Hannah đứng trên bãi biển đầy đá phía dưới căn nhà nghỉ của gia đình cô, dõi mắt theo Winston vờn đám mòng biển ở Vũng Chi Tử. Sáng nay, thủy triều vẫn chưa lên. Năm tảng đá cao hình ngón tay nhô lên từ cát ẩm làm người ta hình dung một cách kỳ quái về cánh tay lủng lẳng của một tử thi, đó cũng là bắt nguồn cho tên của Vũng. Hoặc đấy là những gì mà nhiều năm trước cô, anh Nick và chị Lillian đã kết luận vậy. Vài tiếng nữa khi triều dâng, tất cả những ngón tay đó sẽ chìm dưới mặt nước Vũng từng là sân chơi ưa thích của ba đứa trẻ nhà Harte. Ngoài dãy đá đáng sợ, nơi đây nổi tiếng với hệ thống hang động nhỏ phức tạp bên trong các vách đá bao quanh bờ biển này. Cùng với anh Nick và chị Lillian, Hannah đã dành hàng giờ khám phá hệ thống hành lang đá. Các hang động không quá sâu hay ngoằn ngoèo đến mức gây nguy hiểm, vì vậy họ đã có những chốn ẩn náu tuyệt vời cho lòng ham thích phiêu lưu mạo hiểm của thời thơ trẻ.
Bên ngoài vũng, Winston đang đuổi theo một chú mòng biển khác. Rõ ràng nó thích ở lại Vịnh Nhật Thực này, Hannah nghĩ. Ngạc nhiên làm sao, Hannah thấy mình cũng có cảm giác toại nguyện lạ lùng như vậy, bất chấp vấn đề không lấy gì làm triển vọng với Rafe Madison. Hannah và Winston đã ở đây gần một tuần, nhưng cô vẫn chưa tiến gần hơn đến một giải pháp nào cho Mộng Tưởng so với ngày đầu tiên đặt chân tới đây. Thậm chí Rafe từ chối việc thảo luận về khả năng bán phần của anh ta. Một cuộc chiến tâm lý đang được định hình. Chuyện không thể cứ tiếp diễn vô hạn định như thế này, cô tự nhủ. Sớm muộn gì một trong hai người sẽ phải khai thông bế tắc.
Trên bãi cát, Winston tìm thấy một mảnh gỗ trôi dạt, nó ngoạm lấy, nhảy cỡn lên đầy vẻ chiến thắng và chạy về phía Hannah. Giữa đường băng qua vũng, đột nhiên nó khựng lại và ngước nhìn lên con đường dẫn lên vách đá. Cùng lúc đó cảm giác nhận biết rộn lên trong Hannah. Cô cảm thấy sự hiện diện của Rafe trước khi anh lên tiếng.
“Thật là hay khi thấy Winston không phải lúc nào cũng đứng nghiêm trang”, anh nói. Hannah chuẩn bị tinh thần đối phó với chút náo nức đến choáng váng luôn xuất hiện mỗi lần trông thấy anh. Cô quay lại, thấy anh đã xuống tới cuối con đường. Anh tiến về phía cô hết sức uyển chuyển với thân hình cơ bắp.
Thời gian không phương hại tới Rafe. Cặp mắt xanh ánh lên sự thông minh hiểu biết và vẻ bình thản hình như nguy hiểm hơn và dữ dội hơn – không hồ nghi là kết quả của từng trải phong ba. Những đường nét và góc cạnh sắc sảo trên khuôn mặt gầy trước đây đã luôn có vẻ nghiêm khắc, nay thời gian đã thêm vào nét khắc khổ suy tư. Anh đã bỏ lại sau lưng một vài dấu vết thời trai trẻ bồng bột vẫn còn rơi rớt vào cái đêm trên bãi biển. Tuy nhiên, không hiểu sao trông anh thực sự ưa nhìn hơn bao giờ hết trong chiếc quần bò. Bên dưới lớp vải đen chật căng của chiếc áo phông dài tay đang mặc, bờ vai anh có vẻ rộng hơn và vững chãi hơn. Bụng anh vẫn rất phẳng.
Có chuyện quái gì xảy ra với mình thế nhỉ? Cô tự hỏi. Trong tám năm qua cô đã viện hết cớ nọ đến cớ kia cho chút tình cảm bồng bột đã từng dành cho Rafe Madison. Dẫu sao anh ta cũng là anh chàng xấu xa của Vịnh Nhật Thực, và đã có lần cuốc bộ về nhà cùng cô. Nhưng hiện tại cô đủ trưởng thành để tránh xa thứ cảm xúc lãng mạn vô lý đó. Hẳn rồi? Dĩ nhiên cô chưa từng tiết lộ việc phải lòng Madison cho bất cứ ai – kể cả chị Lillian, mặc dù cô nghi chị ấy đã đoán ra. Mình có quyền mơ mộng một mình chứ, cô tự nhủ. Mà cũng đâu phải cô dành mấy năm qua thắc mắc về điều cô nhớ. Thực ra, cô đã quên hết về Rafe Madison cho tới khi luật sư của bà Isabel điện cho cô thông báo về di chúc.
“Chào buổi sáng, Rafe. Gặp anh ở đây thật hay. Qua bàn về Mộng Tưởng hả?” “Tôi có nguyên tắc là không bàn công việc trước buổi trưa.”
“Anh tích cực bàn sau buổi trưa à?” “Chỉ lúc nào tôi thực sự có hứng thôi.” Anh cúi xuống chào Winston. “Tôi đang trên đường vào thị trấn kiểm tra thư tín. Tôi muốn xem cô và con chó có muốn đi cùng không.”
Phản ứng đầu tiên của Hannah là ngạc nhiên. Đây là lời đề nghị đầu tiên anh đưa cho cô kể từ cuộc đối đầu ở Mộng Tưởng. Có lẽ anh ta sẽ là người phá vỡ bế tắc. Hoặc có lẽ mình nên cực kỳ cẩn trọng.
Mặt khác, sớm muộn gì họ cũng phải bắt đầu đối thoại. “Đúng là tôi cần mua sắm một số đồ”, cô nói một cách cảnh giác.
“Vào thị trấn cùng nhau cũng được.” Anh dành cho cô một nụ cười khó hiểu. “Tặng cho dân tình Vịnh Nhật Thực một cơn náo động.” Hannah vuốt lọn tóc nâu khỏi mắt, rồi chăm chú nhìn anh. Cô không nói được liệu anh có đùa không.
“Được thôi”, cuối cùng cô đáp. Anh khiến cô giật mình với nụ cười rạng rỡ thoáng qua. “Đây là một trong những phẩm chất tôi luôn ngưỡng mộ ở cô. Cô chẳng bao giờ sợ Sói Lớn Xấu Xa[1] cả.”
[1] Nhân vật trong truyện Cô Bé Quàng Khăn Đỏ – ND. Cô vẫy tay về phía Winston. “Hiện tại tôi có con sói của riêng mình rồi.”
Rafe ngó Winston, đánh giá. “Cá với cô một ăn hai là tôi có thể hạ gục con chó này với một tay bị trói sau lưng.” “Đừng chắc cú thế, anh chàng mạnh mẽ ạ.”
©STENT Một giờ sau, Hannah rời khỏi siêu thị Fulton, mỗi tay mang một bao lớn. Cô nhìn dãy xe tải hạng nhẹ cùng xe SUV đậu trên bãi đỗ xe nhỏ và trông thấy chiếc Porsche bạc. Rafe đã lấy xong thư từ và đang chờ cô. Anh tựa người vào thanh chắn bùn sáng bóng, tay khoanh lại. Cặp kính râm có lớp gương phản chiếu làm tăng thêm vẻ găng-xtơ.
Winston đứng lên hai chân sau trên ghế tài xế, móng trước ôm chặt cạnh cửa, mũi gí vào khoảng hở nơi cửa kính. Hannah cảm thấy ấm lòng khi thấy nó ngóng cô quay lại. Bạn luôn có thể tin tưởng ở chú chó của mình. Nửa đường đi tới chỗ chiếc xe Porsche, Hannah ngạc nhiên khi thấy Rafe cười một cách bình thản và ngạo mạn với cô. Anh ta cố ý buông tay ra, với sang gãi gãi sau tai Winston.
Rõ rành rành Winston không phản đối. Hannah trông thấy nó thè lưỡi liếm tay Rafe. Bỗng dưng cô thấy bực mình. Winston chưa bao giờ gần gũi với người lạ, đặc biệt là đàn ông. Winston có tiêu chuẩn của mình. Vậy mà không hiểu bằng cách nào chỉ trong khoảng thời gian ngắn ngủi cô vào cửa hàng tạp hóa, Rafe đã quyến rũ được chú chó của cô.
“Ừm.” Cô bước mau hơn, quá để tâm đến cảnh tượng thân thiết giữa Winston và Rafe đến nỗi không trông thấy một người đàn ông to lớn bước xuống từ chiếc xe tải cũ xác xơ, cho tới lúc hắn bước vào đường cô đang đi.
“Nghe nói cô và Madison quay lại thị trấn”, Dell Sadler nói. “Quay về để mây mưa trên bãi biển cho giống ngày xưa hả?” Hannah thắng gấp, vừa đủ để tránh vụ va chạm. Nhưng cú dừng đột ngột cũng khiến một chiếc túi rơi khỏi tay. Cô nghe tiếng uỵch êm một cách đáng ngại. Hẳn phải là đám cà chua, cô nghĩ. May mà trứng nằm trong túi kia.
“Chào anh Dell”, Hannah bình tĩnh nói. Cô biết rất ít về Dell Sadler, anh ta điều hành dịch vụ cứu hộ xe và một tiệm sửa chữa xe nằm ở ngoại biên Vịnh Nhật Thực. Dell có vóc dáng to lớn, gần bốn mươi tuổi, tóc thưa, đôi tay lực lưỡng. Bao quanh anh ta luôn là bầu không khí ủ ê chán nản, như thể anh ta quá ư thất vọng với đời và cũng chẳng mong có sự tiến triển nào hết.
“Hai đứa mày cả gan nhỉ, quay về đây sau những gì đã gây ra.” “Xin lỗi tôi có việc, anh Dell –”
Hắn bước về phía cô, hai tay nắm chặt thành đấm. “Mày nghĩ là đến giờ tao biến rồi hả? Hay nghĩ tao đã quên chuyện đã xảy ra với Kaitlin? Hay chúng mày cóc thèm quan tâm?” “Đây không phải là chỗ thích hợp để nói chuyện.” Cô ráng giữ giọng điềm tĩnh và nhẹ nhàng. “Để lúc khác đi.”
“Đừng nghĩ vì tất cả người dân thị trấn này tin chuyện mày và Rafe Madison bày trò trên bãi biển vào đêm em tao chết thì tao cũng tin. Tao biết tỏng chính nó giết con bé và mày đã nói dối cho nó.” “Đó không phải là sự thật, và tôi nghĩ bản thân anh biết thế.” Hannah lui một bước đề phòng, chuẩn bị tinh thần lao vòng qua hắn. “Làm ơn tránh ra.”
Hắn nghênh đầu ra, giơ tay lên, chĩa một ngón vào ngực cô. “Đừng bảo tao làm nọ làm kia. Có thể bọn người quanh đây quỵ lụy nhà Harte chúng mày, nhưng tao còn lâu mới thế. Mày và bọn nhà Madison cùng một giuộc cặn bã hết.” “Tôi rất tiếc về chuyện xảy ra với chị Kaitlin”, Hannah nói. “Ai cũng rất tiếc. Nhưng tôi thề với anh là Rafe chẳng liên can gì đến việc đó.”
“Hẳn là nó làm tình với mày đến mụ cả người nên mày mới làm chứng cho nó dữ thế.” “Thôi đi.”
“Tao nghe nói mày quay lại thị trấn vì cái nhà lớn kia. Nghe nói Madison muốn cả chỗ đó. Tao cá là nếu nó chơi mày đủ lâu, đủ khỏe, hẳn mày sẽ đưa cho nó phần của mày luôn.” Hannah tiếp tục lui ra sau, tay nắm chặt túi đồ còn lại. Cô đụng mạnh vào thiết bị chắn bùn cứng ngắc của chiếc xe SUV cỡ bự. Dell tiến đến gần.
“Tránh ra”, cô nói rất kiên quyết, sẵn sàng chạy về phía xe Rafe. “Khi nào tao thích đã. Tao muốn mày biết một việc. Tao sẽ không đời nào –”
Dell ré lên khi một bàn tay ôm cứng lấy vai hắn từ phía đằng sau. Rafe nhẹ nhàng sử dụng lực kìm để xoay Sadler khỏi đường đi của Hannah. Anh ấn gã đàn ông to lớn vào cửa chiếc xe tải nhỏ mà hầu như chẳng mất chút sức nào.
Cùng lúc đó Hannah nghe tiếng sủa trầm, dữ dằn. Cô liếc xuống và trông thấy Winston. Chú chó Schnauzer thủ thế ngay trước mặt Dell Sadler. “Cô ấy đã bảo anh tránh khỏi đường, Sadler”, Rafe nói bằng giọng rất khẽ.
“Mẹ kiếp thằng chó. Mày đã giết Kaitlin, tao biết rõ.” “Tôi không giết Kaitlin. Tôi không có lý do nào để giết cô ấy. Nếu lúc nào anh muốn nói về chuyện đó, hãy tới gặp tôi. Đừng làm phiền Hannah nữa. Cô ấy chẳng can hệ gì đến chuyện xảy ra với em gái anh.”
Dell trừng mắt. “Bỏ tay ra khỏi tao, thằng chó.” Rafe nhún vài, buông ra và bước lui lại. Anh nhặt túi đồ Hannah đánh rơi rồi nắm cánh tay cô.
“Đi nào”, anh nói. Cô không tranh cãi. Họ bước nhanh về chỗ chiếc Porsche, Winston bước đều bên cạnh. Khi Rafe mở cửa, nó nhảy vào chỗ trống nhỏ giữa các ghế. Winston áp mũi vào Hannah và giữ nguyên như vậy trong khi Rafe khởi động xe.
Hannah biết rõ rằng một số người hiếu kỳ đà trông thấy họ. “Vài ngày tới thế nào cũng có đồn đại này nọ cho mà xem.” Rafe lái xe khỏi con đường nhỏ để vào Đường Cảnh Vịnh. “Tôi đã bảo cô là chúng ta sẽ tặng cho họ chút náo động mà.”
Một khoảng lặng bao trùm. Hannah mở ví lấy kính râm đeo vào. Winston liếm tai cô. Hannah dịu dàng vuốt ve nó. “Đồ hai lòng”, cô lầm rầm. “Lúc nãy tao thấy mày liếm tay Rafe.”
Winston đặt cằm lên vai cô và thở dài khoan khoái. “Rốt cuộc thì con chó của cô và tôi đã quyết định sẽ không đấu súng lúc bình minh.” Rafe nói.
“Cả hai đều nhát gan hả?” “Tôi và nó thích nghĩ đó là sự thỏa hiệp hơn.”
“Hừm. Dịch ra nghĩa là không ai trong hai sẵn lòng chiến đấu vì danh dự của mình.” Rafe liếc cô, ánh mắt không thể đọc được qua lớp kính râm. “Khi người đàn ông đến một độ tuổi nhất định, anh ta phải biết chọn trận nào mà đánh. Tôi nghĩ thế được gọi là trở nên sáng suốt.”
“Chỉ lấy cớ thôi.” Cô liếc nhìn vào trong chiếc túi đã bị rơi trên sân. Y như dự đoán, cà chua nhão nhoét bên trong túi nilon đựng rau. Rau diếp và nấm trông cũng có vẻ bị giập. “Bữa tối thế này đây.” Rafe không nói gì một lúc. Anh lái xe một cách dễ dàng, nhưng có vẻ tập trung vào con đường hơn mức cần thiết.
“Tôi có ý này”, anh nói sau một hồi. “Tôi nghe đây.”
“Sao cô và Winston không ăn tối tại chỗ tôi hôm nay nhỉ? Tôi có nhiều đồ ăn đấy.” Một lời đề nghị nữa à? Biết đâu anh ta thật sự đang rơi vào thế yếu. Hannah ráng không tỏ ra quá hứng khởi.
“Với tình trạng không có gì hấp dẫn trong túi đồ kia, tôi có thể thay mặt Winston và bản thân mình nói rằng chúng tôi lấy làm hân hạnh chấp nhận lời đề nghị của anh.” “Được rồi. Tốt. Xong.”
Cô quan sát anh từ khóe mắt. “Hình như anh có vẻ hơi do dự khi đặt lời mời. Mời tôi qua ăn tối khó thế à?” Anh thả lỏng tay trên vô lăng. “Cần lấy can đảm.”
“Gì cơ?” “Tôi sợ cô sẽ từ chối.”
“Sao tôi lại làm thế?” Cô nhún vai tỏ ra hờ hững. “Không sớm thì muộn chúng ta cần phải thảo luận về việc chung kia. Có thể tối nay luôn.” “Tối nay tôi không định bàn về ngôi nhà.”
Cô trân người. “Thế anh định nói về chuyện gì?” “Kỷ niệm thì sao nhỉ?”
Cô suy ngẫm một chốc. Đoạn khẽ hắng giọng. “Giữa anh và tôi chỉ có một vụ rắc rối có thể được xem như kỷ niệm.” “Đúng thế. Nhưng cô phải công nhận rằng đó là vụ rắc rối kinh khủng. Nếu không nhờ cô tôi đã phải vào nhà đá rồi. Chuyện ấy sẽ làm rối loạn kế hoạch sự nghiệp hoành tráng của tôi. Ngày tôi gọi điện chào tạm biệt, tôi đã nói là tôi nợ cô.”
“Anh vẫn cảm thấy thế chứ?” Cô cười ngọt ngào. “Bán cho tôi nửa ngôi nhà đi, chúng ta coi như hòa.” “Không biết ơn đến thế đâu”, anh đáp.
Rafe quay lại phòng sưởi nắng ngay khi bầu trời tháng Chín vừa tối hẳn. Hannah để ý thấy anh không bật đèn lên. Winston đang nằm bẹp trên sàn, ngước lên đầy hy vọng nhưng rồi mất hứng khi thấy hai chiếc ly miệng hẹp Rafe mang ra. Rafe hạ mình xuống chiếc ghế tựa làm bằng mây bên cạnh Hannah rồi trao một chiếc ly cho cô.
Hannah ngắm nhìn bóng tối bao trùm vịnh, nghĩ về món sa lát với hồ đào, pho mát xanh, củ cải và cải tàu bay cùng món mì Ý mới ăn. Rafe đã tráng một lớp đường và muối lên quả hồ đào rồi nướng trong lò trước khi thêm vào sa lát. Món mì Ý ngon hơn với dầu ô liu quyện vị nấm đậm đà khó tin. Hương vị trên cả tuyệt vời. “Được rồi, vậy là anh biết nấu ăn”, cô nói.
“Đàn ông cũng có sở thích chứ.” “Đồng ý.” Cô nhấp một ngụm rượu brandy. “Nhớ là lúc nào anh cũng có thể chuẩn bị bữa tối cho tôi nhé.”
“Cảm ơn. Tôi sẽ nhớ.” Anh nâng ly rượu bằng cả hai tay, ánh mắt trông ra màn đêm ngày càng sẫm bên ngoài cửa sổ. “Xin lỗi về chuyện xảy ra với Dell Sadler chiều nay.” “Đâu phải lỗi của anh.”
“Còn tùy cô nhìn sự việc thế nào. Nếu đêm hôm Kaitlin chết cô không ở bên tôi thì hôm nay cô đã không phải đụng độ Sadler rồi.” “Ừm, đúng vậy.” Hannah nhận thức rõ sự hiện diện của anh, ngồi cách cô chỉ mấy phân. Bóng tối càng khiến sự gần gũi thêm sâu đậm. “Về tối hôm đó –”
Anh nhấp một ngụm brandy, chờ đợi. “Chúng ta chưa bao giờ thực sự nói về chuyện đó.” Cô hít một hơi, đánh liều. “Anh biết Kaitlin rõ như mọi người. Anh nghĩ chuyện gì đã xảy ra? Anh có nghĩ chị ấy tự sát không? Hay đó là tai nạn?”
Anh yên lặng một chốc: “Tôi khá chắc cô ấy không nhảy khỏi vách đá.” “Sao anh biết chắc vậy?”
Anh ngắm nghía ly rượu trong tay mình. “Đêm hôm đó khi đá tôi khỏi xe, cô ấy tức điên. Giận dữ chứ không chán nản hay tuyệt vọng gì.” “Giận cỡ nào?”
Anh tựa đầu vào lưng ghế. “Cực giận. Nói rằng cô ấy đã quá chán Vịnh Nhật Thực và người dân ở đây rồi. Nói rằng cô ấy chỉ muốn thổi tung cái thị trấn này thôi.” “Kiểu như chị ấy lên kế hoạch cho tương lai rồi.”
“Ừ.” “Vậy cái chết của chị ấy hẳn phải là tai nạn.”
Rafe không đáp. Hannah hắng giọng. “Tôi nói cái chết của chị ấy hẳn phải là tai nạn.”
“Đương nhiên đó là cách giải thích tiện nhất.” Hannah lặng người mất mấy giây. Cuối cùng cô cũng đủ bình tĩnh để hít một hơi và thở dài ra một cách cố ý. “Anh muốn nói thêm về chuyện đó chứ?”
“Chẳng nghĩa lý gì.” Rafe nhấp rượu. “Giờ chẳng còn nghĩa lý gì nữa.” “Đúng đấy. Tôi đoán chúng ta sẽ chẳng đời nào biết được thực sự chuyện gì đã xảy ra đêm hôm đó.”
“Ừ.” Rafe yên lặng một chốc. Hannah có cảm giác tâm trí anh đã chuyển tới các vấn đề khác. Cho dù là gì thì dường như anh cũng không sẵn lòng thảo luận.
Cô dằn lòng, không muốn nhận thức quá rõ việc anh ngồi bên cô gần như vậy, nhưng thật vô vọng. Có khi đến lúc về rồi, cô nghĩ. Phải nói là dứt khoát đến lúc về rồi. Hannah định bảo rằng trời đang tối dần thì Rafe cất tiếng. “Có việc này tôi cứ muốn hỏi cô.”
“Sao?” “Có gì không ổn với Đối Tượng vậy?”
Hannah quá bất ngờ với câu hỏi đó. Cô do dự, không chắc mình muốn nhắc lại chuyện ấy đến mức nào. “Chuyện không thành. Anh thì sao?” Cô nhanh chóng đổi chủ đề. “Nghe nói anh đã lấy vợ.”
“Một thời gian.” “Chuyện gì không ổn?”
“Tôi đã bảo cô rằng đàn ông trong nhà tôi không giỏi chuyện hôn nhân”, anh đáp. “Như tôi nhớ thì tôi đã bảo rằng anh chỉ lấy cớ thôi.”
Không hề cảnh bảo, Rafe ngồi dậy trên thành ghế và chống hai tay lên đầu gối. “Hôm nay ông Mitchell gọi.” Hannah chớp mắt. Anh ta cũng đổi chủ đề nhanh quá sức. “Ông nội anh á?”
“Ông muốn tôi qua ăn tối mai. Octavia Brightwell sẽ ở đó. Bảo là muốn tôi gặp cô ấy.” Hannah nghĩ nhanh. “Brightwell à. Chủ phòng triển lãm nghệ thuật mới mở gần bến tàu hả?”
“Ừ.” Rafe đặt ly xuống bàn. “Hình như họ có chuyện với nhau, đại khái thế.” “Lạy chúa. Hôm trước tôi thấy cô ấy trên phố. Cô ấy đáng tuổi cháu ông nội anh đấy.”
“Tôi đã được nghe.” Anh gặp ánh mắt cô trong bóng tối. “Vấn đề là tôi cần người đi cùng.” Cô suýt ngã khỏi ghế. “Anh muốn tôi tới nhà ông Mitchell Madison ăn tối á?”
“Có việc hay ho hơn để làm rồi à?” “Ờ, nếu đặt như vậy thì tôi đoán là không. Như anh có lần đã quan sát rất tài, các trò giải trí ở Vịnh Nhật Thực này khá là giới hạn.” Cô dừng lời. “Ông anh sẽ không hào hứng khi thấy anh bước vào với một người nhà Harte đâu.”
“Đừng lo. Ông sẽ cư xử lịch thiệp vì sự có mặt của cô bạn gái mới.” “Ông Mitchell Madison đối xử tử tế với một người nhà Harte.” Cô chậm rãi mỉm cười. “Giờ nghe chuyện này thú vị đấy.”
“Sao?” “Được”, cô đáp.
Đến lượt anh cảnh giác. “Cô đồng ý à?” “Sao không. Với một điều kiện.”
“Điều kiện gì?” “Anh phải hứa với tôi là sau đó chúng ta sẽ thảo luận về tương lai của Mộng Tưởng.”
Anh nghĩ thêm vài giây. Đoạn nhún một bên vai lên. “Thỏa thuận thế.” Hannah cảm thấy lạnh sống lưng. Nhưng giờ quá trễ để tự hỏi liệu mình có vừa bị Rafe Madison nắm lấy.
*** Hannah thình lình tỉnh giấc, căng các giác quan, lắng nghe trong yên lặng. Ý nghĩ đầu tiên là có kẻ đã vào nhà. Nhưng giây tiếp theo cô nhắc mình rằng không ai có thể vào mà Winston không biết.
Hannah chầm chậm ngồi dậy. “Winston ơi?” Không có hồi đáp. Cô không cảm thấy trọng lượng của nó nơi chân giường. Lúc này đây cô mới nhận ra suốt hai năm qua mình đã quá quen với sự hiện diện của nó mỗi đêm.
Cô quăng chân xuống sàn nhà lạnh lẽo, đứng dậy. “Winston ơi? Tới đây nào anh bạn.” Không nghe thấy tiếng móng vuốt di chuyển trên sàn gỗ cứng ở hành lang. Lo lắng khiến cô nổi da gà. Cô túm lấy áo choàng, đi dép lê vào, vừa làm vừa lắng nghe, chờ đợi những tiếng động nhỏ nhất.
Không có gì cả. Cô bước tới cửa.
“Winston.” Lần này gọi lớn hơn. Một tiếng rên khẽ trả lời vang lên từ chân cầu thang. Winston đang ở trong phòng khách. Có vẻ nó không bị thương hay sợ hãi gì. Chẳng những vậy, Hannah nghĩ mình nghe thấy tiếng gầm gừ khẽ của kẻ đi săn đang trong trạng thái đề phòng.
Nhẹ nhõm đến choáng váng. Vậy là không có ai lẻn vào nhà. Winston đã nghe thấy tiếng con vật bé nhỏ nào đó sục sạo tìm thức ăn bên ngoài nên đã xuống dưới nhà tìm hiểu. Ở Vịnh Nhật Thực này, mọi thứ đều thật mới mẻ với một chú chó được nuôi lớn trong một căn hộ cao tầng. Hít thêm vài hơi thở sâu để loại bỏ cảm giác mơ hồ, Hannah nhanh chóng bước ra hành lang xuống nhà dưới.
Winston đang đứng nơi cửa trước, tư thế sẵn sàng. Nó thoáng liếc cô, sau đó ngay lập tức lại hướng sự chú ý vào thứ gì đó lảng vảng bên ngoài. Nó cào cào lớp gỗ đầy hy vọng. “Không có gì đâu, anh bạn. Chú mày là chó thành phố, chưa quen với đám sinh vật sống lang thang lục thùng rác tìm thức ăn ở vùng xa xôi hẻo lánh này. Tin tao đi – chú mày không muốn bắt được một con như thế đâu.”
Cô đưa tay vỗ đầu nó. Ngay khi chạm vào Winston, cô nhận ra rằng cơ thể bé nhỏ mượt mà của nó đang rung động với sự căng thẳng của kẻ săn mồi. Nó lờ tay cô đi. Mọi giác quan trong Winston đang tập trung vào thứ gì đó đã đánh thức nó dậy và kéo nó xuống nhà dưới.
Hannah tới bên cửa sổ. Cô kéo mành sang một bên và thấy màn sương dày đặc đã đổ xuống vịnh lúc nào đó trong đêm. Cô vẫn để đèn hiên bật, nhưng ánh sáng từ đó không thể xâm nhập qua lớp sương dày vây quanh ngôi nhà. Tự nhủ lòng nên quay lại giường, để mặc Winston với những thú vui ban đêm. Nhưng không hiểu sao, cô nấn ná lại cửa trước, chờ cho chú chó mất hứng với thứ lẩn lút trong bóng tối ngoài kia.
Cảm tưởng rất nhiều thời gian trôi qua trước khi Winston thả lỏng người, liếm tay cô và lanh lợi dẫn đường lên gác..