống xe, bắt đầu tiến về cửa trước với cảm giác bâng khuâng lơ đãng. Không có người chồng yêu quý và những đứa con hiếu động chào đón, nhưng ít nhất cô cũng có Winston.
Winston đáng yêu, đáng tin và trung thành. Hannah tra khóa vào ổ, chờ tiếng sủa đón mừng. Nhưng không có tiếng móng cào trên sàn gỗ, không có tiếng rên mừng.
Sự bất an ào qua cô. Winston là chú chó cảnh giác. Thính giác của nó gần ở mức siêu phàm. Chắc chắn nó đã nghe thấy tiếng xe. Nhanh chóng, cô mở khóa, đẩy cửa bước vào nhà.
“Winston ơi?” Không có hồi đáp.
“Winston ơi? Mày đâu rồi? Đây này, Winston. Coi nào, tao xin lỗi về Kitty. Tao nhận là tao đã vỗ lên đầu nó vài cái, nhưng chỉ thế thôi, tao thề đấy.” Cô bật đèn, đi vào bếp. Hai bát nước bằng thép không gỉ y hệt nhau cô đặt trên sàn hầu như chưa bị đụng tới. Khúc xương đắt tiền bị bỏ rơi dưới bàn.
Bất an biến thành lo lắng, chỉ thiếu điều hoảng loạn. Có chuyện gì đó không ổn. “Winston ơi?”
Cô mau chóng quay ra phòng khách, lên gác. Có lẽ nó bị nhốt trong phòng ngủ hoặc nhà tắm khi cửa tình cờ đóng lại. Cô điên cuồng ráng nghĩ ra lý do cửa bỗng dưng đóng. Gió chăng? Nhưng nếu Winston bị khóa trong phòng trên gác, sao nó không sủa lớn tiếng để dẫn đường cho cô? Đến lúc lên tới gác, cô vừa đi vừa chạy. Liếc nhìn hành lang, cô biết tất cả cửa vẫn mở rộng.
Cô chạy từ phòng này sang phòng khác, kiểm tra gầm giường và phòng để đồ bên trong. Không có bóng Winston. Cô bỗng nghĩ ra rằng bằng cách nào đó, hẳn nó đã thoát ra khỏi nhà và chạy lung tung. Như vậy rất khác bản tính của Winston, nhưng dù thông minh cỡ nào, nó vẫn chỉ là một chú chó, và chó sinh ra đã thích đi khám phá khắp nơi.
Hannah chầm chậm xuống nhà, một lần nữa khựng lại nơi hành lang, suy ngẫm điều bí ẩn, làm sao nó ra khỏi nhà? Cửa trước vẫn khóa lúc cô về. Vậy chỉ còn cửa bếp và cửa hậu kề nơi để đồ đi mưa. Kiểm tra vội cửa bếp, nó vẫn được khóa an toàn. Với nỗi lo lắng càng lúc càng tăng, cô quay về hành lang, rẽ phải. Một cách tự động, cô bật đèn lên khi tiến về phía hậu ngôi nhà.
Cửa hậu nhỏ bị phủ trong bóng tối. Cô bật đèn lên, liếc nhanh vào chiếc tủ treo gọn gàng. Áo mưa, ô, giày đi biển và một chồng khăn cũ choán phần lớn không gian. Hai cái chổi và cây lau sàn cũ kỹ đứng trong góc. Cô quan sát cửa. Nó đóng nhưng không khóa. Mình không thể quên khóa cửa trước khi sang nhà Pamela được, cô nghĩ. Không thể nào. Cô đã sống một mình ở thành phố quá lâu để có thể quên sự phòng ngừa đơn giản đó.
Kể cả nếu cô có quên khóa cửa, làm sao Winston mở ra được? Nó là chú chó rất thông minh, nhưng nó chỉ có móng vuốt, làm gì có tay. Tin rằng bằng cách nào đó nó đã vặn được tay nắm và mở cửa là quá hoang đường. Chó được huấn luyện đặc biệt may ra có thể thực hiện điều đó, nhưng Winston chưa bao giờ được dạy chiêu trò nào hết. Nỗi tuyệt vọng nhấn chìm cô. Winston đang ở đâu đó ngoài kia trong bóng tối, hẳn là bị lạc và sợ hãi lắm. Nếu ra đến đường, có thể nó đã bị xe cán.
Cô xoay người lại, giật mở ngăn kéo lấy đèn pin. Cô sẽ cần đến nó. Mặc dù tối nay có trăng, sương mù thường mau chóng phủ dày. Cô túm chiếc áo gió đã bạc khỏi móc treo tường, mặc vào, sau đó mở cửa. Cô bước ra hiên sau rồi bật đèn pin.
“Winston.” Có tiếng sủa văng vẳng từ phía xa. Thật khó nhận ra do tiếng sóng vỗ nhè nhẹ dưới chân vách đá, nhưng tim cô nảy lên vì nhẹ nhõm. Winston đang ở Vũng Chi Tử.
Cô lao xuống bậc thềm, tiến vào màn sương đang tụ lại một cách ma quái. Trong làn sương mù, ánh sáng từ đèn pin trở nên kỳ dị. Vì quen đường, cô dễ dàng đi tới lối dẫn từ vách đá xuống biển. “Winston. Nói gì đi. Mày đang ở đâu?”
Lần này cô nghe được một tràng sủa háo hức, đanh và dữ dội. Dứt khoát bắt nguồn từ đằng vũng, nhưng không có vẻ như Winston đang tiến về phía cô. Cô tự hỏi liệu nó có tự làm mình bị mắc kẹt giữa các hang nhỏ dưới chân vách đá chăng. Tới đầu đường, cô dừng lại, dùng đèn soi xuống bãi biển đầy đá. Ánh sáng xuyên thủng qua màn sương, để lộ vạch cát ẩm rộng lớn. Thủy triều đang lên, nhưng phải mất thời gian nước mới tràn đầy vũng. Cô vẫn có thể trông thấy năm ngón tay đá. Nhưng những bọt nước đã bắt đầu đánh tới khối đá lớn. Một giờ nữa thôi, nước sẽ bao phủ toàn bộ, kể cả ngón cao nhất.
Winston lại sủa, lần này lớn hơn. Chắc chắn cô đang tiến gần đến chỗ nó. Nhưng nó không tiến về phía cô. Cẩn trọng, cô bắt đầu đi xuống đường rải đầy đá cuội dẫn xuống bãi biển nhỏ. Điều duy nhất giúp cô phần nào tự tin tìm được đường trong đêm tối mịt mùng là bởi cô đã đi trên con đường này suốt nhiều năm, cô biết nó còn rõ hơn những con phố ở Portland. Bóng tối, sương mù và những hòn đá trơn trượt làm chậm bước tiến. Hai lần cô mất thăng bằng và phải bám vào mấu đá để khỏi ngã giập mặt.
Đến khi xuống được bãi biển gồ ghề, cô thở nặng nhọc. Ngay lập tức cô soi đèn vào khoảng không tối như bưng nơi cửa Vũng. “Winston!”
Một tràng sủa khác vang trong màn sương. Giờ âm thanh ở phía sau cô. Sao lại thế? Cô càng lo lắng hơn. Mau chóng cô quay lại đối diện những ngón tay đá. Chiếu đèn vào ngón cái, cô cẩn thận băng qua lớp cát ẩm.
Bọt nước làm thân trước áo gió của cô ẩm ướt. Một con sóng đánh vào cửa Vũng. Nước biển lạnh lẽo cuộn quanh cô. Đáng lẽ nên bỏ thời gian đi bốt vào, cô nghĩ. Tiếng sủa lớn hơn, mạnh mẽ hơn xuyên qua màn sương, Winston đang trở nên mất kiên nhẫn. Có lẽ trước khi triều lên nó đã leo lên một ngón tay đá và giờ miễn cưỡng không muốn nhảy xuống vì sợ ướt. Nhưng như thế không đúng. Winston không sợ mực nước thấp như vậy. Cô thở dồn khi đợt sóng khác đánh vào mắt cá chân.
Hannah bắt đầu tới chỗ ngón tay đá gần nhất, cô chiếu đèn lên đỉnh. Không có. Theo suy luận cô chiếu đèn sang ngón tiếp theo. Giờ đây bọt nước đã thấm ướt tóc và mặt cô. Khi về đến nhà mình phải tắm nước nóng mới được. Dứt khoát không cần bị chứng hạ nhiệt. Càng ngày càng khó nhìn trong sương mù dày như vô tận, nhưng cô xoay xở nhận ra ngón tay thứ hai. Có điều gì đó không đúng ở đây.
Một tràng sủa dữ tợn vang lên trong lớp sương. Chắc chắn xuất phát gần ngón tay thứ hai. Cô nhanh chóng tiến tới, lờ đi dòng nước lạnh giờ đã tới bắp chân. Anh đèn pin chiếu lên một chiếc cũi vuông lớn nằm trên đỉnh ngón tay đá. Winston nằm trong đó.
“Trời đất ơi, Winston! Chuyện gì đã xảy ra?” Cô bì bõm lội qua dòng nước đang lên chầm chậm về phía nó. “Ai làm thế này với mày?” Tìm thấy cửa lồng, Hannah giật mở. Winston lao vào lòng cô. Nó ướt đẫm và run rẩy. Cô lui lại bởi cú lao của nó, cố gắng vừa kịp để không ngã sóng soài. Winston vui sướng liếm mặt cô. Ánh đèn pin sáng bừng vào bóng tối trong khi cô ôm chặt nó.
“Sau vụ này, tao sẽ có nhiều tóc bạc hơn mày đấy”, cô thì thầm vào đám lông ướt nhẹp của nó. “Chuyện quái gì đã xảy ra vậy?” Nhưng Winston không có câu trả lời cho cô.
Cô mau chóng đưa nó về phía bãi biển. “Tao sẽ gọi cảnh sát! Thị trấn này nhỏ lắm. Cảnh sát sẽ biết đứa xấu xa nào ở đây lại bày trò độc ác thế này. Tao sẽ kiện chúng. Tao thề đấy.” Winston liếm tai cô.
Cô đặt nó xuống mép nước. “Thôi nào, về nhà hong khô người thôi. Không biết mày đã ở trên đó bao lâu rồi? Tao không chờ nổi cho tới khi tóm được kẻ làm việc này. Tao sẽ –” Winston ngắt lời cô với tiếng gầm gừ hung dữ bất thình lình. Cô chiếu đèn xuống nó và thấy toàn bộ sự chú ý của nó đang tập trung về miền bóng tối ôm lấy đường đi lên. Dấu hiệu cảnh báo duy nhất là sự căng thẳng của nó.
“Winston, không được!” Cô túm chặt dây đeo cổ ngay khi nó nhảy tới. “Không được. Winston, ở lại.” Nó vâng lời ngay, nhưng cô cảm thấy nó run lên với bản năng của kẻ săn mồi. Có ai đó trên đầu đường. Ai đó Winston không thích.
Nỗi sợ hãi xâm chiếm Hannah. Cô phải giả thiết rằng kẻ đang đứng trên đường chính là kẻ đã bắt Winston và đưa nó ra khối đá cho chết đuối. Cùng lúc đó Hannah nghĩ ra rằng mặc dù cô không thấy kẻ đang theo dõi cô trong bóng tối, hắn lại có thể thấy cô. Chiếc đèn pin trong tay cô là đèn hiệu rõ ràng.
Hannah tắt đèn, khom người xuống cạnh Winston. “Im nào.” Cô nhẹ ôm tay quanh mõm nó. Cô không nghĩ kẻ kia nghe được tiếng rên nhỏ của nó dưới tiếng sóng triều đang lên, nhưng nếu nó sủa tiếp, họ sẽ bị lần ra. Winston run lên dưới hai tay cô. Nó không rời mắt khỏi con đường dẫn lên vách đá.
Chắc chắn một điều là họ không thể đi lên theo đường này, Hannah nghĩ trong khi chờ mắt điều chỉnh cho hợp với bóng tối. Họ sẽ đâm thẳng vào kẻ đang chờ. Nhưng họ cũng không thể ở dưới này như đám vịt được. Vẫn để tay quanh mõm Winston, cô kéo vòng cổ để dẫn nó.
“Đường này”, cô thầm thì. “Đánh hơi theo tao, hoặc dùng bất cứ bản năng nào của loài chó cần dùng trong những lúc như thế này.” Nếu Winston có phật lòng vì mệnh lệnh của cô, nó cũng đủ lịch sự để không phàn nàn. Nó bước đi bên cạnh một cách vâng lời. Cô cúi người, không dám nhấc tay khỏi mõm nó trong khi họ tiến vào vùng tối đặc quánh của các hang đá.
Cô dựa vào tiếng sóng vỗ nhằm giấu đi bất kỳ âm thanh nào có thể phát ra trên đường trườn qua dãy đá cùng với Winston. Nguy hiểm lớn nhất đến từ vũng nước chiếm cứ trong hang. Ban đêm, không đèn, mỗi vũng là một cái bẫy tiềm tàng. Mọi thứ trơn trượt dưới chân cô, nhưng Winston đi vòng quanh các rìa vũng một cách an toàn.
Bóng tối dày hơn nơi cửa hang đổ xuống đường đi. Mùi tảo biển thối rữa bao quanh cô. Nhưng lần này Winston không hứng thú với mùi vị hấp dẫn khác thường xộc vào mũi nó. Nó vẫn cảnh giác và tập trung. Cô không dám thả lỏng tay giữ mõm nó. “Im nào”, cô lại nói. “Làm ơn im nào.”
Nó rên nho nhỏ, hầu như không thể nghe thấy và rùng mình một cách căng thẳng. Cô giơ một tay ra áp vào cạnh hang. Khi chạm vào lớp đá ẩm, cô bắt đầu cẩn trọng tiến tới. Winston hẳn phải cảm nhận được ý định của cô, hoặc có thể chỉ đơn thuần là sự thôi thúc của bản năng tìm nơi trú ẩn. Cho dù là gì, nó sẵn lòng dẫn đường khi họ tiến sâu hơn vào vùng hang nhiều ngóc ngách.
Ngay khi rẽ ngoặt ở góc hang, họ mất chút ánh trăng ít ỏi chiếu qua màn sương tỏa xuống nơi miệng hang. Lúc này bóng tối dày đến vô cùng. Hannah không thể thấy gì nữa. Cô vụng về trượt chân khi mò mẫm đi theo Winston. Nhưng sau khi đập đầu vào mấu đá chìa ra và trầy xước một bên gối, cô quyết định mạo hiểm bật đèn lên. Cô giữ đèn chiếu xuống đáy hang. Winston chậm rãi tiến tới qua nền cát sỏi rải rác trên đáy. Dường như nó không còn muốn sủa nữa. Cẩn thận, cô buông tay khỏi mõm nó.
Đường đi xuyên qua một dãy các hốc nhỏ, ẩm ướt. Cô vấp chân vào phần còn lại của một chiếc xăng đan nhựa hồng cũ. Ắt hẳn là cái cô hoặc chị cô đã đánh mất khi họ vào đây chơi nhiều năm trước. Hang tỏa ra mấy hướng. Một số đường quá hẹp để người chui qua, dù Winston có thể lọt vừa. Cô chọn đường ngày trước thường dùng. Nick, anh trai cô, đã đánh dấu lối đó bằng chữ X sơn đỏ. Trong bóng tối vô tận nơi này, màu sơn chỉ hơi nhạt sau bao nhiêu năm.
Giờ đây Winston tiến tới trước với vẻ hăng hái hơn, có lẽ do cảm nhận được không khí trong lành thổi vào từ bên ngoài lối vào ngóc ngách. Họ vòng qua một lối rẽ. Tới đầu kia hang, bóng tối không còn như trước. Cô nhận ra mình đang nhìn vào màn đêm đẫm sương, không còn là vách đá nữa. Hannah vội vàng tắt đèn pin và cho phép Winston kéo cô mau chóng đến lối ra. Tâm trạng của nó đã thay đổi. Vẫn hăng hái, nhưng dường như náo nức vui vẻ, không còn như kẻ đi săn đương đầu với nguy hiềm.
“Hannah.” Cơn sốc khi nghe thấy tên mình bị xướng lên làm cô khựng lại ngay khi vừa ra tới miệng hang. Nhận ra giọng Rafe vang vọng qua đám sương mù khiến cô nhẹ nhõm đến mức gần như đờ đẫn.
“Đằng này, Rafe.” Winston rên rỉ và nhảy lên con dốc dẫn tới đỉnh vách đá. Cô lao theo nó. Giờ đây cả hai cùng chạy.
Hannah không chậm lại khi trông thấy bóng Rafe trong ánh đèn pin. Cô lao hết tốc lực, thẳng vào vòng tay anh..