Anh thức giấc lúc bình minh, khi một cái mũi lạnh cóng áp vào gang bàn chân trần. Cơn sốc khiến anh bật dậy. “Đồ chó –” Anh ngừng lời khi thấy Winston. “Gọi mày thế chẳng có nghĩa gì, phải không? Mày là chó mà. Và đừng nghĩ là tao không biết hành động kịch tính đêm qua ở cửa có thể chỉ là trò của mày nhằm phá vỡ không khí.”
Winston ném cho anh cái nhìn ý nghĩa. “Mọi thứ đang diễn ra quá ngon lành, cho tới khi mày ló đầu và ra vẻ Ngài Chó giữ nhà trượng phu.”
Winston quay lại, lóc cóc chạy ra cửa. Đoạn nó ngồi xuống, chăm chú nhìn Rafe. “Được, được. Tao hiểu ý rồi.”
Rafe đẩy chăn sang một bên, đứng dậy. Anh thấy chiếc quần và đưa tay lấy áo. Sau một lát tìm kiếm anh thấy đôi ủng cổ ngắn đang nằm chơi vơi giữa đám bụi dưới gầm sô pha. “Được rồi, đi thôi.”
Anh mở cửa đón ban mai ẩm ướt đầy sương. Winston nhanh nhảu bước ra ngoài về phía đám cây bụi cạnh hiên. Rafe bước xuống thang, theo con đường nhỏ dẫn ra kho chứa các thùng đựng rác. Không có dấu chân con vật nào gần đó, không có dấu móng vuốt nào trên nắp gỗ. Xong việc cá nhân của mình, Winston mau lẹ chạy qua xem xét kho chứa rác. Rafe chăm chú quan sát nó.
Nó đánh hơi một chốc, nhưng hứng thú của Winston với nơi ấy không có gì khác thường. Sau vài phút, nó tiến ra đường dẫn dài từ chỗ lối đi hẹp hướng về phía rừng cây bao quanh ngôi nhà và khu vườn. Rafe theo sau, quan sát xem liệu con chó có bộc lộ sự chú ý khác thường nào trên đường. Di chuyển chậm do dừng lại quá nhiều lần, nhưng có vẻ chẳng có gì hấp dẫn nó hơn bình thường. Khi Winston đi hết đất nhà, Rafe quyết định đã đến lúc gọi nó về.
“Hannah sẽ nhai sống tao nếu cô ấy biết tao để mày chơi trên đường giao thông.” Mặc dầu con đường yên tĩnh không có nhiều xe cộ lưu thông, đặc biệt là vào giờ này. Winston lờ anh, biểu hiện sự khinh khỉnh ngoạn mục đối với một mệnh lệnh rõ ràng dễ hiểu. Rafe kết luận thái độ này hoặc là do dòng giống quá tốt, hoặc là do học từ Hannah. Anh thiên về giả thiết thứ hai.
“Quay lại đây.” Rafe nhanh chân tiến tới chỗ Winston, sẵn sàng tóm lấy nó trước khi nó ra tới đường. Nhưng Winston dừng lại trước khi tới vỉa hè. Nó rẽ trái, hướng về phía hàng cây đẫm sương, và bắt đầu khụt khịt trên mặt đất với vẻ hết sức lão luyện.
“Cứ như mày biết mày đang làm gì vậy.” Rafe bình thản nói. Winston mau lẹ chuyển từ thân cây này sang một cây khác, dừng lại đánh hơi kỹ càng vài điểm. Cuối cùng nó nhấc chân lên. Xong xuôi nó quay sang Rafe như thể nói rằng mình đã thỏa mãn.
Rafe bước tới hàng cây, cẩn thận nhìn cái cây Winston đánh dấu. Anh biết giác quan của con người quá sức vô dụng trong lúc này. Anh khom mình, nhìn kỹ mặt đất bên dưới cái cây. Không may đá cuội phủ trên mặt đất khiến không thể nào tìm được dấu chân. Đấy là giả sử có dấu vết để tìm, Rafe nghĩ.
Anh nhìn Winston, nó đang ngó anh với vẻ dò hỏi. “Mày biết không, nếu một trong hai ta có được cả mũi của mày lẫn bộ não của tao thì sẽ là sự kết hợp tuyệt cú đấy.” Winston thể hiện một cử chỉ tương ứng với cái nhún vai của loài chó, đoạn quay người, vội bước theo đường dẫn về phía ngôi nhà.
Rafe đứng thẳng dậy. Đúng lúc định đi theo con chó, từ khóe mắt anh thấy ánh kim loại bạc nhá lên. Nhìn gần hơn, hóa ra đó là vỏ bọc kẹo bị lèn chặt xuống mặt đất gần nơi Winston đã đánh dấu. Không hẳn là phát hiện quan trọng. Có thể gió đã thổi nó tới hàng cây. Có lẽ nó bị ném ra từ một chiếc xe đi ngang qua, hoặc rơi từ xe thu rác.
Hoặc có thể ai đó đứng đúng chỗ này nửa đêm hôm qua đã vứt xuống. Anh nhặt cái vỏ lên, quay trở lại đường tới nơi anh đỗ chiếc xe Porsche. Anh mở khóa, mở ngăn đựng đồ nhỏ, lục lọi bên trong một thoáng. Đen rồi. Anh nhìn Winston, nó đang chờ anh trên hiên, đầu nghểnh lên.
“Đã có lúc tao từng kè kè bên mình dao cạo và vài thứ thiết yếu khác phòng những khi như thế này”, Rate giải thích. Anh đóng cửa, nhét khóa vào túi. “Nhưng tao đã mất thói quen đó.” Sau vụ ly hôn, các mối quan hệ xã hội của anh không còn như cũ nữa, anh ngẫm nghĩ. Hẳn là bởi anh đã không cố gắng tiếp tục các mối quan hệ đó. Anh dành thời gian cho những mối quan tâm khác.
Trên đường bước lên hiên, anh dừng lại một lần, bứt vài nhánh bạc hà mọc bên dưới vòi nước tưới vườn. Trở lại nhà, anh dành vài phút trong nhà tắm tầng dưới và khám phá ra rằng không người đàn ông nhà Harte nào để lại một con dao cạo râu.
“Khinh suất”, anh bảo Winston. “Nhưng mày có thể mong đợi gì từ người nhà Harte cơ chứ?” Anh lắng nghe một lát, tầng trên vẫn tĩnh lặng, đoạn anh vòng ra bếp, bắt đầu mở cửa tủ. Anh tìm thấy mấy đồ gia vị thông thường bị bỏ lại từ lâu, do ngôi nhà này được dùng làm nhà nghỉ của gia đình. Muối, tiêu, đường, lọ tinh dầu vani còn phân nửa, và một bình nhựa cây thích chưa mở. Món cuối là một thứ rất đáng kể, không đơn giản là nước hàng, anh để ý.
Rafe lấy lọ tinh dầu vani cùng bình đựng nhựa cây thích ra, rồi qua tủ lạnh kiểm tra đồ bên trong. Trứng và sữa tươi. Một ổ bánh mì đặc kiểu cây nhà lá vườn mới nướng một ngày, được làm bởi những người thợ của tiệm Thời Đại Mới, giờ họ điều hành hiệu bánh cũ gần bến tàu. Hoàn hảo.
*** Váy cưới của cô dâu to hơn đến ba cỡ. Cô cố gắng hết sức ghim nó lại, nhưng thật vô vọng. Cô biết có làm gì thì cái váy cũng chẳng khá hơn. Khách hàng đang khóc. Chú rể liên tục nhìn đồng hồ.
Cô liếc đồng hồ và thấy tiệc chiêu đãi sẽ bắt đầu trong vài phút nữa. Nhưng bên phục vụ tiệc còn chưa đến. Chưa bàn tiệc nào được sửa soạn. Hoa trang trí héo rũ. Cô mở một thùng rượu sâm banh loại thượng hạng đã đặt và phát hiện ra toàn nước súc miệng trong chai. Cô nhìn quanh và thấy dàn nhạc vẫn chưa đến. Trên hết, có điều gì đó cực kỳ không đúng với căn phòng. Tiệc chiêu đãi đáng lẽ được tổ chức tại một ngôi nhà trang nhã trên đồi nhìn ra thành phố. Thay vì vậy, cô đang đứng trong một kho hàng trống rỗng, không cửa sổ.
Mùi thứ gì đó ngon lành đang được nấu gần đấy giày vò cô, khiến cô sao lãng khỏi mọi sự hỗn loạn. Cô nhận ra mình đang rất đói, nhưng cô không thể bỏ rơi khách hàng để đi tìm đồ ăn được. Cô là dân chuyên nghiệp cơ mà… Hannah thình lình tỉnh giấc, cô thấy mình đang chằm chằm nhìn ra màn sương dày đặc không thể xâm nhập phủ bên ngoài cửa sổ. Trong vài giây mất phương hướng, cô nghĩ rằng mình vẫn đang ở Portland, ráng kiểm soát những tai họa đang diễn ra với bữa tiệc cưới thảm họa.
Và rồi cô ngửi thấy mùi hương đến mê mẩn từ dưới nhà. Thực tại quay về, khiến cô bật khỏi giường. Rafe. Anh ta không bỗng dưng biến mất lúc bình minh như cô mong đợi. Anh ta đang ở dưới bếp, tự nhiên như ở nhà. Cô đã chắc mẩm đến lúc cô dậy hẳn anh đi rồi.
Cô nhìn chân giường. Không thấy bóng Winston. Anh bạn nhỏ trung thành của cô đã trở thành gì thế này? Câu hỏi đó thật ngớ ngẩn, cô nghĩ. Winston là một chú chó thật sự xuất sắc trên nhiều khía cạnh. Nhưng xét cho cùng, nó vẫn là chó. Nếu cô muốn tìm nó, chỉ cần theo mùi thức ăn.
Cô lảo đảo vào nhà tắm, những phần rơi rớt của giấc mơ đầy âu lo quen thuộc đeo đuổi cô. Cô đã bị ám ảnh bởi cơn ác mộng tiệc-cưới-hỏng-bét nhiều tháng trước khi quyết định bán công ty Tổ Chức Đám Cưới Harte. Hannah túm chặt mép bồn màu trắng, chằm chằm ngó mình trong gương. Tóc cô rối bù. Mắt sưng, nhăn nhó, lại thêm hai má ửng hồng không phải lối. Cô không thể đối mặt với Rafe trong tình trạng này. Hy vọng duy nhất là đi tắm.
Kéo chiếc váy ngủ dài khỏi đầu, cô bước vào dưới làn nước nóng phun xuống. Dùng cả hai tay cầm chai dầu gội, cô bóp nó với một quyết tâm gần như hung tợn. Đêm qua không ngon giấc chút nào. Một lát sau Hannah rời phòng tắm, cảm thấy khá hơn nhiều. Cô mặc áo len, quần bò, chải mái tóc mới gội ra sau tai, dùng bờm ghim lại.
Cô nhìn mình trong gương lần nữa trước khi rời phòng. Thất vọng vì cô nhận thấy mình vẫn hơi quá ửng hồng. Hẳn là do tắm nước nóng thôi. Nhiệt độ và hơi nước. Chắc nó sẽ nhanh nhạt đi. Thẳng vai, cô mở cửa phòng ngủ, bước ra hành lang.
Khi xuống đến nhà dưới, miệng cô đã ứa nước miếng. Cô thấy Winston ngồi ngay phía trong ngưỡng cửa nhà bếp. Nó nhổm dậy đón cô cho phải phép, nhưng rõ là nó bị chi phối bởi những gì đang diễn ra quanh bếp. Trông Rafe y như cô hình dung anh vào ban sáng. Gợi cảm kinh khủng, hoàn toàn sẵn sàng, râu mới mọc khiến những nét góc cạnh trên mặt anh còn nguy hiểm hơn thường lệ.
Chẳng công bằng chút nào. Nếu là quý ông, khi bình minh đến anh nên đi rồi mới phải. Nhưng mà cũng đúng, làm gì có ai từng gọi Rafe Madison là quý ông đâu. “Vừa chuẩn giờ.” Mắt Rafe sáng lên khi anh nhìn thoáng qua cô nhưng vẫn thu gom hết được vào mắt hình ảnh cô từ đầu đến chân. Anh cầm chiếc găng chống nóng lên. “Cô có thể đổ cà phê ra cốc.”
Hannah nhìn anh nhấc chảo khỏi lò. Mùi vani thoang thoảng trêu ngươi cô. “Cái gì vậy?” “Bánh mì kiểu Pháp.” Anh đặt chảo lên mặt bếp, ném găng lên kệ. “Nướng chứ không rán. Kiểu trung gian giữa pudding bánh mì và bánh phồng.”
Cồ ngắm nó thèm thuồng. “Đẹp quá. Thật sự rất đẹp.” Anh tươi cười. “Cảm ơn.”
Ừ thì anh ta biết nấu ăn. Cô đã biết thế rồi. Không đủ là lý do để yêu. Thèm khát thì có thể, yêu thì không. Cô rời mắt khỏi món bánh mì kiểu Pháp nâu vàng và thấy Rafe đang nhìn cô với biểu cảm kỳ lạ.
“Tôi sẽ lấy cà phê.” Cô xoay người, túm lấy bình cà phê. Rafe xếp bánh ra hai đĩa rồi mang tới bàn. Hannah ngắm nghía những miếng bánh tam giác nâu vàng căng phồng được bày biện hết sức thanh nhã. Vài nhánh bạc hà được đặt trên bánh. Nhựa cây thích được hâm nóng và đặt trong chiếc hũ trước mặt cô.
Cô cầm dĩa lên. “Anh biết không, có nguồn tin cho rằng anh đã sống đời tội phạm để kiếm tiền nuôi thân sau khi rời Vịnh Nhật Thực.” Anh gật đầu. “Tôi có nghe.”
“Nhưng sau bữa tối qua và bữa sáng nay, tôi nghĩ bằng chứng rõ ràng cho thấy anh đã tham gia học tại một trung tâm đào tạo đầu bếp thượng hạng chứ không phải vào nhà lao.” Anh ngước lên quá nhanh.
Cô bất động, miếng bánh lơ lửng giữa không trung. “Trời đất ơi, tôi đùa thôi mà. Thật sự anh đã đi học nấu ăn sao?” Anh do dự. Rồi nhún vai. “Ừ.”
Cô rất thích thú. “Hồi nào?” “Sau khi kết hôn. Trong tâm khảm, tôi luôn nghĩ rằng khi bạn có gia đình hạnh phúc, phần lớn thời gian bạn sẽ ăn ở nhà. Những Meredith không thích nấu ăn cho lắm, vì vậy tôi nhận việc đó. Tôi nấu càng ngon, Meredith càng sốt ruột và buồn rầu.” Rafe ra dấu bằng tay. “Sau một thời gian tôi nhận ra cô ấy cũng chẳng thực lòng thích ở nhà nữa.”
Hannah đăm đăm nhìn anh không tin nổi. “Meredith bỏ anh vì anh là đầu bếp cừ khôi và vì anh thích ăn ở nhà ư?” “À, không hẳn là lý do đó”, Rafe thừa nhận. “Chắc có lẽ cô ấy sẽ sẵn lòng chịu đựng việc nấu ăn của tôi nếu tôi đồng ý làm việc tại công ty Madison. Nhưng tôi từ chối, nên rốt cuộc cô ấy từ bỏ viễn cảnh tương lai của tôi và bỏ đi.”
Hannah cắn một miếng nữa, thưởng thức hương vị món ăn trong khi ngẫm nghĩ về điều anh nói. “Tôi rất tiếc là hôn nhân của anh không thành”. “Cô nên thế. Tôi cho rằng là lỗi của cô khiến nó bị oanh tạc.”
Cô suýt làm rơi dĩa. “Lỗi của tôi á. Thế quái nào anh lại đổ tội cho tôi được?” Anh gặp ánh mắt cô qua bàn. Môi anh hơi cong lên. “Cái đêm trên bãi biển cô bảo rằng về chuyện hôn nhân, tôi không cần phải theo bước cha và ông tôi, nhớ chứ? Vì vậy một vài năm sau, tôi nghĩ mình nên thử xem. Dù sao chăng nữa đó cũng là lời khuyên từ chính quý cô Xuất Chúng mà. Làm sao sai được chứ?”
“Nào nào, dừng ngay đấy.” Cô chĩa nĩa về phía anh. “Anh không thể đổ tội cho tôi chỉ vì anh nghe theo lời khuyên hoàn toàn tốt đẹp của tôi nhưng lại chọn nhầm đối tượng được.” “Tôi là người nhà Madison. Kiểu gì tôi cũng chọn nhầm đối tượng.”
“Tôi chưa bao giờ nghe thấy cái cớ thoái thác trách nhiệm nào như thế. Anh không được dùng nó nữa, nghe chưa?” Anh cụp mắt xuống. “Vâng, thưa bà.”
Cô dịu đi chút ít. “Anh không phải là người duy nhất trên đời nhầm lẫn về việc chọn đối tượng, anh biết chứ. Tôi cũng chẳng giỏi giang hơn gì.” “Có chứ, cô chỉ đính hôn thôi. Chưa kết hôn”
Cô nhăn mặt, xiên nĩa vào miếng bánh khác. “Tôi sẽ kể cho anh một bí mật nho nhỏ. Lý do duy nhất tôi chưa lấy Doug là bởi anh ta đã rất tử tế mà đá tôi trước khi bọn tôi đứng ở thánh đường.” “Anh ta ra sao?”
“Là luật sư, cộng sự ở một hãng luật rất uy tín tại Portland. Chúng tôi gặp nhau khi tôi tổ chức đám cưới cho em gái anh ta. Bọn tôi có rất nhiều điểm chung.” “Anh ta thỏa mãn tất cả các tiêu chí cho Đối Tượng cô đã duyệt cho tôi nghe đêm đó trên bãi biển hả?”
Cô nhăn nhó. “Anh nhớ danh sách đó à?” “Chẳng bao giờ quên. Nó ảnh hưởng sâu sắc đến tôi.”
“Vì sao?” Anh nhấc cốc cà phê lên, nhấp một ngụm đầy vẻ trầm tư. “Hẳn là bởi tôi biết mình sẽ chẳng đời nào tiệm cận tới một nửa các yêu cầu và đặc tính ấy.”
Lời anh nói khiến cô choáng váng. “Anh cảm thấy phiền muộn khi không thể đáp ứng yêu cầu trên danh sách đối tượng của tôi ư?” “Ừ hứ.”
“Trời đất, thế thì điên quá. Anh có bao giờ thích tôi đâu. Đối với anh tôi chỉ là con bé đam mê thành công thái quá, khó tính và ngây thơ. Quý cô Đức Hạnh, nhớ chứ?” “Điều làm tôi khó chịu không phải là việc tôi không đáp ứng yêu cầu trên danh sách đối tượng của cô, mà là việc hóa ra có một thứ như cái danh sách ấy, mà cô thì biết tường tận về nó.”
“Cái gì cơ?” “Là thế này, tôi còn chả biết trên đời có cái danh sách chết tiệt như thế”, Rafe kiên nhẫn giải thích. “Điều đó đặt tôi vào vị trí thực sự bất lợi. Khi tôi biết rằng phụ nữ như cô có thứ như cái danh sách với bao nhiêu yêu cầu đó, tôi biết mình gặp rắc rối lớn rồi.”
Cô lắc đầu một cái, choáng váng. “Tôi không hiểu. Ý anh là sao?” Anh thở ra chầm chậm. “Để tôi cho cô hay, quý cô Đức Hạnh. Cái đêm trên bãi biển cô đúng như cô nói đấy – ngây thơ và khó tính. Nhưng tôi hiểu rằng cô cũng là người đáng tin, xét đối với một vấn đề quan trọng. Cô biết điều gì làm nên một cuộc hôn nhân hạnh phúc.”
“Tôi á? Nhưng tôi đã bao giờ kết hôn đâu.” “Đúng vậy, nhưng cô trưởng thành trong một gia đình đối với tôi mà nói quá ư hoàn hảo. Ông bà và bố mẹ cô đều hạnh phúc trong hôn nhân. Không ly dị. Không tai tiếng. Lúc ấy tôi cho rằng cô biết điều gì giúp tạo nên việc đó.”
Giờ thì cô đã hiểu. Không giống cô, Rafe không hiểu thế nào là hôn nhân hạnh phúc bởi anh chưa từng trải nghiệm nó trong gia đình. Trong gia tộc Madison, ly dị cũng di truyền như cặp mắt xanh lục kia. “Tôi hiểu rồi. Ừm, nếu điều này có thể giúp anh thấy khá hơn thì tôi đã đi đến kết luận là cái danh sách Đối Tượng hồi ấy không hoàn thiện đâu.”
“Ồ? Sao thế?” Cô chống khuỷu tay lên bàn, hạ cằm xuống mu bàn tay. “Tôi chưa bao giờ kể cho ai khác đâu, nhưng tôi sẽ kể cho anh. Tôi thề là nếu có người khác biết thì tôi sẽ bóp cổ anh đấy, Rafe Madison.”
“Nghe hay đây.” “Sự thật là Doug cũng có một danh sách, và tôi không đáp ứng được mọi tiêu chuẩn và yêu cầu của anh ta.”
Rafe chớp mắt. Đoạn anh chậm rãi cười toe. “Anh chàng có danh sách Đối Tượng hả?” “Ờ. Anh ta cũng đủ tử tế mà chỉ ra những phần tôi còn thiếu sót. Anh ta đưa ra các gợi ý giúp tôi cải thiện. Vậy là tôi bị giám sát.”
Nụ cười nhăn nhở của Rafe biến thành tiếng cười lục khục, sau đó nổ bùng thành tràng cười ngặt nghẽo. Cô quan sát anh, tự hỏi liệu anh có ngã khỏi ghế không. Winston vểnh tai lên, dường như tò mò. Tiếng cười rũ rượi của Rafe tràn ngập căn bếp.
Mất một lúc anh mới hồi lại được. Hannah giết thời gian bằng việc rót cho mình một cốc cà phê nữa và cho Winston ăn một mẩu bánh mì nướng kiểu Pháp trên đĩa của cô. Vai Rafe dần dần hết rung. Anh nằm ườn ra ghế, một tay đặt trên phần bụng phẳng lỳ, và chầm chậm lắng lại trong nụ cười nhăn nhở.
“Xin lỗi.” Anh không có vẻ hối lỗi chút nào. “Tôi mừng vì anh thấy chuyện thú vị.”
“Tôi phải biết điều này mới được”, anh nói. “Cô không đạt yêu cầu ở đâu?” “Sao tôi nên cho anh biết?”
“Vì tôi vừa mới nấu bữa sáng cho cô.” “Ừm.” Anh ta nói cũng có lý. “Anh phải hiểu là tôi đáp ứng hầu hết các tiêu chí. Gia đình thành đạt. Bằng cấp đầy đủ. Chủ động và quyết tâm, được chứng minh qua việc lập công ty riêng của tôi. Quan hệ xã hội tốt. Tôi có nhiều mối quan tâm chung với Doug.”
“Nhưng?” Cô nhăn mặt. “Nhưng hóa ra Doug có kế hoạch dài hạn để tham gia vũ đài chính trị. Anh ấy là người tử tế. Tôi nghĩ anh ấy thật sự có thể đóng góp cho xã hội. Nhưng anh ấy cần một người vợ có thể lo được mấy yêu cầu giao thiệp xã hội và bộ mặt cá nhân cần cho công việc đó.”
“Vì vậy anh ta có danh sách tiêu chuẩn.” “Ừ. Tôi càng nhận ra anh ấy nghiêm túc về sự nghiệp chính trị bao nhiêu, thì cả hai đứa tôi càng đi tới kết luận là tôi không thể hoàn thành vai trò vợ nhà chính khách.”
Rafe với tay lấy bình cà phê. “Chào mừng đến với câu lạc bộ dành riêng cho những người không đáp ứng danh sách Đối Tượng.” “Tuyệt, cảm ơn. Có huân chương không?”
“Không. Nào, kể xem, cô đã làm gì với danh sách của mình?” Cô do dự. “Tôi đã sửa đổi nó.”
Anh liếc cô với biểu cảm lạ lùng. “Nghĩa là cô có một danh sách mới à?” “Đúng. Nhưng giờ nó ngắn hơn nhiều.”
“Hừm. Giờ nó sao?” “Thực tình tôi không nghĩ –” Cô ngưng bặt khi nghe tiếng xe trên đường dẫn vào nhà.
Winston tới cửa trong nháy mắt. Nó sủa một tiếng cảnh báo như bình thường. Cảnh báo nhưng không có vẻ báo động. Tiếng động cơ ầm ì đã phá hỏng không khí thân mật mong manh trong căn bếp. Rafe quay đầu kiểm tra lối vào nhà. Hannah nhìn theo ánh mắt anh. Sương mù đã tan đủ cho cô thấy chiếc xe đang tiến về phía ngôi nhà. Một chiếc Volvo màu lục.
“Cô biết họ không?” Rafe hỏi. “Tôi không nhận ra chiếc xe.”
“Muốn tôi trốn trong phòng để đồ không?” “Đừng vớ vẩn.” Cô đẩy ghế lui lại và đứng lên. “Tôi chắc đây chỉ là bạn của bố mẹ tôi, họ biết tôi đang ở thị trấn nên ghé qua chào hỏi.”
Anh nhìn cô. “Dù có là ai thì đến giờ họ cũng đã thấy xe tôi rồi. Hẳn đã nhận ra.” “Việc anh uống cà phê cùng tôi chẳng can hệ gì đến ai hết.”
“Đâu phải mỗi cà phê”, Rafe nói khi cô băng qua anh để sang phòng khách. “Nhưng ai tranh cãi làm gì?” Hannah không cần phải phản ứng vì cô đã đi được nửa đường tới cửa trước. Cô vỗ về Winston, trông nó như một vũ công ba lê, đang giữ thăng bằng và nhón chân sẵn sàng.
“Không sao, anh bạn. Tao không nghĩ trộm lại đi xe Volvo đến đâu.” Cô mở cửa. Một người đàn ông ưa nhìn, ăn mặc đỏm dáng bước ra từ chiếc xe. Anh ta mặc áo phông polo màu xanh biển, quần dài màu xám cùng giày da. Chiếc logo tên thương hiệu đính nơi góc trái áo. Chiếc quần may đo và đôi giày da có mấy núm tua nhỏ. Cô khá chắc rằng anh ta làm tóc trong một thẩm mỹ viện tọa lạc đâu đó bên ngoài Vịnh Nhật Thực.
Khi vị khách trông thấy cô đang chờ nơi ngưỡng cửa, anh ta tặng cô nụ cười chói lọi sáng rỡ trong màn sương sớm như đèn hiệu hải đăng. “Trông như Perry đã bắt đầu tẩy trắng răng rồi”, cô rì rầm với Winston.
Winston rên gừ gừ, đoạn lóc cóc chạy theo cô ra hiên. “Hannah.” Perry Decatur chầm chậm tiến về phía mấy bậc cấp. “Nghe nói em đang ở thị trấn. Gặp em tuyệt quá. Trông em trên cả tuyệt vời.”
Đên phút cuối cô nhận ra ý định của anh ta và chuẩn bị tinh thần. Anh ta ôm chầm lấy cô kiểu ôm thích hợp cho đôi tình nhân đã phải xa nhau nhiều năm do chiến tranh và số phận bất hạnh. Hannah cảm thấy nghẹt thở khi vòng tay anh ta ôm chặt lấy cô. Tiếng gầm gừ vẳng qua hiên. Trong một khoảnh khắc điên rồ, Hannah không chắc âm thanh ấy đến từ Winston hay Rafe.
“Con chó dễ thương đấy.” Perry buông Hannah ra, cúi xuống khẽ thụi vào cái đầu to, thông minh của Winston mà không thông qua thủ tục văn minh là cho phép Winston ngửi tay trước.
Cặp mày màu bạc của Winston dựng đứng lên trong phẫn nộ, nhưng nó biết cách cư xử để không gây ra cảnh tượng khó coi. Tuy nhiên, nó kín đáo để lộ răng nanh. Cũng có thể xem như tai nạn, Hannah nghĩ. Perry nhanh chóng đứng thẳng dậy. “Chó quý anh lắm.”
“Không đùa chứ.” Hannah nhìn Winston. “Cảm ơn Winston. Tao lo việc này được. Mày có thể quay vào nhà ăn nốt bữa sáng.” Trừng mắt nhìn Perry lần cuối, Winston hiên ngang trở vào nhà.
“Trông nó đẹp đấy”, Perry nói đầy vẻ tán đồng. “Em có cho nó trình diễn không?” “Trình diễn cái gì?”
“Ý anh nó là chó cảnh đúng không?” Cô chằm chằm nhìn anh ta. “Đặt Winston vào một cái vòng rồi bắt nó làm trò mạo hiểm cho một đám khán giả xem á? Tôi không bao giờ mơ đến một việc như thế. Thế là làm nhục nó.”
Perry nặn ra tiếng cười miễn cưỡng. “Anh hiểu. Này, thời gian qua em thế nào, Hannah?” “Ổn.”
“Tuyệt. Thật là tuyệt.” Anh ta trỏ cằm về phía xe Rafe. “Anh thấy em có khách.” “Chúng tôi đang dùng cà phê.”
“Cà phê nghe hay quá.” Cô lờ đi ngụ ý rõ mồn một kia. “Tôi hơi bận, Perry.”
Nụ cười sáng rỡ của anh ta héo đi một chút. “Hannah, anh thật sự cần nói chuyện với em.” “Chiều nay gọi cho tôi.”
“Chuyện này không chờ được.” Perry dừng một nhịp rồi hạ giọng. “Việc quan trọng. Không chỉ đối với anh mà còn với nhiều người ở Vịnh Nhật Thực.” Cô lưỡng lự. “Chuyện gì?”
“Chuyện phức tạp, nói ngoài này không tiện.” Anh ta bước qua cô với vẻ ngạo mạn mau lẹ khiến cô muốn ngáng chân anh ta. Cô chống lại cám dỗ ấy. Nếu Winston có thể hành xử biết điều và nén lòng khi đối mặt với sự khiêu khích cực kỳ thì cô không thể kém hơn nó được.
Hannah tư lự quay trở vào nhà, đóng cửa lại. Perry đã đứng trong bếp, giới thiệu bản thân với Rafe. “Tôi không nghĩ chúng ta từng gặp mặt.” Anh ta giơ tay ra. “Tôi là Perry Decatur. Tôi công tác tại trung tâm nghiên cứu. Xin lỗi vì làm gián đoạn bữa sáng. Hannah với tôi là chỗ bạn cũ.”
“Rafe Madison.” Rafe vẫn ôm cốc cà phê, tảng lờ bàn tay Perry đang chìa ra. “Tôi biết cả về tình bạn cũ của anh với Hannah. Tám năm trước tôi là người đi cùng cô ấy về nhà trong cái đêm cô ấy quyết định kết thúc sớm cuộc hẹn với anh. Nhưng tôi chắc anh đã nghe hết về chuyện đó rồi.” Perry chớp mắt vài cái, hạ tay xuống. Nếu có thấy lúng túng, anh ta cũng không tỏ lộ gì. “Tình cờ thật đấy, sau bao lâu như vậy ba chúng ta lại cùng ở đây uống cà phê với nhau.”
“Ờ, đời cũng hài hước nhỉ?” Ánh mắt Rafe sáng lên sắc lẻm. “Anh làm gì ở trung tâm nghiên cứu?” “Phó giám đốc phụ trách Tài chính và Quản trị.”
Perry lấy một chiếc hộp nhỏ bằng vàng khỏi túi, đưa ra một tấm cạc. Khi không thấy Rafe giơ tay cầm, anh ta đặt nó xuống bàn cạnh hũ mật rỗng không. Anh ta kéo ghế ra, xoay lại, đoạn ngồi xuống đung đưa ghế tới lui. Rất tự tin. Rất ra vẻ tự nhiên như ở nhà. Hannah nghiến răng. “Tôi là người làm việc với bên hiến tặng và những nhà đóng góp kinh phí cho các dự án nghiên cứu.” Perry nói.
“Nói cách khác, anh gạ gẫm tiền cho trung tâm”, Rafe nói. Hannah đảo mắt lên trời nhưng không nhận được sự giúp đỡ nào từ đấng tối cao.
Nếu Perry cảm thấy bị sỉ nhục vì cách Rafe mô tả công việc của mình, anh ta cũng ráng giấu nó sau tiếng cười nho nhỏ, “Phức tạp hơn thế một chút, nhưng lúc này thực sự tôi không có thời gian nói kỹ hơn.” Hannah ngồi xuống ghế. “Sao anh không cho tôi biết chính xác lý do anh ở đây Perry?”
“À, anh muốn mời em tới dự tiệc chiêu đãi ngài Trevor Thornley tại trung tâm tối mai”, Perry nói. “Cảm ơn”, Hannah đáp, “nhưng tôi không có nhiều hứng thú với tiệc chiêu đãi cho mục đích chính trị.”
“Đây là sự kiện quan trọng”, Perry nói nghiêm túc. “Thornley sẽ chính thức tuyên bố chạy đua cho ghế thượng nghị sĩ.” “Thì sao?”
Perry mím môi. “Ừm, vấn đề là lúc anh nghe nói em đang ở đây, anh đã cam đoan với giám đốc trung tâm, đại khái là anh có thể thuyết phục em tới dự tiệc. Có người nhà Harte ở đấy sẽ rất tốt, chắc em hiểu ý anh. Gia đình em luôn được tôn trọng ở Vịnh Nhật Thực.” Rafe thốt ra một tiếng làu bàu thô lỗ và đưa tay lấy bình cà phê.
Hannah nhìn Perry với sự thận trọng mới được phục hồi. “Anh đã hứa với ông chủ là tối mai sẽ trưng tôi ra, đúng không? Và nếu tôi không xuất hiện anh sẽ bị phiền phức.” Perry thở dài. “Anh sẽ coi việc này là một ân huệ lớn, Hannah. Tối mai cực kỳ quan trọng đối với sự nghiệp của anh.”
“Còn ai trong danh sách khách mời nữa?” Perry thoáng ngạc nhiên bởi câu hỏi. Nhưng anh ta bắt nhịp nhanh chóng. “Dĩ nhiên là ban bệ trong vùng như mọi khi rồi. Thêm đám người hỗ trợ cho chiến dịch tranh cử trước đây của Thornley. Cũng có một số người có thế lực đến từ Portland. Nhân vật quan trọng nhất là Tom Lydd.”
“Tom Lydd thuộc công ty phần mềm Lydd-Zone à?” Hannah hỏi. “Chính hắn.” Perry ráng tỏ ra khiêm tốn nhưng thất bại. “Anh đã tiếp cận anh ta hàng tháng nay rồi, cố gắng để anh ta bảo trợ một quỹ nghiên cứu ở trung tâm. Anh không ngại cho em biết rằng việc anh ta đồng ý dự buổi tối mai là tín hiệu cực kỳ tốt. Nếu mọi thứ thuận lợi thì đến cuối tuần này anh sẽ có chữ ký của anh ta trên hợp đồng bảo trợ.”
“Tôi có thể hình dung đó là thành tựu hoành tráng của anh”, Hannah nói lịch sự. “Không thỏa thuận nào lớn hơn thỏa thuận với Tom Lydd.” Ánh mắt Perry sáng lên đầy háo hức. “Anh nghĩ có thể tự tin mà nói rằng nếu anh kiếm được sự bảo trợ của ông ấy thì vị trí của anh ở trung tâm sẽ được đảm bảo vững chắc. Anh sẽ là người thay thế chức vụ giám đốc khi Manchester về hưu vào năm tới.”
“Cha cha”, Hannah nói. Cô không để ý tới Rafe, anh đang quan sát cô với biểu cảm bối rối. Perry cười thành tiếng. “Anh nghĩ chúng ta có thể đồng ý rằng ‘cha cha’ là một từ chính xác. Anh có kế hoạch dành cho trung tâm. Kế hoạch lớn. Khi lên nắm quyền anh sẽ biến nó thành một trong những trung tâm nghiên cứu chính sách xã hội có ảnh hưởng nhất nước. Bọn anh sẽ có khả năng xây dựng hoặc làm tiêu tan sự nghiệp của các chính khách. Những ai có ý định bước lên vũ đài chính trị trong vùng Tây Bắc này sẽ phải tới gặp bọn anh xin lời khuyên.”
“Được rồi”, Hannah nói. “Tôi sẽ đến.” Perry vỗ vỗ tay cô với cùng vẻ tán đồng trịnh thượng như khi anh ta vỗ đầu Winston. Và Hannah có cùng phản ứng như Winston ban nãy. Tất cả những gì cô có thể làm là không nhe răng ra.
Từ ánh mắt nhấp nháy của Rafe, cô đoán rằng anh đã trông thấy biểu cảm của cô. Tuy nhiên Perry không có vẻ hiểu được. Mục đích đã đạt được, anh ta dợm đứng dậy. “Tối mai anh sẽ rất bận”, anh ta nói trên đường ra cửa. “Anh không qua đón em được. Gặp em ở trung tâm luôn nhỉ? Xem nào, tám giờ nhé? Mặc lịch sự nhưng đừng đóng bộ quá. Anh chắc em biết kiểu rồi.”
“Phải, Perry.” Cô theo anh ta ra ngoài hiên. Perry dừng lại trên bậc thang áp chót, liếc qua vai cô, rõ ràng muốn đảm bảo rằng không bị Rafe nghe thấy. Đoạn anh ta hạ giọng xuống tông thì thầm.
“Có chuyện gì giữa em và Madison vậy?” “Đến giờ chắc anh phải nghe nói đến việc bà Isabel để lại nhà cho hai chúng tôi. Rafe và tôi đang bàn luận về Mộng Tưởng.”
Perry nhíu mày vẻ quan tâm. “Ai trong thị trấn cũng đã nghe về bản di chúc. Đến cuối đời hẳn bà Isabel đã bị lẩm cẩm do lão suy. Sao em không để luật sư giúp cho?” “Rafe không muốn dính đến luật sư.”
“Thế hả?” Perry trầm tư liếc xéo về phía cửa. “Chắc hắn nghĩ là tự hắn có thể thỏa thuận có lợi hơn. May cho em anh là người qua đây sáng nay. Người khác mà nhìn cảnh ấm cúng trong bếp ban nãy thì đã nghĩ này nghĩ nọ rồi.” “Nghĩ gì?”
“Em biết anh đang nói gì mà. Em cùng Madison đang ăn sáng với nhau. Trời đất, còn chưa đến chín giờ. Trông như hai người đã qua đêm với nhau. Nếu người ta bàn tán về chuyện đó –” Cô khoanh tay, dựa một bên vai vào cột trụ và nhìn anh ta. “Anh sẽ gieo rắc tin đồn là tôi có quan hệ với Rafe Madison hả?”
“Tất nhiên là không rồi. Trời đất, chắc chắn anh là người duy nhất trong thị trấn không tin rằng em để hắn quyến rũ trên bãi biển vào cái đêm Kaitlin Sadler chết.” “Tôi cảm kích lòng tin của anh về phẩm giá của tôi. Nhưng điều gì khiến anh chắc rằng đêm hôm đó tôi không để Rafe quyến rũ?”
Perry cười khúc khích đầy khoan dung. “Như anh nhớ thì hồi đó em hơi ngây thơ, nếu không muốn nói là quá đỗi rụt rè với tình dục.” “Nói cách khác, bởi đêm hôm ấy tôi không muốn cùng anh trên ghế sau nên không thể nào sau đó tôi lại bày trò vui vẻ với Rafe Madison? Logic của anh là thế?”
Perry ném cho cô cái nhìn hiểu biết. “Như đã nói, anh hiểu được không có gì giữa hai người, nhưng lời khuyên là Vịnh Nhật Thực này nhỏ lắm. Tốt hơn hết em nên cẩn thận tránh để bị nhìn thấy trong tương lai. Người khác có thể hiểu nhầm.” “Cảm ơn vì lời khuyên, Perry.”
“Một điều nữa em nên biết.” Anh ta liếc về cửa phía sau cô lần nữa, đoạn ngả tới, hạ giọng hơn. “Nguồn thu nhập của Rafe Madison là một dấu hỏi lớn.” “Chính xác anh đang ngụ ý gì, Perry?”
“Anh không phải là người đưa ra cáo buộc, nhưng người ta nói rằng có thể hắn dính dáng tới mấy hoạt động đầu tư không sạch sẽ lắm, chắc em hiểu ý anh.” “Ý anh là có thể anh ấy thuộc dạng đầu trộm đuôi cướp?”
Perry mím môi. “Anh chỉ nói rằng có thể hắn đã dần trượt vào con đường tội lỗi. Ai mà biết hắn đã làm gì suốt tám năm qua?” “Sao anh không hỏi anh ấy?”
“Không phải việc của anh.” Perry vội bước xuống bậc cuối. “Anh phải đi đây. Nhiều việc phải làm trước tối mai. Gặp em tại bữa tiệc.” “Đừng lo”, cô nói nhẹ nhàng. “Không đời nào tôi để lỡ đâu.”
Cô đứng tựa vào cột cho tới khi chiếc xe Volvo biến mất cuối đường dẫn vào nhà. Cuối cùng khi quay lại, cô thấy Rafe và Winston đang chăm chú nhìn cô qua cánh cửa lưới. “Anh sẽ vui lòng mà biết rằng Perry không một mảy may tin là có chuyện gì xảy ra ở đây đêm qua”, cô nói.
“Mừng đến điên”, Rafe nói. “Người khác không được cao thượng như Decatur chắc đã nghĩ này nghĩ nọ.” “Ừ.”
“Hắn vẫn là tên khốn”, Rafe nói. “Ừ.”
Ánh mắt anh hấp háy với vẻ suy đoán. “Cô có nghiêm túc về việc tham gia bữa tiệc chính trị đó không?” “Rất nghiêm túc. May làm sao tôi đã gói ghém chiếc váy đen cùng giày cao gót trong hành lý. Tôi chỉ cần thêm một thứ nữa thôi.”
“Thế à?” Rafe nhìn cô. “Gì vậy?” “Người đi cùng.”
“Tôi có ấn tượng Decatur nghĩ anh ta sẽ là người đi cặp với cô tối mai.” “Anh ta còn chả buồn qua đón tôi. Không tính.”
“Nghĩ đến ai chưa?” Cô tặng cho anh nụ cười rạng rỡ nhất. “Tôi hiểu là anh nợ tôi.”