Vụ Bí Ẩn Bẫy Chết Trong Hầm Mỏ

CHƯƠNG 3 – NHÀ TRIỆU PHÚ BÍ ẨN



Khi im lặng trở lại, giọng Doris vang lên, chế giễu:
– Chúc mừng các vị khách mới đến!
Peter sửng sốt ngồi dậy:
– Cái gì vậy!
– Cơn gió xoáy lúc nãy hả? Ồ! Đó chỉ là con quái vật của Wesley Thrugon! Con chó giữ nhà của ông ấy! Nó vừa mới thực hiện một chuyến đột kích vào chuồng gà nhà ta!… Nó cố chui vào dưới hàng rào lưới. Gà hoảng sợ kêu lên, báo động cho dì Magdalena chạy ra ngoài bắn súng. Nếu con chó này toan phá hoại chuồng gà nhiều lần quá, có ngày dì Magdalena sẽ không bắn chỉ thiên nữa mà sẽ bắn vào mông nó!
– Gì Magdalena à? Bob hỏi.
– Bà giúp việc – cậu Harry giải thích.
Đúng lúc đó, một người phụ nữ khỏe mạnh, trông giống người Mêhicô, bước ra từ sau nhà, tay cầm cây súng. Mái tóc bà đen huyền. Ba mặc áo coton đen thêu hoa màu sặc sỡ quanh cổ và tay áo.
– Senor Osborne! – Bà thốt lên – Doris! Tôi rất vui thấy ông chủ đã về! Không có ông chủ, nhà buồn quá.
Harrison Osborne mỉm cười.
– Chị cũng có cách để cho nhà nhộn nhịp lên mà – ông mỉm cười tinh ranh nhận xét.
Bà sậm mặt lại.
– Con chó mắc dịch!… Tên trộm gà!
– Chị đừng nghĩ đến nó nữa và bỏ súng xuống đi, chị Magdalena à! Đây là ba cậu bạn của cháu gái tôi: Hannibal Jones, Bob Andy và Peter Crentch. Ba cậu này sẽ ở lại với ta khoảng hai tuần.
Ánh nhìn thân thiện lóe lên trong mắt bà giúp việc.
– À tốt quá! Bà nồng nhiệt nói. Có thanh niên quanh mình, vui hơn! Tôi sẽ lấy thịt bò bít tết ra khỏi tủ đá. Sau khi đi đường, chắc là mọi người đói bụng lắm!
Không chờ trả lời, bà chui vào nhà. Cậu Harry nháy mắt với ba Thám Tử.
– Hy vọng các cậu đói bụng dữ dội – cậu Harry nói. Magdalena rất ghét những người ăn ít!
– Cậu khỏi phải lo. Bà sẽ hài lòng về tụi cháu! – Hannibal cam đoan, vì đang cảm thấy đói bụng lắm lắm.
Cậu Harry bắt đầu lấy hành lý ra khỏi xe và đặt các vali xếp hàng trước cửa. Ba Thám Tử nhào tới giúp ông mang hành lý vào nhà, rồi xách đồ đạc của mình lên một gian phòng rộng lớn có nhiều giường, nằm ngay trên phòng khách.
Phòng Doris nằm cạnh phòng cậu Harry. Còn Magdalena ở một căn hộ nhỏ phía sau nhà bếp.
– Có lẽ các cậu muốn tắm rửa một chút – cậu Harry nói với Ba Thám Tử đang mở hành lý ra. Phòng tắm ở đối diện phòng ngủ của các cậu. Nhưng làm nhanh lên nhé, tôi muốn dẫn các cậu đi tham quan nông trang trước khi ăn tối.
Nghe vậy, Peter ngưng không cất quần áo vào tủ nữa.
– Quần áo sắp xếp sau cũng được – Peter vừa nói vừa đi ra phòng tắm.
Một hồi sau, ba Thám Tử, Doris và cậu Harry đang đứng ở ngoài dưới bầu trời xanh đẹp của bang Tân Mêhicô. Doris chạy trên lối đi, tay cầm hai viên đường.
– Nhanh lên Sterling ơi! Doris gọi.
Con ngựa hí lên, chạy ra hàng rào với cô chủ. Doris vuốt cổ con ngựa, cho nó ăn đường.
– Bắt Doris xa con ngựa là cả một vấn đề, dù chỉ là hai ngày – Harrison Osborne giải thích. Nào, theo tôi! Tôi sẽ cho các cậu xem dao rựa dùng để tỉa cành cây thông.
– Dao rựa là loại dao thật to, phải không? Peter hỏi.
– Đúng. Trong chuyện phiêu lưu, nhân vật chính thường dùng dao rựa để rẽ đường đi giữa rừng rậm!
Đi vòng qua xe tải cũ, cậu Hary đẩy cửa kho thóc hư hỏng. Ba thám tử ngửi thấy mùi cỏ khô từ các bó rơm chất đống trong góc, trên tường có treo những cuộn ống tưới nước. Mai, kéo cắt, giằm đánh cây, cuốc xếp hàng ngăn nắp gần bàn thợ có gắn máy mài. Ngay phía trên bàn thợ có nhiều con dao kích thước đáng sợ xếp trên máng treo.
– Nhà cháu luôn đùng kéo để tỉa cây – Peter nói.
– Khi phải tỉa hàng ngàn cây thông Noen, thì dùng kéo làm việc không kịp đâu – cậu Harry giải thích. Mà tỉa bằng dao rựa đẹp hơn nhiều!
Cậu Harry lấy một con dao đưa cho ba Thám Tử xem.
– Để bình thường, thông không có được hình dáng hoàn hảo của một cây thông Noen – cậu Harry giải thích – Khi mua nông trang này, cách đây đã ba năm rồi, tôi cứ tưởng mình chỉ việc trồng cây con, rồi chờ chúng lớn lên. Nhưng không đơn giản thế. Cần phải tưới nước, nhổ bỏ các cây có ký sinh và tỉa cành nữa. Các cậu phải nhìn cây thật kỹ và tưởng tượng nó sẽ như thế nào vào lễ Giáng Sinh: hình thù hài hòa, thon ở giữa và rậm ở dưới. Xong các cậu nhắm thật chính xác, rồi bằng một nhát dao rựa… Rắc! Lưỡi dao bén xà xuống một cành thông tưởng tượng, kêu rít trong không khí…
Hiểu chưa? Các cậu loại bỏ những phần dư thừa làm cho cây thông không có được hình dáng hài hòa. Nhưng phải hết sức cẩn thận, dao rựa không dễ sử dụng đâu: bất cẩn là bị đứt chân như chơi đấy!… Tôi thường cho tỉa cành vào mùa hè, nên khi đến cữ đốn thông, sẹo cây đã lành và thông lại rậm hơn nữa. Các cậu hiểu chưa?
– Dạ hiểu, thưa cậu! Peter trả lời.
Cậu Hary đặt dao rựa trở về chỗ, rồi chỉ một chiếc ôtô cũ bụi bặm trong xó kẹt kho thóc.
– Ngày nào đó, tôi sẽ cho xay kho thóc mới và tiến hành tu sửa lại chiếc xe cổ này – cậu Harry nói.
Hannibal bước lại gần xe, kính cẩn nhìn nệm da bị nứt và sàn xe làm bằng những tấm ván gỗ đơn giản.
– Chiếc Ford kiểu T, phải không cậu? – Hannibal hỏi. Chiết “Lizzie”, đúng không ạ?
– Đúng. Tôi được tặng thêm, khi mua nông trang này. Tôi tìm thấy nó ở đây, bị chôn vùi dưới đống rơm. Tôi đã bỏ công lấy nó ra, nhưng giờ thì lại có nhiều việc khác phải bận tâm hơn… Khi nào rảnh, tôi cho tu sửa lại. Thời nay, “Lizzie” là vật bảo tàng.
Doris xuất hiện trên ngưỡng cửa.
– Wesley Thrugon đến thăm ta! Doris thông báo. Đó! Thấy không? Lão đang đi kìa…
– Được rồi, Doris à – cậu Harry nói – Con cố gắng tỏ ra tử tế khi ông ấy đến nhé. Không được nêu nhận xét khiêu khích nào, không được phát âm lời nói mỉa ác ý nào, nghe chưa?
Doris không trả lời. Hannibal, Bob và Peter nghe tiếng chân bước gần lại, rồi giọng nói gọi:
– Ông Osbone ơi!
– Tôi đang ở trong này! Cậu Harry díp
Một người đàn ông bước vào kho thóc. Ông khoảng bốn chục tuổi, gầy, tóc vàng xoăn. Quần jean còn mới toanh, đôi ủng rõ ràng là mới mua hôm qua. Còn chiếc áo sơmi carô như mới lấy ra khỏi bao bì cách đây mấy tiếng.
Hannibal chăm chú nhìn ông, trong khi ông bắt tay cậu Harry và xin lỗi vì con chó đã đột nhập vào chuồng gà.
Thám tử trưởng nghĩ bụng rằng ít nhất một lời buộc tội của Doris là có cơ sở. Nhân vật trông khả nghi vì có vẻ như đang đóng kịch. Phải, đó chính là cảm nghĩ mà ta có khi nhìn ông ta: một diễn viên hóa trang kỹ lưỡng! Nhưng Hannibal lại suy nghĩ. Ở một nơi như Twin Lakes, biết mặc gì, ngoài quần jean và áo sơmi kiểu cao bồi và ủng. Nếu Wesley Thrugon không có quần jean cũ, thì đương nhiên phải mặc quần mới!
– Tôi cột chó lại rồi – Thrugon giải thích. Nó sẽ không qua quấy anh nữa đâu.
– Cho đến nay, nó cũng không gây hại gì nhiều – cậu Harry khoan dung nói. Gà nhà tôi có bà Magdalena canh giữ rồi, không có gì phải sợ!
Sau đó Harrison Osborne giới thiệu ba thám tử trẻ cho ông láng giềng. Doris nhìn lên trời, cố tình giả vờ như không thấy Thrugon. Khách liếc nhìn cô bé, và Hannibal thấy ánh mắt ông dữ dằn lên. Cặp mắt xanh của ông trông y như hai viên bi bằng thép, khi ông nhìn qua vai Doris thấy chiếc xe Ford cổ.
– Ủa! Thrugon kêu – Ông có chiếc xe cổ xưa quá!
– Phải – cậu Harry đáp. Tôi đang nói với ba cậu này rằng tôi định ngày nào đó sẽ cho tu sửa lại.
Wesley Thrugon bước đến gần xe, Peter đột nhiên giật mình thốt lên:
– Wesley Thrugon! Nhớ ra rồi: mình có nghe tên này rồi!
– Hả? Thrugon quay lại nói.
– Ba của cháu là chuyên gia về hiệu quả đặc biệt trong ngành điện ảnh – Peter giải thích. Hôm bữa, ba có nói về chú, thưa chú Thrugon. Ba kể rằng ba sắp phải sửa một chiếc xe kiểu xưa sắp được dùng ở trường quay. Ba có nói rằng chính chú cho mượn chiếc xe đó. Bởi vì chú là nhà sưu tầm xe cổ, phải không ạ?
– Hả? Có… dĩ nhiên! Thrugon đáp.
– Ba có nói về những kiểu xe cực hay mà chú có – Peter nói tiếp. Nghe nói chú có bố trí gara tư để tập hợp xe lại và có thợ xe được thuê chỉ để chăm lo giữ xe chạy cho tốt.
– Ừ… thì có sao đâu?
– Có phải bộ phim “Phiêu lưu” dùng chiếc Silver Cloud của chú không ạ? Peter hỏi
– Silver Cloud hả? Ừ, thì có. Tôi có cho phép trường quay mượn cách đây không lâu.
– Một chiếc Silver Cloud à! Cậu Harry thốt lên. So với nó, có lẽ anh thấy chiếc Ford của tôi hèn mọn quá.
– Ôi! Thì chính tôi cũng bắt đầu sưu tập bằng những chiếc xe không có giá trị lắm – Thrugon nói bằng giọng điệu an ủi. Nhưng khi nào ông bắt đầu bộ sưu tập, ông sẽ không ngưng được nữa, ông sẽ phải mở rộng kho thóc của ông.
– Chắc là tôi phải xây kho thóc khác, rộng hơn gấp mười lần – cậu Harry cười đáp.
Hai người đàn ông vừa nói chuyện vừa bước ra ngoài.
– Sao? Doris hỏi khi hai người đã đi xa. Có đúng là trông ông ấy giả dối không?
– Quần áo ông mới toanh – Peter nhận xét – Nhưng điều này có chứng minh được gì không?… Cái lên Wesley Thrugon không hề gợi cho mình cái gì, cho đến khi thấy ông ấy bước đến chiếc xe Ford. Ba đã nói không biết bao nhiêu lần về bộ sưu tập xe cổ của ông ấy! Nghe nói ông giàu lắm, và có khu nhà tuyệt đẹp ở Mandeville Canyon, nơi ông sống ẩn dật như…
Hannibal tằng hắng.
– Ông ta không hề cho mượn chiếc Silver Cloud cho hãng phim quay bộ phim “Phiêu Lưu” – Hannibal tuyên bố bằng giọng điệu trịnh trọng thường dùng mỗi khi thông báo một tin quan trọng. Mình có đọc bài báo về bộ phim này trong tạp chí Film Fun. Xe không phải của Wesley Thrugon, mà là của nhà tài phiệt Jonathan Carrington. Ngoài ra, phim “Phiêu Lưu” không phải là phim mới. Thậm chí nó cũ mấy năm rồi.
Không ai dám cãi lời Hannibal. Thám tử trưởng tự hào về kiến thức sâu rộng về giới điện ảnh và kịch nghệ. Nhưng Doris vui mừng reo lên:
– Em đã nói mà! Cô bé đắc thắng thốt lên. Tên này là kẻ háo danh. Hắn nói láo!
Hannibal mỉm cười với cô bạn hăng hái.
– Chưa chắc đâu, Doris à! Em dừng vội kết luận. Wesley Thrugon là một người rất giàu. Nếu ông có cả một gara xe cổ và thuê chuyên viên bảo trì cho xe, thì rất có thể ông không quan tâm đến chi tiết vặt. Rất có thể ông không nhớ ông đã cho mượn chiếc xe nào, cho hãng phim nào, vào lúc nào. Các cuộc thỏa thuận cho mượn xe kiểu này thường do nhân viên cấp dưới tiến hành và chắc là thợ xe lái xe đến trường quay phim.
– À! Doris kêu.
Dường như lời nói của Hannibal đả làm cô bé câm họng. Doris không tìm cách cãi nữa. Bầu không khí im lặng nặng nề chứa đầy những suy nghĩ không nói ra được cho đến lúc bị giọng nói của bà Magdalena phá vỡ.
– Bữa cơm tối dọn xong rồi nhé!

Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.