Vụ Bí Ẩn Bẫy Chết Trong Hầm Mỏ

CHƯƠNG 17 – HƯ XE!



Trên trực thăng chỉ có một người: Jim Hoover, phi công. Ông mỉm cười khi thấy Hannibal và Bob van xin để được lên theo tham gia cuộc tìm kiếm.
– Tôi không thích điều này chút nào! – Cảnh sát trưởng đã leo lên trực thăng ngồi càu nhàu – Sợ nguy hiểm đấy!
Tuy vậy, ông vẫn cho phép hai thám tử trẻ lên trực thăng, ngồi chồm hổm phía sau hai ghế phi công và hành khách. Cảnh sát trưởng có cây súng săn, và ống nhòm trên chân.
– Sẵn sàng chưa? – Hoover hỏi.
Không chờ trả lời, phi công cho trực thăng bay lên phía trên Mỏ Chết. Ngoại trừ vành trăng sáng rất yếu, trời tối thui như hũ nút. Hoover xoay một công tắc và chùm sáng trắng xanh của đèn chiếu đâm thủng màn đêm.
– Ông có thể đổi hướng chiếu đèn bằng cách điều khiển tay cầm này – Phi công chỉ cho cảnh sát trưởng.
Ba giây sau, chùm sáng quét sườn dốc núi. Đây đó, có thể thấy con đường ngoằn ngoèo từ Twin Lakes dẫn đến Hambone. Con đường hiện lên trắng sáng giữa những cây thông đen.
– Trừ phi vứt xe xuống hố, bọn chúng buộc phải theo con đường này, ít nhất cũng cho đến Hambone – Hoove nhận xét.
Trực thăng quẹo về hướng núi, Hannibal cảm thấy lòng ruột như bị lộn ngược và nấc lên.
– Bọn nhóc đừng sợ nhé! Hoover nói. Cứ nghĩ như mình đang ở trong một thang máy vừa đi lên xuống vừa đi ngang dọc vậy!
– Dạ được! Không sao! – Hannibal cam đoan.
Trực thăng đi theo con đường đến Hambone: không thấy chiếc xe đâu hết.
– Bọn chúng không thể nào đến được Hambone nhanh như thế, nhất là chạy không đèn! – Cảnh sát trưởng càu nhàu.
Bob cũng đang tự đặt ra câu hỏi. Manny và Gasper có thể sự đến được thành phố ma không? Có vượt qua khỏi chưa? Hay do sơ xuất, Gasper đã lái xe lật xuống hố? Peter và Doris có bình an vô sự không? Hay hai bạn đang nằm đâu đó dưới đáy vực thẳm, bị thương nặng.
Bob cong lưng. Cảnh sát trưởng đoán được mối lo sợ của Bob.
– Cậu đừng lo! – Ông tử tế nói – Anh phó của tôi và một người nữa sẽ chạy xe jeep theo con đường đó. Nếu xe ông Thrugon có bị gì, thì sẽ thấy nhanh thôi!
Jim Hoover giảm độ cho trực thăng, bay gần sát các mái nhà Hambone. Đèn chiếu lục soát mọi góc tối.
– Ê! Đằng kia! Cái gì vậy? – Cảnh sát trưởng đột nhiên kêu – Tôi thấy chiếc xe… sau nhà kho của cái mỏ cũ…
Hannibal cúi xuống một chút.
– Xe của bà Macomber! Chính chiều nay, tụi cháu đã tìm thấy xe bị bỏ lại. Nhưng tụi cháu không biết bà Macomber đi đâu.
– Không hiểu như vậy có nghĩa là sao đây… – Cảnh sát trưởng lầm bầm.
– Cháu nghĩ cháu sẽ có thể giải thích cho chú sau này – Hannibal tuyên bố – Nhưng bây giờ, ta cần phải tìm ra Peter và Doris đã.
– Nếu bọn cướp đã vượt qua Hambone, thì chúng phải ở đâu đó trên một trong các con đường nhỏ… nhưng đường nào?
– Chỉ có một cách để biết – Jim Hoover đáp.
Trực thăng bay xuống về hướng tây, bỏ lại thành phố ma phía sau.
 
Doris và Peter ngồi trong xe của Thrugon cùng với Manny và Gasper, nghe thấy tiếng của trực thăng khi nó bay qua. Đèn chiếu của trực thăng chiếu sáng ngọn cây và quét trên con đường trống dẫn đến thành phố bỏ hoang. Trong giây lát chùm sáng chạm khóm cây thông, nơi Gasper đậu xe.
Doris nín thở, hết sức cầu mong sao cho trực thăng phát hiện chiếc xe.
– Thấy đi! Thấy đi! – Cô bé thầm cầu khẩn. Ta đang ở đây! Ở đây!
Nhưng tiếng trực thăng giảm dần và cuối cùng tắt hẳn. Gasper cười khúc khích.
– Nó đi rồi! Ta đi tiếp thôi!
Hắn cho nổ máy xe trở lại và ít lâu sau xe chạy về hướng Hambone. Tất nhiên là xe vẫn chạy không có đèn pha.
– Nếu tao thoát được, thì tao sẽ không bao giờ trở về Twin Lakes nữa! – Gasper tuyên bố bằng một giọng buồn chán – Cũng chẳng được gì. Nếu tên vô lại Thrugon chưa tìm ra tiền, thì chắc chắn bây giờ nó sẽ tiến hành tìm kiếm. Không cần phải thông minh kiệt xuất để biết bọn mình đang có một vụ lớn.
– À, phần của Gilbert Morgan là bao nhiêu tiền vậy? – Doris hỏi tlỉnh bơ – Chắc là khá nhiều, trong số một phần tư triệu đô la lấy cắp.
Gasper thắng gắt đến nỗi xe kêu rít khi dừng đột ngột.
– Ai nói mày nghe về số một phần tư triệu đô la? – Gasper hỏi bằng giọng khủng khiếp.
Khi thấy Doris không trả lời, hắn lấy điếu thuốc châm lên.
– Phải bỏ hai đứa này lại – Hắn nói với Manny – Bỏ một nơi mà không ai tìm ra được…
Doris bắt đầu ho và vẫy tay để xua khói thuốc trước mặt.
– Hút thuốc là một tật rất xấu – Dori tuyên bố – Có hại cho phổi và làm cho giọng bị khàn đi… Mà các ông loại bỏ chúng tôi cũng chẳng được gì. Chúng tôi đã biết tất cả về vụ cướp ở Phoenix. Do bốn tên cướp thực hiện cách đây năm năm: ba người đàn ông và một người phụ nữ. Gilbert Morgan thuộc băng cướp đúng không? Còn các ông là đồng lõa. Các ông thấy chúng tôi biết nhiều chưa… Mà không chỉ một mình chúng tôi! Có thể anh Hannibal và anh Bob còn biết nhiều hơn nữa!
Manny rên lên một tiếng.
– Hai thằng nhóc kia! Ta đã bỏ chúng lại.
– Các ông làm như vậy là ngu quá, phải không? – Doris nói.
Manny nghiến răng và đưa cao nòng súng lên. Doris không dám nói gì nữa hết.
Xe đến Hambone và bắt đầu chạy xuống phía bên kia núi. Chẳng bao lâu, con đường chính rẽ sang phải, bên trái có một con đường đất nhỏ hẹp hơn. Gasper dụi mẩu thuốc trong gạt tàn đã đầy và chỉ con đường.
– Đường này đi đâu? – Hắn hỏi Doris.
– Tôi không biết – cô bé trả lời và xua khói thuốc làm cay mắt – Chắc là dẫn ra sa mạc.
– Rẽ vào con đường bên trái – Manny ra lệnh – Tao đoán chắc là có một tiểu đội cảnh sát đang chờ ta sẵn ở cuối đường.
Gasper càu nhàu quẹo vào con đường đất bên trái. Đường này chỉ là một đường mòn ngoằn ngoèo giữa cây. Xe lắc lư như một chiếc tàu trên biển sóng to. Nhưng Gasper vẫn làm chủ được tay lái xe và xe cứ tiến tới. Do cầm hai tay để lái, tên cướp vứt điếu thuốc mới châm ra cửa sổ.
– Nếu ông gây đám cháy rừng trên núi, thì ông sẽ bị đội tuần tra canh sát phát hiện trong nháy mắt – Doris mỉa mai nhận xét.
Gasper quá bận để trả lời….
Peter và Doris có cảm giác như chuyến đi núi này sẽ không bao giờ kết thúc. Thỉnh thoảng, hai bạn nhìn thấy những nhà chòi bí ẩn và đen tối sau lùm cây. Rồi xe đi ngang qua một làng còn nhỏ hơn và đổ nát hơn Hambone. Một con chó rừng chạy ngang qua đường, xém bị xe cán, rồi biến mất trong đám cây rậm. Nhiều lần, hai bạn nhìn thấy đèn chiếu của trực thăng. Nhưng mỗi lần báo động như vậy, là Gasper dừng xe lại, chờ trực thăng bay đi, rồi mới dám chạy tiếp. Doris và Peter thử ngủ, nhưng xe xóc không cho phép thiếp đi.
Suốt một thời gian, con đường cứ đi lên, cho đến khúc cuối, đường ngoằn ngoèo dẫn xuống.
– Thoát rồi! – Gasper nói, tay vẫn cầm chặt tay lái.
Mặt trăng đã lặn mất và Gasper đang chạy dưới ánh sáng yếu ớt của các vì sao, thì con đường đất đột ngột rộng ra. Xe đã đến chỗ đất phẳng, dưới chân đồi. Qua khỏi vùng đá là sa mạc.
Gasper dừng xe lại, thận trọng nhìn trái nhìn phải. Manny cười khẩy.
– Không thấy bóng chú cánh sát nào – Hắn kêu – Ôi! Tao đã nói mà. Cảnh sát đang chờ ta ở con đường lớn.
– Cảnh sát có thể ở bất cứ nơi nào – Gasper sẵng giọng đáp.
Gasper thở sâu, ho, rồi chỉ khoảng đất đá và tuyên bố.
– Nếu vậy, phải đi xa hơn nữa!
Nói xong, hắn chuyển sang số một, cho xe chạy ra khỏi cây, băng qua đường, phóng vào sa mạc.
– Úi da! – Doris kêu – Xe sẽ không đi xa nổi trên địa hình này đâu!
– Câm miệng! – Gasper càu nhàu – Cứ chạy thẳng hoài, thế nào cũng gặp một con đường nào đó… một con đường không có cảnh sát canh chừng!
Những vì sao cuối cùng tắt đi. Peter thấy phương đông sáng mờ lên. Khi cuối cùng mặt trời xuất hiện thì con đường lớn đã nằm xa phía sau lưng… không còn thấy được.
– Ta sẽ gặp một con đường khác… sắp rồi – Gasper lầm bầm. Chắc chắn như vậy. Một con đường….
Gasper ngưng nói đột ngột. Xe vừa mới lao xuống một cái hố. Mọi người trong xe bị văng vào nhau. Có tiếng kêu rít, rồi tia nước bắn ra từ capô.
– Trời đất!
Gasper tắt máy, nhảy xuống đất, chạy ra phía trước xe. Hắn đứng đó rầu rĩ nhìn vũng màu nâu đang lớn dần dưới đất.
– Rađiatơ hỏng rồi! Hắn thông báo.
– Đồ ngu! Manny hét lên.
Gasper bước đến cửa xe, dùng súng lần lượt đe dọa Peter rồi Doris:
– Bước ra! Ta sẽ đi bộ!
– Ông điên rồi! – Doris la lên.
– Câm miệng! Bước ra! – Gasper ra lệnh.
Doris và Peter đành phải tuân lệnh. Manny cũng bước ra, im lặng quan sát sa mạc suốt một thời gian.
– Đi hướng này! – Cuối cùng hắn quyết định, chỉ một điểm trước mặt. Ta cứ tiếp tục đi thẳng, quay lưng lại với núi. Trước sau gì cũng sẽ đến một nơi nào đó!
– Không – Doris cương quyết nói – Các ông có thể đi hằng cây số mà không gặp cái gì cả. Và khi mặt trời chiếu thẳng, thì sẽ bị nắng thiêu cháy. Ta phải ở lại trong xe.
– Ở lại đây, là chết! – Manny đáp.
– Nếu đi, thì càng chắc chắn chết hơn nữa – Doris khẳng định.
– Bước ra ngay! Gasper hét lên.
Doris ngã xuống đất.
– Không – cô bé nói lại. Nếu muốn, các ông cứ việc giết chết tôi đi, nhưng tôi sẽ không đi đâu hết. Thà chết bằng một phát súng, hơn là chết nóng, chết khát.
Doris nhìn bọn cướp, thách thức. Peter phân vân một hồi, rồi ngồi xuống đất, bên cạnh chiếc xe.
Ngón tay của Gasper co quắp lại trên cò súng. Đột nhiên, Manny lên đường, nhìn thẳng vào sa mạc, không thèm để ý gì đến Doris và Peter nữa.
Gasper hết nhìn tên đồng lõa, rồi nhìn hai đứa trẻ…
Manny vẫn đi xa dần. Khi đó, Gasper đi theo hắn…
Cuối cùng, Doris và Peter thấy hai tên cướp biến mất ở đường chân trời. Hai bạn còn lại một mình. Mặt trời lên cao dần. Những dải sóng nóng bay dần từ sa mạc đến.
– Hy vọng người ta vẫn còn đang tìm mình – Peter nói khẽ – Cảnh sát phải khẩn cấp tìm ra mình… Nếu không… mình có thể bị chết khát trong sa mạc!

Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.