Cậu Hary và bốn đứa trẻ quay về trang trại vào giữa chiều. Ba thám tử giúp cậu Harry lấy hàng xuống xe tải, xếp thùng gỗ chứa cây thông con gần kho thóc và tưới nước cho tươi.
Trong khi cậu Harry vào nhà, Hannibal nhìn về hướng nhà bà Macomber.
– Anh nghĩ bà hàng xóm của em biết về Mỏ Chết nhiều hơn bất cứ ai ở Twin Lakes.
– Bà Macomber hả? Đúng! Tất nhiên rồi!
– Vậy ta hãy đi thăm bà đi! Thám tử trưởng đề nghị.
Cả bọn thấy đề nghị này tuyệt hay và cùng nhau bước xuống lối đi, băng qua đường, gõ cửa và nghe bà Macomber mời vào. Doris đẩy cửa vào, bước thẳng xuống khu nhà bếp nhỏ xinh, ngăn nắp và sáng sủa.
– Tụi cháu có quấy rầy cô không? Cô bé hỏi. Cháu thấy cô đang bận làm việc!
Bà Macomber mỉm cười.
– Ồ! Từ khi sống ở đây, cô cũng không có gì làm nhiều đâu! Nhưng nếu có cậu nào chịu khó giúp cô dỡ hàng từ xe xuống, thì cô sẽ rất cám ơn! Cô vừa mới lên thành phố đi chợ, trong xe cô có một đống đồ đông lạnh. Phải cho vào ngăn đá cấp tốc.
– Cháu đi ngay – Peter nói.
Xe bà Macomber đậu ở con đường đất nhỏ, cạnh nhà. Peter lấy ra khói xe một cái thùng to, mang vào nhà, đặt trên bàn.
– Cám ơn nhiều – bà chủ nhà nói. Tôi thích dự trữ trước nhiều thực phẩm nên một lần mua nhiều lắm!
Bà vừa nói vừa lấy ra khỏi thùng rau cải, bánh mì và thực phẩm đông lạnh. Đột nhiên, có tiếng nổ vang lên làm mọi người giật mình. Bà Macomber chạy ra cửa sổ.
– Wesley Thrugon lại chơi đùa với cái mỏ – Bà kêu – Biết làm mà, cô thấy ông ấy đi từ thành phố về, với mấy người khách lạ.
– Dường như đúng là ông ấy đang khai thác mỏ trở lại! – Hannibal nhận xét.
– Phải, dường như thế – bà Macomber thừa nhận. Cô sinh ra tại đây. Xưa kia, cô sống trong ngôi nhà này, chồng cô là giám đốc… Cô quá quen thuộc với những tiếng nổ đặc trưng trong hành lang mỏ… Nhưng cô không hiểu tại sao Thrugon không khai thác mỏ một cách liên tục. Chỉ có tiếng nổ, khi ông ấy có khách! Cô nghĩ ông ấy chỉ muốn lấy le với mấy người bạn giàu có từ Los Angeles đến.
– Kiểu giải trí kỳ lạ quá! Bob nói khẽ.
– Cô từng biết nhiều kỳ quặc hơn Wesley Thrugon nhiều! – Bà Macomber mỉm cười nói. Giống như ông kia mua cái đầu máy xe lửa cũ. Ông ấy có khu đất dài ba trăm mét phía sau nhà. Ông ấy đặt đường ray… rồi giải trí bằng cách lái đầu xe lửa trên đoạn ray ấy! Khi chơi như vậy, ông ấy mặc áo và đội nón của người lái tàu lửa! Có thể Thrugon còn giữ những kỷ niệm vui thời xa xưa khi ông bố làm việc trong mỏ và đang tìm cách khơi dậy quá khứ.
– Nghe cô nói, tưởng cô nói về một đứa bé ngây thơ vô tội! Doris thở dài.
– Cô sẽ cho cháu một lời khuyên, cháu à! Cháu đừng bao giờ làm phức tạp sự việc lên, mà không có lý do chính đáng! Sự thật là cháu vẫn còn giận ông hàng xóm của ta, vì ông không tử tế với cháu. Cô không trách gì cháu đâu! Bởi vì phải công nhận rằng Wesley không có tính hay giao thiệp lắm. Ông ấy không có lý do gì để cho xây một hàng rào to xung quanh khu đất nhà mình! Mà cô cũng không ưa gì con chó canh của ông ấy. Tuy vậy, cô không cho rằng mình có quyền khuyên ông ấy nên lịch sự hơn và cũng không có quyền bắt ông ấy phải nuôi loại chó khác….
Tiếng nổ khác từ mỏ lại ngắt lời bà Macomber.
– Cô Macomber ơi, có thể ông Thrugon khai thác mỏ để kiếm lời chăng? Hannibal hỏi.
Bà Macomber lắc dầu.
– Không phải đâu. Cô đã suy nghĩ kỹ. Mỏ Chết đã cạn kiệt. Nó không còn chứa chút bạc nào đã bốn mươi năm nay. Cô biết rõ, bởi vì chồng cô và cô đã phải trải qua thời kỳ khó khăn, khi mỏ đóng cửa. Và chúng tôi đã buộc phải ra đi! Chẳng lẽ chúng tôi bỏ đi nếu còn chút hy vọng ở lại? Sau khi anh Henry mất – anh ấy bị nhồi máu cơ tim và mất cách đây hai mươi hai năm – cô lĩnh được khoản tiền bảo hiểm tính mạng và mở một cửa hiệu nhỏ ở Phoenix. Cô bán đồ nữ trang kiểu thồ dân Da Đỏ cho khách du lịch. Nhưng xui thay, cô bị sạt nghiệp. Cô không giỏi làm ăn. Thế là cô phải bán cửa hiệu! Nhưng cô đã ở lại, với tư cách là nhân viên, đứng suốt ngày, làm việc cực lực, tiết kiệm từng xu một…
Nét mặt bà đã nghiêm lên, lại dịu trở lại khi kể tiếp:
– Cô cứ mơ là sẽ được về đây nghỉ hưu. Cô muốn trở lại sống ở nơi cô đã hạnh phúc… và cô đã thực hiện được ước mơ. Không hiểu Thrugon có cùng suy nghĩ như cô không? Cô vẫn còn nhớ khuôn mặt lọ lem khi còn bé của Thrugon, lúc chạy lon ton trong sân nhà bố mẹ, mút kẹo. Dường như có chuyện gì rất lạ về thằng bé ấy… nhưng cô không nhớ nổi đó là gì…
– Nhưng còn cái mỏ… – Doris nhắc lại.
– Thì cái mỏ đã làm cho Twin Lakes trở thành một thành phố thịnh vượng! Riêng cô, cô không cần phải sở hữu nó để có được những kỷ niệm hạnh phúc. Nhưng chắc Wesley Thrugon nghĩ khác. Có lẽ ông ấy cần làm giống như mình là thợ mỏ thật sự, làm việc trong mỏ, mới có thể nhớ lại được thời thơ ấu và kỷ niệm thân sinh?
– Ông ấy không có cơ may tìm được chút quặng nào trong mỏ sao? Hannibal hỏi lại.
– Hoàn toàn không. Cô đã nói là mỏ đã cạn kiệt hẳn rồi mà.
– Dù đã cạn hết bạc, có thể có chút vàng nào không? – Bob hỏi. Thường vàng và bạc có chung với nhau… đúng không ạ?
– Ở Mỏ Chết thì không.
– Có thể có chứa đồng không! Hannibal gợi ý.
– Không. Mỏ chỉ có bạc và bạc đã được khai thác hết từ lâu rồi. Thôi, không nói đến quá khứ nữa. Nếu lỡ vùng này trải qua một đợt sóng thịnh vượng mới, thì cô vẫn có thể cho thuê mấy căn nhà nhỏ sau khi cho tu sửa lại. Như vậy cô sẽ được bảo đảm tuổi già không bị thiếu thốn. Đi! Cô sẽ dẫn các cháu tham quan khu nhà nhỏ của cô…
Bà Macomher bước cùng Doris và ba Thám Tử Trẻ.
– Khi dọn đến đây ở, cô có nghĩ đến việc sắm ổ khóa – bà Macomber giải thích. Rồi cô lại nghĩ vùng này an ninh. Kẻ lang thang đến nơi hẻo lánh này để làm gì, xa thành phố, xa tất cả? Cô cảm thấy mình an toàn… cho đến ngày Doris tìm thấy tên cướp chết dưới đáy mỏ. Bây giờ thì vùng này bị người lạ tràn đến ồ ạt! À, người ta đã tìm ra con dao rựa lấy cắp của cậu cháu chưa, Doris?
– Dạ chưa.
– Có lẽ ngày nào đó sẽ tìm ra, bị sét hết, trên núi.
Rồi bà dẫn đám khách trẻ đến một ngôi nhà nhỏ, cách nhà bà ở không xa.
– Gia đình McKestry xưa kia sống ở đây! – Bà giải thích – Ông chồng làm kế toán thủ quỹ ở mỏ.
Bà đấy cửa, bước vào một phòng bỏ hoang: bàn ghế đầyy bụi, trần nhà bị tróc nước sơn, tủ mở toang cho thấy đống chén dĩa rẻ tiền bị sứt mẻ.
– Họ bỏ lại tất cả những thứ này khi ra đi – bà Macomber giải thích. Họ cho rằng những thứ này không đáng mang theo.
– Cô sẽ phải cho làm vệ sinh và tu sửa khá nhiều mới cho thuê được – Doris nhận xét.
– Cô có kinh nghiệm về việc này rồi. Cô đã phải nhọc công nhiều lắm để làm cho ngôi nhà cũ có thể ở được. Phải mất khá nhiều thời gian mới vào ở được. Nhưng đáng công.
Cả nhóm liếp tục đi xem mấy ngôi nhà nhỏ. Tất cả đều bụi bặm và có mùi ẩm mốc: trần nhà bị dột, nước chảy trên tường tạo thành những đường ngoằn ngoèo như bản đồ. Trong một nhà, có đống báo vàng cũ do thời gian chất trong góc cạnh lò sưởi bị sét rỉ. Bob cúi xuống xem.
– Khi cô mua khu nhà này, đã có đống báo sẵn ở đây chưa cô? Bob hỏi. Ý cháu muốn nói… khi cô quay lại đây… Cách đây năm năm
– Chắc là có! Chứ đâu có ai mang đến làm gì!
– Hay đấy! Bob nói khẽ. Cháu lấy được không ạ!
– Đống báo cũ mà cháu lấy làm gì? Bà Macomber ngạc nhiên hỏi.
– Anh Bob là mọt sách, cô ạ – Doris cười và giải thích. Anh ấy quan tâm đến tất cả các loại tài liệu cũ. Phải thừa nhận rằng nhờ anh ấy, tụi cháu đã biết được khá nhiều về những gì đã xảy ra ở đây cách nay năm năm. Sau khi cháu tìm thấy xác chết trong mỏ. Tụi cháu có đến tòa soạn báo Twin Lakes để tìm hiểu xem Gilbert Morgan đến vùng này làm gì. Tụi cháu đã xem một đống báo cũ và….
Hannibal trừng mắt nhìn cô bé nói nhiều, trong khi Bob đột ngột ngỏ lời.
– Cô biết không, ba cháu là nhà báo mà! Ba đã truyền lại cho cháu niềm say mê lưu trữ báo. Cháu mang đống báo cũ này về được không ạ?
Bà Macomber ngạc nhiên nhìn Bob, có vẻ lưỡng lự, rồi đồng ý:
– Nếu thích, thì cháu cứ lấy đi!
Bob kẹp đống báo dưới nách, rồi cả nhóm bước trở ra ánh sáng mặt trời.
– Các cháu vào nhà uống nước nhé – bà Macomber mời. Trừ phi các cháu sợ không ăn cơm tối được.
– Không có gì có thể làm cho anh Hannibal ăn mất ngon – Doris tự tin tuyên bố.
Cả nhóm quay về nhà bà Macomber nhưng không còn nước cam ở đâu cả: trong tủ lạnh, trong tủ, trong garde-manger, trong xe.
– Sao lại thế? – Bà Macombe thốt lên. Cô nhớ chắc chắn là có mua nước cam mà! Cô cũng nhớ chắc chắn là chưa uống!
Hannibal, có đầu óc quan sát, nhìn đống thực phẩm bày trên bàn.
– Hồi nãy, cô có để chỗ này mẩu bánh mì và vài đồ hộp – Hannibal nhận xét – cũng mất luôn!
Bà chủ nhà nhìn Hannibal như không hiểu cậu nói gì. Rồi bà nhìn trên bàn, há miệng ra. Cuối cùng, bà chạy ra cửa quan sát con đường, như thể sẽ thấy một kẻ lang thang ôm thực phẩm của bà trong tay bỏ chạy.
Bob đặt đống báo xuống ghế, lượm mẩu thuốc lá mà một bàn tay vô danh đã vứt trong bồn rửa chén sáng bóng.
Khi bà Macomber quay trở vào, Bob hỏi:
– Cô không hút thuốc, phải không cô?
Bà Macomber chung hửng nhìn vật Bob vừa mới lượm lên.
– Không, không… Cô không hút thuốc! – Bà trả lời.
Rồi bình tĩnh lại, bà nói:
– Cô không hiểu tại sao lại bị mất cắp thực phẩm – bà tuyên bố. Nếu có ai đó cần đồ ăn, sao không xin thẳng cô?
– Người ấy không thể đoán rằng cô rộng lượng – Peter nói. Mà có thể người ta tìm cái khác… Ta nên đi coi các phòng khác trong nhà, xem có thiếu gì nữa không!
Bà Macomber bước ra khỏi nhà bếp, cùng bốn bạn trẻ. Cả nhóm khám xét mọi căn phòng và tủ trong nhà sạch sẽ. Không có ai trốn dưới giường, dưới bàn tủ, và dường như không có thiếu đồ vật nào trong nhà.
– Nhà cô không có gì quý giá cả – bà Macomber tuyên bố. Và dường như đâu có mất gì nữa đâu…
– Ở địa vị cô, cháu sẽ cho đặt mấy ổ khóa mà cô đã nói lúc nãy – Hannibal nói. Và cô đừng quên khóa cửa lại khi ra ngoài!
– Nhưng ở vùng này có ai khóa cửa bao giờ đâu! Bà Macomber phản đối.
– Cô nên nhớ rằng thời gian gần đây có nhiều kẻ lạ lảng vảng trong vùng – thám tử trưởng nhắc nhở. Loại người tò mò một cách không lành mạnh lắm đến rình rập quanh một cái mỏ nơi xác chết của một tên cướp được tìm thấy… Nếu có kẻ đã không ngần ngại lấy đồ ăn trong nhà cô… thì làm sao biết hắn có quay lại nữa hay không!